-
Chương 423-426
Chương 423: Nữ thần nhà tôi có khí thế thật mạnh!
Lâm Chi Vũ muốn tạm biệt Lăng Thiên Vũ, nhưng cún con căn bản không nhìn cô ta mà cứ dán hai mắt nhìn chăm chú vào TV, đôi mắt đen nhánh sáng lóng lánh.
Đứa bé nhỏ như vậy hiểu cái gì là tranh tài, chẳng qua là vì nhân vật chính là Thịnh Hoàn Hoàn nên cậu bé mới đặc biệt chú ý thôi.
Bởi vậy có thể thấy được Lăng Thiên Vũ có tình cảm với Thịnh Hoàn Hoàn!
Điều này khiến Lâm Chi Vũ sinh ra cảm giác nguy cơ.
Sau khi chung đụng với Lăng Tiêu mấy ngày, Lâm Chi Vũ biết rõ Lăng Thiên Vũ rất quan trọng đối với Lăng Tiêu, hắn cho cô ta tiếp cận cũng là có công lao của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng Lâm Chi Vũ tin chắc rằng không ai có thể thay thế vị trí của cô ta trong lòng Lăng Thiên Vũ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô ta muốn Lăng Thiên Vũ càng không thể rời khỏi mình.
Lúc này Bạch quản gia đã đi tới bên cạnh Lâm Chi Vũ rồi cung kính nói: “Lâm tiểu thư, tôi đưa cô ra ngoài."
Lâm Chi Vũ cười nhẹ rồi gật đầu: “Cảm ơn."
Nhưng cô ta không lập tức rời đi mà lại nhìn về phía Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ."
Lăng Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô ta.
Lâm Chi Vũ dịu dàng tạm biệt cậu bé: “Dì có chút chuyện phải về trước, muộn một chút dì sẽ trở lại thăm con được không?"
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì khuôn mặt nhỏ lập tức lộ vẻ không nỡ, cậu bé không muốn Lâm Chi Vũ rời đi, nhưng cậu lại không muốn bỏ qua cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Thiên Vũ rối rắm một lát rồi mới gật đầu.
"Vậy dì đi nhé." Lâm Chi Vũ phất phất tay với Lăng Thiên Vũ rồi chậm rãi quay người.
Mỗi lần Lâm Chi Vũ rời đi, Lăng Thiên Vũ luôn sẽ lưu luyến không rời mà tiễn cô ta ra cửa, nhưng lần này cậu bé lại ngồi trên ghế sa lon thờ ơ, đồng thời ánh mắt đã trở lại TV.
Bạch quản gia đưa Lâm Chi Vũ ra ngoài cửa, sau đó dừng bước rồi nhìn về phía cô ta: “Lâm tiểu thư, tôi có mấy câu muốn nói với cô."
Không đợi Lâm Chi Vũ đáp lại, Bạch quản gia đã tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này nhờ có Lâm tiểu thư ở bên cạnh tiểu thiếu gia nên đám người làm chúng tôi cũng nhẹ nhàng không ít, sau này không tiện làm phiền cô nữa."
Ý cười trên mặt Lâm Chi Vũ hơi tắt đi: “Bạch quản gia, lời này của ông có ý gì, tôi nghe không hiểu."
Bạch quản gia giải thích: “Dù sao Lâm tiểu thư cũng là con gái, cứ chạy đến phủ sẽ làm người ta hiểu lầm không tốt cho thanh danh của cô, đây là ý của thiếu gia chúng tôi."
Tối hôm qua Lăng Tiêu đã nói với Bạch quản gia là sau này không thể để Lâm Chi Vũ ở lại qua đêm trong phủ, vừa rồi Lâm Chi Vũ nói với Lăng Thiên Vũ là muộn một chút lại đến thăm cậu bé, có lẽ cô ta sẽ qua đêm ở đây nữa, vì thế Bạch quản gia mới uyển chuyển nói những lời này.
"Ông nói đây là ý của Lăng Tiêu?"
Bạch quản gia gật đầu: “Vâng."
Lâm Chi Vũ nhận được đáp án này thì sắc mặt hơi trắng bệch ra.
Những ngày gần đây Lăng Tiêu dẫn cô ta đi xem thi đấu và đến tham gia tiệc rượu, cô ta cứ nghĩ Lăng Tiêu đã thừa nhận thân phận của mình.
Là điều gì làm hắn đột nhiên phủ định cô ta?
Trong đầu Lâm Chi Vũ hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, là vì cô sao?
…
"Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."
Trên sân đấu, tên của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không ngừng quanh quẩn, thật lâu sau cảm xúc của mọi người vẫn không ổn định lại được.
Sau khi thành công vượt qua Cao Kiếm, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã kéo xa khoảng cách giữa hai người rồi ép thẳng về hướng Vu Quang.
Cao Kiếm không ngừng tăng tốc muốn đuổi kịp cô, nhưng khoảng cách lại bị Thịnh Hoàn Hoàn càng kéo càng xa.
Đích đến càng ngày càng gần, Vu Quang vẫn đang dẫn đầu nhếch khóe miệng lên, trông thấy khán giả kích động đứng lên thì cứ như nghe thấy đám người đang hò hét gọi tên mình.
Trong nửa vòng cuối cùng, gã lại tăng tốc thì thắng lợi sẽ thuộc về gã.
Vu Quang trong xe cũng không biết khán giả kêu tên của Thịnh Hoàn Hoàn, cô đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Vu Quang, tốc độ nhanh như bão táp khiến khán giả cực kỳ kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Đã sắp đến đích đến, Thịnh Hoàn Hoàn còn có thể vượt qua Vu Quang không?
Chỉ đảo mắt đám người đã có đáp án.
Vào thời khắc Vu Quang sắp tiếp cận vạch đích thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhanh như tia chớp vượt từ phía sau lên, cướp đi hào quang thắng lợi.
Gần như một nửa số người đều kích động đứng lên, không ngừng hò hét: “Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."
Ý cười trên khóe miệng Vu Quang cứng lại, gã khó tin mà nhìn chiếc xe đua phía trước, không ngờ hạng nhất sắp giành được lại bị Thịnh Hoàn Hoàn cướp đi như vậy.
MC của sân đấu kích động cứ như fan của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn thắng, cô thành công vượt qua Vu Quang, cô thật sự làm được rồi, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để chúc mừng cô đi."
Trong nhất thời, bầu không khí cả sân lại sôi trào đến đỉnh điểm.
Cả đám người Vũ Yến đều kích động đỏ cả vành mắt, họ như nhìn thấy ánh nắng và cầu vồng đang chiếu sáng cả Vũ Yến.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương rơi lệ đầy mặt, họ biết qua hôm nay thì cái tên Vũ Yến này sẽ toả sáng ở Hoa Hạ lần nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống xe, tiện tay quăng mũ giáp xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp nhấc lên đã bước lên xe đua.
Thịnh Hoàn Hoàn leo lên trần xe rồi kéo khoá kéo bộ đồ xe đua xuống, cởi ra rồi quay cái áo trên tay mấy vòng, trong tiếng hò hét càng ngày càng vang dội của mọi người, cô nhếch khoé môi đỏ xinh đẹp lên rồi ném cái áo vào người xem.
Những người xem khu vực đó gần như nhảy dựng lên, cuối cùng bị một chàng trai tuổi trẻ đoạt được, anh ta cực kỳ hưng phấn.
Trên các màn hình trực tiếp như muốn nổ tung:
"Thịnh Hoàn Hoàn quá trâu bò!"
"A a a, Thịnh Hoàn Hoàn quá loá mắt!"
"Nữ thần của tôi thật sự vừa tiên vừa ngầu, yêu chết mất!"
"Tiểu thư đứng đầu, Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."
"Dây chuyền của nữ thần đẹp quá, tôi muốn."
"Nơi nào bán vậy, tôi cũng muốn..."
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý mặc một cái áo thun cổ áo hình chữ V nên lại thành công tuyên truyền một loại trang sức nhãn hiệu nhà mình, rất nhanh cả bộ seri dây chuyền cô đeo đều bán cháy hàng online và offline.
Cả cái áo thun trắng trên người cô cũng bán đắt như tôm tươi!
Ở phương diện quảng cáo này thì Thịnh Hoàn Hoàn chăm chỉ đến đáng sợ, không chừa chút sức nào!
Tựa như một câu thần chú, từ đây chỉ cần là trang sức đeo tay, túi xách, giày dép quần áo mà Thịnh Hoàn Hoàn dùng đều sẽ bán cháy hàng.
Bây giờ có thể nói Thịnh Hoàn Hoàn đang cực kỳ hot, rất nhiều truyền thông chờ bên ngoài đường đua muốn phỏng vấn cô, làm cô không chỗ nào để trốn.
Phóng viên A: “Thịnh tiểu thư, xin hỏi kết quả này có nằm trong dự liệu của cô không?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Không, là may mắn bất ngờ thôi."
Hừm, làm người nên khiêm tốn một chút!
Phóng viên B: “Cô cảm thấy tốc độ của mình và Triệu Giai Ca ai càng nhanh."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái này phải so mới biết được."
Trước giờ đối thủ của cô không phải là Triệu Giai Ca.
Phóng viên C: “Cô và Kim Thần đã hẹn hò từ lúc nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... A?"
Cô và Kim Thần hẹn hò từ lúc nào vậy?
Phóng viên C: “Hai người đã hôn rồi, chẳng lẽ không phải đã quyết định sẽ công khai quan hệ người yêu sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt, khí thế tăng vọt lên hai mét tám: “Anh nhầm rồi, tôi và Kim Thần còn không phải là bạn bè, làm sao có thể thân mật với anh ta như thế."
Tiếng lòng của fan Kim Thần: Xem ra là anh nhà chúng ta chủ động bám vào, đáng tiếc người ta còn chẳng muốn fame của anh nhà mình, ai!
Tiếng lòng của fan Thịnh Hoàn Hoàn: Nữ thần nhà mình có khí thế mạnh quá, Kim Thần xứng với tiểu tiên nữ như vậy sao?
Chương 424: Đường Nguyên Minh tỏ tình
Thịnh Hoàn Hoàn có tài hoa có mỹ mạo, trong tay nắm giữ tập đoàn chục tỷ, làm fan đua xe của cô rất có cảm giác thành tựu.
Tên trăng hoa Kim Thần kia làm gì xứng với nữ thần của họ!
Ai ngờ phóng viên C rất chấp nhất, mở trang đầu ra rồi đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn xem: “Vậy cô giải thích hai tấm ảnh này như thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày lại: “Chẳng qua là góc chụp mà thôi, anh Kim chỉ nói một câu cố lên với tôi."
Phóng viên C vẫn níu lấy Thịnh Hoàn Hoàn không thả: “Chỉ nói câu cố lên, vậy tại sao cần dựa gần như vậy?"
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn và Kim Thần đều là tay đua rất có giá trị đưa tin, hai người đứng chung thì có giá trị gấp bội, đương nhiên các phóng viên muốn bám riết không buông.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại nhẹ như mây gió: “Đó là vì hiện trường quá ồn."
"Hoàn Hoàn."
Phóng viên C chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục ép hỏi, lúc này Đường Nguyên Minh tay nâng hoa hồng đi tới.
Các phóng viên vừa nhìn thấy Đường Nguyên Minh thì nhạy cảm ngửi được mùi tin nóng, chủ đề tình tay ba này luôn được quan tâm nhất.
Hai người còn chưa kịp trò chuyện thì các phóng viên đã hỏi ồ ạt:
Phóng viên A: “Thịnh tiểu thư, anh này có quan hệ gì với cô?"
Phóng viên B: “Cô không chấp nhận Kim Thần là vì anh ta sao?"
Phóng viên c: “Anh ta là nhân vật chính truyền tin xấu với cô trước đó đúng không, nghe nói cô và Lăng Tiêu ly hôn là do anh ta."
Dù Thịnh Hoàn Hoàn có ngu dốt cũng phát giác phóng viên C đang nhắm vào mình, từ lúc ban đầu anh ta đã không ngừng đào hố cho cô.
Cô không nhớ mình từng trêu chọc người như vậy.
Tức là có người cố ý muốn cho làm cô khó xử.
Sẽ là ai chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng Triệu Giai Ca, có vẻ kẻ đứng sau cũng không khó suy đoán.
Chỉ liếc qua một cái rồi Thịnh Hoàn Hoàn đã thu ánh mắt lại, mỉm cười nhìn phóng viên C: “Về câu hỏi của anh, chồng trước của tôi đã từng làm sáng tỏ trên Weibo, anh không ngại thì có thể lên xem ngay bây giờ."
Thịnh Hoàn Hoàn nói xong liền quay người rời đi, các phóng viên muốn đuổi theo lại bị vệ sĩ của Đường Nguyên Minh ngăn lại.
Ống kính nhắm ngay mặt Đường Nguyên Minh, chỉ thấy anh không nóng không lạnh nói một câu: “Phỏng vấn kết thúc, cảm ơn các vị."
Màn hình trực tiếp lập tức nổ tung, các cô gái đều đang liếm sắc đẹp của Đường Nguyên Minh, vừa hô hào quá đẹp trai vừa hỏi thân phận của anh, còn hiếu kỳ quan hệ giữa anh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Thế là tin tức vài ngày trước Thịnh Hoàn Hoàn uống say ngủ lại nhà Đường Nguyên Minh và chuyện cô bị Đường Nguyên Minh hôn trên xe lại bị kéo ra, rất nhanh bho5 đã trở thành một đôi được truyền thông và cư dân mạng công nhận.
Các fan còn bỏ phiếu nhất trí cho rằng Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn càng xứng đôi, Kim Thần quá trăng hoa, phương diện kinh tế cũng không bằng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hoa hồng do Đường Nguyên Minh đưa tới mà chậm chạp không đưa tay đón, cô sầm mặt xuống một cách hiếm hoi: “Anh cố ý đúng không?"
Tặng hoa hồng đỏ cho cô, cố ý để người ta hiểu lầm quan hệ của họ.
Đường Nguyên Minh cũng không phủ nhận, ánh mắt anh nhìn vào gương mặt trứng ngỗng tinh xảo của cô, dịu dàng lại tràn ngập sự chiếm hữu.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ánh mắt này của Đường Nguyên Minh, có lẽ trước kia anh giấu quá tốt, mà bây giờ có vẻ anh không còn kiêng kỵ gì nữa.
"Từ nhỏ trưởng bối trong nhà đã nói với anh, muốn có được thứ gì cũng phải tự đi tranh thủ, dù là bất chấp thủ đoạn." Khóe miệng Đường Nguyên Minh khẽ nhếch lên, ánh mắt rơi vào bó hoa hồng đỏ trong tay, hoa hồng rực rỡ tuyệt đẹp lại không động lòng người bằng cô: “Hoàn Hoàn, từ lúc còn rất nhỏ anh đã biết mình muốn gì, những năm qua anh gặp rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng tấm lòng anh chưa từng thay đổi."
Thịnh Hoàn Hoàn có dự cảm mình là thứ mà Đường Nguyên Minh muốn.
Rốt cục anh cũng không nhẫn nhịn nữa sao?
Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Mấy ngày qua anh luôn suy nghĩ, phải làm sao mới có thể để em chấp nhận anh, vừa không dọa em sợ cũng không làm em đẩy anh ra càng xa, cho nên anh lựa chọn không nói với em."
"Nhưng hiển nhiên anh cẩn thận thế nào cũng thất bại. Em kháng cự anh càng rõ ràng, chẳng bằng ngay từ đầu liền trực tiếp nói rõ với em."
Thịnh Hoàn Hoàn lui lại một bước, mặc dù cô đã đoán được, nhưng Đường Nguyên Minh chính miệng nói ra làm trong lòng cô hết sức phức tạp.
Cô đã từng thề thốt nói với Lăng Tiêu là vụ tai nạn xe kia là ân oán giữa hắn và Đường Nguyên Minh mà không liên quan gì đến cô, lúc đó cô tin chắc Đường Nguyên Minh không có tình yêu nam nữ với mình.
Hiện tại nghe Đường Nguyên Minh chính miệng thừa nhận, rất nhiều vấn đề như đột nhiên sáng tỏ, cộng thêm chuyện đêm qua đã làm ấn tượng của cô đối với anh trở nên rất xấu.
"Hoàn Hoàn, những lời kế tiếp anh chỉ nói một lần, cho nên em phải nghe cho kỹ."
Khóe miệng Đường Nguyên Minh nở nụ cười dịu dàng, nhưng sự cố chấp bá đạo kia lại làm người ta sợ hãi: “Anh yêu em, từ rất rất nhỏ anh đã nhận định em là cô dâu của anh."
"Đừng nói nữa." Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi, cô cảm thấy rất áp lực trước lời tỏ tình của Đường Nguyên Minh: “Anh phải biết là em không thích anh, từ nhỏ đến lớn em chỉ coi anh là anh trai thôi."
Đường Nguyên Minh sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy: “Có liên quan gì chứ? Ai nói hôn nhân nhất định chỉ vì tình yêu, cho dù kết hôn thì anh cũng sẽ bảo vệ em như một người anh ttrai."
Đây là lời ngụy biện gì thế này?
Tam quan của Thịnh Hoàn Hoàn rất ngay thẳng nên không làm được chuyện như vậy: “Thật xin lỗi, em không thể tiếp nhận."
Mãi đến khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm giác tim mình bị tảng đá đè lên.
Lăng Kha ôm lấy bó hoa hồng kia ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thử: “Vừa rồi anh Minh tỏ tình với cậu rồi bị cậu từ chối rồi sao?"
Nếu không thì sao bó hoa hồng này lại rơi vào tay cô.
Ánh mắt kia của anh Minh rõ ràng là bảo cô chuyển giao hoa hồng cho Hoàn Hoàn.
Nhìn thấy bó hoa hồng xinh đẹp đó, Thịnh Hoàn Hoàn càng phiền lòng: “Ai bảo cậu đem nó lên xe?"
Vai Lăng Kha run lên, không có khí phách nói: “Tớ không dám không đem lên! Không phải cậu không biết từ nhỏ đến lớn tớ sợ ảnh nhất mà."
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng cô: “Hôm nào anh ta bảo cậu bán tớ đi chắc cậu cũng không chút do dự gật đầu."
Lăng Kha cười cười "Hắc hắc": “Vậy tớ cũng không dám không bán!"
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Lăng, Kha."
Lăng Kha oan ức bĩu môi: “Anh Minh có gì không tốt, tớ cảm thấy ảnh đáng tin cậy hơn Lăng Tiêu và Mộ Tư nhiều."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói thêm một câu nữa xem."
Lăng Kha lập tức ngậm miệng lại, chột dạ vội nói sang chuyện khác: “Muốn đến chỗ chị Nam Tầm không?"
Thôi cứ để chị Nam Tầm khuyên bảo cô đi!
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hôm nào đi, công ty còn rất nhiều chuyện chờ tớ đi làm."
Lăng Kha rất đồng cảm: “Hoàn Hoàn, làm nữ cường nhân nhất định rất mệt mỏi!"
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Làm quen rồi là được."
Mỗi ngày phải đề phòng đám sài lang hổ báo Chu Tín, không cẩn thận sẽ bị gặm không còn cả xương. Còn có đống văn kiện chồng chất như núi, dự án cũ vừa xong thì dự án mới đã mở, hơi lơ là một chút sẽ tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi cho công ty.
Sao lại không mệt chứ?
Chương 425: Hoàn Hoàn, vừa rồi không phải anh mắng em
Khi cô trở lại Thịnh Thế thì trên bàn đã chất đầy văn kiện.
Lần này không phải là đám lão già Chu Tín kia nhằm vào cô, mà do đây là chức trách của tổng giám đốc. Trước đó có Tống Chí Thượng xử lý giúp cô, hiện tại ông không ở công ty nên tất nhiên công văn cũng chồng chất như núi.
Cô ngồi xuống một cái đã bận đến ban đêm, cả nước còn không có thời gian uống chứ đừng nói là cơm tối.
Cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Mời vào."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nâng đầu lên khỏi đống văn kiện, không nhịn được nắn nắn cái cổ cứng đờ, cuối cùng cô cũng biết vì sao Thịnh Xán về nhà luôn kêu đau lưng.
Tổng giám đốc một tập đoàn lớn chẳng những phải chịu áp lực tinh thần cao mà lượng công việc cũng rất khổng lồ.
"Thịnh tổng." Người tiến vào là Tướng Tuấn Tài.
Thịnh Hoàn Hoàn ném cây viết trong tay xuống: “Muộn như vậy còn tăng ca sao?"
Tướng Tuấn Tài gật đầu, mệt mỏi nhìn cô rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Dự án mới chỉ dựa vào mình tôi là không được, mặc dù đoàn đội cô giao cho tôi rất ưu tú, nhưng nhân viên trung tâm quá ít, chỉ dựa vào tôi là không gánh nổi."
Lúc trước Đường Nguyên Minh đưa dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn đã đặc biệt liệt ra mấy nhân viên trung tâm, lần lượt có Tướng Tuấn Tài, Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ.
Bây giờ đoàn đội lớn như vậy chỉ có một mình Tướng Tuấn Tài chống chọi, cộng thêm đám người Chu Tín cứ ra sức làm khó, chỉ dựa vào Tướng Tuấn Tài sẽ không chịu nổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới điều kiện của Lý Vệ Lâm, lập tức khẽ cười với Tướng Tuấn Tài: “Tôi sẽ mau chóng tìm hai người giúp anh, anh có vẻ rất mệt mỏi, mau đi về nghỉ ngơi đi!"
Tướng Tuấn Tài gật đầu rồi nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay biểu hiện của cô trong cuộc thi quốc tế rất tuyệt, không ngờ kỹ thuật đua xe của cô tốt như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn hơi xấu hổ: “Anh có xem à."
"Ừm, lúc ăn cơm tối với các đồng nghiệp có cùng xem chiếu lại, hiện tại cả công ty đều đang xem cô tranh tài, đồng nghiệp trong phòng ban còn nhờ tôi nhắn một câu với cô nữa."
"Anh nói đi."
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tướng Tuấn Tài khó được mà hiện ra nụ cười: “Ngày cuối cùng tranh tài đúng lúc là thứ bảy, đám ranh kia đã sớm đặt vé, đến lúc đó cô phải cho họ nghỉ phép một ngày đó."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong bật cười: “Được, nhất định sẽ cho họ nghỉ."
"Vậy được rồi, tôi về trước đây."
"Chờ một chút." Tướng Tuấn Tài vừa quay lại thì bị Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại: “Anh nói với họ là tôi bao vé, coi như khao họ tăng ca trong thời gian này."
Tướng Tuấn Tài cười nói: “Nếu cô nói đây là khen thưởng do là fan của cô thì họ sẽ càng vui vẻ hơn."
"Cũng được!"
Sau khi Tướng Tuấn Tài rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lý Vệ Lâm: “Vụ cá cược kia anh có giữ lời không?"
Điều kiện mà Lý Vệ Lâm đưa cho cô là muốn cô tiến vào top3 trận chung kết thì anh ta sẽ thực hiện hứa hẹn đến Thịnh Thế đi làm.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được câu trả lời của Lý Vệ Lâm: “Giữ lời."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi lại vùi đầu vào văn kiện.
Thẳng đến xử lý xong toàn bộ văn kiện thì thời gian đã gần mười hai giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mệt đến đau lưng, bụng dưới còn đau nhói.
Cô nghĩ đại khái là do ngồi quá lâu, dạ dày cô cũng trống rỗng nên cả người không còn sức lực.
Khi cô muốn mau về nhà nhét đầy bụng rồi ngủ một giấc ngon lành thì Mã Lai lại gọi điện thoại đến báo rằng Mộ Tư không khống chế được tâm trạng.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lại chạy đến bệnh viện.
Khi cô đi đến bệnh viện thì cảm xúc của Mộ Tư đã ổn định lại, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen, râu ria cạo sạch sẽ, trừ nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi xốc xếch thì anh ta vẫn là người đàn ông ôn hoà như ngọc mà cô quen thuộc.
Mộ Tư là một người rất biết tự kiềm chế ở phương diện tính tình và cả dục vọng, bây giờ anh ta ngồi trong căn phòng bừa bộn, trước mặt còn rớt đầy tàn thuốc, có thể thấy được tình hình hai chân của anh ta cũng không lạc quan lắm.
Mắt Mã Lai đỏ bừng lên, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Chị dâu, chị khuyên nhủ lão đại đi, anh ấy đang tra tấn mình!"
Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình so đo xưng hô của anh ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay anh ta gặp ai, có phải bị kích thích gì không?"
Mã Lai lắc đầu: “Hôm nay anh ấy không gặp ai cả, buổi chiều còn xem chị tranh tài, tiếp đó bảo tôi dìu ảnh đứng lên, nhưng chân ảnh không có chút tri giác nào, thử nhiều lần vẫn thất bại."
"Sau đó anh ấy bắt đầu dùng sức đập chân của mình, cảm xúc càng ngày càng mất khống chế, cuối cùng còn quăng hết đồ, chị không biết lúc đó lão đại tuyệt vọng yếu ớt đến cỡ nào đâu."
Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Hai chân của anh ta không có chút tri giác nào sao?"
Mã Lai vẫn lắc đầu, hốc mắt càng đỏ lên.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề, dù tâm tính Mộ Tư tốt đến mấy thì sự vô vọng kéo dài ngày qua ngày cũng sẽ phá hủy sự kiên cường trong lòng anh ta.
"Tôi đi vào tâm sự với anh ta!"
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa đi vào, một mùi khói nồng đậm xông vào mũi.
Mộ Tư rũ điếu thuốc trong tay xuống, lạnh lẽo mở miệng: “Mã Lai, nếu như cậu còn muốn làm việc bên cạnh tôi thì lập tức cút ra ngoài, khụ khụ..."
Vừa dứt lời, Mộ Tư đã không khống chế nổi ho lên.
Vết đạn bắn sau lưng anh ta còn chưa khỏi, anh ta không thể hành hạ sức khoẻ mình như thế, sau khi ho khan một trận thì toàn thân đau đớn muốn chết, thân thể bất giác co rút lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên cướp lấy điếu thuốc trong tay anh ta.
Mộ Tư như bị chạm vào vảy ngược mà lập tức gắt giọng: “Con mẹ nó có phải cậu tìm..."
Chết!
Sau khi thấy rõ người tới, chữ cuối cùng đã kẹt lại trong cổ họng Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh ta mà dụi tắt tàn thuốc, mở hết cửa lớn và cửa sổ ra, sau đó ngồi xuống trước mặt Mộ Tư rồi bình tĩnh nhìn anh ta.
"Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh mắng em." Mộ Tư nhìn người phụ nữ trước mặt, lửa giận lập tức bị dập tắt, chỉ còn lại sự mệt mỏi: “Trễ vậy rồi sao em còn tới."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có thể nói cho tôi biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?"
Quần áo của Mộ Tư rất sạch sẽ, có thể thấy được trước đó anh ta vẫn tràn ngập hi vọng với tương lai, vì sao lại đột nhiên không kiềm nén được nỗi lòng, trong đó nhất định có nguyên nhân gì.
Mộ Tư dời mắt khỏi gương mặt cô: “Không có, chỉ ở bệnh viện lâu quá nên phiền thôi."
Nếu anh ta không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không tiện hỏi nhiều, cô chuyển chủ đề: “Mã Lai nói hôm nay anh có xem tôi thi đấu."
Mộ Tư gật đầu cười nói: “Ừm, hôm nay em thi rất đặc sắc."
Mộ Tư cười rất dịu dàng, lại không có sức sống.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy rót ly sữa bò cho anh ta: “Ngày mai là ngày cuối cùng, chờ cuộc thi kết thúc thì mỗi tối tôi sẽ tới tập vật lý trị liệu một chút cho anh."
Hai mắt Mộ Tư lập tức sáng lên, như con cá mắc cạn lại tìm được nguồn nước: “Thật sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Thật, cho nên anh đừng từ bỏ được không?"
Đôi môi còn xinh đẹp hơn phụ nữ của Mộ Tư lại nhếch lên, lần này đầy tràn dịu dàng và vui sướng, anh ta nhận lấy ly sữa bò Thịnh Hoàn Hoàn đưa tới rồi lập tức nuốt hết vào bụng.
Thấy cảm xúc của anh ta ổn định lại, Thịnh Hoàn Hoàn mới cho người đi vào quét dọn căn phòng.
Mã Lai tiến đến muốn đỡ Mộ Tư lên giường, Mộ Tư lại ngồi không nhúc nhích mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, trong đáy mắt hiện lên một tia khẩn cầu.
Chương 426: Đố kị
Hai chân Mộ Tư không còn cảm giác, nửa người dưới không phát lực được nên muốn lên giường cũng phải dựa vào người khác trợ giúp, anh ta không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự vô năng bất lực này của mình, lòng tự tôn của anh ta sẽ không chịu nổi.
Không chỉ lên giường mà anh ta còn không có khả năng đi toilet một mình.
Điều này đủ để phá hủy sự kiêu ngạo của một người đàn ông.
Thịnh Hoàn Hoàn xoay người đi ra ngoài.
"Lão đại, tôi giúp anh." Mã Lai muốn ôm Mộ Tư lên giường, nhưng lại bị anh ta đẩy ra.
Mộ Tư chống hai tay bên giường, dùng sức chống thân thể mình cố chấp nhổm lên, nhưng cho dù làm vậy thì anh ta vẫn cần Mã Lai trợ giúp.
Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản mà một mình anh ta cũng làm không xong!
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở vào thì Mộ Tư đã nằm xuống.
"Anh em Bạch Băng biết anh bị thương không?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
"Còn chưa biết, anh nói với họ là mình xuất ngoại." Mộ Tư thản nhiên trả lời, sau đó đặt hai tay lên chăn.
Cô từng nói tay anh ta rất đẹp, trước kia luôn thích nắm lấy mà thưởng thức, nói chúng thích hợp ưu nhã nhảy múa trên phím đàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không để ý đến hành động của anh mà rót ly nước đặt lên đầu giường: “Nói cho họ đi, để trong phòng bệnh không đến mức quạnh quẽ như vậy."
Mộ Tư cười nhạt một tiếng, ôn tồn lễ độ nói: “Em biết anh không phải người thích náo nhiệt."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa mà cầm lấy túi xách trên ghế sa lon rồi tạm biệt Mộ Tư: “Đã trễ quá rồi, anh nghỉ ngơi đi, tối mai tôi lại tới."
Mộ Tư đột nhiên bắt lấy tay cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một tia khẩn cầu: “Đừng đi Hoàn Hoàn, ở lại với anh được không?"
Bởi vì động tác quá nhanh làm tư thế của anh ta có chút chật vật.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đỡ anh ta lên rồi rút tay khỏi hai tay anh ta: “Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai phối hợp với bác sĩ làm vật lý trị liệu cho tốt."
Cô tạm dừng rồi lại nói: “Nếu như anh thực sự tịch mịch thì gọi điện thoại cho Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy sẽ lập tức chạy tới với anh."
Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn như con dao cắm vào tim Mộ Tư: “Anh đã nói rõ ràng với Bạch Tuyết, trước đó chỉ do thương hại cảm thấy mắc nợ cô ấy, người anh thật sự thích là em."
"Thích tôi?" Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, khóe miệng lộ ra chút đùa cợt nhàn nhạt: “Anh thích tôi mà lại bỏ đi vào ngày kết hôn, tôi cùng đường bí lối mà anh vẫn canh giữ bên cạnh Bạch Tuyết không rời, thứ anh nói là thích thật quá rẻ mạt buồn cười."
Lòng Mộ Tư đau như đao cắt: “Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe anh ta giải thích thêm, chỉ bình tĩnh cắt ngang lời anh ta nói: “Mộ Tư, tôi đứng ở chỗ này chỉ vì anh chắn một súng thay tôi, chỉ thế thôi."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà rời đi.
Mộ Tư không dám gọi cô, anh ta sợ mình sẽ bị cô làm tổn thương đến tuyệt vọng.
Giống như anh ta không dám nói với cô là vì trông thấy Đường Nguyên Minh xuất hiện, các fan nói họ xứng đôi biết bao làm anh ta đố kị phát cuồng nên mới không kiềm nén được nỗi lòng.
Mỗi một lần đau lòng đều nhắc nhở anh ta rằng trước kia mình ngu đến mức nào.
Hai chân anh ta đã tàn phế, cứ như đang châm chọc rằng: Nhìn đi, đây chính là báo ứng do mày vứt bỏ cô ấy.
Khi cô ra khỏi bệnh viện đã rất muộn, thân thể cực kỳ mỏi mệt, bụng dưới vẫn đau âm ỉ, thật vất vả mới đi đến trước xe thì toàn thân cô đã đổ đầy mồ hôi.
Cô tựa vào xe há to miệng thở hổn hển, chân như nhũn ra mà ngồi xuống mặt đất, trước mắt bắt đầu đen thui.
Trong lúc mê man, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Thật lâu sau, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng dịu lại và thấy rõ người ngồi xổm trước mặt mình: “Văn Sâm?"
Sao lại là anh ta?
Văn Sâm gật đầu: “Thiếu phu nhân, là tôi, cô cần đến bệnh viện không?"
"Không cần, tôi chỉ chưa ăn cơm nên đói quá thôi, có thể là tuột huyết áp." Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó không khách sáo nói với Văn Sâm: “Đi bệnh viện còn không bằng dẫn tôi đi đâu ăn chút gì đi."
Văn Sâm suy tư rồi gật đầu: “Vậy lên xe đi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó."
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảnh cáo Văn Sâm: “Không được gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu."
Văn Sâm vừa lấy điện thoại ra lập tức lúng túng buông tay, cung kính nói: “Vâng, Thiếu phu nhân."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ mà hỏi: “Là Lăng Tiêu bảo anh theo dõi tôi sao?"
Cô không tin Văn Sâm xuất hiện chỉ là trùng hợp.
Văn Sâm không biết nên trả lời cô thế nào, vốn chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô, nhưng hiện tại anh ta đã để lộ hành tung.
"Anh không nói thì tôi lập tức gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra từ trong túi, Văn Sâm lập tức mở miệng nói: “Lăng Gia bảo tôi bảo vệ cô an toàn."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lập tức cứng rắn nói: “Tôi không cần, ăn xong bữa này thì anh về bên cạnh anh ta đi."
Văn Sâm nói: “Tôi sẽ chuyển lời này của cô cho Lăng Gia."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm nữa, mãi đến khi Văn Sâm đậu lại ở cổng một tiệm ăn khuya.
Cô đói muốn chết lập tức xuống xe rồi ngồi xuống gọi món.
Văn Sâm lặng lẽ gửi định vị cho Lăng Tiêu, sau đó đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn bấm điện thoại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại: “Anh đứng đó làm gì, ngồi đối diện tôi đi, bữa này tôi bao."
Văn Sâm vẫn đứng sau lưng cô không nhúc nhích.
Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Anh mà như vậy thì lập tức về chỗ của Lăng Tiêu đi, tôi không cần vệ sĩ."
Lúc này Văn Sâm mới dời bước ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn.
Không nghĩ tới Văn Sâm vừa ngồi xuống thì tiệm ăn náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền trông thấy mấy chiếc xe cùng chạy tới, trong đó bắt mắt nhất là chiếc Bugatti dẫn đầu.
Xe sang mấy chục triệu chẳng hợp với quán ven đường chút nào.
Tiếp đó Đường Nguyên Minh và hơn mười vệ sĩ bước xuống xe, cách họ ăn mặc cũng không hợp với quán này y như đống xe sang số lượng có hạn kia.
Sau khi xuống xe, Đường Nguyên Minh đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, những vệ sĩ kia bắt đầu đuổi người đi.
Rất nhanh căn tiệm náo nhiệt chỉ còn lại bàn của Thịnh Hoàn Hoàn và Văn Sâm.
Đường Nguyên Minh không mời mà tới, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm xuống: “Anh đang làm gì vậy?"
Đường Nguyên Minh khẽ cười với cô: “Muộn như vậy mà em không về nhà, bác gái không yên lòng nên bảo anh đi tìm em."
"Cho nên anh lại đến nhà tôi?" Thịnh Hoàn Hoàn lại càng nổi giận: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi mà."
Đường Nguyên Minh thưởng thức cái điện thoại, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Đêm nay bác gái dạy anh làm mấy món ăn em thích, trở về hâm nóng là ăn được liền, trở về với anh đi!"
Anh nghe không hiểu lời cô nói sao?
Cô đối mặt với Đường Nguyên Minh mấy giây rồi dời mắt đi: “Tôi không muốn về."
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Vậy anh ở đây với em."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.
Văn Sâm rất im lặng, ngồi đó như một pho tượng.
Cả quá trình Đường Nguyên Minh không chú ý đến sự tồn tại của anh ta, mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Thịnh Hoàn Hoàn đặt đồ ăn ngon đến trước mặt Văn Sâm: “Ăn đi!"
Văn Sâm cầm lấy đũa, lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về hướng anh ta, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai nhàn nhạt: “Nếu anh nhớ không lầm thì hình như anh ta là thủ hạ của Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc trả lời anh: “Anh ấy là bạn tôi."
Lâm Chi Vũ muốn tạm biệt Lăng Thiên Vũ, nhưng cún con căn bản không nhìn cô ta mà cứ dán hai mắt nhìn chăm chú vào TV, đôi mắt đen nhánh sáng lóng lánh.
Đứa bé nhỏ như vậy hiểu cái gì là tranh tài, chẳng qua là vì nhân vật chính là Thịnh Hoàn Hoàn nên cậu bé mới đặc biệt chú ý thôi.
Bởi vậy có thể thấy được Lăng Thiên Vũ có tình cảm với Thịnh Hoàn Hoàn!
Điều này khiến Lâm Chi Vũ sinh ra cảm giác nguy cơ.
Sau khi chung đụng với Lăng Tiêu mấy ngày, Lâm Chi Vũ biết rõ Lăng Thiên Vũ rất quan trọng đối với Lăng Tiêu, hắn cho cô ta tiếp cận cũng là có công lao của Lăng Thiên Vũ.
Nhưng Lâm Chi Vũ tin chắc rằng không ai có thể thay thế vị trí của cô ta trong lòng Lăng Thiên Vũ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cô ta muốn Lăng Thiên Vũ càng không thể rời khỏi mình.
Lúc này Bạch quản gia đã đi tới bên cạnh Lâm Chi Vũ rồi cung kính nói: “Lâm tiểu thư, tôi đưa cô ra ngoài."
Lâm Chi Vũ cười nhẹ rồi gật đầu: “Cảm ơn."
Nhưng cô ta không lập tức rời đi mà lại nhìn về phía Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ."
Lăng Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô ta.
Lâm Chi Vũ dịu dàng tạm biệt cậu bé: “Dì có chút chuyện phải về trước, muộn một chút dì sẽ trở lại thăm con được không?"
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì khuôn mặt nhỏ lập tức lộ vẻ không nỡ, cậu bé không muốn Lâm Chi Vũ rời đi, nhưng cậu lại không muốn bỏ qua cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Thiên Vũ rối rắm một lát rồi mới gật đầu.
"Vậy dì đi nhé." Lâm Chi Vũ phất phất tay với Lăng Thiên Vũ rồi chậm rãi quay người.
Mỗi lần Lâm Chi Vũ rời đi, Lăng Thiên Vũ luôn sẽ lưu luyến không rời mà tiễn cô ta ra cửa, nhưng lần này cậu bé lại ngồi trên ghế sa lon thờ ơ, đồng thời ánh mắt đã trở lại TV.
Bạch quản gia đưa Lâm Chi Vũ ra ngoài cửa, sau đó dừng bước rồi nhìn về phía cô ta: “Lâm tiểu thư, tôi có mấy câu muốn nói với cô."
Không đợi Lâm Chi Vũ đáp lại, Bạch quản gia đã tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này nhờ có Lâm tiểu thư ở bên cạnh tiểu thiếu gia nên đám người làm chúng tôi cũng nhẹ nhàng không ít, sau này không tiện làm phiền cô nữa."
Ý cười trên mặt Lâm Chi Vũ hơi tắt đi: “Bạch quản gia, lời này của ông có ý gì, tôi nghe không hiểu."
Bạch quản gia giải thích: “Dù sao Lâm tiểu thư cũng là con gái, cứ chạy đến phủ sẽ làm người ta hiểu lầm không tốt cho thanh danh của cô, đây là ý của thiếu gia chúng tôi."
Tối hôm qua Lăng Tiêu đã nói với Bạch quản gia là sau này không thể để Lâm Chi Vũ ở lại qua đêm trong phủ, vừa rồi Lâm Chi Vũ nói với Lăng Thiên Vũ là muộn một chút lại đến thăm cậu bé, có lẽ cô ta sẽ qua đêm ở đây nữa, vì thế Bạch quản gia mới uyển chuyển nói những lời này.
"Ông nói đây là ý của Lăng Tiêu?"
Bạch quản gia gật đầu: “Vâng."
Lâm Chi Vũ nhận được đáp án này thì sắc mặt hơi trắng bệch ra.
Những ngày gần đây Lăng Tiêu dẫn cô ta đi xem thi đấu và đến tham gia tiệc rượu, cô ta cứ nghĩ Lăng Tiêu đã thừa nhận thân phận của mình.
Là điều gì làm hắn đột nhiên phủ định cô ta?
Trong đầu Lâm Chi Vũ hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, là vì cô sao?
…
"Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."
Trên sân đấu, tên của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không ngừng quanh quẩn, thật lâu sau cảm xúc của mọi người vẫn không ổn định lại được.
Sau khi thành công vượt qua Cao Kiếm, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã kéo xa khoảng cách giữa hai người rồi ép thẳng về hướng Vu Quang.
Cao Kiếm không ngừng tăng tốc muốn đuổi kịp cô, nhưng khoảng cách lại bị Thịnh Hoàn Hoàn càng kéo càng xa.
Đích đến càng ngày càng gần, Vu Quang vẫn đang dẫn đầu nhếch khóe miệng lên, trông thấy khán giả kích động đứng lên thì cứ như nghe thấy đám người đang hò hét gọi tên mình.
Trong nửa vòng cuối cùng, gã lại tăng tốc thì thắng lợi sẽ thuộc về gã.
Vu Quang trong xe cũng không biết khán giả kêu tên của Thịnh Hoàn Hoàn, cô đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Vu Quang, tốc độ nhanh như bão táp khiến khán giả cực kỳ kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Đã sắp đến đích đến, Thịnh Hoàn Hoàn còn có thể vượt qua Vu Quang không?
Chỉ đảo mắt đám người đã có đáp án.
Vào thời khắc Vu Quang sắp tiếp cận vạch đích thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhanh như tia chớp vượt từ phía sau lên, cướp đi hào quang thắng lợi.
Gần như một nửa số người đều kích động đứng lên, không ngừng hò hét: “Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."
Ý cười trên khóe miệng Vu Quang cứng lại, gã khó tin mà nhìn chiếc xe đua phía trước, không ngờ hạng nhất sắp giành được lại bị Thịnh Hoàn Hoàn cướp đi như vậy.
MC của sân đấu kích động cứ như fan của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn thắng, cô thành công vượt qua Vu Quang, cô thật sự làm được rồi, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để chúc mừng cô đi."
Trong nhất thời, bầu không khí cả sân lại sôi trào đến đỉnh điểm.
Cả đám người Vũ Yến đều kích động đỏ cả vành mắt, họ như nhìn thấy ánh nắng và cầu vồng đang chiếu sáng cả Vũ Yến.
Lý Hưng Hoài và Cao Dương rơi lệ đầy mặt, họ biết qua hôm nay thì cái tên Vũ Yến này sẽ toả sáng ở Hoa Hạ lần nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống xe, tiện tay quăng mũ giáp xuống, đôi chân thon dài thẳng tắp nhấc lên đã bước lên xe đua.
Thịnh Hoàn Hoàn leo lên trần xe rồi kéo khoá kéo bộ đồ xe đua xuống, cởi ra rồi quay cái áo trên tay mấy vòng, trong tiếng hò hét càng ngày càng vang dội của mọi người, cô nhếch khoé môi đỏ xinh đẹp lên rồi ném cái áo vào người xem.
Những người xem khu vực đó gần như nhảy dựng lên, cuối cùng bị một chàng trai tuổi trẻ đoạt được, anh ta cực kỳ hưng phấn.
Trên các màn hình trực tiếp như muốn nổ tung:
"Thịnh Hoàn Hoàn quá trâu bò!"
"A a a, Thịnh Hoàn Hoàn quá loá mắt!"
"Nữ thần của tôi thật sự vừa tiên vừa ngầu, yêu chết mất!"
"Tiểu thư đứng đầu, Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn..."
"Dây chuyền của nữ thần đẹp quá, tôi muốn."
"Nơi nào bán vậy, tôi cũng muốn..."
Thịnh Hoàn Hoàn cố ý mặc một cái áo thun cổ áo hình chữ V nên lại thành công tuyên truyền một loại trang sức nhãn hiệu nhà mình, rất nhanh cả bộ seri dây chuyền cô đeo đều bán cháy hàng online và offline.
Cả cái áo thun trắng trên người cô cũng bán đắt như tôm tươi!
Ở phương diện quảng cáo này thì Thịnh Hoàn Hoàn chăm chỉ đến đáng sợ, không chừa chút sức nào!
Tựa như một câu thần chú, từ đây chỉ cần là trang sức đeo tay, túi xách, giày dép quần áo mà Thịnh Hoàn Hoàn dùng đều sẽ bán cháy hàng.
Bây giờ có thể nói Thịnh Hoàn Hoàn đang cực kỳ hot, rất nhiều truyền thông chờ bên ngoài đường đua muốn phỏng vấn cô, làm cô không chỗ nào để trốn.
Phóng viên A: “Thịnh tiểu thư, xin hỏi kết quả này có nằm trong dự liệu của cô không?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Không, là may mắn bất ngờ thôi."
Hừm, làm người nên khiêm tốn một chút!
Phóng viên B: “Cô cảm thấy tốc độ của mình và Triệu Giai Ca ai càng nhanh."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái này phải so mới biết được."
Trước giờ đối thủ của cô không phải là Triệu Giai Ca.
Phóng viên C: “Cô và Kim Thần đã hẹn hò từ lúc nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “... A?"
Cô và Kim Thần hẹn hò từ lúc nào vậy?
Phóng viên C: “Hai người đã hôn rồi, chẳng lẽ không phải đã quyết định sẽ công khai quan hệ người yêu sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm mặt, khí thế tăng vọt lên hai mét tám: “Anh nhầm rồi, tôi và Kim Thần còn không phải là bạn bè, làm sao có thể thân mật với anh ta như thế."
Tiếng lòng của fan Kim Thần: Xem ra là anh nhà chúng ta chủ động bám vào, đáng tiếc người ta còn chẳng muốn fame của anh nhà mình, ai!
Tiếng lòng của fan Thịnh Hoàn Hoàn: Nữ thần nhà mình có khí thế mạnh quá, Kim Thần xứng với tiểu tiên nữ như vậy sao?
Chương 424: Đường Nguyên Minh tỏ tình
Thịnh Hoàn Hoàn có tài hoa có mỹ mạo, trong tay nắm giữ tập đoàn chục tỷ, làm fan đua xe của cô rất có cảm giác thành tựu.
Tên trăng hoa Kim Thần kia làm gì xứng với nữ thần của họ!
Ai ngờ phóng viên C rất chấp nhất, mở trang đầu ra rồi đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn xem: “Vậy cô giải thích hai tấm ảnh này như thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày lại: “Chẳng qua là góc chụp mà thôi, anh Kim chỉ nói một câu cố lên với tôi."
Phóng viên C vẫn níu lấy Thịnh Hoàn Hoàn không thả: “Chỉ nói câu cố lên, vậy tại sao cần dựa gần như vậy?"
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn và Kim Thần đều là tay đua rất có giá trị đưa tin, hai người đứng chung thì có giá trị gấp bội, đương nhiên các phóng viên muốn bám riết không buông.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp lại nhẹ như mây gió: “Đó là vì hiện trường quá ồn."
"Hoàn Hoàn."
Phóng viên C chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục ép hỏi, lúc này Đường Nguyên Minh tay nâng hoa hồng đi tới.
Các phóng viên vừa nhìn thấy Đường Nguyên Minh thì nhạy cảm ngửi được mùi tin nóng, chủ đề tình tay ba này luôn được quan tâm nhất.
Hai người còn chưa kịp trò chuyện thì các phóng viên đã hỏi ồ ạt:
Phóng viên A: “Thịnh tiểu thư, anh này có quan hệ gì với cô?"
Phóng viên B: “Cô không chấp nhận Kim Thần là vì anh ta sao?"
Phóng viên c: “Anh ta là nhân vật chính truyền tin xấu với cô trước đó đúng không, nghe nói cô và Lăng Tiêu ly hôn là do anh ta."
Dù Thịnh Hoàn Hoàn có ngu dốt cũng phát giác phóng viên C đang nhắm vào mình, từ lúc ban đầu anh ta đã không ngừng đào hố cho cô.
Cô không nhớ mình từng trêu chọc người như vậy.
Tức là có người cố ý muốn cho làm cô khó xử.
Sẽ là ai chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng Triệu Giai Ca, có vẻ kẻ đứng sau cũng không khó suy đoán.
Chỉ liếc qua một cái rồi Thịnh Hoàn Hoàn đã thu ánh mắt lại, mỉm cười nhìn phóng viên C: “Về câu hỏi của anh, chồng trước của tôi đã từng làm sáng tỏ trên Weibo, anh không ngại thì có thể lên xem ngay bây giờ."
Thịnh Hoàn Hoàn nói xong liền quay người rời đi, các phóng viên muốn đuổi theo lại bị vệ sĩ của Đường Nguyên Minh ngăn lại.
Ống kính nhắm ngay mặt Đường Nguyên Minh, chỉ thấy anh không nóng không lạnh nói một câu: “Phỏng vấn kết thúc, cảm ơn các vị."
Màn hình trực tiếp lập tức nổ tung, các cô gái đều đang liếm sắc đẹp của Đường Nguyên Minh, vừa hô hào quá đẹp trai vừa hỏi thân phận của anh, còn hiếu kỳ quan hệ giữa anh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Thế là tin tức vài ngày trước Thịnh Hoàn Hoàn uống say ngủ lại nhà Đường Nguyên Minh và chuyện cô bị Đường Nguyên Minh hôn trên xe lại bị kéo ra, rất nhanh bho5 đã trở thành một đôi được truyền thông và cư dân mạng công nhận.
Các fan còn bỏ phiếu nhất trí cho rằng Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn càng xứng đôi, Kim Thần quá trăng hoa, phương diện kinh tế cũng không bằng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hoa hồng do Đường Nguyên Minh đưa tới mà chậm chạp không đưa tay đón, cô sầm mặt xuống một cách hiếm hoi: “Anh cố ý đúng không?"
Tặng hoa hồng đỏ cho cô, cố ý để người ta hiểu lầm quan hệ của họ.
Đường Nguyên Minh cũng không phủ nhận, ánh mắt anh nhìn vào gương mặt trứng ngỗng tinh xảo của cô, dịu dàng lại tràn ngập sự chiếm hữu.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ánh mắt này của Đường Nguyên Minh, có lẽ trước kia anh giấu quá tốt, mà bây giờ có vẻ anh không còn kiêng kỵ gì nữa.
"Từ nhỏ trưởng bối trong nhà đã nói với anh, muốn có được thứ gì cũng phải tự đi tranh thủ, dù là bất chấp thủ đoạn." Khóe miệng Đường Nguyên Minh khẽ nhếch lên, ánh mắt rơi vào bó hoa hồng đỏ trong tay, hoa hồng rực rỡ tuyệt đẹp lại không động lòng người bằng cô: “Hoàn Hoàn, từ lúc còn rất nhỏ anh đã biết mình muốn gì, những năm qua anh gặp rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng tấm lòng anh chưa từng thay đổi."
Thịnh Hoàn Hoàn có dự cảm mình là thứ mà Đường Nguyên Minh muốn.
Rốt cục anh cũng không nhẫn nhịn nữa sao?
Đường Nguyên Minh tiếp tục nói: “Mấy ngày qua anh luôn suy nghĩ, phải làm sao mới có thể để em chấp nhận anh, vừa không dọa em sợ cũng không làm em đẩy anh ra càng xa, cho nên anh lựa chọn không nói với em."
"Nhưng hiển nhiên anh cẩn thận thế nào cũng thất bại. Em kháng cự anh càng rõ ràng, chẳng bằng ngay từ đầu liền trực tiếp nói rõ với em."
Thịnh Hoàn Hoàn lui lại một bước, mặc dù cô đã đoán được, nhưng Đường Nguyên Minh chính miệng nói ra làm trong lòng cô hết sức phức tạp.
Cô đã từng thề thốt nói với Lăng Tiêu là vụ tai nạn xe kia là ân oán giữa hắn và Đường Nguyên Minh mà không liên quan gì đến cô, lúc đó cô tin chắc Đường Nguyên Minh không có tình yêu nam nữ với mình.
Hiện tại nghe Đường Nguyên Minh chính miệng thừa nhận, rất nhiều vấn đề như đột nhiên sáng tỏ, cộng thêm chuyện đêm qua đã làm ấn tượng của cô đối với anh trở nên rất xấu.
"Hoàn Hoàn, những lời kế tiếp anh chỉ nói một lần, cho nên em phải nghe cho kỹ."
Khóe miệng Đường Nguyên Minh nở nụ cười dịu dàng, nhưng sự cố chấp bá đạo kia lại làm người ta sợ hãi: “Anh yêu em, từ rất rất nhỏ anh đã nhận định em là cô dâu của anh."
"Đừng nói nữa." Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi, cô cảm thấy rất áp lực trước lời tỏ tình của Đường Nguyên Minh: “Anh phải biết là em không thích anh, từ nhỏ đến lớn em chỉ coi anh là anh trai thôi."
Đường Nguyên Minh sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy: “Có liên quan gì chứ? Ai nói hôn nhân nhất định chỉ vì tình yêu, cho dù kết hôn thì anh cũng sẽ bảo vệ em như một người anh ttrai."
Đây là lời ngụy biện gì thế này?
Tam quan của Thịnh Hoàn Hoàn rất ngay thẳng nên không làm được chuyện như vậy: “Thật xin lỗi, em không thể tiếp nhận."
Mãi đến khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm giác tim mình bị tảng đá đè lên.
Lăng Kha ôm lấy bó hoa hồng kia ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi thử: “Vừa rồi anh Minh tỏ tình với cậu rồi bị cậu từ chối rồi sao?"
Nếu không thì sao bó hoa hồng này lại rơi vào tay cô.
Ánh mắt kia của anh Minh rõ ràng là bảo cô chuyển giao hoa hồng cho Hoàn Hoàn.
Nhìn thấy bó hoa hồng xinh đẹp đó, Thịnh Hoàn Hoàn càng phiền lòng: “Ai bảo cậu đem nó lên xe?"
Vai Lăng Kha run lên, không có khí phách nói: “Tớ không dám không đem lên! Không phải cậu không biết từ nhỏ đến lớn tớ sợ ảnh nhất mà."
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng cô: “Hôm nào anh ta bảo cậu bán tớ đi chắc cậu cũng không chút do dự gật đầu."
Lăng Kha cười cười "Hắc hắc": “Vậy tớ cũng không dám không bán!"
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Lăng, Kha."
Lăng Kha oan ức bĩu môi: “Anh Minh có gì không tốt, tớ cảm thấy ảnh đáng tin cậy hơn Lăng Tiêu và Mộ Tư nhiều."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói thêm một câu nữa xem."
Lăng Kha lập tức ngậm miệng lại, chột dạ vội nói sang chuyện khác: “Muốn đến chỗ chị Nam Tầm không?"
Thôi cứ để chị Nam Tầm khuyên bảo cô đi!
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hôm nào đi, công ty còn rất nhiều chuyện chờ tớ đi làm."
Lăng Kha rất đồng cảm: “Hoàn Hoàn, làm nữ cường nhân nhất định rất mệt mỏi!"
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Làm quen rồi là được."
Mỗi ngày phải đề phòng đám sài lang hổ báo Chu Tín, không cẩn thận sẽ bị gặm không còn cả xương. Còn có đống văn kiện chồng chất như núi, dự án cũ vừa xong thì dự án mới đã mở, hơi lơ là một chút sẽ tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi cho công ty.
Sao lại không mệt chứ?
Chương 425: Hoàn Hoàn, vừa rồi không phải anh mắng em
Khi cô trở lại Thịnh Thế thì trên bàn đã chất đầy văn kiện.
Lần này không phải là đám lão già Chu Tín kia nhằm vào cô, mà do đây là chức trách của tổng giám đốc. Trước đó có Tống Chí Thượng xử lý giúp cô, hiện tại ông không ở công ty nên tất nhiên công văn cũng chồng chất như núi.
Cô ngồi xuống một cái đã bận đến ban đêm, cả nước còn không có thời gian uống chứ đừng nói là cơm tối.
Cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Mời vào."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nâng đầu lên khỏi đống văn kiện, không nhịn được nắn nắn cái cổ cứng đờ, cuối cùng cô cũng biết vì sao Thịnh Xán về nhà luôn kêu đau lưng.
Tổng giám đốc một tập đoàn lớn chẳng những phải chịu áp lực tinh thần cao mà lượng công việc cũng rất khổng lồ.
"Thịnh tổng." Người tiến vào là Tướng Tuấn Tài.
Thịnh Hoàn Hoàn ném cây viết trong tay xuống: “Muộn như vậy còn tăng ca sao?"
Tướng Tuấn Tài gật đầu, mệt mỏi nhìn cô rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Dự án mới chỉ dựa vào mình tôi là không được, mặc dù đoàn đội cô giao cho tôi rất ưu tú, nhưng nhân viên trung tâm quá ít, chỉ dựa vào tôi là không gánh nổi."
Lúc trước Đường Nguyên Minh đưa dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn đã đặc biệt liệt ra mấy nhân viên trung tâm, lần lượt có Tướng Tuấn Tài, Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ.
Bây giờ đoàn đội lớn như vậy chỉ có một mình Tướng Tuấn Tài chống chọi, cộng thêm đám người Chu Tín cứ ra sức làm khó, chỉ dựa vào Tướng Tuấn Tài sẽ không chịu nổi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới điều kiện của Lý Vệ Lâm, lập tức khẽ cười với Tướng Tuấn Tài: “Tôi sẽ mau chóng tìm hai người giúp anh, anh có vẻ rất mệt mỏi, mau đi về nghỉ ngơi đi!"
Tướng Tuấn Tài gật đầu rồi nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay biểu hiện của cô trong cuộc thi quốc tế rất tuyệt, không ngờ kỹ thuật đua xe của cô tốt như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn hơi xấu hổ: “Anh có xem à."
"Ừm, lúc ăn cơm tối với các đồng nghiệp có cùng xem chiếu lại, hiện tại cả công ty đều đang xem cô tranh tài, đồng nghiệp trong phòng ban còn nhờ tôi nhắn một câu với cô nữa."
"Anh nói đi."
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tướng Tuấn Tài khó được mà hiện ra nụ cười: “Ngày cuối cùng tranh tài đúng lúc là thứ bảy, đám ranh kia đã sớm đặt vé, đến lúc đó cô phải cho họ nghỉ phép một ngày đó."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong bật cười: “Được, nhất định sẽ cho họ nghỉ."
"Vậy được rồi, tôi về trước đây."
"Chờ một chút." Tướng Tuấn Tài vừa quay lại thì bị Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại: “Anh nói với họ là tôi bao vé, coi như khao họ tăng ca trong thời gian này."
Tướng Tuấn Tài cười nói: “Nếu cô nói đây là khen thưởng do là fan của cô thì họ sẽ càng vui vẻ hơn."
"Cũng được!"
Sau khi Tướng Tuấn Tài rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lý Vệ Lâm: “Vụ cá cược kia anh có giữ lời không?"
Điều kiện mà Lý Vệ Lâm đưa cho cô là muốn cô tiến vào top3 trận chung kết thì anh ta sẽ thực hiện hứa hẹn đến Thịnh Thế đi làm.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được câu trả lời của Lý Vệ Lâm: “Giữ lời."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi lại vùi đầu vào văn kiện.
Thẳng đến xử lý xong toàn bộ văn kiện thì thời gian đã gần mười hai giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mệt đến đau lưng, bụng dưới còn đau nhói.
Cô nghĩ đại khái là do ngồi quá lâu, dạ dày cô cũng trống rỗng nên cả người không còn sức lực.
Khi cô muốn mau về nhà nhét đầy bụng rồi ngủ một giấc ngon lành thì Mã Lai lại gọi điện thoại đến báo rằng Mộ Tư không khống chế được tâm trạng.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lại chạy đến bệnh viện.
Khi cô đi đến bệnh viện thì cảm xúc của Mộ Tư đã ổn định lại, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen, râu ria cạo sạch sẽ, trừ nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi xốc xếch thì anh ta vẫn là người đàn ông ôn hoà như ngọc mà cô quen thuộc.
Mộ Tư là một người rất biết tự kiềm chế ở phương diện tính tình và cả dục vọng, bây giờ anh ta ngồi trong căn phòng bừa bộn, trước mặt còn rớt đầy tàn thuốc, có thể thấy được tình hình hai chân của anh ta cũng không lạc quan lắm.
Mắt Mã Lai đỏ bừng lên, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Chị dâu, chị khuyên nhủ lão đại đi, anh ấy đang tra tấn mình!"
Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình so đo xưng hô của anh ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay anh ta gặp ai, có phải bị kích thích gì không?"
Mã Lai lắc đầu: “Hôm nay anh ấy không gặp ai cả, buổi chiều còn xem chị tranh tài, tiếp đó bảo tôi dìu ảnh đứng lên, nhưng chân ảnh không có chút tri giác nào, thử nhiều lần vẫn thất bại."
"Sau đó anh ấy bắt đầu dùng sức đập chân của mình, cảm xúc càng ngày càng mất khống chế, cuối cùng còn quăng hết đồ, chị không biết lúc đó lão đại tuyệt vọng yếu ớt đến cỡ nào đâu."
Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Hai chân của anh ta không có chút tri giác nào sao?"
Mã Lai vẫn lắc đầu, hốc mắt càng đỏ lên.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề, dù tâm tính Mộ Tư tốt đến mấy thì sự vô vọng kéo dài ngày qua ngày cũng sẽ phá hủy sự kiên cường trong lòng anh ta.
"Tôi đi vào tâm sự với anh ta!"
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa đi vào, một mùi khói nồng đậm xông vào mũi.
Mộ Tư rũ điếu thuốc trong tay xuống, lạnh lẽo mở miệng: “Mã Lai, nếu như cậu còn muốn làm việc bên cạnh tôi thì lập tức cút ra ngoài, khụ khụ..."
Vừa dứt lời, Mộ Tư đã không khống chế nổi ho lên.
Vết đạn bắn sau lưng anh ta còn chưa khỏi, anh ta không thể hành hạ sức khoẻ mình như thế, sau khi ho khan một trận thì toàn thân đau đớn muốn chết, thân thể bất giác co rút lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên cướp lấy điếu thuốc trong tay anh ta.
Mộ Tư như bị chạm vào vảy ngược mà lập tức gắt giọng: “Con mẹ nó có phải cậu tìm..."
Chết!
Sau khi thấy rõ người tới, chữ cuối cùng đã kẹt lại trong cổ họng Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh ta mà dụi tắt tàn thuốc, mở hết cửa lớn và cửa sổ ra, sau đó ngồi xuống trước mặt Mộ Tư rồi bình tĩnh nhìn anh ta.
"Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh mắng em." Mộ Tư nhìn người phụ nữ trước mặt, lửa giận lập tức bị dập tắt, chỉ còn lại sự mệt mỏi: “Trễ vậy rồi sao em còn tới."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có thể nói cho tôi biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?"
Quần áo của Mộ Tư rất sạch sẽ, có thể thấy được trước đó anh ta vẫn tràn ngập hi vọng với tương lai, vì sao lại đột nhiên không kiềm nén được nỗi lòng, trong đó nhất định có nguyên nhân gì.
Mộ Tư dời mắt khỏi gương mặt cô: “Không có, chỉ ở bệnh viện lâu quá nên phiền thôi."
Nếu anh ta không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không tiện hỏi nhiều, cô chuyển chủ đề: “Mã Lai nói hôm nay anh có xem tôi thi đấu."
Mộ Tư gật đầu cười nói: “Ừm, hôm nay em thi rất đặc sắc."
Mộ Tư cười rất dịu dàng, lại không có sức sống.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy rót ly sữa bò cho anh ta: “Ngày mai là ngày cuối cùng, chờ cuộc thi kết thúc thì mỗi tối tôi sẽ tới tập vật lý trị liệu một chút cho anh."
Hai mắt Mộ Tư lập tức sáng lên, như con cá mắc cạn lại tìm được nguồn nước: “Thật sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Thật, cho nên anh đừng từ bỏ được không?"
Đôi môi còn xinh đẹp hơn phụ nữ của Mộ Tư lại nhếch lên, lần này đầy tràn dịu dàng và vui sướng, anh ta nhận lấy ly sữa bò Thịnh Hoàn Hoàn đưa tới rồi lập tức nuốt hết vào bụng.
Thấy cảm xúc của anh ta ổn định lại, Thịnh Hoàn Hoàn mới cho người đi vào quét dọn căn phòng.
Mã Lai tiến đến muốn đỡ Mộ Tư lên giường, Mộ Tư lại ngồi không nhúc nhích mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, trong đáy mắt hiện lên một tia khẩn cầu.
Chương 426: Đố kị
Hai chân Mộ Tư không còn cảm giác, nửa người dưới không phát lực được nên muốn lên giường cũng phải dựa vào người khác trợ giúp, anh ta không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy sự vô năng bất lực này của mình, lòng tự tôn của anh ta sẽ không chịu nổi.
Không chỉ lên giường mà anh ta còn không có khả năng đi toilet một mình.
Điều này đủ để phá hủy sự kiêu ngạo của một người đàn ông.
Thịnh Hoàn Hoàn xoay người đi ra ngoài.
"Lão đại, tôi giúp anh." Mã Lai muốn ôm Mộ Tư lên giường, nhưng lại bị anh ta đẩy ra.
Mộ Tư chống hai tay bên giường, dùng sức chống thân thể mình cố chấp nhổm lên, nhưng cho dù làm vậy thì anh ta vẫn cần Mã Lai trợ giúp.
Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản mà một mình anh ta cũng làm không xong!
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở vào thì Mộ Tư đã nằm xuống.
"Anh em Bạch Băng biết anh bị thương không?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
"Còn chưa biết, anh nói với họ là mình xuất ngoại." Mộ Tư thản nhiên trả lời, sau đó đặt hai tay lên chăn.
Cô từng nói tay anh ta rất đẹp, trước kia luôn thích nắm lấy mà thưởng thức, nói chúng thích hợp ưu nhã nhảy múa trên phím đàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không để ý đến hành động của anh mà rót ly nước đặt lên đầu giường: “Nói cho họ đi, để trong phòng bệnh không đến mức quạnh quẽ như vậy."
Mộ Tư cười nhạt một tiếng, ôn tồn lễ độ nói: “Em biết anh không phải người thích náo nhiệt."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa mà cầm lấy túi xách trên ghế sa lon rồi tạm biệt Mộ Tư: “Đã trễ quá rồi, anh nghỉ ngơi đi, tối mai tôi lại tới."
Mộ Tư đột nhiên bắt lấy tay cô, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một tia khẩn cầu: “Đừng đi Hoàn Hoàn, ở lại với anh được không?"
Bởi vì động tác quá nhanh làm tư thế của anh ta có chút chật vật.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đỡ anh ta lên rồi rút tay khỏi hai tay anh ta: “Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai phối hợp với bác sĩ làm vật lý trị liệu cho tốt."
Cô tạm dừng rồi lại nói: “Nếu như anh thực sự tịch mịch thì gọi điện thoại cho Bạch tiểu thư, tôi nghĩ cô ấy sẽ lập tức chạy tới với anh."
Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn như con dao cắm vào tim Mộ Tư: “Anh đã nói rõ ràng với Bạch Tuyết, trước đó chỉ do thương hại cảm thấy mắc nợ cô ấy, người anh thật sự thích là em."
"Thích tôi?" Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, khóe miệng lộ ra chút đùa cợt nhàn nhạt: “Anh thích tôi mà lại bỏ đi vào ngày kết hôn, tôi cùng đường bí lối mà anh vẫn canh giữ bên cạnh Bạch Tuyết không rời, thứ anh nói là thích thật quá rẻ mạt buồn cười."
Lòng Mộ Tư đau như đao cắt: “Hoàn Hoàn..."
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe anh ta giải thích thêm, chỉ bình tĩnh cắt ngang lời anh ta nói: “Mộ Tư, tôi đứng ở chỗ này chỉ vì anh chắn một súng thay tôi, chỉ thế thôi."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại mà rời đi.
Mộ Tư không dám gọi cô, anh ta sợ mình sẽ bị cô làm tổn thương đến tuyệt vọng.
Giống như anh ta không dám nói với cô là vì trông thấy Đường Nguyên Minh xuất hiện, các fan nói họ xứng đôi biết bao làm anh ta đố kị phát cuồng nên mới không kiềm nén được nỗi lòng.
Mỗi một lần đau lòng đều nhắc nhở anh ta rằng trước kia mình ngu đến mức nào.
Hai chân anh ta đã tàn phế, cứ như đang châm chọc rằng: Nhìn đi, đây chính là báo ứng do mày vứt bỏ cô ấy.
Khi cô ra khỏi bệnh viện đã rất muộn, thân thể cực kỳ mỏi mệt, bụng dưới vẫn đau âm ỉ, thật vất vả mới đi đến trước xe thì toàn thân cô đã đổ đầy mồ hôi.
Cô tựa vào xe há to miệng thở hổn hển, chân như nhũn ra mà ngồi xuống mặt đất, trước mắt bắt đầu đen thui.
Trong lúc mê man, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
Thật lâu sau, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng dịu lại và thấy rõ người ngồi xổm trước mặt mình: “Văn Sâm?"
Sao lại là anh ta?
Văn Sâm gật đầu: “Thiếu phu nhân, là tôi, cô cần đến bệnh viện không?"
"Không cần, tôi chỉ chưa ăn cơm nên đói quá thôi, có thể là tuột huyết áp." Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, sau đó không khách sáo nói với Văn Sâm: “Đi bệnh viện còn không bằng dẫn tôi đi đâu ăn chút gì đi."
Văn Sâm suy tư rồi gật đầu: “Vậy lên xe đi, tôi dẫn cô đi ăn cái gì đó."
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảnh cáo Văn Sâm: “Không được gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu."
Văn Sâm vừa lấy điện thoại ra lập tức lúng túng buông tay, cung kính nói: “Vâng, Thiếu phu nhân."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ mà hỏi: “Là Lăng Tiêu bảo anh theo dõi tôi sao?"
Cô không tin Văn Sâm xuất hiện chỉ là trùng hợp.
Văn Sâm không biết nên trả lời cô thế nào, vốn chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô, nhưng hiện tại anh ta đã để lộ hành tung.
"Anh không nói thì tôi lập tức gọi điện thoại hỏi Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lấy điện thoại ra từ trong túi, Văn Sâm lập tức mở miệng nói: “Lăng Gia bảo tôi bảo vệ cô an toàn."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lập tức cứng rắn nói: “Tôi không cần, ăn xong bữa này thì anh về bên cạnh anh ta đi."
Văn Sâm nói: “Tôi sẽ chuyển lời này của cô cho Lăng Gia."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm nữa, mãi đến khi Văn Sâm đậu lại ở cổng một tiệm ăn khuya.
Cô đói muốn chết lập tức xuống xe rồi ngồi xuống gọi món.
Văn Sâm lặng lẽ gửi định vị cho Lăng Tiêu, sau đó đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn bấm điện thoại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại: “Anh đứng đó làm gì, ngồi đối diện tôi đi, bữa này tôi bao."
Văn Sâm vẫn đứng sau lưng cô không nhúc nhích.
Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Anh mà như vậy thì lập tức về chỗ của Lăng Tiêu đi, tôi không cần vệ sĩ."
Lúc này Văn Sâm mới dời bước ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn.
Không nghĩ tới Văn Sâm vừa ngồi xuống thì tiệm ăn náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền trông thấy mấy chiếc xe cùng chạy tới, trong đó bắt mắt nhất là chiếc Bugatti dẫn đầu.
Xe sang mấy chục triệu chẳng hợp với quán ven đường chút nào.
Tiếp đó Đường Nguyên Minh và hơn mười vệ sĩ bước xuống xe, cách họ ăn mặc cũng không hợp với quán này y như đống xe sang số lượng có hạn kia.
Sau khi xuống xe, Đường Nguyên Minh đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, những vệ sĩ kia bắt đầu đuổi người đi.
Rất nhanh căn tiệm náo nhiệt chỉ còn lại bàn của Thịnh Hoàn Hoàn và Văn Sâm.
Đường Nguyên Minh không mời mà tới, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm xuống: “Anh đang làm gì vậy?"
Đường Nguyên Minh khẽ cười với cô: “Muộn như vậy mà em không về nhà, bác gái không yên lòng nên bảo anh đi tìm em."
"Cho nên anh lại đến nhà tôi?" Thịnh Hoàn Hoàn lại càng nổi giận: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi mà."
Đường Nguyên Minh thưởng thức cái điện thoại, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Đêm nay bác gái dạy anh làm mấy món ăn em thích, trở về hâm nóng là ăn được liền, trở về với anh đi!"
Anh nghe không hiểu lời cô nói sao?
Cô đối mặt với Đường Nguyên Minh mấy giây rồi dời mắt đi: “Tôi không muốn về."
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Vậy anh ở đây với em."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.
Văn Sâm rất im lặng, ngồi đó như một pho tượng.
Cả quá trình Đường Nguyên Minh không chú ý đến sự tồn tại của anh ta, mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Thịnh Hoàn Hoàn đặt đồ ăn ngon đến trước mặt Văn Sâm: “Ăn đi!"
Văn Sâm cầm lấy đũa, lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về hướng anh ta, trong giọng nói mang theo chút mỉa mai nhàn nhạt: “Nếu anh nhớ không lầm thì hình như anh ta là thủ hạ của Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm túc trả lời anh: “Anh ấy là bạn tôi."