Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 473
“Chỉ những người này thôi nhỉ!” Lê Văn Vân nhìn đám người Hầu Bảo Khôn mà nói.
Hầu Bảo Khôn cắn răng nói: “Lê Văn Vân, Lâm Nhã xinh đẹp thật, nhưng cô ta thực sự là người không có năng lực gì. Trước kia dựa vào xinh xắn, bám vào được Vương Ý nên mới sinh tồn được trong công ty. Anh còn trẻ, đừng đâm đầu vào cô ta!”
Lê Văn Vân mỉm cười, không chú ý đến lời nói của anh ta, sau đó nói: “Nếu các anh đã muốn từ chức, vậy tôi sẽ thỏa mãn các anh. Các anh chủ động từ chức, bọn họ cũng thấy được cả, thế thì thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty đi. Nếu tổ trưởng của mười tổ tiêu thụ điều trống thì đưa nhân viên tiêu thụ lâu năm lên. Vị trí của những nhân viên tiêu thụ này trống thì thông báo tuyển dụng một lần nữa. Hiện tại công việc chủ yếu cũng là hợp tác với bên nhà họ Vương. Nhu cầu nhân viên tiêu thụ của dự án khác của công ty cũng không quá lớn. Bên các công ty chi nhánh hẳn là cũng có không ít người có thể dùng được. Tụ tập với nhau…”
Nói đến đây, anh cười như không cười nhìn Hầu Bảo Khôn nói: “Các anh nghĩ rằng các anh ra mặt theo tập thể thì thật sự sẽ không bị sa thải à? Anh cũng quá coi trọng bản thân rồi!”
Sắc mặt Hầu Bảo Khôn đột nhiên thay đổi, nói với vẻ mặt khó coi: “Lê Văn Vân, dựa vào đầu hả? Anh cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên bình thường của công ty mà thôi, anh làm gì có tư cách đuổi chúng tôi đi!”
Lê Văn Vân hoàn toàn chẳng muốn để ý đến anh ta nữa. Anh nhìn Phó Vân San mà nói: “Quản lý Phó, cô làm công tác thống kê một chút xem những người đứng đây là người nào, phải thống kê từng người từng người một cho kỹ. Sau đó trực tiếp bảo bọn họ rời đi là được. Bên tổng giám đốc Bành, tôi sẽ nói lại!”
Phó Vân San sững sờ nhìn Lê Văn Vân, sau đó gật đầu nói: “Chuyện này… Tổng giám đốc Bành bằng lòng sao?”
“Ông ta không có lý do không bằng lòng. Cô làm theo những gì tôi nói là được rồi.” Lê Văn Vẫn bình tĩnh nói.
Lúc này, những người muốn tạm rời cương vị công tác đã bắt đầu trở nên hoảng loạn. Sau đó có một số người không nhịn được mà lặng lẽ hạ cờ ngồi lại, tựa hồ muốn nhân lúc chưa bị thống kê thì có thể thoát khỏi vậy!
Chính như lời Vương Ý, tập đoàn Trí Đạt tốt xấu gì cũng là công ty niêm yết, đãi ngộ của bộ phận tiêu thụ đặc biệt là đãi ngộ của bên tổng bộ này không tệ.
Nếu không phải tham lam, bọn họ cũng không nguyện ý đứng ra, không muốn tạm rời cương vị công tác.
Thần sắc chắc chắn của Lê Văn Vân khiến cho bọn họ cảm giác được một nỗi e ngại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, họ không nhịn được mà muốn trốn.
Chỉ có đám người Hầu Bảo Khôn là thần sắc khó coi vô cùng. Đặng Ngải nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, mẹ nó, đừng có nói như là bản thân mình rất lợi hại. Nếu anh lợi hại, nếu là con nhà giàu thì còn đến công ty chúng tôi đi làm à? Tôi cũng không tin tổng giám đốc Bành thật sự sẽ sa thải nhiều người như vậy. Tập đoàn Trí Đạt cũng không tới lượt anh chỉ trỏ đâu!”
Lê Văn Vân lười nói nhảm với những người này. Anh nhìn những người ngồi xuống rồi nói: “Những người vừa đứng lên, người cùng tổ nhìn thấy cũng có thể báo cáo. Cùng tổ của các người thiếu một người thì cơ hội cạnh tranh tổ trưởng sẽ lớn hơn một chút. Quản lý Phó, cô làm công tác thống kê đi, tôi qua bên văn phòng xem một chút!”
“Anh giả vờ cái gì chứ!” Hầu Bảo Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê Văn Vân thậm chí còn lười liếc mắt nhìn anh ta dù chỉ một cái. Sau khi dặn dò quản lý Phó, anh trực tiếp đi ra khỏi bộ phận tiêu thụ, sau đó đi đến phòng họp.
Phó Vân San cắn chặt răng, sau đó đi vào bên trong văn phòng, lấy ra một cuốn sổ và bắt đầu ghi chép.
“Quản lý Phó, cô có ý gì? Cô sẽ không thật sự muốn khiến cho nhiều người chúng tôi rời đi như vậy đấy chứ? Cô sẽ không thực sự nghĩ Lê Văn Vân có quyền hạn lớn như vậy chứ?” Hầu Báo Khôn thấy Phó Vân San thật sự ghi chép thì trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn.
Phó Vân San không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Vừa rồi ngoại trừ mấy tổ trưởng, có những người khác đứng lên, mọi người cùng tổ có thể đến văn phòng tôi báo cáo. Lê Văn Vân nói đúng, thiếu một người thì cơ hội các người lên làm tổ trưởng sẽ lớn hơn một phần!”
Nói xong, cô ta bước trở lại văn phòng.
Lợi ích vĩnh viễn là động lực lớn nhất của nhân loại. Không bao lâu, có mấy người cắn răng đing dậy đi đến văn phòng. Mà lân này, sắc mặt của đám ngeời Hầu Bảo Khôn đã hoàn toàn trở nên khó coi. “Đing lo lăng, tôi không tin Lê Văn Vân có năng lực như vậy. Bồng chốc bộ phận tiêu thụ có ba, bốn sẽ không người rời cương vi thì tồn thất công t chịu nối!” Đặng Ngài an ủi.
Hầu Bảo Khôn cắn răng nói: “Lê Văn Vân, Lâm Nhã xinh đẹp thật, nhưng cô ta thực sự là người không có năng lực gì. Trước kia dựa vào xinh xắn, bám vào được Vương Ý nên mới sinh tồn được trong công ty. Anh còn trẻ, đừng đâm đầu vào cô ta!”
Lê Văn Vân mỉm cười, không chú ý đến lời nói của anh ta, sau đó nói: “Nếu các anh đã muốn từ chức, vậy tôi sẽ thỏa mãn các anh. Các anh chủ động từ chức, bọn họ cũng thấy được cả, thế thì thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi công ty đi. Nếu tổ trưởng của mười tổ tiêu thụ điều trống thì đưa nhân viên tiêu thụ lâu năm lên. Vị trí của những nhân viên tiêu thụ này trống thì thông báo tuyển dụng một lần nữa. Hiện tại công việc chủ yếu cũng là hợp tác với bên nhà họ Vương. Nhu cầu nhân viên tiêu thụ của dự án khác của công ty cũng không quá lớn. Bên các công ty chi nhánh hẳn là cũng có không ít người có thể dùng được. Tụ tập với nhau…”
Nói đến đây, anh cười như không cười nhìn Hầu Bảo Khôn nói: “Các anh nghĩ rằng các anh ra mặt theo tập thể thì thật sự sẽ không bị sa thải à? Anh cũng quá coi trọng bản thân rồi!”
Sắc mặt Hầu Bảo Khôn đột nhiên thay đổi, nói với vẻ mặt khó coi: “Lê Văn Vân, dựa vào đầu hả? Anh cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên bình thường của công ty mà thôi, anh làm gì có tư cách đuổi chúng tôi đi!”
Lê Văn Vân hoàn toàn chẳng muốn để ý đến anh ta nữa. Anh nhìn Phó Vân San mà nói: “Quản lý Phó, cô làm công tác thống kê một chút xem những người đứng đây là người nào, phải thống kê từng người từng người một cho kỹ. Sau đó trực tiếp bảo bọn họ rời đi là được. Bên tổng giám đốc Bành, tôi sẽ nói lại!”
Phó Vân San sững sờ nhìn Lê Văn Vân, sau đó gật đầu nói: “Chuyện này… Tổng giám đốc Bành bằng lòng sao?”
“Ông ta không có lý do không bằng lòng. Cô làm theo những gì tôi nói là được rồi.” Lê Văn Vẫn bình tĩnh nói.
Lúc này, những người muốn tạm rời cương vị công tác đã bắt đầu trở nên hoảng loạn. Sau đó có một số người không nhịn được mà lặng lẽ hạ cờ ngồi lại, tựa hồ muốn nhân lúc chưa bị thống kê thì có thể thoát khỏi vậy!
Chính như lời Vương Ý, tập đoàn Trí Đạt tốt xấu gì cũng là công ty niêm yết, đãi ngộ của bộ phận tiêu thụ đặc biệt là đãi ngộ của bên tổng bộ này không tệ.
Nếu không phải tham lam, bọn họ cũng không nguyện ý đứng ra, không muốn tạm rời cương vị công tác.
Thần sắc chắc chắn của Lê Văn Vân khiến cho bọn họ cảm giác được một nỗi e ngại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, họ không nhịn được mà muốn trốn.
Chỉ có đám người Hầu Bảo Khôn là thần sắc khó coi vô cùng. Đặng Ngải nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, mẹ nó, đừng có nói như là bản thân mình rất lợi hại. Nếu anh lợi hại, nếu là con nhà giàu thì còn đến công ty chúng tôi đi làm à? Tôi cũng không tin tổng giám đốc Bành thật sự sẽ sa thải nhiều người như vậy. Tập đoàn Trí Đạt cũng không tới lượt anh chỉ trỏ đâu!”
Lê Văn Vân lười nói nhảm với những người này. Anh nhìn những người ngồi xuống rồi nói: “Những người vừa đứng lên, người cùng tổ nhìn thấy cũng có thể báo cáo. Cùng tổ của các người thiếu một người thì cơ hội cạnh tranh tổ trưởng sẽ lớn hơn một chút. Quản lý Phó, cô làm công tác thống kê đi, tôi qua bên văn phòng xem một chút!”
“Anh giả vờ cái gì chứ!” Hầu Bảo Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê Văn Vân thậm chí còn lười liếc mắt nhìn anh ta dù chỉ một cái. Sau khi dặn dò quản lý Phó, anh trực tiếp đi ra khỏi bộ phận tiêu thụ, sau đó đi đến phòng họp.
Phó Vân San cắn chặt răng, sau đó đi vào bên trong văn phòng, lấy ra một cuốn sổ và bắt đầu ghi chép.
“Quản lý Phó, cô có ý gì? Cô sẽ không thật sự muốn khiến cho nhiều người chúng tôi rời đi như vậy đấy chứ? Cô sẽ không thực sự nghĩ Lê Văn Vân có quyền hạn lớn như vậy chứ?” Hầu Báo Khôn thấy Phó Vân San thật sự ghi chép thì trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn.
Phó Vân San không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Vừa rồi ngoại trừ mấy tổ trưởng, có những người khác đứng lên, mọi người cùng tổ có thể đến văn phòng tôi báo cáo. Lê Văn Vân nói đúng, thiếu một người thì cơ hội các người lên làm tổ trưởng sẽ lớn hơn một phần!”
Nói xong, cô ta bước trở lại văn phòng.
Lợi ích vĩnh viễn là động lực lớn nhất của nhân loại. Không bao lâu, có mấy người cắn răng đing dậy đi đến văn phòng. Mà lân này, sắc mặt của đám ngeời Hầu Bảo Khôn đã hoàn toàn trở nên khó coi. “Đing lo lăng, tôi không tin Lê Văn Vân có năng lực như vậy. Bồng chốc bộ phận tiêu thụ có ba, bốn sẽ không người rời cương vi thì tồn thất công t chịu nối!” Đặng Ngài an ủi.
Bình luận facebook