-
Chương 565-568
Chương 565: Đảo mắt cái gì cũng thay đổi
Đảo mắt đã đến cuộc thi đấu.
Thịnh Hoàn Hoàn lôi bộ đồ nhảy năm đó ra khỏi thùng rồi bảo người hầu giặt ủi, sau khi mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, bày ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Cô đứng trước gương, cô trong gương không còn vẻ ngây ngô như năm mười sáu tuổi, thân thể cũng đầy đặn hơn trước kia, sau khi mặc bộ đồ nhảy màu đỏ trắng này vào thì vóc dáng và khí chất vẫn còn.
Sáu năm trước cách hiện tại thật xa xôi, cứ như chuyện của thế kỷ trước, lúc ấy cô mới quen Mộ Tư, bài nhảy này là nhảy vì anh ta!
Đảo mắt một cái cái gì cũng thay đổi!
Nam Tầm và Lăng Kha đã đến rất sớm, ba người cùng đi đến hiện trường cúp hoa đào.
Cúp hoa đào được tổ chức rất long trọng, chỉ chuyện dựng sân khấu cũng đã bỏ vào số tiền khổng lồ, nhìn từ xa xa có thể trông thấy ánh đèn óng ánh vô cùng hoa lệ.
Trong đông đảo những chương trình truyền hình thì tỉ lệ người xem cúp hoa đào xem như không tệ, nhưng vẫn không lọt vào top3.
Cho nên ban tổ chức cúp hoa đào mới vội vã mời Thích Khôn rồi lại nhờ A Nhã đích thân ra mặt mời Thịnh Hoàn Hoàn, họ còn tạo khí thế cho cuộc thi thách đấu hôm nay là vì muốn xông lên đứng đầu trong những chương trình truyền hình.
Lúc này trong phòng tập luyện đang rất ồn ào, bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn trong truyền thuyết chậm chạp chưa tới:
"Không phải ban tổ chức nói Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đến à, sao bây giờ còn chưa đến?"
"Chắc không đến đâu, hai người thách đầu còn lại đã sớm đến diễn tập, cô ta lại chưa từng xuất hiện lần nào."
"Chắc Thịnh Hoàn Hoàn sợ rồi, bỏ lâu như vậy, không phải cô ta muốn tập lại là tập được."
"Chứ gì nữa, dù căn bản của cô ta tốt đến đâu thì chỉ hai ba ngày cũng không khôi phục được thời kì đỉnh cao."
"Các người nghĩ quá đơn giản, nói không chừng từ ban đầu người ta đã chuẩn bị, chỉ là các người không biết mà thôi."
"Dù cô ta có chuẩn bị thì có thể sánh bằng những người không bỏ luyện tập ngày nào như chúng ta sao? Tôi thật không nhìn được cô A Nhã tâng bốc cô ta như vậy."
"Đúng thế, ai trên đài chưa từng lấy được mấy cái cúp, ai không phải thiên tài? Thịnh Hoàn Hoàn tính là thứ gì."
"Nói nhiều như vậy có tác dụng gì, chỉ bề ngoài thôi người ta đã hơn xa chúng ta một con phố rồi..."
"Lời này có công bằng với những người đi sớm về tối như chúng ta không?"
Cuối cùng Vương Vận Thi nói một câu: “Chả có gì cần phàn nàn, gia thế cũng tốt, bề ngoài cũng được, trên sân khấu vẫn phải xem thực lực, người xem mắt sáng như tuyết."
Triệu Giai Ca cũng cười nói: “Nói không sai, cô A Nhã coi trọng cô ta đến mấy thì có ích lợi gì, quyền bỏ phiếu cuối cùng còn không phải trong tay người xem sao."
Một tiếng nói tràn ngập trào phúng vang lên: “Cho nên chúng tôi mới lo cô ta không đến, mọi người đều chờ thưởng thức dáng múa duyên dáng của cô ta đây!"
Triệu Giai Ca cười nói: “Yên tâm đi, cô ta sẽ đến."
Lăng Kha còn có nhược điểm nằm trên tay cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa sẽ đến thì không có lý do gì đổi ý.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vừa chạy tới, vừa xuống xe liền có người của ban tổ chức tiến lên đón, dẫn cô đi vào phòng trang điểm.
"Hoàn Hoàn." Vừa đi gần phòng trang điểm thì tiếng nói vui mừng của A Nhã đã truyền đến: “Cuối cùng cô cũng đến, để chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại thì trông thấy bà và Thích Khôn sau lưng bà, phía sau bọn họ có một đám vũ công đang nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói với họ: “Hai vị, xin hãy kín tiếng một chút, tôi chỉ là một học viên bình thường tới khiêu chiến thôi, không thể quá đặc thù."
Một học viên mà được hai giáo viên cấp quốc bảo đích thân nghênh đón, đây không phải kéo thù hận cho cô sao, sẽ làm bao nhiêu người đỏ mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn nhảy một điệu rồi đi, không muốn gây ra nhiều chuyện quá.
Thích Khôn lập tức khụ một tiếng, nghiêm nghị nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Sao bây giờ mới đến, tranh thủ đi diễn tập đi, xem những ánh đèn kia có cần điều chỉnh hay không, đây là hiện trường trực tiếp tuyệt đối đừng phạm sai lầm, tránh kéo thấp tiêu chuẩn của tiết mục."
A Nhã cũng lập tức nói: “Đừng cho là mình thiên phú cao thì không cần diễn tập, trước đó tôi khen cô không ít, đừng làm tôi mất mặt, còn không mau đi theo đạo diễn đi."
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi diễn tập ngay."
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục đáp "Vâng" rồi đi theo phó đạo diễn lên đài.
Có vũ công muốn đi xem thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức bị đạo diễn và A Nhã quát bảo ngưng lại, bảo các cô thay quần áo trang điểm.
Cuộc diễn tập của Thịnh Hoàn Hoàn làm các nhân viên liên tục khen ngợi, để đạt tới ý cảnh cô muốn mà ánh đèn đã được hạ xuống.
Hiệu quả điều chỉnh được rất tuyệt!
Buổi tối bảy giờ người xem nhao nhao vào vị trí, Thịnh Hoàn Hoàn về hậu đài thay quần áo trang điểm, tám giờ lập tức quay trực tiếp, tỉ lệ người xem bắt đầu dâng lên.
Nam Tầm và Lăng Kha sợ có người giở trò sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn nên vẫn không rời đi, họ bảo vệ cô rất chặt, ăn uống hay đồ trang điểm gì cũng tự mang theo.
Có người ganh ghét lạnh lùng chế giễu:
"Có một số người trời sinh mong manh dễ vỡ hơn người khác."
"Đã được A Nhã chọn sẵn mà còn chạy tới giả vờ giả vịt."
"Các người đừng chèn ép người ta, người ta là quán quân cuộc đua quốc tế đó..."
Thịnh Hoàn Hoàn có thể chịu được những lời này, nhưng Lăng Kha lại không được: “Đừng ăn nói xà lơ nữa, Hoàn Hoàn nhà tôi mong manh dễ vỡ hơn người khác, các người ganh tỵ thì lúc trước đầu thai sao không biết cố gắng thêm?"
"Còn cô nữa, tất cả những lời khen thưởng và kết quả đều không phải cho không, một phút trên đài bằng luyện tập mười năm dưới đài, chắc các người phải hiểu hơn ai hết. Đừng cho là mình cố gắng dữ dội lắm, cực khổ Hoàn Hoàn trải qua không ít hơn các người."
Trong nhất thời, mấy người phụ nữ kia bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai.
Nam Tầm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lăng Kha.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghiêm túc trang điểm, mái tóc dài được búi lên thật cao, cô cài một cây trăm hoa mai đặc biệt tinh xảo, cuối cùng vẽ một đóa hoa màu đỏ ngay giữa trán.
Nhìn từ xa giống như hoa, nhìn gần như một cái đuôi hồ ly.
"Hoàn Hoàn, cậu là tiên nữ trên trời rơi xuống sao?" Lăng Kha nhìn cách trang điểm cổ điển của Thịnh Hoàn Hoàn mà kích động lộ ra vẻ mặt mê gái, vội lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh thật đẹp: “Thật sự quá đẹp, tớ là phụ nữ còn rung động này..."
Lăng Kha còn chưa nói hết lời thì khuỷu tay đã bị người ta đụng vào, điện thoại rớt xuống đất.
Quay đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ca đi ngang qua bên cạnh, cô lập tức tức giận muốn cãi vả một chập, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn giữ chặt rồi lắc đầu với cô.
Triệu Giai Ca mới ra tới từ phòng thay quần áo, cô ta cũng chọn múa cổ điển, mặc một bộ đồ đỏ, tóc cũng búi lên thật cao, nhìn qua trông rất giống trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trên đầu cô ta cũng cài một cây trâm vàng, hai hạt châu màu đỏ rũ xuống đong đưa theo bước chân cô ta.
Triệu Giai Ca nhìn trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn thì rất căm tức, cầm lấy bút cũng vẽ một đóa hoa đào trên trán để trông càng giống.
Vương Vận Thi nhìn cách ăn mặc của hai người rồi an tĩnh ăn diện cho mình, thầm nghĩ Triệu Giai Ca không biết tự lượng sức, biết tướng mạo mình thua kém thì vì sao không tránh né một chút.
Mặc trang phục tương tự mà Thịnh Hoàn Hoàn bước lên sân khấu liền thắng, dù khí chất hay là vẻ đẹp cô đều thắng Triệu Giai Ca một bậc, Triệu Giai Ca ngu muội không biết tránh ngắn tìm dài.
So với bộ đồ và cách trang điểm theo tone đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca, Vương Vận Thi chọn cách ăn diện thanh nhã dịu dàng để hoàn toàn phơi bày khí chất sạch sẽ thanh nhã của cô ấy.
Chương 566: Muốn giấu cô đi không để kẻ nào nhìn lén
Sau khi trang điểm xong, Thịnh Hoàn Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của ban tổ chức.
Khi nhân viên hỏi cô sẽ chọn ai làm đối tượng khiêu chiến thì Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự trả lời: “Triệu Giai Ca."
Nhân viên hỏi: “Vì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất nghiêm túc trả lời: “Cô ta nói muốn đường đường chính chính so một trận với tôi."
Đảo mắt đã đến tám giờ, Thịnh Hoàn Hoàn và hai vũ công tham gia khiêu chiến khác được an bài vào cùng một phòng, trong phòng có camera, mà các cô cũng có thể trông thấy tình hình sân khấu từ trong màn hình.
Rất nhanh vũ công thứ nhất đã lên đài, cô ta nhảy điệu múa lưu hành, kiến thức cơ bản rất vững chắc, nhưng ban giám khảo lại cho đánh giá không cao.
Tiếp đó là người thứ hai thứ ba...
Bởi vì là múa đơn nên yêu cầu rất hà khắc đối với vũ công, ba người liên tục không có gì nổi trội, mãi đến khi Vương Vận Thi xuất hiện.
Vương Vận Thi mặc một bộ váy trắng, thanh nhã đứng giữa sân khấu bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Lúc yên tĩnh, cô ấy như đoá sen trắng không nhiễm nước bùn trong ao đang nở rộ từng cánh từng cánh.
Lúc chuyển động, cô ấy như một con nai trắng xuyên qua rừng rậm, tự tại không lo nghĩ.
Dáng người của Vương Vận Thi rất nhẹ nhàng, khí tức và vận luật đều nắm bắt đúng chỗ, vóc dáng và thần thái rất sống động.
Sau khi kết thúc, Văn Phương và A Nhã rất tán thưởng biểu hiện của Vương Vận Thi, Thích Khôn cũng gật đầu nói không tệ, chỉ thiếu một phần tự nhiên.
Rất nhanh, đạo diễn đã cắt màn ảnh đến phòng của Thịnh Hoàn Hoàn, hai cái vũ công tham gia thách đấu ca ngợi thần vận của Vương Vận Thi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói một câu: “Rất tuyệt."
Tiếp đó đạo diễn lại dời ống kính về phía người xem, bắt được bóng dáng của Kim Thần, Mộ Tư, Cố Bắc Thành, Lệ Hàn Ti và Lăng Tiêu.
Những dòng bình luận trên màn hình lập tức sôi trào lên.
Đồng thời, tỉ lệ người xem cúp hoa đào cũng tăng vọt.
Sau khi Triệu Giai Ca lên đài, ống kính đã chuyển động qua lại giữa cô ta và Lệ Hàn Ti hai lần.
Lăng Kha đã không có cảm giác gì, chỉ hơi xấu hổ vì cô chỉ cách Lệ Hàn Ti có một vị trí của Nam Tầm.
Cả quá trình Nam Tầm làm như không quen biết Lệ Hàn Ti.
Mà Triệu Giai Ca trên sân khấu lại tung ra động tác từ chậm đến nhanh, từ dịu dàng đến táo bạo, khi đáp xuống thì áo đỏ tung bay. Mỗi một động tác đều vô cùng lưu loát, chính xác đúng chỗ như một nữ hiệp khách phóng khoáng nhanh nhẹn, làm khán giả kích động không thôi.
Lệ Hàn Ti biết vì điệu nhảy này mà Triệu Giai Ca đã luyện tập vô số lần, đã luyện đến mức nhuần nhuyễn, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn chấp nhất với chữ "Thắng" này.
Đám fan hâm mộ Triệu Giai Ca nhao nhao nhắn lại trên màn hình và dưới Weibo, khen cô ta mặc cổ trang thật xinh đẹp kiều diễm, dáng múa làm người sợ hãi thán phục.
Sau khi kết thúc, hiện trường cũng vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người cũng nhao nhao khen hay như lúc Vương Vận Thi kết thúc.
Nam Tầm cố ý hỏi Lăng Kha: “Em cảm thấy Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi ai nhảy tốt hơn?"
Lăng Kha trả lời rất đúng trọng tâm: “Điệu múa của Triệu Giai Ca rất đẹp, mang đến cho người ta sự hưởng thụ thị giác, khán giả sẽ rất thích. Nhưng em cảm thấy thần vận của Vương Vận Thi tốt hơn, vận luật cũng nắm bắt tương đối chính xác."
Nam Tầm gật đầu: “Chị cũng thấy thế."
Cuộc trò chuyện của hai người đều rơi vào tai Lệ Hàn Ti.
Sau đó đánh giá của mấy giám khảo đều ăn khớp với lời nói của Lăng Kha, Lệ Hàn Ti không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Kha.
Lăng Kha nhìn sân khấu, bên mặt tinh xảo điềm tĩnh.
Lăng Kha trông rất ngọt ngào đáng yêu, nhất là lúc cười lên có sức hút đặc biệt mạnh, kỳ thật khi ở bên cô, anh ta cũng không chán ghét gì.
Sau khi rời khỏi anh ta, cô đã trở nên dịu dàng không ít.
Nam Tầm phát giác ánh mắt của Lệ Hàn Ti nên lập tức cản lại, nghiêng mặt qua ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta, đáy mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Lệ Hàn Ti lạnh lùng cười, ung dung dời ánh mắt đi rồi chuyển về hướng Triệu Giai Ca lần nữa.
Lúc này sắc mặt của Triệu Giai Ca rất khó coi, mặc dù Văn Phương luôn miệng ca ngợi, A Nhã cũng nói cô ta nhảy tốt hơn lần trước, nhưng Thích Khôn nói thần vận của cô ta không bằng Vương Vận Thi.
Mỗi lần các giảm khảo phê bình đều ảnh hưởng đến lượt bỏ phiếu của người xem, Triệu Giai Ca không ngờ rằng mình chinh phục được A Nhã rồi lại xuất hiện một Thích Khôn.
Mà phía Thịnh Hoàn Hoàn, đạo diễn đã bảo cô chuẩn bị, cô được an bài là người đầu tiên ra trận trong cuộc thi thách đấu.
Sau khi Triệu Giai Ca xuống đài, hiện trường đã phát đoạn phỏng vấn Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói người muốn khiêu chiến là Triệu Giai Ca, bởi vì Triệu Giai Ca nói muốn đường đường chính chính so một trận với cô.
Sau khi phát đoạn phỏng vấn xong, MC kích động la lên: “Xem ra đây không chỉ là cuộc đọ sức giữa hai vũ công mà còn là cuộc cạnh tranh vị trí tiểu thư đứng đầu Hải Thành, Thịnh Hoàn Hoàn có thể giữ vững vinh dự hay không phải xem kế tiếp cô ấy có thách đấu thành công không."
MC chen một đoạn quảng cáo trước khi Thịnh Hoàn Hoàn lên đài, trong lúc quảng cáo, tỉ lệ người xem chẳng những không giảm mà còn liên tục tăng lên.
Dưới quảng cáo có một màn ảnh đang phát hình Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ đồ đỏ đang bước từng bước một về hướng sân khấu.
Trong lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn có gặp thoáng qua Triệu Giai Ca đang đi trở về, Triệu Giai Ca dừng bước rồi đưa micro cho cô và nói: “Biểu hiện tốt một chút, đừng thua quá thảm."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, nhận lấy micro và trả lời: “Tất nhiên."
Triệu Giai Ca quên cái micro trong tay còn chưa tắt tiếng, dù đang phát quảng cáo nhưng hiện trường và trên TV đều nghe thấy cuộc đối thoại của cô ta và Thịnh Hoàn Hoàn.
Lần này bình luận càng náo nhiệt, đám người nhao nhao nói Thịnh Hoàn Hoàn dám đến tham gia thách đấu thì phải có bản lĩnh thật, Triệu Giai Ca lấy tự tin từ đâu ra?
Hơn nữa video trước đó hai người thi nhảy là Thịnh Hoàn Hoàn thắng Triệu Giai Ca, Triệu Giai Ca không sợ bị vả mặt sao?
Cũng có người nói Triệu Giai Ca có tư cách kiêu ngạo, biểu hiện của cô ta trên cúp hoa đào thật sự là số một số hai, chỉ có Vương Vận Thi địch nổi cô ta.
Lệ Hàn Ti ngồi trên khán đài nghe thấy đối thoại của Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn thì không khỏi nhíu chặt mày kiếm.
Nam Tầm cười lạnh nói: “Triệu Giai Ca này thật tự tin."
Lăng Kha nói: “Em cảm thấy người nên lo lắng là cô ta."
Thích Khôn và A Nhã sẽ không vô duyên vô cớ đi tán dương một người, nếu Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm họ thán phục thì cô nhất định có chỗ hơn người, có một số người có thiên phú trời sinh ở một ít lĩnh vực, không phải cái gì cố gắng cũng có thể bù đắp được.
Lệ Hàn Ti nghe Lăng Kha nói vậy thì lông mày cau càng chặt, cô dám chế giễu Triệu Giai Ca ngay trước mặt anh ta, gan to lắm rồi đúng không?
"... Cho mời vũ công thách đấu Thịnh Hoàn Hoàn lên đài." MC kích động la lên, mọi người liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nâng váy cúi đầu nghiêm túc nhìn dưới chân, bước từng bước một đi đến đài, ống kính nhắm thẳng vào người cô vô cùng rõ ràng.
Thời khắc cô đi lên đài và nâng mặt lên không biết đã làm bao nhiêu người phải choáng ngợp, đám người nghe thấy MC hít một hơi thật sâu.
Thịnh Hoàn Hoàn búi tóc lên thật cao và tô điểm bằng một cây trâm hoa mai, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo trang điểm theo tone đỏ, cổ điển cao cấp, cái đuôi hồ ly giữa mày càng làm vẻ đẹp của cô tăng thêm sự quyến rũ và yêu kiều.
Mọi người không khỏi nhớ tới bốn chữ: Khuynh quốc khuynh thành!
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ kiều diễm như mẫu đơn trên đài thì hai tay siết càng chặt, lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là giấu cô đi không để kẻ nào nhìn lén.
Chương 567: Chúng tôi vẫn luôn chờ cô
Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, ba ngày trước người phụ nữ trên đài vừa đá hắn!
Hắn nghĩ mình tới đây chỉ vì lo lắng cho cô thôi, dù sao cô còn đang mang thai, hắn sợ cô xảy ra bất trắc gì, nhất định không phải muốn gặp cô, nhất định không phải...
Lúc này ống kính lại cho Lăng Tiêu, Kim Thần, Mộ Tư và Cố Bắc Thành mỗi người một màn hình đặc tả, dân mạng lại nổ tung:
"Trời ạ, bạn trai tin đồn của Thịnh Hoàn Hoàn đều đến cả rồi."
"Không không không, lầu trên quên mất Đường Nguyên Minh rồi sao?"
"Họ đến là vì Thịnh Hoàn Hoàn, mấy kỳ trước họ chưa từng xuất hiện, ai cũng đẹp trai hết!"
"Nhất định là vậy, tôi ngửi được mùi tiền, mấy ông lớn hôm nay xuất hiện đều là máy in tiền, hâm mộ mấy người phụ nữ có ở hiện trường đêm nay quá."
"Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất đẹp, tôi là phụ nữ thấy còn tim đập thình thịch, khí chất kia thần vận kia hoàn toàn đè bẹp Triệu Giai Ca rồi."
"Không hổ là tiểu thư đứng đầu, vừa lên đài đã đàn áp quần chúng."
"Cô ấy làm tôi tự ti mặc cảm..."
Thịnh Hoàn Hoàn mặc cổ trang thật sự rất choáng ngợp, nam MC đừng gần cô thật lâu sau mới tỉnh táo lại, vành tai còn đỏ lên.
Làm vũ công thách đấu nên trước khi khiêu vũ MC sẽ hỏi cô mấy vấn đề, nhưng lúc này khi đôi mắt trong veo của Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua đã lập tức làm đầu óc anh ta trống rỗng: “Cái kia... Cô cô cô có gì muốn nói không?"
MC luôn mồm miệng lanh lợi lại nói lắp làm người xem ở hiện trường cười vang.
Đây tuyệt đối là sỉ nhục trong sự nghiệp của nam MC này!
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi lên: “Tôi không có gì muốn nói, cứ khiêu vũ đi!"
MC: “... Được!"
Anh ta cảm thấy tim của mình sắp văng ra khỏi ngực!
Lăng Tiêu nhìn MC trẻ tuổi đẹp trai trên đài cứ nhìn chăm chú vào Thịnh Hoàn Hoàn thì khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện đầy vẻ lo lắng, ngón tay thon dài đặt trên đùi từ từ bấu lại, vải vóc thẳng tắp đã bị hắn bấu ra nếp gấp!
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra đã nhìn thấy bọn Lăng Tiêu và Mộ Tư, bởi vì họ đều chọn vị trí chính giữa hàng đầu nên khoảng cách của họ cũng không xa, không khó phát hiện.
Mà giờ khắc này, cảm xúc của Mộ Tư đã sắp sụp đổ.
Sáu năm trước Thịnh Hoàn Hoàn cũng mặc bộ váy này, cũng trang điểm như vậy mà kích động chạy đến trước mặt hắn: “A Tư, em sắp lên sân khấu rồi, điệu nhảy này là biên soạn cho anh, em nhảy cho một mình anh xem trước."
Sau khi nhảy xong, thật lâu sau anh ta vẫn không tỉnh táo lại được.
Anh ta nghĩ, trên đời này sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như tinh linh lại như Yêu Cơ!
Cô chạy về hướng anh ta, ngồi xổm xuống trước mặt anh mà thở phì phò, mặt đỏ lên, chóp mũi ứa mồ hôi, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh chằm chằm mà hỏi: “A Tư, đẹp không?"
Anh ta không nhớ đó có phải là lần đầu tiên mình rung động trước cô hay không, chỉ nhớ lúc ấy mình cứng đờ gật gật đầu: “Đẹp!"
Khi đó anh ta đã từng ảo tưởng Thịnh Hoàn Hoàn sau khi lớn lên sẽ như thế nào, nhất định sẽ rất đẹp rất đẹp.
Lúc này nhìn người phụ nữ trên đài lại trùng khớp với cô gái năm đó đứng trong phòng trang điểm, chỉ nhẹ nhàng nhảy múa vì một mình anh, trong lòng anh như bị người ta hung tợn cắt mất một khối thịt lớn.
Rất đau, đau đớn như cắt da cắt thịt, không ngừng chảy máu.
Bởi vì cô gái đã trưởng thành trên sân khấu không còn thuộc về anh ta, không còn linh hoạt nhảy múa vì anh nữa...
Khúc nhạc dạo vừa vang lên thì hốc mắt của Mộ Tư lập tức đỏ ngầu, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm rồi che lại đôi môi run rẩy, đau đớn truyền đến từ mu bàn tay!
Trong sự chờ mong của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu chậm rãi múa, làn váy đỏ trắng tung bay theo điệu múa của cô.
Cố Bắc Thành lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cũng may động tác của cô không quá mạnh mà lại mềm dẻo chậm chạp, hạ eo, lắc hông, nhấc chân, mỗi một động tác đều như nước chảy.
Dần dần ánh mắt của Cố Bắc Thành từ lo lắng biến thành thưởng thức, lại từ thưởng thức biến thành choáng ngợp.
Múa đơn, nhất là múa chậm có độ khó đặc biệt lớn.
Tính dẻo dai và khả năng nắm chắc khí tức, vận luật của Thịnh Hoàn Hoàn đều tương đương chính xác, nhất là thần vận của cô bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một con hồ ly trắng bi thương như đang cất tiếng hát: “Ta là hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc. Lúc đêm khuya tĩnh lặng có người nghe thấy tiếng ta khóc, khi đèn đuốc lụi tàn có người trông thấy ta khiêu vũ..."
Điệu múa của Thịnh Hoàn Hoàn biểu đạt ý cảnh trong ca từ vô cùng tinh tế, cho dù cô ngã xuống đất, đưa tay, đến cuối cùng khi cô đơn nhắm mắt lại cũng có không ít người móc khăn ra lau nước mắt.
"Nhảy một điệu múa vì chàng chỉ vì một cái quay đầu trước khi chia lìa. Chàng nhìn tay áo bồng bềnh kia đi, thiên trường địa cửu đều hóa thành hư vô..."
Cả điệu múa chỉ có hai cái nhảy vọt, khi cô đáp xuống đất thì thân thể mảnh khảnh không ngừng xoay tròn, váy áo đỏ trắng không ngừng tung bay, tay áo bồng bềnh.
Ánh đèn soi chiếu xuống làm cô như một con bạch hồ thần bí bi thương sẽ biến mất vào bất cứ lúc nào...
Khi âm nhạc ngừng lại, điệu múa kết thúc, hiện trường dừng lại mấy giây rồi gần như tất cả mọi người đều đứng lên, tiếng vỗ tay và hoan hô vang vọng chân trời.
Trái tim căng thẳng của Lăng Tiêu cũng buông lỏng sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đứng im, hai lần nhảy vọt vừa rồi làm trong lòng hắn căng như dây đàn, chỉ sợ cô ngã.
Cũng may cuối cùng chỉ kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn đã bình an viên mãn xinh đẹp mà kết thúc biểu diễn!
Hiện trường là một tràng tiếng hoan hô, thật lâu vẫn không yên lặng.
A Nhã và Thích Khôn kích động đỏ mắt, không ai hiểu được tâm tình của họ, năm đó điệu múa này làm họ choáng ngợp nên họ đã chờ Thịnh Hoàn Hoàn tận sáu năm.
Cô giáo của Triệu Giai Ca - Văn Phương cũng không tìm ra được sai lầm nào nên cho đánh giá rất cao, trong giọng nói còn mang theo vài phần tiếc nuối.
A Nhã nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng nói: “Sáu năm trước tôi và Thích Khôn hỏi cô có muốn làm đồ đệ của chúng tôi không, hôm nay chúng tôi cũng muốn hỏi một câu, cô muốn bái sư không?"
Thích Khôn cũng nói: “Cô biết không, cô là tiếc nuối trong lòng tôi và A Nhã, mấy năm nay chúng tôi luôn chờ cô."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người, cuối cùng hạ thấp người nói một câu: “Thật có lỗi."
Giọng nói của Thích Khôn trở nên khàn khàn: “Cô không chọn chúng tôi cũng không sao, nhưng tôi hi vọng cô có thể tiếp tục khiêu vũ. Điều kiện và thiên phú của cô là sinh ra vì vũ đạo, cô vừa bước lên sân khấu đã như một khối ngọc phát sáng toả nhiệt, nếu cô rời khỏi sân khấu thì tôi và A Nhã đều sẽ tiếc nuối."
A Nhã nghẹn ngào sửa chữa: “Là không cam lòng, vũ công có thiên phú như thế mà chúng tôi chỉ có thể trơ mắt bỏ qua."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa muốn nói chuyện thì A Nhã lại vội vàng nói: “Cô không cần vội trả lời ngay, cô đi xuống trước suy nghĩ kỹ rồi trả lời chúng tôi sau."
Kỳ thật A Nhã và Thích Khôn đều sợ nghe thấy đáp án của Thịnh Hoàn Hoàn.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô phất phất tay với mọi người rồi nâng váy thẳng lưng bước từng bước xuống cầu thang.
Chương 568: Cô có thể lựa chọn thua có tôn nghiêm
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống đài thì vẫn có rất nhiều người chưa tỉnh táo lại từ sự choáng ngợp vừa rồi.
Lúc này tỉ lệ người xem đã phá kỷ lục mới.
Không chỉ tỉ lệ người xem phá kỷ lục mà bình luận trên các màn hình trực tiếp đã kín mít, Weibo và hotsearch đầu đều bị Thịnh Hoàn Hoàn chiếm lấy.
Có người nói Thịnh Hoàn Hoàn chỉ dùng một điệu múa đã hoàn thành hình tượng quảng cáo giá trị mấy trăm triệu, cả đêm Weibo thậm chí trên mạng đều trở thành buổi biểu diễn dành riêng cho cô.
Trong vòng một đêm, số lượng fan hâm mộ trên Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn từ tám triệu tăng tới năm mươi triệu, đã tăng tận mấy lần, đồng thời còn không ngừng tăng.
Tiktoker "Anh Anh Hùng" được ké fame, số lượng fan hâm mộ từ trăm ngàn tăng tới mấy triệu, làm anh ta kích động đến ngồi trên bồn cầu gào khóc!
Mà giờ khắc này các vũ công ở hậu trường lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trở thành người thắng lớn nhất trong cúp hoa đào lần này, mà cô chỉ dùng đến một điệu múa mà thôi.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút cũng biết được thành công của Thịnh Hoàn Hoàn không phải ngẫu nhiên.
Cô được những danh hiệu là tổng giám đốc Thịnh Thế, tiểu thư đứng đầu, tay đua quán quân, vợ trước của thủ phủ… bao phủ.
Cho nên sự xuất hiện của cô nhất định sẽ khiến người người chú ý.
Hơn nữa cô có sắc đẹp có khí chất, có tài hoa có thiên phú, cô không thành công thì ai thành công?
Sắc mặt Triệu Giai Ca hoàn toàn trắng bệch, đêm nay thua thảm nhất triệt để nhất chính là cô ta: “Không có khả năng, A Nhã và Thích Khôn chỉ bất công thôi, sao họ không khen Thịnh Hoàn Hoàn lên trời luôn đi?"
Cô ta lập tức bật Weibo lên, kết quả trên internet toàn là khen ngợi.
Những giáo viên vũ đạo có chút danh tiếng đều tán thưởng Thịnh Hoàn Hoàn dưới Weibo, bảo cô nhảy vọt lên nhẹ như chim yến, sau khi hạ xuống xoay tròn liền mạch không có sơ hở, cả điệu múa như nước chảy mây trôi, tuyệt không thể tả.
Mặc kệ là người trong giới hay người ngoài giới đều tán thưởng khí chất và thần vận của Thịnh Hoàn Hoàn, còn có điệu múa làm người ta choáng ngợp kia.
Sắc mặt Triệu Giai Ca như tro tàn: “Không có khả năng..."
Cô ta thua, hơn nữa thua một cách triệt để!
Sau đó hai vũ công thách đấu còn lại lần lượt lên đài, biểu hiện của họ cũng không tệ, nhưng trong đầu mọi người vẫn hiện lên bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn, thật lâu không thể xoá bỏ.
Cho nên khi các cô kết thúc thì phản ứng của khán giả rất bình thường.
Sau khi kết thúc, tất cả vũ công lên đài chờ đợi kết quả bỏ phiếu.
Khi tất cả vũ công cùng đứng trên đài thì mọi người đã hiểu cái gì gọi là "Đàn áp quần chúng" "Hạc giữa bầy gà".
Thịnh Hoàn Hoàn không chỉ đẹp ở ngũ quan mà còn có khí chất khắc vào xương cốt, làn da trắng trời sinh đã làm cô trở nên càng cao cấp, giống như tuyết trắng trên núi cao làm đám vũ công ảm đạm phai màu.
So ra thì Vương Vận Thi dịu dàng thanh nhã, Triệu Giai Ca tinh xảo tú lệ đều không đáng nhắc tới.
Số phiếu cuối cùng của Thịnh Hoàn Hoàn nhiều hơn người khác một chữ số, có thể nói là nghiền ép tất cả vũ công cộng lại.
Có người nói đây là một lần marketing sắc đẹp thành công nhất, không tốn một đồng mà có hết cả danh tiếng danh dự.
Kết quả chủ blog này bị dìm trong nước bọt, Thịnh Hoàn Hoàn thành công dựa vào là sắc đẹp sao? Người này thật là tự rước mắng chửi.
Sau khi đợt bỏ phiếu kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Triệu Giai Ca, cô không quên mục đích lần này tới tham gia thách đấu.
Cô không trào không phúng nhìn Triệu Giai Ca vẻ mặt trắng bệch, bình tĩnh mở miệng: “Cô thua, xin hãy thực hiện lời hứa của mình."
Triệu Giai Ca nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt bình tĩnh mà không khỏi thốt ra: “Đêm nay cô là người thắng lớn nhất, vì sao trông cô không vui vẻ gì?"
Nếu là cô ta thì chắc đã kiêu ngạo đến hất đuôi lên trời rồi!
"Thứ cô mong muốn không phải cái tôi muốn." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Triệu Giai Ca: “Kỳ thật ở phương diện nào đó tôi cũng là kẻ thất bại, cô may mắn hơn tôi, luôn có một người đàn ông yên lặng đứng sau lưng bảo vệ cô."
"Tôi may mắn hơn cô?" Triệu Giai Ca tự giễu cười cười: “Cô nói ra câu này thật làm tôi bất ngờ. Có lẽ đúng như cô đã nói, thứ chúng ta muốn khác nhau nên tôi luôn không cam tâm không thỏa mãn."
Cô ta tạm ngừng rồi hỏi: “Cô biết vì sao tôi lại cố chấp nhất định muốn phân cao thấp với cô không?"
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của cô ta.
Hốc mắt Triệu Giai Ca hơi đỏ lên: “Từ nhỏ tôi đã là thiên tài, là niềm kiêu ngạo để ba mẹ tôi khoe khoang với bên ngoài. Về sau đến Hải Thành thì gặp cô, kiêu ngạo trong mắt ba mẹ tôi biến thành thất vọng, một câu họ thường nói nhất chính là ‘Con xem Thịnh Hoàn Hoàn người ta đi' ."
"Cô biết không, muốn thành công thì phải giành hàng đầu, bởi vì không ai nhớ tên người thứ hai. Muốn nổi trội cũng phải giành hạng nhất, bởi vì thứ hai bị người ta đè ép, vĩnh viễn không thể trở nên nổi bật."
Cho nên đây chính là chuyện xưa của Triệu Giai Ca?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cô, mỗi người đều có sở trường của mình, cô có nghĩ rằng nếu cô không chấp nhất đổi theo bước chân của tôi thì có lẽ đã sớm nổi trội rồi."
"Cô vẫn chưa rõ sao, tôi chỉ muốn thắng cô thôi." Hốc mắt Triệu Giai Ca càng đỏ, trông đặc biệt suy sụp: “Kỳ thật tôi biết tôi không bằng cô, nhưng tôi không cam tâm, tôi thắng quen rồi, thua không nổi."
Cô ta ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô biết không, tôi đã từng hi vọng cô biến mất, nhưng tôi lại không cam lòng, so với để cô biến mất thì tôi càng hi vọng mình đoạt lại vương miện từ tay cô."
"A, nhưng cuối cùng tôi vẫn thua. Qua nhiều năm, tôi luôn căng chặt như dây đàn chưa từng dám buông lỏng, không ngờ tôi cố gắng nhiều năm cuối cùng vẫn thua cô."
Cô ta cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ chứng minh: Dù cố gắng thế nào thì cô ta vẫn không bằng Thịnh Hoàn Hoàn.
Đáng giận nhất chính là có lẽ nhiều năm qua Thịnh Hoàn Hoàn chưa hề để cô ta vào mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lạnh nhạt nhếch môi lên với Triệu Giai Ca: “Tôi không ngờ cô lại nói những điều này với tôi. Triệu Giai Ca, cô không thua, có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại."
Sau khi nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền xoay người rời đi, cô biết Triệu Giai Ca sẽ giữ đúng hứa hẹn.
Có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại?
Triệu Giai Ca quay đầu lại nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, bỗng hiểu ra chênh lệch giữa họ không liên quan đến bề ngoài gia thế mà chỉ là sự hào sảng và khí độ này.
"Thịnh Hoàn Hoàn." Triệu Giai Ca gọi cô lại: “Tôi sẽ giữ đúng hứa hẹn."
Cô ta thua, nhưng tối thiểu có thể lựa chọn thua có tôn nghiêm!
Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại, chỉ tùy ý giơ tay lên phẩy hai lần, không thèm để ý chút nào.
Lúc này Lệ Hàn Ti đi đến, Triệu Giai Ca đưa tay ôm lấy eo anh ta rồi vùi mặt vào lồng ngực anh khóc lớn một trận.
Cả quá trình Lệ Hàn Ti không nói câu nào, mãi đến khi Triệu Giai Ca bình ổn lại thì mới ngẩng đầu nói: “A Ti, chúng ta kết hôn đi! Em mệt mỏi quá, không muốn tranh nữa."
Lệ Hàn Ti gật đầu rồi đáp lại một chữ: “Được!"
Nhưng trong lòng Lệ Hàn Ti lại bình tĩnh đến lạ thường, không có kích động và mừng rỡ như tưởng tượng.
Rõ ràng đã chờ nhiều năm như vậy, anh ta nên vui muốn chết mới đúng, không phải sao?
Đảo mắt đã đến cuộc thi đấu.
Thịnh Hoàn Hoàn lôi bộ đồ nhảy năm đó ra khỏi thùng rồi bảo người hầu giặt ủi, sau khi mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, bày ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Cô đứng trước gương, cô trong gương không còn vẻ ngây ngô như năm mười sáu tuổi, thân thể cũng đầy đặn hơn trước kia, sau khi mặc bộ đồ nhảy màu đỏ trắng này vào thì vóc dáng và khí chất vẫn còn.
Sáu năm trước cách hiện tại thật xa xôi, cứ như chuyện của thế kỷ trước, lúc ấy cô mới quen Mộ Tư, bài nhảy này là nhảy vì anh ta!
Đảo mắt một cái cái gì cũng thay đổi!
Nam Tầm và Lăng Kha đã đến rất sớm, ba người cùng đi đến hiện trường cúp hoa đào.
Cúp hoa đào được tổ chức rất long trọng, chỉ chuyện dựng sân khấu cũng đã bỏ vào số tiền khổng lồ, nhìn từ xa xa có thể trông thấy ánh đèn óng ánh vô cùng hoa lệ.
Trong đông đảo những chương trình truyền hình thì tỉ lệ người xem cúp hoa đào xem như không tệ, nhưng vẫn không lọt vào top3.
Cho nên ban tổ chức cúp hoa đào mới vội vã mời Thích Khôn rồi lại nhờ A Nhã đích thân ra mặt mời Thịnh Hoàn Hoàn, họ còn tạo khí thế cho cuộc thi thách đấu hôm nay là vì muốn xông lên đứng đầu trong những chương trình truyền hình.
Lúc này trong phòng tập luyện đang rất ồn ào, bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn trong truyền thuyết chậm chạp chưa tới:
"Không phải ban tổ chức nói Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đến à, sao bây giờ còn chưa đến?"
"Chắc không đến đâu, hai người thách đầu còn lại đã sớm đến diễn tập, cô ta lại chưa từng xuất hiện lần nào."
"Chắc Thịnh Hoàn Hoàn sợ rồi, bỏ lâu như vậy, không phải cô ta muốn tập lại là tập được."
"Chứ gì nữa, dù căn bản của cô ta tốt đến đâu thì chỉ hai ba ngày cũng không khôi phục được thời kì đỉnh cao."
"Các người nghĩ quá đơn giản, nói không chừng từ ban đầu người ta đã chuẩn bị, chỉ là các người không biết mà thôi."
"Dù cô ta có chuẩn bị thì có thể sánh bằng những người không bỏ luyện tập ngày nào như chúng ta sao? Tôi thật không nhìn được cô A Nhã tâng bốc cô ta như vậy."
"Đúng thế, ai trên đài chưa từng lấy được mấy cái cúp, ai không phải thiên tài? Thịnh Hoàn Hoàn tính là thứ gì."
"Nói nhiều như vậy có tác dụng gì, chỉ bề ngoài thôi người ta đã hơn xa chúng ta một con phố rồi..."
"Lời này có công bằng với những người đi sớm về tối như chúng ta không?"
Cuối cùng Vương Vận Thi nói một câu: “Chả có gì cần phàn nàn, gia thế cũng tốt, bề ngoài cũng được, trên sân khấu vẫn phải xem thực lực, người xem mắt sáng như tuyết."
Triệu Giai Ca cũng cười nói: “Nói không sai, cô A Nhã coi trọng cô ta đến mấy thì có ích lợi gì, quyền bỏ phiếu cuối cùng còn không phải trong tay người xem sao."
Một tiếng nói tràn ngập trào phúng vang lên: “Cho nên chúng tôi mới lo cô ta không đến, mọi người đều chờ thưởng thức dáng múa duyên dáng của cô ta đây!"
Triệu Giai Ca cười nói: “Yên tâm đi, cô ta sẽ đến."
Lăng Kha còn có nhược điểm nằm trên tay cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa sẽ đến thì không có lý do gì đổi ý.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vừa chạy tới, vừa xuống xe liền có người của ban tổ chức tiến lên đón, dẫn cô đi vào phòng trang điểm.
"Hoàn Hoàn." Vừa đi gần phòng trang điểm thì tiếng nói vui mừng của A Nhã đã truyền đến: “Cuối cùng cô cũng đến, để chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại thì trông thấy bà và Thích Khôn sau lưng bà, phía sau bọn họ có một đám vũ công đang nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói với họ: “Hai vị, xin hãy kín tiếng một chút, tôi chỉ là một học viên bình thường tới khiêu chiến thôi, không thể quá đặc thù."
Một học viên mà được hai giáo viên cấp quốc bảo đích thân nghênh đón, đây không phải kéo thù hận cho cô sao, sẽ làm bao nhiêu người đỏ mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn nhảy một điệu rồi đi, không muốn gây ra nhiều chuyện quá.
Thích Khôn lập tức khụ một tiếng, nghiêm nghị nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Sao bây giờ mới đến, tranh thủ đi diễn tập đi, xem những ánh đèn kia có cần điều chỉnh hay không, đây là hiện trường trực tiếp tuyệt đối đừng phạm sai lầm, tránh kéo thấp tiêu chuẩn của tiết mục."
A Nhã cũng lập tức nói: “Đừng cho là mình thiên phú cao thì không cần diễn tập, trước đó tôi khen cô không ít, đừng làm tôi mất mặt, còn không mau đi theo đạo diễn đi."
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi diễn tập ngay."
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục đáp "Vâng" rồi đi theo phó đạo diễn lên đài.
Có vũ công muốn đi xem thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức bị đạo diễn và A Nhã quát bảo ngưng lại, bảo các cô thay quần áo trang điểm.
Cuộc diễn tập của Thịnh Hoàn Hoàn làm các nhân viên liên tục khen ngợi, để đạt tới ý cảnh cô muốn mà ánh đèn đã được hạ xuống.
Hiệu quả điều chỉnh được rất tuyệt!
Buổi tối bảy giờ người xem nhao nhao vào vị trí, Thịnh Hoàn Hoàn về hậu đài thay quần áo trang điểm, tám giờ lập tức quay trực tiếp, tỉ lệ người xem bắt đầu dâng lên.
Nam Tầm và Lăng Kha sợ có người giở trò sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn nên vẫn không rời đi, họ bảo vệ cô rất chặt, ăn uống hay đồ trang điểm gì cũng tự mang theo.
Có người ganh ghét lạnh lùng chế giễu:
"Có một số người trời sinh mong manh dễ vỡ hơn người khác."
"Đã được A Nhã chọn sẵn mà còn chạy tới giả vờ giả vịt."
"Các người đừng chèn ép người ta, người ta là quán quân cuộc đua quốc tế đó..."
Thịnh Hoàn Hoàn có thể chịu được những lời này, nhưng Lăng Kha lại không được: “Đừng ăn nói xà lơ nữa, Hoàn Hoàn nhà tôi mong manh dễ vỡ hơn người khác, các người ganh tỵ thì lúc trước đầu thai sao không biết cố gắng thêm?"
"Còn cô nữa, tất cả những lời khen thưởng và kết quả đều không phải cho không, một phút trên đài bằng luyện tập mười năm dưới đài, chắc các người phải hiểu hơn ai hết. Đừng cho là mình cố gắng dữ dội lắm, cực khổ Hoàn Hoàn trải qua không ít hơn các người."
Trong nhất thời, mấy người phụ nữ kia bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai.
Nam Tầm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lăng Kha.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghiêm túc trang điểm, mái tóc dài được búi lên thật cao, cô cài một cây trăm hoa mai đặc biệt tinh xảo, cuối cùng vẽ một đóa hoa màu đỏ ngay giữa trán.
Nhìn từ xa giống như hoa, nhìn gần như một cái đuôi hồ ly.
"Hoàn Hoàn, cậu là tiên nữ trên trời rơi xuống sao?" Lăng Kha nhìn cách trang điểm cổ điển của Thịnh Hoàn Hoàn mà kích động lộ ra vẻ mặt mê gái, vội lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh thật đẹp: “Thật sự quá đẹp, tớ là phụ nữ còn rung động này..."
Lăng Kha còn chưa nói hết lời thì khuỷu tay đã bị người ta đụng vào, điện thoại rớt xuống đất.
Quay đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ca đi ngang qua bên cạnh, cô lập tức tức giận muốn cãi vả một chập, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn giữ chặt rồi lắc đầu với cô.
Triệu Giai Ca mới ra tới từ phòng thay quần áo, cô ta cũng chọn múa cổ điển, mặc một bộ đồ đỏ, tóc cũng búi lên thật cao, nhìn qua trông rất giống trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trên đầu cô ta cũng cài một cây trâm vàng, hai hạt châu màu đỏ rũ xuống đong đưa theo bước chân cô ta.
Triệu Giai Ca nhìn trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn thì rất căm tức, cầm lấy bút cũng vẽ một đóa hoa đào trên trán để trông càng giống.
Vương Vận Thi nhìn cách ăn mặc của hai người rồi an tĩnh ăn diện cho mình, thầm nghĩ Triệu Giai Ca không biết tự lượng sức, biết tướng mạo mình thua kém thì vì sao không tránh né một chút.
Mặc trang phục tương tự mà Thịnh Hoàn Hoàn bước lên sân khấu liền thắng, dù khí chất hay là vẻ đẹp cô đều thắng Triệu Giai Ca một bậc, Triệu Giai Ca ngu muội không biết tránh ngắn tìm dài.
So với bộ đồ và cách trang điểm theo tone đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca, Vương Vận Thi chọn cách ăn diện thanh nhã dịu dàng để hoàn toàn phơi bày khí chất sạch sẽ thanh nhã của cô ấy.
Chương 566: Muốn giấu cô đi không để kẻ nào nhìn lén
Sau khi trang điểm xong, Thịnh Hoàn Hoàn tiếp nhận phỏng vấn của ban tổ chức.
Khi nhân viên hỏi cô sẽ chọn ai làm đối tượng khiêu chiến thì Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự trả lời: “Triệu Giai Ca."
Nhân viên hỏi: “Vì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất nghiêm túc trả lời: “Cô ta nói muốn đường đường chính chính so một trận với tôi."
Đảo mắt đã đến tám giờ, Thịnh Hoàn Hoàn và hai vũ công tham gia khiêu chiến khác được an bài vào cùng một phòng, trong phòng có camera, mà các cô cũng có thể trông thấy tình hình sân khấu từ trong màn hình.
Rất nhanh vũ công thứ nhất đã lên đài, cô ta nhảy điệu múa lưu hành, kiến thức cơ bản rất vững chắc, nhưng ban giám khảo lại cho đánh giá không cao.
Tiếp đó là người thứ hai thứ ba...
Bởi vì là múa đơn nên yêu cầu rất hà khắc đối với vũ công, ba người liên tục không có gì nổi trội, mãi đến khi Vương Vận Thi xuất hiện.
Vương Vận Thi mặc một bộ váy trắng, thanh nhã đứng giữa sân khấu bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa.
Lúc yên tĩnh, cô ấy như đoá sen trắng không nhiễm nước bùn trong ao đang nở rộ từng cánh từng cánh.
Lúc chuyển động, cô ấy như một con nai trắng xuyên qua rừng rậm, tự tại không lo nghĩ.
Dáng người của Vương Vận Thi rất nhẹ nhàng, khí tức và vận luật đều nắm bắt đúng chỗ, vóc dáng và thần thái rất sống động.
Sau khi kết thúc, Văn Phương và A Nhã rất tán thưởng biểu hiện của Vương Vận Thi, Thích Khôn cũng gật đầu nói không tệ, chỉ thiếu một phần tự nhiên.
Rất nhanh, đạo diễn đã cắt màn ảnh đến phòng của Thịnh Hoàn Hoàn, hai cái vũ công tham gia thách đấu ca ngợi thần vận của Vương Vận Thi, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói một câu: “Rất tuyệt."
Tiếp đó đạo diễn lại dời ống kính về phía người xem, bắt được bóng dáng của Kim Thần, Mộ Tư, Cố Bắc Thành, Lệ Hàn Ti và Lăng Tiêu.
Những dòng bình luận trên màn hình lập tức sôi trào lên.
Đồng thời, tỉ lệ người xem cúp hoa đào cũng tăng vọt.
Sau khi Triệu Giai Ca lên đài, ống kính đã chuyển động qua lại giữa cô ta và Lệ Hàn Ti hai lần.
Lăng Kha đã không có cảm giác gì, chỉ hơi xấu hổ vì cô chỉ cách Lệ Hàn Ti có một vị trí của Nam Tầm.
Cả quá trình Nam Tầm làm như không quen biết Lệ Hàn Ti.
Mà Triệu Giai Ca trên sân khấu lại tung ra động tác từ chậm đến nhanh, từ dịu dàng đến táo bạo, khi đáp xuống thì áo đỏ tung bay. Mỗi một động tác đều vô cùng lưu loát, chính xác đúng chỗ như một nữ hiệp khách phóng khoáng nhanh nhẹn, làm khán giả kích động không thôi.
Lệ Hàn Ti biết vì điệu nhảy này mà Triệu Giai Ca đã luyện tập vô số lần, đã luyện đến mức nhuần nhuyễn, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn chấp nhất với chữ "Thắng" này.
Đám fan hâm mộ Triệu Giai Ca nhao nhao nhắn lại trên màn hình và dưới Weibo, khen cô ta mặc cổ trang thật xinh đẹp kiều diễm, dáng múa làm người sợ hãi thán phục.
Sau khi kết thúc, hiện trường cũng vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người cũng nhao nhao khen hay như lúc Vương Vận Thi kết thúc.
Nam Tầm cố ý hỏi Lăng Kha: “Em cảm thấy Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi ai nhảy tốt hơn?"
Lăng Kha trả lời rất đúng trọng tâm: “Điệu múa của Triệu Giai Ca rất đẹp, mang đến cho người ta sự hưởng thụ thị giác, khán giả sẽ rất thích. Nhưng em cảm thấy thần vận của Vương Vận Thi tốt hơn, vận luật cũng nắm bắt tương đối chính xác."
Nam Tầm gật đầu: “Chị cũng thấy thế."
Cuộc trò chuyện của hai người đều rơi vào tai Lệ Hàn Ti.
Sau đó đánh giá của mấy giám khảo đều ăn khớp với lời nói của Lăng Kha, Lệ Hàn Ti không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Kha.
Lăng Kha nhìn sân khấu, bên mặt tinh xảo điềm tĩnh.
Lăng Kha trông rất ngọt ngào đáng yêu, nhất là lúc cười lên có sức hút đặc biệt mạnh, kỳ thật khi ở bên cô, anh ta cũng không chán ghét gì.
Sau khi rời khỏi anh ta, cô đã trở nên dịu dàng không ít.
Nam Tầm phát giác ánh mắt của Lệ Hàn Ti nên lập tức cản lại, nghiêng mặt qua ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta, đáy mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Lệ Hàn Ti lạnh lùng cười, ung dung dời ánh mắt đi rồi chuyển về hướng Triệu Giai Ca lần nữa.
Lúc này sắc mặt của Triệu Giai Ca rất khó coi, mặc dù Văn Phương luôn miệng ca ngợi, A Nhã cũng nói cô ta nhảy tốt hơn lần trước, nhưng Thích Khôn nói thần vận của cô ta không bằng Vương Vận Thi.
Mỗi lần các giảm khảo phê bình đều ảnh hưởng đến lượt bỏ phiếu của người xem, Triệu Giai Ca không ngờ rằng mình chinh phục được A Nhã rồi lại xuất hiện một Thích Khôn.
Mà phía Thịnh Hoàn Hoàn, đạo diễn đã bảo cô chuẩn bị, cô được an bài là người đầu tiên ra trận trong cuộc thi thách đấu.
Sau khi Triệu Giai Ca xuống đài, hiện trường đã phát đoạn phỏng vấn Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói người muốn khiêu chiến là Triệu Giai Ca, bởi vì Triệu Giai Ca nói muốn đường đường chính chính so một trận với cô.
Sau khi phát đoạn phỏng vấn xong, MC kích động la lên: “Xem ra đây không chỉ là cuộc đọ sức giữa hai vũ công mà còn là cuộc cạnh tranh vị trí tiểu thư đứng đầu Hải Thành, Thịnh Hoàn Hoàn có thể giữ vững vinh dự hay không phải xem kế tiếp cô ấy có thách đấu thành công không."
MC chen một đoạn quảng cáo trước khi Thịnh Hoàn Hoàn lên đài, trong lúc quảng cáo, tỉ lệ người xem chẳng những không giảm mà còn liên tục tăng lên.
Dưới quảng cáo có một màn ảnh đang phát hình Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ đồ đỏ đang bước từng bước một về hướng sân khấu.
Trong lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn có gặp thoáng qua Triệu Giai Ca đang đi trở về, Triệu Giai Ca dừng bước rồi đưa micro cho cô và nói: “Biểu hiện tốt một chút, đừng thua quá thảm."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, nhận lấy micro và trả lời: “Tất nhiên."
Triệu Giai Ca quên cái micro trong tay còn chưa tắt tiếng, dù đang phát quảng cáo nhưng hiện trường và trên TV đều nghe thấy cuộc đối thoại của cô ta và Thịnh Hoàn Hoàn.
Lần này bình luận càng náo nhiệt, đám người nhao nhao nói Thịnh Hoàn Hoàn dám đến tham gia thách đấu thì phải có bản lĩnh thật, Triệu Giai Ca lấy tự tin từ đâu ra?
Hơn nữa video trước đó hai người thi nhảy là Thịnh Hoàn Hoàn thắng Triệu Giai Ca, Triệu Giai Ca không sợ bị vả mặt sao?
Cũng có người nói Triệu Giai Ca có tư cách kiêu ngạo, biểu hiện của cô ta trên cúp hoa đào thật sự là số một số hai, chỉ có Vương Vận Thi địch nổi cô ta.
Lệ Hàn Ti ngồi trên khán đài nghe thấy đối thoại của Triệu Giai Ca và Thịnh Hoàn Hoàn thì không khỏi nhíu chặt mày kiếm.
Nam Tầm cười lạnh nói: “Triệu Giai Ca này thật tự tin."
Lăng Kha nói: “Em cảm thấy người nên lo lắng là cô ta."
Thích Khôn và A Nhã sẽ không vô duyên vô cớ đi tán dương một người, nếu Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm họ thán phục thì cô nhất định có chỗ hơn người, có một số người có thiên phú trời sinh ở một ít lĩnh vực, không phải cái gì cố gắng cũng có thể bù đắp được.
Lệ Hàn Ti nghe Lăng Kha nói vậy thì lông mày cau càng chặt, cô dám chế giễu Triệu Giai Ca ngay trước mặt anh ta, gan to lắm rồi đúng không?
"... Cho mời vũ công thách đấu Thịnh Hoàn Hoàn lên đài." MC kích động la lên, mọi người liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nâng váy cúi đầu nghiêm túc nhìn dưới chân, bước từng bước một đi đến đài, ống kính nhắm thẳng vào người cô vô cùng rõ ràng.
Thời khắc cô đi lên đài và nâng mặt lên không biết đã làm bao nhiêu người phải choáng ngợp, đám người nghe thấy MC hít một hơi thật sâu.
Thịnh Hoàn Hoàn búi tóc lên thật cao và tô điểm bằng một cây trâm hoa mai, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo trang điểm theo tone đỏ, cổ điển cao cấp, cái đuôi hồ ly giữa mày càng làm vẻ đẹp của cô tăng thêm sự quyến rũ và yêu kiều.
Mọi người không khỏi nhớ tới bốn chữ: Khuynh quốc khuynh thành!
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ kiều diễm như mẫu đơn trên đài thì hai tay siết càng chặt, lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là giấu cô đi không để kẻ nào nhìn lén.
Chương 567: Chúng tôi vẫn luôn chờ cô
Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, ba ngày trước người phụ nữ trên đài vừa đá hắn!
Hắn nghĩ mình tới đây chỉ vì lo lắng cho cô thôi, dù sao cô còn đang mang thai, hắn sợ cô xảy ra bất trắc gì, nhất định không phải muốn gặp cô, nhất định không phải...
Lúc này ống kính lại cho Lăng Tiêu, Kim Thần, Mộ Tư và Cố Bắc Thành mỗi người một màn hình đặc tả, dân mạng lại nổ tung:
"Trời ạ, bạn trai tin đồn của Thịnh Hoàn Hoàn đều đến cả rồi."
"Không không không, lầu trên quên mất Đường Nguyên Minh rồi sao?"
"Họ đến là vì Thịnh Hoàn Hoàn, mấy kỳ trước họ chưa từng xuất hiện, ai cũng đẹp trai hết!"
"Nhất định là vậy, tôi ngửi được mùi tiền, mấy ông lớn hôm nay xuất hiện đều là máy in tiền, hâm mộ mấy người phụ nữ có ở hiện trường đêm nay quá."
"Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất đẹp, tôi là phụ nữ thấy còn tim đập thình thịch, khí chất kia thần vận kia hoàn toàn đè bẹp Triệu Giai Ca rồi."
"Không hổ là tiểu thư đứng đầu, vừa lên đài đã đàn áp quần chúng."
"Cô ấy làm tôi tự ti mặc cảm..."
Thịnh Hoàn Hoàn mặc cổ trang thật sự rất choáng ngợp, nam MC đừng gần cô thật lâu sau mới tỉnh táo lại, vành tai còn đỏ lên.
Làm vũ công thách đấu nên trước khi khiêu vũ MC sẽ hỏi cô mấy vấn đề, nhưng lúc này khi đôi mắt trong veo của Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua đã lập tức làm đầu óc anh ta trống rỗng: “Cái kia... Cô cô cô có gì muốn nói không?"
MC luôn mồm miệng lanh lợi lại nói lắp làm người xem ở hiện trường cười vang.
Đây tuyệt đối là sỉ nhục trong sự nghiệp của nam MC này!
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi lên: “Tôi không có gì muốn nói, cứ khiêu vũ đi!"
MC: “... Được!"
Anh ta cảm thấy tim của mình sắp văng ra khỏi ngực!
Lăng Tiêu nhìn MC trẻ tuổi đẹp trai trên đài cứ nhìn chăm chú vào Thịnh Hoàn Hoàn thì khuôn mặt tuấn tú lập tức hiện đầy vẻ lo lắng, ngón tay thon dài đặt trên đùi từ từ bấu lại, vải vóc thẳng tắp đã bị hắn bấu ra nếp gấp!
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra đã nhìn thấy bọn Lăng Tiêu và Mộ Tư, bởi vì họ đều chọn vị trí chính giữa hàng đầu nên khoảng cách của họ cũng không xa, không khó phát hiện.
Mà giờ khắc này, cảm xúc của Mộ Tư đã sắp sụp đổ.
Sáu năm trước Thịnh Hoàn Hoàn cũng mặc bộ váy này, cũng trang điểm như vậy mà kích động chạy đến trước mặt hắn: “A Tư, em sắp lên sân khấu rồi, điệu nhảy này là biên soạn cho anh, em nhảy cho một mình anh xem trước."
Sau khi nhảy xong, thật lâu sau anh ta vẫn không tỉnh táo lại được.
Anh ta nghĩ, trên đời này sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy, cứ như tinh linh lại như Yêu Cơ!
Cô chạy về hướng anh ta, ngồi xổm xuống trước mặt anh mà thở phì phò, mặt đỏ lên, chóp mũi ứa mồ hôi, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh chằm chằm mà hỏi: “A Tư, đẹp không?"
Anh ta không nhớ đó có phải là lần đầu tiên mình rung động trước cô hay không, chỉ nhớ lúc ấy mình cứng đờ gật gật đầu: “Đẹp!"
Khi đó anh ta đã từng ảo tưởng Thịnh Hoàn Hoàn sau khi lớn lên sẽ như thế nào, nhất định sẽ rất đẹp rất đẹp.
Lúc này nhìn người phụ nữ trên đài lại trùng khớp với cô gái năm đó đứng trong phòng trang điểm, chỉ nhẹ nhàng nhảy múa vì một mình anh, trong lòng anh như bị người ta hung tợn cắt mất một khối thịt lớn.
Rất đau, đau đớn như cắt da cắt thịt, không ngừng chảy máu.
Bởi vì cô gái đã trưởng thành trên sân khấu không còn thuộc về anh ta, không còn linh hoạt nhảy múa vì anh nữa...
Khúc nhạc dạo vừa vang lên thì hốc mắt của Mộ Tư lập tức đỏ ngầu, tay anh ta siết chặt thành nắm đấm rồi che lại đôi môi run rẩy, đau đớn truyền đến từ mu bàn tay!
Trong sự chờ mong của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu chậm rãi múa, làn váy đỏ trắng tung bay theo điệu múa của cô.
Cố Bắc Thành lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cũng may động tác của cô không quá mạnh mà lại mềm dẻo chậm chạp, hạ eo, lắc hông, nhấc chân, mỗi một động tác đều như nước chảy.
Dần dần ánh mắt của Cố Bắc Thành từ lo lắng biến thành thưởng thức, lại từ thưởng thức biến thành choáng ngợp.
Múa đơn, nhất là múa chậm có độ khó đặc biệt lớn.
Tính dẻo dai và khả năng nắm chắc khí tức, vận luật của Thịnh Hoàn Hoàn đều tương đương chính xác, nhất là thần vận của cô bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một con hồ ly trắng bi thương như đang cất tiếng hát: “Ta là hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc. Lúc đêm khuya tĩnh lặng có người nghe thấy tiếng ta khóc, khi đèn đuốc lụi tàn có người trông thấy ta khiêu vũ..."
Điệu múa của Thịnh Hoàn Hoàn biểu đạt ý cảnh trong ca từ vô cùng tinh tế, cho dù cô ngã xuống đất, đưa tay, đến cuối cùng khi cô đơn nhắm mắt lại cũng có không ít người móc khăn ra lau nước mắt.
"Nhảy một điệu múa vì chàng chỉ vì một cái quay đầu trước khi chia lìa. Chàng nhìn tay áo bồng bềnh kia đi, thiên trường địa cửu đều hóa thành hư vô..."
Cả điệu múa chỉ có hai cái nhảy vọt, khi cô đáp xuống đất thì thân thể mảnh khảnh không ngừng xoay tròn, váy áo đỏ trắng không ngừng tung bay, tay áo bồng bềnh.
Ánh đèn soi chiếu xuống làm cô như một con bạch hồ thần bí bi thương sẽ biến mất vào bất cứ lúc nào...
Khi âm nhạc ngừng lại, điệu múa kết thúc, hiện trường dừng lại mấy giây rồi gần như tất cả mọi người đều đứng lên, tiếng vỗ tay và hoan hô vang vọng chân trời.
Trái tim căng thẳng của Lăng Tiêu cũng buông lỏng sau khi Thịnh Hoàn Hoàn đứng im, hai lần nhảy vọt vừa rồi làm trong lòng hắn căng như dây đàn, chỉ sợ cô ngã.
Cũng may cuối cùng chỉ kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Thịnh Hoàn Hoàn đã bình an viên mãn xinh đẹp mà kết thúc biểu diễn!
Hiện trường là một tràng tiếng hoan hô, thật lâu vẫn không yên lặng.
A Nhã và Thích Khôn kích động đỏ mắt, không ai hiểu được tâm tình của họ, năm đó điệu múa này làm họ choáng ngợp nên họ đã chờ Thịnh Hoàn Hoàn tận sáu năm.
Cô giáo của Triệu Giai Ca - Văn Phương cũng không tìm ra được sai lầm nào nên cho đánh giá rất cao, trong giọng nói còn mang theo vài phần tiếc nuối.
A Nhã nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng nói: “Sáu năm trước tôi và Thích Khôn hỏi cô có muốn làm đồ đệ của chúng tôi không, hôm nay chúng tôi cũng muốn hỏi một câu, cô muốn bái sư không?"
Thích Khôn cũng nói: “Cô biết không, cô là tiếc nuối trong lòng tôi và A Nhã, mấy năm nay chúng tôi luôn chờ cô."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hai người, cuối cùng hạ thấp người nói một câu: “Thật có lỗi."
Giọng nói của Thích Khôn trở nên khàn khàn: “Cô không chọn chúng tôi cũng không sao, nhưng tôi hi vọng cô có thể tiếp tục khiêu vũ. Điều kiện và thiên phú của cô là sinh ra vì vũ đạo, cô vừa bước lên sân khấu đã như một khối ngọc phát sáng toả nhiệt, nếu cô rời khỏi sân khấu thì tôi và A Nhã đều sẽ tiếc nuối."
A Nhã nghẹn ngào sửa chữa: “Là không cam lòng, vũ công có thiên phú như thế mà chúng tôi chỉ có thể trơ mắt bỏ qua."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa muốn nói chuyện thì A Nhã lại vội vàng nói: “Cô không cần vội trả lời ngay, cô đi xuống trước suy nghĩ kỹ rồi trả lời chúng tôi sau."
Kỳ thật A Nhã và Thích Khôn đều sợ nghe thấy đáp án của Thịnh Hoàn Hoàn.
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô phất phất tay với mọi người rồi nâng váy thẳng lưng bước từng bước xuống cầu thang.
Chương 568: Cô có thể lựa chọn thua có tôn nghiêm
Mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống đài thì vẫn có rất nhiều người chưa tỉnh táo lại từ sự choáng ngợp vừa rồi.
Lúc này tỉ lệ người xem đã phá kỷ lục mới.
Không chỉ tỉ lệ người xem phá kỷ lục mà bình luận trên các màn hình trực tiếp đã kín mít, Weibo và hotsearch đầu đều bị Thịnh Hoàn Hoàn chiếm lấy.
Có người nói Thịnh Hoàn Hoàn chỉ dùng một điệu múa đã hoàn thành hình tượng quảng cáo giá trị mấy trăm triệu, cả đêm Weibo thậm chí trên mạng đều trở thành buổi biểu diễn dành riêng cho cô.
Trong vòng một đêm, số lượng fan hâm mộ trên Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn từ tám triệu tăng tới năm mươi triệu, đã tăng tận mấy lần, đồng thời còn không ngừng tăng.
Tiktoker "Anh Anh Hùng" được ké fame, số lượng fan hâm mộ từ trăm ngàn tăng tới mấy triệu, làm anh ta kích động đến ngồi trên bồn cầu gào khóc!
Mà giờ khắc này các vũ công ở hậu trường lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trở thành người thắng lớn nhất trong cúp hoa đào lần này, mà cô chỉ dùng đến một điệu múa mà thôi.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút cũng biết được thành công của Thịnh Hoàn Hoàn không phải ngẫu nhiên.
Cô được những danh hiệu là tổng giám đốc Thịnh Thế, tiểu thư đứng đầu, tay đua quán quân, vợ trước của thủ phủ… bao phủ.
Cho nên sự xuất hiện của cô nhất định sẽ khiến người người chú ý.
Hơn nữa cô có sắc đẹp có khí chất, có tài hoa có thiên phú, cô không thành công thì ai thành công?
Sắc mặt Triệu Giai Ca hoàn toàn trắng bệch, đêm nay thua thảm nhất triệt để nhất chính là cô ta: “Không có khả năng, A Nhã và Thích Khôn chỉ bất công thôi, sao họ không khen Thịnh Hoàn Hoàn lên trời luôn đi?"
Cô ta lập tức bật Weibo lên, kết quả trên internet toàn là khen ngợi.
Những giáo viên vũ đạo có chút danh tiếng đều tán thưởng Thịnh Hoàn Hoàn dưới Weibo, bảo cô nhảy vọt lên nhẹ như chim yến, sau khi hạ xuống xoay tròn liền mạch không có sơ hở, cả điệu múa như nước chảy mây trôi, tuyệt không thể tả.
Mặc kệ là người trong giới hay người ngoài giới đều tán thưởng khí chất và thần vận của Thịnh Hoàn Hoàn, còn có điệu múa làm người ta choáng ngợp kia.
Sắc mặt Triệu Giai Ca như tro tàn: “Không có khả năng..."
Cô ta thua, hơn nữa thua một cách triệt để!
Sau đó hai vũ công thách đấu còn lại lần lượt lên đài, biểu hiện của họ cũng không tệ, nhưng trong đầu mọi người vẫn hiện lên bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn, thật lâu không thể xoá bỏ.
Cho nên khi các cô kết thúc thì phản ứng của khán giả rất bình thường.
Sau khi kết thúc, tất cả vũ công lên đài chờ đợi kết quả bỏ phiếu.
Khi tất cả vũ công cùng đứng trên đài thì mọi người đã hiểu cái gì gọi là "Đàn áp quần chúng" "Hạc giữa bầy gà".
Thịnh Hoàn Hoàn không chỉ đẹp ở ngũ quan mà còn có khí chất khắc vào xương cốt, làn da trắng trời sinh đã làm cô trở nên càng cao cấp, giống như tuyết trắng trên núi cao làm đám vũ công ảm đạm phai màu.
So ra thì Vương Vận Thi dịu dàng thanh nhã, Triệu Giai Ca tinh xảo tú lệ đều không đáng nhắc tới.
Số phiếu cuối cùng của Thịnh Hoàn Hoàn nhiều hơn người khác một chữ số, có thể nói là nghiền ép tất cả vũ công cộng lại.
Có người nói đây là một lần marketing sắc đẹp thành công nhất, không tốn một đồng mà có hết cả danh tiếng danh dự.
Kết quả chủ blog này bị dìm trong nước bọt, Thịnh Hoàn Hoàn thành công dựa vào là sắc đẹp sao? Người này thật là tự rước mắng chửi.
Sau khi đợt bỏ phiếu kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Triệu Giai Ca, cô không quên mục đích lần này tới tham gia thách đấu.
Cô không trào không phúng nhìn Triệu Giai Ca vẻ mặt trắng bệch, bình tĩnh mở miệng: “Cô thua, xin hãy thực hiện lời hứa của mình."
Triệu Giai Ca nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt bình tĩnh mà không khỏi thốt ra: “Đêm nay cô là người thắng lớn nhất, vì sao trông cô không vui vẻ gì?"
Nếu là cô ta thì chắc đã kiêu ngạo đến hất đuôi lên trời rồi!
"Thứ cô mong muốn không phải cái tôi muốn." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Triệu Giai Ca: “Kỳ thật ở phương diện nào đó tôi cũng là kẻ thất bại, cô may mắn hơn tôi, luôn có một người đàn ông yên lặng đứng sau lưng bảo vệ cô."
"Tôi may mắn hơn cô?" Triệu Giai Ca tự giễu cười cười: “Cô nói ra câu này thật làm tôi bất ngờ. Có lẽ đúng như cô đã nói, thứ chúng ta muốn khác nhau nên tôi luôn không cam tâm không thỏa mãn."
Cô ta tạm ngừng rồi hỏi: “Cô biết vì sao tôi lại cố chấp nhất định muốn phân cao thấp với cô không?"
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của cô ta.
Hốc mắt Triệu Giai Ca hơi đỏ lên: “Từ nhỏ tôi đã là thiên tài, là niềm kiêu ngạo để ba mẹ tôi khoe khoang với bên ngoài. Về sau đến Hải Thành thì gặp cô, kiêu ngạo trong mắt ba mẹ tôi biến thành thất vọng, một câu họ thường nói nhất chính là ‘Con xem Thịnh Hoàn Hoàn người ta đi' ."
"Cô biết không, muốn thành công thì phải giành hàng đầu, bởi vì không ai nhớ tên người thứ hai. Muốn nổi trội cũng phải giành hạng nhất, bởi vì thứ hai bị người ta đè ép, vĩnh viễn không thể trở nên nổi bật."
Cho nên đây chính là chuyện xưa của Triệu Giai Ca?
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể đồng cảm với cô, mỗi người đều có sở trường của mình, cô có nghĩ rằng nếu cô không chấp nhất đổi theo bước chân của tôi thì có lẽ đã sớm nổi trội rồi."
"Cô vẫn chưa rõ sao, tôi chỉ muốn thắng cô thôi." Hốc mắt Triệu Giai Ca càng đỏ, trông đặc biệt suy sụp: “Kỳ thật tôi biết tôi không bằng cô, nhưng tôi không cam tâm, tôi thắng quen rồi, thua không nổi."
Cô ta ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô biết không, tôi đã từng hi vọng cô biến mất, nhưng tôi lại không cam lòng, so với để cô biến mất thì tôi càng hi vọng mình đoạt lại vương miện từ tay cô."
"A, nhưng cuối cùng tôi vẫn thua. Qua nhiều năm, tôi luôn căng chặt như dây đàn chưa từng dám buông lỏng, không ngờ tôi cố gắng nhiều năm cuối cùng vẫn thua cô."
Cô ta cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ chứng minh: Dù cố gắng thế nào thì cô ta vẫn không bằng Thịnh Hoàn Hoàn.
Đáng giận nhất chính là có lẽ nhiều năm qua Thịnh Hoàn Hoàn chưa hề để cô ta vào mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì lạnh nhạt nhếch môi lên với Triệu Giai Ca: “Tôi không ngờ cô lại nói những điều này với tôi. Triệu Giai Ca, cô không thua, có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại."
Sau khi nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền xoay người rời đi, cô biết Triệu Giai Ca sẽ giữ đúng hứa hẹn.
Có can đảm đối mặt với sai lầm và thất bại chính là một loại sống lại?
Triệu Giai Ca quay đầu lại nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, bỗng hiểu ra chênh lệch giữa họ không liên quan đến bề ngoài gia thế mà chỉ là sự hào sảng và khí độ này.
"Thịnh Hoàn Hoàn." Triệu Giai Ca gọi cô lại: “Tôi sẽ giữ đúng hứa hẹn."
Cô ta thua, nhưng tối thiểu có thể lựa chọn thua có tôn nghiêm!
Thịnh Hoàn Hoàn không quay đầu lại, chỉ tùy ý giơ tay lên phẩy hai lần, không thèm để ý chút nào.
Lúc này Lệ Hàn Ti đi đến, Triệu Giai Ca đưa tay ôm lấy eo anh ta rồi vùi mặt vào lồng ngực anh khóc lớn một trận.
Cả quá trình Lệ Hàn Ti không nói câu nào, mãi đến khi Triệu Giai Ca bình ổn lại thì mới ngẩng đầu nói: “A Ti, chúng ta kết hôn đi! Em mệt mỏi quá, không muốn tranh nữa."
Lệ Hàn Ti gật đầu rồi đáp lại một chữ: “Được!"
Nhưng trong lòng Lệ Hàn Ti lại bình tĩnh đến lạ thường, không có kích động và mừng rỡ như tưởng tượng.
Rõ ràng đã chờ nhiều năm như vậy, anh ta nên vui muốn chết mới đúng, không phải sao?
Bình luận facebook