-
Chương 439-440
Chương 439: Là Lăng Hoa Thanh phái người tới giết ba em?
Nam Tầm cũng nói: “Thứ hạng thì chúng ta không nói, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua, bao nhiêu người cả nước đang xem trực tiếp trận chung kết lần này, cơ hội kiếm tiền tốt biết nhiêu, sao có thể bỏ lỡ?"
Nói xong, cô giơ sợi dây chuyền rồi lắc lắc trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
"Oa... Thật xinh đẹp."
Thịnh Hoàn Hoàn rất thích sợi dây chuyền này, ngạc nhiên nhận lấy nó: “Thiết kế của Vi Vi càng ngày càng tuyệt, sợi dây chuyền này nhất định sẽ bán đắt như tôm tươi."
Lăng Kha kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước bàn trang điểm, chân chó bóp bả vai cho cô: “Mấy món trang sức trước đó của cậu hiện tại đã bán rất chạy, lần này có thể nổi tiếng hay không phải dựa vào cậu và sợi dây chuyền này."
Bốn chị em các cô xây dựng nên một thương hiệu trang sức tên là « Thịnh Hạ Chi Luyến », sở dĩ các cô đầu tư vào ngành này là vì Hạ Tri Vi học thiết kế trang sức, lúc trước cũng nhất thời hứng thú, trong tay có tiền nên họ làm chơi cho vui.
Lúc ấy các cô vừa lên đại học, những năm qua tâm tư của họ đều không nằm trên trang sức, sinh hoạt không lo ăn mặc, tuổi tác lại nhỏ nên làm việc chỉ hăng say được ba phút.
Nhưng bởi vì thiết kế của Hạ Tri Vi rất hợp ý người dùng, tuy làm ăn không quá tốt, nhưng cũng có chút thu nhập.
Hiện tại Lăng Kha không có việc gì làm, chỉ dựa vào tiền tiêu vặt cha mẹ cho để sống qua ngày, dù không lo không có tiền xài, nhưng ngặt nổi cả ngày bị người nhà thúc giục đi coi mắt kết hôn.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn gặp biến cố gia đình, bây giờ lại ly dị và quản lý tập đoàn Thịnh Thế.
Nam Tầm cũng từ Cố thái thái được người người ao ước biến thành bà mẹ đơn thân như bây giờ.
Hạ Tri Vi và Tiêu Dịch cũng chuẩn bị bước vào lễ đường hôn nhân, phụ nữ ở độ tuổi này đã ý thức được sự nghiệp quan trọng đến mức nào.
Trước đó bởi vì thân phận của Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nên đều đeo đồ trang sức của Thịnh Thế là chính, Thịnh Hạ Chi Luyến chỉ có thể xuất hiện bằng những phối sức nhỏ, bây giờ trang sức Thịnh Thế cung không đủ cầu, cho nên bọn họ mới nảy ra ý này.
"Cậu là đồ nịnh bợ." Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lăng Kha qua rồi gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Được rồi, thật là sợ mọi người quá, tớ cho mọi người mượn thân xác này nửa giờ, tùy mọi người muốn làm gì cũng được."
Lăng Kha vui vẻ ra mặt: “Cam đoan sẽ làm cậu đẹp nhất toàn sân, có một không hai."
Thịnh Thế còn có thể làm sao, chỉ có thể mặc cho các cô giày vò.
Rất nhanh Thịnh lão thái thái lại mang một bát thuốc vào, giám sát Thịnh Hoàn Hoàn uống xong rồi mới bưng cái chén không ra ngoài.
Vị thuốc Đông y đắng chát làm Lăng Kha nhịn không được giơ tay quơ quơ: “Mùi thuốc nồng quá, Hoàn Hoàn, bà ngoại cho cậu uống cái gì vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm: “Gần đây tớ không ngủ được."
Hiện tại còn chưa phải lúc nói cho họ biết chuyện cô mang thai.
Lăng Kha không để ý lắm: “Cậu có a1p lực quá lớn, chờ kết thúc tranh tài sẽ hết thôi."
Nam Tầm vừa ôm Hoan Hoan đi tiểu, trở về nghe thấy hai chữ "Tranh tài" thì Tiểu Hoan Hoan lập tức mềm mại nói: “Dì Hoàn Hoàn đẹp mắt như vậy, nhất định có thể lấy được hạng nhất."
Lăng Kha cười hắc hắc không ngừng: “Không nói cái khác, nếu bàn về thứ hạng nhan sắc thì dì Hoàn Hoàn của con thật sự có thể lấy được hạng nhất, đáng tiếc! Cuộc thi đấu này phải dựa vào thực lực."
Nam Tầm buông Hoan Hoan xuống, đi đến trước tấm kính trang điểm rồi uốn tóc cho Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Tin chị đi, thực lực và nhan sắc của Hoàn Hoàn mạnh như nhau, dù sao cũng là chị tay nắm tay dạy dỗ ra mà."
Lăng Kha "Chậc chậc" hai tiếng: “Chị Nam Tầm, chị đang khen Hoàn Hoàn hay là khen mình vậy?"
Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn đã bị các cô trêu cho quên mất phiền não, bụng không đau, tâm tình cũng tốt lên, mặt đã khôi phục hồng hào.
"Oa, Hoàn Hoàn, da của cậu thật đẹp." Lăng Kha đánh phấn nền cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhịn không được cảm thán: “Còn có lông mi và lông mày cũng thật xinh đẹp!"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngậm miệng, cậu đang phun nước bọt lên mặt tớ đó."
Lăng Kha: “Chị hai, em đang khen chị đó... Được rồi, em không nói nữa được chưa?"
Nửa giờ sau, một vị tiên nữ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mái tóc dài hơi xoăn, mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, trang dung tinh xảo, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, dáng người nhanh nhẹn tinh tế mặc chiếc váy dài hoa nhỏ màu trắng, sạch sẽ thoát tục phiêu diêu tiên khí.
Nam Tầm than nhẹ: “Thật là quá xinh đẹp, đôi khi không thể trách đàn ông trăng hoa, chị là phụ nữ mà nhìn còn rung động!"
Lăng Kha cũng chậc chậc: “Đúng đấy, vì sao Lăng Tiêu lại ly hôn với cậu chứ, mắt anh ta bị bệnh đúng không?"
Tiểu Hoan Hoan trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng: “Dì Hoàn Hoàn, nếu sau này con lớn lên đẹp bằng một nửa dì thì tốt rồi!"
"Mọi người quá khoa trương."
Kỳ thật chỉ trang điểm ăn diện lên mà thôi, Thịnh Hoàn Hoàn từng tham gia rất nhiều tiệc rượu, có lần nào không làm cả sảnh trầm trồ, cô đã quen rồi nên không cảm thấy cách ăn mặc hôm nay có gì đặc biệt.
Nhưng đây là tâm ý của bạn thân, cô vẫn vô cùng quý trọng: “Cái váy này thật xinh đẹp, mặc dù không phải phong cách của tớ, nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tệ."
Cái váy này là thật là tiên thật là bạch liên! ! !
Lăng Kha dương dương đắc ý: “Đó là đương nhiên, không xem thử là ai mua."
Nam Tầm đeo đồ trang sức lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, trừ dây chuyền cô mang tới ra thì vòng tay và vòng tai đều là sản phẩm của Thịnh Thế, cài thêm một cái cài tóc nhỏ, cách ăn mặt này thật là tiên muốn chết.
Hôm nay là chủ nhật, lại là trận chung kết, để tránh bị kẹt xe nên các cô ra ngoài từ rất sớm, Đường Nguyên Minh đã an bài mấy chiếc xe hộ tống.
Lúc trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh hơi thất thần.
Anh luôn biết Hoàn Hoàn của mình rất xinh đẹp, nhưng hôm nay thật là đẹp đến nao lòng, có lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ăn mặc dịu dàng ngọt ngào lại xinh đẹp như vậy.
Làm người ta rất muốn ôm cô vào trong ngực mà cẩn thận che chở.
Lăng Kha ngồi trong Maybach mà nói liên tục không dứt, dường như đã thoát khỏi bể khổ thất tình.
Bầu không khí trên đường rất sinh động, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện hôm nay Đường Nguyên Minh có chút khác thường, ngày trước anh độc miệng có thể luôn dùng một câu nhẹ nhàng làm Lăng Kha tức gần chết, nhưng cô lại giận mà không dám nói gì.
Nhưng hôm nay từ lúc lên xe đến bây giờ anh không nói một câu.
"Anh Minh, anh Minh?"
Không biết Đường Nguyên Minh đang suy nghĩ gì, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hai tiếng anh mới nhìn về hướng cô: “Ừm?"
"Công ty anh có chuyện gì sao, để tụi em tự đi là được." Thịnh Hoàn Hoàn nói.
Đường Nguyên Minh lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn mang theo chút mỏi mệt hiếm thấy: “Không có gì, em muốn nói cái gì?"
Đêm qua anh cả đêm không ngủ!
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Tối hôm qua cám ơn anh."
Đường Nguyên Minh nghe xong không nói gì, sắc mặt như lạnh xuống mấy phần, hình như anh muốn nói với cô cái gì, nhưng ngại Nam Tầm và Lăng Kha ở đây nên không nói ra.
Cho nên lúc xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn gọi anh lại: “Anh Minh."
Nam Tầm thức thời kêu Lăng Kha xuống xe trước.
Sau khi các cô đi, Thịnh Hoàn Hoàn mới nói: “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?"
Đường Nguyên Minh trầm mặc mười mấy giây mới mở miệng nói: “Anh có chuyện muốn nói với em, là liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nhưng bây giờ em đừng nghĩ cái gì cả, mọi chuyện chờ thi đấu xong lại nói."
"Là Lăng Hoa Thanh phái người tới giết ba em sao?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đoán ra chuyện mà Đường Nguyên Minh chưa nói ra: “Vì sao, vì sao ông ta muốn ba em chết, giữa họ có thù oán gì?"
Chương 440: Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu một chút
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn chưa tin là Lăng Hoa Thanh muốn giết Thịnh Xán, lần trước cô từng hỏi Thịnh phu nhân thì biết giữa Thịnh Xán và Lăng Hoa Thanh chỉ có cạnh tranh thương nghiệp mà thôi.
Nếu là cạnh tranh thương nghiệp thì sao lại đến mức muốn lấy mạng người?
Huống chi bây giờ Thịnh Xán đã thành người thực vật.
Cho nên Thịnh Hoàn Hoàn liên tục hỏi mấy câu vì sao.
"Lăng Hoa Thanh ra tay với bác Thịnh là có nguyên nhân, anh tra được vài thứ. . ." Đường Nguyên Minh đột nhiên im bặt đi: “Chuyện này chờ em thi xong rồi bàn lại."
Thấy Đường Nguyên Minh như thế, Thịnh Hoàn Hoàn có thể đoán được Đường Nguyên Minh đại khái đã tra ra cái gì, hơn nữa những thứ này sẽ khiến cô không chịu đựng được, bây giờ nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
"Rốt cuộc là vì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Đường Nguyên Minh chỉ nói câu đó: “Thi xong sẽ nói cho em biết."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thẳng anh mấy giây, biết anh đã kiên quyết.
Nhưng Đường Nguyên Minh càng không muốn nói bây giờ thì càng chứng tỏ việc này rất lớn.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát: “Vậy sau khi cuộc thi kết thúc rồi bàn lại."
Ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, Đường Nguyên Minh gọi cô: “Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu một chút, những chuyện xảy ra ở Thịnh gia trong thời gian này đều do hắn gây ra."
Thịnh Hoàn Hoàn tạm ngừng, nhưng không trả lời Đường Nguyên Minh.
Sau khi họp mặt với bọn Lăng Kha rồi cùng đi về phía cửa chính, lúc này một chiếc xe đậu lại trước mặt các cô không xa, Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca bước xuống từ trên xe đó.
Hai người cười cười nói nói, sóng vai tiến vào trường đua.
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm không khỏi nhìn về phía Lăng Kha bên cạnh.
Lăng Kha cười cười: “Nhìn tớ làm gì, tớ và anh ta đã kết thúc, nhìn thế này có vẻ họ cũng rất xứng đúng không?"
Nam Tầm nhíu mày: “Người phụ nữ Triệu Giai Ca này từ nhỏ đã hiếu thắng, cái gì cũng muốn tranh tốt nhất, hiện tại chuyện liên hôn với Đường Nguyên Minh đã thất bại, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành cũng không có bao nhiêu đàn ông làm cô ta coi trọng được."
"Dựa theo sự tích cực của Lệ Hàn Ti thì không bao lâu sau Triệu Giai Ca nhất định sẽ tiếp nhận anh ta, trừ phi có người đàn ông ưu tú hơn Lệ Hàn Ti xuất hiện ở Hải Thành."
Nam Tầm vừa mới nói xong thì đám người liền trông thấy Lệ Hàn Ti ôm eo Triệu Giai Ca, hôn một cái lên mặt cô ta, hai người dính nhau hồi lâu mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Nam Tầm nói: “Xem ra hai người đã ở bên nhau, tốc độ còn nhanh hơn chúng ta dự đoán."
Lăng Kha trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: “Thật không ngờ, em còn tưởng rằng tối thiểu Triệu Giai Ca cũng muốn Lệ Hàn Ti theo đuổi tầm ba năm tháng, làm giá xong rồi mới tiếp nhận anh ta."
Nam Tầm châm chọc: “Triệu Giai Ca đã làm giá nhiều năm rồi, làm nữa có ý nghĩa gì? Cô ta cũng sợ lốp xe dự phòng vạn năm là Lệ Hàn Ti mất kiên nhẫn, dù sao cũng có vết xe đổ là em mà."
"Anh ta sẽ không."
Lăng Kha không chút do dự trả lời, cô nghĩ không ai hiểu chấp niệm của Lệ Hàn Ti đối với Triệu Giai Ca hơn mình: “Em chỉ là một điều ngoài ý muốn trong cuộc đời anh ta thôi."
Lúc trước nếu không phải Lệ Hàn Ti bị người ta bỏ thuốc, mà cô đúng lúc xuất hiện ở nơi đó thì cô và anh ta căn bản không có tiếp xúc gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ vai Lăng Kha: “Triệu Giai Ca sẽ không cho là vậy."
Làm Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ mãi không rõ chính là hai ngày trước Triệu Giai Ca mới xảy ra quan hệ với Đường Nguyên Minh mà sao hiện tại lại quay qua tiếp nhận Lệ Hàn Ti?
Điều kiện của Đường gia tốt hơn Lệ gia nhiều, Đường Nguyên Minh lại là rồng phượng trong loài người, nhất định là lựa chọn hàng đầu của Triệu Giai Ca, lúc trước tin tức liên hôn truyền ra cũng không thấy cô ta biểu hiện chút bất mãn nào.
Vì sao Triệu Giai Ca lại tiếp nhận Lệ Hàn Ti, còn đột ngột như thế nữa?
Hai nhà Đường, Triệu vốn muốn tác hợp cô ta và Đường Nguyên Minh, nếu như Triệu Giai Ca nói chuyện đêm đó cho họ thì Đường Nguyên Minh muốn đổi ý cũng không được, vì sao cô ta lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Cô ta không thích Đường Nguyên Minh sao?
Hay là sau ngày đó, Đường Nguyên Minh đã nói gì làm cô ta triệt để hết hi vọng?
Lăng Kha không nói thêm gì nữa.
Mùi vị thầm mến rất đắng chát, cô yêu Lệ Hàn Ti nhiều năm như vậy cũng rất hiểu mùi vị đó, Lệ Hàn Ti chờ Triệu Giai Ca nhiều năm như vậy, tịch mịch và đắng chát anh ta phải chịu không ít hơn cô.
Bây giờ nhìn thấy rốt cục Lệ Hàn Ti cũng được Triệu Giai Ca đáp lại, cô thật lòng mừng cho anh ta, chờ đợi nhiều năm thật không dễ dàng!
Sau khi Lệ Hàn Ti đưa mắt nhìn Triệu Giai Ca rời đi thì không lập tức bỏ đi mà xoay người nhìn về phía Lăng Kha, anh ta đã sớm phát hiện cô.
"Hình như đang chờ cậu đó."
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ lưng Lăng Kha rồi liếc nhìn Nam Tầm một cái.
Sau đó hai người ăn ý kẹp Lăng Kha ở giữa, muốn mang cô lách qua Lệ Hàn Ti.
"Lăng Kha." Lệ Hàn Ti hô.
Lăng Kha dừng bước, Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng dừng lại.
Nam Tầm là người đầu tiên mở miệng: “Chúc mừng Lệ thiếu từ lốp xe dự phòng chuyển thành lốt xe chính thức, thật là đáng mừng!"
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Lăng Kha ra sau lưng: “Vừa rồi còn anh anh em em với Triệu Giai Ca, quay lại thì tìm đến bạn gái trước, Lệ thiếu không sợ Triệu tiểu thư tức giận à?"
Sắc mặt Lệ Hàn Ti lạnh lẽo, không quan tâm đến Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn mà nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở phía sau kia: “Tôi có lời muốn nói với cô."
Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn vừa định mở miệng liền bị Lăng Kha ngăn lại: “Được rồi, để tớ nói chuyện với anh ta đi!"
Mặc dù Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để Lăng Kha bị tổn thương, nhưng cũng tôn trọng cô, thế là họ lui qua một bên.
Lệ Hàn Ti không nói nhảm một câu mà trực tiếp lấy ví tiền ra rồi rút ra một tấm ảnh, lạnh lẽo nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô là muốn chơi trò gì với tôi?"
Tấm ảnh kia là Lăng Kha chụp hồi cấp 3, trong ảnh cô cười thật ngọt ngào, ngây ngô đáng yêu. Phía sau cô, Lệ Hàn Ti trùng hợp đi qua đường cũng bị chụp trúng, trông thật sáng sủa đẹp trai.
Một tấm ảnh cất giấu toàn bộ bí mật thời thanh xuân của thiếu nữ, nửa bên mặt kia không biết đã bị vuốt ve bao nhiêu lượt.
Mà tấm ảnh này lại kẹp trong ví của Lệ Hàn Ti.
Lăng Kha muốn nhận lấy tấm ảnh, lại bị Lệ Hàn Ti xé nát ném xuống đất, ánh mắt anh ta lộ ra ý cảnh cáo mãnh liệt: “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, sau này đừng làm mấy trò mèo này nữa, nếu không tôi sẽ làm cô sống không bằng chết."
Nói xong, Lệ Hàn Ti xoay người rời đi, không cho Lăng Kha cơ hội giải thích.
Nhưng Lăng Kha vẫn kêu anh ta lại: “Lệ Hàn Ti, tấm ảnh này là tôi lén bỏ vào ví của anh khi chúng ta vừa ở bên nhau, không ngờ đến bây giờ anh mới phát hiện nó."
Lăng Kha nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, giống như trái tim mình bị ném xuống đất, tan nát vỡ vụn, đau đớn khó nhịn.
Đáy mắt cô lướt qua một tia bi ai, đắng chát nhìn bóng lưng Lệ Hàn Ti mà nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã quyết định không yêu anh thì sẽ không làm gì lén lút cả. Cuối cùng, chúc mừng anh đã được như ước nguyện."
Lăng Kha không đi nhặt những mảnh vụn trên mặt đất, cũng giống như trái tin tan nát của cô, dù miễn cưỡng chắp vá lại cũng không còn hoàn chỉnh nữa.
Những năm tháng thanh xuân si mê anh ta đầy đắng chát và ngọt ngào, cứ để nó vỡ vụn tan biến theo tấm ảnh này đi, không cần và cũng không nên giữ lại!
Nam Tầm cũng nói: “Thứ hạng thì chúng ta không nói, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua, bao nhiêu người cả nước đang xem trực tiếp trận chung kết lần này, cơ hội kiếm tiền tốt biết nhiêu, sao có thể bỏ lỡ?"
Nói xong, cô giơ sợi dây chuyền rồi lắc lắc trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
"Oa... Thật xinh đẹp."
Thịnh Hoàn Hoàn rất thích sợi dây chuyền này, ngạc nhiên nhận lấy nó: “Thiết kế của Vi Vi càng ngày càng tuyệt, sợi dây chuyền này nhất định sẽ bán đắt như tôm tươi."
Lăng Kha kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước bàn trang điểm, chân chó bóp bả vai cho cô: “Mấy món trang sức trước đó của cậu hiện tại đã bán rất chạy, lần này có thể nổi tiếng hay không phải dựa vào cậu và sợi dây chuyền này."
Bốn chị em các cô xây dựng nên một thương hiệu trang sức tên là « Thịnh Hạ Chi Luyến », sở dĩ các cô đầu tư vào ngành này là vì Hạ Tri Vi học thiết kế trang sức, lúc trước cũng nhất thời hứng thú, trong tay có tiền nên họ làm chơi cho vui.
Lúc ấy các cô vừa lên đại học, những năm qua tâm tư của họ đều không nằm trên trang sức, sinh hoạt không lo ăn mặc, tuổi tác lại nhỏ nên làm việc chỉ hăng say được ba phút.
Nhưng bởi vì thiết kế của Hạ Tri Vi rất hợp ý người dùng, tuy làm ăn không quá tốt, nhưng cũng có chút thu nhập.
Hiện tại Lăng Kha không có việc gì làm, chỉ dựa vào tiền tiêu vặt cha mẹ cho để sống qua ngày, dù không lo không có tiền xài, nhưng ngặt nổi cả ngày bị người nhà thúc giục đi coi mắt kết hôn.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn gặp biến cố gia đình, bây giờ lại ly dị và quản lý tập đoàn Thịnh Thế.
Nam Tầm cũng từ Cố thái thái được người người ao ước biến thành bà mẹ đơn thân như bây giờ.
Hạ Tri Vi và Tiêu Dịch cũng chuẩn bị bước vào lễ đường hôn nhân, phụ nữ ở độ tuổi này đã ý thức được sự nghiệp quan trọng đến mức nào.
Trước đó bởi vì thân phận của Thịnh Hoàn Hoàn không tiện nên đều đeo đồ trang sức của Thịnh Thế là chính, Thịnh Hạ Chi Luyến chỉ có thể xuất hiện bằng những phối sức nhỏ, bây giờ trang sức Thịnh Thế cung không đủ cầu, cho nên bọn họ mới nảy ra ý này.
"Cậu là đồ nịnh bợ." Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lăng Kha qua rồi gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Được rồi, thật là sợ mọi người quá, tớ cho mọi người mượn thân xác này nửa giờ, tùy mọi người muốn làm gì cũng được."
Lăng Kha vui vẻ ra mặt: “Cam đoan sẽ làm cậu đẹp nhất toàn sân, có một không hai."
Thịnh Thế còn có thể làm sao, chỉ có thể mặc cho các cô giày vò.
Rất nhanh Thịnh lão thái thái lại mang một bát thuốc vào, giám sát Thịnh Hoàn Hoàn uống xong rồi mới bưng cái chén không ra ngoài.
Vị thuốc Đông y đắng chát làm Lăng Kha nhịn không được giơ tay quơ quơ: “Mùi thuốc nồng quá, Hoàn Hoàn, bà ngoại cho cậu uống cái gì vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, đáy mắt lướt qua một tia ảm đạm: “Gần đây tớ không ngủ được."
Hiện tại còn chưa phải lúc nói cho họ biết chuyện cô mang thai.
Lăng Kha không để ý lắm: “Cậu có a1p lực quá lớn, chờ kết thúc tranh tài sẽ hết thôi."
Nam Tầm vừa ôm Hoan Hoan đi tiểu, trở về nghe thấy hai chữ "Tranh tài" thì Tiểu Hoan Hoan lập tức mềm mại nói: “Dì Hoàn Hoàn đẹp mắt như vậy, nhất định có thể lấy được hạng nhất."
Lăng Kha cười hắc hắc không ngừng: “Không nói cái khác, nếu bàn về thứ hạng nhan sắc thì dì Hoàn Hoàn của con thật sự có thể lấy được hạng nhất, đáng tiếc! Cuộc thi đấu này phải dựa vào thực lực."
Nam Tầm buông Hoan Hoan xuống, đi đến trước tấm kính trang điểm rồi uốn tóc cho Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Tin chị đi, thực lực và nhan sắc của Hoàn Hoàn mạnh như nhau, dù sao cũng là chị tay nắm tay dạy dỗ ra mà."
Lăng Kha "Chậc chậc" hai tiếng: “Chị Nam Tầm, chị đang khen Hoàn Hoàn hay là khen mình vậy?"
Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn đã bị các cô trêu cho quên mất phiền não, bụng không đau, tâm tình cũng tốt lên, mặt đã khôi phục hồng hào.
"Oa, Hoàn Hoàn, da của cậu thật đẹp." Lăng Kha đánh phấn nền cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhịn không được cảm thán: “Còn có lông mi và lông mày cũng thật xinh đẹp!"
Thịnh Hoàn Hoàn: “Ngậm miệng, cậu đang phun nước bọt lên mặt tớ đó."
Lăng Kha: “Chị hai, em đang khen chị đó... Được rồi, em không nói nữa được chưa?"
Nửa giờ sau, một vị tiên nữ xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mái tóc dài hơi xoăn, mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn, trang dung tinh xảo, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, dáng người nhanh nhẹn tinh tế mặc chiếc váy dài hoa nhỏ màu trắng, sạch sẽ thoát tục phiêu diêu tiên khí.
Nam Tầm than nhẹ: “Thật là quá xinh đẹp, đôi khi không thể trách đàn ông trăng hoa, chị là phụ nữ mà nhìn còn rung động!"
Lăng Kha cũng chậc chậc: “Đúng đấy, vì sao Lăng Tiêu lại ly hôn với cậu chứ, mắt anh ta bị bệnh đúng không?"
Tiểu Hoan Hoan trợn to cặp mắt trắng đen rõ ràng: “Dì Hoàn Hoàn, nếu sau này con lớn lên đẹp bằng một nửa dì thì tốt rồi!"
"Mọi người quá khoa trương."
Kỳ thật chỉ trang điểm ăn diện lên mà thôi, Thịnh Hoàn Hoàn từng tham gia rất nhiều tiệc rượu, có lần nào không làm cả sảnh trầm trồ, cô đã quen rồi nên không cảm thấy cách ăn mặc hôm nay có gì đặc biệt.
Nhưng đây là tâm ý của bạn thân, cô vẫn vô cùng quý trọng: “Cái váy này thật xinh đẹp, mặc dù không phải phong cách của tớ, nhưng ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tệ."
Cái váy này là thật là tiên thật là bạch liên! ! !
Lăng Kha dương dương đắc ý: “Đó là đương nhiên, không xem thử là ai mua."
Nam Tầm đeo đồ trang sức lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, trừ dây chuyền cô mang tới ra thì vòng tay và vòng tai đều là sản phẩm của Thịnh Thế, cài thêm một cái cài tóc nhỏ, cách ăn mặt này thật là tiên muốn chết.
Hôm nay là chủ nhật, lại là trận chung kết, để tránh bị kẹt xe nên các cô ra ngoài từ rất sớm, Đường Nguyên Minh đã an bài mấy chiếc xe hộ tống.
Lúc trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh hơi thất thần.
Anh luôn biết Hoàn Hoàn của mình rất xinh đẹp, nhưng hôm nay thật là đẹp đến nao lòng, có lẽ đàn ông đều thích phụ nữ ăn mặc dịu dàng ngọt ngào lại xinh đẹp như vậy.
Làm người ta rất muốn ôm cô vào trong ngực mà cẩn thận che chở.
Lăng Kha ngồi trong Maybach mà nói liên tục không dứt, dường như đã thoát khỏi bể khổ thất tình.
Bầu không khí trên đường rất sinh động, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện hôm nay Đường Nguyên Minh có chút khác thường, ngày trước anh độc miệng có thể luôn dùng một câu nhẹ nhàng làm Lăng Kha tức gần chết, nhưng cô lại giận mà không dám nói gì.
Nhưng hôm nay từ lúc lên xe đến bây giờ anh không nói một câu.
"Anh Minh, anh Minh?"
Không biết Đường Nguyên Minh đang suy nghĩ gì, Thịnh Hoàn Hoàn gọi hai tiếng anh mới nhìn về hướng cô: “Ừm?"
"Công ty anh có chuyện gì sao, để tụi em tự đi là được." Thịnh Hoàn Hoàn nói.
Đường Nguyên Minh lắc đầu, trên gương mặt anh tuấn mang theo chút mỏi mệt hiếm thấy: “Không có gì, em muốn nói cái gì?"
Đêm qua anh cả đêm không ngủ!
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Tối hôm qua cám ơn anh."
Đường Nguyên Minh nghe xong không nói gì, sắc mặt như lạnh xuống mấy phần, hình như anh muốn nói với cô cái gì, nhưng ngại Nam Tầm và Lăng Kha ở đây nên không nói ra.
Cho nên lúc xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn gọi anh lại: “Anh Minh."
Nam Tầm thức thời kêu Lăng Kha xuống xe trước.
Sau khi các cô đi, Thịnh Hoàn Hoàn mới nói: “Có phải anh có chuyện muốn nói với em không?"
Đường Nguyên Minh trầm mặc mười mấy giây mới mở miệng nói: “Anh có chuyện muốn nói với em, là liên quan tới Lăng Hoa Thanh, nhưng bây giờ em đừng nghĩ cái gì cả, mọi chuyện chờ thi đấu xong lại nói."
"Là Lăng Hoa Thanh phái người tới giết ba em sao?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đoán ra chuyện mà Đường Nguyên Minh chưa nói ra: “Vì sao, vì sao ông ta muốn ba em chết, giữa họ có thù oán gì?"
Chương 440: Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu một chút
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn chưa tin là Lăng Hoa Thanh muốn giết Thịnh Xán, lần trước cô từng hỏi Thịnh phu nhân thì biết giữa Thịnh Xán và Lăng Hoa Thanh chỉ có cạnh tranh thương nghiệp mà thôi.
Nếu là cạnh tranh thương nghiệp thì sao lại đến mức muốn lấy mạng người?
Huống chi bây giờ Thịnh Xán đã thành người thực vật.
Cho nên Thịnh Hoàn Hoàn liên tục hỏi mấy câu vì sao.
"Lăng Hoa Thanh ra tay với bác Thịnh là có nguyên nhân, anh tra được vài thứ. . ." Đường Nguyên Minh đột nhiên im bặt đi: “Chuyện này chờ em thi xong rồi bàn lại."
Thấy Đường Nguyên Minh như thế, Thịnh Hoàn Hoàn có thể đoán được Đường Nguyên Minh đại khái đã tra ra cái gì, hơn nữa những thứ này sẽ khiến cô không chịu đựng được, bây giờ nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
"Rốt cuộc là vì sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Đường Nguyên Minh chỉ nói câu đó: “Thi xong sẽ nói cho em biết."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thẳng anh mấy giây, biết anh đã kiên quyết.
Nhưng Đường Nguyên Minh càng không muốn nói bây giờ thì càng chứng tỏ việc này rất lớn.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát: “Vậy sau khi cuộc thi kết thúc rồi bàn lại."
Ngay khi Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, Đường Nguyên Minh gọi cô: “Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu một chút, những chuyện xảy ra ở Thịnh gia trong thời gian này đều do hắn gây ra."
Thịnh Hoàn Hoàn tạm ngừng, nhưng không trả lời Đường Nguyên Minh.
Sau khi họp mặt với bọn Lăng Kha rồi cùng đi về phía cửa chính, lúc này một chiếc xe đậu lại trước mặt các cô không xa, Lệ Hàn Ti và Triệu Giai Ca bước xuống từ trên xe đó.
Hai người cười cười nói nói, sóng vai tiến vào trường đua.
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm không khỏi nhìn về phía Lăng Kha bên cạnh.
Lăng Kha cười cười: “Nhìn tớ làm gì, tớ và anh ta đã kết thúc, nhìn thế này có vẻ họ cũng rất xứng đúng không?"
Nam Tầm nhíu mày: “Người phụ nữ Triệu Giai Ca này từ nhỏ đã hiếu thắng, cái gì cũng muốn tranh tốt nhất, hiện tại chuyện liên hôn với Đường Nguyên Minh đã thất bại, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành cũng không có bao nhiêu đàn ông làm cô ta coi trọng được."
"Dựa theo sự tích cực của Lệ Hàn Ti thì không bao lâu sau Triệu Giai Ca nhất định sẽ tiếp nhận anh ta, trừ phi có người đàn ông ưu tú hơn Lệ Hàn Ti xuất hiện ở Hải Thành."
Nam Tầm vừa mới nói xong thì đám người liền trông thấy Lệ Hàn Ti ôm eo Triệu Giai Ca, hôn một cái lên mặt cô ta, hai người dính nhau hồi lâu mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Nam Tầm nói: “Xem ra hai người đã ở bên nhau, tốc độ còn nhanh hơn chúng ta dự đoán."
Lăng Kha trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: “Thật không ngờ, em còn tưởng rằng tối thiểu Triệu Giai Ca cũng muốn Lệ Hàn Ti theo đuổi tầm ba năm tháng, làm giá xong rồi mới tiếp nhận anh ta."
Nam Tầm châm chọc: “Triệu Giai Ca đã làm giá nhiều năm rồi, làm nữa có ý nghĩa gì? Cô ta cũng sợ lốp xe dự phòng vạn năm là Lệ Hàn Ti mất kiên nhẫn, dù sao cũng có vết xe đổ là em mà."
"Anh ta sẽ không."
Lăng Kha không chút do dự trả lời, cô nghĩ không ai hiểu chấp niệm của Lệ Hàn Ti đối với Triệu Giai Ca hơn mình: “Em chỉ là một điều ngoài ý muốn trong cuộc đời anh ta thôi."
Lúc trước nếu không phải Lệ Hàn Ti bị người ta bỏ thuốc, mà cô đúng lúc xuất hiện ở nơi đó thì cô và anh ta căn bản không có tiếp xúc gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ vai Lăng Kha: “Triệu Giai Ca sẽ không cho là vậy."
Làm Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ mãi không rõ chính là hai ngày trước Triệu Giai Ca mới xảy ra quan hệ với Đường Nguyên Minh mà sao hiện tại lại quay qua tiếp nhận Lệ Hàn Ti?
Điều kiện của Đường gia tốt hơn Lệ gia nhiều, Đường Nguyên Minh lại là rồng phượng trong loài người, nhất định là lựa chọn hàng đầu của Triệu Giai Ca, lúc trước tin tức liên hôn truyền ra cũng không thấy cô ta biểu hiện chút bất mãn nào.
Vì sao Triệu Giai Ca lại tiếp nhận Lệ Hàn Ti, còn đột ngột như thế nữa?
Hai nhà Đường, Triệu vốn muốn tác hợp cô ta và Đường Nguyên Minh, nếu như Triệu Giai Ca nói chuyện đêm đó cho họ thì Đường Nguyên Minh muốn đổi ý cũng không được, vì sao cô ta lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Cô ta không thích Đường Nguyên Minh sao?
Hay là sau ngày đó, Đường Nguyên Minh đã nói gì làm cô ta triệt để hết hi vọng?
Lăng Kha không nói thêm gì nữa.
Mùi vị thầm mến rất đắng chát, cô yêu Lệ Hàn Ti nhiều năm như vậy cũng rất hiểu mùi vị đó, Lệ Hàn Ti chờ Triệu Giai Ca nhiều năm như vậy, tịch mịch và đắng chát anh ta phải chịu không ít hơn cô.
Bây giờ nhìn thấy rốt cục Lệ Hàn Ti cũng được Triệu Giai Ca đáp lại, cô thật lòng mừng cho anh ta, chờ đợi nhiều năm thật không dễ dàng!
Sau khi Lệ Hàn Ti đưa mắt nhìn Triệu Giai Ca rời đi thì không lập tức bỏ đi mà xoay người nhìn về phía Lăng Kha, anh ta đã sớm phát hiện cô.
"Hình như đang chờ cậu đó."
Thịnh Hoàn Hoàn vỗ nhẹ lưng Lăng Kha rồi liếc nhìn Nam Tầm một cái.
Sau đó hai người ăn ý kẹp Lăng Kha ở giữa, muốn mang cô lách qua Lệ Hàn Ti.
"Lăng Kha." Lệ Hàn Ti hô.
Lăng Kha dừng bước, Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn cũng dừng lại.
Nam Tầm là người đầu tiên mở miệng: “Chúc mừng Lệ thiếu từ lốp xe dự phòng chuyển thành lốt xe chính thức, thật là đáng mừng!"
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Lăng Kha ra sau lưng: “Vừa rồi còn anh anh em em với Triệu Giai Ca, quay lại thì tìm đến bạn gái trước, Lệ thiếu không sợ Triệu tiểu thư tức giận à?"
Sắc mặt Lệ Hàn Ti lạnh lẽo, không quan tâm đến Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn mà nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở phía sau kia: “Tôi có lời muốn nói với cô."
Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn vừa định mở miệng liền bị Lăng Kha ngăn lại: “Được rồi, để tớ nói chuyện với anh ta đi!"
Mặc dù Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để Lăng Kha bị tổn thương, nhưng cũng tôn trọng cô, thế là họ lui qua một bên.
Lệ Hàn Ti không nói nhảm một câu mà trực tiếp lấy ví tiền ra rồi rút ra một tấm ảnh, lạnh lẽo nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cô là muốn chơi trò gì với tôi?"
Tấm ảnh kia là Lăng Kha chụp hồi cấp 3, trong ảnh cô cười thật ngọt ngào, ngây ngô đáng yêu. Phía sau cô, Lệ Hàn Ti trùng hợp đi qua đường cũng bị chụp trúng, trông thật sáng sủa đẹp trai.
Một tấm ảnh cất giấu toàn bộ bí mật thời thanh xuân của thiếu nữ, nửa bên mặt kia không biết đã bị vuốt ve bao nhiêu lượt.
Mà tấm ảnh này lại kẹp trong ví của Lệ Hàn Ti.
Lăng Kha muốn nhận lấy tấm ảnh, lại bị Lệ Hàn Ti xé nát ném xuống đất, ánh mắt anh ta lộ ra ý cảnh cáo mãnh liệt: “Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, sau này đừng làm mấy trò mèo này nữa, nếu không tôi sẽ làm cô sống không bằng chết."
Nói xong, Lệ Hàn Ti xoay người rời đi, không cho Lăng Kha cơ hội giải thích.
Nhưng Lăng Kha vẫn kêu anh ta lại: “Lệ Hàn Ti, tấm ảnh này là tôi lén bỏ vào ví của anh khi chúng ta vừa ở bên nhau, không ngờ đến bây giờ anh mới phát hiện nó."
Lăng Kha nhìn những mảnh vụn trên mặt đất, giống như trái tim mình bị ném xuống đất, tan nát vỡ vụn, đau đớn khó nhịn.
Đáy mắt cô lướt qua một tia bi ai, đắng chát nhìn bóng lưng Lệ Hàn Ti mà nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã quyết định không yêu anh thì sẽ không làm gì lén lút cả. Cuối cùng, chúc mừng anh đã được như ước nguyện."
Lăng Kha không đi nhặt những mảnh vụn trên mặt đất, cũng giống như trái tin tan nát của cô, dù miễn cưỡng chắp vá lại cũng không còn hoàn chỉnh nữa.
Những năm tháng thanh xuân si mê anh ta đầy đắng chát và ngọt ngào, cứ để nó vỡ vụn tan biến theo tấm ảnh này đi, không cần và cũng không nên giữ lại!