Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229: Sức mạnh của Triệu Thế Hy
Theo như phân tích của bọn họ, thực lực của Triệu Thế Hy trong đội Lý Thiệu Minh xếp thứ ba. Cô gái này là con gái của Triệu Hoàng Đế Nam Phương Chí Tôn – một trong Võ Lâm Song Tôn, võ công của Triệu Hoàng Đế rất cao cường, là cao thủ Thần Cấp cấp cao, năng lực thực chiến mạnh mẽ ngang tàn, thực lực chỉ đứng sau minh chủ võ lâm – tướng soái Thượng Quan. Triệu Thế Hy được Triệu Hoàng Đế truyền thụ tinh hoa võ thuật, hơn nữa trời sinh có sức mạnh ghê gớm, dù mới chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp nhưng lại có chân khí bảo vệ chuyên biệt của cao thủ Thần Cấp cấp cao.
Theo quy định của trận đấu, hai bên không được sử dụng chân khí bảo vệ, nhưng tiềm lực của cô gái này vô hạn, khó đảm bảo trong lúc bọn họ thi đấu với Triệu Thế Hy có xảy ra bất trắc gì không. Đội của bọn họ bị Lý Thiệu Minh đánh bại 4-2 rồi.
“A di đà Phật, hiệp này để bần tăng ra sân đi”.
Ngay sau đó, một cao tăng phái Thiếu Lâm khoác áo cà sa vàng xuất hiện trên võ đài. Lúc ông ta lên võ đài, không ít khán giả trong đấu trường kinh ngạc.
Không ngờ đối thủ của Triệu Thế Hy lại là đại sư Từ Nghiêm trụ trì điện Giới Luật, ông ta là sư đệ của chưởng môn phái Thiếu Lâm, một trong trụ trì lục điện của phái Thiếu Lâm, hơn nữa là một cao thủ Thần Cấp cấp cao.
Đội Hồng Võ cho một cao thủ Thần Cấp cấp cao đấu với một cao thủ Thần Cấp cấp thấp!
“Vãi loằn! Mấy người lại giở trò gì đấy!? Không phải mỗi đội chỉ có bảy người thôi sao? Bên đội chúng tôi gồm có tôi, Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ và Mã Tiểu Linh, đội các ông có Hồng Võ, Cà Sa Phục Ma, Suất Bi Thủ, Ác Thạch Công, Nhất Chỉ Thiện, Phong Ma Trượng Pháp và Thất Tinh Quyền. Bây giờ lòi ra một người thứ tám, lại còn để trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm ra đấu với chúng tôi, các ông con mẹ nó bị điên à?”, Chu Bảo Bảo lên tiếng chửi đầu tiên.
“Đây là thành viên dự bị, đại sư Từ Nghiêm trụ trì điện Giới Luật chính là thành viên dự bị của đội chúng tôi”, Hồng Võ thản nhiên nói.
“…”, Chu Bảo Bảo câm nín.
“Đúng vậy, theo quy định của đại hội võ thuật toàn quân, ngoài một đội bảy người ra còn có một thành viên dự bị. Thật ra bần tăng vốn là thành viên dự bị của đội Hồng Võ, sao vậy, các cậu không có thành viên dự bị à?”, Từ Nghiêm ngạc nhiên hỏi.
“Anh Lý, thành viên dự bị của đội chúng ta là ai vậy? Là tôi hả?”, Heo Rừng đứng dưới võ đài hỏi.
“Không phải là cậu”, Lý Thiệu Minh đáp.
Lại chơi bẩn! Rõ ràng đội Hồng Võ trước đó chưa từng đề cập đến điều này. Bây giờ bọn họ nhận thấy không phải là đối thủ của Lý Thiệu Minh nên mới để một trong các cao thủ lục điện phái Thiếu Lâm đấu với Triệu Thế Hy. Triệu Thế Hy chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, sao cô có thể là đối thủ của Từ Nghiêm được.
“Triệu Thế Hy thí chủ, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu. Còn nếu có ý kiến thì trận đấu này cô nhận thua đi”, Từ Nghiêm nói.
“Từ Nghiêm, đám cao thủ phái Thiếu Lâm các ông thật sự quá vô liêm sỉ!”, một cao thủ bậc tiền bối cùng thời với Triệu Hoàng Đế vậy mà lại thách đấu với một cô nhóc như mình, Triệu Thế Hy nghĩ mà tức.
“A di đà Phật, chúng tôi không thể thua cuộc thi này. Chúng tôi đến để báo thù cho đệ tử phái Thiếu Lâm, cũng như bảo vệ bộ mặt của phái. Miễn là chúng tôi đánh thắng trận này, cho dù có phải dùng tới mưu kế thì tôi vẫn tin Phật Tổ sẽ tha thứ cho chúng tôi”, Từ Nghiêm nói mà không cảm thấy hổ thẹn một chút nào.
“Mấy người không chỉ mưu kế đâu, mà là mưu hèn kế bẩn!”, Triệu Thế Hy nói.
Từ Nghiêm không đáp lại, ông ta chắp hai tay lại, cả người ông ta tỏa ra ánh sáng vàng kim. Trong khí thế của ông ta hiện lên một bức tượng Phật vàng chói, bức tượng Phật trang nghiêm hiền hòa khiến người ta không khỏi sinh lòng kính ngưỡng.
Từ Nghiêm niệm tiếng Phạn, ông ta không chỉ võ công cao cường mà Phật pháp cũng cao thâm. Lúc tốc độ niệm chú của ông ta càng ngày càng nhanh, tượng Phật khổng lồ trong khí thế của ông ta không ngừng bành trướng, phát ra chân khí màu vàng kim, mức độ lan tỏa khiến người ta kinh hãi.
Ông ta là một cao thủ Thần Cấp cấp cao, đến Thanh Phong gặp ông ta cũng phải đau đầu, ngao ngán. Thực lực của ông ta chỉ kém hơn Thanh Phong một chút, bây giờ ông ta thi triển chân khí dày đặc thế này Triệu Thế Hy thấy chắc sợ lắm nhỉ?
“Triệu Thế Hy thí chủ, Triệu Hoàng Đế cha của thí chủ cũng có một chút giao tình với phái Thiếu Lâm chúng tôi. Vì cô là con gái của Triệu Hoàng Đế nên tôi thật sự không muốn làm cô bị thương một chút nào, mau nhận thua đi”.
“Ông đùa tôi đấy hả?”
Đột nhiên, Triệu Thế Hy giậm chân xuống đất, trời sinh cô có sức mạnh cực lớn nên đã để lại một vết nứt khổng lồ trên sàn đấu lan đến tận chỗ Từ Nghiêm. Thấy Triệu Thế Hy xuất chiêu bất chợt, ông ta nhanh chóng quay người lại biến mất trong không trung. Sau đó bất thình lình xuất hiện sau lưng Triệu Thế Hy, hung hăng đánh một chưởng về phía cô.
“Thái Tổ Trường Quyền!”
Triệu Thế Hy vội vã quay người lại dùng tay mạnh mẽ đỡ lấy một chưởng của Từ Nghiêm.
“Triệu Thế Hy thí chủ, bần tăng thật sự không muốn làm cô bị thương”, lúc hai người giao đấu chưởng tay, Từ Nghiêm mở miệng nói.
“Lắm mồm!”, Triệu Thế Hy bực mình có mỗi câu này mà ông ta phải lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đột nhiên, Từ Nghiêm cảm thấy một cỗ sức mạnh khổng lồ hung hãn đâm xuyên lòng bàn tay, thâm nhập vào kinh mạch và làm chấn động nội tạng của ông ta. Mặt ông ta biến sắc, lập tức dùng sức rụt tay lại, phụt máu tươi rồi cả người bị văng ra ngoài.
Sức mạnh của cô gái này quá mức khủng khiếp!
Vậy mà ông ta cứ tưởng rằng một chưởng của mình có thể đả thương Triệu Thế Hy, nên mới kiêng dè sợ làm Triệu Thế Hy bị thương thì đắc tội với Triệu Hoàng Đế. Thực tế không ngờ một chưởng của ông ta không những không đả thương được Triệu Thế Hy, ngược lại ông ta bị một chưởng của cô đánh nội thương.
Lúc cả người ông ta nặng nề đáp xuống đất, Triệu Thế Hy rất nhanh đã xuất hiện trước mặt ông ta. Từ Nghiêm mặt biến sắc, vội vã đứng lên đạp một cước về phía Triệu Thế Hy.
Triệu Thế Hy chỉ cười khẩy, cô cũng thi triển cước pháp đạp ông ta.
Uỳnh một tiếng, chân của Từ Nghiêm và Triệu Thế Hy đụng nhau, không khí trên võ đài lập tức chấn động. Ông ta lại cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn hung hãn xuyên qua chân phải của mình, chân phải của ông dường như bị Triệu Thế Hy đá gẫy. Để tránh thứ sức mạnh khủng khiếp của cô phá vỡ kinh mạch ở chân, ông ta lại tiếp tục cong người bật ra ngoài.
Lần này tiếp đất, Triệu Thế Hy lại đuổi tới đánh ông ta, ông ta liền tức tốc biến mất trước mặt Triệu Thế Hy rồi lại xuất hiện sau lưng cô, một chưởng hung hăng đánh vào lưng cô.
Triệu Thế Hy vậy mà không sứt mẻ một miếng nào, cô quay người lại lạnh lùng nhìn ông ta.
“…”, Từ Nghiêm nhìn cô với ánh mắt kinh hãi.
Triệu Thế Hy không chỉ trời sinh sức mạnh hơn người, mà hồi nhỏ còn được bố cô cho ăn đan dược cấp cao, sớm đã luyện thành một cơ thể mình đồng da sắt. Không chỉ như vậy năng lực kháng đòn của cô cũng rất dũng mãnh, một chưởng của ông ta hoàn toàn không thể gây đau đớn cho cô.
“Này đồ già khọm, ông đánh tôi như gãi ngứa vậy, già rồi không có sức đánh à?”, Triệu Thế Hy đáp trả Từ Nghiêm bằng một cú đấm, ầm một tiếng, ông ta ngã lăn ra đất.
Chứng kiến trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm vậy mà bị một con nhóc đánh ngã chỉ với một chưởng, đội Hồng Võ sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Theo quy định của trận đấu, hai bên không được sử dụng chân khí bảo vệ, nhưng tiềm lực của cô gái này vô hạn, khó đảm bảo trong lúc bọn họ thi đấu với Triệu Thế Hy có xảy ra bất trắc gì không. Đội của bọn họ bị Lý Thiệu Minh đánh bại 4-2 rồi.
“A di đà Phật, hiệp này để bần tăng ra sân đi”.
Ngay sau đó, một cao tăng phái Thiếu Lâm khoác áo cà sa vàng xuất hiện trên võ đài. Lúc ông ta lên võ đài, không ít khán giả trong đấu trường kinh ngạc.
Không ngờ đối thủ của Triệu Thế Hy lại là đại sư Từ Nghiêm trụ trì điện Giới Luật, ông ta là sư đệ của chưởng môn phái Thiếu Lâm, một trong trụ trì lục điện của phái Thiếu Lâm, hơn nữa là một cao thủ Thần Cấp cấp cao.
Đội Hồng Võ cho một cao thủ Thần Cấp cấp cao đấu với một cao thủ Thần Cấp cấp thấp!
“Vãi loằn! Mấy người lại giở trò gì đấy!? Không phải mỗi đội chỉ có bảy người thôi sao? Bên đội chúng tôi gồm có tôi, Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Bích Tỷ và Mã Tiểu Linh, đội các ông có Hồng Võ, Cà Sa Phục Ma, Suất Bi Thủ, Ác Thạch Công, Nhất Chỉ Thiện, Phong Ma Trượng Pháp và Thất Tinh Quyền. Bây giờ lòi ra một người thứ tám, lại còn để trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm ra đấu với chúng tôi, các ông con mẹ nó bị điên à?”, Chu Bảo Bảo lên tiếng chửi đầu tiên.
“Đây là thành viên dự bị, đại sư Từ Nghiêm trụ trì điện Giới Luật chính là thành viên dự bị của đội chúng tôi”, Hồng Võ thản nhiên nói.
“…”, Chu Bảo Bảo câm nín.
“Đúng vậy, theo quy định của đại hội võ thuật toàn quân, ngoài một đội bảy người ra còn có một thành viên dự bị. Thật ra bần tăng vốn là thành viên dự bị của đội Hồng Võ, sao vậy, các cậu không có thành viên dự bị à?”, Từ Nghiêm ngạc nhiên hỏi.
“Anh Lý, thành viên dự bị của đội chúng ta là ai vậy? Là tôi hả?”, Heo Rừng đứng dưới võ đài hỏi.
“Không phải là cậu”, Lý Thiệu Minh đáp.
Lại chơi bẩn! Rõ ràng đội Hồng Võ trước đó chưa từng đề cập đến điều này. Bây giờ bọn họ nhận thấy không phải là đối thủ của Lý Thiệu Minh nên mới để một trong các cao thủ lục điện phái Thiếu Lâm đấu với Triệu Thế Hy. Triệu Thế Hy chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp, sao cô có thể là đối thủ của Từ Nghiêm được.
“Triệu Thế Hy thí chủ, nếu cô không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu. Còn nếu có ý kiến thì trận đấu này cô nhận thua đi”, Từ Nghiêm nói.
“Từ Nghiêm, đám cao thủ phái Thiếu Lâm các ông thật sự quá vô liêm sỉ!”, một cao thủ bậc tiền bối cùng thời với Triệu Hoàng Đế vậy mà lại thách đấu với một cô nhóc như mình, Triệu Thế Hy nghĩ mà tức.
“A di đà Phật, chúng tôi không thể thua cuộc thi này. Chúng tôi đến để báo thù cho đệ tử phái Thiếu Lâm, cũng như bảo vệ bộ mặt của phái. Miễn là chúng tôi đánh thắng trận này, cho dù có phải dùng tới mưu kế thì tôi vẫn tin Phật Tổ sẽ tha thứ cho chúng tôi”, Từ Nghiêm nói mà không cảm thấy hổ thẹn một chút nào.
“Mấy người không chỉ mưu kế đâu, mà là mưu hèn kế bẩn!”, Triệu Thế Hy nói.
Từ Nghiêm không đáp lại, ông ta chắp hai tay lại, cả người ông ta tỏa ra ánh sáng vàng kim. Trong khí thế của ông ta hiện lên một bức tượng Phật vàng chói, bức tượng Phật trang nghiêm hiền hòa khiến người ta không khỏi sinh lòng kính ngưỡng.
Từ Nghiêm niệm tiếng Phạn, ông ta không chỉ võ công cao cường mà Phật pháp cũng cao thâm. Lúc tốc độ niệm chú của ông ta càng ngày càng nhanh, tượng Phật khổng lồ trong khí thế của ông ta không ngừng bành trướng, phát ra chân khí màu vàng kim, mức độ lan tỏa khiến người ta kinh hãi.
Ông ta là một cao thủ Thần Cấp cấp cao, đến Thanh Phong gặp ông ta cũng phải đau đầu, ngao ngán. Thực lực của ông ta chỉ kém hơn Thanh Phong một chút, bây giờ ông ta thi triển chân khí dày đặc thế này Triệu Thế Hy thấy chắc sợ lắm nhỉ?
“Triệu Thế Hy thí chủ, Triệu Hoàng Đế cha của thí chủ cũng có một chút giao tình với phái Thiếu Lâm chúng tôi. Vì cô là con gái của Triệu Hoàng Đế nên tôi thật sự không muốn làm cô bị thương một chút nào, mau nhận thua đi”.
“Ông đùa tôi đấy hả?”
Đột nhiên, Triệu Thế Hy giậm chân xuống đất, trời sinh cô có sức mạnh cực lớn nên đã để lại một vết nứt khổng lồ trên sàn đấu lan đến tận chỗ Từ Nghiêm. Thấy Triệu Thế Hy xuất chiêu bất chợt, ông ta nhanh chóng quay người lại biến mất trong không trung. Sau đó bất thình lình xuất hiện sau lưng Triệu Thế Hy, hung hăng đánh một chưởng về phía cô.
“Thái Tổ Trường Quyền!”
Triệu Thế Hy vội vã quay người lại dùng tay mạnh mẽ đỡ lấy một chưởng của Từ Nghiêm.
“Triệu Thế Hy thí chủ, bần tăng thật sự không muốn làm cô bị thương”, lúc hai người giao đấu chưởng tay, Từ Nghiêm mở miệng nói.
“Lắm mồm!”, Triệu Thế Hy bực mình có mỗi câu này mà ông ta phải lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đột nhiên, Từ Nghiêm cảm thấy một cỗ sức mạnh khổng lồ hung hãn đâm xuyên lòng bàn tay, thâm nhập vào kinh mạch và làm chấn động nội tạng của ông ta. Mặt ông ta biến sắc, lập tức dùng sức rụt tay lại, phụt máu tươi rồi cả người bị văng ra ngoài.
Sức mạnh của cô gái này quá mức khủng khiếp!
Vậy mà ông ta cứ tưởng rằng một chưởng của mình có thể đả thương Triệu Thế Hy, nên mới kiêng dè sợ làm Triệu Thế Hy bị thương thì đắc tội với Triệu Hoàng Đế. Thực tế không ngờ một chưởng của ông ta không những không đả thương được Triệu Thế Hy, ngược lại ông ta bị một chưởng của cô đánh nội thương.
Lúc cả người ông ta nặng nề đáp xuống đất, Triệu Thế Hy rất nhanh đã xuất hiện trước mặt ông ta. Từ Nghiêm mặt biến sắc, vội vã đứng lên đạp một cước về phía Triệu Thế Hy.
Triệu Thế Hy chỉ cười khẩy, cô cũng thi triển cước pháp đạp ông ta.
Uỳnh một tiếng, chân của Từ Nghiêm và Triệu Thế Hy đụng nhau, không khí trên võ đài lập tức chấn động. Ông ta lại cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn hung hãn xuyên qua chân phải của mình, chân phải của ông dường như bị Triệu Thế Hy đá gẫy. Để tránh thứ sức mạnh khủng khiếp của cô phá vỡ kinh mạch ở chân, ông ta lại tiếp tục cong người bật ra ngoài.
Lần này tiếp đất, Triệu Thế Hy lại đuổi tới đánh ông ta, ông ta liền tức tốc biến mất trước mặt Triệu Thế Hy rồi lại xuất hiện sau lưng cô, một chưởng hung hăng đánh vào lưng cô.
Triệu Thế Hy vậy mà không sứt mẻ một miếng nào, cô quay người lại lạnh lùng nhìn ông ta.
“…”, Từ Nghiêm nhìn cô với ánh mắt kinh hãi.
Triệu Thế Hy không chỉ trời sinh sức mạnh hơn người, mà hồi nhỏ còn được bố cô cho ăn đan dược cấp cao, sớm đã luyện thành một cơ thể mình đồng da sắt. Không chỉ như vậy năng lực kháng đòn của cô cũng rất dũng mãnh, một chưởng của ông ta hoàn toàn không thể gây đau đớn cho cô.
“Này đồ già khọm, ông đánh tôi như gãi ngứa vậy, già rồi không có sức đánh à?”, Triệu Thế Hy đáp trả Từ Nghiêm bằng một cú đấm, ầm một tiếng, ông ta ngã lăn ra đất.
Chứng kiến trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm vậy mà bị một con nhóc đánh ngã chỉ với một chưởng, đội Hồng Võ sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Bình luận facebook