-
Chương 437-438
Chương 437: Hoàn Hoàn, con mang thai rồi
"Mẹ, rốt cuộc Hoàn Hoàn làm sao vậy?"
Thịnh phu nhân nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ngất xỉu mà sốt ruột đến rơi nước mắt.
Thịnh lão thái thái nói nói: “Không có gì, chỉ mệt mỏi và không đủ huyết khí thôi, để nó ngủ một giấc thật ngon là được."
"Vậy vừa rồi sao cha không nói?" Hiển nhiên Thịnh phu nhân không tin.
Đường Nguyên Minh cũng nói: “Hay đưa Hoàn Hoàn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện đi?"
Thịnh lão thái thái cười yếu ớt và nói: “Không cần, là bệnh phụ nữ thôi, ông ấy khó nói ra được."
Thịnh phu nhân lập tức nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Cha?"
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Ừm, không có vấn đề gì lớn, bảo mẹ con kê chút thuốc cho Hoàn Hoàn đi, cha không xen vào."
Thịnh phu nhân nghe xong thì cũng an tâm lại.
Thịnh lão thái thái nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Tiểu Đường, Hoàn Hoàn chỉ đau bụng kinh thôi, nói ra là sợ làm cậu chế giễu, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi xem là được rồi."
Nếu Thịnh lão thái thái đã nói vậy thì Đường Nguyên Minh không tiện tiếp tục ở lại, anh đành thức thời cáo từ, trở lại căn phòng của mình.
Sau khi Đường Nguyên Minh rời đi, Thịnh phu nhân không yên lòng hỏi lại một lần và nhận được đáp án tương tự: “Đã nói là vấn đề nhỏ, lát nữa mẹ cầm chút thuốc đi sắc, uống mấy lần là được rồi."
Thịnh lão thái thái thật sự đi lấy thuốc, Thịnh phu nhân không yên lòng để người hầu làm nên đích thân đi sắc thuốc.
"Bà định giấu diếm như vậy sao?" Sau khi Thịnh phu nhân rời đi, Thịnh Tư Nguyên không vui hỏi.
Thịnh lão thái thái bình tĩnh hỏi lại: “Ông không biết tình hình của nhà này thế nào à? Lúc này nói cho con gái biết Hoàn Hoàn mang thai thì nó lại sầu đến rụng tóc thì sao?"
"Nhưng cũng phải giải quyết thôi!" Thịnh Tư Nguyên trầm giọng nói: “Theo tôi thấy không thể giữ lại đứa bé này."
Thịnh lão thái thái lập tức trừng mắt nhìn ông một cái: “Ông biết đứa nhỏ này của ai không mà nói không thể giữ?"
Thịnh Tư Nguyên không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là của Lăng Tiêu, mới ly hôn được bao lâu đâu, không phải của cậu ta thì có thể của ai nữa?"
Thịnh lão thái thái lại nói: “Sao ông vẫn không rõ vậy, có giữ lại đứa nhỏ này hay không không phải chúng tôi nói là được, phải xem ý của Hoàn Hoàn, tôi kê thuốc dưỡng thai cho nó đã, mọi chuyện cứ đợi con bé tỉnh lại rồi tính."
Thịnh Tư Nguyên không nói thêm gì nữa, vẻ mặt lại rất phiền muộn.
Theo họ nghĩ, đứa bé này tới không phải lúc, vừa mới ly hôn lại phát hiện mang thai, chuyện này là sao đây!
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lại bận bịu túi bụi, nếu làm phẫu thuật phá thai thì lượng công việc sau đó sẽ làm sức khoẻ của cô không chịu đựng nổi.
Cái này không phải nhức đầu nhất, họ sợ là lỡ Thịnh Hoàn Hoàn muốn giữ đứa nhỏ lại thì sao?
Nếu Lăng Tiêu đồng ý tái hôn còn đỡ, nhưng nếu hắn muốn Hoàn Hoàn phá thai hay hắn không muốn tái hôn mà chỉ muốn đứa nhỏ thì sao?
"Ông nghĩ gì mà nhíu chặt mày lại vậy, tính cách con gái y như ông vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều như vậy thì làm được gì."
Thịnh lão thái thái liên tục càm ràm Thịnh Tư Nguyên đang mặt mày ủ rũ.
Thịnh Tư Nguyên không vui nói: “Tôi chỉ đau lòng cho Hoàn Hoàn thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy có người luôn ồn ào bên tai nên mở mí mắt nặng nề ra, lập tức nhìn thấy Thịnh lão thái thái đang ngồi bên giường: “Bà ngoại?"
Hai cụ lập tức tươi cười đầy mặt, ăn ý nói: “Hoàn Hoàn tỉnh rồi."
"Cháu đây là..."
Thịnh Hoàn Hoàn rất mờ mịt, giãy dụa muốn ngồi dậy, đau đớn truyền đến từ phần bụng lại làm cô nhớ tới chuyện trước khi hôn mê.
Thịnh lão thái thái vội vàng đè lại cô: “Đừng nhúc nhích, cháu nằm đi đừng ngồi dậy."
Thịnh Tư Nguyên bước nhanh đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, nói cho ông ngoại nghe cháu có chỗ nào không thoải mái không."
Đã té xỉu rồi nên Thịnh Hoàn Hoàn cũng không dám giấu diếm nữa: “Mấy ngày nay cháu cứ cảm thấy bụng đau nhói."
"Tháng này có kinh nguyệt chưa?" Thịnh Tư Nguyên hỏi.
Bị ngoại công hỏi đến chuyện này, Thịnh Hoàn Hoàn hơi xấu hổ: “Có, nhưng chỉ có một chút, ngày thứ hai đã không có rồi, cháu vốn định ngày mai thi xong sẽ đến bệnh viện khám, không ngờ..."
Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy!
Tiếp đó cô lại hỏi: “Ông ngoại, cháu làm sao vậy?"
Thịnh Tư Nguyên biến sắc, buồn bực nhìn Thịnh lão thái thái một cái: “Để bà ngoại cháu nói đi."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà ngoại?"
Thịnh lão thái thái nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói hiền lành dịu dàng, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu mang thai rồi."
Hoàn Hoàn, cháu mang thai rồi.
Mấy chữ này kết hợp lại với nhau làm Thịnh Hoàn Hoàn như bị sét đánh: “Cháu... Cháu mang thai rồi?"
Thịnh lão thái thái gật đầu: “Ừ, bà với ông ngoại đều bắt mạch cho cháu rồi, không sai được."
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là không tin, sau đó là bài xích: “Không có khả năng, tuần trước cháu còn có kinh mà."
Thịnh Tư Nguyên nhịn không được mà tức giận nói: “Cái gọi là kinh nguyệt của cháu là chảy máu."
Không phải kinh nguyệt, mà là chảy máu.
Khó trách từ ngày đó về sau cô cứ cảm thấy bụng luôn đau âm ỉ.
Cho nên cô thật sự mang thai rồi?
Cô mang thai con của Lăng Tiêu! ! !
"Hoàn Hoàn, không phải ông ngoại nói cháu, nhưng sao cháu lại không biết yêu quý bản thân như vậy, phụ nữ nhất định phải trăm phần trăm xác định một người đàn ông yêu thương mình và đáng để gửi gắm cả đời rồi mới suy xét sinh con cho hắn biết không?"
"Được rồi, Hoàn Hoàn không thoải mái, ông nói ít vài ba câu đi."
Thịnh Hoàn Hoàn vùi mặt vào gối: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu muốn yên lặng một lát."
"Được rồi, bà với ông ngoại đi xem thuốc sắc xong chưa!"
Nói xong, Thịnh lão thái thái thu lại nụ cười rồi trừng Thịnh Tư Nguyên: “Còn không đi?"
Trước khi đi Thịnh Tư Nguyên còn không yên tâm an ủi Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn đừng lo lắng, dù cháu quyết định như thế nào thì mọi người cũng ủng hộ cháu."
"Cảm ơn ông ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới đưa tay sờ vào phần bụng bằng phẳng, nước mắt lập tức tràn mi, rơi từng giọt từng giọt làm ướt cả gối.
Cuộc sống mà xưa nay cô luôn hướng tới là có một người chồng yêu thương mình và hai đứa con đáng yêu thông minh.
Sau khi gả cho Lăng Tiêu, cô từng cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này, cũng nghĩ đến chuyện có con với hắn, nhưng mấy lần nhắc đến đều bị hắn từ chối.
Hắn từng nói rõ với cô là không cần con.
Họ luôn dùng biện pháp tránh thai, không ngờ bây giờ cô lại mang thai.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Thịnh Hoàn Hoàn chôn mặt vào gối, bất lực nghẹn ngào.
Rốt cục thuốc cũng sắc xong, Thịnh phu nhân múc thuốc ra rồi bưng lên lầu.
Sau khi bà đi, Đường Nguyên Minh tiến vào phòng bếp lấy một phần cặn thuốc còn lại ra rồi lén giao cho một nữ hầu, bảo nữ hầu mang ra ngoài trong đêm.
Vừa rồi trên lầu, vẻ mặt của vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều bị Đường Nguyên Minh thấy rõ, anh không dễ lừa gạt như Thịnh phu nhân.
Anh sẽ mang cặn thuốc ra ngoài, tìm lão trung y xem thử là biết Thịnh Hoàn Hoàn bị bệnh gì.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không nói chuyện Thịnh Hoàn Hoàn mang thai cho Thịnh phu nhân, đợi họ trở vào thì cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn đã ổn định lại, cô uống thuốc xong còn dỗ dành Thịnh phu nhân đi nghỉ ngơi.
"Hoàn Hoàn, nghĩ thế nào rồi cháu?" Thịnh lão thái thái ngồi bên giường nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Chương 438: Nói cho Lăng Tiêu đi, đi tìm cậu ta nói chuyện
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không biết, cháu muốn nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại cân nhắc vấn đề này."
"Hoàn Hoàn, bà ngoại hỏi cháu một câu, cháu thành thật trả lời bà." Thịnh lão thái thái rất nghiêm túc: “Cháu yêu Lăng Tiêu không?"
Cháu yêu Lăng Tiêu không?
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Thịnh lão thái thái lại hỏi như vậy, cô trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Yêu, nhưng mà..."
"Không có nhiều nhưng mà như vậy." Thịnh lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô: “Nói cho cậu ta đi, chờ cháu nghỉ ngơi khoẻ rồi thì đi tìm cậu ta nói chuyện."
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc.
Nói cho Lăng Tiêu, sau đó thì sao?
Thịnh lão thái thái như đọc hiểu được lo âu trong lòng cô: “Nếu cậu ta muốn giữ đứa bé này thì sẽ tự động đi giải quyết những vấn đề còn lại. Nếu cậu ta không muốn thì cháu có thể thật sự buông xuống mà bắt đầu cuộc sống mới!"
Bà tạm dừng một lát rồi nói: “Bà thấy Tiểu Đường cũng không tệ."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra lời của lão thái thái, nói cho Lăng Tiêu biết tức là cho cả hai thêm một cơ hội, nếu Lăng Tiêu không muốn đứa bé này thì từ đây cô nên triệt để buông người đàn ông này xuống!
Nếu hắn muốn giữ thì sao?
Cô phải trở lại cuộc sống phải nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu như trước kia sao?
Không, cô không muốn.
Cuộc hôn nhân của cô và Lăng Tiêu tồn tại rất nhiều vấn đề, nếu như vì đứa bé này mà miễn cưỡng ở bên nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay nữa thôi.
"Được rồi, bà để Hoàn Hoàn tự suy xét đi!" Nói xong, Thịnh Tư Nguyên tiến lên sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Ngày mai còn phải thi đấu, cháu phải nghỉ ngơi, những chuyện này từ từ rồi suy nghĩ, cháu mang thai còn chưa đầy một tháng, có nhiều thời gian để suy xét mà."
Sau khi vợ chồng Thịnh Tư Nguyên rời đi, nội tâm Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.
Nếu như đứa bé này có trước ly hôn thì nói gì cô cũng sẽ không chia tay với Lăng Tiêu, cô nhất định sẽ kiên trì sinh nó ra.
Nhưng nó lại đến vào lúc không nên đến như thế!
Phải nói cho Lăng Tiêu sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, hắn có quyền được biết!
Sau khi quyết định xong, cô không muốn phiền não vì vấn đề này nữa, cô cần nghỉ ngơi, cần nghênh đón trận chung kết ngày mai với trạng thái tốt nhất.
Nhưng cô lại không như mong muốn mà tiếp tục trằn trọc.
Không bao lâu sau Thịnh Tư Nguyên gõ cửa tiến đến, thắp một nén hương bên giường Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: “Ngủ đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất mệt mỏi, rất nhanh mí mắt cô đã khép lại.
…
Không lâu sau Đường Nguyên Minh đã nhận được một cú điện thoại, kiểm kết quả ra ba chữ “Thuốc dưỡng thai" khiến gương mặt anh tuấn đó trở nên lạnh lẽo đến doạ người...
…
Đêm khuya, trên ba con đường lớn có một chiếc xe đua xuyên qua đêm tối.
Triệu Giai Ca ngồi trên vị trí điều khiển, thuần thục lái xe phi nước đại, bên cạnh cô ta là Lệ Hàn Ti tay cầm máy bấm giờ.
Sau mấy vòng, rốt cục chiếc xe cũng dừng lại.
"Thế nào?" Triệu Giai Ca không kịp chờ đợi mà hỏi.
Lệ Hàn Ti bấm nút dừng, thời gian hiển thị trên đồng hồ làm anh ta nhếch khóe miệng lên: “Em tự xem đi!"
Triệu Giai Ca tới gần, trông thấy con số trên đồng hồ thì kích động khoa tay múa chân: “Nhanh nhiều như vậy sao, A Ti em vui quá!"
Có lẽ do quá hưng phấn nên Triệu Giai Ca lại hôn một cái lên mặt Lệ Hàn Ti.
Lệ Hàn Ti khựng lại, thân thể cứng đờ, trước khi Triệu Giai Ca ngồi thẳng dậy anh ta đã kiềm lấy gáy cô mà dùng sức hôn.
Nụ hôn này không bị gì trở ngại, thật kịch liệt triền miên.
Chuyện tiếp theo xảy ra rất tự nhiên, Triệu Giai Ca ngầm đồng ý làm Lệ Hàn Ti mừng rỡ như điên, giống như muốn thiêu đốt tất cả nhiệt tình, dùng sinh mệnh để làm cô ta nở rộ...
Sau khi kết thúc, Triệu Giai Ca vùi mặt vào cổ Lệ Hàn Ti, trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào: “A Ti, em đau quá."
Sự nũng nịu này là trí mạng đối với đàn ông.
Lệ Hàn Ti vừa hưng phấn lại đau lòng, dùng hai tay ôm chặt lấy cô: “Giai Ca, anh thề với trời đời này sẽ không phụ em."
Trong bóng tối, Triệu Giai Ca nhếch khóe miệng lên.
Trong cuộc tranh tài ngày mai, cô ta có lòng tin sẽ đàn áp Thịnh Hoàn Hoàn, nếu như Sơ Tình có thể thi đấu thì càng tốt, vậy cô ta có thể quang minh chính đại giành lấy vị trí "Nhất tỷ" từ trong tay cô ấy.
Nhưng dù là vậy vẫn còn Kim Thần và Phương Hằng, nhiều nhất cô ta chỉ có thể đi vào top3, vậy thì chưa đủ!
Nếu cô ta được Lệ Hàn Ti cầu hôn nữa thì khác!
Đến lúc đó cô ta sẽ thật sự thay thế Thịnh Hoàn Hoàn trở thành tiểu thư đứng đầu danh xứng với thực.
Triệu Giai Ca vươn đầu ngón tay vuốt ve tóc Lệ Hàn Ti, trong giọng nói mang theo chút nũng nịu: “Vậy bây giờ chúng ta có quan hệ gì?"
Lệ Hàn Ti khựng lại, nâng mặt cô ta lên rồi nhìn sâu vào mắt cô ta và hỏi lại: “Em cảm thấy là quan hệ gì?"
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến Lệ Hàn Ti cảm thấy bất an.
Triệu Giai Ca kéo tay Lệ Hàn Ti khỏi mặt mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này em suy nghĩ rất nhiều, cũng thấy rõ rất nhiều chuyện, mới biết ngày xưa em ngốc đến mức nào, vì sao ông trời đã sắp xếp một người đàn ông tốt như vậy bên cạnh em mà em lại không nhìn thấy."
"A Ti, từ nhỏ đến lớn chỉ có anh luôn ở bên em, yên lặng trả giá vì em, những năm qua em thấy rõ được anh tốt với em như thế nào."
Cô giơ tay lên vuốt ve mặt Lệ Hàn Ti, trên mặt như tràn ngập quyến luyến: “A Ti, chúng ta ở bên nhau đi, lần này để em tốt với anh."
Rốt cuộc người mà anh ta trông ngóng nhiều năm cũng bắt đầu đáp lại, Lệ Hàn Ti kích động nói không ra lời, hai tay ôm chặt eo cô ta, thật lâu sau mới phát ra một chữ: “Được."
Triệu Giai Ca cười quyến rũ động lòng người: “Ngày mai sau khi kết thúc cuộc tranh tài, anh đi cầu hôn em đi, em muốn để cả nước chứng kiến tình yêu của chúng ta."
Hạnh phúc đến quá nhanh, để Lệ Hàn Ti trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không chút do dự mà nói: “Được."
Đáp án này làm Triệu Giai Ca rất hài lòng.
Quả nhiên vẫn là Lệ Hàn Ti yêu cô ta nhất!
"A Ti, em yêu anh."
Triệu Giai Ca thâm tình tỏ tình, sau đó cúi đầu xuống chủ động hôn môi Lệ Hàn Ti, nhiệt độ trong xe gia tăng mãnh liệt...
…
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng rất nhiều, bụng không đau nữa.
Vừa rửa mặt xong đi ra, cô đã nhìn thấy Lăng Kha, Nam Tầm và Tiểu Hoan Hoan nằm lăn lộn trên giường, cô lập tức mừng rỡ: “Sao mọi người lại tới đây?"
"Hi hi, có phải rất bất ngờ không?" Lăng Kha nghịch ngợm nháy mắt, hưng phấn nói: “Hôm nay là trận chung kết, tớ và chị Nam Tầm đặc biệt chạy tới soạn đồ cho cậu, hôm nay chúng ta nhất định phải ra sân thật xinh đẹp, đàn áp quần hùng, để đám Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ phải tự ti mặc cảm."
Nam Tầm mở một hộp trang sức ra: “Chị còn mang đến pháp bảo, chúng ta có một vài thiết kế dây chuyền nữ mới nhất, nhất định rất phù hợp với khí chất của em."
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Không cần khoa trương như vậy chứ?"
Lăng Kha là người đầu tiên phản bác: “Đương nhiên cần rồi, Triệu Giai Ca đang thèm khát thân phận tiểu thư đứng đầu của cậu, chúng ta phải cho cô ta biết thế nào là chênh lệch."
"Mẹ, rốt cuộc Hoàn Hoàn làm sao vậy?"
Thịnh phu nhân nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ngất xỉu mà sốt ruột đến rơi nước mắt.
Thịnh lão thái thái nói nói: “Không có gì, chỉ mệt mỏi và không đủ huyết khí thôi, để nó ngủ một giấc thật ngon là được."
"Vậy vừa rồi sao cha không nói?" Hiển nhiên Thịnh phu nhân không tin.
Đường Nguyên Minh cũng nói: “Hay đưa Hoàn Hoàn đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện đi?"
Thịnh lão thái thái cười yếu ớt và nói: “Không cần, là bệnh phụ nữ thôi, ông ấy khó nói ra được."
Thịnh phu nhân lập tức nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Cha?"
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Ừm, không có vấn đề gì lớn, bảo mẹ con kê chút thuốc cho Hoàn Hoàn đi, cha không xen vào."
Thịnh phu nhân nghe xong thì cũng an tâm lại.
Thịnh lão thái thái nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Tiểu Đường, Hoàn Hoàn chỉ đau bụng kinh thôi, nói ra là sợ làm cậu chế giễu, cậu mau đi nghỉ ngơi đi, chúng tôi xem là được rồi."
Nếu Thịnh lão thái thái đã nói vậy thì Đường Nguyên Minh không tiện tiếp tục ở lại, anh đành thức thời cáo từ, trở lại căn phòng của mình.
Sau khi Đường Nguyên Minh rời đi, Thịnh phu nhân không yên lòng hỏi lại một lần và nhận được đáp án tương tự: “Đã nói là vấn đề nhỏ, lát nữa mẹ cầm chút thuốc đi sắc, uống mấy lần là được rồi."
Thịnh lão thái thái thật sự đi lấy thuốc, Thịnh phu nhân không yên lòng để người hầu làm nên đích thân đi sắc thuốc.
"Bà định giấu diếm như vậy sao?" Sau khi Thịnh phu nhân rời đi, Thịnh Tư Nguyên không vui hỏi.
Thịnh lão thái thái bình tĩnh hỏi lại: “Ông không biết tình hình của nhà này thế nào à? Lúc này nói cho con gái biết Hoàn Hoàn mang thai thì nó lại sầu đến rụng tóc thì sao?"
"Nhưng cũng phải giải quyết thôi!" Thịnh Tư Nguyên trầm giọng nói: “Theo tôi thấy không thể giữ lại đứa bé này."
Thịnh lão thái thái lập tức trừng mắt nhìn ông một cái: “Ông biết đứa nhỏ này của ai không mà nói không thể giữ?"
Thịnh Tư Nguyên không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là của Lăng Tiêu, mới ly hôn được bao lâu đâu, không phải của cậu ta thì có thể của ai nữa?"
Thịnh lão thái thái lại nói: “Sao ông vẫn không rõ vậy, có giữ lại đứa nhỏ này hay không không phải chúng tôi nói là được, phải xem ý của Hoàn Hoàn, tôi kê thuốc dưỡng thai cho nó đã, mọi chuyện cứ đợi con bé tỉnh lại rồi tính."
Thịnh Tư Nguyên không nói thêm gì nữa, vẻ mặt lại rất phiền muộn.
Theo họ nghĩ, đứa bé này tới không phải lúc, vừa mới ly hôn lại phát hiện mang thai, chuyện này là sao đây!
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lại bận bịu túi bụi, nếu làm phẫu thuật phá thai thì lượng công việc sau đó sẽ làm sức khoẻ của cô không chịu đựng nổi.
Cái này không phải nhức đầu nhất, họ sợ là lỡ Thịnh Hoàn Hoàn muốn giữ đứa nhỏ lại thì sao?
Nếu Lăng Tiêu đồng ý tái hôn còn đỡ, nhưng nếu hắn muốn Hoàn Hoàn phá thai hay hắn không muốn tái hôn mà chỉ muốn đứa nhỏ thì sao?
"Ông nghĩ gì mà nhíu chặt mày lại vậy, tính cách con gái y như ông vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều như vậy thì làm được gì."
Thịnh lão thái thái liên tục càm ràm Thịnh Tư Nguyên đang mặt mày ủ rũ.
Thịnh Tư Nguyên không vui nói: “Tôi chỉ đau lòng cho Hoàn Hoàn thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy có người luôn ồn ào bên tai nên mở mí mắt nặng nề ra, lập tức nhìn thấy Thịnh lão thái thái đang ngồi bên giường: “Bà ngoại?"
Hai cụ lập tức tươi cười đầy mặt, ăn ý nói: “Hoàn Hoàn tỉnh rồi."
"Cháu đây là..."
Thịnh Hoàn Hoàn rất mờ mịt, giãy dụa muốn ngồi dậy, đau đớn truyền đến từ phần bụng lại làm cô nhớ tới chuyện trước khi hôn mê.
Thịnh lão thái thái vội vàng đè lại cô: “Đừng nhúc nhích, cháu nằm đi đừng ngồi dậy."
Thịnh Tư Nguyên bước nhanh đi đến bên giường: “Hoàn Hoàn, nói cho ông ngoại nghe cháu có chỗ nào không thoải mái không."
Đã té xỉu rồi nên Thịnh Hoàn Hoàn cũng không dám giấu diếm nữa: “Mấy ngày nay cháu cứ cảm thấy bụng đau nhói."
"Tháng này có kinh nguyệt chưa?" Thịnh Tư Nguyên hỏi.
Bị ngoại công hỏi đến chuyện này, Thịnh Hoàn Hoàn hơi xấu hổ: “Có, nhưng chỉ có một chút, ngày thứ hai đã không có rồi, cháu vốn định ngày mai thi xong sẽ đến bệnh viện khám, không ngờ..."
Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy!
Tiếp đó cô lại hỏi: “Ông ngoại, cháu làm sao vậy?"
Thịnh Tư Nguyên biến sắc, buồn bực nhìn Thịnh lão thái thái một cái: “Để bà ngoại cháu nói đi."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà ngoại?"
Thịnh lão thái thái nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói hiền lành dịu dàng, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc: “Hoàn Hoàn, cháu mang thai rồi."
Hoàn Hoàn, cháu mang thai rồi.
Mấy chữ này kết hợp lại với nhau làm Thịnh Hoàn Hoàn như bị sét đánh: “Cháu... Cháu mang thai rồi?"
Thịnh lão thái thái gật đầu: “Ừ, bà với ông ngoại đều bắt mạch cho cháu rồi, không sai được."
Phản ứng đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là không tin, sau đó là bài xích: “Không có khả năng, tuần trước cháu còn có kinh mà."
Thịnh Tư Nguyên nhịn không được mà tức giận nói: “Cái gọi là kinh nguyệt của cháu là chảy máu."
Không phải kinh nguyệt, mà là chảy máu.
Khó trách từ ngày đó về sau cô cứ cảm thấy bụng luôn đau âm ỉ.
Cho nên cô thật sự mang thai rồi?
Cô mang thai con của Lăng Tiêu! ! !
"Hoàn Hoàn, không phải ông ngoại nói cháu, nhưng sao cháu lại không biết yêu quý bản thân như vậy, phụ nữ nhất định phải trăm phần trăm xác định một người đàn ông yêu thương mình và đáng để gửi gắm cả đời rồi mới suy xét sinh con cho hắn biết không?"
"Được rồi, Hoàn Hoàn không thoải mái, ông nói ít vài ba câu đi."
Thịnh Hoàn Hoàn vùi mặt vào gối: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu muốn yên lặng một lát."
"Được rồi, bà với ông ngoại đi xem thuốc sắc xong chưa!"
Nói xong, Thịnh lão thái thái thu lại nụ cười rồi trừng Thịnh Tư Nguyên: “Còn không đi?"
Trước khi đi Thịnh Tư Nguyên còn không yên tâm an ủi Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn đừng lo lắng, dù cháu quyết định như thế nào thì mọi người cũng ủng hộ cháu."
"Cảm ơn ông ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới đưa tay sờ vào phần bụng bằng phẳng, nước mắt lập tức tràn mi, rơi từng giọt từng giọt làm ướt cả gối.
Cuộc sống mà xưa nay cô luôn hướng tới là có một người chồng yêu thương mình và hai đứa con đáng yêu thông minh.
Sau khi gả cho Lăng Tiêu, cô từng cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này, cũng nghĩ đến chuyện có con với hắn, nhưng mấy lần nhắc đến đều bị hắn từ chối.
Hắn từng nói rõ với cô là không cần con.
Họ luôn dùng biện pháp tránh thai, không ngờ bây giờ cô lại mang thai.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Thịnh Hoàn Hoàn chôn mặt vào gối, bất lực nghẹn ngào.
Rốt cục thuốc cũng sắc xong, Thịnh phu nhân múc thuốc ra rồi bưng lên lầu.
Sau khi bà đi, Đường Nguyên Minh tiến vào phòng bếp lấy một phần cặn thuốc còn lại ra rồi lén giao cho một nữ hầu, bảo nữ hầu mang ra ngoài trong đêm.
Vừa rồi trên lầu, vẻ mặt của vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đều bị Đường Nguyên Minh thấy rõ, anh không dễ lừa gạt như Thịnh phu nhân.
Anh sẽ mang cặn thuốc ra ngoài, tìm lão trung y xem thử là biết Thịnh Hoàn Hoàn bị bệnh gì.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên không nói chuyện Thịnh Hoàn Hoàn mang thai cho Thịnh phu nhân, đợi họ trở vào thì cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn đã ổn định lại, cô uống thuốc xong còn dỗ dành Thịnh phu nhân đi nghỉ ngơi.
"Hoàn Hoàn, nghĩ thế nào rồi cháu?" Thịnh lão thái thái ngồi bên giường nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Chương 438: Nói cho Lăng Tiêu đi, đi tìm cậu ta nói chuyện
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không biết, cháu muốn nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại cân nhắc vấn đề này."
"Hoàn Hoàn, bà ngoại hỏi cháu một câu, cháu thành thật trả lời bà." Thịnh lão thái thái rất nghiêm túc: “Cháu yêu Lăng Tiêu không?"
Cháu yêu Lăng Tiêu không?
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Thịnh lão thái thái lại hỏi như vậy, cô trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Yêu, nhưng mà..."
"Không có nhiều nhưng mà như vậy." Thịnh lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô: “Nói cho cậu ta đi, chờ cháu nghỉ ngơi khoẻ rồi thì đi tìm cậu ta nói chuyện."
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc.
Nói cho Lăng Tiêu, sau đó thì sao?
Thịnh lão thái thái như đọc hiểu được lo âu trong lòng cô: “Nếu cậu ta muốn giữ đứa bé này thì sẽ tự động đi giải quyết những vấn đề còn lại. Nếu cậu ta không muốn thì cháu có thể thật sự buông xuống mà bắt đầu cuộc sống mới!"
Bà tạm dừng một lát rồi nói: “Bà thấy Tiểu Đường cũng không tệ."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe ra lời của lão thái thái, nói cho Lăng Tiêu biết tức là cho cả hai thêm một cơ hội, nếu Lăng Tiêu không muốn đứa bé này thì từ đây cô nên triệt để buông người đàn ông này xuống!
Nếu hắn muốn giữ thì sao?
Cô phải trở lại cuộc sống phải nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu như trước kia sao?
Không, cô không muốn.
Cuộc hôn nhân của cô và Lăng Tiêu tồn tại rất nhiều vấn đề, nếu như vì đứa bé này mà miễn cưỡng ở bên nhau thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay nữa thôi.
"Được rồi, bà để Hoàn Hoàn tự suy xét đi!" Nói xong, Thịnh Tư Nguyên tiến lên sờ sờ đầu Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Ngày mai còn phải thi đấu, cháu phải nghỉ ngơi, những chuyện này từ từ rồi suy nghĩ, cháu mang thai còn chưa đầy một tháng, có nhiều thời gian để suy xét mà."
Sau khi vợ chồng Thịnh Tư Nguyên rời đi, nội tâm Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.
Nếu như đứa bé này có trước ly hôn thì nói gì cô cũng sẽ không chia tay với Lăng Tiêu, cô nhất định sẽ kiên trì sinh nó ra.
Nhưng nó lại đến vào lúc không nên đến như thế!
Phải nói cho Lăng Tiêu sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, hắn có quyền được biết!
Sau khi quyết định xong, cô không muốn phiền não vì vấn đề này nữa, cô cần nghỉ ngơi, cần nghênh đón trận chung kết ngày mai với trạng thái tốt nhất.
Nhưng cô lại không như mong muốn mà tiếp tục trằn trọc.
Không bao lâu sau Thịnh Tư Nguyên gõ cửa tiến đến, thắp một nén hương bên giường Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: “Ngủ đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất mệt mỏi, rất nhanh mí mắt cô đã khép lại.
…
Không lâu sau Đường Nguyên Minh đã nhận được một cú điện thoại, kiểm kết quả ra ba chữ “Thuốc dưỡng thai" khiến gương mặt anh tuấn đó trở nên lạnh lẽo đến doạ người...
…
Đêm khuya, trên ba con đường lớn có một chiếc xe đua xuyên qua đêm tối.
Triệu Giai Ca ngồi trên vị trí điều khiển, thuần thục lái xe phi nước đại, bên cạnh cô ta là Lệ Hàn Ti tay cầm máy bấm giờ.
Sau mấy vòng, rốt cục chiếc xe cũng dừng lại.
"Thế nào?" Triệu Giai Ca không kịp chờ đợi mà hỏi.
Lệ Hàn Ti bấm nút dừng, thời gian hiển thị trên đồng hồ làm anh ta nhếch khóe miệng lên: “Em tự xem đi!"
Triệu Giai Ca tới gần, trông thấy con số trên đồng hồ thì kích động khoa tay múa chân: “Nhanh nhiều như vậy sao, A Ti em vui quá!"
Có lẽ do quá hưng phấn nên Triệu Giai Ca lại hôn một cái lên mặt Lệ Hàn Ti.
Lệ Hàn Ti khựng lại, thân thể cứng đờ, trước khi Triệu Giai Ca ngồi thẳng dậy anh ta đã kiềm lấy gáy cô mà dùng sức hôn.
Nụ hôn này không bị gì trở ngại, thật kịch liệt triền miên.
Chuyện tiếp theo xảy ra rất tự nhiên, Triệu Giai Ca ngầm đồng ý làm Lệ Hàn Ti mừng rỡ như điên, giống như muốn thiêu đốt tất cả nhiệt tình, dùng sinh mệnh để làm cô ta nở rộ...
Sau khi kết thúc, Triệu Giai Ca vùi mặt vào cổ Lệ Hàn Ti, trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào: “A Ti, em đau quá."
Sự nũng nịu này là trí mạng đối với đàn ông.
Lệ Hàn Ti vừa hưng phấn lại đau lòng, dùng hai tay ôm chặt lấy cô: “Giai Ca, anh thề với trời đời này sẽ không phụ em."
Trong bóng tối, Triệu Giai Ca nhếch khóe miệng lên.
Trong cuộc tranh tài ngày mai, cô ta có lòng tin sẽ đàn áp Thịnh Hoàn Hoàn, nếu như Sơ Tình có thể thi đấu thì càng tốt, vậy cô ta có thể quang minh chính đại giành lấy vị trí "Nhất tỷ" từ trong tay cô ấy.
Nhưng dù là vậy vẫn còn Kim Thần và Phương Hằng, nhiều nhất cô ta chỉ có thể đi vào top3, vậy thì chưa đủ!
Nếu cô ta được Lệ Hàn Ti cầu hôn nữa thì khác!
Đến lúc đó cô ta sẽ thật sự thay thế Thịnh Hoàn Hoàn trở thành tiểu thư đứng đầu danh xứng với thực.
Triệu Giai Ca vươn đầu ngón tay vuốt ve tóc Lệ Hàn Ti, trong giọng nói mang theo chút nũng nịu: “Vậy bây giờ chúng ta có quan hệ gì?"
Lệ Hàn Ti khựng lại, nâng mặt cô ta lên rồi nhìn sâu vào mắt cô ta và hỏi lại: “Em cảm thấy là quan hệ gì?"
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến Lệ Hàn Ti cảm thấy bất an.
Triệu Giai Ca kéo tay Lệ Hàn Ti khỏi mặt mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này em suy nghĩ rất nhiều, cũng thấy rõ rất nhiều chuyện, mới biết ngày xưa em ngốc đến mức nào, vì sao ông trời đã sắp xếp một người đàn ông tốt như vậy bên cạnh em mà em lại không nhìn thấy."
"A Ti, từ nhỏ đến lớn chỉ có anh luôn ở bên em, yên lặng trả giá vì em, những năm qua em thấy rõ được anh tốt với em như thế nào."
Cô giơ tay lên vuốt ve mặt Lệ Hàn Ti, trên mặt như tràn ngập quyến luyến: “A Ti, chúng ta ở bên nhau đi, lần này để em tốt với anh."
Rốt cuộc người mà anh ta trông ngóng nhiều năm cũng bắt đầu đáp lại, Lệ Hàn Ti kích động nói không ra lời, hai tay ôm chặt eo cô ta, thật lâu sau mới phát ra một chữ: “Được."
Triệu Giai Ca cười quyến rũ động lòng người: “Ngày mai sau khi kết thúc cuộc tranh tài, anh đi cầu hôn em đi, em muốn để cả nước chứng kiến tình yêu của chúng ta."
Hạnh phúc đến quá nhanh, để Lệ Hàn Ti trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại không chút do dự mà nói: “Được."
Đáp án này làm Triệu Giai Ca rất hài lòng.
Quả nhiên vẫn là Lệ Hàn Ti yêu cô ta nhất!
"A Ti, em yêu anh."
Triệu Giai Ca thâm tình tỏ tình, sau đó cúi đầu xuống chủ động hôn môi Lệ Hàn Ti, nhiệt độ trong xe gia tăng mãnh liệt...
…
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng rất nhiều, bụng không đau nữa.
Vừa rửa mặt xong đi ra, cô đã nhìn thấy Lăng Kha, Nam Tầm và Tiểu Hoan Hoan nằm lăn lộn trên giường, cô lập tức mừng rỡ: “Sao mọi người lại tới đây?"
"Hi hi, có phải rất bất ngờ không?" Lăng Kha nghịch ngợm nháy mắt, hưng phấn nói: “Hôm nay là trận chung kết, tớ và chị Nam Tầm đặc biệt chạy tới soạn đồ cho cậu, hôm nay chúng ta nhất định phải ra sân thật xinh đẹp, đàn áp quần hùng, để đám Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ phải tự ti mặc cảm."
Nam Tầm mở một hộp trang sức ra: “Chị còn mang đến pháp bảo, chúng ta có một vài thiết kế dây chuyền nữ mới nhất, nhất định rất phù hợp với khí chất của em."
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Không cần khoa trương như vậy chứ?"
Lăng Kha là người đầu tiên phản bác: “Đương nhiên cần rồi, Triệu Giai Ca đang thèm khát thân phận tiểu thư đứng đầu của cậu, chúng ta phải cho cô ta biết thế nào là chênh lệch."