-
Chương 106-110
Chương 106: Thế nào, là sợ cô làm hắn mất mặt sao?
Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng phát hiện cô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, cũng không có ý đi tới bên này.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo kéo khóe miệng, trong lòng hơi lạnh lẽo: Thế nào, là sợ cô làm hắn mất mặt sao?
Hai vợ chồng mới cưới cùng xuất hiện trong một buổi tiệc mừng thọ, bạn nữ bên cạnh Lăng Tiêu lại không phải cô, thật buồn cười!
Tất cả mọi người biết cô kết hôn với Lăng Tiêu là tự đưa tới cửa, Lăng Tiêu căn bản không yêu cô.
Hiện tại hành vi của Lăng Tiêu như đang nói cho mọi người biết cô không hề có địa vị ở Lăng gia, cô chẳng là cái gì với hắn cả.
“Hiện tại đã biết rõ chưa?” Một tiếng nói đặc biệt mang theo ý cười vang lên, rất động lòng người.
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi, nhìn về phía người đàn ông cao lớn tuấn tú, mang theo khí chất quân nhân, đồng thời lại rất kiệt ngạo ương bướn trước mặt, khóe miệng nhếch lên cao: “Anh Minh, đã lâu không gặp.”
Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, duỗi tay xoa xoa đầu cô, động tác tự nhiên, giọng nói rất cưng chiều: “Mười năm không gặp, con bé này đã lớn rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, động đậy cũng không được mà đứng yên cũng không phải.
Trước kia Đường Nguyên Minh thích nhất là xoa đầu cô như vậy, khi đó cô còn nhỏ, không có phân biệt nam nữ, cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn.
Hiện tại nhiều năm không gặp, quan hệ trở nên rất mới lạ, đột nhiên làm ra động tác thân mật như thế làm cô thực không thích ứng, cũng làm cô nhớ tới Mộ Tư.
Trước kia khi ở bên cạnh Mộ Tư, anh ta cũng thích sờ đầu cô như vậy...
Cũng may rất nhanh Đường Nguyên Minh đã thu tay lại, trong mắt có một tia ảm đạm chợt lóe qua, sau đó mất mát nói: “Xem ra em chỉ nhớ tên của anh, những chuyện khác đều đã quên rồi.”
“Sao thế được, khi còn nhỏ em thường xuyên chạy theo phía sau anh mà, lúc em bị ăn hiếp là anh Minh bảo vệ em, sao em dám quên ân tình này?”
Qua mười năm, tuy rằng rất nhiều ký ức đã mơ hồ không rõ, không thể thuộc như lòng bàn tay, nhưng có một số việc đã khắc sâu vào đầu quên không được.
Hiển nhiên Đường Nguyên Minh thực vừa lòng với câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn: “Không quên thì tốt, khi còn nhỏ anh thay em ăn đòn không ít.”
Trước kia Thịnh Xán chỉ có một đứa con gái là Thịnh Hoàn Hoàn, ông dự tính bồi dưỡng cô thành người nối nghiệp của mình, cho nên yêu cầu đối với cô đặc biệt nghiêm khắc.
Nhưng khi còn nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn rất nghịch, không có năng khiếu còn không chịu học hành, ngày nào cũng chuồn ra ngoài chơi với một đám bạn nối khố, thường xuyên làm Thịnh Xán tức đến mức dùng gia pháp hầu hạ.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì khẽ cười, mặt mày tươi đẹp: “Sao dám quên, hôm nào mời anh ăn cơm, báo đáp ân tình của anh được không?”
Đường Nguyên Minh không chút khách sáo: “Được! Nhưng một bữa không đủ.”
“Anh muốn mấy bữa cũng được, anh nhớ thêm số của em.”
Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt sảng khoái, tiếp theo thì trao đổi số điện thoại với Đường Nguyên Minh, vừa lưu vừa hỏi: “Anh còn nhớ Lăng Kha không, sau này em sẽ gọi cô ấy và chị Nam Tầm tới.”
Đường Nguyên Minh nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp xán lạn trước mặt thì gật đầu: “Được, vậy gọi họ đến cùng tụ hợp đi!”
“Được, anh thêm số WeChat của em đi, đến lúc đó tụi em có tiết mục gì liền thông báo với anh.”
Đường lão thái thái nhìn đôi nam nữ trẻ trung đứng chung một chỗ, càng xem càng cảm thấy xứng đôi, càng xem trong lòng càng tiếc nuối.
Cách đó không xa, Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh thân mật với nhau như vậy thì khí thế trở nên càng lạnh lẽo.
Người đàn ông vừa nói chuyện với hắn lo sợ bất an, cho rằng mình đã nói câu nào đắc tội ông lớn đây, anh ta im lặng nhìn Lam Nhan xin giúp đỡ, cô ta lắc lắc đầu.
Tầm mắt của Lam Nhan cũng dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, dịu dàng cười nói: “Quan hệ giữa Thịnh tiểu thư và Đường Nguyên Minh có vẻ không tồi.”
Khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên, đâu chỉ không tồi. Tối hôm qua vừa đi dạo âm phủ một vòng, hôm nay liền đi ra rêu rao, tiệc mừng thọ này quan trọng với cô như thế sao?
Xem ra trừng phạt hôm qua còn chưa đủ để cô ghi nhớ.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thêm bạn với Đường Nguyên Minh, lúc này Lăng Thiên Vũ vẫn luôn bị vắng vẻ kéo kéo váy cô, bất mãn lại hơi tủi thân nhìn cô, thật là đáng thương lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khom người muốn bế cậu lên, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, thân thể hơi loạng choạng, Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, mày hơi nhíu lại: “Sao thế?”
Lăng Thiên Vũ cũng ngẩng mặt lên, lo lắng nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu hơi nặng, hình như lại phát sốt, xem ra phải trở về sớm mới được.
Sau khi đứng vững, cô và Đường Nguyên Minh kéo ra khoảng cách, nói với anh và Đường lão thái thái: “Em không sao, chỉ là gần đây hơi thiếu máu thôi.”
Nói xong, cô đi đến chỗ Đường lão thái thái, kéo tay bà và nói: “Bà, con không thoải mái lắm nên đi về trước, hôm nào lại đến thăm bà.”
Đường lão thái thái thực tiếc hận, nhưng cũng không giữ lại thêm.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em không khoẻ lắm, anh đưa trở về.”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mình, cho dù cách xa như thế, ánh mắt hắn vẫn làm cô kinh hãi.
Cô nói với Đường Nguyên Minh: “Em có dẫn tài xế theo, anh ở bên cạnh bà nhiều hơn đi!”
Lên tiếng chào hỏi hai người xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền ôm Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài, làm như không nhìn thấy Lăng Tiêu và Lam Nhan.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đường Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt khôi phục lạnh nhạt, chóp mũi như còn quanh quẩn hương thơm thoang thoảng trên người cô.
Anh chuyển mắt qua gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu, gật đầu chào hỏi hắn.
Nhưng thái độ của Lăng Tiêu chẳng lịch sự được như anh.
Đường Nguyên Minh không chút để ý, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh.
Mộ Tư nhìn thấy hết mọi thứ, anh uống cạn rượu vang trong tay, sau đó nói với người đàn ông phía sau: “Cho người đi điều tra Đường Nguyên Minh, cẩn thận đừng bị anh ta phát hiện.”
Đường Nguyên Minh là cháu đích tôn duy nhất của Đường gia, nhận hết sự yêu thương, nói đến thân phận của anh thì không ai trong Hải Thành có thể so sánh được.
Nhưng tuy Đường Nguyên Minh sinh ra trong nhà quân nhân, lại kiệt ngạo ương bướng, nếu không sẽ không từ bỏ con đường mà Đường gia đã trải sẵn để đi theo đường kinh doanh.
Người quen biết Đường Nguyên Minh đều sợ anh không thua gì Lăng Tiêu.
Lam Nhan nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, gương mặt tinh xảo rực rỡ mang theo một tia mất mát, cô ta nói với Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh: “Xem ra Thiên Vũ thực thích Thịnh tiểu thư.”
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo, không đáp lại cô ta.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, càng ngày càng khó chịu, cô ôm Lăng Thiên Vũ bước nhanh hơn, muốn mau mau rời khỏi nơi này về nhà.
Nhưng có một số người cố tình đến kiếm chuyện vào lúc này.
“Hoàn Hoàn, sao vừa tới đã muốn đi rồi?”
Phía trước Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Phỉ Phỉ dẫn theo vài cô gái đi tới, đó là Trần Do Mỹ, Hứa Oánh Oánh, Lam Tiếu, Bạch Sương, còn có ba cô gái hơi quen mắt lại không nhớ nổi tên.
Tóm lại, đều là những người Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét nhất.
Hôm nay đám tiện nhân này tụ lại với nhau, nhìn dáng vẻ là cố ý chờ ở đây chặn đường cô, bởi vì nơi này ít người.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang đau đầu, hiện giờ thấy đám “Trà xanh và hoa sen” này thì đột nhiên xuất hiện thêm cảm giác mắc ói: “Làm phiền nhường đường.”
Hôm nay cô không có tâm tình chơi với họ.
Chương 107: Có người trời sinh có số làm mẹ kế
Lăng Thiên Vũ tức giận trừng mắt mấy bà cô cay nghiệt trước mặt.
Trần Phỉ Phỉ như không nghe thấy, nhìn cậu nhóc trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắn trước mặt cô mà cười nói: “À, đây không phải Thái Tử gia sao, Hoàn Hoàn sao em chỉ ôm đứa nhỏ, không ôm lấy người lớn ấy?”
Tiếp theo cô ta lại khoa trương tự hỏi tự đáp: “À, chị suýt quên mất, đêm nay Lăng Tiêu đi chung với Lam Nhan, hình như em đến muộn. Thật là tiếc nuối, Hoàn Hoàn đến quá trễ, vừa rồi em không nhìn thấy Lam Nhan và Lăng Tiêu cùng tiến vào loá mắt đến mức nào, hai người họ xứng đôi biết bao.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe giọng nói của Trần Phỉ Phỉ thì cảm thấy y như con chó điên cứ liên tục sủa trước mặt cô, làm người ta thật phiền lòng.
Cô lạnh nhạt nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Cô nói xong chưa, nói xong thì tránh ra, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Có phải đã quên cảm giác ngày đó bị ném ra ngoài không?”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ đến sỉ nhục ngày đó bị vệ sĩ Lăng Tiêu ném ra ngoài thì càng hận Thịnh Hoàn Hoàn.
Chỉ thấy cô ta âm u cười cười, cúi xuống nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Em họ thân yêu à, ngày nào đó tôi sẽ trả lại gấp mười lần gấp trăm lần những sỉ nhục ngày đó cho cô.”
Dứt lời, cô ta lui về phía sau một bước, trào phúng nói: “Hoàn Hoàn, chị thấy em sống ở Lăng gia cũng không tốt lắm, cần gì làm mình hèn mọn như vậy chứ?”
Mấy người phụ nữ bên cạnh bắt đầu cô một câu, tôi một lời mà cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.
“Có người da mặt dày chủ động đưa tới cửa, vội vàng làm mẹ kế cho con người ta, còn tự cho là leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, đâu biết người ta căn bản không thừa nhận thân phận của mình.”
“Chứ gì nữa, cho dù gả vào Lăng gia làm thiếu phu nhân thì thế nào, còn không phải chỉ có cái danh nghĩa à, người ta căn bản không yêu cô, hoàn toàn không coi cô ra gì.”
“Tốt xấu gì cũng là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà sao sống hèn mọn như thế, nếu tôi là cô thì căn bản không có mặt mũi nào tham dự tiệc mừng thọ này.”
“Nhưng tôi thấy cô làm mẹ kế cho con người ta cũng vui vẻ lắm ấy chứ. Xem ra có người trời sinh đã có số làm mẹ kế...”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, giống như có vô số con ruồi vây quanh bên cạnh cô cứ kêu vo ve liên tục, làm người ta không thể nhịn được nữa.
Nhưng cô cảm nhận được cậu nhóc trong lòng đã hơi mất khống chế, đôi tay siết chặt thành đấm, thân thể hơi phát run.
Đây là dấu hiệu Lăng Thiên Vũ sắp nổi cơn, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng quay đầu cậu qua để cậu nhìn mình, tay khẽ vỗ về phía sau lưng cậu.
Cô thấp giọng nói: “Không có việc gì Thiên Vũ, họ chỉ là đám chó điên, chúng ta không cần chấp nhặt, mấy lời họ nói chẳng là gì cả, tức giận vì loại người này không đáng.”
Nhìn gương mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Thiên Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nâng tay lên sờ sờ trán cô, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, ngón tay quơ quơ.
Trán Thịnh Hoàn Hoàn rất nóng, Lăng Thiên Vũ thực lo lắng, khoa tay múa chân muốn mau mau về nhà, còn giãy giụa đi xuống từ trên người cô, muốn tự đi.
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ buông cậu ra: “Được, chúng ta lập tức trở về.”
Dứt lời, cô nắm tay cậu nhóc muốn tránh khỏi đám phụ nữ này.
Đoàn người Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn làm lơ họ, vừa rồi họ liều mạng khiêu khích trào phúng như vậy mà người ta chẳng thèm để bụng. Cảm giác này giống như đấm một đấm vào gối bông, chẳng những không làm người ta hả giận mà còn càng nổi nóng.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không có tâm tư đấu với họ, chỉ muốn dẫn Lăng Thiên Vũ mau về nhà, đúng lúc này, một bóng người đi lên đụng phải cô, rượu đỏ trong tay đổ hết lên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ngực chợt lạnh, lớp áo bị nhuộm thành màu đỏ, ướt đẫm dính vào người cô.
Cô còn chưa nói gì thì người nọ đã đánh đòn phủ đầu: “Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt à?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Hứa Oánh Oánh khiêu khích nhìn mình, trên ngón tay cô ta dính chút nước, giọng nói hùng hổ doạ người: “Cô đi đường không đem mắt theo à, cô xem quần áo tôi bị cô làm ướt rồi này?”
Hứa Oánh Oánh, chó săn bên cạnh Trần Do Mỹ. Loại cóc ké này cũng dám tới khinh nhục cô, Thịnh Hoàn Hoàn này đã sa sút đến mức này rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói cái gì, chỉ trầm mặc nhìn Hứa Oánh Oánh, cứ dán mắt nhìn chòng chọc vào cô ta, khí chất trở nên sắc bén lên, lạnh lẽo lại cao quý, làm người ta không dám khinh nhờn.
Hứa Oánh Oánh bị khí thế của Thịnh Hoàn Hoàn làm kinh sợ, da đầu tê dại: “Cô cô... Cô trừng tôi làm cái gì, vừa rồi là cô đụng vào tôi, họ đều nhìn thấy.”
Hứa Oánh Oánh chỉ về hướng đám phụ nữ bên cạnh.
Các cô vốn là một đám, tất nhiên cũng đứng về phe Hứa Oánh Oánh.
Lúc này, Trần Do Mỹ vẫn luôn không nói gì đi ra, duỗi tay kéo kéo cánh tay Hứa Oánh Oánh: “Bỏ đi Oánh Oánh, mau đi thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”
Lần trước Trần Do Mỹ kích kích Nam Tầm đang say rượu đẩy mình xuống lầu, hôm nay vừa xuất viện, trên trán còn băng một mảnh băng gạc, cô ta có trang điểm nhẹ, nhìn thật suy nhược đáng thương.
Hứa Oánh Oánh nhìn Cố Nam Thành đang đi về hướng bên này thì lập tức tự tin, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn mà oán giận nói: “Cho dù cô là tiểu thư đứng đầu thì đụng vào người ta cũng phải xin lỗi.”
Lúc này Trần Do Mỹ lại nói: “Bỏ đi Oánh Oánh, chúng ta nên đi thôi!”
Trần Do Mỹ nói như thể Thịnh Hoàn Hoàn đang ỷ thế hiếp người, Hứa Oánh Oánh đấu không lại cô nên đành nén giận, không cần cãi với Thịnh Hoàn Hoàn.
Từ trước đến nay đóa hoa sen trắng này có đẳng cấp rất cao, không phải Trần Phỉ Phỉ có khả năng so được.
Đi? Tạt rượu vào cô còn lật ngược muốn bôi nhọ cô, muốn chạy à?
Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn mở miệng thì đột nhiên giọng nói của Cố Nam Thành vang lên từ phía sau cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, theo bản năng hô một tiếng: “Anh Nam Thành.”
Chỉ thấy Cố Nam Thành không nhìn cô lấy một cái, đi lướt qua bên cạnh cô rồi đứng bên người Trần Do Mỹ, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hành động của Cố Nam Thành, đáy lòng lập tức bốc cháy lửa giận, Cố Nam Thành thật sự chung chạ với Trần Do Mỹ, thật làm người ta ghê tởm.
Còn không e dè bảo vệ Trần Do Mỹ ngay trước mặt cô, gã coi chị Nam Tầm là cái gì?
Hứa Oánh Oánh thấy Cố Nam Thành đứng về phe họ thì càng tự tin, không đợi Trần Do Mỹ mở miệng đã oan ức kêu lên: “Thịnh Hoàn Hoàn đụng phải em, không nói một câu xin lỗi đã muốn đi.”
Cố Nam Thành nhìn Trần Do Mỹ: “Là như vậy sao?”
Trần Do Mỹ nhìn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, khó xử gật gật đầu: “Em nghĩ chắc chị họ không phải cố ý.”
Chát!
Trần Do Mỹ vừa nói xong thì mặt đã bị Thịnh Hoàn Hoàn tát mạnh một cái, trực tiếp làm đầu óc cô ta choáng váng, lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Chung quanh truyền đến tiếng thét chói tai của mấy cô gái.
Cuối cùng Cố Nam Thành cũng có phản ứng, lập tức đỡ cô ta rồi gầm lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô muốn tìm chết hay sao?”
Chương 108: Thịnh Hoàn Hoàn, mày là thứ tàn hoa bại liễu
Bọn người Trần Phỉ Phỉ phản ứng lại, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức thay phiên chỉ trích Thịnh Hoàn Hoàn
“Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô lại đánh người?”
“Cho dù cô là thiếu phu nhân của Lăng gia cũng không thể không coi ai ra gì như vậy.”
“Đúng vậy, rõ ràng là cô sai trước, còn ra tay đánh người, thật là khinh người quá đáng.”
“Xin lỗi đi, mau xin lỗi Trần Do Mỹ.”
Động tĩnh bên này quá lớn, hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Lam Nhan nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn không nhìn cô bên cạnh: “Hình như Thịnh tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
Lăng Tiêu vô tình cong cong khóe miệng: “Cô ta thiếu ăn đòn, để chịu thêm chút đau khổ cũng không phải chuyện xấu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay lúc Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta chặn lại, hắn đã chú ý tới, chỉ là hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì cô thành công chọc giận hắn. Chăm sóc cô hai đêm, hiện tại sự vất vả của hắn đã như cho chó ăn.
Phụ nữ đều không biết tốt xấu như nhau!
Lăng Tiêu dời mắt khỏi Thịnh Hoàn Hoàn, liếc về phía Đường Nguyên Minh đang nhìn hắn.
Chỉ thấy Đường Nguyên Minh cong môi giơ ly rượu trong tay lên, sau đó uống cạn rồi buông ly đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng dáng Đường Nguyên Minh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lam Nhan nhìn Đường Nguyên Minh đi qua bên kia thì biểu hiện như nhẹ nhàng thở ra thay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Đường thiếu đi qua, chắc Thịnh tiểu thư...”
Cô ta còn chưa nói xong thì Lăng Tiêu đã rời đi.
Lam Nhan ngẩn người, vội vàng xách váy theo sau: “Lăng Tiêu, chờ em.”
Trần Phỉ Phỉ và đám phụ nữ Lam Tiếu tức giận bất bình với Thịnh Hoàn Hoàn, làm Cố Nam Thành càng thêm tin tưởng Trần Do Mỹ và Hứa Oánh Oánh, gã nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đánh người mà cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô mau xin lỗi Tiểu Mỹ.”
Tiểu Mỹ?
Thật ghê tởm!
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên nụ cười châm chọc: “Cố Nam Thành, tôi đánh đoá hoa sen trắng Trần Do Mỹ này liên quan gì đến anh? Bảo tôi xin lỗi, con mắt nào của anh thấy tôi đụng phải Hứa Oánh Oánh?”
Sắc mặt Cố Nam Thành âm trầm, giọng đanh lại: “Tôi bảo cô xin lỗi, ngay lập tức.”
Nơi này có nhiều người làm chứng như thế, trong mắt Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là thứ điêu ngoa tùy hứng, chết cũng không hối cải thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi hất cằm lên, lạnh lùng lại bướng bỉnh: “Anh nằm mơ.”
Mặt Cố Nam Thành xanh mét, như một con sư tử bị kích thích.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Thế nào, Cố tổng muốn đánh tôi?”
Nhìn thấy hiện trường liên tục giằng co, lúc này Trần Do Mỹ đang dựa vào người Cố Nam Thành kéo kéo áo gã, mắt đỏ bừng mà nói: “Bỏ đi anh Nam Thành, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
Nói xong, cô ta lưu luyến không rời mà rời khỏi vòng tay của Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành nhìn nửa bên mặt sưng lên của Trần Do Mỹ, trong mắt lập loè lửa giận không thể ngăn chặn: “Tôi lặp lại lần cuối cùng, nói xin lỗi.”
Cố Nam Thành tức sùi bọt mép, mấy người phụ nữ bên cạnh bị dọa không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn, may mắn người đối mặt với lửa giận của Cố Nam Thành không phải các cô, nếu không đã bị hù chết.
Các cô không khỏi bội phục dũng khí của Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này còn dám khiêu khích Cố Nam Thành, cô cho rằng mình còn là Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia sao?
Nhưng, cho dù cô cao ngạo đến mấy thì có thể có kết cục tốt được sao?
Thịnh Hoàn Hoàn ơi Thịnh Hoàn Hoàn, lần này cô nhất định sẽ vấp ngã trước Trần Do Mỹ!
Đối mặt với Cố Nam Thành như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật xa lạ, gã là chồng của Nam Tầm, đã quen biết cô nhiều năm, tuy rằng không đến mức thân thiết, nhưng ít nhất vẫn hoà thuận qua lại.
Hiện tại thấy gã không tiếc trở mặt với cô vì Trần Do Mỹ, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Có phải gã đã quên mình đã có vợ con không?
Thật là cặn bã khắp phố, tiểu tam hoành hành!
Nhưng còn không chờ Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện, một bóng dáng nho nhỏ đã chắn trước mặt để bảo vệ cô.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ nắm chặt tay nhỏ, thân thể run lên nhè nhẹ, cậu như một con thú non tức giận trừng Cố Nam Thành.
Cậu bị chọc tức đến mặt đỏ bừng, nhưng cậu không quên lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cậu phải bảo vệ Hoàn Hoàn, không thể để cô bị thương.
Hứa Oánh Oánh thấy vậy thì “Phốc” một tiếng bật cười: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng thật không biết xấu hổ, lại để một thằng nhóc câm đứng ra gánh vác hậu quả thay mình, không biết xấu hổ sao?”
Lúc này đầu Thịnh Hoàn Hoàn đau muốn nứt ra, đã không thể bình tĩnh tự hỏi, cô trở nên rất bực bội, câu ‘Thằng nhóc câm’ của Hứa Oánh Oánh hoàn toàn làm cô mất hết lý trí: “Thiên Vũ, con tránh ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn kéo mạnh Lăng Thiên Vũ ra phía sau, lập tức vọt tới trước mặt Hứa Oánh Oánh, tát thẳng một cái vào mặt cô ta.
Chát!
Cái tát này còn vang dội hơn lúc đánh Trần Do Mỹ hồi nãy.
“Mày dám đánh tao.” Hứa Oánh Oánh bị đánh thì hai mắt đỏ lên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn trừng trừng: “Thịnh Hoàn Hoàn, mày là con tiện nhân, có gì để kiêu ngạo, trước kia chủ động dụ dỗ Lăng Tiêu, hiện tại không sống nổi ở Lăng gia nữa lại chạy ra quyến rũ đàn ông để bò lên.”
Hứa Oánh Oánh bị đánh trước mặt nhiều người như thế, một luồng máu nóng xộc thẳng lên đầu, lời nên nói không nên nói gì đều tuôn ra: “Vừa rồi còn giả bộ choáng ngã vào lòng Đường Nguyên Minh, thật chẳng biết xấu hổ, cũng không nhìn xem người ta có thân phận gì, sao lại nhìn trúng thứ tàn hoa bại liễu như mày.”
Thịnh Hoàn Hoàn giận không thể át: “Cô ăn nói bậy bạ, ngậm máu phun người.”
Khi cô lại giơ tay lên về hướng Hứa Oánh Oánh, Cố Nam Thành bóp lấy cổ tay cô, dùng sức đẩy ra: “Đủ rồi Thịnh Hoàn Hoàn.”
Sức Cố Nam Thành rất mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn liên tục lui về phía sau, lúc này đầu cô đã xây xẩm, hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình, chỉ có thể chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng rống giận táo bạo của Lăng Thiên Vũ, lúc này cô thực áy náy thực hối hận, cô không nên hành động theo cảm tính.
Cún con liều mạng muốn bảo vệ cô như vậy, mà cô lại không có thể bảo vệ cậu.
Trong lúc Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Cô ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông ôm cô là ai.
Không biết có phải vì phát sốt không, hay do vừa bị người ta ức hiếp quá mức, lúc này lồng ngực hắn lại làm cô cảm thấy thật an toàn, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
“Cô cũng giỏi thật đấy.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn mếu máo, suýt đã bật khóc: “Sao giờ này anh mới đến.”
Cô đã sớm chống đỡ không được, chỉ luôn cố gượng mà thôi. Cô vừa bị nhiều người hà hiếp như thế, sao bây giờ hắn mới đến?
Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có dấu hiệu ấm lại, hắn liếc nhìn phần áo dơ bẩn của cô một cái, nổi giận đùng đùng: “Để bản thân chật vật như thế, cô thật làm tôi hãnh diện quá.”
Nói xong liền đẩy ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích, sắc mặt trắng bệch, lúc này một chiếc áo đã khoác lên người cô, “Không gian to lớn” trong đó bao lấy thân hình mảnh khảnh của cô.
Hành động của Lăng Tiêu làm sắc mặt mấy người phụ nữ trở nên rất khó xem, đặc biệt là Hứa Oánh Oánh, mặt đã xám như tro tàn.
Chương 109: Quân tử giận dữ vì hồng nhan
Mà Trần Phỉ Phỉ thì nhân lúc người ta không để ý đã lôi kéo Bạch Sương cụp đuôi đi rồi.
Trần Phỉ Phỉ không quên ngày đó khi bị Lăng Tiêu ném ra ngoài, hắn đã cảnh cáo cô ta đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào?
Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương, nắm tay cũng siết lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên, trên mặt đã hiện lên gân xanh. Nhìn ra được cậu đang cực lực khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình.
Lăng Tiêu nhìn cậu một cái rồi không chú ý thêm, hắn tin tưởng Lăng Thiên Vũ có thể một mình chiến thắng “Căn bệnh”.
Rốt cuộc ánh mắt Lăng Tiêu cũng dừng lại trên người Cố Nam Thành, giọng nói lười biếng mang theo trào phúng nồng đậm: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cắm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tầm mắt.”
Trong mắt Cố Nam Thành xẹt qua một tia tức giận: “Chỉ là cãi nhau? Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra tay đánh người...”
“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ.” Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên thực sắc bén, hắn liếc nhìn Trần Do Mỹ một cái, lạnh lẽo nhếch khóe miệng lên: “Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh, Cố tổng có chứng cứ gì chứng minh hai người này vô tội?”
Nghe câu nói này đi, thật là quá kiêu ngạo.
Ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén, Trần Do Mỹ cầm lòng không đậu lui ra phía sau Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở phía sau, khí thế hùng hồn mà nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Người sai là ai, Lăng tổng nên hỏi người phụ nữ bên cạnh anh kìa.”
Lăng Tiêu “A” một tiếng, cực kỳ ngông cuồng, hình như đang cười nhạo Cố Nam Thành ngây thơ, hắn muốn bảo vệ ai còn cần nhìn đúng sai à?
Lăng Tiêu không để ý tới Cố Nam Thành, ánh mắt chuyển qua Hứa Oánh Oánh: “Rượu trên người Thịnh Hoàn Hoàn là cô tạt.”
Câu nói của Lăng Tiêu là khẳng định.
Hứa Oánh Oánh sớm đã bị dọa hoang mang lo sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa: “Không, không phải tôi, là cô ta đụng vào tôi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Không phải Lăng Tiêu không quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn sao, không phải hắn công khai dẫn Lam Nhan dự tiệc là cố ý sỉ nhục cô sao, vì sao lúc Thịnh Hoàn Hoàn chật vật, hắn lại đứng ra?
Rốt cuộc Lăng Tiêu để ý Thịnh Hoàn Hoàn hay là không để bụng?
“Phải không?” Lăng Tiêu cười lạnh: “Câu trả lời của cô hoàn toàn trái ngược với những gì tôi thấy, hiện trường có nhiều di động và camera như thế, muốn tôi lấy chứng cứ ra trước mặt cô không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, tim đập đột nhiên trở nên thất thường, giống như từng tiếng sấm rền, vừa nhanh lại vang dội.
Hai chân Hứa Oánh Oánh mềm nhũn, đặt mông ngã xuống mặt đất.
Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Lăng Tiêu cúi người lạnh lùng nhìn Hứa Oánh Oánh: “Vừa rồi cô nói ai là tàn hoa bại liễu?”
“Không... Không phải tôi nói...”
Hứa Oánh Oánh run rẩy, nói năng lộn xộn, cô ta nhìn Trần Do Mỹ xin giúp đỡ, Trần Do Mỹ lại rụt người ở phía sau Cố Nam Thành.
Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, không giận đã oai: “Xem ra có một số người không thể sống quá tốt, nếu không sẽ mất đi năng lực nhận thức cơ bản nhất.”
Dứt lời, hắn bế Lăng Thiên Vũ lên, liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cô kéo bước chân nặng nề ngoan ngoãn đi theo.
Một lát sau, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu mới vang lên trong gió: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Lăng thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”
Thẳng đến một nhà ba người Lăng Tiêu biến mất, giọng nói và sự oai nghiêm của hắn vẫn không tiêu tan.
Mặt Hứa Oánh Oánh xám như tro tàn, quỳ rạp trên đất lớn tiếng khóc rống lên.
Xong rồi, cô ta xong rồi, Hứa gia cũng xong rồi!
Gia tộc bị Lăng Tiêu đóng băng, cô ta sẽ rơi vào bùn lầy, đây mới là dụng ý của Lăng Tiêu, hắn sẽ làm cô ta hoàn toàn trải nghiệm cái gì mới gọi là tàn hoa bại liễu.
Sắc mặt của Lam Tiếu và mấy người phụ nữ khác đều không được đẹp, họ đều lo lắng đề phòng, sợ lửa giận của Lăng Tiêu sẽ vạ lây đến mình.
Nhưng cho rằng như vậy là xong rồi?
Lăng Tiêu vừa đi thì tiếng nói của Mộ Tư đã vang lên trên đầu Hứa Oánh Oánh: “Thịnh Hoàn Hoàn sạch sẽ hơn cô nhiều, xem ra Hứa tiểu thư không chỉ mất đi nhận thức cơ bản nhất, còn không có cả nhận thức về bản thân.”
Hứa Oánh Oánh nghe xong lời nói của Mộ Tư thì thân thể run rẩy kịch liệt lên, cô ta biết mình hoàn toàn xong rồi.
Sinh hoạt cá nhân của Hứa Oánh Oánh cũng chẳng sạch sẽ gì, đặc biệt là mấy năm trước, hồi đó còn trẻ nên ngông cuồng mê chơi, đôi khi chơi rất hăng đã làm không ít chuyện khó có thể mở miệng.
Tiếp theo, Mộ Tư nói một câu giống Lăng Tiêu như đúc: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Mộ thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”
Mộ Tư để lại lời này rồi đi mất.
Lam Nhan đứng trong đám người, không nói một lời mà nhìn mọi chuyện xảy ra, sau khi Lăng Tiêu và Mộ Tư lần lượt rời đi, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Đường Nguyên Minh đứng cách đó không xa, sau đó cũng xoay người bỏ đi.
Sau khi lên xe, Mộ Tư lại nói với trợ lý bên cạnh: “Điều tra cô gái đêm nay đi dự tiệc chung với Lăng Tiêu, nhớ kỹ, nhất định phải đào sâu.”
Đêm nay mọi người đã lĩnh ngộ được câu ‘Quân tử giận dữ vì hồng nhan’ là như thế nào, hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn đã giành hết nổi bật, hai “Kiêu hùng” của Hải Thành tranh nhau ra mặt vì cô, đây là chuyện mà biết bao cô gái cả đời cũng không dám mơ ước.
Mọi người tan đi, Hứa Oánh Oánh mất hồn mất vía cũng bị người hầu của Đường gia mời ra ngoài, Cố Nam Thành lo lắng nhìn Trần Do Mỹ mặt mày đỏ bừng: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Trần Do Mỹ khàn khàn nói: “Anh Nam Thành, anh tin em không?”
Cố Nam Thành âm trầm nói: “Đương nhiên, Lăng Tiêu là người nào, sao Hứa Oánh Oánh lại dám đấu với anh ta?”
Trần Do Mỹ rưng rưng cười, dáng vẻ nhu nhược động lòng người: “Em mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, em chỉ để ý suy nghĩ của anh, cảm ơn anh tin tưởng em.”
Cố Nam Thành nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt khó có thể dời khỏi gương mặt cô ta: “Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện! Nếu trên mặt để lại sẹo thì khó coi lắm.”
Trần Do Mỹ lại lắc lắc đầu: “Em tự đi được, đêm nay anh ra mặt cho em trước nhiều người như thế, nếu để chị Nam Tầm biết thì lại cãi vã với anh, em làm phiền anh đã đủ nhiều rồi.”
Nhắc tới Nam Tầm, sắc mặt Cố Nam Thành không quá đẹp: “Mặc kệ cô ta, chỉ cần chúng ta biết hai ta trong sạch là được, cô ta thích làm gì thì tùy, anh đã giải thích đủ rồi.”
Từ khi phát hiện gã và Trần Do Mỹ vào khách sạn, Nam Tầm vẫn luôn gây chuyện, còn bắt gã dọn ra khỏi phòng ngủ, hiện tại không cãi thì chiến tranh lạnh, cả ngày ăn nói móc họng, gã đã lười giải thích thêm với cô ấy.
Dù sao có giải thích thì cô ấy cũng nghe không lọt tai.
Trần Do Mỹ lại cau chặt mày lại: “Anh Nam Thành, nếu chị Nam Tầm hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng với chị ấy, lần trước thật sự là em không cẩn thận tự ngã xuống lầu, anh đừng trách chị Nam Tầm nữa, chị ấy vô tội.”
Trước đó Nam Tầm đã thừa nhận là mình đẩy Trần Do Mỹ xuống lầu, nhưng sai không phải do cô ấy, là Trần Do Mỹ cố ý dùng lời nói chọc giận, cô ấy uống rượu nên mới mất khống chế đẩy cô ta xuống lầu.
Chương 110: Mẹ, đừng cãi nhau với ba được không?
Cho nên hiện tại Trần Do Mỹ nói lời này, vừa nghe là biết đang chủ động ôm cái sai của Nam Tầm lên người mình, mà bản thân lại yên lặng nuốt tủi nhục xuống, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.
Câu nói này của Trần Do Mỹ làm cô ta trở nên thiện lương tri kỷ thông tình đạt lý, đối lập hoàn toàn với thái độ của Nam Tầm, làm hình tượng của Nam Tầm lập tức biến thành ích kỷ ghen tị, lòng dạ hẹp hòi.
Vừa so sánh, Cố Nam Thành càng bất mãn với Nam Tầm.
Ngày nào gã cũng vất vả làm việc bên ngoài, quản lý tập đoàn lớn như vậy dễ dàng sao?
Mỗi ngày gã về đến nhà đều rất mệt, chỉ muốn được yên lặng bình yên, nhưng cô ấy căn bản không thông cảm cho gã, có chút việc nhỏ cũng muốn cãi vã không dứt.
Thấy Cố Nam Thành không đáp lại, Trần Do Mỹ duỗi tay kéo kéo áo gã: “Anh Nam Thành, anh có nghe em nói gì không?”
Cố Nam Thành hơi bực bội mà nói: “Được rồi Tiểu Mỹ, tính tình cô ta thế nào thì anh rõ nhất, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cô ta muốn quấy thế nào thì tùy đi!”
Cuối cùng Trần Do Mỹ vẫn kiên trì một mình đi đến bệnh viện. Mà Cố Nam Thành cũng không về nhà, hiện tại gã thà ở lại công ty cũng không muốn về.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cố gia.
Lúc này trong nhà bày trí rất vui mắt lại đáng yêu, tựa như một Disneyland loại nhỏ, một đám trẻ con đang chơi rất vui trong phòng khách rộng lớn.
Hôm nay là sinh nhật của bạn nhỏ Cố Hoan, Nam Tầm mời mấy người bạn mẫu giáo của con bé về nhà chơi.
Nam Tầm nhìn từng nụ cười đáng yêu sạch sẽ, khói mù đọng lại trong lòng nhiều ngày cũng tan đi không ít.
Cô cầm camera, chụp rất nhiều ảnh cho con gái.
Tiểu Hoan Hoan chạy tới, ôm chặt chân cô, con bé này chơi đổ đầy mồ hôi, mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn Nam Tầm: “Mẹ, sao ba còn chưa về, ba không biết hôm nay là sinh nhật của con sao?”
Tiếng nói ngây thơ non nớt của trẻ con làm trái tim Nam Tầm hơi xao động. Nam Tầm chùi mồ hôi trên trán rồi khẽ véo mũi con bé một cái: “Chờ một chút, chắc ba con sẽ trở lại nhanh thôi, trên bàn có rất nhiều trái cây và điểm tâm, kêu bạn của con cùng ăn đi.”
“Dạ được, chúng ta ăn cái gì đi.” Rất nhanh Tiểu Hoan Hoan đã dẫn đám bạn nhỏ đi chia đồ ăn vặt.
Nam Tầm nhìn thời gian, 8h rồi mà Cố Nam Thành còn chưa về, hai ngày trước cô ấy đã nhắc nhở gã, nhưng sáng nay gã ra cửa thì vẫn không trở về, cũng không gọi về một cú điện thoại.
Mấy bạn nhỏ ăn vài thứ lại đi chơi, nhưng lần này không kéo dài bao lâu, chơi hơn hai giờ cũng mệt mỏi, mẹ bọn nhỏ muốn dẫn họ về nhà.
Nam Tầm bảo người hầu bưng bánh kem lên, đốt ba cây nến rồi cắm vào, cùng mẹ bọn nhỏ hát bài ca chúc mừng sinh nhật.
Tiểu Hoan Hoan đội mũ sinh nhật, đứng trước cái bánh kem to lớn, chấp tay ước nguyện, cuối cùng thổi tắt ngọn nến cùng Nam Tầm.
Sau khi ăn bánh kem, các bạn nhỏ đều đi về, căn nhà to lớn trải qua náo nhiệt lại có vẻ càng lạnh lẽo yên tĩnh.
Cố Hoan bẹp: “Mẹ, sao ba còn chưa trở về, có phải ba quên mất sinh nhật của con không?”
Nam Tầm ôm con bé lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô: “Ba không quên, có thể ba làm việc bận quá nên chưa về được, ba đã nhờ người đưa quà về trước cho Hoan Hoan rồi.”
“Thật vậy không?” Cố Hoan mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nam Tầm: “Mẹ, mẹ đang nói dối, hiện tại ba đã không thương con rồi, giờ ba về nhà cũng không ôm con.”
Càng nói càng đáng thương, con bé đã tủi thân đến đỏ mắt.
Nam Tầm đau lòng không thôi, lập tức đưa mắt ra hiệu cho quản gia, không bao lâu sau, quản gia ôm một cái hộp lớn tiến vào: “Thiếu phu nhân, quà thiếu gia cho người đưa về nên đặt ở đâu?”
Cô bé vừa nghe vậy thì lập tức nín khóc, mừng rỡ nhìn cái hộp kia.
Nam Tầm nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta mở hộp đi, xem ba tặng quà gì cho Hoan Hoan được không?”
Tiểu Hoan Hoan liên tục gật đầu: “Được.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Hoan nhìn thấy một con thỏ đặc biệt đáng yêu, còn cao hơn cả mình, cô rất thích, vui sướng muốn chết: “Mẹ, mẹ biết vừa rồi con ước cái gì không?”
Nam Tầm nói: “Không biết!”
Tiểu Hoan Hoan buông con thỏ, ngồi bên cạnh Nam Tầm bám dính lấy cô ấy: “Con hy vọng mẹ và ba không cãi nhau nữa.”
Lời này của Cố Hoan lập tức làm Nam Tầm đỏ mắt.
Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu, củng đỏ mắt nói với Nam Tầm: “Mẹ, mẹ hứa với con đi, đừng cãi nhau với ba nữa được không, bằng không về sau ba sẽ không về nhà.”
Nam Tầm liều mạng nén nước mắt, cô ấy không muốn khóc trước mặt Tiểu Hoan Hoan, lát sau cô mới gật gật đầu: “Được, mẹ hứa với con.”
Tiểu Hoan Hoan lập tức vui mừng cười tươi: “Vậy giờ chúng ta gọi điện thoại cho ba đi, kêu ba về nhà.”
Nam Tầm đưa điện thoại cho con bé.
Chỉ chốc lát sau đã bấm điện thoại xong, đợi hồi lâu đối phương mới nghe máy.
Có lẽ Cố Nam Thành đã hứa với Cố Hoan sẽ lập tức quay lại, con bé rất vui vẻ.
Nam Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con gái, đáy mắt ảm đạm, kỳ thật con cô rất dễ dỗ, cô ấy cũng như vậy.
Vốn dĩ chuyện của Trần Do Mỹ rất đơn giản, nhưng sau khi xảy ra chuyện, trái tim Cố Nam Thành không hướng về cô, cũng không tin cô, luôn mồm nghiêng về cô gái kia, ví thế mới làm cô thất vọng buồn lòng như vậy.
Hiện tại cô không quấy nữa, Cố Nam Thành cũng lười nói chuyện với cô, căn bản không muốn làm dịu quan hệ giữa bọn họ.
Tiểu Hoan Hoan cúp điện thoại xong thì cười tủm tỉm nói: “Mẹ, ba nói sẽ lập tức trở về, con muốn đi tắm, con chảy rất nhiều mồ hôi, trên người hôi lắm.”
Nhìn bộ dáng nhỏ mà lanh của con bé, Nam Tầm bật cười: “Được rồi, mẹ dẫn con đi tắm.”
Tiểu Hoan Hoan lại lắc đầu: “Bảo dì tắm cho con đi, mẹ ở chỗ này chờ ba, như vậy lát nữa ba về đến nhà có thể nhìn thấy mẹ.”
Con gái quá hiểu chuyện làm Nam Tầm rất hoang mang.
Cố Nam Thành không có ý cúi đầu với cô, cô cũng không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, đợt chiến tranh lạnh này sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng vì Tiểu Hoan Hoan, cô ấy phải nhanh chóng lật sang trang mới.
Nhưng rất nhanh, Nam Tầm phát hiện mình quá ngây thơ.
Mở di động ra, trên mạng toàn là chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của Đường lão thái thái, video và hình ảnh đã ghi lại những chuyện đêm nay Cố Nam Thành làm ở Đường gia không góc chết.
Nam Tầm nhìn đàn ông đứng bên cạnh Trần Do Mỹ trong video, tức đến thân thể run rẩy, nước mắt chảy xuống từng giọt.
Gã đã công khai bảo vệ tiện nhân Trần Do Mỹ như thế, đối phương còn là người bạn tốt Thịnh Hoàn Hoàn của cô, gã làm như thế là đặt người vợ này ở chỗ nào, đặt danh dự của mình ở đâu?
Nam Tầm nhìn chằm chằm những video đó một lần lại một lần, mãi đến khi Cố Nam Thành đẩy cửa tiến vào.
Cố Nam Thành thấy bố trí trong nhà, cũng phát hiện Nam Tầm ngồi trên sô pha, nhưng gã lại không giải thích một câu, chỉ đi lên cầu thang, cứ như không muốn tồn tại chung không gian với cô một giây nào cả.
Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng phát hiện cô, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, cũng không có ý đi tới bên này.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo kéo khóe miệng, trong lòng hơi lạnh lẽo: Thế nào, là sợ cô làm hắn mất mặt sao?
Hai vợ chồng mới cưới cùng xuất hiện trong một buổi tiệc mừng thọ, bạn nữ bên cạnh Lăng Tiêu lại không phải cô, thật buồn cười!
Tất cả mọi người biết cô kết hôn với Lăng Tiêu là tự đưa tới cửa, Lăng Tiêu căn bản không yêu cô.
Hiện tại hành vi của Lăng Tiêu như đang nói cho mọi người biết cô không hề có địa vị ở Lăng gia, cô chẳng là cái gì với hắn cả.
“Hiện tại đã biết rõ chưa?” Một tiếng nói đặc biệt mang theo ý cười vang lên, rất động lòng người.
Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt đi, nhìn về phía người đàn ông cao lớn tuấn tú, mang theo khí chất quân nhân, đồng thời lại rất kiệt ngạo ương bướn trước mặt, khóe miệng nhếch lên cao: “Anh Minh, đã lâu không gặp.”
Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, duỗi tay xoa xoa đầu cô, động tác tự nhiên, giọng nói rất cưng chiều: “Mười năm không gặp, con bé này đã lớn rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, động đậy cũng không được mà đứng yên cũng không phải.
Trước kia Đường Nguyên Minh thích nhất là xoa đầu cô như vậy, khi đó cô còn nhỏ, không có phân biệt nam nữ, cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn.
Hiện tại nhiều năm không gặp, quan hệ trở nên rất mới lạ, đột nhiên làm ra động tác thân mật như thế làm cô thực không thích ứng, cũng làm cô nhớ tới Mộ Tư.
Trước kia khi ở bên cạnh Mộ Tư, anh ta cũng thích sờ đầu cô như vậy...
Cũng may rất nhanh Đường Nguyên Minh đã thu tay lại, trong mắt có một tia ảm đạm chợt lóe qua, sau đó mất mát nói: “Xem ra em chỉ nhớ tên của anh, những chuyện khác đều đã quên rồi.”
“Sao thế được, khi còn nhỏ em thường xuyên chạy theo phía sau anh mà, lúc em bị ăn hiếp là anh Minh bảo vệ em, sao em dám quên ân tình này?”
Qua mười năm, tuy rằng rất nhiều ký ức đã mơ hồ không rõ, không thể thuộc như lòng bàn tay, nhưng có một số việc đã khắc sâu vào đầu quên không được.
Hiển nhiên Đường Nguyên Minh thực vừa lòng với câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn: “Không quên thì tốt, khi còn nhỏ anh thay em ăn đòn không ít.”
Trước kia Thịnh Xán chỉ có một đứa con gái là Thịnh Hoàn Hoàn, ông dự tính bồi dưỡng cô thành người nối nghiệp của mình, cho nên yêu cầu đối với cô đặc biệt nghiêm khắc.
Nhưng khi còn nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn rất nghịch, không có năng khiếu còn không chịu học hành, ngày nào cũng chuồn ra ngoài chơi với một đám bạn nối khố, thường xuyên làm Thịnh Xán tức đến mức dùng gia pháp hầu hạ.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì khẽ cười, mặt mày tươi đẹp: “Sao dám quên, hôm nào mời anh ăn cơm, báo đáp ân tình của anh được không?”
Đường Nguyên Minh không chút khách sáo: “Được! Nhưng một bữa không đủ.”
“Anh muốn mấy bữa cũng được, anh nhớ thêm số của em.”
Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt sảng khoái, tiếp theo thì trao đổi số điện thoại với Đường Nguyên Minh, vừa lưu vừa hỏi: “Anh còn nhớ Lăng Kha không, sau này em sẽ gọi cô ấy và chị Nam Tầm tới.”
Đường Nguyên Minh nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp xán lạn trước mặt thì gật đầu: “Được, vậy gọi họ đến cùng tụ hợp đi!”
“Được, anh thêm số WeChat của em đi, đến lúc đó tụi em có tiết mục gì liền thông báo với anh.”
Đường lão thái thái nhìn đôi nam nữ trẻ trung đứng chung một chỗ, càng xem càng cảm thấy xứng đôi, càng xem trong lòng càng tiếc nuối.
Cách đó không xa, Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh thân mật với nhau như vậy thì khí thế trở nên càng lạnh lẽo.
Người đàn ông vừa nói chuyện với hắn lo sợ bất an, cho rằng mình đã nói câu nào đắc tội ông lớn đây, anh ta im lặng nhìn Lam Nhan xin giúp đỡ, cô ta lắc lắc đầu.
Tầm mắt của Lam Nhan cũng dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, dịu dàng cười nói: “Quan hệ giữa Thịnh tiểu thư và Đường Nguyên Minh có vẻ không tồi.”
Khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên, đâu chỉ không tồi. Tối hôm qua vừa đi dạo âm phủ một vòng, hôm nay liền đi ra rêu rao, tiệc mừng thọ này quan trọng với cô như thế sao?
Xem ra trừng phạt hôm qua còn chưa đủ để cô ghi nhớ.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa thêm bạn với Đường Nguyên Minh, lúc này Lăng Thiên Vũ vẫn luôn bị vắng vẻ kéo kéo váy cô, bất mãn lại hơi tủi thân nhìn cô, thật là đáng thương lại đáng yêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khom người muốn bế cậu lên, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, thân thể hơi loạng choạng, Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, mày hơi nhíu lại: “Sao thế?”
Lăng Thiên Vũ cũng ngẩng mặt lên, lo lắng nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu hơi nặng, hình như lại phát sốt, xem ra phải trở về sớm mới được.
Sau khi đứng vững, cô và Đường Nguyên Minh kéo ra khoảng cách, nói với anh và Đường lão thái thái: “Em không sao, chỉ là gần đây hơi thiếu máu thôi.”
Nói xong, cô đi đến chỗ Đường lão thái thái, kéo tay bà và nói: “Bà, con không thoải mái lắm nên đi về trước, hôm nào lại đến thăm bà.”
Đường lão thái thái thực tiếc hận, nhưng cũng không giữ lại thêm.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em không khoẻ lắm, anh đưa trở về.”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mình, cho dù cách xa như thế, ánh mắt hắn vẫn làm cô kinh hãi.
Cô nói với Đường Nguyên Minh: “Em có dẫn tài xế theo, anh ở bên cạnh bà nhiều hơn đi!”
Lên tiếng chào hỏi hai người xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền ôm Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài, làm như không nhìn thấy Lăng Tiêu và Lam Nhan.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đường Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt khôi phục lạnh nhạt, chóp mũi như còn quanh quẩn hương thơm thoang thoảng trên người cô.
Anh chuyển mắt qua gương mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu, gật đầu chào hỏi hắn.
Nhưng thái độ của Lăng Tiêu chẳng lịch sự được như anh.
Đường Nguyên Minh không chút để ý, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt thoáng hiện một tia sắc lạnh.
Mộ Tư nhìn thấy hết mọi thứ, anh uống cạn rượu vang trong tay, sau đó nói với người đàn ông phía sau: “Cho người đi điều tra Đường Nguyên Minh, cẩn thận đừng bị anh ta phát hiện.”
Đường Nguyên Minh là cháu đích tôn duy nhất của Đường gia, nhận hết sự yêu thương, nói đến thân phận của anh thì không ai trong Hải Thành có thể so sánh được.
Nhưng tuy Đường Nguyên Minh sinh ra trong nhà quân nhân, lại kiệt ngạo ương bướng, nếu không sẽ không từ bỏ con đường mà Đường gia đã trải sẵn để đi theo đường kinh doanh.
Người quen biết Đường Nguyên Minh đều sợ anh không thua gì Lăng Tiêu.
Lam Nhan nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, gương mặt tinh xảo rực rỡ mang theo một tia mất mát, cô ta nói với Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh: “Xem ra Thiên Vũ thực thích Thịnh tiểu thư.”
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lẽo, không đáp lại cô ta.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, càng ngày càng khó chịu, cô ôm Lăng Thiên Vũ bước nhanh hơn, muốn mau mau rời khỏi nơi này về nhà.
Nhưng có một số người cố tình đến kiếm chuyện vào lúc này.
“Hoàn Hoàn, sao vừa tới đã muốn đi rồi?”
Phía trước Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Phỉ Phỉ dẫn theo vài cô gái đi tới, đó là Trần Do Mỹ, Hứa Oánh Oánh, Lam Tiếu, Bạch Sương, còn có ba cô gái hơi quen mắt lại không nhớ nổi tên.
Tóm lại, đều là những người Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét nhất.
Hôm nay đám tiện nhân này tụ lại với nhau, nhìn dáng vẻ là cố ý chờ ở đây chặn đường cô, bởi vì nơi này ít người.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang đau đầu, hiện giờ thấy đám “Trà xanh và hoa sen” này thì đột nhiên xuất hiện thêm cảm giác mắc ói: “Làm phiền nhường đường.”
Hôm nay cô không có tâm tình chơi với họ.
Chương 107: Có người trời sinh có số làm mẹ kế
Lăng Thiên Vũ tức giận trừng mắt mấy bà cô cay nghiệt trước mặt.
Trần Phỉ Phỉ như không nghe thấy, nhìn cậu nhóc trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắn trước mặt cô mà cười nói: “À, đây không phải Thái Tử gia sao, Hoàn Hoàn sao em chỉ ôm đứa nhỏ, không ôm lấy người lớn ấy?”
Tiếp theo cô ta lại khoa trương tự hỏi tự đáp: “À, chị suýt quên mất, đêm nay Lăng Tiêu đi chung với Lam Nhan, hình như em đến muộn. Thật là tiếc nuối, Hoàn Hoàn đến quá trễ, vừa rồi em không nhìn thấy Lam Nhan và Lăng Tiêu cùng tiến vào loá mắt đến mức nào, hai người họ xứng đôi biết bao.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe giọng nói của Trần Phỉ Phỉ thì cảm thấy y như con chó điên cứ liên tục sủa trước mặt cô, làm người ta thật phiền lòng.
Cô lạnh nhạt nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Cô nói xong chưa, nói xong thì tránh ra, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường sao? Có phải đã quên cảm giác ngày đó bị ném ra ngoài không?”
Trần Phỉ Phỉ nghĩ đến sỉ nhục ngày đó bị vệ sĩ Lăng Tiêu ném ra ngoài thì càng hận Thịnh Hoàn Hoàn.
Chỉ thấy cô ta âm u cười cười, cúi xuống nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Em họ thân yêu à, ngày nào đó tôi sẽ trả lại gấp mười lần gấp trăm lần những sỉ nhục ngày đó cho cô.”
Dứt lời, cô ta lui về phía sau một bước, trào phúng nói: “Hoàn Hoàn, chị thấy em sống ở Lăng gia cũng không tốt lắm, cần gì làm mình hèn mọn như vậy chứ?”
Mấy người phụ nữ bên cạnh bắt đầu cô một câu, tôi một lời mà cười nhạo Thịnh Hoàn Hoàn.
“Có người da mặt dày chủ động đưa tới cửa, vội vàng làm mẹ kế cho con người ta, còn tự cho là leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, đâu biết người ta căn bản không thừa nhận thân phận của mình.”
“Chứ gì nữa, cho dù gả vào Lăng gia làm thiếu phu nhân thì thế nào, còn không phải chỉ có cái danh nghĩa à, người ta căn bản không yêu cô, hoàn toàn không coi cô ra gì.”
“Tốt xấu gì cũng là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà sao sống hèn mọn như thế, nếu tôi là cô thì căn bản không có mặt mũi nào tham dự tiệc mừng thọ này.”
“Nhưng tôi thấy cô làm mẹ kế cho con người ta cũng vui vẻ lắm ấy chứ. Xem ra có người trời sinh đã có số làm mẹ kế...”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, giống như có vô số con ruồi vây quanh bên cạnh cô cứ kêu vo ve liên tục, làm người ta không thể nhịn được nữa.
Nhưng cô cảm nhận được cậu nhóc trong lòng đã hơi mất khống chế, đôi tay siết chặt thành đấm, thân thể hơi phát run.
Đây là dấu hiệu Lăng Thiên Vũ sắp nổi cơn, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng quay đầu cậu qua để cậu nhìn mình, tay khẽ vỗ về phía sau lưng cậu.
Cô thấp giọng nói: “Không có việc gì Thiên Vũ, họ chỉ là đám chó điên, chúng ta không cần chấp nhặt, mấy lời họ nói chẳng là gì cả, tức giận vì loại người này không đáng.”
Nhìn gương mặt dịu dàng của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Thiên Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nâng tay lên sờ sờ trán cô, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, ngón tay quơ quơ.
Trán Thịnh Hoàn Hoàn rất nóng, Lăng Thiên Vũ thực lo lắng, khoa tay múa chân muốn mau mau về nhà, còn giãy giụa đi xuống từ trên người cô, muốn tự đi.
Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ buông cậu ra: “Được, chúng ta lập tức trở về.”
Dứt lời, cô nắm tay cậu nhóc muốn tránh khỏi đám phụ nữ này.
Đoàn người Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn làm lơ họ, vừa rồi họ liều mạng khiêu khích trào phúng như vậy mà người ta chẳng thèm để bụng. Cảm giác này giống như đấm một đấm vào gối bông, chẳng những không làm người ta hả giận mà còn càng nổi nóng.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không có tâm tư đấu với họ, chỉ muốn dẫn Lăng Thiên Vũ mau về nhà, đúng lúc này, một bóng người đi lên đụng phải cô, rượu đỏ trong tay đổ hết lên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy ngực chợt lạnh, lớp áo bị nhuộm thành màu đỏ, ướt đẫm dính vào người cô.
Cô còn chưa nói gì thì người nọ đã đánh đòn phủ đầu: “Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt à?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày, ngẩng đầu liền thấy Hứa Oánh Oánh khiêu khích nhìn mình, trên ngón tay cô ta dính chút nước, giọng nói hùng hổ doạ người: “Cô đi đường không đem mắt theo à, cô xem quần áo tôi bị cô làm ướt rồi này?”
Hứa Oánh Oánh, chó săn bên cạnh Trần Do Mỹ. Loại cóc ké này cũng dám tới khinh nhục cô, Thịnh Hoàn Hoàn này đã sa sút đến mức này rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói cái gì, chỉ trầm mặc nhìn Hứa Oánh Oánh, cứ dán mắt nhìn chòng chọc vào cô ta, khí chất trở nên sắc bén lên, lạnh lẽo lại cao quý, làm người ta không dám khinh nhờn.
Hứa Oánh Oánh bị khí thế của Thịnh Hoàn Hoàn làm kinh sợ, da đầu tê dại: “Cô cô... Cô trừng tôi làm cái gì, vừa rồi là cô đụng vào tôi, họ đều nhìn thấy.”
Hứa Oánh Oánh chỉ về hướng đám phụ nữ bên cạnh.
Các cô vốn là một đám, tất nhiên cũng đứng về phe Hứa Oánh Oánh.
Lúc này, Trần Do Mỹ vẫn luôn không nói gì đi ra, duỗi tay kéo kéo cánh tay Hứa Oánh Oánh: “Bỏ đi Oánh Oánh, mau đi thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”
Lần trước Trần Do Mỹ kích kích Nam Tầm đang say rượu đẩy mình xuống lầu, hôm nay vừa xuất viện, trên trán còn băng một mảnh băng gạc, cô ta có trang điểm nhẹ, nhìn thật suy nhược đáng thương.
Hứa Oánh Oánh nhìn Cố Nam Thành đang đi về hướng bên này thì lập tức tự tin, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn mà oán giận nói: “Cho dù cô là tiểu thư đứng đầu thì đụng vào người ta cũng phải xin lỗi.”
Lúc này Trần Do Mỹ lại nói: “Bỏ đi Oánh Oánh, chúng ta nên đi thôi!”
Trần Do Mỹ nói như thể Thịnh Hoàn Hoàn đang ỷ thế hiếp người, Hứa Oánh Oánh đấu không lại cô nên đành nén giận, không cần cãi với Thịnh Hoàn Hoàn.
Từ trước đến nay đóa hoa sen trắng này có đẳng cấp rất cao, không phải Trần Phỉ Phỉ có khả năng so được.
Đi? Tạt rượu vào cô còn lật ngược muốn bôi nhọ cô, muốn chạy à?
Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn mở miệng thì đột nhiên giọng nói của Cố Nam Thành vang lên từ phía sau cô: “Xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, theo bản năng hô một tiếng: “Anh Nam Thành.”
Chỉ thấy Cố Nam Thành không nhìn cô lấy một cái, đi lướt qua bên cạnh cô rồi đứng bên người Trần Do Mỹ, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hành động của Cố Nam Thành, đáy lòng lập tức bốc cháy lửa giận, Cố Nam Thành thật sự chung chạ với Trần Do Mỹ, thật làm người ta ghê tởm.
Còn không e dè bảo vệ Trần Do Mỹ ngay trước mặt cô, gã coi chị Nam Tầm là cái gì?
Hứa Oánh Oánh thấy Cố Nam Thành đứng về phe họ thì càng tự tin, không đợi Trần Do Mỹ mở miệng đã oan ức kêu lên: “Thịnh Hoàn Hoàn đụng phải em, không nói một câu xin lỗi đã muốn đi.”
Cố Nam Thành nhìn Trần Do Mỹ: “Là như vậy sao?”
Trần Do Mỹ nhìn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, khó xử gật gật đầu: “Em nghĩ chắc chị họ không phải cố ý.”
Chát!
Trần Do Mỹ vừa nói xong thì mặt đã bị Thịnh Hoàn Hoàn tát mạnh một cái, trực tiếp làm đầu óc cô ta choáng váng, lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Chung quanh truyền đến tiếng thét chói tai của mấy cô gái.
Cuối cùng Cố Nam Thành cũng có phản ứng, lập tức đỡ cô ta rồi gầm lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô muốn tìm chết hay sao?”
Chương 108: Thịnh Hoàn Hoàn, mày là thứ tàn hoa bại liễu
Bọn người Trần Phỉ Phỉ phản ứng lại, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức thay phiên chỉ trích Thịnh Hoàn Hoàn
“Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô lại đánh người?”
“Cho dù cô là thiếu phu nhân của Lăng gia cũng không thể không coi ai ra gì như vậy.”
“Đúng vậy, rõ ràng là cô sai trước, còn ra tay đánh người, thật là khinh người quá đáng.”
“Xin lỗi đi, mau xin lỗi Trần Do Mỹ.”
Động tĩnh bên này quá lớn, hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Lam Nhan nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn không nhìn cô bên cạnh: “Hình như Thịnh tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
Lăng Tiêu vô tình cong cong khóe miệng: “Cô ta thiếu ăn đòn, để chịu thêm chút đau khổ cũng không phải chuyện xấu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ngay lúc Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta chặn lại, hắn đã chú ý tới, chỉ là hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì cô thành công chọc giận hắn. Chăm sóc cô hai đêm, hiện tại sự vất vả của hắn đã như cho chó ăn.
Phụ nữ đều không biết tốt xấu như nhau!
Lăng Tiêu dời mắt khỏi Thịnh Hoàn Hoàn, liếc về phía Đường Nguyên Minh đang nhìn hắn.
Chỉ thấy Đường Nguyên Minh cong môi giơ ly rượu trong tay lên, sau đó uống cạn rồi buông ly đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng dáng Đường Nguyên Minh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lam Nhan nhìn Đường Nguyên Minh đi qua bên kia thì biểu hiện như nhẹ nhàng thở ra thay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Đường thiếu đi qua, chắc Thịnh tiểu thư...”
Cô ta còn chưa nói xong thì Lăng Tiêu đã rời đi.
Lam Nhan ngẩn người, vội vàng xách váy theo sau: “Lăng Tiêu, chờ em.”
Trần Phỉ Phỉ và đám phụ nữ Lam Tiếu tức giận bất bình với Thịnh Hoàn Hoàn, làm Cố Nam Thành càng thêm tin tưởng Trần Do Mỹ và Hứa Oánh Oánh, gã nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đánh người mà cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô mau xin lỗi Tiểu Mỹ.”
Tiểu Mỹ?
Thật ghê tởm!
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên nụ cười châm chọc: “Cố Nam Thành, tôi đánh đoá hoa sen trắng Trần Do Mỹ này liên quan gì đến anh? Bảo tôi xin lỗi, con mắt nào của anh thấy tôi đụng phải Hứa Oánh Oánh?”
Sắc mặt Cố Nam Thành âm trầm, giọng đanh lại: “Tôi bảo cô xin lỗi, ngay lập tức.”
Nơi này có nhiều người làm chứng như thế, trong mắt Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là thứ điêu ngoa tùy hứng, chết cũng không hối cải thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi hất cằm lên, lạnh lùng lại bướng bỉnh: “Anh nằm mơ.”
Mặt Cố Nam Thành xanh mét, như một con sư tử bị kích thích.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Thế nào, Cố tổng muốn đánh tôi?”
Nhìn thấy hiện trường liên tục giằng co, lúc này Trần Do Mỹ đang dựa vào người Cố Nam Thành kéo kéo áo gã, mắt đỏ bừng mà nói: “Bỏ đi anh Nam Thành, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
Nói xong, cô ta lưu luyến không rời mà rời khỏi vòng tay của Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành nhìn nửa bên mặt sưng lên của Trần Do Mỹ, trong mắt lập loè lửa giận không thể ngăn chặn: “Tôi lặp lại lần cuối cùng, nói xin lỗi.”
Cố Nam Thành tức sùi bọt mép, mấy người phụ nữ bên cạnh bị dọa không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn, may mắn người đối mặt với lửa giận của Cố Nam Thành không phải các cô, nếu không đã bị hù chết.
Các cô không khỏi bội phục dũng khí của Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này còn dám khiêu khích Cố Nam Thành, cô cho rằng mình còn là Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia sao?
Nhưng, cho dù cô cao ngạo đến mấy thì có thể có kết cục tốt được sao?
Thịnh Hoàn Hoàn ơi Thịnh Hoàn Hoàn, lần này cô nhất định sẽ vấp ngã trước Trần Do Mỹ!
Đối mặt với Cố Nam Thành như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật xa lạ, gã là chồng của Nam Tầm, đã quen biết cô nhiều năm, tuy rằng không đến mức thân thiết, nhưng ít nhất vẫn hoà thuận qua lại.
Hiện tại thấy gã không tiếc trở mặt với cô vì Trần Do Mỹ, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Có phải gã đã quên mình đã có vợ con không?
Thật là cặn bã khắp phố, tiểu tam hoành hành!
Nhưng còn không chờ Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện, một bóng dáng nho nhỏ đã chắn trước mặt để bảo vệ cô.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ nắm chặt tay nhỏ, thân thể run lên nhè nhẹ, cậu như một con thú non tức giận trừng Cố Nam Thành.
Cậu bị chọc tức đến mặt đỏ bừng, nhưng cậu không quên lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cậu phải bảo vệ Hoàn Hoàn, không thể để cô bị thương.
Hứa Oánh Oánh thấy vậy thì “Phốc” một tiếng bật cười: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng thật không biết xấu hổ, lại để một thằng nhóc câm đứng ra gánh vác hậu quả thay mình, không biết xấu hổ sao?”
Lúc này đầu Thịnh Hoàn Hoàn đau muốn nứt ra, đã không thể bình tĩnh tự hỏi, cô trở nên rất bực bội, câu ‘Thằng nhóc câm’ của Hứa Oánh Oánh hoàn toàn làm cô mất hết lý trí: “Thiên Vũ, con tránh ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn kéo mạnh Lăng Thiên Vũ ra phía sau, lập tức vọt tới trước mặt Hứa Oánh Oánh, tát thẳng một cái vào mặt cô ta.
Chát!
Cái tát này còn vang dội hơn lúc đánh Trần Do Mỹ hồi nãy.
“Mày dám đánh tao.” Hứa Oánh Oánh bị đánh thì hai mắt đỏ lên nhìn Thịnh Hoàn Hoàn trừng trừng: “Thịnh Hoàn Hoàn, mày là con tiện nhân, có gì để kiêu ngạo, trước kia chủ động dụ dỗ Lăng Tiêu, hiện tại không sống nổi ở Lăng gia nữa lại chạy ra quyến rũ đàn ông để bò lên.”
Hứa Oánh Oánh bị đánh trước mặt nhiều người như thế, một luồng máu nóng xộc thẳng lên đầu, lời nên nói không nên nói gì đều tuôn ra: “Vừa rồi còn giả bộ choáng ngã vào lòng Đường Nguyên Minh, thật chẳng biết xấu hổ, cũng không nhìn xem người ta có thân phận gì, sao lại nhìn trúng thứ tàn hoa bại liễu như mày.”
Thịnh Hoàn Hoàn giận không thể át: “Cô ăn nói bậy bạ, ngậm máu phun người.”
Khi cô lại giơ tay lên về hướng Hứa Oánh Oánh, Cố Nam Thành bóp lấy cổ tay cô, dùng sức đẩy ra: “Đủ rồi Thịnh Hoàn Hoàn.”
Sức Cố Nam Thành rất mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn liên tục lui về phía sau, lúc này đầu cô đã xây xẩm, hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình, chỉ có thể chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng rống giận táo bạo của Lăng Thiên Vũ, lúc này cô thực áy náy thực hối hận, cô không nên hành động theo cảm tính.
Cún con liều mạng muốn bảo vệ cô như vậy, mà cô lại không có thể bảo vệ cậu.
Trong lúc Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Cô ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông ôm cô là ai.
Không biết có phải vì phát sốt không, hay do vừa bị người ta ức hiếp quá mức, lúc này lồng ngực hắn lại làm cô cảm thấy thật an toàn, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng.
“Cô cũng giỏi thật đấy.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc này, Thịnh Hoàn Hoàn mếu máo, suýt đã bật khóc: “Sao giờ này anh mới đến.”
Cô đã sớm chống đỡ không được, chỉ luôn cố gượng mà thôi. Cô vừa bị nhiều người hà hiếp như thế, sao bây giờ hắn mới đến?
Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu không có dấu hiệu ấm lại, hắn liếc nhìn phần áo dơ bẩn của cô một cái, nổi giận đùng đùng: “Để bản thân chật vật như thế, cô thật làm tôi hãnh diện quá.”
Nói xong liền đẩy ra cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích, sắc mặt trắng bệch, lúc này một chiếc áo đã khoác lên người cô, “Không gian to lớn” trong đó bao lấy thân hình mảnh khảnh của cô.
Hành động của Lăng Tiêu làm sắc mặt mấy người phụ nữ trở nên rất khó xem, đặc biệt là Hứa Oánh Oánh, mặt đã xám như tro tàn.
Chương 109: Quân tử giận dữ vì hồng nhan
Mà Trần Phỉ Phỉ thì nhân lúc người ta không để ý đã lôi kéo Bạch Sương cụp đuôi đi rồi.
Trần Phỉ Phỉ không quên ngày đó khi bị Lăng Tiêu ném ra ngoài, hắn đã cảnh cáo cô ta đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào?
Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương, nắm tay cũng siết lại thật chặt, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, hai mắt cũng đỏ lên, trên mặt đã hiện lên gân xanh. Nhìn ra được cậu đang cực lực khống chế cảm xúc sắp bùng nổ của mình.
Lăng Tiêu nhìn cậu một cái rồi không chú ý thêm, hắn tin tưởng Lăng Thiên Vũ có thể một mình chiến thắng “Căn bệnh”.
Rốt cuộc ánh mắt Lăng Tiêu cũng dừng lại trên người Cố Nam Thành, giọng nói lười biếng mang theo trào phúng nồng đậm: “Cố tổng thật có nhã hứng, phụ nữ cãi nhau mà anh cũng muốn cắm một tay vào, thật làm tôi mở rộng tầm mắt.”
Trong mắt Cố Nam Thành xẹt qua một tia tức giận: “Chỉ là cãi nhau? Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra tay đánh người...”
“Cố tổng, vợ tôi thế nào còn không tới phiên anh tới dạy dỗ.” Ánh mắt Lăng Tiêu trở nên thực sắc bén, hắn liếc nhìn Trần Do Mỹ một cái, lạnh lẽo nhếch khóe miệng lên: “Cô ấy đánh người là vì người nọ đáng đánh, Cố tổng có chứng cứ gì chứng minh hai người này vô tội?”
Nghe câu nói này đi, thật là quá kiêu ngạo.
Ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén, Trần Do Mỹ cầm lòng không đậu lui ra phía sau Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở phía sau, khí thế hùng hồn mà nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Người sai là ai, Lăng tổng nên hỏi người phụ nữ bên cạnh anh kìa.”
Lăng Tiêu “A” một tiếng, cực kỳ ngông cuồng, hình như đang cười nhạo Cố Nam Thành ngây thơ, hắn muốn bảo vệ ai còn cần nhìn đúng sai à?
Lăng Tiêu không để ý tới Cố Nam Thành, ánh mắt chuyển qua Hứa Oánh Oánh: “Rượu trên người Thịnh Hoàn Hoàn là cô tạt.”
Câu nói của Lăng Tiêu là khẳng định.
Hứa Oánh Oánh sớm đã bị dọa hoang mang lo sợ, mồ hôi lạnh đầm đìa: “Không, không phải tôi, là cô ta đụng vào tôi.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Không phải Lăng Tiêu không quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn sao, không phải hắn công khai dẫn Lam Nhan dự tiệc là cố ý sỉ nhục cô sao, vì sao lúc Thịnh Hoàn Hoàn chật vật, hắn lại đứng ra?
Rốt cuộc Lăng Tiêu để ý Thịnh Hoàn Hoàn hay là không để bụng?
“Phải không?” Lăng Tiêu cười lạnh: “Câu trả lời của cô hoàn toàn trái ngược với những gì tôi thấy, hiện trường có nhiều di động và camera như thế, muốn tôi lấy chứng cứ ra trước mặt cô không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, tim đập đột nhiên trở nên thất thường, giống như từng tiếng sấm rền, vừa nhanh lại vang dội.
Hai chân Hứa Oánh Oánh mềm nhũn, đặt mông ngã xuống mặt đất.
Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Lăng Tiêu cúi người lạnh lùng nhìn Hứa Oánh Oánh: “Vừa rồi cô nói ai là tàn hoa bại liễu?”
“Không... Không phải tôi nói...”
Hứa Oánh Oánh run rẩy, nói năng lộn xộn, cô ta nhìn Trần Do Mỹ xin giúp đỡ, Trần Do Mỹ lại rụt người ở phía sau Cố Nam Thành.
Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, không giận đã oai: “Xem ra có một số người không thể sống quá tốt, nếu không sẽ mất đi năng lực nhận thức cơ bản nhất.”
Dứt lời, hắn bế Lăng Thiên Vũ lên, liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cô kéo bước chân nặng nề ngoan ngoãn đi theo.
Một lát sau, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu mới vang lên trong gió: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Lăng thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”
Thẳng đến một nhà ba người Lăng Tiêu biến mất, giọng nói và sự oai nghiêm của hắn vẫn không tiêu tan.
Mặt Hứa Oánh Oánh xám như tro tàn, quỳ rạp trên đất lớn tiếng khóc rống lên.
Xong rồi, cô ta xong rồi, Hứa gia cũng xong rồi!
Gia tộc bị Lăng Tiêu đóng băng, cô ta sẽ rơi vào bùn lầy, đây mới là dụng ý của Lăng Tiêu, hắn sẽ làm cô ta hoàn toàn trải nghiệm cái gì mới gọi là tàn hoa bại liễu.
Sắc mặt của Lam Tiếu và mấy người phụ nữ khác đều không được đẹp, họ đều lo lắng đề phòng, sợ lửa giận của Lăng Tiêu sẽ vạ lây đến mình.
Nhưng cho rằng như vậy là xong rồi?
Lăng Tiêu vừa đi thì tiếng nói của Mộ Tư đã vang lên trên đầu Hứa Oánh Oánh: “Thịnh Hoàn Hoàn sạch sẽ hơn cô nhiều, xem ra Hứa tiểu thư không chỉ mất đi nhận thức cơ bản nhất, còn không có cả nhận thức về bản thân.”
Hứa Oánh Oánh nghe xong lời nói của Mộ Tư thì thân thể run rẩy kịch liệt lên, cô ta biết mình hoàn toàn xong rồi.
Sinh hoạt cá nhân của Hứa Oánh Oánh cũng chẳng sạch sẽ gì, đặc biệt là mấy năm trước, hồi đó còn trẻ nên ngông cuồng mê chơi, đôi khi chơi rất hăng đã làm không ít chuyện khó có thể mở miệng.
Tiếp theo, Mộ Tư nói một câu giống Lăng Tiêu như đúc: “Từ hôm nay trở đi, tất cả công ty dưới trướng tập đoàn Mộ thị ngưng hẳn mọi dự án làm ăn với Hứa gia, vĩnh viễn không hợp tác.”
Mộ Tư để lại lời này rồi đi mất.
Lam Nhan đứng trong đám người, không nói một lời mà nhìn mọi chuyện xảy ra, sau khi Lăng Tiêu và Mộ Tư lần lượt rời đi, ánh mắt cô ta dừng lại trên người Đường Nguyên Minh đứng cách đó không xa, sau đó cũng xoay người bỏ đi.
Sau khi lên xe, Mộ Tư lại nói với trợ lý bên cạnh: “Điều tra cô gái đêm nay đi dự tiệc chung với Lăng Tiêu, nhớ kỹ, nhất định phải đào sâu.”
Đêm nay mọi người đã lĩnh ngộ được câu ‘Quân tử giận dữ vì hồng nhan’ là như thế nào, hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn đã giành hết nổi bật, hai “Kiêu hùng” của Hải Thành tranh nhau ra mặt vì cô, đây là chuyện mà biết bao cô gái cả đời cũng không dám mơ ước.
Mọi người tan đi, Hứa Oánh Oánh mất hồn mất vía cũng bị người hầu của Đường gia mời ra ngoài, Cố Nam Thành lo lắng nhìn Trần Do Mỹ mặt mày đỏ bừng: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Trần Do Mỹ khàn khàn nói: “Anh Nam Thành, anh tin em không?”
Cố Nam Thành âm trầm nói: “Đương nhiên, Lăng Tiêu là người nào, sao Hứa Oánh Oánh lại dám đấu với anh ta?”
Trần Do Mỹ rưng rưng cười, dáng vẻ nhu nhược động lòng người: “Em mặc kệ người khác nhìn em như thế nào, em chỉ để ý suy nghĩ của anh, cảm ơn anh tin tưởng em.”
Cố Nam Thành nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt khó có thể dời khỏi gương mặt cô ta: “Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện! Nếu trên mặt để lại sẹo thì khó coi lắm.”
Trần Do Mỹ lại lắc lắc đầu: “Em tự đi được, đêm nay anh ra mặt cho em trước nhiều người như thế, nếu để chị Nam Tầm biết thì lại cãi vã với anh, em làm phiền anh đã đủ nhiều rồi.”
Nhắc tới Nam Tầm, sắc mặt Cố Nam Thành không quá đẹp: “Mặc kệ cô ta, chỉ cần chúng ta biết hai ta trong sạch là được, cô ta thích làm gì thì tùy, anh đã giải thích đủ rồi.”
Từ khi phát hiện gã và Trần Do Mỹ vào khách sạn, Nam Tầm vẫn luôn gây chuyện, còn bắt gã dọn ra khỏi phòng ngủ, hiện tại không cãi thì chiến tranh lạnh, cả ngày ăn nói móc họng, gã đã lười giải thích thêm với cô ấy.
Dù sao có giải thích thì cô ấy cũng nghe không lọt tai.
Trần Do Mỹ lại cau chặt mày lại: “Anh Nam Thành, nếu chị Nam Tầm hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng với chị ấy, lần trước thật sự là em không cẩn thận tự ngã xuống lầu, anh đừng trách chị Nam Tầm nữa, chị ấy vô tội.”
Trước đó Nam Tầm đã thừa nhận là mình đẩy Trần Do Mỹ xuống lầu, nhưng sai không phải do cô ấy, là Trần Do Mỹ cố ý dùng lời nói chọc giận, cô ấy uống rượu nên mới mất khống chế đẩy cô ta xuống lầu.
Chương 110: Mẹ, đừng cãi nhau với ba được không?
Cho nên hiện tại Trần Do Mỹ nói lời này, vừa nghe là biết đang chủ động ôm cái sai của Nam Tầm lên người mình, mà bản thân lại yên lặng nuốt tủi nhục xuống, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.
Câu nói này của Trần Do Mỹ làm cô ta trở nên thiện lương tri kỷ thông tình đạt lý, đối lập hoàn toàn với thái độ của Nam Tầm, làm hình tượng của Nam Tầm lập tức biến thành ích kỷ ghen tị, lòng dạ hẹp hòi.
Vừa so sánh, Cố Nam Thành càng bất mãn với Nam Tầm.
Ngày nào gã cũng vất vả làm việc bên ngoài, quản lý tập đoàn lớn như vậy dễ dàng sao?
Mỗi ngày gã về đến nhà đều rất mệt, chỉ muốn được yên lặng bình yên, nhưng cô ấy căn bản không thông cảm cho gã, có chút việc nhỏ cũng muốn cãi vã không dứt.
Thấy Cố Nam Thành không đáp lại, Trần Do Mỹ duỗi tay kéo kéo áo gã: “Anh Nam Thành, anh có nghe em nói gì không?”
Cố Nam Thành hơi bực bội mà nói: “Được rồi Tiểu Mỹ, tính tình cô ta thế nào thì anh rõ nhất, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, cô ta muốn quấy thế nào thì tùy đi!”
Cuối cùng Trần Do Mỹ vẫn kiên trì một mình đi đến bệnh viện. Mà Cố Nam Thành cũng không về nhà, hiện tại gã thà ở lại công ty cũng không muốn về.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cố gia.
Lúc này trong nhà bày trí rất vui mắt lại đáng yêu, tựa như một Disneyland loại nhỏ, một đám trẻ con đang chơi rất vui trong phòng khách rộng lớn.
Hôm nay là sinh nhật của bạn nhỏ Cố Hoan, Nam Tầm mời mấy người bạn mẫu giáo của con bé về nhà chơi.
Nam Tầm nhìn từng nụ cười đáng yêu sạch sẽ, khói mù đọng lại trong lòng nhiều ngày cũng tan đi không ít.
Cô cầm camera, chụp rất nhiều ảnh cho con gái.
Tiểu Hoan Hoan chạy tới, ôm chặt chân cô, con bé này chơi đổ đầy mồ hôi, mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn Nam Tầm: “Mẹ, sao ba còn chưa về, ba không biết hôm nay là sinh nhật của con sao?”
Tiếng nói ngây thơ non nớt của trẻ con làm trái tim Nam Tầm hơi xao động. Nam Tầm chùi mồ hôi trên trán rồi khẽ véo mũi con bé một cái: “Chờ một chút, chắc ba con sẽ trở lại nhanh thôi, trên bàn có rất nhiều trái cây và điểm tâm, kêu bạn của con cùng ăn đi.”
“Dạ được, chúng ta ăn cái gì đi.” Rất nhanh Tiểu Hoan Hoan đã dẫn đám bạn nhỏ đi chia đồ ăn vặt.
Nam Tầm nhìn thời gian, 8h rồi mà Cố Nam Thành còn chưa về, hai ngày trước cô ấy đã nhắc nhở gã, nhưng sáng nay gã ra cửa thì vẫn không trở về, cũng không gọi về một cú điện thoại.
Mấy bạn nhỏ ăn vài thứ lại đi chơi, nhưng lần này không kéo dài bao lâu, chơi hơn hai giờ cũng mệt mỏi, mẹ bọn nhỏ muốn dẫn họ về nhà.
Nam Tầm bảo người hầu bưng bánh kem lên, đốt ba cây nến rồi cắm vào, cùng mẹ bọn nhỏ hát bài ca chúc mừng sinh nhật.
Tiểu Hoan Hoan đội mũ sinh nhật, đứng trước cái bánh kem to lớn, chấp tay ước nguyện, cuối cùng thổi tắt ngọn nến cùng Nam Tầm.
Sau khi ăn bánh kem, các bạn nhỏ đều đi về, căn nhà to lớn trải qua náo nhiệt lại có vẻ càng lạnh lẽo yên tĩnh.
Cố Hoan bẹp: “Mẹ, sao ba còn chưa trở về, có phải ba quên mất sinh nhật của con không?”
Nam Tầm ôm con bé lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô: “Ba không quên, có thể ba làm việc bận quá nên chưa về được, ba đã nhờ người đưa quà về trước cho Hoan Hoan rồi.”
“Thật vậy không?” Cố Hoan mở to hai mắt nhìn chằm chằm Nam Tầm: “Mẹ, mẹ đang nói dối, hiện tại ba đã không thương con rồi, giờ ba về nhà cũng không ôm con.”
Càng nói càng đáng thương, con bé đã tủi thân đến đỏ mắt.
Nam Tầm đau lòng không thôi, lập tức đưa mắt ra hiệu cho quản gia, không bao lâu sau, quản gia ôm một cái hộp lớn tiến vào: “Thiếu phu nhân, quà thiếu gia cho người đưa về nên đặt ở đâu?”
Cô bé vừa nghe vậy thì lập tức nín khóc, mừng rỡ nhìn cái hộp kia.
Nam Tầm nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta mở hộp đi, xem ba tặng quà gì cho Hoan Hoan được không?”
Tiểu Hoan Hoan liên tục gật đầu: “Được.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Hoan nhìn thấy một con thỏ đặc biệt đáng yêu, còn cao hơn cả mình, cô rất thích, vui sướng muốn chết: “Mẹ, mẹ biết vừa rồi con ước cái gì không?”
Nam Tầm nói: “Không biết!”
Tiểu Hoan Hoan buông con thỏ, ngồi bên cạnh Nam Tầm bám dính lấy cô ấy: “Con hy vọng mẹ và ba không cãi nhau nữa.”
Lời này của Cố Hoan lập tức làm Nam Tầm đỏ mắt.
Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu, củng đỏ mắt nói với Nam Tầm: “Mẹ, mẹ hứa với con đi, đừng cãi nhau với ba nữa được không, bằng không về sau ba sẽ không về nhà.”
Nam Tầm liều mạng nén nước mắt, cô ấy không muốn khóc trước mặt Tiểu Hoan Hoan, lát sau cô mới gật gật đầu: “Được, mẹ hứa với con.”
Tiểu Hoan Hoan lập tức vui mừng cười tươi: “Vậy giờ chúng ta gọi điện thoại cho ba đi, kêu ba về nhà.”
Nam Tầm đưa điện thoại cho con bé.
Chỉ chốc lát sau đã bấm điện thoại xong, đợi hồi lâu đối phương mới nghe máy.
Có lẽ Cố Nam Thành đã hứa với Cố Hoan sẽ lập tức quay lại, con bé rất vui vẻ.
Nam Tầm nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của con gái, đáy mắt ảm đạm, kỳ thật con cô rất dễ dỗ, cô ấy cũng như vậy.
Vốn dĩ chuyện của Trần Do Mỹ rất đơn giản, nhưng sau khi xảy ra chuyện, trái tim Cố Nam Thành không hướng về cô, cũng không tin cô, luôn mồm nghiêng về cô gái kia, ví thế mới làm cô thất vọng buồn lòng như vậy.
Hiện tại cô không quấy nữa, Cố Nam Thành cũng lười nói chuyện với cô, căn bản không muốn làm dịu quan hệ giữa bọn họ.
Tiểu Hoan Hoan cúp điện thoại xong thì cười tủm tỉm nói: “Mẹ, ba nói sẽ lập tức trở về, con muốn đi tắm, con chảy rất nhiều mồ hôi, trên người hôi lắm.”
Nhìn bộ dáng nhỏ mà lanh của con bé, Nam Tầm bật cười: “Được rồi, mẹ dẫn con đi tắm.”
Tiểu Hoan Hoan lại lắc đầu: “Bảo dì tắm cho con đi, mẹ ở chỗ này chờ ba, như vậy lát nữa ba về đến nhà có thể nhìn thấy mẹ.”
Con gái quá hiểu chuyện làm Nam Tầm rất hoang mang.
Cố Nam Thành không có ý cúi đầu với cô, cô cũng không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, đợt chiến tranh lạnh này sẽ không kết thúc trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng vì Tiểu Hoan Hoan, cô ấy phải nhanh chóng lật sang trang mới.
Nhưng rất nhanh, Nam Tầm phát hiện mình quá ngây thơ.
Mở di động ra, trên mạng toàn là chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ của Đường lão thái thái, video và hình ảnh đã ghi lại những chuyện đêm nay Cố Nam Thành làm ở Đường gia không góc chết.
Nam Tầm nhìn đàn ông đứng bên cạnh Trần Do Mỹ trong video, tức đến thân thể run rẩy, nước mắt chảy xuống từng giọt.
Gã đã công khai bảo vệ tiện nhân Trần Do Mỹ như thế, đối phương còn là người bạn tốt Thịnh Hoàn Hoàn của cô, gã làm như thế là đặt người vợ này ở chỗ nào, đặt danh dự của mình ở đâu?
Nam Tầm nhìn chằm chằm những video đó một lần lại một lần, mãi đến khi Cố Nam Thành đẩy cửa tiến vào.
Cố Nam Thành thấy bố trí trong nhà, cũng phát hiện Nam Tầm ngồi trên sô pha, nhưng gã lại không giải thích một câu, chỉ đi lên cầu thang, cứ như không muốn tồn tại chung không gian với cô một giây nào cả.