-
Chương 211-215
Chương 211: Cô gái, cô làm từ nước sao?
Không biết thế nào mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi kiêu ngạo, buột miệng thốt ra: “Vậy Lam Nhan thì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận, cô không biết vì sao lại nhắc tới Lam Nhan vào lúc này, miệng quá nhanh không suy nghĩ đã nói ra.
Cô đang làm gì vậy?
Ghen?
Không, cái này gọi là lo sợ không đâu!
Trong tiềm thức Thịnh Hoàn Hoàn từ chối thừa nhận mình ghen.
Ánh mắt Lăng Tiêu thâm thúy, Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao hiện tại cô ta cũng là tiểu hoa đán đang nổi tiếng!”
Lăng Tiêu nhìn diễn xuất vụng về của Thịnh Hoàn Hoàn thì lặng lẽ nói: “Cô tốt hơn cô ta một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Chỉ một chút?”
Lăng Tiêu hỏi lại: “Không thì sao?”
Tiểu yêu tinh thích ăn dấm này!!!
Vừa xuống lầu, ngoài cửa lớn truyền đến một trận xôn xao, gia đình Lăng Hoa Thịnh tới rồi.
Khi xuất phát, hai cha con Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi cùng một chiếc xe, mẹ con Lăng Hàn và gia đình Lăng Hoa Thịnh cùng đi một chiếc.
Trừ họ ra còn có rất nhiều bạn cũ của Lăng Hoa Thanh tới.
Xe chạy đến cổng, Thịnh Hoàn Hoàn liền bị cảnh tượng ngoài cửa làm sợ ngây người, đây mà là đón người cái gì, rõ ràng là đi cướp ngục.
Thịnh Hoàn Hoàn tò mò nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đó đều là bạn cũ của ba anh à?”
Dựa theo mối quan hệ này, sao đến hiện tại Lăng Hoa Thanh mới ra tù tới?
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên ung dung nói: “Cô nên gọi là ba chồng, hoặc gọi ba như tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... À!”
Kỳ thật rất khó kêu ra miệng!
Tầm mắt Lăng Tiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nhớ quan hệ của ba rất rộng rãi, khi còn nhỏ thường xuyên có bạn bè đến nhà chơi.”
Bạn cũ là một phần, nịnh bợ Lăng gia cũng là một phần.
Xã hội hiện tại rất hiện thực, nếu Lăng Hoa Thanh chỉ là người thường, giết người vào tù nhiều năm như thế thì còn bạn cũ gì đáng nói?
Nhưng Lăng Tiêu không bài xích tình cảnh này, hắn cũng muốn Lăng Hoa Thanh thấy con trai mình đã trưởng thành, trở thành một người rất ghê gớm.
“Vậy có phải ba anh rất khó ở chung không?”
“Ba tôi là người rất kiên nhẫn, hiếm khi tức giận.”
Khi Lăng Tiêu nhắc tới Lăng Hoa Thanh, đường cong trên gương mặt bỗng dịu lại, trong mắt cũng hiện ra sự ấm áp, khí thế trên người đều thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ, Lăng Hoa Thanh nhất định là một người cha tốt, là loại người hoàn toàn tương phản với An Lan.
Nhưng vì sao bà nội lại nói tính tình ông khó chịu giống như Lăng Tiêu?
Lão thái thái cố ý dọa cô đúng không, nếu tính tình khó chịu thì sao lại có nhiều bạn cũ như thế?
Sau khi xe Lăng Tiêu chạy đi thì luôn dẫn đầu ở phía trước, phía sau là một hàng dài các xe, đa số trong đó đều là siêu xe trăm vạn, mênh mông bao la, tương đối đồ sộ.
Lam Tiếu ngồi trong chiếc xe thứ ba, mãi đến lúc này cô ta mới biết mình sắp gả vào một thế gia như thế nào.
Đáng tiếc, người ngồi ở chiếc xe đầu tiên không phải cô ta.
Gia tộc và sản nghiệp khổng lồ như thế lại chỉ có một nữ chủ nhân, người phụ nữ may mắn đó là Thịnh Hoàn Hoàn.
Nói không ghen ghét là giả, đáng tiếc cô ta không lọt được vào mắt Lăng Tiêu, nhưng chị họ của cô ta là Lam Nhan lại có cơ hội. Chỉ cần chị họ trở thành nữ chủ nhân Lăng gia thì ngày tháng sau này của cô ta sẽ tốt hơn rất nhiều, cũng có thể ngẩng cao đầu ở Lăng gia.
Lam Tiếu đang nghĩ ngợi thì đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng “Phanh” rất mạnh.
Chiếc xe cô ta đang ngồi phát ra tiếng thắng chói tai, đầu suýt đập vào cái ghế phía trước, cũng may Lăng Phi phản ứng nhanh, lập tức ổn định thân thể cô ta lại.
“Em không sao chứ?” Lăng Phi lo lắng nhìn cô ta.
Tiếp theo giọng Lăng Hoa Thịnh vang lên: “Lăng Phi, phía trước xảy ra tai nạn xe, hình như là xe anh hai con, con đi xuống nhìn xem.”
Lam Tiếu nói câu “Em không có gì” liền đẩy Lăng Phi ra, mở cửa xe đi ra ngoài.
Là xe của Lăng Tiêu, không sai!
Lam Tiếu cảm thấy hôm nay mình quá may mắn, trong lòng vừa suy nghĩ thì Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn liền có chuyện!
….
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ trong lòng Lăng Tiêu.
Vừa rồi lúc xe tông lại đây, Lăng Tiêu theo phản xạ bảo vệ cô và Lăng Thiên Vũ trong ngực, cho nên cô và cậu nhóc đều không bị thương.
“Lăng Tiêu, anh có khỏe không?” Vừa rồi cô nghe thấy tiếng hắn kêu rên.
Lăng Tiêu trở về vị trí cũ, tựa đầu vào ghế: “Không tốt lắm.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh lại từ kinh sợ vừa rồi, sắc mặt trắng bệch, lúc này trực tiếp bật khóc: “Lăng Tiêu, anh xảy ra chuyện gì, có phải chỗ nào bị thương không?”
Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa hồn phi phách tán, chân tay luống cuống: “Anh đừng làm tôi sợ, Lăng Tiêu, tôi nhát gan, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc bị thương ở chỗ nào?”
Lăng Tiêu nhìn cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch, đột nhiên duỗi tay dùng sức ấn cô vào ngực: “Tôi không có gì, chỉ là vết thương trên cánh tay nứt ra rồi, Thịnh Hoàn Hoàn sao cô nhiều nước mắt như thế, cô làm từ nước sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng, khóc càng lớn hơn: “Tên biến thái, tôi sắp bị anh hù chết, hức hức...”
Thời khắc vừa rồi, trái tim cô như ngừng đập!
Hắn vẫn không nhúc nhích dựa vào nơi đó, cô cho rằng hắn bị thương nặng không thể động đậy, suýt đã sợ muốn ngất đi.
Lăng Tiêu duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa của Thịnh Hoàn Hoàn lên, có chút dở khóc dở cười: “Là thật sự rất đau.”
Vết thương trên tay hắn vốn đã kết vảy, hiện tại lại bị kéo nứt, bị thương đợt hai nên đau đớn gấp bội.
“Nơi nào, cho tôi xem.” Thịnh Hoàn Hoàn run run rẩy rẩy bắt lấy tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu chỉ có thể để mặc cô, nhấc chân đạp lên ghế ngồi phía trước, hỏi tài xế: “Không có gì chứ?”
Tài xế rên rỉ: “Đầu hơi choáng, vấn đề không lớn.”
Lăng Tiêu nghe xong không hỏi thêm nữa, thấy ngoài xe đầy người thì dùng cánh tay không bị thương đẩy cửa ra, bình tĩnh nhìn những người ngoài xe: “Tôi không sao, đưa tài xế đi bệnh viện.”
Thịnh Hoàn Hoàn phí sức lực thật lớn mới cởi áo khoác hắn ra được, một tay áo của sơ mi trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Mắt Thịnh Hoàn Hoàn mơ hồ, từng giọt nước mắt to tướng rớt xuống: “Thật nhiều máu.”
Lăng Phi nhìn vết máu kia, cũng đỏ mắt theo: “Anh, anh bị thương.”
Lăng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn Lăng Phi một cái: “Sao em mít ướt như phụ nữ vậy, em cũng làm từ nước à?”
Lăng Phi rất oan ức, lập tức chùi nước mắt: “Không phải em chỉ lo lắng cho anh sao? Thật là chó cắn Lữ Động Tân không biết người ta tốt bụng.”
Lam Tiếu đặc biệt khinh thường Lăng Phi như vậy, cô ta cảm thấy cậu ta chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả, còn không phải bị thương cánh tay sao, có gì mà khóc, vô dụng!
Lúc này Lăng Hoa Thịnh cũng tiến lên: “Tài xế xe tải mệt nhọc lái xe, cũng may lập tức dừng lại, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Có bị thương nặng không?” Lăng Tiêu hỏi.
Lăng Hoa Thịnh hơi ngơ ra: “Vết thương nhẹ.”
Lăng Tiêu nói: “Báo cảnh sát đi! Chú ở lại xử lý, người khác đi theo tôi.”
Lăng Tiêu xốc áo khoác lên, dắt Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe: “Lăng Phi, ôm cháu của em ra đi.”
Cậu nhóc không bị thương, hơn nữa cũng không bị dọa sợ.
Chương 212: Cô gái này coi hắn là chim công hay sao?
Lăng Phi nhịn không được tán thưởng: “Không hổ là con của anh hai.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì cao ngạo trợn trắng mắt, cứ như đang nói bẩm sinh con dũng cảm, không có liên quan gì đến anh hai của chú đâu.
Lăng Tiêu chọn một chiếc xe ở phía sau, chủ xe tự động đi ra, nhường cho họ sử dụng.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, khàn khàn nói: “Anh cũng đi bệnh viện đi, vết thương trên tay rất nghiêm trọng, phải mau chóng xử lý.”
Máu còn đang chảy, nhiễm đỏ nửa ống tay áo của hắn.
Lăng Tiêu không cho là đúng: “Lần trước còn không phải là cô xử lý giúp tôi à?”
Lăng Phi ôm Lăng Thiên Vũ lại đây, Lăng Tiêu lập tức kéo áo khoác xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Phi: “Thiên Vũ sợ thấy máu, dẫn nó lên xe em đi rồi lấy hộp thuốc trong xe anh lại đây”
Trong xe của Lăng Tiêu có hộp thuốc đầy đủ mọi thứ.
Khép cửa lại, Lăng Tiêu kéo áo xuống, miệng vết thương vỡ ra còn nghiêm trọng hơn dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, bên trong không ngừng ứa máu, nhìn máu thịt bầy nhầy.
Nước mắt lại chảy xuống từ mắt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi đi bệnh viện đi! Quá nghiêm trọng.”
Vết thương quá dọa người, Thịnh Hoàn Hoàn không biết xuống tay từ đâu.
“Sao trước kia không phát hiện cô thích khóc như thế?” Lăng Tiêu nâng bàn tay sạch sẽ còn lại lên mà lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, bình tĩnh lại, cô làm được.”
Sự bình tĩnh, tín nhiệm trong mắt Lăng Tiêu ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn, cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó sụt sịt lau khô nước mắt, khử trùng đeo bao tay, cầm máu xỏ kim...
Từng bước đâu vào đấy.
Tài xế ngồi phía trước thầm khiếp sợ không thôi, Thịnh Hoàn Hoàn này thật là ghê gớm, nếu là cô gái khác thì không biết tay đã run thành cái gì nữa.
Lăng Tiêu này cũng làm người ta bội phục, không rên một tiếng, đau lắm cũng chỉ khẽ nhíu mày!!!
Rất nhanh cảnh sát giao thông đã tới, dưới sự chỉ huy của họ, con đường đã được dọn dẹp, một hàng xe tiếp tục nhanh chóng chạy tới ngục giam.
Thịnh Hoàn Hoàn tập trung xử lý vết thương trên tay Lăng Tiêu, xe di chuyển lúc nào cũng không biết, chờ cô làm xong thì nhẹ nhàng lau nước sát trùng và thuốc mỡ lên đó.
Xử lý xong ngẩng đầu, liền thấy Lăng Tiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghiêng của hắn đặc biệt đẹp, cổ thon dài trái cổ rõ ràng, đẹp trai mà không giảm nét cứng rắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn vừa rồi.
Rõ ràng trước đó không lâu hắn vừa xảy ra tai nạn, trong lòng phải có ám ảnh mới đúng, nhưng lúc xảy ra chuyện, hắn lại không cần suy nghĩ đã nhào về hướng cô và Thiên Vũ, ôm chặt họ bảo vệ trong ngực.
Người đàn ông như vậy là anh hùng.
Thịnh Hoàn Hoàn rất cảm động, thế giới này có mấy ai còn quan tâm người khác lúc mạng sống bị đe doạ chứ?
“Ngơ ra làm gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại mới phát hiện Lăng Tiêu đang nhìn mình, trên gương mặt anh tuấn đầy mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi hắn luôn cố nhịn, vết thương nặng như vậy nhất định rất đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rút tờ giấy ra, cẩn thận lau khô mồ hôi cho hắn, ảo não nói: “Đáng lẽ phải mang theo cái áo sạch đi theo, ba anh...”
Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn sửa miệng: “Ý tôi là nếu ba chồng biết anh bị thương thì nhất định sẽ rất lo lắng, hơn nữa cái áo này đã ướt, mặc trên người rất khó chịu.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái lải nhải bên cạnh, môi mỏng hơi nhếch lên: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Hả?”
“Cô càng ngày càng nói nhiều.” Lăng Tiêu nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Phía trước có một tiệm bách hóa, mua bộ mới là được.”
Trước mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức sáng ngời, lập tức nói với tài xế: “Dừng xe.”
Tài xế dừng lại bên đường, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh chờ tôi một chút, tôi rất nhanh trở về.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền hấp tấp xuống xe.
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã xách một cái túi đi ra từ tiệm bách hóa, vội lên xe rồi lấy ra một tây trang màu đỏ và áo sơ mi hoa màu tối từ trong túi.
Lăng Tiêu nhìn hai cái áo trong tay cô, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật: “Đây là mắt thẩm mỹ của cô?”
Thịnh Hoàn Hoàn như hiến vật quý: “Đúng vậy, có phải rất đẹp không?”
Lăng Tiêu nhíu chặt mày kiếm: “Không dám gật bừa.”
u phục đỏ, áo sơ mi hoa, cô gái này nghĩ hắn là con công à?
Thậm chí Lăng Tiêu hoài nghi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chơi hắn, ngày thường không thấy thẩm mỹ của cô kém như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tự tin mà nói: “Anh mặc vào là biết đẹp đến mức nào.”
Lăng Tiêu còn có thể nói gì?
Vừa rồi hắn chảy rất nhiều mồ hôi, áo sơmi bên trong đã ướt đẫm, áo khoác cũng dính máu, nhất định cũng thay hết.
Thấy cô gái trước mặt tự tin như thế, Lăng Tiêu quyết định mặc kệ cô một lần, hơi nâng hai tay lên: “Cô giúp tôi.”
Trong thời gian này hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ, bình tĩnh thong dong duỗi tay cởi bỏ nút áo của hắn rồi từ từ lột xuống.
Tiếp theo lại dùng ướt khăn giấy lau khô vết máu trên người hắn, cầm lấy áo sơ mi hoa: “Giơ tay, tay còn lại.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, thản nhiên, nhưng mà...
Đó chỉ là mặt ngoài!
Kỳ thật trong lòng sớm đã rối như tơ vò, nhịp tim nổi trống.
Lăng Tiêu nhìn vành tai trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng hồng, biết cô là “Kẻ hai mặt trong ngoài không đồng nhất”, không khỏi muốn trêu cô, đúng lúc này, tiếng chuông gây mất hứng mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn thành “Trọng trách” của mình, thành công lui thân.
Lăng Tiêu cầm di động lên xem, lập tức bấm nghe: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Vinson truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh như băng kia: “Lăng thiếu, cha ngài ra tù trước thời gian, hiện tại đang bị người ta đuổi giết, tôi cần giúp đỡ.”
Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Lập tức đến.”
Lúc Lăng Tiêu gọi điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, không kiêng nể mà thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể không nói, Lăng Tiêu là một cái giá áo rất xứng chức, hơn nữa giá trị nhan sắc rất cao, hắn áo mặc sơ mi hoa vào có nét quyến rũ lưu manh, áo khoác màu đỏ lại tăng lên cảm giác tôn quý cao cấp, tuấn mỹ lại không mất thời thượng.
Ánh mắt cô thật sự quá tốt.
Nhìn thành quả của mình, Thịnh Hoàn Hoàn tương đối vừa lòng.
Vì thế Lăng Tiêu cất điện thoại đi liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt “Si mê” nhìn mình chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt quá lộ liễu!
Lăng Tiêu duỗi tay ra, quay mặt Thịnh Hoàn Hoàn đi: “Bỏ tâm tư của cô đi, giờ tôi có chuyện quan trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Lăng Tiêu nói một câu “Đưa xe cho tôi”, tài xế lập tức dừng lại.
Chỉ trong hai hô hấp, Lăng Tiêu đã ngồi vào ghế lái: “Ngồi ổn.”
Xe như mũi tên lao ra ngoài, cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chơi đua xe nên phản ứng nhanh, lập tức bắt lấy ghế dựa phía trước, thân thể dồn thẳng lên trước.
Xe Lăng Tiêu lập tức thoát ly đoàn xe, tiếp theo có mấy chiếc xe chống đạn không nổi bật theo sát phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn xem trận thế này, không cần hỏi nhiều cũng đoán được xảy ra chuyện lớn, cô ôm chặt ghế trước, cố gắng không gây phiền toái thêm cho Lăng Tiêu.
Chương 213: Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?
Xe lao như bay về hướng ngục giam, Vinson và Lăng Hoa Thanh bị người ta dồn ép chạy vào cánh rừng gần ngục giam.
Sau khi xe dừng lại, Lăng Tiêu ném cho Thịnh Hoàn Hoàn một khẩu súng, để lại một câu “Ở lại trong xe”, sau đó dẫn người vọt vào rừng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn khẩu súng bên cạnh, không chút do dự mà cầm lên.
Cô không xuống xe, Lăng Tiêu mang theo mười mấy vệ sĩ vào rừng, nếu họ cũng không thể cứu người thì cô đi vào có tác dụng gì?
Cô có thể bảo vệ bản thân, không gây phiền thêm cho người khác đã là giúp đỡ rồi.
Sau khi tiến vào cánh rừng, đám người Lăng Tiêu chỉ có thể lần theo dấu vế người đi qua để lại trong rừng, mãi đến khi “Phanh” một tiếng súng vang lên từ trong đó
Tiếng súng ở rất gần, Lăng Tiêu lập tức bắn ba phát lên trời.
Vinson nấp trong rừng cây thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói với Lăng Hoa Thanh bên cạnh: “Lăng thiếu tới, hiện tại chúng ta họp mặt với họ, tôi dẫn bọn chặn đường rời đi, ông chạy... Từ từ, hình như chúng đi rồi.”
Ở vị trí phục kích tốt nhất nào đó trên cao, một người đàn ông cất súng đi, lấy di động ra gọi: “Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Vậy trở về đi! Đừng để lại dấu vết, lần sau lại tìm cơ hội ra tay.”
Người đàn ông cất điện thoại đi, dẫn người cấp tốc rút lui.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn thấy mấy người đàn ông đi ra từ trong rừng, một người trong đó có vác súng, đáng tiếc họ đều đeo khẩu trang đen, không thấy rõ diện mạo.
Sau khi đi ra, mấy người đàn ông lập tức chia nhau ra rời đi.
Người đàn ông vác súng leo lên một chiếc xe máy, Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ kéo cửa sổ xe xuống, nhắm họng súng vào bánh của xe máy.
Cùng lúc đó, người đàn ông đã phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nghiêng mặt qua nhìn về hướng cô với ánh mắt sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi đỏ, quyết đoán bóp cò súng.
“Phanh!” Viên đạn bắn trúng vào bánh xe, xe máy lập tức mất khống chế.
Người đàn ông vội bỏ xe nhảy xuống, lưu loát lăn lộn hai cái, đứng lên không chút vết thương, có thể thấy được võ nghệ rất lợi hại.
Trong rừng cây, Lăng Tiêu nghe hướng tiếng súng vang lên, mắt đen lập tức trầm xuống, lạnh lùng khủng bố, còn mang theo một tia lo lắng.
“Các người ở lại đón người.”
Sau khi để lại một câu, bóng dáng Lăng Tiêu lập tức biến mất.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn quyết đoán bắn ra phát thứ hai: “Phanh...”
Người đàn ông bật cao lên trời rồi vọt nhanh về hướng cô, bước chân làm người ta không thể nắm lấy, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Tìm đường chết.”
Tuy võ nghệ của người này rất cao siêu, nhưng kỹ thuật xạ kích của Thịnh Hoàn Hoàn rất nhanh, còn rất... Chuẩn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại bóp cò súng, viên đạn xẹt qua vai người đàn ông, để lại một vết máu.
Trên vai đau đớn làm đáy mắt người nọ xẹt qua một tia khiếp sợ, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại bắn súng giỏi như vậy, trừ khiếp sợ ra còn có chút trầm trồ.
Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn bắn phát thứ ba, một tiếng súng khác đã vang lên, mục tiêu chính là người đàn ông chỉ cách cô mấy mét.
Thời khắc Lăng Tiêu lao ra từ rừng cây thì người đàn ông đã phát hiện hắn, cho nên phát súng này đã bắn hụt. Gã lập tức rút khẩu súng phía sau ra rồi bắn trả, sau đó lại lách qua một bên, dựa vào sau một cây đại thụ.
Người đàn ông đặt tay lên tim, nơi này đập rất nhanh rất mạnh như muốn lao ra ngực gã.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang chậm rãi nhếch lên, gã không ngừng lại mà lập tức rời khỏi nơi đó, trong lòng thầm nói: Cô gái, chúng ta sẽ gặp lại.
Lăng Tiêu cũng không đuổi theo, đôi chân thon dài vội chạy về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay kéo cửa xe ra.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, chỉ súng về hướng hắn: “Lăng Tiêu?”
Nhanh như thế mà hắn đã trở về?
Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại rất dọa người, bởi vì hắn thấy cửa sổ xe mở ra: “Cô muốn tìm cái chết sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn buông súng xuống: “Tôi có tự tin bắt lấy gã đó.”
Nếu hắn không xuất hiện thì phát thứ ba sẽ trúng.
Lăng Tiêu cả giận nói: “Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?”
Cô không nhìn thấy trong tay đối phương có súng sao?
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trầm xuống, mặt không khỏi trắng bệch: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ có lẽ giúp đỡ được một chút.”
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không đẹp lên: “Nhớ kỹ, tôi không cần cô giúp, càng không cần cô tự cho là đúng làm chuyện gì vì tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, thấp giọng mà nói: “Lần sau sẽ không.”
Nói xong, cô đặt súng trước mặt Lăng Tiêu, sau đó đóng cửa sổ lại.
Lăng Tiêu trầm mặt cất súng đi, sau đó đóng cửa xe.
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, gần đây không biết như thế nào mà cứ thích rơi nước mắt.
Không bao lâu sau, cửa xe lại mở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi, Lăng Tiêu đứng ngoài cửa nhìn cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều, duỗi tay ra: “Xuống đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Không cần.”
Cô né tay khỏi Lăng Tiêu mà bước xuống.
Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Vinson và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh.
Người đàn ông trung niên này có mái tóc rất ngắn, cao cao gầy gầy, trông rất nhã nhặn, da hơi tái nhợt, nhưng nhìn rất tinh thần.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán chắc người này chính là ba ruột của Lăng Tiêu - Lăng Hoa Thanh.
Nhìn ra diện mạo của Lăng Tiêu giống An Lan hơn.
Lăng Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, thu lại bàn tay trống rỗng, đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn rồi giới thiệu với Lăng Hoa Thanh: “Ba, đây là vợ con - Thịnh Hoàn Hoàn.”
Sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cứng rắn: “Gọi ba.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật môi, cố vài lần mới gọi ra được.
Lăng Hoa Thanh đánh giá liếc nhìn cô, ánh mắt không làm người ta phản cảm, sau đó gật đầu cười nhạt: “Thịnh Hoàn Hoàn, không tồi.”
Không nói gì nhiều, mọi người lên xe rời khỏi nơi này.
Xe trở lại cổng ngục giam, lúc này nghênh đón đoàn xe vừa mới đến, Lăng Hoa Thanh xuống xe trò chuyện với đám bạn cũ ngày xưa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe nhìn Lăng Hoa Thanh, không biết vì sao cô cứ cảm thấy nụ cười của Lăng Hoa Thanh rất giả, tựa như ấn tượng đầu tiên lúc trước cô gặp Lệ Hàn Tư.
Là ai muốn giết ông ta?
Một người mới ra tù trắng tay, là thù hận như thế nào mà không thể không giết ông ta?
Chẳng lẽ là người nhà của “Gian phu”?
Lăng Tiêu ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, đang gọi điện thoại bảo người điều tra việc này, đào ba thước đất cũng phải bắt được người phía sau màn.
Sau khi cúp điện thoại, trong xe là một mảnh yên tĩnh.
Tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn hạ xuống, không nhúc nhích trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Lăng Tiêu cũng mang tâm sự nặng nề, không khí hoàn toàn tương phản với lúc tới.
Khi trở về, Lăng Thiên Vũ và họ đi cùng một chiếc xe, đối mặt với đứa cháu chưa bao giờ gặp mặt, Lăng Hoa Thanh cũng không quá thân thiết, chỉ vỗ vỗ đầu cậu rồi cười cười.
Trở lại nhà cũ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được dì Hà, cô không khỏi nhớ tới Tích Nhi dưới tầng hầm, lập tức nhận ra ý đồ của dì Hà.
Lần trước sau khi trở về từ bệnh viện, cô nói với dì Hà, muốn xác định Tích Nhi có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh không thì phải có DNA của hai người mới làm được.
Chương 214: Thịnh Hoàn Hoàn, con còn gì để nói?
Lúc này dì Hà xuất hiện ở nhà cũ nhất định là có liên quan đến chuyện đó.
Thịnh Hoàn Hoàn và dì Hà nhìn nhau rồi cùng dời mắt đi.
Lăng Hoa Thanh mới ra tù, dựa theo tập tục phải vì trừ đen đủi và vận xui trên người đi để nghênh đón lại cuộc sống mới.
Rất nhiều gương mặt tươi cười, rất náo nhiệt.
Ngay cả Lăng Tiêu ngày thường luôn lạnh lùng, lúc này khóe miệng cũng hơi nhếch lên, cô cũng vui mừng thay hắn, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười giả dối kia thì chỉ cảm thấy bi thương.
Trong sân, Lăng Hoa Thanh chuẩn bị bước qua chậu than, người hầu cũng xúm lại.
Lát nữa chờ Lăng Hoa Thanh bước qua chậu than liền phải đem đồ trong tù của ông ta đi đốt hết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi ngộp, muốn đi đến chỗ ít người, chưa đi được mấy bước thì sự cố đã xảy ra.
Một bàn tay đặt trên lưng cô rồi đẩy mạnh ra ngoài.
Mà phía trước cô là chậu than đang cháy hừng hực...
Tốc độ quá nhanh, cô căn bản không thể tự cứu, ngay lập tức, cô đã cảm nhận được ngọn lửa nóng rực phà lên mặt.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình xong rồi!
“A...” Cô nghe thấy tiếng thét chói tai.
Nhiệt độ hừng hực làm người ta sợ hãi, cô theo bản năng duỗi tay che mặt, trong lúc cô tuyệt vọng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi tuyệt cảnh.
Là Lăng Hàn, là gã đã cứu cô.
“Không có việc gì chứ?” Lăng Hàn cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực gã, đuôi tóc bay tới mùi cháy gay mũi và cảm giác nóng rực truyền đến tay làm cô tiếp cận sụp đổ.
Chỉ suýt chút nữa….
Chỉ suýt chút nữa, mặt cô đã nhào vào chậu than.
Suýt chút nữa cô không phải ngửi thấy mùi tóc cháy, mà là da thịt trên mặt cháy trọi.
“Cô đang làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã an toàn, Lăng Hàn vốn nên buông cô ra, nhưng tay gã lại không dời khỏi eo cô, gã giận dữ nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, vừa rồi em dâu suýt ngã vào chậu than, em không thể quan tâm một câu à?”
Lăng Tiêu căn bản không để ý tới Lăng Hàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lạnh như băng sương: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi hỏi vừa rồi cô đang làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng gương mặt không còn chút máu lên, ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy Lăng Hàn ra.
Mọi người đang nhìn cô, ánh mắt mang theo khiển trách.
“Làm gì vậy, bước mấu chốt bị cô ta làm hỏng rồi.”
“Đúng rồi, đi đường thôi cũng không cẩn thận như thế, cái chậu lửa lớn như vậy mà cũng nhào vào được, giờ hay rồi, chưa bước qua thì lửa đã tắt, không may mắn cỡ nào!”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện vừa rồi cô hoảng loạn đã đẩy ngã chậu lửa, than lửa rơi đầy đất, lửa tràn ra sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, rất nhanh đã dập tắt.
Đã không có lửa, chỉ còn lại khói đặc và khói bụi lơ lửng trong không khí, đám người hầu luống cuống tay chân dọn dẹp.
Lăng Hoa Thanh nhìn một mảnh bừa bãi này, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Mà Lăng Tiêu thì tức giận làm người ta sợ hãi.
Giọng nói trách cứ của mọi người vẫn tiếp tục vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn này không biết hôm nay là ngày gì sao, sao lại lỗ mãng như thế?”
Bác cả gái Tôn Tư Lam nói: “Đừng nói nữa, Hoàn Hoàn cũng không muốn như vậy, may mắn không có việc gì.”
Thím út Quách Ngọc Trân cũng nói: “Đúng vậy, người không có việc gì là được, vừa rồi thật hù chết mọi người.”
Lúc này cả Lam Tiếu luôn đối đầu với Thịnh Hoàn Hoàn cũng bày ra vẻ mặt ngây thơ mà bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị Hoàn Hoàn không cố ý, nếu lửa tắt thì đốt lại một chậu là được rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Tiếu, vừa rồi có một bàn tay đẩy cô từ phía sau, nếu cô không nhớ lầm thì lúc ấy Lam Tiếu đứng ở phía sau cô.
Trừ Lam Tiếu ra thì chỉ còn lại Lăng Phi và một người hầu.
Người hầu không có lý do làm như thế, Lăng Phi càng không dám, dù sao cô cũng có thân phận chị dâu câu ta, hơn nữa cậu không phải người ác độc như thế.
Vậy chỉ còn lại Lam Tiếu từng có mâu thuẫn với cô.
Cô ta mang thái độ khác thường mà nói chuyện giúp cô, càng chứng minh có mờ ám.
Quả nhiên, cô ta vừa rồi nói xong thì lập tức có người phản bác: “Nếu chuyện đơn giản như thế thì tốt rồi, chưa nhảy qua mà lửa đã tắt, quần áo tù thay ra lấy gì đốt, làm sao xoá đen đủi? Không trừ đen đủi lấy đâu ra may mắn, đốt lại một chậu căn bản không có tác dụng.”
“Đúng rồi, tôi biết có người ra tù vừa nhảy qua chậu than đã tắt lửa, kết quả sau này...”
Kế tiếp thực không may mắn, người nọ không dám nói ra.
Vì thế Lam Tiếu “Tốt bụng” nói một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi kinh sợ đã lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đối mặt với từng ánh mắt khiển trách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, lúc này cô rất hy vọng hắn có thể nói một câu cho cô, nhưng hắn không nói gì cả, đáy mắt cũng hiện ra ý trách cứ.
Thời khắc này, trái tim hơi ấm lại của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lạnh thấu.
Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nhìn mọi người xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Hoa Thanh, thản nhiên nói: “Ba, xin lỗi đã làm rối lễ tẩy trần của ba, nhưng không phải vì con lỗ mãng, là do vừa rồi có người đứng sau lưng dùng sức đẩy con một cái.”
Mọi người kinh hãi, không chỉ vì lời nói của cô, mà còn do thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt đó.
Lăng Hoa Thanh nghe xong Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, vẻ mặt vẫn không có nửa phần dao động, giọng nói rất ôn hòa: “À, là ai?”
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy dưới giọng nói ôn hòa của Lăng Hoa Thanh cất giấu lửa giận ngập trời, có lẽ ông ta để ý lễ tẩy trần hơn bất cứ ai.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng tay lên, chỉ về hướng Lam Tiếu: “Là cô ta.”
Tuy rằng cô không có chứng cứ, nhưng cũng có dấu vết để lại.
Lam Tiếu còn chưa kêu oan thì Lăng Phi đã lập tức cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, lần đầu tiên gặp mặt cô đã ức hiếp Tiếu Tiếu nhà tôi, ỷ vào thân phận của mình đánh sưng mặt cô ấy, hiện tại tự cô gây ra họa, lại ý đồ kéo Tiếu Tiếu làm đệm lưng, thật không rõ sao anh tôi lại cưới loại phụ nữ như cô.”
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lam Tiếu vang lên, vô tội lại oan ức: “Chị Hoàn Hoàn, em không có đẩy chị, thật sự không có.”
Lúc này người hầu đứng bên cạnh Lam Tiếu cũng nói: “Vừa rồi tôi đứng ngay bên cạnh Lam tiểu thư, cũng không thấy cô ấy duỗi tay đẩy nhị thiếu phu nhân.”
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra thật sự không phải Lam Tiếu đẩy cô, mà là người hầu đã thông đồng với Lam Tiếu.
Hai nhân chứng hữu lực nhất đều đưa ra phiếu phủ định, lần này cô không có phần thắng.
Nhưng đây cũng là chuyện này trong dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Lam Tiếu dám ra tay thì sẽ không để lại nhược điểm, cô cũng không nuôi hi vọng đáng ngã được cô ta trong một lần, chỉ là Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cho mọi người không phải tôi sai.
Còn họ có tin hay không, cô căn bản không để bụng, cô chỉ để ý ánh mắt một người.
Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn trước sau vẫn không dời khỏi mặt Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Hoa Thanh hỏi: “Ai nhìn thấy?”
Hầu như mọi người đều lắc đầu.
Lăng Hàn cũng trầm mặc!
Thời khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bị cô lập.
Lăng Hoa Thanh lạnh nhạt hỏi: “Hoàn Hoàn, con còn gì để nói?”
Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng dời mắt khỏi Lăng Tiêu, tâm như nước lặng mà nói: “Ba, con không còn gì để nói.”
Chương 215: Chỉ cần cô nói tôi liền tin
Thịnh Hoàn Hoàn vừa nói ra câu này thì ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên khinh thường trào phúng, vừa rồi chỉ là bất mãn, hiện tại là khinh thường.
Rõ ràng chỉ là một sai lầm nhỏ, lại vì sợ gánh vác hậu quả mà vu oan người khác đẩy cô, hành vi bỉ ổi không có trách nhiệm này làm người ta thật chướng mắt, vì dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng có thân phận tiểu thư đứng đầu.
Có người lòng đầy căm phẫn, có người vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là khi nhìn thấy Lăng Tiêu không có ý ra mặt cho cô thì càng không kiêng nể gì.
“Rõ ràng là mình sai, còn đổ tội cho người khác, cũng may có người nhìn thấy, bằng không Lam tiểu thư đã bị vu oan rồi.”
“Không ngờ đường đường là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà lại có tác phong làm việc như vậy, thật làm người ta mở rộng tầm mắt.”
“Quả thực là sỉ nhục của hai chữ tiểu thư...”
“Thịnh Hoàn Hoàn nên xin lỗi Lam Tiếu.”
“Đúng vậy, xin lỗi đi...”
Những câu nói này càng ngày càng nhiều, lúc này Lam Tiếu thầm cười lạnh trong lòng, vừa rồi cô ta cố ý che trước mặt người hầu, người hầu kia lại hành động rất nhanh, căn bản không ai nhìn thấy cô ta đẩy Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu Thịnh Hoàn Hoàn đã định sẵn sẽ thua. Chiêu âm thầm hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn do chị họ dạy thật là cao minh!
Lăng Phi đầy mặt lửa giận: “Thịnh Hoàn Hoàn, mau xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn làm nhiều người tức giận, tứ cố vô thân, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn lạnh nhạt nhìn Lam Tiếu: “Cô ta cũng xứng?”
Lăng Hàn hơi bất ngờ, cô gái này rõ ràng bị cô lập, lại mang theo sự cao ngạo giống như phượng hoàng, thật thú vị.
Nhưng những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn chọc giận mọi người.
Lam Tiếu âm thầm đắc ý trong lòng, cô ta biết lấy tính tình của Thịnh Hoàn Hoàn thì làm sao chịu xuống nước xin lỗi mình được?
Hơn nữa nếu cô thật xin lỗi, không phải là thừa nhận mình oan uổng người khác?
Cho nên hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ làm nhiều người tức giận, thanh danh và hình tượng của cô ở trước mặt Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu sẽ xuống dốc không phanh.
Tuy rằng trong lòng Lam Tiếu đắc ý, nhưng vẻ mặt lại rất tủi khổ: “Chị Hoàn Hoàn, em biết gia thế của em không bằng chị, chồng em cũng không có bản lĩnh bằng anh hai, nhưng em cũng có cha mẹ, bị oan ức cũng có người đau lòng, em không cần chị xin lỗi em, chỉ hy vọng được tôn trọng một chút.”
Thấy Lam Tiếu tủi thân đến mức này, lửa giận trong lòng Lăng Phi càng mãnh liệt, không chút nể nang dù Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu của mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn cô lập tức xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Lúc này Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lăng Tiêu, nói một câu: “Người của con, con tới xử lý đi!”
Những lời này của Lăng Hoa Thanh là đã định tội Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng qua thân phận ông ta không tiện nhúng tay vào chuyện này, nhưng lời nói lại có ý cưỡng ép Lăng Tiêu phải cho Lam Tiếu và mọi người một lời giải thích.
Hiển nhiên Lăng Hoa Thanh rất bất mãn với đứa con dâu Thịnh Hoàn Hoàn đã phá rối lễ tẩy trần của mình, càng bất mãn vì hành vi trốn tránh trách nhiệm bôi nhọ người khác của cô.
Lăng Hoa Thanh nói xong câu này thì mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trầm mặc nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp trước mặt, chỉ nói một câu: “Thực sự có người đẩy cô?”
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng chờ được Lăng Tiêu lên tiếng, ánh mắt lại cô trở lại trên người Lăng Tiêu, kiên quyết mà lạnh nhạt trả lời: “Nếu tôi nói đúng thì anh có tin không?”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không ôm hy vọng gì với Lăng Tiêu.
Nhưng cô lại nghe Lăng Tiêu nói: “Cô nói tôi liền tin.”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia khiếp sợ, cô nhìn người đàn ông bình tĩnh đến lạnh nhạt trước mặt, đôi mắt trong như nước mùa thu hơi trừng lên: “Đúng vậy.”
Lăng Tiêu lại hỏi: “Có người đẩy cô, nhưng cô không biết là ai?”
Khóe miệng xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên ý cười không có chút độ ấm: “Vừa rồi không biết, hiện tại đã biết.”
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên chỉ hướng hầu gái vừa rồi: “Là cô ta, vừa rồi là cô ta ra tay đẩy tôi.”
Vừa rồi không phải nói người đẩy cô là Lam Tiếu sao, giờ sao lại thành người hầu bên cạnh?
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn này có biết cô đang làm gì, biết đây là lúc nào hay không?
Mọi người chỉ cảm thấy hôm nay mình bị Thịnh Hoàn Hoàn đổi mới nhận thức đối với bốn chữ vô sỉ và ngu xuẩn, thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, uổng cho thanh danh tiểu thư đứng đầu Hải Thành.
Lăng Phi càng xem thường Thịnh Hoàn Hoàn: “A, thấy bôi nhọ Tiếu Tiếu không được lại chuyển mục tiêu qua một người hầu, thế nào? Cảm thấy người hầu dễ bắt nạt?”
Nghĩ bọn họ đều ngốc sao? Rốt cuộc tại sao người phụ nữ này lại gả được cho anh hai?
Lam Tiếu suýt không nhịn được mà phì cười, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại ngu xuẩn như thế, đây là muốn biến bản thân thành con ngốc triệt để!
Ánh mắt sắt bén của Lăng Tiêu nhìn theo hướng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ, sau đó lại lập tức về tới bàn tay cô, đến mức hắn chưa kịp thấy rõ ngũ quan của hầu gái.
Chỉ thấy trên bàn tay non mịn trắng nõn kia đã đỏ bừng, thậm chí còn có bọt nước nổi lên, thật là chướng mắt. Thì ra không chỉ cháy tóc, cả tay cũng bị bỏng thành dạng quỷ này...
Lúc này ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn dời về hướng Lam Tiếu đối diện, không nhanh không chậm mà nói ra hết: “Hai người này là một bọn.”
Lăng Phi tức muốn điên rồi: “Cô cảm thấy ai tin lời này? Thịnh Hoàn Hoàn, cô ngu thôi, bộ nghĩ chúng tôi cũng là heo sao?”
Kỳ thật không chỉ Lăng Phi nghĩ như thế mà hai mươi mấy người ở đây đều nghĩ vậy, còn mấy người không tỏ thái độ là đang chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thủ đoạn của Lăng Tiêu luôn rất tàn nhẫn, hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn mất hết mặt mũi, không biết “Ma quỷ” mà ai nhắc đến cũng biến sắc này sẽ trừng trị cô như thế nào.
“Người đâu.” Lăng Phi vừa dứt lời thì giọng nói của Lăng Tiêu đã lập tức vang lên.
Tới rồi tới rồi, trái tim mọi người lập tức căng thẳng theo giọng nói của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vừa dứt lời, mọi người liền thấy mười mấy vệ sĩ bỗng lập tức lao đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn từ vị trí cách xa hơn mười mét, khí thế của họ làm người ta run sợ.
Lam Tiếu thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, trông dào dạt đắc ý.
Đúng lúc này, giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên, đơn giản nhưng đáng sợ: “Bắt hầu gái nói dối kia lại cho tôi, tra tấn hỏi cung.”
Tra tấn hỏi cung?
Lăng Tiêu này không hổ là ác ma máu lạnh, không màng đến tình cảm vợ chồng chút nào.
Chờ đợi, hầu gái nói dối?
Mọi người lập tức phản ứng lại, người hầu vừa rồi đã bị hai vệ sĩ nâng đi.
Người hầu kia lập tức hoảng loạn, không ngờ người bị bắt lại là mình, phản ứng đầu tiên của cô ta là cầu cứu Lam Tiếu có quan hệ với mình: “Lam tiểu thư cứu mạng, cứu tôi...”
Trong nháy mắt, mặt Lam Tiếu trắng bệch, không còn chút máu.
Xong rồi, chỉ cần vừa thẩm vấn thì chuyện cô ta mua chuộc sẽ không giấu được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lòng Lam Tiếu rối như tơ vò, hoảng loạn nhìn về phía Lăng Tiêu, đúng lúc đối diện với đôi mắt khủng bố lạnh lẽo kia, thân thể lập tức không khống chế được mà run rẩy, cô ta cảm thấy mình như rơi vào địa ngục đầy máu, chờ đợi cô ta sẽ là diệt vong.
Sao lại như vậy, sao Lăng Tiêu lại tin tưởng lời nói không bằng chứng, mà còn đột nhiên sửa miệng của Thịnh Hoàn Hoàn kia chứ?
Không biết thế nào mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi kiêu ngạo, buột miệng thốt ra: “Vậy Lam Nhan thì sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận, cô không biết vì sao lại nhắc tới Lam Nhan vào lúc này, miệng quá nhanh không suy nghĩ đã nói ra.
Cô đang làm gì vậy?
Ghen?
Không, cái này gọi là lo sợ không đâu!
Trong tiềm thức Thịnh Hoàn Hoàn từ chối thừa nhận mình ghen.
Ánh mắt Lăng Tiêu thâm thúy, Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ nhẹ nhàng mà nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao hiện tại cô ta cũng là tiểu hoa đán đang nổi tiếng!”
Lăng Tiêu nhìn diễn xuất vụng về của Thịnh Hoàn Hoàn thì lặng lẽ nói: “Cô tốt hơn cô ta một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Chỉ một chút?”
Lăng Tiêu hỏi lại: “Không thì sao?”
Tiểu yêu tinh thích ăn dấm này!!!
Vừa xuống lầu, ngoài cửa lớn truyền đến một trận xôn xao, gia đình Lăng Hoa Thịnh tới rồi.
Khi xuất phát, hai cha con Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đi cùng một chiếc xe, mẹ con Lăng Hàn và gia đình Lăng Hoa Thịnh cùng đi một chiếc.
Trừ họ ra còn có rất nhiều bạn cũ của Lăng Hoa Thanh tới.
Xe chạy đến cổng, Thịnh Hoàn Hoàn liền bị cảnh tượng ngoài cửa làm sợ ngây người, đây mà là đón người cái gì, rõ ràng là đi cướp ngục.
Thịnh Hoàn Hoàn tò mò nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đó đều là bạn cũ của ba anh à?”
Dựa theo mối quan hệ này, sao đến hiện tại Lăng Hoa Thanh mới ra tù tới?
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, thản nhiên ung dung nói: “Cô nên gọi là ba chồng, hoặc gọi ba như tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... À!”
Kỳ thật rất khó kêu ra miệng!
Tầm mắt Lăng Tiêu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mới trả lời câu hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nhớ quan hệ của ba rất rộng rãi, khi còn nhỏ thường xuyên có bạn bè đến nhà chơi.”
Bạn cũ là một phần, nịnh bợ Lăng gia cũng là một phần.
Xã hội hiện tại rất hiện thực, nếu Lăng Hoa Thanh chỉ là người thường, giết người vào tù nhiều năm như thế thì còn bạn cũ gì đáng nói?
Nhưng Lăng Tiêu không bài xích tình cảnh này, hắn cũng muốn Lăng Hoa Thanh thấy con trai mình đã trưởng thành, trở thành một người rất ghê gớm.
“Vậy có phải ba anh rất khó ở chung không?”
“Ba tôi là người rất kiên nhẫn, hiếm khi tức giận.”
Khi Lăng Tiêu nhắc tới Lăng Hoa Thanh, đường cong trên gương mặt bỗng dịu lại, trong mắt cũng hiện ra sự ấm áp, khí thế trên người đều thay đổi.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ, Lăng Hoa Thanh nhất định là một người cha tốt, là loại người hoàn toàn tương phản với An Lan.
Nhưng vì sao bà nội lại nói tính tình ông khó chịu giống như Lăng Tiêu?
Lão thái thái cố ý dọa cô đúng không, nếu tính tình khó chịu thì sao lại có nhiều bạn cũ như thế?
Sau khi xe Lăng Tiêu chạy đi thì luôn dẫn đầu ở phía trước, phía sau là một hàng dài các xe, đa số trong đó đều là siêu xe trăm vạn, mênh mông bao la, tương đối đồ sộ.
Lam Tiếu ngồi trong chiếc xe thứ ba, mãi đến lúc này cô ta mới biết mình sắp gả vào một thế gia như thế nào.
Đáng tiếc, người ngồi ở chiếc xe đầu tiên không phải cô ta.
Gia tộc và sản nghiệp khổng lồ như thế lại chỉ có một nữ chủ nhân, người phụ nữ may mắn đó là Thịnh Hoàn Hoàn.
Nói không ghen ghét là giả, đáng tiếc cô ta không lọt được vào mắt Lăng Tiêu, nhưng chị họ của cô ta là Lam Nhan lại có cơ hội. Chỉ cần chị họ trở thành nữ chủ nhân Lăng gia thì ngày tháng sau này của cô ta sẽ tốt hơn rất nhiều, cũng có thể ngẩng cao đầu ở Lăng gia.
Lam Tiếu đang nghĩ ngợi thì đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng “Phanh” rất mạnh.
Chiếc xe cô ta đang ngồi phát ra tiếng thắng chói tai, đầu suýt đập vào cái ghế phía trước, cũng may Lăng Phi phản ứng nhanh, lập tức ổn định thân thể cô ta lại.
“Em không sao chứ?” Lăng Phi lo lắng nhìn cô ta.
Tiếp theo giọng Lăng Hoa Thịnh vang lên: “Lăng Phi, phía trước xảy ra tai nạn xe, hình như là xe anh hai con, con đi xuống nhìn xem.”
Lam Tiếu nói câu “Em không có gì” liền đẩy Lăng Phi ra, mở cửa xe đi ra ngoài.
Là xe của Lăng Tiêu, không sai!
Lam Tiếu cảm thấy hôm nay mình quá may mắn, trong lòng vừa suy nghĩ thì Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn liền có chuyện!
….
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ trong lòng Lăng Tiêu.
Vừa rồi lúc xe tông lại đây, Lăng Tiêu theo phản xạ bảo vệ cô và Lăng Thiên Vũ trong ngực, cho nên cô và cậu nhóc đều không bị thương.
“Lăng Tiêu, anh có khỏe không?” Vừa rồi cô nghe thấy tiếng hắn kêu rên.
Lăng Tiêu trở về vị trí cũ, tựa đầu vào ghế: “Không tốt lắm.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh lại từ kinh sợ vừa rồi, sắc mặt trắng bệch, lúc này trực tiếp bật khóc: “Lăng Tiêu, anh xảy ra chuyện gì, có phải chỗ nào bị thương không?”
Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế ngồi không nhúc nhích nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa hồn phi phách tán, chân tay luống cuống: “Anh đừng làm tôi sợ, Lăng Tiêu, tôi nhát gan, anh đừng làm tôi sợ, rốt cuộc bị thương ở chỗ nào?”
Lăng Tiêu nhìn cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch, đột nhiên duỗi tay dùng sức ấn cô vào ngực: “Tôi không có gì, chỉ là vết thương trên cánh tay nứt ra rồi, Thịnh Hoàn Hoàn sao cô nhiều nước mắt như thế, cô làm từ nước sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì thần kinh căng thẳng cũng buông lỏng, khóc càng lớn hơn: “Tên biến thái, tôi sắp bị anh hù chết, hức hức...”
Thời khắc vừa rồi, trái tim cô như ngừng đập!
Hắn vẫn không nhúc nhích dựa vào nơi đó, cô cho rằng hắn bị thương nặng không thể động đậy, suýt đã sợ muốn ngất đi.
Lăng Tiêu duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa của Thịnh Hoàn Hoàn lên, có chút dở khóc dở cười: “Là thật sự rất đau.”
Vết thương trên tay hắn vốn đã kết vảy, hiện tại lại bị kéo nứt, bị thương đợt hai nên đau đớn gấp bội.
“Nơi nào, cho tôi xem.” Thịnh Hoàn Hoàn run run rẩy rẩy bắt lấy tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu chỉ có thể để mặc cô, nhấc chân đạp lên ghế ngồi phía trước, hỏi tài xế: “Không có gì chứ?”
Tài xế rên rỉ: “Đầu hơi choáng, vấn đề không lớn.”
Lăng Tiêu nghe xong không hỏi thêm nữa, thấy ngoài xe đầy người thì dùng cánh tay không bị thương đẩy cửa ra, bình tĩnh nhìn những người ngoài xe: “Tôi không sao, đưa tài xế đi bệnh viện.”
Thịnh Hoàn Hoàn phí sức lực thật lớn mới cởi áo khoác hắn ra được, một tay áo của sơ mi trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ.
Mắt Thịnh Hoàn Hoàn mơ hồ, từng giọt nước mắt to tướng rớt xuống: “Thật nhiều máu.”
Lăng Phi nhìn vết máu kia, cũng đỏ mắt theo: “Anh, anh bị thương.”
Lăng Tiêu ghét bỏ liếc nhìn Lăng Phi một cái: “Sao em mít ướt như phụ nữ vậy, em cũng làm từ nước à?”
Lăng Phi rất oan ức, lập tức chùi nước mắt: “Không phải em chỉ lo lắng cho anh sao? Thật là chó cắn Lữ Động Tân không biết người ta tốt bụng.”
Lam Tiếu đặc biệt khinh thường Lăng Phi như vậy, cô ta cảm thấy cậu ta chẳng có chút khí khái đàn ông nào cả, còn không phải bị thương cánh tay sao, có gì mà khóc, vô dụng!
Lúc này Lăng Hoa Thịnh cũng tiến lên: “Tài xế xe tải mệt nhọc lái xe, cũng may lập tức dừng lại, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
“Có bị thương nặng không?” Lăng Tiêu hỏi.
Lăng Hoa Thịnh hơi ngơ ra: “Vết thương nhẹ.”
Lăng Tiêu nói: “Báo cảnh sát đi! Chú ở lại xử lý, người khác đi theo tôi.”
Lăng Tiêu xốc áo khoác lên, dắt Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe: “Lăng Phi, ôm cháu của em ra đi.”
Cậu nhóc không bị thương, hơn nữa cũng không bị dọa sợ.
Chương 212: Cô gái này coi hắn là chim công hay sao?
Lăng Phi nhịn không được tán thưởng: “Không hổ là con của anh hai.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong thì cao ngạo trợn trắng mắt, cứ như đang nói bẩm sinh con dũng cảm, không có liên quan gì đến anh hai của chú đâu.
Lăng Tiêu chọn một chiếc xe ở phía sau, chủ xe tự động đi ra, nhường cho họ sử dụng.
Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, khàn khàn nói: “Anh cũng đi bệnh viện đi, vết thương trên tay rất nghiêm trọng, phải mau chóng xử lý.”
Máu còn đang chảy, nhiễm đỏ nửa ống tay áo của hắn.
Lăng Tiêu không cho là đúng: “Lần trước còn không phải là cô xử lý giúp tôi à?”
Lăng Phi ôm Lăng Thiên Vũ lại đây, Lăng Tiêu lập tức kéo áo khoác xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Phi: “Thiên Vũ sợ thấy máu, dẫn nó lên xe em đi rồi lấy hộp thuốc trong xe anh lại đây”
Trong xe của Lăng Tiêu có hộp thuốc đầy đủ mọi thứ.
Khép cửa lại, Lăng Tiêu kéo áo xuống, miệng vết thương vỡ ra còn nghiêm trọng hơn dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, bên trong không ngừng ứa máu, nhìn máu thịt bầy nhầy.
Nước mắt lại chảy xuống từ mắt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thôi đi bệnh viện đi! Quá nghiêm trọng.”
Vết thương quá dọa người, Thịnh Hoàn Hoàn không biết xuống tay từ đâu.
“Sao trước kia không phát hiện cô thích khóc như thế?” Lăng Tiêu nâng bàn tay sạch sẽ còn lại lên mà lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, bình tĩnh lại, cô làm được.”
Sự bình tĩnh, tín nhiệm trong mắt Lăng Tiêu ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn, cô dần dần bình tĩnh lại, sau đó sụt sịt lau khô nước mắt, khử trùng đeo bao tay, cầm máu xỏ kim...
Từng bước đâu vào đấy.
Tài xế ngồi phía trước thầm khiếp sợ không thôi, Thịnh Hoàn Hoàn này thật là ghê gớm, nếu là cô gái khác thì không biết tay đã run thành cái gì nữa.
Lăng Tiêu này cũng làm người ta bội phục, không rên một tiếng, đau lắm cũng chỉ khẽ nhíu mày!!!
Rất nhanh cảnh sát giao thông đã tới, dưới sự chỉ huy của họ, con đường đã được dọn dẹp, một hàng xe tiếp tục nhanh chóng chạy tới ngục giam.
Thịnh Hoàn Hoàn tập trung xử lý vết thương trên tay Lăng Tiêu, xe di chuyển lúc nào cũng không biết, chờ cô làm xong thì nhẹ nhàng lau nước sát trùng và thuốc mỡ lên đó.
Xử lý xong ngẩng đầu, liền thấy Lăng Tiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghiêng của hắn đặc biệt đẹp, cổ thon dài trái cổ rõ ràng, đẹp trai mà không giảm nét cứng rắn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn vừa rồi.
Rõ ràng trước đó không lâu hắn vừa xảy ra tai nạn, trong lòng phải có ám ảnh mới đúng, nhưng lúc xảy ra chuyện, hắn lại không cần suy nghĩ đã nhào về hướng cô và Thiên Vũ, ôm chặt họ bảo vệ trong ngực.
Người đàn ông như vậy là anh hùng.
Thịnh Hoàn Hoàn rất cảm động, thế giới này có mấy ai còn quan tâm người khác lúc mạng sống bị đe doạ chứ?
“Ngơ ra làm gì?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại mới phát hiện Lăng Tiêu đang nhìn mình, trên gương mặt anh tuấn đầy mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi hắn luôn cố nhịn, vết thương nặng như vậy nhất định rất đau.
Thịnh Hoàn Hoàn rút tờ giấy ra, cẩn thận lau khô mồ hôi cho hắn, ảo não nói: “Đáng lẽ phải mang theo cái áo sạch đi theo, ba anh...”
Ánh mắt Lăng Tiêu lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn sửa miệng: “Ý tôi là nếu ba chồng biết anh bị thương thì nhất định sẽ rất lo lắng, hơn nữa cái áo này đã ướt, mặc trên người rất khó chịu.”
Lăng Tiêu nhìn cô gái lải nhải bên cạnh, môi mỏng hơi nhếch lên: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Hả?”
“Cô càng ngày càng nói nhiều.” Lăng Tiêu nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Phía trước có một tiệm bách hóa, mua bộ mới là được.”
Trước mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức sáng ngời, lập tức nói với tài xế: “Dừng xe.”
Tài xế dừng lại bên đường, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh chờ tôi một chút, tôi rất nhanh trở về.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền hấp tấp xuống xe.
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã xách một cái túi đi ra từ tiệm bách hóa, vội lên xe rồi lấy ra một tây trang màu đỏ và áo sơ mi hoa màu tối từ trong túi.
Lăng Tiêu nhìn hai cái áo trong tay cô, khóe miệng không tự chủ được mà giật giật: “Đây là mắt thẩm mỹ của cô?”
Thịnh Hoàn Hoàn như hiến vật quý: “Đúng vậy, có phải rất đẹp không?”
Lăng Tiêu nhíu chặt mày kiếm: “Không dám gật bừa.”
u phục đỏ, áo sơ mi hoa, cô gái này nghĩ hắn là con công à?
Thậm chí Lăng Tiêu hoài nghi Thịnh Hoàn Hoàn cố ý chơi hắn, ngày thường không thấy thẩm mỹ của cô kém như thế?
Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tự tin mà nói: “Anh mặc vào là biết đẹp đến mức nào.”
Lăng Tiêu còn có thể nói gì?
Vừa rồi hắn chảy rất nhiều mồ hôi, áo sơmi bên trong đã ướt đẫm, áo khoác cũng dính máu, nhất định cũng thay hết.
Thấy cô gái trước mặt tự tin như thế, Lăng Tiêu quyết định mặc kệ cô một lần, hơi nâng hai tay lên: “Cô giúp tôi.”
Trong thời gian này hai người đã làm rất nhiều chuyện thân mật, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ, bình tĩnh thong dong duỗi tay cởi bỏ nút áo của hắn rồi từ từ lột xuống.
Tiếp theo lại dùng ướt khăn giấy lau khô vết máu trên người hắn, cầm lấy áo sơ mi hoa: “Giơ tay, tay còn lại.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, thản nhiên, nhưng mà...
Đó chỉ là mặt ngoài!
Kỳ thật trong lòng sớm đã rối như tơ vò, nhịp tim nổi trống.
Lăng Tiêu nhìn vành tai trắng nõn của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng hồng, biết cô là “Kẻ hai mặt trong ngoài không đồng nhất”, không khỏi muốn trêu cô, đúng lúc này, tiếng chuông gây mất hứng mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn thành “Trọng trách” của mình, thành công lui thân.
Lăng Tiêu cầm di động lên xem, lập tức bấm nghe: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Vinson truyền đến từ chiếc điện thoại lạnh như băng kia: “Lăng thiếu, cha ngài ra tù trước thời gian, hiện tại đang bị người ta đuổi giết, tôi cần giúp đỡ.”
Khí thế trên người Lăng Tiêu lập tức thay đổi: “Lập tức đến.”
Lúc Lăng Tiêu gọi điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, không kiêng nể mà thưởng thức kiệt tác của mình.
Không thể không nói, Lăng Tiêu là một cái giá áo rất xứng chức, hơn nữa giá trị nhan sắc rất cao, hắn áo mặc sơ mi hoa vào có nét quyến rũ lưu manh, áo khoác màu đỏ lại tăng lên cảm giác tôn quý cao cấp, tuấn mỹ lại không mất thời thượng.
Ánh mắt cô thật sự quá tốt.
Nhìn thành quả của mình, Thịnh Hoàn Hoàn tương đối vừa lòng.
Vì thế Lăng Tiêu cất điện thoại đi liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt “Si mê” nhìn mình chằm chằm, mắt không chớp lấy một cái.
Ánh mắt quá lộ liễu!
Lăng Tiêu duỗi tay ra, quay mặt Thịnh Hoàn Hoàn đi: “Bỏ tâm tư của cô đi, giờ tôi có chuyện quan trọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Lăng Tiêu nói một câu “Đưa xe cho tôi”, tài xế lập tức dừng lại.
Chỉ trong hai hô hấp, Lăng Tiêu đã ngồi vào ghế lái: “Ngồi ổn.”
Xe như mũi tên lao ra ngoài, cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chơi đua xe nên phản ứng nhanh, lập tức bắt lấy ghế dựa phía trước, thân thể dồn thẳng lên trước.
Xe Lăng Tiêu lập tức thoát ly đoàn xe, tiếp theo có mấy chiếc xe chống đạn không nổi bật theo sát phía sau.
Thịnh Hoàn Hoàn xem trận thế này, không cần hỏi nhiều cũng đoán được xảy ra chuyện lớn, cô ôm chặt ghế trước, cố gắng không gây phiền toái thêm cho Lăng Tiêu.
Chương 213: Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?
Xe lao như bay về hướng ngục giam, Vinson và Lăng Hoa Thanh bị người ta dồn ép chạy vào cánh rừng gần ngục giam.
Sau khi xe dừng lại, Lăng Tiêu ném cho Thịnh Hoàn Hoàn một khẩu súng, để lại một câu “Ở lại trong xe”, sau đó dẫn người vọt vào rừng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn khẩu súng bên cạnh, không chút do dự mà cầm lên.
Cô không xuống xe, Lăng Tiêu mang theo mười mấy vệ sĩ vào rừng, nếu họ cũng không thể cứu người thì cô đi vào có tác dụng gì?
Cô có thể bảo vệ bản thân, không gây phiền thêm cho người khác đã là giúp đỡ rồi.
Sau khi tiến vào cánh rừng, đám người Lăng Tiêu chỉ có thể lần theo dấu vế người đi qua để lại trong rừng, mãi đến khi “Phanh” một tiếng súng vang lên từ trong đó
Tiếng súng ở rất gần, Lăng Tiêu lập tức bắn ba phát lên trời.
Vinson nấp trong rừng cây thoáng nhẹ nhàng thở ra, nói với Lăng Hoa Thanh bên cạnh: “Lăng thiếu tới, hiện tại chúng ta họp mặt với họ, tôi dẫn bọn chặn đường rời đi, ông chạy... Từ từ, hình như chúng đi rồi.”
Ở vị trí phục kích tốt nhất nào đó trên cao, một người đàn ông cất súng đi, lấy di động ra gọi: “Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”
Một giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Vậy trở về đi! Đừng để lại dấu vết, lần sau lại tìm cơ hội ra tay.”
Người đàn ông cất điện thoại đi, dẫn người cấp tốc rút lui.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn thấy mấy người đàn ông đi ra từ trong rừng, một người trong đó có vác súng, đáng tiếc họ đều đeo khẩu trang đen, không thấy rõ diện mạo.
Sau khi đi ra, mấy người đàn ông lập tức chia nhau ra rời đi.
Người đàn ông vác súng leo lên một chiếc xe máy, Thịnh Hoàn Hoàn lặng lẽ kéo cửa sổ xe xuống, nhắm họng súng vào bánh của xe máy.
Cùng lúc đó, người đàn ông đã phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn, nghiêng mặt qua nhìn về hướng cô với ánh mắt sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi đỏ, quyết đoán bóp cò súng.
“Phanh!” Viên đạn bắn trúng vào bánh xe, xe máy lập tức mất khống chế.
Người đàn ông vội bỏ xe nhảy xuống, lưu loát lăn lộn hai cái, đứng lên không chút vết thương, có thể thấy được võ nghệ rất lợi hại.
Trong rừng cây, Lăng Tiêu nghe hướng tiếng súng vang lên, mắt đen lập tức trầm xuống, lạnh lùng khủng bố, còn mang theo một tia lo lắng.
“Các người ở lại đón người.”
Sau khi để lại một câu, bóng dáng Lăng Tiêu lập tức biến mất.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn quyết đoán bắn ra phát thứ hai: “Phanh...”
Người đàn ông bật cao lên trời rồi vọt nhanh về hướng cô, bước chân làm người ta không thể nắm lấy, Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Tìm đường chết.”
Tuy võ nghệ của người này rất cao siêu, nhưng kỹ thuật xạ kích của Thịnh Hoàn Hoàn rất nhanh, còn rất... Chuẩn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại bóp cò súng, viên đạn xẹt qua vai người đàn ông, để lại một vết máu.
Trên vai đau đớn làm đáy mắt người nọ xẹt qua một tia khiếp sợ, đại khái cũng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại bắn súng giỏi như vậy, trừ khiếp sợ ra còn có chút trầm trồ.
Trước khi Thịnh Hoàn Hoàn bắn phát thứ ba, một tiếng súng khác đã vang lên, mục tiêu chính là người đàn ông chỉ cách cô mấy mét.
Thời khắc Lăng Tiêu lao ra từ rừng cây thì người đàn ông đã phát hiện hắn, cho nên phát súng này đã bắn hụt. Gã lập tức rút khẩu súng phía sau ra rồi bắn trả, sau đó lại lách qua một bên, dựa vào sau một cây đại thụ.
Người đàn ông đặt tay lên tim, nơi này đập rất nhanh rất mạnh như muốn lao ra ngực gã.
Đôi môi mỏng dưới lớp khẩu trang chậm rãi nhếch lên, gã không ngừng lại mà lập tức rời khỏi nơi đó, trong lòng thầm nói: Cô gái, chúng ta sẽ gặp lại.
Lăng Tiêu cũng không đuổi theo, đôi chân thon dài vội chạy về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay kéo cửa xe ra.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, chỉ súng về hướng hắn: “Lăng Tiêu?”
Nhanh như thế mà hắn đã trở về?
Thấy cô không có việc gì, Lăng Tiêu thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng sắc mặt lại rất dọa người, bởi vì hắn thấy cửa sổ xe mở ra: “Cô muốn tìm cái chết sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn buông súng xuống: “Tôi có tự tin bắt lấy gã đó.”
Nếu hắn không xuất hiện thì phát thứ ba sẽ trúng.
Lăng Tiêu cả giận nói: “Con mẹ nó ai muốn cô nhiều chuyện?”
Cô không nhìn thấy trong tay đối phương có súng sao?
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trầm xuống, mặt không khỏi trắng bệch: “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ có lẽ giúp đỡ được một chút.”
Sắc mặt Lăng Tiêu vẫn không đẹp lên: “Nhớ kỹ, tôi không cần cô giúp, càng không cần cô tự cho là đúng làm chuyện gì vì tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, thấp giọng mà nói: “Lần sau sẽ không.”
Nói xong, cô đặt súng trước mặt Lăng Tiêu, sau đó đóng cửa sổ lại.
Lăng Tiêu trầm mặt cất súng đi, sau đó đóng cửa xe.
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, gần đây không biết như thế nào mà cứ thích rơi nước mắt.
Không bao lâu sau, cửa xe lại mở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi, Lăng Tiêu đứng ngoài cửa nhìn cô, sắc mặt dịu đi rất nhiều, duỗi tay ra: “Xuống đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Không cần.”
Cô né tay khỏi Lăng Tiêu mà bước xuống.
Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Vinson và người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh.
Người đàn ông trung niên này có mái tóc rất ngắn, cao cao gầy gầy, trông rất nhã nhặn, da hơi tái nhợt, nhưng nhìn rất tinh thần.
Thịnh Hoàn Hoàn đoán chắc người này chính là ba ruột của Lăng Tiêu - Lăng Hoa Thanh.
Nhìn ra diện mạo của Lăng Tiêu giống An Lan hơn.
Lăng Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, thu lại bàn tay trống rỗng, đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn rồi giới thiệu với Lăng Hoa Thanh: “Ba, đây là vợ con - Thịnh Hoàn Hoàn.”
Sau đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cứng rắn: “Gọi ba.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật giật môi, cố vài lần mới gọi ra được.
Lăng Hoa Thanh đánh giá liếc nhìn cô, ánh mắt không làm người ta phản cảm, sau đó gật đầu cười nhạt: “Thịnh Hoàn Hoàn, không tồi.”
Không nói gì nhiều, mọi người lên xe rời khỏi nơi này.
Xe trở lại cổng ngục giam, lúc này nghênh đón đoàn xe vừa mới đến, Lăng Hoa Thanh xuống xe trò chuyện với đám bạn cũ ngày xưa.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe nhìn Lăng Hoa Thanh, không biết vì sao cô cứ cảm thấy nụ cười của Lăng Hoa Thanh rất giả, tựa như ấn tượng đầu tiên lúc trước cô gặp Lệ Hàn Tư.
Là ai muốn giết ông ta?
Một người mới ra tù trắng tay, là thù hận như thế nào mà không thể không giết ông ta?
Chẳng lẽ là người nhà của “Gian phu”?
Lăng Tiêu ngồi bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, đang gọi điện thoại bảo người điều tra việc này, đào ba thước đất cũng phải bắt được người phía sau màn.
Sau khi cúp điện thoại, trong xe là một mảnh yên tĩnh.
Tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn hạ xuống, không nhúc nhích trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Lăng Tiêu cũng mang tâm sự nặng nề, không khí hoàn toàn tương phản với lúc tới.
Khi trở về, Lăng Thiên Vũ và họ đi cùng một chiếc xe, đối mặt với đứa cháu chưa bao giờ gặp mặt, Lăng Hoa Thanh cũng không quá thân thiết, chỉ vỗ vỗ đầu cậu rồi cười cười.
Trở lại nhà cũ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được dì Hà, cô không khỏi nhớ tới Tích Nhi dưới tầng hầm, lập tức nhận ra ý đồ của dì Hà.
Lần trước sau khi trở về từ bệnh viện, cô nói với dì Hà, muốn xác định Tích Nhi có phải là con gái của Lăng Hoa Thanh không thì phải có DNA của hai người mới làm được.
Chương 214: Thịnh Hoàn Hoàn, con còn gì để nói?
Lúc này dì Hà xuất hiện ở nhà cũ nhất định là có liên quan đến chuyện đó.
Thịnh Hoàn Hoàn và dì Hà nhìn nhau rồi cùng dời mắt đi.
Lăng Hoa Thanh mới ra tù, dựa theo tập tục phải vì trừ đen đủi và vận xui trên người đi để nghênh đón lại cuộc sống mới.
Rất nhiều gương mặt tươi cười, rất náo nhiệt.
Ngay cả Lăng Tiêu ngày thường luôn lạnh lùng, lúc này khóe miệng cũng hơi nhếch lên, cô cũng vui mừng thay hắn, nhưng nhìn những gương mặt tươi cười giả dối kia thì chỉ cảm thấy bi thương.
Trong sân, Lăng Hoa Thanh chuẩn bị bước qua chậu than, người hầu cũng xúm lại.
Lát nữa chờ Lăng Hoa Thanh bước qua chậu than liền phải đem đồ trong tù của ông ta đi đốt hết.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi ngộp, muốn đi đến chỗ ít người, chưa đi được mấy bước thì sự cố đã xảy ra.
Một bàn tay đặt trên lưng cô rồi đẩy mạnh ra ngoài.
Mà phía trước cô là chậu than đang cháy hừng hực...
Tốc độ quá nhanh, cô căn bản không thể tự cứu, ngay lập tức, cô đã cảm nhận được ngọn lửa nóng rực phà lên mặt.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình xong rồi!
“A...” Cô nghe thấy tiếng thét chói tai.
Nhiệt độ hừng hực làm người ta sợ hãi, cô theo bản năng duỗi tay che mặt, trong lúc cô tuyệt vọng, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi tuyệt cảnh.
Là Lăng Hàn, là gã đã cứu cô.
“Không có việc gì chứ?” Lăng Hàn cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực gã, đuôi tóc bay tới mùi cháy gay mũi và cảm giác nóng rực truyền đến tay làm cô tiếp cận sụp đổ.
Chỉ suýt chút nữa….
Chỉ suýt chút nữa, mặt cô đã nhào vào chậu than.
Suýt chút nữa cô không phải ngửi thấy mùi tóc cháy, mà là da thịt trên mặt cháy trọi.
“Cô đang làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã an toàn, Lăng Hàn vốn nên buông cô ra, nhưng tay gã lại không dời khỏi eo cô, gã giận dữ nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, vừa rồi em dâu suýt ngã vào chậu than, em không thể quan tâm một câu à?”
Lăng Tiêu căn bản không để ý tới Lăng Hàn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lạnh như băng sương: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi hỏi vừa rồi cô đang làm gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng gương mặt không còn chút máu lên, ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy Lăng Hàn ra.
Mọi người đang nhìn cô, ánh mắt mang theo khiển trách.
“Làm gì vậy, bước mấu chốt bị cô ta làm hỏng rồi.”
“Đúng rồi, đi đường thôi cũng không cẩn thận như thế, cái chậu lửa lớn như vậy mà cũng nhào vào được, giờ hay rồi, chưa bước qua thì lửa đã tắt, không may mắn cỡ nào!”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện vừa rồi cô hoảng loạn đã đẩy ngã chậu lửa, than lửa rơi đầy đất, lửa tràn ra sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn, rất nhanh đã dập tắt.
Đã không có lửa, chỉ còn lại khói đặc và khói bụi lơ lửng trong không khí, đám người hầu luống cuống tay chân dọn dẹp.
Lăng Hoa Thanh nhìn một mảnh bừa bãi này, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.
Mà Lăng Tiêu thì tức giận làm người ta sợ hãi.
Giọng nói trách cứ của mọi người vẫn tiếp tục vang lên: “Thịnh Hoàn Hoàn này không biết hôm nay là ngày gì sao, sao lại lỗ mãng như thế?”
Bác cả gái Tôn Tư Lam nói: “Đừng nói nữa, Hoàn Hoàn cũng không muốn như vậy, may mắn không có việc gì.”
Thím út Quách Ngọc Trân cũng nói: “Đúng vậy, người không có việc gì là được, vừa rồi thật hù chết mọi người.”
Lúc này cả Lam Tiếu luôn đối đầu với Thịnh Hoàn Hoàn cũng bày ra vẻ mặt ngây thơ mà bênh vực Thịnh Hoàn Hoàn: “Chị Hoàn Hoàn không cố ý, nếu lửa tắt thì đốt lại một chậu là được rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Tiếu, vừa rồi có một bàn tay đẩy cô từ phía sau, nếu cô không nhớ lầm thì lúc ấy Lam Tiếu đứng ở phía sau cô.
Trừ Lam Tiếu ra thì chỉ còn lại Lăng Phi và một người hầu.
Người hầu không có lý do làm như thế, Lăng Phi càng không dám, dù sao cô cũng có thân phận chị dâu câu ta, hơn nữa cậu không phải người ác độc như thế.
Vậy chỉ còn lại Lam Tiếu từng có mâu thuẫn với cô.
Cô ta mang thái độ khác thường mà nói chuyện giúp cô, càng chứng minh có mờ ám.
Quả nhiên, cô ta vừa rồi nói xong thì lập tức có người phản bác: “Nếu chuyện đơn giản như thế thì tốt rồi, chưa nhảy qua mà lửa đã tắt, quần áo tù thay ra lấy gì đốt, làm sao xoá đen đủi? Không trừ đen đủi lấy đâu ra may mắn, đốt lại một chậu căn bản không có tác dụng.”
“Đúng rồi, tôi biết có người ra tù vừa nhảy qua chậu than đã tắt lửa, kết quả sau này...”
Kế tiếp thực không may mắn, người nọ không dám nói ra.
Vì thế Lam Tiếu “Tốt bụng” nói một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi kinh sợ đã lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đối mặt với từng ánh mắt khiển trách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, lúc này cô rất hy vọng hắn có thể nói một câu cho cô, nhưng hắn không nói gì cả, đáy mắt cũng hiện ra ý trách cứ.
Thời khắc này, trái tim hơi ấm lại của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lạnh thấu.
Cô không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nhìn mọi người xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Hoa Thanh, thản nhiên nói: “Ba, xin lỗi đã làm rối lễ tẩy trần của ba, nhưng không phải vì con lỗ mãng, là do vừa rồi có người đứng sau lưng dùng sức đẩy con một cái.”
Mọi người kinh hãi, không chỉ vì lời nói của cô, mà còn do thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt đó.
Lăng Hoa Thanh nghe xong Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, vẻ mặt vẫn không có nửa phần dao động, giọng nói rất ôn hòa: “À, là ai?”
Không biết vì sao, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy dưới giọng nói ôn hòa của Lăng Hoa Thanh cất giấu lửa giận ngập trời, có lẽ ông ta để ý lễ tẩy trần hơn bất cứ ai.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nâng tay lên, chỉ về hướng Lam Tiếu: “Là cô ta.”
Tuy rằng cô không có chứng cứ, nhưng cũng có dấu vết để lại.
Lam Tiếu còn chưa kêu oan thì Lăng Phi đã lập tức cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, lần đầu tiên gặp mặt cô đã ức hiếp Tiếu Tiếu nhà tôi, ỷ vào thân phận của mình đánh sưng mặt cô ấy, hiện tại tự cô gây ra họa, lại ý đồ kéo Tiếu Tiếu làm đệm lưng, thật không rõ sao anh tôi lại cưới loại phụ nữ như cô.”
Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Lam Tiếu vang lên, vô tội lại oan ức: “Chị Hoàn Hoàn, em không có đẩy chị, thật sự không có.”
Lúc này người hầu đứng bên cạnh Lam Tiếu cũng nói: “Vừa rồi tôi đứng ngay bên cạnh Lam tiểu thư, cũng không thấy cô ấy duỗi tay đẩy nhị thiếu phu nhân.”
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra thật sự không phải Lam Tiếu đẩy cô, mà là người hầu đã thông đồng với Lam Tiếu.
Hai nhân chứng hữu lực nhất đều đưa ra phiếu phủ định, lần này cô không có phần thắng.
Nhưng đây cũng là chuyện này trong dự đoán của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu Lam Tiếu dám ra tay thì sẽ không để lại nhược điểm, cô cũng không nuôi hi vọng đáng ngã được cô ta trong một lần, chỉ là Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cho mọi người không phải tôi sai.
Còn họ có tin hay không, cô căn bản không để bụng, cô chỉ để ý ánh mắt một người.
Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn trước sau vẫn không dời khỏi mặt Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Hoa Thanh hỏi: “Ai nhìn thấy?”
Hầu như mọi người đều lắc đầu.
Lăng Hàn cũng trầm mặc!
Thời khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bị cô lập.
Lăng Hoa Thanh lạnh nhạt hỏi: “Hoàn Hoàn, con còn gì để nói?”
Thịnh Hoàn Hoàn thất vọng dời mắt khỏi Lăng Tiêu, tâm như nước lặng mà nói: “Ba, con không còn gì để nói.”
Chương 215: Chỉ cần cô nói tôi liền tin
Thịnh Hoàn Hoàn vừa nói ra câu này thì ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên khinh thường trào phúng, vừa rồi chỉ là bất mãn, hiện tại là khinh thường.
Rõ ràng chỉ là một sai lầm nhỏ, lại vì sợ gánh vác hậu quả mà vu oan người khác đẩy cô, hành vi bỉ ổi không có trách nhiệm này làm người ta thật chướng mắt, vì dù sao Thịnh Hoàn Hoàn cũng có thân phận tiểu thư đứng đầu.
Có người lòng đầy căm phẫn, có người vui sướng khi người gặp họa, đặc biệt là khi nhìn thấy Lăng Tiêu không có ý ra mặt cho cô thì càng không kiêng nể gì.
“Rõ ràng là mình sai, còn đổ tội cho người khác, cũng may có người nhìn thấy, bằng không Lam tiểu thư đã bị vu oan rồi.”
“Không ngờ đường đường là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà lại có tác phong làm việc như vậy, thật làm người ta mở rộng tầm mắt.”
“Quả thực là sỉ nhục của hai chữ tiểu thư...”
“Thịnh Hoàn Hoàn nên xin lỗi Lam Tiếu.”
“Đúng vậy, xin lỗi đi...”
Những câu nói này càng ngày càng nhiều, lúc này Lam Tiếu thầm cười lạnh trong lòng, vừa rồi cô ta cố ý che trước mặt người hầu, người hầu kia lại hành động rất nhanh, căn bản không ai nhìn thấy cô ta đẩy Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu Thịnh Hoàn Hoàn đã định sẵn sẽ thua. Chiêu âm thầm hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn do chị họ dạy thật là cao minh!
Lăng Phi đầy mặt lửa giận: “Thịnh Hoàn Hoàn, mau xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Thịnh Hoàn Hoàn làm nhiều người tức giận, tứ cố vô thân, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn lạnh nhạt nhìn Lam Tiếu: “Cô ta cũng xứng?”
Lăng Hàn hơi bất ngờ, cô gái này rõ ràng bị cô lập, lại mang theo sự cao ngạo giống như phượng hoàng, thật thú vị.
Nhưng những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn chọc giận mọi người.
Lam Tiếu âm thầm đắc ý trong lòng, cô ta biết lấy tính tình của Thịnh Hoàn Hoàn thì làm sao chịu xuống nước xin lỗi mình được?
Hơn nữa nếu cô thật xin lỗi, không phải là thừa nhận mình oan uổng người khác?
Cho nên hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ làm nhiều người tức giận, thanh danh và hình tượng của cô ở trước mặt Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu sẽ xuống dốc không phanh.
Tuy rằng trong lòng Lam Tiếu đắc ý, nhưng vẻ mặt lại rất tủi khổ: “Chị Hoàn Hoàn, em biết gia thế của em không bằng chị, chồng em cũng không có bản lĩnh bằng anh hai, nhưng em cũng có cha mẹ, bị oan ức cũng có người đau lòng, em không cần chị xin lỗi em, chỉ hy vọng được tôn trọng một chút.”
Thấy Lam Tiếu tủi thân đến mức này, lửa giận trong lòng Lăng Phi càng mãnh liệt, không chút nể nang dù Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu của mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi muốn cô lập tức xin lỗi Tiếu Tiếu.”
Lúc này Lăng Hoa Thanh nhìn về phía Lăng Tiêu, nói một câu: “Người của con, con tới xử lý đi!”
Những lời này của Lăng Hoa Thanh là đã định tội Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng qua thân phận ông ta không tiện nhúng tay vào chuyện này, nhưng lời nói lại có ý cưỡng ép Lăng Tiêu phải cho Lam Tiếu và mọi người một lời giải thích.
Hiển nhiên Lăng Hoa Thanh rất bất mãn với đứa con dâu Thịnh Hoàn Hoàn đã phá rối lễ tẩy trần của mình, càng bất mãn vì hành vi trốn tránh trách nhiệm bôi nhọ người khác của cô.
Lăng Hoa Thanh nói xong câu này thì mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trầm mặc nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp trước mặt, chỉ nói một câu: “Thực sự có người đẩy cô?”
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng chờ được Lăng Tiêu lên tiếng, ánh mắt lại cô trở lại trên người Lăng Tiêu, kiên quyết mà lạnh nhạt trả lời: “Nếu tôi nói đúng thì anh có tin không?”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không ôm hy vọng gì với Lăng Tiêu.
Nhưng cô lại nghe Lăng Tiêu nói: “Cô nói tôi liền tin.”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia khiếp sợ, cô nhìn người đàn ông bình tĩnh đến lạnh nhạt trước mặt, đôi mắt trong như nước mùa thu hơi trừng lên: “Đúng vậy.”
Lăng Tiêu lại hỏi: “Có người đẩy cô, nhưng cô không biết là ai?”
Khóe miệng xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên ý cười không có chút độ ấm: “Vừa rồi không biết, hiện tại đã biết.”
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn nâng tay lên chỉ hướng hầu gái vừa rồi: “Là cô ta, vừa rồi là cô ta ra tay đẩy tôi.”
Vừa rồi không phải nói người đẩy cô là Lam Tiếu sao, giờ sao lại thành người hầu bên cạnh?
Rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn này có biết cô đang làm gì, biết đây là lúc nào hay không?
Mọi người chỉ cảm thấy hôm nay mình bị Thịnh Hoàn Hoàn đổi mới nhận thức đối với bốn chữ vô sỉ và ngu xuẩn, thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, uổng cho thanh danh tiểu thư đứng đầu Hải Thành.
Lăng Phi càng xem thường Thịnh Hoàn Hoàn: “A, thấy bôi nhọ Tiếu Tiếu không được lại chuyển mục tiêu qua một người hầu, thế nào? Cảm thấy người hầu dễ bắt nạt?”
Nghĩ bọn họ đều ngốc sao? Rốt cuộc tại sao người phụ nữ này lại gả được cho anh hai?
Lam Tiếu suýt không nhịn được mà phì cười, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại ngu xuẩn như thế, đây là muốn biến bản thân thành con ngốc triệt để!
Ánh mắt sắt bén của Lăng Tiêu nhìn theo hướng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ, sau đó lại lập tức về tới bàn tay cô, đến mức hắn chưa kịp thấy rõ ngũ quan của hầu gái.
Chỉ thấy trên bàn tay non mịn trắng nõn kia đã đỏ bừng, thậm chí còn có bọt nước nổi lên, thật là chướng mắt. Thì ra không chỉ cháy tóc, cả tay cũng bị bỏng thành dạng quỷ này...
Lúc này ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn dời về hướng Lam Tiếu đối diện, không nhanh không chậm mà nói ra hết: “Hai người này là một bọn.”
Lăng Phi tức muốn điên rồi: “Cô cảm thấy ai tin lời này? Thịnh Hoàn Hoàn, cô ngu thôi, bộ nghĩ chúng tôi cũng là heo sao?”
Kỳ thật không chỉ Lăng Phi nghĩ như thế mà hai mươi mấy người ở đây đều nghĩ vậy, còn mấy người không tỏ thái độ là đang chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thủ đoạn của Lăng Tiêu luôn rất tàn nhẫn, hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn làm hắn mất hết mặt mũi, không biết “Ma quỷ” mà ai nhắc đến cũng biến sắc này sẽ trừng trị cô như thế nào.
“Người đâu.” Lăng Phi vừa dứt lời thì giọng nói của Lăng Tiêu đã lập tức vang lên.
Tới rồi tới rồi, trái tim mọi người lập tức căng thẳng theo giọng nói của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vừa dứt lời, mọi người liền thấy mười mấy vệ sĩ bỗng lập tức lao đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn từ vị trí cách xa hơn mười mét, khí thế của họ làm người ta run sợ.
Lam Tiếu thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch thì khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, trông dào dạt đắc ý.
Đúng lúc này, giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên, đơn giản nhưng đáng sợ: “Bắt hầu gái nói dối kia lại cho tôi, tra tấn hỏi cung.”
Tra tấn hỏi cung?
Lăng Tiêu này không hổ là ác ma máu lạnh, không màng đến tình cảm vợ chồng chút nào.
Chờ đợi, hầu gái nói dối?
Mọi người lập tức phản ứng lại, người hầu vừa rồi đã bị hai vệ sĩ nâng đi.
Người hầu kia lập tức hoảng loạn, không ngờ người bị bắt lại là mình, phản ứng đầu tiên của cô ta là cầu cứu Lam Tiếu có quan hệ với mình: “Lam tiểu thư cứu mạng, cứu tôi...”
Trong nháy mắt, mặt Lam Tiếu trắng bệch, không còn chút máu.
Xong rồi, chỉ cần vừa thẩm vấn thì chuyện cô ta mua chuộc sẽ không giấu được, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lòng Lam Tiếu rối như tơ vò, hoảng loạn nhìn về phía Lăng Tiêu, đúng lúc đối diện với đôi mắt khủng bố lạnh lẽo kia, thân thể lập tức không khống chế được mà run rẩy, cô ta cảm thấy mình như rơi vào địa ngục đầy máu, chờ đợi cô ta sẽ là diệt vong.
Sao lại như vậy, sao Lăng Tiêu lại tin tưởng lời nói không bằng chứng, mà còn đột nhiên sửa miệng của Thịnh Hoàn Hoàn kia chứ?