-
Chương 570: Đây là đứa con đầu tiên của tôi
Cho nên tấm hình đó không chỉ bị Lăng Tiêu nhìn thấy, Diệp Sâm cũng thấy, thậm chí còn có nhiều người nhìn qua.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, cô bất giác co người lại: “Tại sao Đường Nguyên Minh lại tàn nhẫn với em như vậy, anh ta huỷ hoại hết tôn nghiêm cuối cùng còn lại của em trước mặt Lăng Tiêu!"
Nam Tầm đau lòng ôm lấy cô: “Hoàn Hoàn, xem ra em vẫn chưa buông được Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không, đây là hai chuyện khác nhau, như chị và Cố Nam Thành đã ly hôn cũng không muốn để anh ta trông thấy mình chật vật."
Khi đối mặt với người từng qua lại với mình thì lòng tự trọng sẽ luôn đặc biệt mạnh.
Huống chi cô và Lăng Tiêu cũng kết thúc vì việc này.
Bảo cô đừng để ý, đừng quan tâm thì có khả năng sao?
Nửa đêm, Thịnh Hoàn Hoàn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng cô bị Đường Nguyên Minh cưỡng ép, cả quá trình có camera quay lại, mặc cho cô giãy giụa cắn xé như thế nào thì Đường Nguyên Minh vẫn không bỏ qua, nụ cười trên mặt anh ta thật tàn nhẫn đáng sợ.
Sau khi kết thúc, Đường Nguyên Minh gửi video cho Lăng Tiêu, cô đứng bên cạnh Lăng Tiêu không ngừng hò hét, bảo hắn đừng mở ra, đừng mở...
Nhưng hắn không nghe thấy gì cả mà ấn mở video!
"Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn."
"Đừng, đừng..."
Thịnh Hoàn Hoàn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, không có Lăng Tiêu cũng không có Đường Nguyên Minh, cô chỉ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nam Tầm.
Thời khắc này cô hoàn toàn sụp đổ, đưa tay ôm chặt lấy Nam Tầm rồi vùi mặt vào gáy cô ấy khóc rống nghẹn ngào.
Đúng vậy, cô để ý, cô rất để ý.
Những đêm qua có phải Lăng Tiêu cũng mơ thấy ác mộng tương tự không?
Đúng vậy, từ khi thấy tấm hình kia thì chỉ cần Lăng Tiêu vừa nhắm mắt đã nhìn thấy hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh triền miên.
Hắn không dám vào ngủ, chỉ có thể dùng công việc để làm gây tê bản thân, cho nên tơ máu trong mắt vẫn chưa biến mất.
Đêm nay Lăng Tiêu cũng trắng đêm không ngủ, hắn xử lý xong tất cả mọi chuyện của tập đoàn Đường Thị, ngày mai vào thời khắc Thịnh Hoàn Hoàn bỏ đứa nhỏ cũng chính là lúc Đường Thị bị hủy diệt.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm, cô vừa vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài thì trông thấy chiếc Bugatti màu đỏ của Lăng Tiêu đậu ngoài cửa lớn, làm cô không khỏi hoài nghi tối hôm qua hắn chưa từng rời đi.
Cô tựa vào cửa sổ đứng một lát, sau đó tiến vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra cửa cô không nói cho Nam Tầm và Thịnh Xán là mình đến bệnh viện làm giải phẫu, chỉ nói là đi ra ngoài với Lăng Tiêu một chuyến.
Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng không hỏi nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn được Lăng Tiêu cứu về, chuyện của Trần Vân Phàm cũng là hắn ra mặt giải quyết, trong lòng bọn họ đã tán thành Lăng Tiêu.
Thịnh Xán còn bảo Thịnh Hoàn Hoàn gọi Lăng Tiêu vào ăn cơm, nhưng lại bị Thịnh Hoàn Hoàn nói một câu "Con và Lăng Tiêu ra ngoài ăn" để đuổi đi.
“Đi thôi!" Sau đó không lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nâng đôi mắt đầy tơ máu ra nhìn về phía cô, sắc mặt cô không hồng hào bóng loáng như hôm qua, ánh ban mai chiếu lên mặt cô, có thể thấy rõ lông tơ và làn da trắng gần như trong trẻo của cô.
Thấy Lăng Tiêu thờ ơ, Thịnh Hoàn Hoàn vòng qua bên khác rồi mở cửa xe ngồi vào.
Một lát sau Lăng Tiêu cũng bước vào xe.
Trên đường hai người không nói một câu nào.
Sản nghiệp của Lăng Tiêu có cả bệnh viện, bệnh viện tư nhân của hắn rất có tiếng ở Hải Thành.
Mãi đến khi dừng xe tiến vào thang máy, Lăng Tiêu mới nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đã sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất, cả quá trình cô sẽ ngủ, không cảm thấy đau đớn gì cả."
Không cảm thấy đau đớn gì cả?
Phải làm thế nào mới không đau đớn đây?
Giờ phút này lòng tôi đau như đao cắt, anh nói với tôi phải làm sao mới không đau?
Không quan tâm giống như anh sao?
Tại sao Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn Lăng Tiêu thu xếp cuộc phẫu thuật này, chính là sợ mình mềm lòng, đứa nhỏ là của hắn, cô muốn hắn tận mắt nhìn thấy nó biến mất như thế nào!
Cô nhìn con số trên thang máy mà không đáp lại Lăng Tiêu câu nào, không gian không tính nhỏ hẹp lại khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Ở gần Lăng Tiêu thêm một giây cũng làm cô cảm thấy không thở nổi.
Cho nên thang máy vừa mở ra thì Thịnh Hoàn Hoàn đã không kịp chờ đợi đi ra ngoài, tầng lầu to lớn hoàn toàn yên tĩnh, trừ mấy y tá và hai bác sĩ mặc áo blouse trắng ra thì không thấy một bệnh nhân nào.
Thịnh Hoàn Hoàn biết đây là sắp xếp của Lăng Tiêu, vì cuộc phẫu thuật này mà hắn dọn sạch cả tầng lầu.
Bác sĩ trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu thì lập tức nghênh đón: “Lăng tổng, Thịnh tiểu thư."
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bên mặt Thịnh Hoàn Hoàn chốc lát, thấy cô không buồn nhìn mình lấy một cái thì mới dặn dò hai bác sĩ: “Mang Thịnh tiểu thư đi kiểm tra, mau chóng thu xếp phẫu thuật."
Bác sĩ gật đầu rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư mời."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, cũng không quay đầu lại đi theo bác sĩ bước vào phòng siêu âm, bác sĩ đằng sau nói với y tá trưởng một câu "Bắt đầu chuẩn bị đi", sau đó cũng bước vào phòng siêu âm.
Cánh cửa đóng lại trước mặt Lăng Tiêu.
Y tá bên ngoài cũng bắt đầu làm việc lu bù, bởi vì biết thân phận của Lăng Tiêu nên có một hai người mang lòng riêng len lén nhìn về hướng hắn.
Nhưng rất nhanh các cô đều tránh đi thật xa, bởi vì khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh quá đáng sợ, các cô còn muốn sống!
Lăng Tiêu tựa vào cửa phòng siêu âm, nghe thấy bác sĩ nói với Thịnh Hoàn Hoàn bên trong: “Nằm xong, vén áo lên đến ngực."
Lăng Tiêu móc một gói thuốc từ trong túi ra, mấy ngày nay hắn luôn không rời khỏi thứ này.
Mỗi một giây chờ đợi đều dày vò, hắn rút một điếu ra từ gói thuốc, vừa đặt lên môi lại lấy xuống rồi bắn nó văng đi thật xa.
Tiếp đó hắn lại nghe tiếng nói của bác sĩ truyền đến từ bên trong: “Trước đó có phá thai lần nào chưa?"
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Chưa."
Bác sĩ lại hỏi: “Đây là lần đầu cô mang thai?"
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát, khi mở miệng giọng nói đã hơi khàn khàn: “Vâng, đây là đứa con đầu tiên của tôi."
Tiếng nói bên trong ngừng lại, nhưng trong đầu Lăng Tiêu lại vang lên câu nói sau cùng của Thịnh Hoàn Hoàn:
"Đây là đứa con đầu tiên của tôi."
"Đứa con đầu tiên..."
Nhiều lần lặp lại, đến cuối cùng câu nói này trở nên càng hoàn chỉnh:
"Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta."
"Đây là đứa con đầu tiên của tôi và Đường Nguyên Minh."
Câu nói này vang lên trong đầu hắn nhiều lần, khiến đầu hắn ù lên như nổ tung, hắn rời khỏi vị trí làm mình không thở nổi này.
Lăng Tiêu đi đến cuối hành lang rồi hơi bối rối rút điếu thuốc ra châm, dùng sức hít từng ngụm, nhưng câu nói kia của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn vang vọng trong đầu hắn không cách nào xoá bỏ.
"Vâng, đây là đứa con đầu tiên của tôi."
Dần dần, tay hắn hơi run rẩy lên.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay khẽ run, đột nhiên nhớ tới lời nói của Đường Nguyên Minh: “Buông tay đi Lăng Tiêu, có lẽ Hoàn Hoàn đã mang thai con của tôi, lần thứ hai này cô ấy luôn kêu đau bụng, trước đó cô ấy uống say nhận nhầm tôi thành anh, chúng tôi đã xảy ra quan hệ."
Cho nên đây là đứa con đầu tiên của cô, cũng có thể là đứa đầu tiên của Đường Nguyên Minh.
Lăng Tiêu nhìn bàn tay khẽ run của mình, đáy mắt hiện lên chút tự giễu: Đã đến lúc này rồi mà mày còn muốn lừa mình dối người sao?
Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, từ khi nào mà mày trở nên không quả quyết như thế.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, cô bất giác co người lại: “Tại sao Đường Nguyên Minh lại tàn nhẫn với em như vậy, anh ta huỷ hoại hết tôn nghiêm cuối cùng còn lại của em trước mặt Lăng Tiêu!"
Nam Tầm đau lòng ôm lấy cô: “Hoàn Hoàn, xem ra em vẫn chưa buông được Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không, đây là hai chuyện khác nhau, như chị và Cố Nam Thành đã ly hôn cũng không muốn để anh ta trông thấy mình chật vật."
Khi đối mặt với người từng qua lại với mình thì lòng tự trọng sẽ luôn đặc biệt mạnh.
Huống chi cô và Lăng Tiêu cũng kết thúc vì việc này.
Bảo cô đừng để ý, đừng quan tâm thì có khả năng sao?
Nửa đêm, Thịnh Hoàn Hoàn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng cô bị Đường Nguyên Minh cưỡng ép, cả quá trình có camera quay lại, mặc cho cô giãy giụa cắn xé như thế nào thì Đường Nguyên Minh vẫn không bỏ qua, nụ cười trên mặt anh ta thật tàn nhẫn đáng sợ.
Sau khi kết thúc, Đường Nguyên Minh gửi video cho Lăng Tiêu, cô đứng bên cạnh Lăng Tiêu không ngừng hò hét, bảo hắn đừng mở ra, đừng mở...
Nhưng hắn không nghe thấy gì cả mà ấn mở video!
"Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn."
"Đừng, đừng..."
Thịnh Hoàn Hoàn bừng tỉnh từ cơn ác mộng, không có Lăng Tiêu cũng không có Đường Nguyên Minh, cô chỉ nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nam Tầm.
Thời khắc này cô hoàn toàn sụp đổ, đưa tay ôm chặt lấy Nam Tầm rồi vùi mặt vào gáy cô ấy khóc rống nghẹn ngào.
Đúng vậy, cô để ý, cô rất để ý.
Những đêm qua có phải Lăng Tiêu cũng mơ thấy ác mộng tương tự không?
Đúng vậy, từ khi thấy tấm hình kia thì chỉ cần Lăng Tiêu vừa nhắm mắt đã nhìn thấy hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh triền miên.
Hắn không dám vào ngủ, chỉ có thể dùng công việc để làm gây tê bản thân, cho nên tơ máu trong mắt vẫn chưa biến mất.
Đêm nay Lăng Tiêu cũng trắng đêm không ngủ, hắn xử lý xong tất cả mọi chuyện của tập đoàn Đường Thị, ngày mai vào thời khắc Thịnh Hoàn Hoàn bỏ đứa nhỏ cũng chính là lúc Đường Thị bị hủy diệt.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm, cô vừa vén màn cửa lên nhìn ra bên ngoài thì trông thấy chiếc Bugatti màu đỏ của Lăng Tiêu đậu ngoài cửa lớn, làm cô không khỏi hoài nghi tối hôm qua hắn chưa từng rời đi.
Cô tựa vào cửa sổ đứng một lát, sau đó tiến vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra cửa cô không nói cho Nam Tầm và Thịnh Xán là mình đến bệnh viện làm giải phẫu, chỉ nói là đi ra ngoài với Lăng Tiêu một chuyến.
Thịnh Xán và vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng không hỏi nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn được Lăng Tiêu cứu về, chuyện của Trần Vân Phàm cũng là hắn ra mặt giải quyết, trong lòng bọn họ đã tán thành Lăng Tiêu.
Thịnh Xán còn bảo Thịnh Hoàn Hoàn gọi Lăng Tiêu vào ăn cơm, nhưng lại bị Thịnh Hoàn Hoàn nói một câu "Con và Lăng Tiêu ra ngoài ăn" để đuổi đi.
“Đi thôi!" Sau đó không lâu, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nâng đôi mắt đầy tơ máu ra nhìn về phía cô, sắc mặt cô không hồng hào bóng loáng như hôm qua, ánh ban mai chiếu lên mặt cô, có thể thấy rõ lông tơ và làn da trắng gần như trong trẻo của cô.
Thấy Lăng Tiêu thờ ơ, Thịnh Hoàn Hoàn vòng qua bên khác rồi mở cửa xe ngồi vào.
Một lát sau Lăng Tiêu cũng bước vào xe.
Trên đường hai người không nói một câu nào.
Sản nghiệp của Lăng Tiêu có cả bệnh viện, bệnh viện tư nhân của hắn rất có tiếng ở Hải Thành.
Mãi đến khi dừng xe tiến vào thang máy, Lăng Tiêu mới nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đã sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất, cả quá trình cô sẽ ngủ, không cảm thấy đau đớn gì cả."
Không cảm thấy đau đớn gì cả?
Phải làm thế nào mới không đau đớn đây?
Giờ phút này lòng tôi đau như đao cắt, anh nói với tôi phải làm sao mới không đau?
Không quan tâm giống như anh sao?
Tại sao Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn Lăng Tiêu thu xếp cuộc phẫu thuật này, chính là sợ mình mềm lòng, đứa nhỏ là của hắn, cô muốn hắn tận mắt nhìn thấy nó biến mất như thế nào!
Cô nhìn con số trên thang máy mà không đáp lại Lăng Tiêu câu nào, không gian không tính nhỏ hẹp lại khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Ở gần Lăng Tiêu thêm một giây cũng làm cô cảm thấy không thở nổi.
Cho nên thang máy vừa mở ra thì Thịnh Hoàn Hoàn đã không kịp chờ đợi đi ra ngoài, tầng lầu to lớn hoàn toàn yên tĩnh, trừ mấy y tá và hai bác sĩ mặc áo blouse trắng ra thì không thấy một bệnh nhân nào.
Thịnh Hoàn Hoàn biết đây là sắp xếp của Lăng Tiêu, vì cuộc phẫu thuật này mà hắn dọn sạch cả tầng lầu.
Bác sĩ trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu thì lập tức nghênh đón: “Lăng tổng, Thịnh tiểu thư."
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bên mặt Thịnh Hoàn Hoàn chốc lát, thấy cô không buồn nhìn mình lấy một cái thì mới dặn dò hai bác sĩ: “Mang Thịnh tiểu thư đi kiểm tra, mau chóng thu xếp phẫu thuật."
Bác sĩ gật đầu rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư mời."
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, cũng không quay đầu lại đi theo bác sĩ bước vào phòng siêu âm, bác sĩ đằng sau nói với y tá trưởng một câu "Bắt đầu chuẩn bị đi", sau đó cũng bước vào phòng siêu âm.
Cánh cửa đóng lại trước mặt Lăng Tiêu.
Y tá bên ngoài cũng bắt đầu làm việc lu bù, bởi vì biết thân phận của Lăng Tiêu nên có một hai người mang lòng riêng len lén nhìn về hướng hắn.
Nhưng rất nhanh các cô đều tránh đi thật xa, bởi vì khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh quá đáng sợ, các cô còn muốn sống!
Lăng Tiêu tựa vào cửa phòng siêu âm, nghe thấy bác sĩ nói với Thịnh Hoàn Hoàn bên trong: “Nằm xong, vén áo lên đến ngực."
Lăng Tiêu móc một gói thuốc từ trong túi ra, mấy ngày nay hắn luôn không rời khỏi thứ này.
Mỗi một giây chờ đợi đều dày vò, hắn rút một điếu ra từ gói thuốc, vừa đặt lên môi lại lấy xuống rồi bắn nó văng đi thật xa.
Tiếp đó hắn lại nghe tiếng nói của bác sĩ truyền đến từ bên trong: “Trước đó có phá thai lần nào chưa?"
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Chưa."
Bác sĩ lại hỏi: “Đây là lần đầu cô mang thai?"
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát, khi mở miệng giọng nói đã hơi khàn khàn: “Vâng, đây là đứa con đầu tiên của tôi."
Tiếng nói bên trong ngừng lại, nhưng trong đầu Lăng Tiêu lại vang lên câu nói sau cùng của Thịnh Hoàn Hoàn:
"Đây là đứa con đầu tiên của tôi."
"Đứa con đầu tiên..."
Nhiều lần lặp lại, đến cuối cùng câu nói này trở nên càng hoàn chỉnh:
"Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta."
"Đây là đứa con đầu tiên của tôi và Đường Nguyên Minh."
Câu nói này vang lên trong đầu hắn nhiều lần, khiến đầu hắn ù lên như nổ tung, hắn rời khỏi vị trí làm mình không thở nổi này.
Lăng Tiêu đi đến cuối hành lang rồi hơi bối rối rút điếu thuốc ra châm, dùng sức hít từng ngụm, nhưng câu nói kia của Thịnh Hoàn Hoàn vẫn vang vọng trong đầu hắn không cách nào xoá bỏ.
"Vâng, đây là đứa con đầu tiên của tôi."
Dần dần, tay hắn hơi run rẩy lên.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay khẽ run, đột nhiên nhớ tới lời nói của Đường Nguyên Minh: “Buông tay đi Lăng Tiêu, có lẽ Hoàn Hoàn đã mang thai con của tôi, lần thứ hai này cô ấy luôn kêu đau bụng, trước đó cô ấy uống say nhận nhầm tôi thành anh, chúng tôi đã xảy ra quan hệ."
Cho nên đây là đứa con đầu tiên của cô, cũng có thể là đứa đầu tiên của Đường Nguyên Minh.
Lăng Tiêu nhìn bàn tay khẽ run của mình, đáy mắt hiện lên chút tự giễu: Đã đến lúc này rồi mà mày còn muốn lừa mình dối người sao?
Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, từ khi nào mà mày trở nên không quả quyết như thế.
Bình luận facebook