-
Chương 569: Khi nào đi bỏ đứa nhỏ
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn xuống đài thì Mộ Tư đã yên lặng rời khỏi hiện trường.
Anh ta biết mình đã kết thúc trong câu chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi lên xe, Mộ Tư nói với tài xế: “Tìm quán bar nào im lặng rồi cho tôi xuống."
Nhưng khi tài xế quay đầu lại, Mộ Tư lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Băng: “Tuyết Nhi còn đang chờ anh."
Mộ Tư liếc nhìn anh ta rồi đưa mắt nhìn ra đường phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ: “Tôi không cho thứ cô ấy muốn được."
Bạch Băng rất phẫn nộ: “Còn chưa hết hi vọng sao, Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn yêu anh nữa."
Mộ Tư cười cười: “Vậy sao, không sao cả, tôi có thể chờ."
Mặc dù anh ta không biết cô sẽ không trở về, nhưng anh ta có thể chờ.
...
Kim Thần xem hết cuộc thi thì rời đi với bạn bè, bởi vì vết thương ở chân nên anh ta hành động bất tiện, biết Thịnh Hoàn Hoàn tham gia cuộc thi thách đấu nên mới đến xem phong thái của cô, không ngờ sư nương của mình lại ưu tú như thế.
Sau khi lên xe, Kim Thần gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Sư nương thực sự là... Đặc biệt nhất từ trước đến nay."
Sau khi gửi tin nhắn ra ngoài thì Kim Thần không nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn thay quần áo đi ra thì trông thấy mấy người bạn tốt đứng bên ngoài đợi mình.
Lăng Kha nói: “Có phải chúng ta nên ăn mừng một chầu không?"
Nam Tầm gật đầu đồng ý, đáy mắt lại hiện ra một tia lo lắng.
Cô ấy nhớ Diệp Sâm nói rằng nếu Thịnh Hoàn Hoàn thả lỏng, không có chuyện gì làm thì mới đáng sợ, cho nên cô ấy không muốn để cô ở một mình.
Nhưng Cố Bắc Thành lại đè đầu Lăng Kha xuống rồi kéo ra sau lưng: “Hoàn Hoàn cần nghỉ ngơi, mọi người để cô ấy yên lặng một chút đi!"
Không để ý tới Lăng Kha phản kháng, Cố Bắc Thành nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh đưa em trở về!"
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu rồi cười nói với Lăng Kha và Nam Tầm: “Hôm nay tớ hơi mệt, hôm nào chúng ta họp mặt sao."
Lăng Kha không biết gì chỉ có thể tiếc nuối gật đầu: “Được!"
Nam Tầm thấy trong mắt Cố Bắc Thành cũng có vẻ lo lắng nên không khỏi suy đoán anh ta có biết chuyện giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh không.
Nhưng chuyện này không thể hỏi công khai, dù sao càng ít người biết càng tốt, tựa như Thịnh Hoàn Hoàn không nói cho cô ấy, cô ấy cũng không dám nói cho Lăng Kha!
"Chị Nam Tầm, vậy chúng ta..."
"Chị đi cùng Hoàn Hoàn, em tự về đi."
Lăng Kha: “..."
Rõ ràng là đi cùng, vì sao cô lại bị bỏ lại chứ?
Làm sao bây giờ, hình như cô bị họ cô lập rồi!
Bên ngoài đài truyền hình có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn không nhận phỏng vấn nên ngồi trong xe không bước xuống.
Sau khi chạy xe ra khỏi đài truyền hình, trong xe an tĩnh lại.
Cố Bắc Thành nói: “Vừa rồi anh trông thấy Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, không muốn nói về hắn.
Trong xe lại yên lặng lại, Nam Tầm thò tay qua thì phát hiện tay Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh: “Hoàn Hoàn, em lạnh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, trở tay nắm tay Nam Tầm rồi đột nhiên nói một câu: “Chị Nam Tầm, em muốn đi Melbourne chung với chị."
Nam Tầm nhướng mày: “Được, khi không thi đấu thì chúng ta đi dạo phố mua sắm, tóm lại chơi chán rồi trở lại."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Được."
Cố Bắc Thành nghe xong thì lộ vẻ tiếc nuối mà nói: “Em còn phải đi làm."
Nam Tầm nói: “Cố lên Bắc Thành, em nhất định không thua kém anh mình."
Thịnh Hoàn Hoàn trêu ghẹo nói: “Kỳ thật chị Nam Tầm muốn nói anh hãy giành Cố Thị từ tay anh mình."
Nam Tầm đầu hàng: “Chị không làm chuyện hướng dẫn anh em người ta đấu đá."
Cố Bắc Thành cười nói: “Em chỉ coi như chị dâu muốn em đại nghĩa diệt thân, không để phần thuộc về Hoan Hoan rơi vào tay Trần Do Mỹ."
"Đừng, Hoan Hoan không liên quan gì đến Cố gia nữa, con gái chị không cần đồ của Cố gia, Cố gia có gì thì mẹ con chị cũng không thiếu."
Hiện tại Nam Tầm thật sự không thiếu tiền, cô làm Hacker nhận một nhiệm vụ kiếm được không ít tiền thuê, cô sẽ quản lý tài sản, thực hiện đầu tư, hiện tại không cần dựa vào ai thì hai mẹ con vẫn sống rất vui vẻ đầy đủ.
Cô chưa bao giờ mơ tưởng thứ thuộc về Cố Nam Thành, nếu không lúc trước sẽ không ép gã cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan, cô không muốn có chút liên hệ nào với Cố gia nữa.
Trên đường họ cứ trêu ghẹo nhau, rất nhanh đã trở lại Thịnh gia.
Trông thấy người đàn ông đứng ngoài cổng, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm và Cố Bắc Thành: “Hai người đi vào trước đi."
Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông tựa vào chiếc Bugatti mà hỏi: “Lăng tiên sinh, còn có chuyện gì sao?"
Lăng Tiêu chậm chạp không mở miệng, cả người được bao phủ dưới ánh trăng, ngũ quan trong màn đêm thật thâm thúy thần bí.
Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không biết tại sao mình lại tới đây, đại khái là vì sự không cam lòng trong lòng, hắn muốn đến xem cô, nhưng khi gặp mặt lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Không có chuyện sao? Vậy tôi không tiếp được." Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn chậm chạp không nói lời nào thì bước nhanh vào cổng.
Lăng Tiêu đưa tay kéo cô lại rồi thốt ra: “Khi nào đi bỏ đứa nhỏ?"
Mặc dù đã quyết định, nhưng nghe thấy Lăng Tiêu không kịp chờ đợi muốn cô phá thai như vậy thì trong lòng vẫn không khống chế được nhói đau: “Nếu anh không chờ đợi được thì sáng ngày mai đi, phẫu thuật do anh thu xếp."
Kỳ thật hắn không có ý này.
Trái cổ của Lăng Tiêu lăn lộn, lại không giải thích được câu nào: “Được, mai sáng tôi tới đón cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà rút tay khỏi lòng bàn tay hắn rồi không quay đầu lại bước vào Thịnh gia.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, cái gai cắm trong ngực lại phát đau.
Ngày mai, ngày mai tất cả sẽ kết thúc!
Đêm nay Nam Tầm không trở về, cô ấy ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn.
Khi hai người nằm trên giường, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi Nam Tầm một câu: “Chị Nam Tầm, chị có hối hận sinh ra Hoan Hoan không?"
Nam Tầm trầm mặc một lát mới nói: “Hối hận, nếu lúc trước biết chị và Cố Nam Thành sẽ đi đến bước này thì chị sẽ không sinh nó ra. Chị và Cố Nam Thành ly hôn đả kích nó rất lớn, chị có làm sao cũng không bù đắp lại được."
"Hiện tại chị không dám tưởng tượng chờ Trần Do Mỹ sinh con, Hoan Hoan trông thấy cha của nó dẫn một đứa nhỏ anh ta sinh ra với người phụ nữ khác thì trong lòng nó sẽ khổ sở tự ti đến mức nào."
Hình ảnh được Nam Tầm miêu tả ra làm Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến thôi đã cảm thấy tan nát cõi lòng, càng kiên định quyết tâm trong lòng.
Cuối cùng Nam Tầm vẫn hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện liên quan tới Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn không giấu diếm mà nói hết với cô ấy.
Sau đó Nam Tầm cũng kể chuyện Đường Nguyên Minh dùng tấm ảnh kia kích thích Lăng Tiêu cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì sắc mặt trắng bệch: “Chị Nam Tầm, chị có nhìn thấy tấm hình kia không, em muốn xem."
Cô căn bản không biết Đường Nguyên Minh đã chụp hình trong lúc cô hôn mê, càng không biết tấm hình kia bị lộ bao nhiêu.
Hơn nữa anh ta còn hèn hạ gửi cho Lăng Tiêu xem.
Nam Tầm lắc đầu: “Chị chưa thấy, tấm ảnh ở chỗ Lăng Tiêu, theo Diệp Sâm miêu tả thì có vẻ rất rõ ràng, lúc ấy Lăng Tiêu trông đặc biệt đáng sợ."
Anh ta biết mình đã kết thúc trong câu chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Sau khi lên xe, Mộ Tư nói với tài xế: “Tìm quán bar nào im lặng rồi cho tôi xuống."
Nhưng khi tài xế quay đầu lại, Mộ Tư lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Băng: “Tuyết Nhi còn đang chờ anh."
Mộ Tư liếc nhìn anh ta rồi đưa mắt nhìn ra đường phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ: “Tôi không cho thứ cô ấy muốn được."
Bạch Băng rất phẫn nộ: “Còn chưa hết hi vọng sao, Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn yêu anh nữa."
Mộ Tư cười cười: “Vậy sao, không sao cả, tôi có thể chờ."
Mặc dù anh ta không biết cô sẽ không trở về, nhưng anh ta có thể chờ.
...
Kim Thần xem hết cuộc thi thì rời đi với bạn bè, bởi vì vết thương ở chân nên anh ta hành động bất tiện, biết Thịnh Hoàn Hoàn tham gia cuộc thi thách đấu nên mới đến xem phong thái của cô, không ngờ sư nương của mình lại ưu tú như thế.
Sau khi lên xe, Kim Thần gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Sư nương thực sự là... Đặc biệt nhất từ trước đến nay."
Sau khi gửi tin nhắn ra ngoài thì Kim Thần không nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn thay quần áo đi ra thì trông thấy mấy người bạn tốt đứng bên ngoài đợi mình.
Lăng Kha nói: “Có phải chúng ta nên ăn mừng một chầu không?"
Nam Tầm gật đầu đồng ý, đáy mắt lại hiện ra một tia lo lắng.
Cô ấy nhớ Diệp Sâm nói rằng nếu Thịnh Hoàn Hoàn thả lỏng, không có chuyện gì làm thì mới đáng sợ, cho nên cô ấy không muốn để cô ở một mình.
Nhưng Cố Bắc Thành lại đè đầu Lăng Kha xuống rồi kéo ra sau lưng: “Hoàn Hoàn cần nghỉ ngơi, mọi người để cô ấy yên lặng một chút đi!"
Không để ý tới Lăng Kha phản kháng, Cố Bắc Thành nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh đưa em trở về!"
Thịnh Hoàn Hoàn khẽ gật đầu rồi cười nói với Lăng Kha và Nam Tầm: “Hôm nay tớ hơi mệt, hôm nào chúng ta họp mặt sao."
Lăng Kha không biết gì chỉ có thể tiếc nuối gật đầu: “Được!"
Nam Tầm thấy trong mắt Cố Bắc Thành cũng có vẻ lo lắng nên không khỏi suy đoán anh ta có biết chuyện giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh không.
Nhưng chuyện này không thể hỏi công khai, dù sao càng ít người biết càng tốt, tựa như Thịnh Hoàn Hoàn không nói cho cô ấy, cô ấy cũng không dám nói cho Lăng Kha!
"Chị Nam Tầm, vậy chúng ta..."
"Chị đi cùng Hoàn Hoàn, em tự về đi."
Lăng Kha: “..."
Rõ ràng là đi cùng, vì sao cô lại bị bỏ lại chứ?
Làm sao bây giờ, hình như cô bị họ cô lập rồi!
Bên ngoài đài truyền hình có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn không nhận phỏng vấn nên ngồi trong xe không bước xuống.
Sau khi chạy xe ra khỏi đài truyền hình, trong xe an tĩnh lại.
Cố Bắc Thành nói: “Vừa rồi anh trông thấy Lăng Tiêu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, không muốn nói về hắn.
Trong xe lại yên lặng lại, Nam Tầm thò tay qua thì phát hiện tay Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh: “Hoàn Hoàn, em lạnh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, trở tay nắm tay Nam Tầm rồi đột nhiên nói một câu: “Chị Nam Tầm, em muốn đi Melbourne chung với chị."
Nam Tầm nhướng mày: “Được, khi không thi đấu thì chúng ta đi dạo phố mua sắm, tóm lại chơi chán rồi trở lại."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Được."
Cố Bắc Thành nghe xong thì lộ vẻ tiếc nuối mà nói: “Em còn phải đi làm."
Nam Tầm nói: “Cố lên Bắc Thành, em nhất định không thua kém anh mình."
Thịnh Hoàn Hoàn trêu ghẹo nói: “Kỳ thật chị Nam Tầm muốn nói anh hãy giành Cố Thị từ tay anh mình."
Nam Tầm đầu hàng: “Chị không làm chuyện hướng dẫn anh em người ta đấu đá."
Cố Bắc Thành cười nói: “Em chỉ coi như chị dâu muốn em đại nghĩa diệt thân, không để phần thuộc về Hoan Hoan rơi vào tay Trần Do Mỹ."
"Đừng, Hoan Hoan không liên quan gì đến Cố gia nữa, con gái chị không cần đồ của Cố gia, Cố gia có gì thì mẹ con chị cũng không thiếu."
Hiện tại Nam Tầm thật sự không thiếu tiền, cô làm Hacker nhận một nhiệm vụ kiếm được không ít tiền thuê, cô sẽ quản lý tài sản, thực hiện đầu tư, hiện tại không cần dựa vào ai thì hai mẹ con vẫn sống rất vui vẻ đầy đủ.
Cô chưa bao giờ mơ tưởng thứ thuộc về Cố Nam Thành, nếu không lúc trước sẽ không ép gã cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan, cô không muốn có chút liên hệ nào với Cố gia nữa.
Trên đường họ cứ trêu ghẹo nhau, rất nhanh đã trở lại Thịnh gia.
Trông thấy người đàn ông đứng ngoài cổng, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm và Cố Bắc Thành: “Hai người đi vào trước đi."
Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, mặt không cảm xúc nhìn người đàn ông tựa vào chiếc Bugatti mà hỏi: “Lăng tiên sinh, còn có chuyện gì sao?"
Lăng Tiêu chậm chạp không mở miệng, cả người được bao phủ dưới ánh trăng, ngũ quan trong màn đêm thật thâm thúy thần bí.
Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không biết tại sao mình lại tới đây, đại khái là vì sự không cam lòng trong lòng, hắn muốn đến xem cô, nhưng khi gặp mặt lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Không có chuyện sao? Vậy tôi không tiếp được." Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn chậm chạp không nói lời nào thì bước nhanh vào cổng.
Lăng Tiêu đưa tay kéo cô lại rồi thốt ra: “Khi nào đi bỏ đứa nhỏ?"
Mặc dù đã quyết định, nhưng nghe thấy Lăng Tiêu không kịp chờ đợi muốn cô phá thai như vậy thì trong lòng vẫn không khống chế được nhói đau: “Nếu anh không chờ đợi được thì sáng ngày mai đi, phẫu thuật do anh thu xếp."
Kỳ thật hắn không có ý này.
Trái cổ của Lăng Tiêu lăn lộn, lại không giải thích được câu nào: “Được, mai sáng tôi tới đón cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà rút tay khỏi lòng bàn tay hắn rồi không quay đầu lại bước vào Thịnh gia.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, cái gai cắm trong ngực lại phát đau.
Ngày mai, ngày mai tất cả sẽ kết thúc!
Đêm nay Nam Tầm không trở về, cô ấy ở lại với Thịnh Hoàn Hoàn.
Khi hai người nằm trên giường, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi Nam Tầm một câu: “Chị Nam Tầm, chị có hối hận sinh ra Hoan Hoan không?"
Nam Tầm trầm mặc một lát mới nói: “Hối hận, nếu lúc trước biết chị và Cố Nam Thành sẽ đi đến bước này thì chị sẽ không sinh nó ra. Chị và Cố Nam Thành ly hôn đả kích nó rất lớn, chị có làm sao cũng không bù đắp lại được."
"Hiện tại chị không dám tưởng tượng chờ Trần Do Mỹ sinh con, Hoan Hoan trông thấy cha của nó dẫn một đứa nhỏ anh ta sinh ra với người phụ nữ khác thì trong lòng nó sẽ khổ sở tự ti đến mức nào."
Hình ảnh được Nam Tầm miêu tả ra làm Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến thôi đã cảm thấy tan nát cõi lòng, càng kiên định quyết tâm trong lòng.
Cuối cùng Nam Tầm vẫn hỏi Thịnh Hoàn Hoàn về chuyện liên quan tới Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn không giấu diếm mà nói hết với cô ấy.
Sau đó Nam Tầm cũng kể chuyện Đường Nguyên Minh dùng tấm ảnh kia kích thích Lăng Tiêu cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì sắc mặt trắng bệch: “Chị Nam Tầm, chị có nhìn thấy tấm hình kia không, em muốn xem."
Cô căn bản không biết Đường Nguyên Minh đã chụp hình trong lúc cô hôn mê, càng không biết tấm hình kia bị lộ bao nhiêu.
Hơn nữa anh ta còn hèn hạ gửi cho Lăng Tiêu xem.
Nam Tầm lắc đầu: “Chị chưa thấy, tấm ảnh ở chỗ Lăng Tiêu, theo Diệp Sâm miêu tả thì có vẻ rất rõ ràng, lúc ấy Lăng Tiêu trông đặc biệt đáng sợ."
Bình luận facebook