Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 227: Nội gián
“Lôi Tiểu Minh thắng rồi!”, thấy Lôi Tiểu Minh đột phá trên sàn đấu, trở thành cao thủ Thần Cấp cấp trung, một phát đánh bại Hư Không của đội Hồng Võ, thì Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Heo Rừng và Hiên Tịnh Vũ ai nấy đều rất hưng phấn, trong lòng vui vẻ khôn xiết.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám người đội Hồng Võ, Chu Bảo Bảo lập tức chỉ một ngón tay về phía phó minh chủ, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay sáng rực lên: “Này ông già, hiệp này ai thắng vậy!?”
“Là Lôi Tiểu Minh của đội Lý Thiệu Minh các cậu”, phó minh chủ mặt xám như tro.
“Ha ha ha, chúng ta thắng rồi!”, nghe thấy lời của phó minh chủ, Chu Bảo Bảo lập tức đứng dậy hoan hô. Hai mặt cậu ta phát sáng chứa đựng sự phấn khích khó tả, nói to với Lôi Tiểu Minh đang ở trên sàn đấu: “Tiểu Minh, cậu nghe thấy chưa? Chúng ta thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi?”, đôi mắt của Lôi Tiểu Minh dần dần trở lại bình thường, chân khí hừng hực trên người cũng từ từ thu lại. Lúc này, sắc mặt cậu ta tái nhợt, người đầy mồ hôi, như sắp ngất trên sàn đấu. Nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Lý Thiệu Minh cùng mọi người dành cho mình, cậu ta không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Giọt nước mắt như pha lê của cậu ta từ từ rơi xuống, nhìn xuống khán đài và gửi lời cảm ơn đến các fan hâm mộ: “Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn đã yêu thương và ủng hộ tôi, nếu không có các bạn thì sẽ không có Lôi Tiểu Minh ngày hôm nay!”
Được Lôi Tiểu Minh nhìn, tất cả các fan của cậu ta cũng rơi nước mắt, có không ít cô gái thậm chí còn khóc hu hu mừng cho cậu ta.
“Giả tạo”, thấy Lôi Tiểu Minh và fan của cậu ta như vậy, Lãnh Thi đang ngồi trên khán đài khẽ chau mày.
Thanh Phong và Hàn Bân thấy đội Lý Thiệu Minh lại thắng thêm một hiệp nữa, hai thầy trò ông ta không khỏi nhìn nhau, sắc mặt khó coi vô cùng.
Sắc mặt của đám người đội Hồng Võ càng xấu xí hơn.
Tổng cộng bốn hiệp, đội Lý Thiệu Minh đã thắng ba hiệp rồi, ba người còn lại của đội Lý Thiệu Minh, ai nấy cũng là cao thủ mạnh hơn nhiều so với Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Mã Tiểu Linh và Lôi Tiểu Minh.
Bích Tỷ là gia chủ của một trong hai gia tộc có địa vị tối cao của võ lâm – nhà Diệp Hách Na Lạp, cô ta là cao thủ Thần Cấp cấp cao, thực lực có thể so với trưởng môn phái Thiếu Lâm, tung một chiêu là có thể hạ gục tất cả các cao thủ bên phía bọn họ. Lý Thiệu Minh có tiềm lực kinh người, tuy anh đang bị thương nặng, nhưng vừa đánh bại Quỷ Đói – một trong sáu đại sứ giả ác ma của võ lâm Hắc Ám, sở hữu thành tích chiến đấu không hề tầm thường. Triệu Thế Hy là con gái của một trong Song Tôn võ lâm – Triệu Hoàng Đế, thần lực trời sinh lại được Triệu Hoàng Đế truyền dạy, cũng là một cao thủ không dễ đối phó.
Ba hiệp sau còn thắng thế nào được nữa? Chỉ cần đội Lý Thiệu Minh thắng thêm một trận nữa là đội Hồng Võ bọn họ sẽ phải trả cho đội Lý Thiệu Minh ba mươi tỷ, phải thừa nhận thua cuộc và bị Lý Thiệu Minh giam cầm suốt đời.
Trong chớp mắt, toàn bộ đội Hồng Võ đều cảm thấy hoảng sợ, ai ai cũng mang một cảm giác sợ hãi không thể giải thích.
Em trai thứ hai của Hồng Võ – Hồng Kim Cương khi ở trại huấn luyện Thiên Lang không phục Lý Thiệu Minh, nên đã thách đấu Lý Thiệu Minh và cuối cùng đã bị thua toàn bộ gia sản nhà họ Hồng, Hồng Võ vì muốn báo thù mà đã cố ý mời cao thủ phái Thiếu Lâm đến giúp đỡ, còn mượn Hồng Mông ở nước ngoài ba mươi tỷ. Ông ta tưởng rằng có sự giúp đỡ của cao thủ phái Thiếu Lâm và Hồng Môn thì ông ta chắc chắn sẽ thắng Lý Thiệu Minh, nhưng ông ta ngày càng tiến gần đến thất bại.
Ông ta dần dần ý thức được, mình hình như đã đá vào một tấm sắt rồi.
Hiệp đấu về sau không dễ đánh rồi......
“Đi thôi, chúng ta đi đón Lôi Tiểu Minh”, Lý Thiệu Minh cũng nhận ra rằng trận đấu hôm nay bọn họ thắng chắc rồi, anh nhìn Lôi Tiểu Minh trên sàn đấu với ánh mắt cảm ơn, trong lòng anh rất trân trọng người anh em này, muốn dẫn mọi người đến đón cậu ta.
Nhưng, khi anh vừa chuẩn bị dẫn mọi người lên sàn đấu, thì thấy một đám đông đã tranh cơ hội lên sàn đấu của bọn họ, đó chính là fan của Lôi Tiểu Minh. Đám fan này nhìn thấy Lôi Tiểu Minh bị thương thì cực kì đau lòng. Bọn họ đều là người trong giang hồ, có người nhanh chóng lấy ra đan dược quý giá đút cho Lôi Tiểu Minh, có người nắm lấy cổ ta Lôi Tiểu Minh truyền chân khí chứa trị cho cậu ta.
Cùng lúc đó, số fan chạy lên sàn đấu càng lúc càng nhiều, sàn đấu có đường kính ba mươi mét dần dần tập trung mấy trăm người, phía sau còn có một dòng người đang đổ dồn lên sàn đấu, có vài cô gái nhìn thấy Lôi Thiệu Minh bị thương thì đau lòng khóc to. Trên sàn đấu đã không còn chỗ cho đám người Lý Thiệu Minh nữa, anh chỉ đành lắc đầu thở dài nói: “Chả trách Lôi Tiểu Minh yêu thương fan nhất, còn yêu hơn cả chúng ta nữa, nếu nói ai là người yêu thương Lôi Tiểu Minh nhất thì e là chúng ta đối xử với cậu ta còn không tốt bằng một nửa đám fan đó”.
“Làm minh tinh thật tốt...”, Cuồng Phong châm điếu thuốc, nhìn lên sàn đấu đông đúc với ánh mắt phức tạp.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã yêu thương tôi như vậy, tôi không sao, xin mọi người đừng lo lắng. Đúng rồi, gần đây tôi mới sáng tác được một ca khúc mới, tôi hát cho các bạn nghe để cảm ơn nhé?”, ở giữa sàn đấu, được các fan của mình quan tâm, Lôi Tiểu Minh đã khỏe lại một nửa.
Lúc này, đôi mắt cậu ta sáng ngời, sắc mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào, cậu ta bảo mọi người lùi lại hai bước, đứng giữa sàn đấu cất tiếng hát: “Trong đêm đó, tôi đột nhiên nhớ đến các bạn, là các bạn đã cho tôi động lực sống...”
“Tuyệt quá, giọng hát của Lôi Tiểu Minh hay quá!”, nghe Lôi Tiểu Minh hát, các fan của cậu ta lập tức reo lên.
“Vãi chưởng, hát cái quái gì vậy, không thấy hay ở đâu cả”, nghe thấy Lôi Tiểu Minh hát, Chu Bảo Bảo lập tức bày ra vẻ mặt khó coi.
“Ai quan tâm cậu ta hát cái gì, chỉ cần cậu ta đẹp trai nổi tiếng là được!”, nghe thấy Lôi Tiểu Minh hát, Heo Rừng lập tức trở nên điên cuồng y như đám fan của cậu ta.
“......”, Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Bích Tỷ và Hiên Tịnh Vũ ngại ngùng nhìn trên sàn đấu không nói gì.
Bởi vì thân phận minh tinh của Lôi Tiểu Minh, cậu ta và fan của cậu ta giao lưu với nhau ở trên sàn đấu nửa tiếng mới giải tán. Khi các fan của Lôi Tiểu Minh đang không nỡ quay về khán đài thì đám người Hồng Võ đã mất hết kiên nhẫn chờ đợi rồi.
Chỉ thấy Hồng Võ ngồi trên ghế giám khảo nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mắt khó coi rồi hỏi: “Lý Thiệu Minh, trong hiệp năm này, đội các cậu ai sẽ là người ra thi đấu?”
“Đội các ông ai ra vậy?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“...”, nghe thấy Lý Thiệu Minh nói, sắc mặt Hồng Võ càng thêm khó coi hơn. Bọn họ đã thua ba trận rồi, nếu thua thêm một hiệp nữa thì trận đấu ngày hôm nay sẽ kết thúc, bọn họ sao dám phái người ra trận trước chứ?
Bọn họ muốn biết đội Thiếu Minh sẽ cứ ai ra đấu, rồi bọn họ sẽ nghĩ cách để kiềm chế đội anh.
“Trận này để em ra sân đi”, thấy đội Hồng Võ không dám phái người trước, Triệu Thế Hy bĩu môi bước ra.
Thực lực của cô ta ở trong đội chỉ sau Lý Thiệu Minh và Bích Tỷ, cô tự tin có thể thắng được hiệp này.
“Không được, hiệp năm này sẽ do Bích Tỷ ra sân, Bích Tỷ, đến lượt cô ra tay rồi nhỉ?”, Hoa Anh Hùng ngồi trên ghế ban giám khảo sắc mặt hết sức khó coi, tròng mắt đảo nhanh, mũi của hắn đã đổi mồ hôi, hắn suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói với Bích Tỷ.
“Các anh muốn thách đấu Bích Tỷ?”, không ngờ Hoa Anh Hùng lại chỉ tên thách đấu Bích Tỷ, trong mắt Lý Thiệu Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn thách đấu Bích Tỷ, Bích Tỷ, hiệp thứ năm này đến lượt cô rồi nhỉ?”, hai mắt Hoa Anh Hùng nhìn chằm chằm Bích Tỷ rồi nói.
Bích Tỷ có vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, có khí chất giống như một cô gái trong thơ tranh cổ, thanh thoát tươi mới, lại mang chút khí chất cao quý và ung dung. Khi cô ta thấy Hoa Anh Hùng chỉ điểm mình thách đấu thì lộ ra một nụ cười bất lực, khẽ cong miệng bước ra: “Được thôi, tôi chấp nhận lời thách đấu của anh, nhưng, các ông sẽ cử ai ra đấu hiệp thứ năm này đây?”
“Còn phái ai nữa? Cô nhanh chóng nhận thua là được rồi, để chúng tôi thắng một hiệp đi, chúng tôi sắp thua thảm thương rồi đây!”, trên mặt Hoa Anh Hùng chảy đầy mồ hôi, hắn lập tức cố gắng nháy mắt với Bích Tỷ.
“Được thôi, tôi nhận thua”, Bích Tỷ mỉm cười.
“...”, nghe thấy câu nói của Bích Tỷ, sắc mặt Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng đều đồng loạt thay đổi, nhìn Bích Tỷ với ánh mắt ngạc nhiên, sắc mặt của Lý Thiệu Vũ và Hiên Tịnh Vũ cũng không khỏi khẽ thay đổi, kinh ngạc nhìn Bích Tỷ.
Mối quan hệ của Lý Thiệu Minh và Bích Tỷ khá tốt, trước đây tuy giữa bọn họ không thân thiết lắm, nhưng hai người đã bàn bạc kết đồng minh, để đối phó với gia tộc tu luyện chân khí thần bí ở nước ngoài đó.
Anh và Bích Tỷ là đồng minh.
Khi đội của Lý Thiệu Minh thiếu một người để đấu với đội Hồng Võ, anh lập tức nghĩ đến chuyện nhờ Bích Tỷ hỗ trợ, với thực lực của Bích Tỷ thì anh sẽ thắng được một hiệp.
Anh không thể ngờ rằng Bích Tỷ lại nhận thua, trực tiếp khiến bọn anh thua một hiệp.
“Cậu chủ Lý, cậu nên biết giang hồ hiểm ác, thật ra loại võ công lợi hại nhất chính là lòng người mà?”, khi tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Bích Tỷ, thì cô ta mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh với đôi mắt sáng ngời.
“Xin lỗi, tôi là nội gián của Hoa Anh Hùng...”
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của đám người đội Hồng Võ, Chu Bảo Bảo lập tức chỉ một ngón tay về phía phó minh chủ, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay sáng rực lên: “Này ông già, hiệp này ai thắng vậy!?”
“Là Lôi Tiểu Minh của đội Lý Thiệu Minh các cậu”, phó minh chủ mặt xám như tro.
“Ha ha ha, chúng ta thắng rồi!”, nghe thấy lời của phó minh chủ, Chu Bảo Bảo lập tức đứng dậy hoan hô. Hai mặt cậu ta phát sáng chứa đựng sự phấn khích khó tả, nói to với Lôi Tiểu Minh đang ở trên sàn đấu: “Tiểu Minh, cậu nghe thấy chưa? Chúng ta thắng rồi!”
“Chúng ta thắng rồi?”, đôi mắt của Lôi Tiểu Minh dần dần trở lại bình thường, chân khí hừng hực trên người cũng từ từ thu lại. Lúc này, sắc mặt cậu ta tái nhợt, người đầy mồ hôi, như sắp ngất trên sàn đấu. Nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Lý Thiệu Minh cùng mọi người dành cho mình, cậu ta không khỏi nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Giọt nước mắt như pha lê của cậu ta từ từ rơi xuống, nhìn xuống khán đài và gửi lời cảm ơn đến các fan hâm mộ: “Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn đã yêu thương và ủng hộ tôi, nếu không có các bạn thì sẽ không có Lôi Tiểu Minh ngày hôm nay!”
Được Lôi Tiểu Minh nhìn, tất cả các fan của cậu ta cũng rơi nước mắt, có không ít cô gái thậm chí còn khóc hu hu mừng cho cậu ta.
“Giả tạo”, thấy Lôi Tiểu Minh và fan của cậu ta như vậy, Lãnh Thi đang ngồi trên khán đài khẽ chau mày.
Thanh Phong và Hàn Bân thấy đội Lý Thiệu Minh lại thắng thêm một hiệp nữa, hai thầy trò ông ta không khỏi nhìn nhau, sắc mặt khó coi vô cùng.
Sắc mặt của đám người đội Hồng Võ càng xấu xí hơn.
Tổng cộng bốn hiệp, đội Lý Thiệu Minh đã thắng ba hiệp rồi, ba người còn lại của đội Lý Thiệu Minh, ai nấy cũng là cao thủ mạnh hơn nhiều so với Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Mã Tiểu Linh và Lôi Tiểu Minh.
Bích Tỷ là gia chủ của một trong hai gia tộc có địa vị tối cao của võ lâm – nhà Diệp Hách Na Lạp, cô ta là cao thủ Thần Cấp cấp cao, thực lực có thể so với trưởng môn phái Thiếu Lâm, tung một chiêu là có thể hạ gục tất cả các cao thủ bên phía bọn họ. Lý Thiệu Minh có tiềm lực kinh người, tuy anh đang bị thương nặng, nhưng vừa đánh bại Quỷ Đói – một trong sáu đại sứ giả ác ma của võ lâm Hắc Ám, sở hữu thành tích chiến đấu không hề tầm thường. Triệu Thế Hy là con gái của một trong Song Tôn võ lâm – Triệu Hoàng Đế, thần lực trời sinh lại được Triệu Hoàng Đế truyền dạy, cũng là một cao thủ không dễ đối phó.
Ba hiệp sau còn thắng thế nào được nữa? Chỉ cần đội Lý Thiệu Minh thắng thêm một trận nữa là đội Hồng Võ bọn họ sẽ phải trả cho đội Lý Thiệu Minh ba mươi tỷ, phải thừa nhận thua cuộc và bị Lý Thiệu Minh giam cầm suốt đời.
Trong chớp mắt, toàn bộ đội Hồng Võ đều cảm thấy hoảng sợ, ai ai cũng mang một cảm giác sợ hãi không thể giải thích.
Em trai thứ hai của Hồng Võ – Hồng Kim Cương khi ở trại huấn luyện Thiên Lang không phục Lý Thiệu Minh, nên đã thách đấu Lý Thiệu Minh và cuối cùng đã bị thua toàn bộ gia sản nhà họ Hồng, Hồng Võ vì muốn báo thù mà đã cố ý mời cao thủ phái Thiếu Lâm đến giúp đỡ, còn mượn Hồng Mông ở nước ngoài ba mươi tỷ. Ông ta tưởng rằng có sự giúp đỡ của cao thủ phái Thiếu Lâm và Hồng Môn thì ông ta chắc chắn sẽ thắng Lý Thiệu Minh, nhưng ông ta ngày càng tiến gần đến thất bại.
Ông ta dần dần ý thức được, mình hình như đã đá vào một tấm sắt rồi.
Hiệp đấu về sau không dễ đánh rồi......
“Đi thôi, chúng ta đi đón Lôi Tiểu Minh”, Lý Thiệu Minh cũng nhận ra rằng trận đấu hôm nay bọn họ thắng chắc rồi, anh nhìn Lôi Tiểu Minh trên sàn đấu với ánh mắt cảm ơn, trong lòng anh rất trân trọng người anh em này, muốn dẫn mọi người đến đón cậu ta.
Nhưng, khi anh vừa chuẩn bị dẫn mọi người lên sàn đấu, thì thấy một đám đông đã tranh cơ hội lên sàn đấu của bọn họ, đó chính là fan của Lôi Tiểu Minh. Đám fan này nhìn thấy Lôi Tiểu Minh bị thương thì cực kì đau lòng. Bọn họ đều là người trong giang hồ, có người nhanh chóng lấy ra đan dược quý giá đút cho Lôi Tiểu Minh, có người nắm lấy cổ ta Lôi Tiểu Minh truyền chân khí chứa trị cho cậu ta.
Cùng lúc đó, số fan chạy lên sàn đấu càng lúc càng nhiều, sàn đấu có đường kính ba mươi mét dần dần tập trung mấy trăm người, phía sau còn có một dòng người đang đổ dồn lên sàn đấu, có vài cô gái nhìn thấy Lôi Thiệu Minh bị thương thì đau lòng khóc to. Trên sàn đấu đã không còn chỗ cho đám người Lý Thiệu Minh nữa, anh chỉ đành lắc đầu thở dài nói: “Chả trách Lôi Tiểu Minh yêu thương fan nhất, còn yêu hơn cả chúng ta nữa, nếu nói ai là người yêu thương Lôi Tiểu Minh nhất thì e là chúng ta đối xử với cậu ta còn không tốt bằng một nửa đám fan đó”.
“Làm minh tinh thật tốt...”, Cuồng Phong châm điếu thuốc, nhìn lên sàn đấu đông đúc với ánh mắt phức tạp.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã yêu thương tôi như vậy, tôi không sao, xin mọi người đừng lo lắng. Đúng rồi, gần đây tôi mới sáng tác được một ca khúc mới, tôi hát cho các bạn nghe để cảm ơn nhé?”, ở giữa sàn đấu, được các fan của mình quan tâm, Lôi Tiểu Minh đã khỏe lại một nửa.
Lúc này, đôi mắt cậu ta sáng ngời, sắc mặt tái nhợt cũng dần trở nên hồng hào, cậu ta bảo mọi người lùi lại hai bước, đứng giữa sàn đấu cất tiếng hát: “Trong đêm đó, tôi đột nhiên nhớ đến các bạn, là các bạn đã cho tôi động lực sống...”
“Tuyệt quá, giọng hát của Lôi Tiểu Minh hay quá!”, nghe Lôi Tiểu Minh hát, các fan của cậu ta lập tức reo lên.
“Vãi chưởng, hát cái quái gì vậy, không thấy hay ở đâu cả”, nghe thấy Lôi Tiểu Minh hát, Chu Bảo Bảo lập tức bày ra vẻ mặt khó coi.
“Ai quan tâm cậu ta hát cái gì, chỉ cần cậu ta đẹp trai nổi tiếng là được!”, nghe thấy Lôi Tiểu Minh hát, Heo Rừng lập tức trở nên điên cuồng y như đám fan của cậu ta.
“......”, Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Bích Tỷ và Hiên Tịnh Vũ ngại ngùng nhìn trên sàn đấu không nói gì.
Bởi vì thân phận minh tinh của Lôi Tiểu Minh, cậu ta và fan của cậu ta giao lưu với nhau ở trên sàn đấu nửa tiếng mới giải tán. Khi các fan của Lôi Tiểu Minh đang không nỡ quay về khán đài thì đám người Hồng Võ đã mất hết kiên nhẫn chờ đợi rồi.
Chỉ thấy Hồng Võ ngồi trên ghế giám khảo nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mắt khó coi rồi hỏi: “Lý Thiệu Minh, trong hiệp năm này, đội các cậu ai sẽ là người ra thi đấu?”
“Đội các ông ai ra vậy?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“...”, nghe thấy Lý Thiệu Minh nói, sắc mặt Hồng Võ càng thêm khó coi hơn. Bọn họ đã thua ba trận rồi, nếu thua thêm một hiệp nữa thì trận đấu ngày hôm nay sẽ kết thúc, bọn họ sao dám phái người ra trận trước chứ?
Bọn họ muốn biết đội Thiếu Minh sẽ cứ ai ra đấu, rồi bọn họ sẽ nghĩ cách để kiềm chế đội anh.
“Trận này để em ra sân đi”, thấy đội Hồng Võ không dám phái người trước, Triệu Thế Hy bĩu môi bước ra.
Thực lực của cô ta ở trong đội chỉ sau Lý Thiệu Minh và Bích Tỷ, cô tự tin có thể thắng được hiệp này.
“Không được, hiệp năm này sẽ do Bích Tỷ ra sân, Bích Tỷ, đến lượt cô ra tay rồi nhỉ?”, Hoa Anh Hùng ngồi trên ghế ban giám khảo sắc mặt hết sức khó coi, tròng mắt đảo nhanh, mũi của hắn đã đổi mồ hôi, hắn suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói với Bích Tỷ.
“Các anh muốn thách đấu Bích Tỷ?”, không ngờ Hoa Anh Hùng lại chỉ tên thách đấu Bích Tỷ, trong mắt Lý Thiệu Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chúng tôi muốn thách đấu Bích Tỷ, Bích Tỷ, hiệp thứ năm này đến lượt cô rồi nhỉ?”, hai mắt Hoa Anh Hùng nhìn chằm chằm Bích Tỷ rồi nói.
Bích Tỷ có vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, có khí chất giống như một cô gái trong thơ tranh cổ, thanh thoát tươi mới, lại mang chút khí chất cao quý và ung dung. Khi cô ta thấy Hoa Anh Hùng chỉ điểm mình thách đấu thì lộ ra một nụ cười bất lực, khẽ cong miệng bước ra: “Được thôi, tôi chấp nhận lời thách đấu của anh, nhưng, các ông sẽ cử ai ra đấu hiệp thứ năm này đây?”
“Còn phái ai nữa? Cô nhanh chóng nhận thua là được rồi, để chúng tôi thắng một hiệp đi, chúng tôi sắp thua thảm thương rồi đây!”, trên mặt Hoa Anh Hùng chảy đầy mồ hôi, hắn lập tức cố gắng nháy mắt với Bích Tỷ.
“Được thôi, tôi nhận thua”, Bích Tỷ mỉm cười.
“...”, nghe thấy câu nói của Bích Tỷ, sắc mặt Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Heo Rừng đều đồng loạt thay đổi, nhìn Bích Tỷ với ánh mắt ngạc nhiên, sắc mặt của Lý Thiệu Vũ và Hiên Tịnh Vũ cũng không khỏi khẽ thay đổi, kinh ngạc nhìn Bích Tỷ.
Mối quan hệ của Lý Thiệu Minh và Bích Tỷ khá tốt, trước đây tuy giữa bọn họ không thân thiết lắm, nhưng hai người đã bàn bạc kết đồng minh, để đối phó với gia tộc tu luyện chân khí thần bí ở nước ngoài đó.
Anh và Bích Tỷ là đồng minh.
Khi đội của Lý Thiệu Minh thiếu một người để đấu với đội Hồng Võ, anh lập tức nghĩ đến chuyện nhờ Bích Tỷ hỗ trợ, với thực lực của Bích Tỷ thì anh sẽ thắng được một hiệp.
Anh không thể ngờ rằng Bích Tỷ lại nhận thua, trực tiếp khiến bọn anh thua một hiệp.
“Cậu chủ Lý, cậu nên biết giang hồ hiểm ác, thật ra loại võ công lợi hại nhất chính là lòng người mà?”, khi tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Bích Tỷ, thì cô ta mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh với đôi mắt sáng ngời.
“Xin lỗi, tôi là nội gián của Hoa Anh Hùng...”