-
Chương 96-100
Chương 96: Chỗ đó của đàn ông có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?
Mọi người đều chuyển mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu, lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị cắt ngang.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ đứng lên.
Mộ Tư bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn mãnh liệt: Hiện tại cô không muốn tới gần anh ta đến thế sao?
Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trở nên trắng bệch, cho dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.
Mộ Tư nhìn sắc mặt và sự sợ hãi trong đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì nhìn lại theo ánh mắt cô.
Chỉ thấy Lăng Tiêu như một vương giả tôn quý lạnh nhạt đi vào từ ngoài cửa, trên người mang theo vẻ lười biếng uy thế của người cầm quyền, làm người ta không dám coi nhẹ.
Lăng Tiêu, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Sắc mặt Mộ Tư lập tức trở nên rất lạnh lẽo, khí chất ôn hoà cũng sắc bén lên, ánh mắt anh ta lại về tới gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên là vì Lăng Tiêu nên cô mới chấp nhận tham dự buổi tiệc này?
Cho nên cô vội vã muốn rời xa anh như vậy là sợ người đàn ông này hiểu lầm?
Nhận rõ hai điều này, trong lòng Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè nặng, làm anh nghẹn rất khó chịu.
Lăng Tiêu vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng sắc bén.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, cô hoàn toàn luống cuống.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.
Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.
Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”
Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.
Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”
Đường Dật giơ tay: “Đường Dật.”
Hàn Tín nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Kỳ thật lần này vợ chồng Hàn Tín tới Hải Thành là vì cụ nhà mắc bệnh lạ, phía Hàn Quốc đã bó tay không còn cách nào.
Sau đó Hàn phu nhân nghe nói Hải Thành từng có ca bệnh tương tự, người bệnh trải qua chẩn trị thì đã khỏi bệnh, vì thế hai vợ chồng mới chạy đến đây một chuyến.
Kỳ thật những người đàn ông còn lại trên bàn cơm đều là danh nhân trong giới y học Hải Thành, được Mộ Tư thành tâm mời tới.
Mộ Tư cũng từng liên hệ với Đường Dật, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.
Vợ chồng Hàn Tín đành phải vận dụng mối quan hệ của mình mới liên hệ được với Lăng Tiêu. Cho nên Mộ Tư căn bản không biết đêm nay Lăng Tiêu và Đường Dật sẽ đến.
Sau khi Lăng Tiêu và Đường Dật ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.
Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khẽ với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”
Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.
Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.
Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.
Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.
Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?
Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.
Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đều đặc biệt “Quái dị”, thậm chí còn mang theo khinh thường.
Bọn họ coi Thịnh Hoàn Hoàn trở thành người phụ nữ phóng đãng hám giàu quyến rũ đàn ông ngay trước mặt công chúng. Phụ nữ trong sạch ai lại đặt tay lên quần đàn ông, nơi đó có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?
Vẻ mặt vợ chồng Hàn Tín đã phức tạp đến không biết nên hình dung thế nào.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, vội vàng thu tay lại, rõ ràng cô chỉ kéo vạt áo, đâu có đụng phải quần hắn đâu?
Hơn nữa, hắn xa cách kêu cô “Thịnh tiểu thư” trước mặt mọi người như vậy, rõ ràng là cố ý làm mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn.
Mộ Tư thật sự không thể im lặng nữa, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu, cười như không cười mà nói: “Lăng tổng, vừa rồi Hoàn Hoàn chỉ vô ý đụng phải vạt áo của anh mà thôi, đã sớm nghe nói anh rất bài xích phụ nữ, không ngờ còn nghiêm trọng hơn cả lời đồn.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Mộ Tư, trong lười biếng mang theo trào phúng: “Mộ tổng nói nhẹ nhàng như thế, xem ra cũng bị sờ không ít lần rồi!”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, đôi tay siết lại với nhau.
Lăng Tiêu nói lời này là ngang nhiên, không kiêng nể gì mà sỉ nhục cô.
Cô biết ngay mà, dù đêm nay cô làm cái gì cũng là sai đối với hắn!
Mộ Tư cũng không nhịn được như Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta âm trầm nhìn Lăng Tiêu: “Lăng tổng xin tự trọng.”
Lúc này Đường Dật cười cười: “Nên tự trọng là Mộ tổng mới đúng, không nhìn thấy Thịnh tiểu thư người ta căn bản lười phản ứng anh, xum xoe cũng phải coi hoàn cảnh chứ?”
Mộ Tư lập tức nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói tràn ngập bảo vệ: “Hoàn Hoàn, em ngồi qua chỗ anh đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, mu bàn tay trắng nõn bị cô véo đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm khăn trải bàn trước mặt, môi đỏ mím chặt lại với nhau.
“Hoàn Hoàn...”
“Mộ tổng, anh đừng quan tâm đến tôi được không?” Cô nâng mặt lên, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn làm cổ họng Mộ Tư như bị người ta bóp lấy.
Lăng Tiêu nhìn hành động của hai người mà trào phúng nhếch môi mỏng lên.
Những người khác không dám thở mạnh, họ ngửi thấy trong không khí tràn ra mùi thuốc súng, hơn nữa còn rất nồng.
Vợ chồng Hàn Tín hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cuối cùng chiến tranh cũng ngừng nghỉ, Thịnh Hoàn Hoàn không hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay cô đã thật sự lĩnh ngộ được sự ác liệt của Lăng Tiêu, chỉ là dù cô bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể ép mình nhịn xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Con đường này là cô tự chọn, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng phải đi tiếp.
Cô cũng biết Lăng Tiêu thật sự nổi giận, nhưng cô không phải đối thủ của Lăng Tiêu, dù sao làm cái gì cũng là sai với hắn, cô không muốn phiền não nữa, chỉ muốn tiệc tối hôm nay mau kết thúc.
Không bao lâu sau, đồ ăn được đưa lên, Thịnh Hoàn Hoàn yên lặng chôn mặt vào chén, nhắm mắt làm ngơ.
Cũng may Mộ Tư khá thức thời, không gây thêm phiền phức cho cô nữa.
Nhưng anh ta ngồi bên cạnh cô cứ uống ly này tới ly kia, không bao lâu sau da đã bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ.
Mộ Tư dị ứng với cồn, uống nhiều quá cả người sẽ phát ngứa khó chịu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ anh ta uống như vậy.
Chương 97: Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhíu mày. Cô lo cho bản thân còn chưa xong, đâu còn tâm tư đi quan tâm người khác.
Trước kia đau lòng Mộ Tư là vì yêu, mà hiện tại anh ta chẳng còn là gì với cô cả.
Nhưng hiển nhiên Mộ Tư còn chưa rõ chuyện này, nếu không sẽ không tra tấn mình như vậy.
Sau khi cơm no rượu say, vợ chồng Hàn Tín và các bác sĩ quyền uy khác bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Hàn lão gia.
Lăng Tiêu đẩy ghế đi ra bên ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái đĩa sạch sẽ trước mặt hắn, vừa rồi hắn chẳng ăn gì cả, nhưng lại uống không ít rượu.
Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy, rất ít chạm vào đồ ăn bên ngoài, cho nên dù trở về khuya lơ khuya lắc mà bụng vẫn còn đói.
Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cũng đi theo ra ngoài.
Mộ Tư nhìn vị trí trống bên cạnh, trong lòng cũng trở nên trống rỗng, khóe miệng nhếch lên ý cười chua xót.
Hiện tại trong mắt cô chỉ có Lăng Tiêu, cho dù anh ta uống nhiều đến mấy, thân thể khó chịu đến mức nào, ánh mắt cô cũng không dừng lại vì anh.
Rõ ràng ngày đó ở Cố gia, cô đã nói rất rõ ràng, rõ ràng anh đã quyết định chấp nhận, lựa chọn phụ trách với Bạch Tuyết, nhưng vừa thấy mặt, quyết tâm của anh liền bị cô dễ dàng làm dao động.
Anh muốn ép mình đừng để ý cô, đừng quan tâm cô, anh đã chọn Bạch Tuyết thì không nên đổi ý nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng anh phát hiện mình căn bản không làm được...
Hoàn Hoàn, em nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?
“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lăng Tiêu, khẽ gọi hắn một tiếng.
Bước chân Lăng Tiêu không tạm dừng chút nào, hắn lao thẳng đến toilet, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, vào khoảnh khắc hắn đẩy cửa, cô duỗi tay ôm eo hắn từ phía sau: “Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi!”
Lăng Tiêu không nói cái gì, trực tiếp duỗi tay túm cô vào WC, quay người đè cô lên ván cửa, tay siết lấy mông cô...
Hơn mười phút sau, Lăng Tiêu mới rời khỏi người cô.
Quần áo Thịnh Hoàn Hoàn hỗn độn, kiệt sức dựa vào ván cửa, thân thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ.
Môi cô bị rách, nhưng không phải bị Lăng Tiêu cắn.
Nhìn người đàn ông không chút gợn sóng sửa sang lại quần áo trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi mình, sợ mình nhịn không được bật khóc.
Rất nhanh, tay Thịnh Hoàn Hoàn lại bị túm chặt, cô sợ hãi mở to hai mắt muốn tránh né, Lăng Tiêu lại cưỡng chế tóm lấy cô: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn sau khi động tình.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn thò tay về hướng mình...
Thẳng đến hắn sửa sang lại váy áo cho cô, buông tay ra thì cô mới mở bừng hai mắt.
Lăng Tiêu đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy lên đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, giọng nói khôi phục lạnh nhạt: “Chỉnh trang lại một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo bước chân nặng nề đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.
Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị cắn rách, có tơ máu thấm ra.
Cô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.
Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn...
Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.
“Đi thôi.” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về nhà.”
Lăng Tiêu nói: “Đi vào chào hỏi một tiếng rồi về.”
Cô nói: “Tôi muốn về ngay.”
Trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện chút lạnh lẽo: “Sợ bị người đàn ông kia thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đến thế à?”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm tay, không nhịn được mà nói: “Có liên quan gì đến anh ta? Vì sao anh nhất định phải liên tưởng tôi và anh ta với nhau, tôi đã nói với anh là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi đã sớm không yêu anh ta, vì sao anh lại không tin?”
Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.
“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi.”
Là không yêu, hay là không dám?
Đối mặt với cặp mắt đen như có thể nhìn thấu linh hồn, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại.
Một lát sau, cô mới kiên định trả lời hắn: “Là không yêu.”
“Vậy vào cùng tôi.”
“...”
Khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn một trước một sau đi đến.
Hai người vừa ngồi xuống, Đường Dật liền không đứng đắn thổi tiếng huýt sáo: “Thật kịch liệt, môi còn bị rách, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Lăng Tiêu bậc lửa châm điếu thuốc rồi ngậm trên môi, không giải thích gì.
Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh đến đáng sợ, từng ánh mắt sắc bén làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lưng như kim chích.
Người từng trải vừa nhìn liền biết vừa rồi cô và Lăng Tiêu đã làm cái gì.
Mộ Tư bên cạnh nhìn môi Thịnh Hoàn Hoàn sưng đỏ, váy đã nhăn nhúm, có thể thấy rõ được dấu hôn trên cổ, hai nắm đấm của anh ta vang lên “Răng rắc”.
Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra hình ảnh cô và Lăng Tiêu thân mật, ghen ghét làm anh phát cuồng.
Mộ Tư đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo cô đi ra bên ngoài: “Anh đưa em về nhà.”
Anh đưa em về nhà.
Mộ Tư đã từng nói những lời này với cô vô số lần, lần nào cô cũng vui vẻ nhảy nhót, cười vô ưu vô lự, thuần túy tươi đẹp.
Chỉ có lần này, trái tim cô đã lạnh.
Về nhà, nhà nào?
Anh ta muốn đích thân đưa cô về Lăng Phủ sao?
“Buông tay.” Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức ném tay Mộ Tư ra.
Mộ Tư uống hơi quá, bị Thịnh Hoàn Hoàn đẩy như vậy thì ngã vào vách tường, đau đến anh ta rầu rĩ rên lên một tiếng.
Anh ta cứng lại, lại nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, dùng giọng nói dễ nghe dịu dàng đáp: “Hoàn Hoàn, anh đưa em trở về, em về nhà với anh được không?”
Giọng nói Mộ Tư dịu dàng đến nao lòng, giống như một người đàn ông nói chuyện với cô gái mà mình thích, bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Đừng quấy nữa em, trở về với anh được không?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua tia đau đớn dữ dội, tiếp theo bẻ từng ngón tay của anh ta ra: “Mộ tổng, mong anh tự trọng.”
Mộ Tư nhìn tay bàn trống rỗng, năm ngón tay từ từ siết chặt, trái tim đau đớn như bị lăng trì, làm anh ta khôi phục chút lý trí.
Trái cổ của anh ta lăn lộn vài vài, sau đó mới suy sụp nói: “Xin lỗi, là anh làm quá.”
Nói xong, Mộ Tư xoay người đi ra ngoài cửa.
Hàn phu nhân phức tạp liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, lo lắng đuổi theo.
Mà từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn, giống như đang xem một trò khôi hài không có liên quan gì đến hắn.
Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo, nhưng đau đến mấy cũng không thể nói, chỉ cảm thấy bọn họ đều đáng buồn như nhau.
Mộ Tư đi rồi, trong phòng khôi phục im lặng.
Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, bắt đầu nói đến chủ đề đêm nay.
Chương 98: Nếu có thể làm lại mọi chuyện thì tốt biết bao
Đường Dật lấy ra một phần văn kiện từ trong túi, sau đó nhìn về phía Hàn Tín: “Hàn tổng, tôi có thể trị bệnh của cha ngài, nhưng tôi có một điều kiện.”
Vừa dứt lời, Đường Dật đã đưa một phần tài liệu cho Hàn Tín.
Hàn Tín mở tài liệu ra, mày nhăn càng ngày càng chặt.
Đường Dật thấy vậy thì bình tĩnh nói: “Tôi có thể nói cho ông biết, tìm khắp Hải Thành, bao gồm các vị ngồi ở đây, chỉ có tôi trị được bệnh của cha ông.”
Đường Dật ăn nói rất kiêu ngạo. Nhưng sau khi các vị bác sĩ quyền uy ngồi ở đây biết được bệnh tình của cha Hàn, họ đều không nắm chắc, thậm chí chưa từng tiếp xúc qua, cho nên lúc này họ cũng không dám công khai phản đối Đường Dật.
Đặc biệt lúc này bên cạnh Đường Dật còn có “Ma quỷ”.
Tiếp theo, Đường Dật lại tung ra một chỗ tốt: “Còn bệnh kín của lệnh phu nhân nữa, tôi cũng có tự tin chữa khỏi cho bà ấy.”
Trước kia Hàn phu nhân từng phá thai, sau đó chỉ cần mang thai thì sẽ sảy thai liên tục, bà từng đi khám rất nhiều bác sĩ, mỗi lần mang thai đều cẩn thận che chở, nhưng vẫn giữ không nổi.
Hiện tại đã qua tuổi 40, vợ chồng bọn họ đều đã từ bỏ.
Hàn Tín nhìn dáng vẻ tự tin của Đường Dật, trong lòng đã dao động, nhưng phần hợp đồng này có ảnh hưởng rất lớn, nhất thời ông cũng không thể quyết định.
Lăng Tiêu phun ra một ngụm khói trắng, ném một phần hồ sơ khác cho Hàn Tín: “Có lẽ Hàn tổng còn chưa đủ hiểu Lăng thị, tôi cho ông một đêm để suy xét, ngày mai trả lời tôi.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu dụi tắt tàn thuốc trong tay, tiếp theo thì đứng lên: “Tôi đi trước.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lăng Tiêu cầm lấy cái áo khoác trên ghế, tiện tay khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn cô và nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó co rúm thân thể lạnh lẽo vào áo khoác, đi theo hắn ra ngoài.
Đường Dật vỗ vỗ bả vai Hàn Tín: “Hàn tổng suy xét cho kỹ, chúc ông chơi vui vẻ trong chuyến đi Hải Thành lần này.”
“Đường Dật.” Hàn Tín gọi anh lại: “Xin hỏi Thịnh tiểu thư và Lăng tổng có quan hệ gì?”
Đường Dật cười cười: “Đương nhiên là vợ chồng.”
Vợ chồng?
Hàn Tín thật không ngờ Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ là vợ chồng...
Nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, Hàn Tín không khỏi cảm thán, thế sự thật biến ảo vô thường!
Mộ Tư không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, khi Hàn phu nhân đuổi theo ra ngoài thì anh ta đã lên xe.
Khi Hàn phu nhân trở về, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn khoác áo của Lăng Tiêu, đi ra theo sát phía sau hắn.
“Hoàn Hoàn.” Hàn phu nhân gọi cô lại: “Mới giờ này mà đã trở về sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, sau đó đi đến chỗ Hàn phu nhân: “Hàn phu nhân, đêm nay thực xin lỗi, mọi người sẽ ở lại Hải Thành mấy ngày?”
Hàn phu nhân nói: “Chắc là ba bốn ngày.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chúng ta hẹn sau đi, tôi dẫn bà đi đua xe, đêm nay tôi về trước, sẽ gọi điện thoại cho bà sau.”
Nhìn Lăng Tiêu lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tạm biệt Hàn phu nhân.
Ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn kéo chặt lấy áo khoác trên người.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh!
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn co ro người vào lớp áo thì cảm thấy đặc biệt chói mắt, cô không thích bị hắn chạm vào như vậy sao?
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi chịu đựng dưới người mình, hắn lại kéo cô lên đùi...
Phản kháng là vô dụng, cô chỉ có thể chịu đựng.
Vết thương trên môi lại rách rồi, đau quá...
Đến lúc nào sự tra tấn này mới có thể dừng lại?
Lúc trở về, Hàn Tín nói cho Hàn phu nhân biết kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu là vợ chồng, Hàn phu nhân khiếp sợ nói không nên lời.
Bà từng nghe Thịnh Hoàn Hoàn kể về câu chuyện giữa mình và Mộ Tư, khi đó ánh mắt cô toả sáng, cô nói Mộ Tư là người đàn ông cô đã chọn, đời này không phải anh thì không gả.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lấy chồng, mà người đàn ông kia lại không phải người mà cô đã từng hứa hẹn phải gả!
Hàn phu nhân thực thất vọng, cũng rất khổ sở: “Vì sao bọn họ không thể ở bên nhau, rõ ràng trong mắt họ đều có nhau, vì sao con bé kia lại gả cho Lăng Tiêu?”
Tâm tình của Hàn Tín cũng giống như Hàn phu nhân: “Khi về khách sạn, em đi hỏi thăm một chút đi.”
Sau đó Hàn phu nhân cũng biết được những chuyện Mộ Tư đã làm với Thịnh Hoàn Hoàn trong buổi hôn lễ kia, biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy Lăng Tiêu, bà tức giận đến chửi ầm lên.
Hàn Tín dỗ dành rất lâu vẫn không thể làm bà nguôi ngoai.
Thấy Hàn phu nhân tức đến hốc mắt đỏ bừng, Hàn Tín còn đặc biệt gọi điện thoại mắng Mộ Tư một trận.
Hàn phu nhân đứng bên cạnh cả giận quát: “Cặn bã, cậu là thứ cặn bã, Hoàn Hoàn yêu cậu như vậy, vì sao cậu lại làm tổn thương cô ấy?”
“Mộ Tư, cậu là thằng ngốc, cậu chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, cậu hối hận cũng đáng đời...”
Lúc này Mộ Tư đang đau khổ nằm trên giường, trên người anh ta mọc rất nhiều rôm, vừa đau vừa ngứa, đặc biệt khó chịu.
Nhưng chút đau đớn này lại không mãnh liệt bằng những lời nói của Hàn phu nhân. Câu nói của bà như một con dao hung hăng thọc vào trái tim Mộ Tư, máu chảy không ngừng.
Sau khi cúp điện thoại, đã không còn tiếng mắng tức giận của Hàn phu nhân, bốn phía trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như nơi nơi đều trở nên trống rỗng.
Lúc này đã là đêm khuya, Bạch Tuyết đã ngủ rồi.
Mộ Tư cào những nốt đỏ trên người, nhớ tới dáng vẻ bận trước bận sau trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn khi còn ở bên mình, hốc mắt anh ta đột nhiên đỏ lên.
Hàn phu nhân nói rất đúng, anh là thằng ngốc, đã chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, anh chính là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời này.
Rõ ràng cô là của anh, hiện tại lại biến thành của người khác.
Nếu có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao!
Anh nhất định sẽ không vứt bỏ cô.
Lúc này trong lòng anh vang lên một giọng nói: “Hiện tại quay đầu lại còn kịp, cô ấy yêu mày như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mày.”
Tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác: “Hiện tại quay đầu lại thì Bạch Tuyết phải làm sao bây giờ?”
“Bồi thường cho cô ta, người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy ở bên cạnh Lăng Tiêu cũng không được hạnh phúc, cô ấy cần mày bảo vệ.”
“Không được, Bạch Tuyết chịu nhiều đau khổ như vậy vì mày, mày không thể tổn thương cô ấy được.”
“Nhưng người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, mày nỡ nhìn cô ấy bị Lăng Tiêu sỉ nhục tra tấn như vậy sao?”
“Thịnh Hoàn Hoàn đã lấy chồng, cô ấy với mày không còn quan hệ gì, người mày nên bảo vệ là Bạch Tuyết.”
“Không, người mày phải bảo vệ là Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu bắt đi, người nợ cô ta là Mộ Thành Chu, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị mày tự tay làm tổn thương, người mày thật sự mắc nợ là cô ấy.”
“Không, Bạch Tuyết vì mày mới bị Mộ Thành Chu bắt đi, cũng là cô ấy cùng mày trải qua khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, người cần được bảo vệ là Bạch Tuyết...”
Trong đầu Mộ Tư như có hai người tí hon đang đánh nhau, anh ta che cái đầu sắp nổ tung lại, đau khổ co ro người.
Qua thật lâu sau, rốt cuộc hai giọng nói kia cũng có kết quả.
Như đã hạ quyết tâm, Mộ Tư đi tắm rửa rồi mặc áo tắm vào, ngồi lên xe lăn tự động, đi đến phòng Bạch Tuyết.
Chương 99: Tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng
Bạch Tuyết ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ thanh tú vùi vào mái tóc đen, có vẻ càng nhỏ nhắn tinh xảo.
Lúc này váy ngủ của cô bị kéo lên trên đùi, trên cẳng chân trắng nõn mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo. Đó là dấu vết để lại do quanh năm bị khóa sắt khoá lại.
Mộ Tư nhìn chằm chằm vết thương kia hồi lâu, tiếp theo chống người ngồi xuống trước giường, cúi người hôn lên môi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết trong lúc ngủ mơ lập tức bừng tỉnh, thấy người đàn ông trên người là Mộ Tư thì vẻ kinh hoảng trên mặt mới rút đi, trở nên ngượng ngùng: “Anh Mộ Tư, sao anh...”
“Em không thích sao?” Mộ Tư chống người nhìn xuống nhìn cô ta từ trên cao.
Nhưng mùi hương truyền đến chóp mũi lại không phải mùi anh ta quen thuộc. Anh nhớ rõ mùi thơm dễ ngửi trên người Thịnh Hoàn Hoàn, thứ mùi làm người ta không thể kháng cự.
Nhưng anh không tìm thấy cảm giác xúc động như khi đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn trên người Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lắc lắc đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Em... Em chỉ hơi sợ, em muốn đi toilet một chuyến.”
“Đi đi!”
Mộ Tư nghiêng người qua nằm xuống, dùng chăn che lại cái chân không trọn vẹn của mình, ánh mắt đen tối không rõ.
Lúc này, trong lòng Mộ Tư mới thật sự quyết định.
Chỉ là chuyện này cần được Bạch Tuyết tác thành!
Qua chừng mười phút, Bạch Tuyết mới đi ra từ phòng tắm. Cô đã tắm rửa xong, trên người thơm ngào ngạt.
Thấy cô đi ra, Mộ Tư xốc chăn lên, một cái chân không lành lặn không hề báo trước mà lộ ra trước mắt Bạch Tuyết.
Phần dưới đầu gối đã biến mất, chỗ vết thương khép kín có một vết sẹo dữ tợn vặn vẹo, giống như mấy con rết dính lại trên đó, trông xấu xí lại ghê tởm.
Bạch Tuyết lòng đầy khát khao trở thành người phụ nữ của Mộ Tư, lại quên mất sự không lành lặn ở chân anh.
Hiện giờ cái chân đó không hề báo trước mà xâm nhập tầm mắt cô ta, làm cô không thể che giấu phản xạ đầu tiên như một người bình thường, cô hít hà một hơi, đồng thời đôi mắt trợn to.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng phản ứng bản năng của Bạch Tuyết vẫn làm Mộ Tư thất vọng.
Cô bé cả đêm làm bạn với anh sau vụ tai nạn xe năm đó, hiện giờ nhìn thấy cái chân tàn tật của anh cũng nhịn không được sợ hãi!
Nhưng năm đó anh vì tự ti nên không để Bạch Tuyết nhìn thấy vết thương của mình, sau đó cô ta lại bị Mộ Thành Chu bắt đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hiện tại nghĩ lại, mấy năm nay trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì không còn người thứ hai nhìn thấy cái chân cụt của anh.
Hiện giờ nhìn thấy phản ứng của Bạch Tuyết, Mộ Tư mới biết được cái chân khuyết tật này làm người ta khó có thể chấp nhận đến cỡ nào.
Nghĩ đến lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn từng hôn lên vết thương này, trong lòng Mộ Tư đột nhiên đau đớn như bị đao cắt.
Chỉ là trải qua ảm đạm ngắn ngủi, Mộ Tư liền khôi phục bình tĩnh.
Anh di chuyển người về phía trước, lại gần Bạch Tuyết, ôn hoà mở miệng: “Tuyết Nhi, làm sao vậy?”
Bạch Tuyết theo phản xạ mà lui về phía sau.
Lúc này Mộ Tư đột nhiên duỗi tay bắt được Bạch Tuyết, dùng sức nhấc cô lên giường, mông cô vừa lúc đè lên phần chân cụt còn lại của anh.
“A...” Bạch Tuyết sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai, bắt đầu giãy giụa trong lòng anh.
Lúc này Bạch Băng đẩy cửa đi vào liền thấy tình cảnh này.
Chỉ thấy mặt Mộ Tư từ từ lạnh xuống, đôi tay đặt trên eo Bạch Tuyết nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, lộ ra phần chân bị đè ở phía dưới.
Lúc này Bạch Tuyết mới từ từ phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nên tái nhợt như tờ giấy: “Anh Mộ Tư.”
Mộ Tư mặt không cảm xúc mà kéo áo tắm trên người lên, chống thân thể chật vật trở lại xe lăn.
Bạch Tuyết muốn đi dìu anh, lại bị anh đẩy ra, xa cách mở miệng: “Cảm ơn, anh có thể tự làm.”
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, ấn điều khiển tự động, xe lăn lập tức lăn ra cửa.
Bạch Tuyết rơi lệ đầy mặt: “Anh Mộ Tư đừng đi, Tuyết Nhi không phải cố ý...”
Từ khi cô trở về đến nay, Mộ Tư chưa từng tháo chi giả xuống trước mặt cô, ngày thường thấy anh đi đường cũng không nhìn ra thiếu hụt trên chân anh.
Thế nên cô đã quên mất Mộ Tư đã mất một chân.
Nhưng tiếng khóc thút thít của Bạch Tuyết cũng không làm Mộ Tư quay đầu lại. Thấy bóng Mộ Tư biến mất ở ngoài cửa, Bạch Tuyết bụm mặt khóc rống lên.
Bạch Băng nhìn thấy tất cả, sắc mặt âm trầm xoay người đuổi theo Mộ Tư: “Cậu cố ý.”
Vẻ mặt Mộ Tư không chút thay đổi, anh cam chịu mà nói: “Hiển nhiên Tuyết Nhi không chấp nhận được thiếu hụt của tôi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông càng thích hợp.”
Bạch Băng cả giận nói: “Cậu đang trốn tránh trách nhiệm.”
Mộ Tư đột nhiên khống chế xe lăn xoay người: “Bạch Băng, cậu bình tĩnh lại suy nghĩ đi, tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng, tôi thật sự có thể làm Tuyết Nhi hạnh phúc sao? Điều kiện của Tuyết Nhi cũng không kém, cô ấy còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội lựa chọn, vì sao một hai phải bị trói buộc với tên tàn phế như tôi?”
Bạch Băng nhìn phần chân còn lại dưới lớp áo tắm của Mộ Tư, đột nhiên trầm mặc.
Mộ Tư nói từng câu từng chữ: “Cậu là anh trai của Bạch Tuyết, cậu phải lý trí hơn cô ấy, giúp cô ấy đưa ra lựa chọn chính xác, không phải sao?”
Bạch Băng bị Mộ Tư nói á khẩu không trả lời được, khó có thể quyết định.
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Tuyết truyền đến từ cách đó không xa: “Anh Mộ Tư, anh không muốn kết hôn với em sao?”
Tiếng nói này làm Mộ Tư và Bạch Băng biến sắc, lập tức quay đầu qua.
Chỉ thấy Bạch Tuyết mặt mày tái nhợt, rơi lệ đầy mặt, thân thể gầy gò lung lay sắp đổ, làm người ta sinh lòng thương hại và không nỡ.
“Tuyết Nhi.” Bạch Băng đau lòng không thôi, lập tức bước nhanh về hướng cô.
Ánh mắt Bạch Tuyết trước sau vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tư, thấy anh trầm mặc không nói, cô bi thương cong cong khóe miệng: “Em biết, kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn không quên được cô ấy, là em quá ích kỷ.”
“Anh Mộ Tư, em không muốn dùng ân tình trói buộc anh, em không cần anh áy náy mới chọn ở bên em, bởi vì như vậy anh sẽ không vui, em cũng sẽ không vui.”
Mộ Tư nhìn cô gái thiện lương tốt đẹp này mà nói không nên lời, cảm thấy kế sách vừa rồi của mình thật quá đê tiện.
Bạch Tuyết tạm dừng một lát, như hạ quyết tâm mà hít một hơi thật sâu, cười thật động lòng người, lại làm người ta đau lòng: “Anh Mộ Tư, anh nói với bà nội hủy bỏ hôn lễ đi!”
Bạch Băng lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tuyết Nhi.”
Bạch Tuyết cười cười, nói với Bạch Băng: “Em không có việc gì.”
Nói xong lại nhìn về phía Mộ Tư, bi thương cười nói: “Kỳ thật anh Mộ Tư không cần thử em, chỉ cần anh mở miệng, dù anh nói cái gì thì em cũng chịu.”
Lời Bạch Tuyết nói làm Mộ Tư rất hổ thẹn: “Thực xin lỗi.”
Vừa rồi anh ta thật sự mang theo mục đích thăm dò mà thân mật với cô, cố ý để lộ cái chân cụt ra, khi cô phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, anh thật sự đã nhẹ nhàng thở ra.
Hành vi này thật dơ bẩn đê tiện với Bạch Tuyết thiện lương đơn thuần.
Bạch Tuyết không giấu được vẻ mặt bi thương, lại cố bày ra dáng vẻ tiêu sái: “Anh Mộ Tư, anh đừng xin lỗi em, anh không có lỗi với em, như vậy cũng tốt, dù sao bà cũng không thích em.”
Nói xong, Bạch Tuyết xoay người bước từng bước trở về phòng ngủ của mình.
Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cảm giác áy náy của Mộ Tư tăng lên tới đỉnh điểm.
Chương 100: Mộ Tư, đời này anh đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi
Khi bóng dáng bi thương gầy ốm của Bạch Tuyết biến mất, anh ta nhìn về phía Bạch Băng: “Cậu vào phòng sách với tôi một chuyến.”
Nửa giờ sau, Mộ Tư đưa một lá đơn chuyển nhượng cổ phần cho Bạch Băng, tiếp theo lại lấy ra hai cuốn sổ đỏ: “Tôi chuyển 10% cổ phần Mộ thị cho Tuyết Nhi, còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Nhìn lá đơn chuyển nhượng cổ phần đã ký tên, Bạch Băng khiếp sợ không thôi.
Lúc trước bọn họ thu được ảnh do Mộ Thành Chu gửi đến, cho rằng Bạch Tuyết đã bị ông ta giết, sau đó Mộ Tư đã chuyển 20% cổ phần Mộ thị vào danh nghĩa của anh ta, trong 20% đó bao gồm cả phần của Bạch Tuyết.
Hiện tại Mộ Tư lại cho Tuyết Nhi thêm 10%, như vậy cổ phần trên tay anh em họ đã ngang với 30% trên tay anh ta.
Còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố.
Đó là hai căn biệt thự xa hoa, đều là phòng cảnh đêm, có thể nhìn xuống toàn bộ trung tâm thành phố phồn hoa.
Lúc mua hai căn nhà này Bạch Băng cũng có mặt, cho nên anh ta biết chúng có giá trị cao đến mức nào.
Bạch Băng nhìn hợp đồng trên tay, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu muốn dùng tiền mua đứt ân tình cứu mạng của Tuyết Nhi.”
“Tôi nói, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Mộ Tư khôi phục vẻ ôn hoà như ngọc: “Có chúng, Tuyết Nhi chính là thiên kim hào môn, về sau đi ra ngoài không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không ai dám xem thường cô ấy.”
Đúng vậy, có chúng thì tài sản của anh em họ gần như ngang hàng với Mộ Tư, về sau ai còn dám hà hiếp Tuyết Nhi, ai còn dám xem thường họ?
Bạch Băng cảm thấy thứ trong tay thật nặng nề: “Mộ Tư, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu làm vậy, tôi cũng muốn thay Tuyết Nhi cảm ơn cậu, dù sao nó cũng bảo đảm cho cả đời con bé.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạch Tuyết trở lại phòng, sắc mặt trở nên rất âm trầm, cô ta ngồi ở đầu giường, trong miệng cắn chặt góc chăn, hận thù làm ngũ quan cô vặn vẹo.
Trên đời này ai cũng có thể phụ cô, chỉ có Mộ Tư không được.
Mấy năm nay cô chịu hết sỉ nhục, bị đánh bị mắng bị người ta phun nước miếng lên mặt, dưới chân cô là sợi xích sắt, mỗi ngày sống không bằng một con chó.
6 năm, suốt 6 năm cô phải sống trong sự sỉ nhục này, sống mà không bằng chết.
Mà những tủi nhục, những vết sẹo đầy người này đều do Mộ Tư mang đến cho cô.
Nhưng anh ta lại phản bội cô, yêu cô gái khác, hiện tại còn muốn hủy hôn vứt bỏ cô.
Sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế?
Vậy tất cả những đau khổ cô phải chịu trong 6 năm qua là cái gì?
Mộ Tư, đời này anh cũng đừng mơ thoát khỏi tôi, đừng mơ.
Bạch Băng cầm đơn chuyển nhượng đi đến ngoài cửa Bạch Tuyết, gõ gõ cửa: “Tuyết Nhi, anh có thể đi vào không?”
Không ai đáp lại.
Khi Bạch Băng đẩy cửa ra liền thấy Bạch Tuyết ngồi ở đầu giường, đôi tay nắm chặt góc chăn, vùi đầu khóc thút thít, thân thể gầy yếu co chặt thành một cục.
Bạch Băng nhìn thấy hình ảnh này thì rất đau lòng, anh ta khóa cửa lại, đi đến mép giường Bạch Tuyết: “Nếu thích như vậy thì vì sao lại chọn buông tay?”
Bạch Tuyết bi thương khóc thút thít: “Anh, anh ấy không thích em, cho dù miễn cưỡng ở bên nhau cũng là vì thương hại, em không cần anh ấy thương hại.”
Nghe Bạch Tuyết nói vậy, Bạch Băng nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ như vậy cũng tốt.
Anh ta ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Bạch Tuyết: “Em nghĩ thế cũng tốt, hiện tại buông tay chỉ đau một thời gian, miễn cưỡng kết hôn mới là đau cả đời.”
Nhưng Bạch Tuyết lại lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt lên mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em không bỏ xuống được, em thật sự yêu anh ấy, nếu không phải vì anh ấy, em căn bản không kiên trì được đến hiện tại, mấy năm nay anh ấy chính là trụ cột tinh thần của em, anh ấy rời đi thì em cũng ngã xuống.”
Trái tim Bạch Băng đau đớn: “Nhưng cậu ta không yêu em.”
“Vậy em chờ đến khi anh ấy hồi tâm chuyển ý mới thôi.” Bạch Tuyết quá cố chấp, cố chấp đến mức làm Bạch Băng đau đầu: “Dù sao cô gái anh ấy yêu cũng đã kết hôn rồi, không phải sao?”
Bạch Băng không biết suy nghĩ thật trong lòng Bạch Tuyết, đối mặt với Bạch Tuyết cố chấp, Bạch Băng chỉ có thể tuỳ ý cô.
Nếu cô không muốn buông tay thì không ai miễn cưỡng được, chỉ có thể để thời gian chậm rãi hòa tan tình cảm trong lòng cô!
Bạch Băng đặt đơn chuyển nhượng và sổ đỏ trước mặt Bạch Tuyết: “Đây là Mộ Tư cho em, hai căn nhà ở trung tâm thành phố và 10% cổ phần Mộ thị.”
Bạch Tuyết nhìn chồng giấy trước mặt, sau đó hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Băng, hình như không biết mấy thứ này có lợi ích gì.
Tiếp theo Bạch Băng nói cho cô biết: “Tổng giá trị thị trường hiện giờ của tập đoàn Mộ thị đã vượt qua chục tỷ, 10% cổ phần này tương đương với hơn 1 tỷ.”
Bạch Tuyết khiếp sợ không thôi, hai mắt trừng rất lớn.
Bạch Băng nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì cưng chiều nhếch khoé miệng lên, chỉ vào hai cuốn sổ đỏ còn lại: “Hai căn nhà này nằm ở mảnh đất hoàng kim trung tâm thành phố, mỗi căn trị giá mấy ngàn vạn.”
Hơn 1 tỷ!
Hai căn nhà trị giá mấy ngàn vạn!
Bạch Tuyết nằm mơ cũng không ngờ Mộ Tư lại cho cô nhiều tiền như vậy, nửa ngày sau mới tìm về giọng nói của mình: “Chúng... Đều là của chúng ta sao?”
Bạch Băng sửa đúng: “Là của em, trong tay anh cũng có 20% cổ phần, cổ phần của hai anh em mình cộng lại đã ngang với Mộ Tư, chỉ lấy tiền hoa hồng mỗi năm đã là con số trên trời. Hơn nữa với sự phát triển hiện tại của tập đoàn Mộ thị, về sau những cổ phần đó sẽ càng đáng giá, Tuyết Nhi, hiện tại chúng ta là hào môn thật sự rồi.”
Hào môn thật sự?
“10% cổ phần giá trị hơn 1 tỷ, 30% chính là...”
Bạch Băng thế cô trả lời: “Hơn 4 tỷ.”
“Hơn 4 tỷ...”
Nghe thấy con số này, tim Bạch Tuyết đập nhanh như sấm.
Bạch Băng nắm chặt tay Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, em yên tâm, anh sẽ tìm cho em một người thầy tốt, học bù lại những kiến thức mấy năm nay đã bỏ lỡ, để em trở thành một thiên kim hào môn chân chính.”
Thiên kim hào môn!
Cô sao?
Bạch Tuyết khó tin mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em đang nằm mơ sao?”
Bạch Băng bật cười: “Em không nằm mơ, ngày mai anh dẫn em đi xem hai căn hộ đó, ngủ đi, đã khuya rồi.”
Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu, thân thể kích động run rẩy.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ của Bạch Tuyết. Mấy năm nay cô sống hèn mọn đến mức nào thì chỉ có cô biết rõ nhất.
Vì tồn tại, cô đê tiện đến mức sa vào bùn lầy, nếm hết xem thường và gian khổ, sống không bằng một con chó.
Hiện tại đột nhiên có người nói cho cô biết, cô trở thành hào môn thiên kim, thành người tầng cao, từ nay về sau không còn ai dám coi khinh cô, cũng không ai biết về quá khứ đen tối của cô, hỏi sao cô có thể không kích động?
Lời nói của Bạch Băng không thua gì một khởi đầu mới đối với Bạch Tuyết...
….
Sau khi Bạch Băng rời đi, Mộ Tư cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng đi, giống như gông xiềng luôn trói buộc trên người anh đã bị chặt đứt, chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng đến vậy.
Sau đó Mộ Tư lập tức cho người ta điều tra Lăng Tiêu.
Nửa năm trước Lăng Tiêu mang một đứa con riêng từ nước ngoài trở về, trước kia anh ta không để ý chuyện này, hiện tại anh muốn điều tra rõ ràng.
Mẹ của đứa con riêng kia là ai, hiện tại cô ta ở đâu, Lăng Tiêu còn âm thầm qua lại với cô ta hay không… Những chuyện này rất quan trọng đối với kết hoạch đoạt lại Thịnh Hoàn Hoàn của anh ta.
Mọi người đều chuyển mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu, lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị cắt ngang.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ đứng lên.
Mộ Tư bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn mãnh liệt: Hiện tại cô không muốn tới gần anh ta đến thế sao?
Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trở nên trắng bệch, cho dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.
Mộ Tư nhìn sắc mặt và sự sợ hãi trong đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì nhìn lại theo ánh mắt cô.
Chỉ thấy Lăng Tiêu như một vương giả tôn quý lạnh nhạt đi vào từ ngoài cửa, trên người mang theo vẻ lười biếng uy thế của người cầm quyền, làm người ta không dám coi nhẹ.
Lăng Tiêu, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Sắc mặt Mộ Tư lập tức trở nên rất lạnh lẽo, khí chất ôn hoà cũng sắc bén lên, ánh mắt anh ta lại về tới gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên là vì Lăng Tiêu nên cô mới chấp nhận tham dự buổi tiệc này?
Cho nên cô vội vã muốn rời xa anh như vậy là sợ người đàn ông này hiểu lầm?
Nhận rõ hai điều này, trong lòng Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè nặng, làm anh nghẹn rất khó chịu.
Lăng Tiêu vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng sắc bén.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, cô hoàn toàn luống cuống.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.
Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.
Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”
Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.
Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”
Đường Dật giơ tay: “Đường Dật.”
Hàn Tín nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Kỳ thật lần này vợ chồng Hàn Tín tới Hải Thành là vì cụ nhà mắc bệnh lạ, phía Hàn Quốc đã bó tay không còn cách nào.
Sau đó Hàn phu nhân nghe nói Hải Thành từng có ca bệnh tương tự, người bệnh trải qua chẩn trị thì đã khỏi bệnh, vì thế hai vợ chồng mới chạy đến đây một chuyến.
Kỳ thật những người đàn ông còn lại trên bàn cơm đều là danh nhân trong giới y học Hải Thành, được Mộ Tư thành tâm mời tới.
Mộ Tư cũng từng liên hệ với Đường Dật, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.
Vợ chồng Hàn Tín đành phải vận dụng mối quan hệ của mình mới liên hệ được với Lăng Tiêu. Cho nên Mộ Tư căn bản không biết đêm nay Lăng Tiêu và Đường Dật sẽ đến.
Sau khi Lăng Tiêu và Đường Dật ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.
Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.
Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khẽ với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”
Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.
Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.
Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.
Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.
Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?
Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.
Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đều đặc biệt “Quái dị”, thậm chí còn mang theo khinh thường.
Bọn họ coi Thịnh Hoàn Hoàn trở thành người phụ nữ phóng đãng hám giàu quyến rũ đàn ông ngay trước mặt công chúng. Phụ nữ trong sạch ai lại đặt tay lên quần đàn ông, nơi đó có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?
Vẻ mặt vợ chồng Hàn Tín đã phức tạp đến không biết nên hình dung thế nào.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, vội vàng thu tay lại, rõ ràng cô chỉ kéo vạt áo, đâu có đụng phải quần hắn đâu?
Hơn nữa, hắn xa cách kêu cô “Thịnh tiểu thư” trước mặt mọi người như vậy, rõ ràng là cố ý làm mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn.
Mộ Tư thật sự không thể im lặng nữa, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu, cười như không cười mà nói: “Lăng tổng, vừa rồi Hoàn Hoàn chỉ vô ý đụng phải vạt áo của anh mà thôi, đã sớm nghe nói anh rất bài xích phụ nữ, không ngờ còn nghiêm trọng hơn cả lời đồn.”
Lăng Tiêu nhìn về phía Mộ Tư, trong lười biếng mang theo trào phúng: “Mộ tổng nói nhẹ nhàng như thế, xem ra cũng bị sờ không ít lần rồi!”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, đôi tay siết lại với nhau.
Lăng Tiêu nói lời này là ngang nhiên, không kiêng nể gì mà sỉ nhục cô.
Cô biết ngay mà, dù đêm nay cô làm cái gì cũng là sai đối với hắn!
Mộ Tư cũng không nhịn được như Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta âm trầm nhìn Lăng Tiêu: “Lăng tổng xin tự trọng.”
Lúc này Đường Dật cười cười: “Nên tự trọng là Mộ tổng mới đúng, không nhìn thấy Thịnh tiểu thư người ta căn bản lười phản ứng anh, xum xoe cũng phải coi hoàn cảnh chứ?”
Mộ Tư lập tức nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói tràn ngập bảo vệ: “Hoàn Hoàn, em ngồi qua chỗ anh đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, mu bàn tay trắng nõn bị cô véo đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm khăn trải bàn trước mặt, môi đỏ mím chặt lại với nhau.
“Hoàn Hoàn...”
“Mộ tổng, anh đừng quan tâm đến tôi được không?” Cô nâng mặt lên, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn làm cổ họng Mộ Tư như bị người ta bóp lấy.
Lăng Tiêu nhìn hành động của hai người mà trào phúng nhếch môi mỏng lên.
Những người khác không dám thở mạnh, họ ngửi thấy trong không khí tràn ra mùi thuốc súng, hơn nữa còn rất nồng.
Vợ chồng Hàn Tín hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cuối cùng chiến tranh cũng ngừng nghỉ, Thịnh Hoàn Hoàn không hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay cô đã thật sự lĩnh ngộ được sự ác liệt của Lăng Tiêu, chỉ là dù cô bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể ép mình nhịn xuống.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Con đường này là cô tự chọn, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng phải đi tiếp.
Cô cũng biết Lăng Tiêu thật sự nổi giận, nhưng cô không phải đối thủ của Lăng Tiêu, dù sao làm cái gì cũng là sai với hắn, cô không muốn phiền não nữa, chỉ muốn tiệc tối hôm nay mau kết thúc.
Không bao lâu sau, đồ ăn được đưa lên, Thịnh Hoàn Hoàn yên lặng chôn mặt vào chén, nhắm mắt làm ngơ.
Cũng may Mộ Tư khá thức thời, không gây thêm phiền phức cho cô nữa.
Nhưng anh ta ngồi bên cạnh cô cứ uống ly này tới ly kia, không bao lâu sau da đã bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ.
Mộ Tư dị ứng với cồn, uống nhiều quá cả người sẽ phát ngứa khó chịu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ anh ta uống như vậy.
Chương 97: Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhíu mày. Cô lo cho bản thân còn chưa xong, đâu còn tâm tư đi quan tâm người khác.
Trước kia đau lòng Mộ Tư là vì yêu, mà hiện tại anh ta chẳng còn là gì với cô cả.
Nhưng hiển nhiên Mộ Tư còn chưa rõ chuyện này, nếu không sẽ không tra tấn mình như vậy.
Sau khi cơm no rượu say, vợ chồng Hàn Tín và các bác sĩ quyền uy khác bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Hàn lão gia.
Lăng Tiêu đẩy ghế đi ra bên ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái đĩa sạch sẽ trước mặt hắn, vừa rồi hắn chẳng ăn gì cả, nhưng lại uống không ít rượu.
Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy, rất ít chạm vào đồ ăn bên ngoài, cho nên dù trở về khuya lơ khuya lắc mà bụng vẫn còn đói.
Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cũng đi theo ra ngoài.
Mộ Tư nhìn vị trí trống bên cạnh, trong lòng cũng trở nên trống rỗng, khóe miệng nhếch lên ý cười chua xót.
Hiện tại trong mắt cô chỉ có Lăng Tiêu, cho dù anh ta uống nhiều đến mấy, thân thể khó chịu đến mức nào, ánh mắt cô cũng không dừng lại vì anh.
Rõ ràng ngày đó ở Cố gia, cô đã nói rất rõ ràng, rõ ràng anh đã quyết định chấp nhận, lựa chọn phụ trách với Bạch Tuyết, nhưng vừa thấy mặt, quyết tâm của anh liền bị cô dễ dàng làm dao động.
Anh muốn ép mình đừng để ý cô, đừng quan tâm cô, anh đã chọn Bạch Tuyết thì không nên đổi ý nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng anh phát hiện mình căn bản không làm được...
Hoàn Hoàn, em nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?
“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lăng Tiêu, khẽ gọi hắn một tiếng.
Bước chân Lăng Tiêu không tạm dừng chút nào, hắn lao thẳng đến toilet, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, vào khoảnh khắc hắn đẩy cửa, cô duỗi tay ôm eo hắn từ phía sau: “Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi!”
Lăng Tiêu không nói cái gì, trực tiếp duỗi tay túm cô vào WC, quay người đè cô lên ván cửa, tay siết lấy mông cô...
Hơn mười phút sau, Lăng Tiêu mới rời khỏi người cô.
Quần áo Thịnh Hoàn Hoàn hỗn độn, kiệt sức dựa vào ván cửa, thân thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ.
Môi cô bị rách, nhưng không phải bị Lăng Tiêu cắn.
Nhìn người đàn ông không chút gợn sóng sửa sang lại quần áo trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi mình, sợ mình nhịn không được bật khóc.
Rất nhanh, tay Thịnh Hoàn Hoàn lại bị túm chặt, cô sợ hãi mở to hai mắt muốn tránh né, Lăng Tiêu lại cưỡng chế tóm lấy cô: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn sau khi động tình.
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn thò tay về hướng mình...
Thẳng đến hắn sửa sang lại váy áo cho cô, buông tay ra thì cô mới mở bừng hai mắt.
Lăng Tiêu đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy lên đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, giọng nói khôi phục lạnh nhạt: “Chỉnh trang lại một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”
Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo bước chân nặng nề đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.
Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị cắn rách, có tơ máu thấm ra.
Cô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.
Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn...
Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.
“Đi thôi.” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về nhà.”
Lăng Tiêu nói: “Đi vào chào hỏi một tiếng rồi về.”
Cô nói: “Tôi muốn về ngay.”
Trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện chút lạnh lẽo: “Sợ bị người đàn ông kia thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đến thế à?”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm tay, không nhịn được mà nói: “Có liên quan gì đến anh ta? Vì sao anh nhất định phải liên tưởng tôi và anh ta với nhau, tôi đã nói với anh là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi đã sớm không yêu anh ta, vì sao anh lại không tin?”
Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.
“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi.”
Là không yêu, hay là không dám?
Đối mặt với cặp mắt đen như có thể nhìn thấu linh hồn, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại.
Một lát sau, cô mới kiên định trả lời hắn: “Là không yêu.”
“Vậy vào cùng tôi.”
“...”
Khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn một trước một sau đi đến.
Hai người vừa ngồi xuống, Đường Dật liền không đứng đắn thổi tiếng huýt sáo: “Thật kịch liệt, môi còn bị rách, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Lăng Tiêu bậc lửa châm điếu thuốc rồi ngậm trên môi, không giải thích gì.
Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh đến đáng sợ, từng ánh mắt sắc bén làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lưng như kim chích.
Người từng trải vừa nhìn liền biết vừa rồi cô và Lăng Tiêu đã làm cái gì.
Mộ Tư bên cạnh nhìn môi Thịnh Hoàn Hoàn sưng đỏ, váy đã nhăn nhúm, có thể thấy rõ được dấu hôn trên cổ, hai nắm đấm của anh ta vang lên “Răng rắc”.
Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra hình ảnh cô và Lăng Tiêu thân mật, ghen ghét làm anh phát cuồng.
Mộ Tư đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo cô đi ra bên ngoài: “Anh đưa em về nhà.”
Anh đưa em về nhà.
Mộ Tư đã từng nói những lời này với cô vô số lần, lần nào cô cũng vui vẻ nhảy nhót, cười vô ưu vô lự, thuần túy tươi đẹp.
Chỉ có lần này, trái tim cô đã lạnh.
Về nhà, nhà nào?
Anh ta muốn đích thân đưa cô về Lăng Phủ sao?
“Buông tay.” Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức ném tay Mộ Tư ra.
Mộ Tư uống hơi quá, bị Thịnh Hoàn Hoàn đẩy như vậy thì ngã vào vách tường, đau đến anh ta rầu rĩ rên lên một tiếng.
Anh ta cứng lại, lại nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, dùng giọng nói dễ nghe dịu dàng đáp: “Hoàn Hoàn, anh đưa em trở về, em về nhà với anh được không?”
Giọng nói Mộ Tư dịu dàng đến nao lòng, giống như một người đàn ông nói chuyện với cô gái mà mình thích, bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Đừng quấy nữa em, trở về với anh được không?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua tia đau đớn dữ dội, tiếp theo bẻ từng ngón tay của anh ta ra: “Mộ tổng, mong anh tự trọng.”
Mộ Tư nhìn tay bàn trống rỗng, năm ngón tay từ từ siết chặt, trái tim đau đớn như bị lăng trì, làm anh ta khôi phục chút lý trí.
Trái cổ của anh ta lăn lộn vài vài, sau đó mới suy sụp nói: “Xin lỗi, là anh làm quá.”
Nói xong, Mộ Tư xoay người đi ra ngoài cửa.
Hàn phu nhân phức tạp liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, lo lắng đuổi theo.
Mà từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn, giống như đang xem một trò khôi hài không có liên quan gì đến hắn.
Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo, nhưng đau đến mấy cũng không thể nói, chỉ cảm thấy bọn họ đều đáng buồn như nhau.
Mộ Tư đi rồi, trong phòng khôi phục im lặng.
Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, bắt đầu nói đến chủ đề đêm nay.
Chương 98: Nếu có thể làm lại mọi chuyện thì tốt biết bao
Đường Dật lấy ra một phần văn kiện từ trong túi, sau đó nhìn về phía Hàn Tín: “Hàn tổng, tôi có thể trị bệnh của cha ngài, nhưng tôi có một điều kiện.”
Vừa dứt lời, Đường Dật đã đưa một phần tài liệu cho Hàn Tín.
Hàn Tín mở tài liệu ra, mày nhăn càng ngày càng chặt.
Đường Dật thấy vậy thì bình tĩnh nói: “Tôi có thể nói cho ông biết, tìm khắp Hải Thành, bao gồm các vị ngồi ở đây, chỉ có tôi trị được bệnh của cha ông.”
Đường Dật ăn nói rất kiêu ngạo. Nhưng sau khi các vị bác sĩ quyền uy ngồi ở đây biết được bệnh tình của cha Hàn, họ đều không nắm chắc, thậm chí chưa từng tiếp xúc qua, cho nên lúc này họ cũng không dám công khai phản đối Đường Dật.
Đặc biệt lúc này bên cạnh Đường Dật còn có “Ma quỷ”.
Tiếp theo, Đường Dật lại tung ra một chỗ tốt: “Còn bệnh kín của lệnh phu nhân nữa, tôi cũng có tự tin chữa khỏi cho bà ấy.”
Trước kia Hàn phu nhân từng phá thai, sau đó chỉ cần mang thai thì sẽ sảy thai liên tục, bà từng đi khám rất nhiều bác sĩ, mỗi lần mang thai đều cẩn thận che chở, nhưng vẫn giữ không nổi.
Hiện tại đã qua tuổi 40, vợ chồng bọn họ đều đã từ bỏ.
Hàn Tín nhìn dáng vẻ tự tin của Đường Dật, trong lòng đã dao động, nhưng phần hợp đồng này có ảnh hưởng rất lớn, nhất thời ông cũng không thể quyết định.
Lăng Tiêu phun ra một ngụm khói trắng, ném một phần hồ sơ khác cho Hàn Tín: “Có lẽ Hàn tổng còn chưa đủ hiểu Lăng thị, tôi cho ông một đêm để suy xét, ngày mai trả lời tôi.”
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu dụi tắt tàn thuốc trong tay, tiếp theo thì đứng lên: “Tôi đi trước.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lăng Tiêu cầm lấy cái áo khoác trên ghế, tiện tay khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn cô và nói: “Đi thôi, về nhà.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó co rúm thân thể lạnh lẽo vào áo khoác, đi theo hắn ra ngoài.
Đường Dật vỗ vỗ bả vai Hàn Tín: “Hàn tổng suy xét cho kỹ, chúc ông chơi vui vẻ trong chuyến đi Hải Thành lần này.”
“Đường Dật.” Hàn Tín gọi anh lại: “Xin hỏi Thịnh tiểu thư và Lăng tổng có quan hệ gì?”
Đường Dật cười cười: “Đương nhiên là vợ chồng.”
Vợ chồng?
Hàn Tín thật không ngờ Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ là vợ chồng...
Nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, Hàn Tín không khỏi cảm thán, thế sự thật biến ảo vô thường!
Mộ Tư không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, khi Hàn phu nhân đuổi theo ra ngoài thì anh ta đã lên xe.
Khi Hàn phu nhân trở về, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn khoác áo của Lăng Tiêu, đi ra theo sát phía sau hắn.
“Hoàn Hoàn.” Hàn phu nhân gọi cô lại: “Mới giờ này mà đã trở về sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, sau đó đi đến chỗ Hàn phu nhân: “Hàn phu nhân, đêm nay thực xin lỗi, mọi người sẽ ở lại Hải Thành mấy ngày?”
Hàn phu nhân nói: “Chắc là ba bốn ngày.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chúng ta hẹn sau đi, tôi dẫn bà đi đua xe, đêm nay tôi về trước, sẽ gọi điện thoại cho bà sau.”
Nhìn Lăng Tiêu lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tạm biệt Hàn phu nhân.
Ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn kéo chặt lấy áo khoác trên người.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh!
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn co ro người vào lớp áo thì cảm thấy đặc biệt chói mắt, cô không thích bị hắn chạm vào như vậy sao?
Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi chịu đựng dưới người mình, hắn lại kéo cô lên đùi...
Phản kháng là vô dụng, cô chỉ có thể chịu đựng.
Vết thương trên môi lại rách rồi, đau quá...
Đến lúc nào sự tra tấn này mới có thể dừng lại?
Lúc trở về, Hàn Tín nói cho Hàn phu nhân biết kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu là vợ chồng, Hàn phu nhân khiếp sợ nói không nên lời.
Bà từng nghe Thịnh Hoàn Hoàn kể về câu chuyện giữa mình và Mộ Tư, khi đó ánh mắt cô toả sáng, cô nói Mộ Tư là người đàn ông cô đã chọn, đời này không phải anh thì không gả.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lấy chồng, mà người đàn ông kia lại không phải người mà cô đã từng hứa hẹn phải gả!
Hàn phu nhân thực thất vọng, cũng rất khổ sở: “Vì sao bọn họ không thể ở bên nhau, rõ ràng trong mắt họ đều có nhau, vì sao con bé kia lại gả cho Lăng Tiêu?”
Tâm tình của Hàn Tín cũng giống như Hàn phu nhân: “Khi về khách sạn, em đi hỏi thăm một chút đi.”
Sau đó Hàn phu nhân cũng biết được những chuyện Mộ Tư đã làm với Thịnh Hoàn Hoàn trong buổi hôn lễ kia, biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy Lăng Tiêu, bà tức giận đến chửi ầm lên.
Hàn Tín dỗ dành rất lâu vẫn không thể làm bà nguôi ngoai.
Thấy Hàn phu nhân tức đến hốc mắt đỏ bừng, Hàn Tín còn đặc biệt gọi điện thoại mắng Mộ Tư một trận.
Hàn phu nhân đứng bên cạnh cả giận quát: “Cặn bã, cậu là thứ cặn bã, Hoàn Hoàn yêu cậu như vậy, vì sao cậu lại làm tổn thương cô ấy?”
“Mộ Tư, cậu là thằng ngốc, cậu chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, cậu hối hận cũng đáng đời...”
Lúc này Mộ Tư đang đau khổ nằm trên giường, trên người anh ta mọc rất nhiều rôm, vừa đau vừa ngứa, đặc biệt khó chịu.
Nhưng chút đau đớn này lại không mãnh liệt bằng những lời nói của Hàn phu nhân. Câu nói của bà như một con dao hung hăng thọc vào trái tim Mộ Tư, máu chảy không ngừng.
Sau khi cúp điện thoại, đã không còn tiếng mắng tức giận của Hàn phu nhân, bốn phía trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như nơi nơi đều trở nên trống rỗng.
Lúc này đã là đêm khuya, Bạch Tuyết đã ngủ rồi.
Mộ Tư cào những nốt đỏ trên người, nhớ tới dáng vẻ bận trước bận sau trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn khi còn ở bên mình, hốc mắt anh ta đột nhiên đỏ lên.
Hàn phu nhân nói rất đúng, anh là thằng ngốc, đã chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, anh chính là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời này.
Rõ ràng cô là của anh, hiện tại lại biến thành của người khác.
Nếu có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao!
Anh nhất định sẽ không vứt bỏ cô.
Lúc này trong lòng anh vang lên một giọng nói: “Hiện tại quay đầu lại còn kịp, cô ấy yêu mày như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mày.”
Tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác: “Hiện tại quay đầu lại thì Bạch Tuyết phải làm sao bây giờ?”
“Bồi thường cho cô ta, người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy ở bên cạnh Lăng Tiêu cũng không được hạnh phúc, cô ấy cần mày bảo vệ.”
“Không được, Bạch Tuyết chịu nhiều đau khổ như vậy vì mày, mày không thể tổn thương cô ấy được.”
“Nhưng người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, mày nỡ nhìn cô ấy bị Lăng Tiêu sỉ nhục tra tấn như vậy sao?”
“Thịnh Hoàn Hoàn đã lấy chồng, cô ấy với mày không còn quan hệ gì, người mày nên bảo vệ là Bạch Tuyết.”
“Không, người mày phải bảo vệ là Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu bắt đi, người nợ cô ta là Mộ Thành Chu, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị mày tự tay làm tổn thương, người mày thật sự mắc nợ là cô ấy.”
“Không, Bạch Tuyết vì mày mới bị Mộ Thành Chu bắt đi, cũng là cô ấy cùng mày trải qua khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, người cần được bảo vệ là Bạch Tuyết...”
Trong đầu Mộ Tư như có hai người tí hon đang đánh nhau, anh ta che cái đầu sắp nổ tung lại, đau khổ co ro người.
Qua thật lâu sau, rốt cuộc hai giọng nói kia cũng có kết quả.
Như đã hạ quyết tâm, Mộ Tư đi tắm rửa rồi mặc áo tắm vào, ngồi lên xe lăn tự động, đi đến phòng Bạch Tuyết.
Chương 99: Tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng
Bạch Tuyết ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ thanh tú vùi vào mái tóc đen, có vẻ càng nhỏ nhắn tinh xảo.
Lúc này váy ngủ của cô bị kéo lên trên đùi, trên cẳng chân trắng nõn mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo. Đó là dấu vết để lại do quanh năm bị khóa sắt khoá lại.
Mộ Tư nhìn chằm chằm vết thương kia hồi lâu, tiếp theo chống người ngồi xuống trước giường, cúi người hôn lên môi Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết trong lúc ngủ mơ lập tức bừng tỉnh, thấy người đàn ông trên người là Mộ Tư thì vẻ kinh hoảng trên mặt mới rút đi, trở nên ngượng ngùng: “Anh Mộ Tư, sao anh...”
“Em không thích sao?” Mộ Tư chống người nhìn xuống nhìn cô ta từ trên cao.
Nhưng mùi hương truyền đến chóp mũi lại không phải mùi anh ta quen thuộc. Anh nhớ rõ mùi thơm dễ ngửi trên người Thịnh Hoàn Hoàn, thứ mùi làm người ta không thể kháng cự.
Nhưng anh không tìm thấy cảm giác xúc động như khi đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn trên người Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết lắc lắc đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Em... Em chỉ hơi sợ, em muốn đi toilet một chuyến.”
“Đi đi!”
Mộ Tư nghiêng người qua nằm xuống, dùng chăn che lại cái chân không trọn vẹn của mình, ánh mắt đen tối không rõ.
Lúc này, trong lòng Mộ Tư mới thật sự quyết định.
Chỉ là chuyện này cần được Bạch Tuyết tác thành!
Qua chừng mười phút, Bạch Tuyết mới đi ra từ phòng tắm. Cô đã tắm rửa xong, trên người thơm ngào ngạt.
Thấy cô đi ra, Mộ Tư xốc chăn lên, một cái chân không lành lặn không hề báo trước mà lộ ra trước mắt Bạch Tuyết.
Phần dưới đầu gối đã biến mất, chỗ vết thương khép kín có một vết sẹo dữ tợn vặn vẹo, giống như mấy con rết dính lại trên đó, trông xấu xí lại ghê tởm.
Bạch Tuyết lòng đầy khát khao trở thành người phụ nữ của Mộ Tư, lại quên mất sự không lành lặn ở chân anh.
Hiện giờ cái chân đó không hề báo trước mà xâm nhập tầm mắt cô ta, làm cô không thể che giấu phản xạ đầu tiên như một người bình thường, cô hít hà một hơi, đồng thời đôi mắt trợn to.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng phản ứng bản năng của Bạch Tuyết vẫn làm Mộ Tư thất vọng.
Cô bé cả đêm làm bạn với anh sau vụ tai nạn xe năm đó, hiện giờ nhìn thấy cái chân tàn tật của anh cũng nhịn không được sợ hãi!
Nhưng năm đó anh vì tự ti nên không để Bạch Tuyết nhìn thấy vết thương của mình, sau đó cô ta lại bị Mộ Thành Chu bắt đi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hiện tại nghĩ lại, mấy năm nay trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì không còn người thứ hai nhìn thấy cái chân cụt của anh.
Hiện giờ nhìn thấy phản ứng của Bạch Tuyết, Mộ Tư mới biết được cái chân khuyết tật này làm người ta khó có thể chấp nhận đến cỡ nào.
Nghĩ đến lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn từng hôn lên vết thương này, trong lòng Mộ Tư đột nhiên đau đớn như bị đao cắt.
Chỉ là trải qua ảm đạm ngắn ngủi, Mộ Tư liền khôi phục bình tĩnh.
Anh di chuyển người về phía trước, lại gần Bạch Tuyết, ôn hoà mở miệng: “Tuyết Nhi, làm sao vậy?”
Bạch Tuyết theo phản xạ mà lui về phía sau.
Lúc này Mộ Tư đột nhiên duỗi tay bắt được Bạch Tuyết, dùng sức nhấc cô lên giường, mông cô vừa lúc đè lên phần chân cụt còn lại của anh.
“A...” Bạch Tuyết sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai, bắt đầu giãy giụa trong lòng anh.
Lúc này Bạch Băng đẩy cửa đi vào liền thấy tình cảnh này.
Chỉ thấy mặt Mộ Tư từ từ lạnh xuống, đôi tay đặt trên eo Bạch Tuyết nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, lộ ra phần chân bị đè ở phía dưới.
Lúc này Bạch Tuyết mới từ từ phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nên tái nhợt như tờ giấy: “Anh Mộ Tư.”
Mộ Tư mặt không cảm xúc mà kéo áo tắm trên người lên, chống thân thể chật vật trở lại xe lăn.
Bạch Tuyết muốn đi dìu anh, lại bị anh đẩy ra, xa cách mở miệng: “Cảm ơn, anh có thể tự làm.”
Anh ta nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, ấn điều khiển tự động, xe lăn lập tức lăn ra cửa.
Bạch Tuyết rơi lệ đầy mặt: “Anh Mộ Tư đừng đi, Tuyết Nhi không phải cố ý...”
Từ khi cô trở về đến nay, Mộ Tư chưa từng tháo chi giả xuống trước mặt cô, ngày thường thấy anh đi đường cũng không nhìn ra thiếu hụt trên chân anh.
Thế nên cô đã quên mất Mộ Tư đã mất một chân.
Nhưng tiếng khóc thút thít của Bạch Tuyết cũng không làm Mộ Tư quay đầu lại. Thấy bóng Mộ Tư biến mất ở ngoài cửa, Bạch Tuyết bụm mặt khóc rống lên.
Bạch Băng nhìn thấy tất cả, sắc mặt âm trầm xoay người đuổi theo Mộ Tư: “Cậu cố ý.”
Vẻ mặt Mộ Tư không chút thay đổi, anh cam chịu mà nói: “Hiển nhiên Tuyết Nhi không chấp nhận được thiếu hụt của tôi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông càng thích hợp.”
Bạch Băng cả giận nói: “Cậu đang trốn tránh trách nhiệm.”
Mộ Tư đột nhiên khống chế xe lăn xoay người: “Bạch Băng, cậu bình tĩnh lại suy nghĩ đi, tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng, tôi thật sự có thể làm Tuyết Nhi hạnh phúc sao? Điều kiện của Tuyết Nhi cũng không kém, cô ấy còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội lựa chọn, vì sao một hai phải bị trói buộc với tên tàn phế như tôi?”
Bạch Băng nhìn phần chân còn lại dưới lớp áo tắm của Mộ Tư, đột nhiên trầm mặc.
Mộ Tư nói từng câu từng chữ: “Cậu là anh trai của Bạch Tuyết, cậu phải lý trí hơn cô ấy, giúp cô ấy đưa ra lựa chọn chính xác, không phải sao?”
Bạch Băng bị Mộ Tư nói á khẩu không trả lời được, khó có thể quyết định.
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Tuyết truyền đến từ cách đó không xa: “Anh Mộ Tư, anh không muốn kết hôn với em sao?”
Tiếng nói này làm Mộ Tư và Bạch Băng biến sắc, lập tức quay đầu qua.
Chỉ thấy Bạch Tuyết mặt mày tái nhợt, rơi lệ đầy mặt, thân thể gầy gò lung lay sắp đổ, làm người ta sinh lòng thương hại và không nỡ.
“Tuyết Nhi.” Bạch Băng đau lòng không thôi, lập tức bước nhanh về hướng cô.
Ánh mắt Bạch Tuyết trước sau vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tư, thấy anh trầm mặc không nói, cô bi thương cong cong khóe miệng: “Em biết, kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn không quên được cô ấy, là em quá ích kỷ.”
“Anh Mộ Tư, em không muốn dùng ân tình trói buộc anh, em không cần anh áy náy mới chọn ở bên em, bởi vì như vậy anh sẽ không vui, em cũng sẽ không vui.”
Mộ Tư nhìn cô gái thiện lương tốt đẹp này mà nói không nên lời, cảm thấy kế sách vừa rồi của mình thật quá đê tiện.
Bạch Tuyết tạm dừng một lát, như hạ quyết tâm mà hít một hơi thật sâu, cười thật động lòng người, lại làm người ta đau lòng: “Anh Mộ Tư, anh nói với bà nội hủy bỏ hôn lễ đi!”
Bạch Băng lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tuyết Nhi.”
Bạch Tuyết cười cười, nói với Bạch Băng: “Em không có việc gì.”
Nói xong lại nhìn về phía Mộ Tư, bi thương cười nói: “Kỳ thật anh Mộ Tư không cần thử em, chỉ cần anh mở miệng, dù anh nói cái gì thì em cũng chịu.”
Lời Bạch Tuyết nói làm Mộ Tư rất hổ thẹn: “Thực xin lỗi.”
Vừa rồi anh ta thật sự mang theo mục đích thăm dò mà thân mật với cô, cố ý để lộ cái chân cụt ra, khi cô phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, anh thật sự đã nhẹ nhàng thở ra.
Hành vi này thật dơ bẩn đê tiện với Bạch Tuyết thiện lương đơn thuần.
Bạch Tuyết không giấu được vẻ mặt bi thương, lại cố bày ra dáng vẻ tiêu sái: “Anh Mộ Tư, anh đừng xin lỗi em, anh không có lỗi với em, như vậy cũng tốt, dù sao bà cũng không thích em.”
Nói xong, Bạch Tuyết xoay người bước từng bước trở về phòng ngủ của mình.
Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cảm giác áy náy của Mộ Tư tăng lên tới đỉnh điểm.
Chương 100: Mộ Tư, đời này anh đừng mơ tưởng thoát khỏi tôi
Khi bóng dáng bi thương gầy ốm của Bạch Tuyết biến mất, anh ta nhìn về phía Bạch Băng: “Cậu vào phòng sách với tôi một chuyến.”
Nửa giờ sau, Mộ Tư đưa một lá đơn chuyển nhượng cổ phần cho Bạch Băng, tiếp theo lại lấy ra hai cuốn sổ đỏ: “Tôi chuyển 10% cổ phần Mộ thị cho Tuyết Nhi, còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Nhìn lá đơn chuyển nhượng cổ phần đã ký tên, Bạch Băng khiếp sợ không thôi.
Lúc trước bọn họ thu được ảnh do Mộ Thành Chu gửi đến, cho rằng Bạch Tuyết đã bị ông ta giết, sau đó Mộ Tư đã chuyển 20% cổ phần Mộ thị vào danh nghĩa của anh ta, trong 20% đó bao gồm cả phần của Bạch Tuyết.
Hiện tại Mộ Tư lại cho Tuyết Nhi thêm 10%, như vậy cổ phần trên tay anh em họ đã ngang với 30% trên tay anh ta.
Còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố.
Đó là hai căn biệt thự xa hoa, đều là phòng cảnh đêm, có thể nhìn xuống toàn bộ trung tâm thành phố phồn hoa.
Lúc mua hai căn nhà này Bạch Băng cũng có mặt, cho nên anh ta biết chúng có giá trị cao đến mức nào.
Bạch Băng nhìn hợp đồng trên tay, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu muốn dùng tiền mua đứt ân tình cứu mạng của Tuyết Nhi.”
“Tôi nói, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”
Mộ Tư khôi phục vẻ ôn hoà như ngọc: “Có chúng, Tuyết Nhi chính là thiên kim hào môn, về sau đi ra ngoài không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không ai dám xem thường cô ấy.”
Đúng vậy, có chúng thì tài sản của anh em họ gần như ngang hàng với Mộ Tư, về sau ai còn dám hà hiếp Tuyết Nhi, ai còn dám xem thường họ?
Bạch Băng cảm thấy thứ trong tay thật nặng nề: “Mộ Tư, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu làm vậy, tôi cũng muốn thay Tuyết Nhi cảm ơn cậu, dù sao nó cũng bảo đảm cho cả đời con bé.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạch Tuyết trở lại phòng, sắc mặt trở nên rất âm trầm, cô ta ngồi ở đầu giường, trong miệng cắn chặt góc chăn, hận thù làm ngũ quan cô vặn vẹo.
Trên đời này ai cũng có thể phụ cô, chỉ có Mộ Tư không được.
Mấy năm nay cô chịu hết sỉ nhục, bị đánh bị mắng bị người ta phun nước miếng lên mặt, dưới chân cô là sợi xích sắt, mỗi ngày sống không bằng một con chó.
6 năm, suốt 6 năm cô phải sống trong sự sỉ nhục này, sống mà không bằng chết.
Mà những tủi nhục, những vết sẹo đầy người này đều do Mộ Tư mang đến cho cô.
Nhưng anh ta lại phản bội cô, yêu cô gái khác, hiện tại còn muốn hủy hôn vứt bỏ cô.
Sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế?
Vậy tất cả những đau khổ cô phải chịu trong 6 năm qua là cái gì?
Mộ Tư, đời này anh cũng đừng mơ thoát khỏi tôi, đừng mơ.
Bạch Băng cầm đơn chuyển nhượng đi đến ngoài cửa Bạch Tuyết, gõ gõ cửa: “Tuyết Nhi, anh có thể đi vào không?”
Không ai đáp lại.
Khi Bạch Băng đẩy cửa ra liền thấy Bạch Tuyết ngồi ở đầu giường, đôi tay nắm chặt góc chăn, vùi đầu khóc thút thít, thân thể gầy yếu co chặt thành một cục.
Bạch Băng nhìn thấy hình ảnh này thì rất đau lòng, anh ta khóa cửa lại, đi đến mép giường Bạch Tuyết: “Nếu thích như vậy thì vì sao lại chọn buông tay?”
Bạch Tuyết bi thương khóc thút thít: “Anh, anh ấy không thích em, cho dù miễn cưỡng ở bên nhau cũng là vì thương hại, em không cần anh ấy thương hại.”
Nghe Bạch Tuyết nói vậy, Bạch Băng nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ như vậy cũng tốt.
Anh ta ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Bạch Tuyết: “Em nghĩ thế cũng tốt, hiện tại buông tay chỉ đau một thời gian, miễn cưỡng kết hôn mới là đau cả đời.”
Nhưng Bạch Tuyết lại lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt lên mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em không bỏ xuống được, em thật sự yêu anh ấy, nếu không phải vì anh ấy, em căn bản không kiên trì được đến hiện tại, mấy năm nay anh ấy chính là trụ cột tinh thần của em, anh ấy rời đi thì em cũng ngã xuống.”
Trái tim Bạch Băng đau đớn: “Nhưng cậu ta không yêu em.”
“Vậy em chờ đến khi anh ấy hồi tâm chuyển ý mới thôi.” Bạch Tuyết quá cố chấp, cố chấp đến mức làm Bạch Băng đau đầu: “Dù sao cô gái anh ấy yêu cũng đã kết hôn rồi, không phải sao?”
Bạch Băng không biết suy nghĩ thật trong lòng Bạch Tuyết, đối mặt với Bạch Tuyết cố chấp, Bạch Băng chỉ có thể tuỳ ý cô.
Nếu cô không muốn buông tay thì không ai miễn cưỡng được, chỉ có thể để thời gian chậm rãi hòa tan tình cảm trong lòng cô!
Bạch Băng đặt đơn chuyển nhượng và sổ đỏ trước mặt Bạch Tuyết: “Đây là Mộ Tư cho em, hai căn nhà ở trung tâm thành phố và 10% cổ phần Mộ thị.”
Bạch Tuyết nhìn chồng giấy trước mặt, sau đó hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Băng, hình như không biết mấy thứ này có lợi ích gì.
Tiếp theo Bạch Băng nói cho cô biết: “Tổng giá trị thị trường hiện giờ của tập đoàn Mộ thị đã vượt qua chục tỷ, 10% cổ phần này tương đương với hơn 1 tỷ.”
Bạch Tuyết khiếp sợ không thôi, hai mắt trừng rất lớn.
Bạch Băng nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì cưng chiều nhếch khoé miệng lên, chỉ vào hai cuốn sổ đỏ còn lại: “Hai căn nhà này nằm ở mảnh đất hoàng kim trung tâm thành phố, mỗi căn trị giá mấy ngàn vạn.”
Hơn 1 tỷ!
Hai căn nhà trị giá mấy ngàn vạn!
Bạch Tuyết nằm mơ cũng không ngờ Mộ Tư lại cho cô nhiều tiền như vậy, nửa ngày sau mới tìm về giọng nói của mình: “Chúng... Đều là của chúng ta sao?”
Bạch Băng sửa đúng: “Là của em, trong tay anh cũng có 20% cổ phần, cổ phần của hai anh em mình cộng lại đã ngang với Mộ Tư, chỉ lấy tiền hoa hồng mỗi năm đã là con số trên trời. Hơn nữa với sự phát triển hiện tại của tập đoàn Mộ thị, về sau những cổ phần đó sẽ càng đáng giá, Tuyết Nhi, hiện tại chúng ta là hào môn thật sự rồi.”
Hào môn thật sự?
“10% cổ phần giá trị hơn 1 tỷ, 30% chính là...”
Bạch Băng thế cô trả lời: “Hơn 4 tỷ.”
“Hơn 4 tỷ...”
Nghe thấy con số này, tim Bạch Tuyết đập nhanh như sấm.
Bạch Băng nắm chặt tay Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, em yên tâm, anh sẽ tìm cho em một người thầy tốt, học bù lại những kiến thức mấy năm nay đã bỏ lỡ, để em trở thành một thiên kim hào môn chân chính.”
Thiên kim hào môn!
Cô sao?
Bạch Tuyết khó tin mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em đang nằm mơ sao?”
Bạch Băng bật cười: “Em không nằm mơ, ngày mai anh dẫn em đi xem hai căn hộ đó, ngủ đi, đã khuya rồi.”
Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu, thân thể kích động run rẩy.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ của Bạch Tuyết. Mấy năm nay cô sống hèn mọn đến mức nào thì chỉ có cô biết rõ nhất.
Vì tồn tại, cô đê tiện đến mức sa vào bùn lầy, nếm hết xem thường và gian khổ, sống không bằng một con chó.
Hiện tại đột nhiên có người nói cho cô biết, cô trở thành hào môn thiên kim, thành người tầng cao, từ nay về sau không còn ai dám coi khinh cô, cũng không ai biết về quá khứ đen tối của cô, hỏi sao cô có thể không kích động?
Lời nói của Bạch Băng không thua gì một khởi đầu mới đối với Bạch Tuyết...
….
Sau khi Bạch Băng rời đi, Mộ Tư cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng đi, giống như gông xiềng luôn trói buộc trên người anh đã bị chặt đứt, chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng đến vậy.
Sau đó Mộ Tư lập tức cho người ta điều tra Lăng Tiêu.
Nửa năm trước Lăng Tiêu mang một đứa con riêng từ nước ngoài trở về, trước kia anh ta không để ý chuyện này, hiện tại anh muốn điều tra rõ ràng.
Mẹ của đứa con riêng kia là ai, hiện tại cô ta ở đâu, Lăng Tiêu còn âm thầm qua lại với cô ta hay không… Những chuyện này rất quan trọng đối với kết hoạch đoạt lại Thịnh Hoàn Hoàn của anh ta.