Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 477
Bành Hàn Đông liếc anh ta rồi chẳng thèm để ý tới nữa, sau đó nói tiếp: “Tổ trưởng tiêu thụ số hai Hầu Bảo Khôn!”
“Tổ trưởng tiêu thụ tổ ba.”
Ông ta đọc hết tên này đến tên khác.
Toàn bộ phòng kinh doanh chìm vào im lặng một lúc lâu, các tổ trưởng tổ tiêu thụ cay đắng ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Họ không bao giờ nghĩ rằng Bành Hàn Đông thực sự làm điều này, thực sự muốn đuổi việc họ.
Đây chính là công việc ở tập đoàn Trí Đạt đó, vậy mà đã đuổi việc hết ba mươi bốn mươi người rồi, những người có thể làm công việc tiêu thụ hàng hoá tại trụ sở đều là sinh viên hàng đầu hoặc những người có thành tích rất tốt.
Vậy mà đã bị đuổi việc hết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tổ tiêu thụ rơi vào im lặng, có người tuyệt vọng, mà những người ở lại đều mừng thầm!
Đúng vậy, ngay cả khi họ không thể giành được dự án của nhà họ Vương thì sao chứ, nếu họ có thể trở thành tổ trưởng tổ tiêu thụ thì tiền lương của họ cũng có thể tăng vọt.
Hầu Bảo Khôn và Đặng Ngải ngồi phịch xuống ghế, họ thực sự hoảng loạn và không biết phải làm gì.
Mỗi khi Bành Hàn Đông đọc một cái tên, tâm trạng của người đó lại như rơi xuống đáy vực.
Ngoài cửa, sau khi Lê Văn Vân tiễn người đi thì đã đưa Lâm Nhã quay lại.
Lý do khiến Lê Văn Vân làm như vậy không chỉ vì anh cảm thấy những người này đã quả đáng, mà anh còn muốn lập uy cho Lâm Nhã. Anh biết sau chuyện này, mọi người trong công ty sẽ có cái nhìn khác với Lâm Nhã, vì để những người đó câm miệng nên anh đã dùng cách thức cực đoan như vậy.
Đối với một cô gái như Lâm Nhã, không cần thiết phải suy sụp tâm lý vì một tên đàn ông không ra gì như vậy. Cho dù công ty không làm gì cô ấy, nhưng bản thân cô ấy sẽ không chịu được áp lực mà bỏ đi.
Sau khi Bành Hàn Đông đọc xong những cái tên thì Lê Văn Vân và Lâm Nhã cùng nhau bước vào văn phòng.
“Được rồi, ngày mai những người được nêu tên không cần phải đến công ty nữa, về phần bầu lại tổ trưởng mới thì mai hãy nói vậy. Giờ mọi người có thể bấm thẻ tan làm được rồi.” Bành Hàn Đông nói.
“Tích.”
Ông ta vừa nói xong thì Lê Văn Vân liền đi tới cửa, bấm thẻ rồi cười với Lâm Nhã: “Cô cũng bấm thẻ tan làm đi.”
Lâm Nhã gật đầu, cô ấy về chỗ của mình, cầm túi xách rồi bấm thẻ.
Mọi người đều đang nhìn Lâm Nhã khiến cô ấy xấu hổ, sau khi bấm thẻ thì vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi bước xuống tầng dưới, Lâm Nhã liếc nhìn Lê Văn Vân cảm ơn: “Lê Văn Vân, cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm thế nào cả.” .
Lê Văn Vân cười nói: “Không sao, về sớm đi. Cứ yên tâm, nếu Lâm Mậu Thời còn dám đến quấy rối cô thì tôi sẽ xử lý ông ta. Cô không ngại chuyện bố cô sẽ đi tù chứ?”.
“Chỉ cần ông ta không làm phiền tôi thì tôi không quan tâm đến sống chết của ông ta!” Lâm Nhã nói.
Lê Văn Vân sững sờ, mặc dù anh đã đoán được nhưng bố ruột và con gái lại có thể làm ầmĩ đến mức này thì đúng là Lâm Mậu Thời đáng ghê tởm như thế nào.
“Được rồi!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cô về nhà đi, có lẽ trong nhà có rất nhiều thứ cần phải được sắm sửa lại.”
Nói xong anh chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Đúng rồi, bệnh tình của dì cứ kéo dài sẽ nguy hiểm lắm, tôi cho cô mượn trước năm mươi vạn, chờ khi nào phát tiền lương thì cô trả tôi cũng được. Nên giải phẫu càng sớm càng tốt, về chuyện ở đây tôi sẽ xử lý cho, ngày mai cô cứ xin nghỉ phép đi. Những chuyện khác có cứ yên tâm đi, chắc chắn dự án của nhà họ Vương sẽ do tôi và cô phụ trách.”
Lâm Nhã hơi đỏ mặt nói: “Lê Văn Vân, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lê Văn Vân ngẩn người, sờ sờ mũi nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, tôi về trước đây.”
Nhìn thấy Lê Văn Vân lên xe rồi mà trái tim Lâm Nhã đập thình thịch, cô ấy đỏ mặt, mím môi liếc nhìn Lê Văn Vân rồi mới lên xe của mình.
Bên kia, Lê Văn Vân vừa lái xe đi thì điện thoại di động vang lên, vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, vừa kết nối điện thoại vừa nói: “A lô, bác sĩ Phạm”
“Mau về nhà đi, có việc khẩn cấp” Bác sĩ Phạm nói.
“Sao vậy?” Lê Văn Vân vội hỏi.
“Tổ trưởng tiêu thụ tổ ba.”
Ông ta đọc hết tên này đến tên khác.
Toàn bộ phòng kinh doanh chìm vào im lặng một lúc lâu, các tổ trưởng tổ tiêu thụ cay đắng ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Họ không bao giờ nghĩ rằng Bành Hàn Đông thực sự làm điều này, thực sự muốn đuổi việc họ.
Đây chính là công việc ở tập đoàn Trí Đạt đó, vậy mà đã đuổi việc hết ba mươi bốn mươi người rồi, những người có thể làm công việc tiêu thụ hàng hoá tại trụ sở đều là sinh viên hàng đầu hoặc những người có thành tích rất tốt.
Vậy mà đã bị đuổi việc hết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tổ tiêu thụ rơi vào im lặng, có người tuyệt vọng, mà những người ở lại đều mừng thầm!
Đúng vậy, ngay cả khi họ không thể giành được dự án của nhà họ Vương thì sao chứ, nếu họ có thể trở thành tổ trưởng tổ tiêu thụ thì tiền lương của họ cũng có thể tăng vọt.
Hầu Bảo Khôn và Đặng Ngải ngồi phịch xuống ghế, họ thực sự hoảng loạn và không biết phải làm gì.
Mỗi khi Bành Hàn Đông đọc một cái tên, tâm trạng của người đó lại như rơi xuống đáy vực.
Ngoài cửa, sau khi Lê Văn Vân tiễn người đi thì đã đưa Lâm Nhã quay lại.
Lý do khiến Lê Văn Vân làm như vậy không chỉ vì anh cảm thấy những người này đã quả đáng, mà anh còn muốn lập uy cho Lâm Nhã. Anh biết sau chuyện này, mọi người trong công ty sẽ có cái nhìn khác với Lâm Nhã, vì để những người đó câm miệng nên anh đã dùng cách thức cực đoan như vậy.
Đối với một cô gái như Lâm Nhã, không cần thiết phải suy sụp tâm lý vì một tên đàn ông không ra gì như vậy. Cho dù công ty không làm gì cô ấy, nhưng bản thân cô ấy sẽ không chịu được áp lực mà bỏ đi.
Sau khi Bành Hàn Đông đọc xong những cái tên thì Lê Văn Vân và Lâm Nhã cùng nhau bước vào văn phòng.
“Được rồi, ngày mai những người được nêu tên không cần phải đến công ty nữa, về phần bầu lại tổ trưởng mới thì mai hãy nói vậy. Giờ mọi người có thể bấm thẻ tan làm được rồi.” Bành Hàn Đông nói.
“Tích.”
Ông ta vừa nói xong thì Lê Văn Vân liền đi tới cửa, bấm thẻ rồi cười với Lâm Nhã: “Cô cũng bấm thẻ tan làm đi.”
Lâm Nhã gật đầu, cô ấy về chỗ của mình, cầm túi xách rồi bấm thẻ.
Mọi người đều đang nhìn Lâm Nhã khiến cô ấy xấu hổ, sau khi bấm thẻ thì vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi bước xuống tầng dưới, Lâm Nhã liếc nhìn Lê Văn Vân cảm ơn: “Lê Văn Vân, cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm thế nào cả.” .
Lê Văn Vân cười nói: “Không sao, về sớm đi. Cứ yên tâm, nếu Lâm Mậu Thời còn dám đến quấy rối cô thì tôi sẽ xử lý ông ta. Cô không ngại chuyện bố cô sẽ đi tù chứ?”.
“Chỉ cần ông ta không làm phiền tôi thì tôi không quan tâm đến sống chết của ông ta!” Lâm Nhã nói.
Lê Văn Vân sững sờ, mặc dù anh đã đoán được nhưng bố ruột và con gái lại có thể làm ầmĩ đến mức này thì đúng là Lâm Mậu Thời đáng ghê tởm như thế nào.
“Được rồi!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cô về nhà đi, có lẽ trong nhà có rất nhiều thứ cần phải được sắm sửa lại.”
Nói xong anh chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Đúng rồi, bệnh tình của dì cứ kéo dài sẽ nguy hiểm lắm, tôi cho cô mượn trước năm mươi vạn, chờ khi nào phát tiền lương thì cô trả tôi cũng được. Nên giải phẫu càng sớm càng tốt, về chuyện ở đây tôi sẽ xử lý cho, ngày mai cô cứ xin nghỉ phép đi. Những chuyện khác có cứ yên tâm đi, chắc chắn dự án của nhà họ Vương sẽ do tôi và cô phụ trách.”
Lâm Nhã hơi đỏ mặt nói: “Lê Văn Vân, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lê Văn Vân ngẩn người, sờ sờ mũi nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, tôi về trước đây.”
Nhìn thấy Lê Văn Vân lên xe rồi mà trái tim Lâm Nhã đập thình thịch, cô ấy đỏ mặt, mím môi liếc nhìn Lê Văn Vân rồi mới lên xe của mình.
Bên kia, Lê Văn Vân vừa lái xe đi thì điện thoại di động vang lên, vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, vừa kết nối điện thoại vừa nói: “A lô, bác sĩ Phạm”
“Mau về nhà đi, có việc khẩn cấp” Bác sĩ Phạm nói.
“Sao vậy?” Lê Văn Vân vội hỏi.
Bình luận facebook