• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (3 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 478

“Sao vậy?” Lê Văn Vân hỏi.


“Nói qua điện thoại rất khó nói, anh mau trở về trước đi.” Phạm Nhược Tuyết


nói.


“Được!” Lê Văn Vân không chần chừ nữa, cúp điện thoại rồi nhanh chóng lái xe về nhà.


Khi vừa về đến nhà đã thấy mấy người Phạm Nhược Tuyết đang ngồi đó.


“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Văn Vân hỏi.


Phạm Nhược Tuyết nói với một vẻ mặt nghiêm nghị: “Long Nhã Lâm đã mất tích.”


“Long Nhã Lâm?” Lê Văn Vân cau mày hỏi: “Cháu gái của Long Ưng Đài?”


“Anh quen à?” Phạm Nhược Tuyết hỏi Lê Văn Vân với vẻ ngạc nhiên.


OIC


“Ừm, trước đó Vương Giai Kỳ dẫn anh đi gặp gỡ mấy dòng họ võ thuật ở Yên Kinh, cũng chính là vào ngày sinh nhật của Long Ưng Đài, anh đã đến đó một lần.” Lê Văn Vân nói: “Mất tích thế nào vậy?”


“Cô ấy nhận được tin nhắn wechat từ Phùng Vĩ, nói rằng đã phát hiện tung tích của Lâm Thiếu Hoa.” Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Chắc anh cũng biết con gái của ông cụ Long, cũng chính là bố mẹ của Long Nhã Lâm đã bị Lâm Thiếu Hoa giết trong lúc thực hiện nhiệm vụ, Long Nhã Lâm vẫn luôn muốn gia nhập Người Gác Đêm.”


“Cô ấy luôn muốn trả thù cho bố mẹ, Phùng Vĩ biết chuyện đã gửi tin nhắn cho cô ấy. Sau khi cô ấy biết tin thì đã cầm đao chạy ra ngoài và vẫn chưa nói cho ông cụ Long biết, mãi đến tối ông cụ mới phát hiện ra” Phạm Nhược Tuyết nói.


Lê Văn Vân cau mày.


Trong bữa tiệc hôm đó, anh đánh hai người con trai của Phùng Vĩ, lúc đó ông cụ Long đứng về phía anh, chẳng lẽ vì chuyện này mà khiến Phùng Vĩ tức giận?


“Có tin tức gì về cô ấy từ Người Gác Đêm không?” Lê Văn Vân hỏi.


“Người của mạng lưới ngầm đã kích hoạt toàn bộ và Người Gác Đêm cũng đang giúp đỡ, nhưng vẫn không có tin tức gì cả.” Phạm Nhược Tuyết thở dài nói: “Nếu Phùng Vĩ muốn báo thù thì có lẽ sẽ tốt hơn, bây giờ Lâm Thiếu Hoa đang ở Yên Kinh, em lo là cô ấy sẽ thật sự tìm được Lâm Thiếu Hoa!”


“Không đi tìm Phùng Vĩ à?” Lê Văn Vân hỏi.


“Đã tìm rồi nhưng cũng không thấy đâu cả.” Phạm Nhược Tuyết nói.


Đồng thời tại một thị trấn cách Yên Kinh khoảng tám mươi km về phía bắc,


tên là Tân Thành.


Khi màn đêm buông xuống, một chiếc xe hơi đang từ từ di chuyển.


Trong xe, người lái xe là Phùng Vĩ và ở ghế sau là hai anh em Phòng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ, trên trán họ quấn đầy bằng gạc.


Trước đó Lê Văn Vân không ra tay giết chết họ, sau một thời gian ngắn điều trị trong bệnh viện, cả hai đã xuất viện.


Còn người ngồi ở ghế lái phụ là Long Nhã Lâm với vẻ mặt lạnh như băng.


“Vẫn chưa đến à?” Long Nhã Lâm hỏi.


“Ngay trước mặt ấy, tôi cũng mới được đàn em báo là mỗi tối vào khoảng tám giờ Lâm Thiếu Hoa này sẽ xuất hiện trong tòa nhà này.” Phùng Vĩ nói: “Đến lúc đó tôi sẽ điều thêm hai đỉnh cấp nữa đến, chắc chắn sẽ nắm chắc phần thắng.”


“Chú Phùng, cảm ơn chú.” Long Nhã Lâm nói với Phùng Vĩ.


“Không sao, lát nữa để cho hai tên nhóc này canh chừng, chúng ta đi vào trong giải quyết Lâm Thiếu Hoa là được.” Phùng Vĩ nói: “Hơn nữa trước đây trong buổi tiệc sinh nhật của ông cụ Long tôi cũng không hiểu chuyện lắm nên mới muốn nhân cơ hội này xin lỗi ông cụ.”


Long Nhã Lâm không nói gì, cô ấy đang cầm hai thanh đao, một dài và một ngắn, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng.


Chẳng mấy chốc, họ dừng lại ở lối vào của một toà nhà có phần đổ nát ở ngoại ô, Phùng Vĩ thở phào nói: “Đến rồi!”


“Ở trong đây à?” Long Nhã Lâm hỏi.


“Ừ.” Ông ta quay lại nói với hai người con: “Hai đứa ở đây canh chừng, bố và Nhã Lâm đi vào trong.”


Long Nhã Lâm không nghĩ nhiều nữa, cô ấy xuống xe, dắt hai thanh đao sau lưng, hơi giống với Người Gác Đêm.


“Đi!” Phùng Vĩ cũng xuống xe, lấy từ trên xe ra một cây côn hai khúc.


Long Nhã Lâm gật đầu, cô ấy hùng hổ xông vào bên trong.


“Bịch.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom