-
Chương 562: Bà nội, cháu mệt mỏi quá
Đường Dật không ngờ Lăng Kha lại nói đến chuyện lịch sử tình cảm trước kia của mình nên lập tức giải thích: “Đó đã là chuyện quá khứ, ba tháng nay tôi luôn độc thân."
Ba tháng?
Nghe nói mỗi đời bạn gái của Đường Dật đều không quá ba tháng, ba tháng là giao ít đi một người bạn gái!
Lăng Kha cười cười rồi tránh ra khỏi ngực anh: “Ha ha, cái kia... Cha mẹ tôi nói chúng ta không thích hợp, họ hi vọng tôi tìm một người đàn ông tốt của gia đình."
Đường Dật: “..."
Cho nên anh bị từ chối sao?
Đường Dật không ngờ lịch sử tình cảm trước kia lại trở thành nguyên nhân làm mình bị phụ nữ từ chối.
Không thể nói rõ là cảm giác gì, anh chỉ cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.
Trong ngực không có thân thể mềm mại kia, chóp mũi cũng không có hương thơm nọ, cảm giác có chút mất mát!
Lăng Kha trở lại bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, lo lắng nói: “Hoàn Hoàn, cậu thật sự đáp ứng Triệu Giai Ca, thời gian ngắn như vậy, cậu căn bản không có thời gian chuẩn bị!"
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trừng cô ấy một cái rồi đưa mấy tờ giấy qua.
Lăng Kha không ngốc, nhìn một cái đã hiểu nên lập tức chột dạ bóp chân nắn vai cho Thịnh Hoàn Hoàn, nịnh nọt nói: “Hoàn Hoàn, chúng ta nhất định làm được, nhất định có thể đánh bại Triệu Giai Ca."
Lúc này Lăng Kha không biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai, nếu không sẽ không nói ra lời này.
Thịnh Hoàn Hoàn véo véo lỗ tai cô ấy: “Lần sau trước khi nói chuyện phải suy nghĩ cho kỹ."
Lăng Kha lập tức nói: “Lúc ấy tớ không nghĩ nhiều như vậy, cậu không nhìn thấy đám anti đó mắng cậu như thế nào đâu, câu nào cũng nói bitch, pick me girl, nếu tớ nhịn được còn gọi là Lăng Kha sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất đắc dĩ, cô còn có thể nói cái gì?
Thôi, nếu cô thua thì coi như để Lăng Kha ghi nhớ cho lâu đi!
Trần Uy không biết rõ tình hình đã nâng ly rượu trước mặt lên cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn cố lên, tụi tớ xem trọng cậu lắm đó!"
Tống Minh Triết "Chậc chậc" một tiếng: “Nhớ năm đó các cậu không trông thấy A Nhã và Thích Khôn tranh giành Hoàn Hoàn của chúng ta y như mấy bà đanh đá chửi đổng, suýt ra tay đánh nhau, ai ngờ Hoàn Hoàn không chọn ai cả."
Lăng Kha cũng nói: “Đúng thế, các cậu không nhìn thấy lúc ấy A Nhã và Thích Khôn thất vọng thế nào đâu, ai, tớ nhìn mà chua xót dùm."
Nam Tầm cười nói: “Hoàn Hoàn luôn rất ưu tú."
Diệp Sâm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, được đám bạn tốt khen như thế mà không thấy cô vui vẻ bao nhiêu, anh nhìn lại Lăng Tiêu thì thấy sắc mặt hắn rất đáng sợ.
Diệp Sâm nhớ tới tấm ảnh kia thì âm thầm thở dài, đang muốn nói vài câu với Lăng Tiêu thì hắn đột nhiên đứng lên, mang theo hơi lạnh chết người đi ra ngoài.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn truyền đến, đám người bị doạ cho tim gan run rẩy.
Sau khi Lăng Tiêu bỏ đi, rốt cục đám bạn nối khố cũng hỏi thăm Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu xảy ra chuyện gì, Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi chỉ nói một câu: “Tụi tớ không thích hợp."
Không bao lâu sau bọn Thịnh Hoàn Hoàn cũng giải tán, Cố Bắc Thành muốn lái xe đưa cô trở về lại bị cô từ chối, cô muốn ở lại một thời gian.
Trên mặt Cố Bắc Thành xuất hiện chút giận dữ: “Em thật dự định đi khiêu vũ?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vâng, em nhảy điệu nào chậm thôi, ảnh hưởng không lớn."
"Em đang lấy sức khoẻ của mình ra nói đùa."
"Bắc Thành, em còn sợ chết hơn anh nghĩ nhiều, không phải còn thời gian hai ngày sao, em luyện một chút trước, nếu như khó chịu thì sẽ lập tức từ chối thi đấu."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi phất tay với Cố Bắc Thành và lên xe.
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện có một chiếc taxi cứ đi theo cô xa xa.
Trong taxi, tài xế nam trẻ tuổi vừa kích động vừa khẩn trương, không ngờ có ngày mình được chở tỷ phú giàu nhất Hải Thành, một người đàn ông nhẹ nhàng dậm chân một cái đã có thể làm cả Hải Thành run lên.
Không, hắn không chỉ là tỷ phú giàu nhất mà còn là chồng cũ của nữ thần, sư phụ của xa thần Kim Thần.
Trời ạ, chỉ nghĩ đến những danh hiệu này thôi thì tài xế đã kích động đến lòng bàn tay ứa mồ hôi, lát nữa hắn có lấy tiền đập vào mặt anh ta không?
"Lái nhanh một chút, đi theo chiếc xe phía trước."
"Vâng... Vâng..."
Tài xế vội đáp "Vâng", nghĩ thầm nữ thần nhà hắn thật có ánh mắt, chọn đàn ông chẳng những có tiền có nhan sắc mà cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy!
Lăng Tiêu theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn an toàn vào Thịnh gia mới bảo tài xế rằng: “Quay đầu."
Cuối cùng, tài xế đưa Lăng Tiêu về Lăng Phủ, tiền là do bảo vệ gác cổng chuyển khoản, tiền thưởng nhiều hơn tiền xe mười mấy lần.
Mấy ngày nay Lăng lão thái thái không thấy Lăng Tiêu về nhà, lúc này vừa vặn chạm mặt hắn vừa trở về thì kích động nghênh đón: “Cháu ngoan, ăm cơm tối chưa?"
Lăng Tiêu chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi qua người lão thái thái để lên lầu.
Lăng lão thái thái đuổi sát theo, tay chân rất lưu loát chạy lên lầu rồi chặn trước cửa Lăng Tiêu, hai mắt sáng như tuyết nhìn hắn mà hỏi: “Tiêu Nhi, cháu thành thật nói với bà nội, mấy ngày nay cháu không về nhà có phải là qua đêm ở Thịnh gia không?"
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Lăng lão thái thái, tia sáng mong đợi kích động trong mắt bà là một loại mỉa mai đối với hắn.
Rốt cục Lăng lão thái thái cũng phát giác không thích hợp nên khóe miệng từ từ rũ xuống: “Tiêu Nhi, cháu đừng dọa bà, có chuyện gì vậy? Cháu và Hoàn Hoàn tiến triển không thuận lợi sao? Có phải là Thịnh Xán làm khó dễ cháu không, bà ra mặt giải quyết giúp cháu..."
Lăng Tiêu cắt ngang suy đoán của bà: “Bà nội, cháu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết thúc."
Sắc mặt Lăng lão thái thái tái nhợt, lập tức luống cuống tay chân: “Chuyện gì vậy, mấy ngày trước không phải rất tốt sao, sao nói kết thúc liền kết thúc, cháu kể cho bà nội nghe xem đã xảy ra chuyện gì?"
Xảy ra chuyện gì?
Làm sao Lăng Tiêu nói ra được chuyện này?
"Bà nội, cháu mệt mỏi quá."
Lăng Tiêu đi vòng qua Lăng lão thái thái rồi đẩy cửa vào phòng.
Lăng lão thái thái nhìn cửa phòng đóng chặt thì tâm tình cực kỳ nặng nề, bà vội trở về phòng gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, chuông reo thật lâu mới có người nghe.
"Bà nội."
"Hoàn Hoàn..."
Vừa nghe thấy tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng lão thái thái đã cay cay sống mũi: “Hoàn Hoàn, cháu và Tiêu Nhi làm sao vậy?"
Đang êm đẹp tại sao lại thành ra thế này?
Lăng Tiêu khó được mà rung động, cũng thừa nhận mình có tình cảm với Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng lão thái thái cho là rất nhanh bà có thể ẳm chắt, ai biết mới có mấy ngày mà mộng đẹp của bà đã vỡ vụn.
Thịnh Hoàn Hoàn không giấu diếm mà nói thật với bà: “Bà nội, đời này cháu và Lăng Tiêu không thể đến với nhau, thật xin lỗi đã làm bà thất vọng."
Trong tiếng nói bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn có bi ai cũng có kiên định, khiến Lăng lão thái thái cảm nhận được quyết tâm của cô.
Cô không giải thích nhiều với Lăng lão thái thái, nói xong những lời này đã cúp điện thoại.
Lăng lão thái thái không nghe được câu phàn nàn nào, nhưng bà lại biết lần này tình cảm giữa Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không cứu vãn được nữa.
Trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lăng Tiêu tiến vào phòng ngủ thì nằm co ro trên giường, rất nhanh trên ngũ quan thâm thúy đã rịn đầy mồ hôi, đêm nay hắn chưa ăn gì mà lại uống rượu, hiện tại đang đau bụng dữ dội.
Ba tháng?
Nghe nói mỗi đời bạn gái của Đường Dật đều không quá ba tháng, ba tháng là giao ít đi một người bạn gái!
Lăng Kha cười cười rồi tránh ra khỏi ngực anh: “Ha ha, cái kia... Cha mẹ tôi nói chúng ta không thích hợp, họ hi vọng tôi tìm một người đàn ông tốt của gia đình."
Đường Dật: “..."
Cho nên anh bị từ chối sao?
Đường Dật không ngờ lịch sử tình cảm trước kia lại trở thành nguyên nhân làm mình bị phụ nữ từ chối.
Không thể nói rõ là cảm giác gì, anh chỉ cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.
Trong ngực không có thân thể mềm mại kia, chóp mũi cũng không có hương thơm nọ, cảm giác có chút mất mát!
Lăng Kha trở lại bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, lo lắng nói: “Hoàn Hoàn, cậu thật sự đáp ứng Triệu Giai Ca, thời gian ngắn như vậy, cậu căn bản không có thời gian chuẩn bị!"
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng trừng cô ấy một cái rồi đưa mấy tờ giấy qua.
Lăng Kha không ngốc, nhìn một cái đã hiểu nên lập tức chột dạ bóp chân nắn vai cho Thịnh Hoàn Hoàn, nịnh nọt nói: “Hoàn Hoàn, chúng ta nhất định làm được, nhất định có thể đánh bại Triệu Giai Ca."
Lúc này Lăng Kha không biết Thịnh Hoàn Hoàn mang thai, nếu không sẽ không nói ra lời này.
Thịnh Hoàn Hoàn véo véo lỗ tai cô ấy: “Lần sau trước khi nói chuyện phải suy nghĩ cho kỹ."
Lăng Kha lập tức nói: “Lúc ấy tớ không nghĩ nhiều như vậy, cậu không nhìn thấy đám anti đó mắng cậu như thế nào đâu, câu nào cũng nói bitch, pick me girl, nếu tớ nhịn được còn gọi là Lăng Kha sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất bất đắc dĩ, cô còn có thể nói cái gì?
Thôi, nếu cô thua thì coi như để Lăng Kha ghi nhớ cho lâu đi!
Trần Uy không biết rõ tình hình đã nâng ly rượu trước mặt lên cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn cố lên, tụi tớ xem trọng cậu lắm đó!"
Tống Minh Triết "Chậc chậc" một tiếng: “Nhớ năm đó các cậu không trông thấy A Nhã và Thích Khôn tranh giành Hoàn Hoàn của chúng ta y như mấy bà đanh đá chửi đổng, suýt ra tay đánh nhau, ai ngờ Hoàn Hoàn không chọn ai cả."
Lăng Kha cũng nói: “Đúng thế, các cậu không nhìn thấy lúc ấy A Nhã và Thích Khôn thất vọng thế nào đâu, ai, tớ nhìn mà chua xót dùm."
Nam Tầm cười nói: “Hoàn Hoàn luôn rất ưu tú."
Diệp Sâm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, được đám bạn tốt khen như thế mà không thấy cô vui vẻ bao nhiêu, anh nhìn lại Lăng Tiêu thì thấy sắc mặt hắn rất đáng sợ.
Diệp Sâm nhớ tới tấm ảnh kia thì âm thầm thở dài, đang muốn nói vài câu với Lăng Tiêu thì hắn đột nhiên đứng lên, mang theo hơi lạnh chết người đi ra ngoài.
"Phanh" một tiếng vang thật lớn truyền đến, đám người bị doạ cho tim gan run rẩy.
Sau khi Lăng Tiêu bỏ đi, rốt cục đám bạn nối khố cũng hỏi thăm Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu xảy ra chuyện gì, Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi chỉ nói một câu: “Tụi tớ không thích hợp."
Không bao lâu sau bọn Thịnh Hoàn Hoàn cũng giải tán, Cố Bắc Thành muốn lái xe đưa cô trở về lại bị cô từ chối, cô muốn ở lại một thời gian.
Trên mặt Cố Bắc Thành xuất hiện chút giận dữ: “Em thật dự định đi khiêu vũ?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vâng, em nhảy điệu nào chậm thôi, ảnh hưởng không lớn."
"Em đang lấy sức khoẻ của mình ra nói đùa."
"Bắc Thành, em còn sợ chết hơn anh nghĩ nhiều, không phải còn thời gian hai ngày sao, em luyện một chút trước, nếu như khó chịu thì sẽ lập tức từ chối thi đấu."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi phất tay với Cố Bắc Thành và lên xe.
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện có một chiếc taxi cứ đi theo cô xa xa.
Trong taxi, tài xế nam trẻ tuổi vừa kích động vừa khẩn trương, không ngờ có ngày mình được chở tỷ phú giàu nhất Hải Thành, một người đàn ông nhẹ nhàng dậm chân một cái đã có thể làm cả Hải Thành run lên.
Không, hắn không chỉ là tỷ phú giàu nhất mà còn là chồng cũ của nữ thần, sư phụ của xa thần Kim Thần.
Trời ạ, chỉ nghĩ đến những danh hiệu này thôi thì tài xế đã kích động đến lòng bàn tay ứa mồ hôi, lát nữa hắn có lấy tiền đập vào mặt anh ta không?
"Lái nhanh một chút, đi theo chiếc xe phía trước."
"Vâng... Vâng..."
Tài xế vội đáp "Vâng", nghĩ thầm nữ thần nhà hắn thật có ánh mắt, chọn đàn ông chẳng những có tiền có nhan sắc mà cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy!
Lăng Tiêu theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn an toàn vào Thịnh gia mới bảo tài xế rằng: “Quay đầu."
Cuối cùng, tài xế đưa Lăng Tiêu về Lăng Phủ, tiền là do bảo vệ gác cổng chuyển khoản, tiền thưởng nhiều hơn tiền xe mười mấy lần.
Mấy ngày nay Lăng lão thái thái không thấy Lăng Tiêu về nhà, lúc này vừa vặn chạm mặt hắn vừa trở về thì kích động nghênh đón: “Cháu ngoan, ăm cơm tối chưa?"
Lăng Tiêu chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi đi qua người lão thái thái để lên lầu.
Lăng lão thái thái đuổi sát theo, tay chân rất lưu loát chạy lên lầu rồi chặn trước cửa Lăng Tiêu, hai mắt sáng như tuyết nhìn hắn mà hỏi: “Tiêu Nhi, cháu thành thật nói với bà nội, mấy ngày nay cháu không về nhà có phải là qua đêm ở Thịnh gia không?"
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Lăng lão thái thái, tia sáng mong đợi kích động trong mắt bà là một loại mỉa mai đối với hắn.
Rốt cục Lăng lão thái thái cũng phát giác không thích hợp nên khóe miệng từ từ rũ xuống: “Tiêu Nhi, cháu đừng dọa bà, có chuyện gì vậy? Cháu và Hoàn Hoàn tiến triển không thuận lợi sao? Có phải là Thịnh Xán làm khó dễ cháu không, bà ra mặt giải quyết giúp cháu..."
Lăng Tiêu cắt ngang suy đoán của bà: “Bà nội, cháu và Thịnh Hoàn Hoàn đã kết thúc."
Sắc mặt Lăng lão thái thái tái nhợt, lập tức luống cuống tay chân: “Chuyện gì vậy, mấy ngày trước không phải rất tốt sao, sao nói kết thúc liền kết thúc, cháu kể cho bà nội nghe xem đã xảy ra chuyện gì?"
Xảy ra chuyện gì?
Làm sao Lăng Tiêu nói ra được chuyện này?
"Bà nội, cháu mệt mỏi quá."
Lăng Tiêu đi vòng qua Lăng lão thái thái rồi đẩy cửa vào phòng.
Lăng lão thái thái nhìn cửa phòng đóng chặt thì tâm tình cực kỳ nặng nề, bà vội trở về phòng gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, chuông reo thật lâu mới có người nghe.
"Bà nội."
"Hoàn Hoàn..."
Vừa nghe thấy tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng lão thái thái đã cay cay sống mũi: “Hoàn Hoàn, cháu và Tiêu Nhi làm sao vậy?"
Đang êm đẹp tại sao lại thành ra thế này?
Lăng Tiêu khó được mà rung động, cũng thừa nhận mình có tình cảm với Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng lão thái thái cho là rất nhanh bà có thể ẳm chắt, ai biết mới có mấy ngày mà mộng đẹp của bà đã vỡ vụn.
Thịnh Hoàn Hoàn không giấu diếm mà nói thật với bà: “Bà nội, đời này cháu và Lăng Tiêu không thể đến với nhau, thật xin lỗi đã làm bà thất vọng."
Trong tiếng nói bình tĩnh của Thịnh Hoàn Hoàn có bi ai cũng có kiên định, khiến Lăng lão thái thái cảm nhận được quyết tâm của cô.
Cô không giải thích nhiều với Lăng lão thái thái, nói xong những lời này đã cúp điện thoại.
Lăng lão thái thái không nghe được câu phàn nàn nào, nhưng bà lại biết lần này tình cảm giữa Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không cứu vãn được nữa.
Trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lăng Tiêu tiến vào phòng ngủ thì nằm co ro trên giường, rất nhanh trên ngũ quan thâm thúy đã rịn đầy mồ hôi, đêm nay hắn chưa ăn gì mà lại uống rượu, hiện tại đang đau bụng dữ dội.
Bình luận facebook