Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228: Từ Nghiêm VS Triệu Thế Hy
“...”, sau khi nghe Bích Tỷ nói vậy, con mắt của Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Bảo, Triệu Thế Hy và Cuồng Phong lại trợn lên kinh ngạc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bích Tỷ không biết nói gì.
Lý Thiệu Minh cũng không ngờ Bích Tỷ là nội gián của Hoa Anh Hùng, vậy mà lại cố ý khiến bọn họ thua một hiệp.
Cô ta là nội gián của Hoa Anh Hùng? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ha ha ha, thật ra tôi và Bích Tỷ đã quen biết với nhau từ nhỏ, hai người chúng tôi là thanh mai trúc mã, là bạn bè thân thiết!”, Hoa Anh Hùng và Hồng Võ ngồi trên ghế ban giám khảo nhìn nhau cười, thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn lớn tiếng giải thích với trụ trì điện Giới Luật, các cao thủ phái Thiếu Lâm, phó minh chủ và đám người nhà họ Hồng: “Tôi đã nói từ đầu với các ông rồi, chúng ta sẽ chắc chắn thắng một hiệp đấu với đội Lý Thiệu Minh, tôi có nội gián ở bên phía Lý Thiệu Minh. Các ông đều không ngờ đúng không? Nội gián này của tôi thật ra chính là cô cả của hoàng tộc phương bắc – nhà Diệp Hách Na Lạp”.
“Còn về mối quan hệ của chúng tôi thì, nhà họ Diệp Hách Na Lạp không chỉ là thế lực lớn số một số hai võ lâm Hoa Hạ, mà còn là thế lực nổi tiếng trên quốc tế. Cùng là thế lực có tiếng trên quốc tế, lại cùng là người hoa, Hồng Môn chúng tôi và nhà Diệp Hách Na Lạp luôn luôn thân thiết với nhau. Nói về thân phận, tôi nên gọi Bích Tỷ là em họ, còn cô ấy nên gọi tôi là anh họ”.
“Trận đấu võ giữa Hồng Võ và Lý Thiệu Minh lần này, tôi vốn dĩ muốn tìm Bích Tỷ tham gia vào đội chúng ta, giúp chúng ta đánh thắng Lý Thiệu Minh. Nhưng mà khi tôi tìm đến Bích Tỷ, cô ấy nói với tôi là cô ấy đã tham gia vào đội Lý Thiệu Minh rồi. Tôi liền nhanh trí bàn bạc với Bích Tỷ, để cô ấy cố ý thua chúng ta, khiến đội Lý Thiệu Minh thua mất một hiệp. Ha ha ha, quan hệ giữa tôi và Bích Tỷ so với mối quan hệ giữa Lý Thiệu Minh và cô ấy, sao cô ấy có thể giúp Lý Thiệu Minh được chứ?”
“Bích Tỷ, em quả là thú vị, giúp anh thắng một hiệp, không hổ là em họ tốt của anh!”, Hoa Anh Hùng càng nói càng hưng phấn, trực tiếp giơ ngón cái với Bích Tỷ.
“Anh họ Hoa đã nhờ Bích Tỷ giúp, thì Bích Tỷ đương nhiên không thể từ chối rồi”, Bích Tỷ khẽ mỉm cười, hơi cúi người đáp lễ Hoa Anh Hùng.
Lại nhìn về đám người Lý Thiệu Minh đang nhìn cô ta với anh mắt kinh ngạc, hàng mi dài của cô ta rủ xuống: “Xin lỗi”.
“Bích Tỷ, con mẹ cô, con mẹ nó không ngờ cô lại là kẻ phản bội, khốn khiếp, khốn khiếp...”, Chu Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Bích Tỷ, bị cô ta làm cho tức không nói nên lời, ấp ủ trong lòng một lúc mà chỉ có thể chửi tục vài câu.
“Anh Thiệu Minh, anh nên biết giang hồ hiểm ác, vũng nước này rất sâu. Có một câu nói là rút dây động rừng, chúng ta đều là người trong võ lâm, là người trong một vòng tròn lớn, có rất nhiều mối quan hệ phức tạp mà người ngoài không biết, hy vọng lần sau anh đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy nữa”, Bích Tỷ chắp hai tay, mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh.
“Hèn hạ!”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cứ cho là vậy đi”, Bích Tỷ càng cười tươi hơn, dẫn đám vệ sĩ cao thủ đại nội của cô ta đi ra ngoài đấu trường.
“Tránh ra!”, tổng quản đại nội bên cạnh Bích Tỷ hung hăng đẩy Chu Bảo Bảo một cái.
Chẳng bao lâu sau, Bích Tỷ cùng đám cao thủ đại nội đã rời khỏi đấu trường.
Lý Thiệu Minh không ngờ, Bích Tỷ lại là người của Hoa Anh Hùng, cô ta lại chấp nhận Hoa Anh Hùng thao túng giúp hắn thắng một hiệp.
Vì sự phản bội bất ngờ của Bích Tỷ, đội Lý Thiệu Minh bị thua một điểm, đội Hồng Võ thắng một điểm, tổng cộng năm hiệp, tỉ số hai đội là 3:2.
Tỉ số trận đấu này khiến Chu Bảo Bảo cảm thấy rất bất công, bởi vì hai hiệp bọn họ thua không phải là vì thực lực bọn họ không giỏi, mà là do đội Hồng Võ dùng thủ đoạn đê tiện khiến bọn họ thua. Hai hiệp này còn chưa cả đánh nhau, một hiệp là do cậu ta và Lý Thiệu Minh nói chuyện nên bị phán thua cuộc, một hiệp là Bích Tỷ nói chuyện với Hoa Anh Hùng trước trận đấu rồi cố ý nhận thua.
Chu Bảo Bảo càng lúc càng không cam lòng, cậu ta thẳng thắn lớn tiếng chửi tục, rút ra một khẩu súng lục bạch kim nhắm vào Hồng Võ đang ngồi trên ghế ban giám khảo: “Con mẹ nó, các ông là một đám tiểu nhân chỉ biết gian lận, trong hiệp hai nếu không phải các ông gian lận loại bổn thiếu gia thì chúng tôi đã thắng trận đấu ngày hôm nay rồi. Đánh cái con mẹ ông ấy, chúng tôi không đánh nữa!”
“Chu Bảo Bảo cậu muốn phạm pháp hành hung giết người à!?”, thấy Chu Bảo Bảo nhắm súng lục vào Hồng Võ, sắc mặt phó minh chủ liền thay đổi.
“Phạm pháp thì làm sao? Bốn thiếu gia giết các ông là phạm pháp à? Các ông đều là phần tử phạm tội, là người của võ lâm Hắc Ám, chỉ có người trong võ lâm Hắc Ám mới liên tục dùng âm mưu quỷ kế, các ông đã sa ngã, chắc chắn đã âm thầm gia nhập vào võ lâm Hắc Ám rồi. Đợi sau khi bổn thiếu gia giết các ông, rồi sẽ điều tra ra chứng cứ các ông gia nhập vào võ lâm Hắc Ám, xử tội đám phần tử tội phạm các ông!”, Chu Bảo Bảo không ngu, cậu ta không dám trực tiếp giết người, cậu ta lựa chọn vu khống đám người Hồng Võ là người võ lâm Hắc Đạo trước, rồi mới giết bọn họ để xả cơn tức giận.
“Hỗn Láo, Hồng Võ tôi là minh chủ võ lâm của tỉnh Đông Sơn, nhận đãi ngộ cấp tỉnh, mà các cậu lại dám vu khống tôi là người của võ lâm Hắc Ám? Chu Bảo Bảo, nếu cậu muốn vu không giết người, thì e là chiêu này của cậu vẫn hơi non, cậu vẫn không bằng đám lão già giang hồ chúng tôi. Tôi không nói đến việc đây là địa bàn của nhà họ Hồng chúng tôi, cho dù không phải thì với thực lực của chúng tôi, đồ tép diu cậu cũng không phải là đối thủ của chúng tôi. Chúng tôi có bảy cao thủ Thần Cấp cấp trung, còn có đại sư trụ trì điện Giới Luật là cao thủ Thần Cấp cấp cao, cậu giết được chúng tôi sao?”
“Về lý, hiệp này chúng tôi thắng bằng bản lĩnh của mình, cậu có tư cách gì mà không phục?”, Hồng Võ lập tức đứng dậy, cương trực nghiêm nghị nhìn Chu Bảo Bảo, không hề sợ hãi trước khẩu súng lục bạch kim đang chĩa về mình.
“Về lý? Hiệp này các ông thắng bằng bản lĩnh của mình? Đù! Mặt ông dày thật đấy!”, Chu Bảo Bảo lập tức hét to lên.
“Không phải sao?”, Hồng Võ cười khinh bỉ.
Trong hiệp này, là Bích Tỷ của đội Lý Thiệu Minh nhận thua, chúng tôi thắng nhờ mối quan hệ của cậu chủ Hoa Hồng Môn. Mối quan hệ rộng lớn cũng là một loại bản lĩnh, không thể tính là đội Hồng Võ chơi xấu, hiệp này quả thật là đội Hồng Võ đã giành chiến thắng bằng bản lĩnh của mình”, phó minh chủ vô cảm nói.
“...”, nghe phó minh chủ nói, Chu Bảo Bảo bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
“Thôi, hiệp này tôi sẽ đích thân ra trận”, Triệu Thế Hy ngẫm nghĩ rồi xuất hiện lên sàn đấu.
“Triệu Thế Hy, cô là thành viên thứ sáu của đội Lý Thiệu Minh?”, phó minh chủ kinh ngạc nhìn cô.
‘Đúng vậy, tôi là thành viên thứ sáu của đội Lý Thiệu Minh, tôi là em họ của Lý Thiệu Minh, còn là vị hôn thê của anh, tương lai sẽ trở thành vợ của Lý Thiệu Minh, tôi chắc chắn sẽ không phản bội anh ấy, chắc chắn sẽ giúp anh ấy thắng hiệp này, các ông có vấn đề gì không?”, Triệu Thế Hy lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không vấn đề gì”, các cao thủ đội Hồng Võ lập tức thảo luận xem ai sẽ đấu hiệp thứ sáu này, nên làm thế nào để đánh thắng Triệu Thế Hy.
Triệu Thế Hy lạnh lùng nhìn bọn họ, cô không thích cãi nhau với bọn họ giống như Chu Bảo Bảo, cô chỉ thích nói chuyện bằng thực lực, trực tiếp đánh nhau.
Lý Thiệu Minh cũng không ngờ Bích Tỷ là nội gián của Hoa Anh Hùng, vậy mà lại cố ý khiến bọn họ thua một hiệp.
Cô ta là nội gián của Hoa Anh Hùng? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ha ha ha, thật ra tôi và Bích Tỷ đã quen biết với nhau từ nhỏ, hai người chúng tôi là thanh mai trúc mã, là bạn bè thân thiết!”, Hoa Anh Hùng và Hồng Võ ngồi trên ghế ban giám khảo nhìn nhau cười, thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn lớn tiếng giải thích với trụ trì điện Giới Luật, các cao thủ phái Thiếu Lâm, phó minh chủ và đám người nhà họ Hồng: “Tôi đã nói từ đầu với các ông rồi, chúng ta sẽ chắc chắn thắng một hiệp đấu với đội Lý Thiệu Minh, tôi có nội gián ở bên phía Lý Thiệu Minh. Các ông đều không ngờ đúng không? Nội gián này của tôi thật ra chính là cô cả của hoàng tộc phương bắc – nhà Diệp Hách Na Lạp”.
“Còn về mối quan hệ của chúng tôi thì, nhà họ Diệp Hách Na Lạp không chỉ là thế lực lớn số một số hai võ lâm Hoa Hạ, mà còn là thế lực nổi tiếng trên quốc tế. Cùng là thế lực có tiếng trên quốc tế, lại cùng là người hoa, Hồng Môn chúng tôi và nhà Diệp Hách Na Lạp luôn luôn thân thiết với nhau. Nói về thân phận, tôi nên gọi Bích Tỷ là em họ, còn cô ấy nên gọi tôi là anh họ”.
“Trận đấu võ giữa Hồng Võ và Lý Thiệu Minh lần này, tôi vốn dĩ muốn tìm Bích Tỷ tham gia vào đội chúng ta, giúp chúng ta đánh thắng Lý Thiệu Minh. Nhưng mà khi tôi tìm đến Bích Tỷ, cô ấy nói với tôi là cô ấy đã tham gia vào đội Lý Thiệu Minh rồi. Tôi liền nhanh trí bàn bạc với Bích Tỷ, để cô ấy cố ý thua chúng ta, khiến đội Lý Thiệu Minh thua mất một hiệp. Ha ha ha, quan hệ giữa tôi và Bích Tỷ so với mối quan hệ giữa Lý Thiệu Minh và cô ấy, sao cô ấy có thể giúp Lý Thiệu Minh được chứ?”
“Bích Tỷ, em quả là thú vị, giúp anh thắng một hiệp, không hổ là em họ tốt của anh!”, Hoa Anh Hùng càng nói càng hưng phấn, trực tiếp giơ ngón cái với Bích Tỷ.
“Anh họ Hoa đã nhờ Bích Tỷ giúp, thì Bích Tỷ đương nhiên không thể từ chối rồi”, Bích Tỷ khẽ mỉm cười, hơi cúi người đáp lễ Hoa Anh Hùng.
Lại nhìn về đám người Lý Thiệu Minh đang nhìn cô ta với anh mắt kinh ngạc, hàng mi dài của cô ta rủ xuống: “Xin lỗi”.
“Bích Tỷ, con mẹ cô, con mẹ nó không ngờ cô lại là kẻ phản bội, khốn khiếp, khốn khiếp...”, Chu Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Bích Tỷ, bị cô ta làm cho tức không nói nên lời, ấp ủ trong lòng một lúc mà chỉ có thể chửi tục vài câu.
“Anh Thiệu Minh, anh nên biết giang hồ hiểm ác, vũng nước này rất sâu. Có một câu nói là rút dây động rừng, chúng ta đều là người trong võ lâm, là người trong một vòng tròn lớn, có rất nhiều mối quan hệ phức tạp mà người ngoài không biết, hy vọng lần sau anh đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy nữa”, Bích Tỷ chắp hai tay, mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh.
“Hèn hạ!”, Lý Thiệu Minh nói.
“Cứ cho là vậy đi”, Bích Tỷ càng cười tươi hơn, dẫn đám vệ sĩ cao thủ đại nội của cô ta đi ra ngoài đấu trường.
“Tránh ra!”, tổng quản đại nội bên cạnh Bích Tỷ hung hăng đẩy Chu Bảo Bảo một cái.
Chẳng bao lâu sau, Bích Tỷ cùng đám cao thủ đại nội đã rời khỏi đấu trường.
Lý Thiệu Minh không ngờ, Bích Tỷ lại là người của Hoa Anh Hùng, cô ta lại chấp nhận Hoa Anh Hùng thao túng giúp hắn thắng một hiệp.
Vì sự phản bội bất ngờ của Bích Tỷ, đội Lý Thiệu Minh bị thua một điểm, đội Hồng Võ thắng một điểm, tổng cộng năm hiệp, tỉ số hai đội là 3:2.
Tỉ số trận đấu này khiến Chu Bảo Bảo cảm thấy rất bất công, bởi vì hai hiệp bọn họ thua không phải là vì thực lực bọn họ không giỏi, mà là do đội Hồng Võ dùng thủ đoạn đê tiện khiến bọn họ thua. Hai hiệp này còn chưa cả đánh nhau, một hiệp là do cậu ta và Lý Thiệu Minh nói chuyện nên bị phán thua cuộc, một hiệp là Bích Tỷ nói chuyện với Hoa Anh Hùng trước trận đấu rồi cố ý nhận thua.
Chu Bảo Bảo càng lúc càng không cam lòng, cậu ta thẳng thắn lớn tiếng chửi tục, rút ra một khẩu súng lục bạch kim nhắm vào Hồng Võ đang ngồi trên ghế ban giám khảo: “Con mẹ nó, các ông là một đám tiểu nhân chỉ biết gian lận, trong hiệp hai nếu không phải các ông gian lận loại bổn thiếu gia thì chúng tôi đã thắng trận đấu ngày hôm nay rồi. Đánh cái con mẹ ông ấy, chúng tôi không đánh nữa!”
“Chu Bảo Bảo cậu muốn phạm pháp hành hung giết người à!?”, thấy Chu Bảo Bảo nhắm súng lục vào Hồng Võ, sắc mặt phó minh chủ liền thay đổi.
“Phạm pháp thì làm sao? Bốn thiếu gia giết các ông là phạm pháp à? Các ông đều là phần tử phạm tội, là người của võ lâm Hắc Ám, chỉ có người trong võ lâm Hắc Ám mới liên tục dùng âm mưu quỷ kế, các ông đã sa ngã, chắc chắn đã âm thầm gia nhập vào võ lâm Hắc Ám rồi. Đợi sau khi bổn thiếu gia giết các ông, rồi sẽ điều tra ra chứng cứ các ông gia nhập vào võ lâm Hắc Ám, xử tội đám phần tử tội phạm các ông!”, Chu Bảo Bảo không ngu, cậu ta không dám trực tiếp giết người, cậu ta lựa chọn vu khống đám người Hồng Võ là người võ lâm Hắc Đạo trước, rồi mới giết bọn họ để xả cơn tức giận.
“Hỗn Láo, Hồng Võ tôi là minh chủ võ lâm của tỉnh Đông Sơn, nhận đãi ngộ cấp tỉnh, mà các cậu lại dám vu khống tôi là người của võ lâm Hắc Ám? Chu Bảo Bảo, nếu cậu muốn vu không giết người, thì e là chiêu này của cậu vẫn hơi non, cậu vẫn không bằng đám lão già giang hồ chúng tôi. Tôi không nói đến việc đây là địa bàn của nhà họ Hồng chúng tôi, cho dù không phải thì với thực lực của chúng tôi, đồ tép diu cậu cũng không phải là đối thủ của chúng tôi. Chúng tôi có bảy cao thủ Thần Cấp cấp trung, còn có đại sư trụ trì điện Giới Luật là cao thủ Thần Cấp cấp cao, cậu giết được chúng tôi sao?”
“Về lý, hiệp này chúng tôi thắng bằng bản lĩnh của mình, cậu có tư cách gì mà không phục?”, Hồng Võ lập tức đứng dậy, cương trực nghiêm nghị nhìn Chu Bảo Bảo, không hề sợ hãi trước khẩu súng lục bạch kim đang chĩa về mình.
“Về lý? Hiệp này các ông thắng bằng bản lĩnh của mình? Đù! Mặt ông dày thật đấy!”, Chu Bảo Bảo lập tức hét to lên.
“Không phải sao?”, Hồng Võ cười khinh bỉ.
Trong hiệp này, là Bích Tỷ của đội Lý Thiệu Minh nhận thua, chúng tôi thắng nhờ mối quan hệ của cậu chủ Hoa Hồng Môn. Mối quan hệ rộng lớn cũng là một loại bản lĩnh, không thể tính là đội Hồng Võ chơi xấu, hiệp này quả thật là đội Hồng Võ đã giành chiến thắng bằng bản lĩnh của mình”, phó minh chủ vô cảm nói.
“...”, nghe phó minh chủ nói, Chu Bảo Bảo bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
“Thôi, hiệp này tôi sẽ đích thân ra trận”, Triệu Thế Hy ngẫm nghĩ rồi xuất hiện lên sàn đấu.
“Triệu Thế Hy, cô là thành viên thứ sáu của đội Lý Thiệu Minh?”, phó minh chủ kinh ngạc nhìn cô.
‘Đúng vậy, tôi là thành viên thứ sáu của đội Lý Thiệu Minh, tôi là em họ của Lý Thiệu Minh, còn là vị hôn thê của anh, tương lai sẽ trở thành vợ của Lý Thiệu Minh, tôi chắc chắn sẽ không phản bội anh ấy, chắc chắn sẽ giúp anh ấy thắng hiệp này, các ông có vấn đề gì không?”, Triệu Thế Hy lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không vấn đề gì”, các cao thủ đội Hồng Võ lập tức thảo luận xem ai sẽ đấu hiệp thứ sáu này, nên làm thế nào để đánh thắng Triệu Thế Hy.
Triệu Thế Hy lạnh lùng nhìn bọn họ, cô không thích cãi nhau với bọn họ giống như Chu Bảo Bảo, cô chỉ thích nói chuyện bằng thực lực, trực tiếp đánh nhau.
Bình luận facebook