-
Chương 255-257
Chương 255: Thịnh Hoàn Hoàn, tao muốn mày cũng nếm thử mùi tuyệt vọng
“Tiểu thư.” Thang Nguỵ thấy vậy tình cảnh này thì biến sắc, lập tức đi xuống xe, chỉ vào Mộ Thành Chu mà nói: “Mộ Thành Chu, ông muốn làm gì, thả tiểu thư của chúng tôi.”
Bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu chỉa súng vào đầu, Thang Nguỵ không dám tới gần bọn họ, lúc này đã là đêm khuya, bốn phía không có bóng người.
Thang Nguỵ chỉ có thể khuyên Mộ Thành Chu đừng xúc động: “Mộ Thành Chu, có chuyện gì từ từ nói, kẻ thù của ông là Mộ Tư, không phải tiểu thư chúng tôi, vất vả lắm ông mới chạy khỏi tù...”
“Ồn ào.” Mộ Thành Chu không có hứng thú nghe Thang Nguỵ dong dài, dùng một tay bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, họng súng chỉa vào Thang Ngụy, không chút do dự mà bắn một phát.
“Phanh!”
“Đừng...”
Tiếng súng và tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn gần như vang lên cùng một lúc.
Trên người Thang Nguỵ trúng đạn, máu thấm ra từ bụng ông, rất nhanh đã làm đỏ cả áo, thân thể cao lớn cường tráng của ông ta chậm rãi ngã xuống mặt đất.
“Thang Nguỵ.” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, nhìn máu trên người Thang Nguỵ mà sau lưng phát lạnh, phẫn nộ chất vấn Mộ Thành Chu: “Vì sao ông lại giết ông ấy, ông muốn làm gì tôi thì tôi phối hợp là được, vì sao lại giết ông ấy.”
Mộ Thành Chu chỉa họng súng lạnh lẽo vào huyệt thái dương của Thịnh Hoàn Hoàn như một ác ma khủng bố, đầy mặt gân xanh: “Không giết ông ta, chẳng lẽ giữ đó để ông ta đi báo cảnh sát hay đi tìm người giúp đỡ?”
Trên trán Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi lạnh, cô biết Mộ Thành Chu vượt ngục chỉ vì trả thù, bằng không ông ta đã đề cập đến chữ “Tiền” rồi, hơn còn nổ súng vào Thang Nguỵ. Loại người không ôm hy vọng với tương lai này là nguy hiểm nhất.
“Mộ Thành Chu, tôi tin ông chạy ra không chỉ vì báo thù, tôi có thể cho ông một số tiền, ông cầm tiền rời đi khỏi Thành, đi một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Thang Nguỵ chảy máu càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột như đốt lửa, rồi lại không thể không ép mình bình tĩnh lại: “Ông cầm tiền đi, tôi coi như chưa từng gặp ông.”
Mộ Thành Chu cười lạnh: “Mày nghĩ ông đây ngu?”
Thang Nguỵ đau đớn cong người lại, tay co quắp trên nền xi-măng, đau đớn khiến ông thở rất nặng nề, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, tất cả đều đang tuyên bố ông càng ngày càng đến gần cái chết.
Hình ảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn xe của Thịnh Xán, lúc ấy ba cô cũng giống như bây giờ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Hiện giờ tình cảnh tái hiện, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sắp tan vỡ: “Cứu Thang Nguỵ, tiếp tục như vậy ông ấy sẽ chết.”
Mộ Thành Chu liếm liếm môi, như một con rắn độc thè lưỡi: “Tao muốn đứng ở chỗ này nhìn nó từ từ đau đớn chết đi.”
“Nghĩ lại con của ông.”
“Câm miệng.”
Mộ Thành Chu bỗng trở nên táo bạo lên, họng súng ghì vào da làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhức, cô cảm thấy huyệt thái dương của mình sắp bị ông ta đâm thủng: “Mộ Thành Chu, tôi có thể đưa ông và con trai ông ra nước ngoài.”
“Sao tao phải tin mày?”
“Bởi vì tôi còn trẻ, tôi sợ chết, cho nên ông không cần lo tôi giở trò.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự run lên bần bật, cô cũng sợ chết, hơn nữa sợ hơn bất cứ ai. Nếu cô chết thì rất nhanh Thịnh gia sẽ bị người ta cắn nuốt.
“Tao tạm thời tin mày.” Mộ Thành Chu giật lấy di động của Thịnh Hoàn Hoàn, đẩy cô đi phía trước, dùng súng chỉa vào gáy cô: “Lên xe.”
Ven đường có một chiếc Minibus cũ nát đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu đẩy lên, sau đó đóng cửa xe lại.
Cô nép vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thang Nguỵ trên mặt đất đã bất động, không biết là hôn mê bất tỉnh hay đã chết!
Xe càng đi càng xa, rốt cuộc cũng có người xuất hiện...
Kỳ thật tiếng súng vừa rồi kinh động không ít người, chỉ là không ai dám đi ra, mãi đến khi Mộ Thành Chu mang Thịnh Hoàn Hoàn lên xe thì mới có người tới gần.
Tin chắc rất nhanh sẽ có xe cứu thương tới đón Thang Nguỵ đi bệnh viện, chỉ mong ông ấy có thể chống được đến lúc đó.
Điều Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm lúc này là cầu nguyện cho Thang Nguỵ, bởi vì cô cũng không biết thứ kế tiếp đang chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Mộ Thành Chu đẩy Thịnh Hoàn Hoàn lên xe xong thì không quan tâm đến cô nữa, tài xế lái xe thì che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt âm u.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào đôi mắt gã từ kính chiếu hậu, đôi mắt này làm cô cảm thấy rất quen thuộc, cả bóng dáng kia nữa, cô từng gặp qua tài xế này, nhưng cô lại không nhớ ra người này là ai.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu sau đã đậu lại trên con đường nhỏ hẻo lánh, bốn phía đều là núi rừng.
Mộ Thành Chu dùng dây thừng cột tay Thịnh Hoàn Hoàn ra sau lưng, dùng băng dính dán miệng cô lại, sau đó mở cửa xe: “Xuống xe.”
Sau khi xuống xe, Mộ Thành Chu ép Thịnh Hoàn Hoàn đi vào núi rừng.
Trên đường đi, ánh mắt âm u của tên tài xế cứ qua lại trên người cô, biến thái làm người ta sởn tóc gáy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn một cái, một khuôn mặt bỗng hiện lên trong đầu, cô nhớ ra gã là ai.
Người đàn ông làm cô cảm thấy quen thuộc này chính là Trần Vân Phàm bị người thiến mất, sao gã lại trở thành đồng lõa của Mộ Thành Chu?
Chưa đi được bao lâu, một ánh đèn xuất hiện ở trước mắt.
Đó là nhà gác của người giữ đập nước, trước căn nhà có một hồ trữ nước phòng ngừa lũ lụt.
Lúc này, hai người đàn ông đi ra từ trong phòng, một ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn làm cô không mở mắt ra được.
“Chính là anh Trần?”
“Là tao.” Trần Vân Phàm đáp lại, kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Hai người đàn ông nghe xong thì hưng phấn bước nhanh về hướng bọn họ.
Ánh trăng đêm nay rất tròn, sau khi họ đến gần thì Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy rõ diện mạo của họ, một người là tên béo hơn 100kg, tai to mặt lớn, tên còn lại vừa gầy vừa đen, tướng mạo đặc biệt xấu xí, đôi mắt lỗ mãng đáng khinh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cực phẩm, thật là cực phẩm, ông đây lớn đến chừng này còn chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp như thế.”
Tên béo kia cũng nuốt nước miếng, dán mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và ngực của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật là đại mỹ nhân, chẳng những mặt đẹp, cả dáng người cũng ngon, anh Sinh, đêm nay chúng ta thật có phúc.”
Nói xong, bàn tay vừa béo vừa lớn trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lui về phía sau, hung hăng trừng Trần Vân Phàm. Rốt cuộc cô cũng biết Trần Vân Phàm muốn làm cái gì, tên biến thái này bị thiến nên ghi hận cô, muốn hoàn toàn huỷ hoại cô.
Mộ Thành Chu nhắm vào Mộ Tư, Trần Vân Phàm thì muốn cô trở nên đê tiện thấp hèn như bùn đất.
“Chát.”
Trần Vân Phàm nâng tay lên, táng mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tóc để nâng mặt cô lên, xé băng keo trên miệng cô xuống, cười rất ghê tởm: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc mày cũng rơi vào tay tao, tao cũng muốn mày nếm thử mùi vị tuyệt vọng.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn bị kéo tê dại, cô cố nén đau đớn mà nói: “Mày chỉ là thằng nhu nhược giỏi bắt nạt kẻ yếu, có ngon thì đi tìm Trần Cường, Lăng Tiêu mà trả thù đi, hà hiếp một cô gái thì đáng mặt đàn ông cái gì, cho dù mày còn cậu em cũng chẳng phải đàn ông.”
Chương 256: Mau lên tiếng gọi thằng tình nhân cũ của mày đi
“Câm miệng, con tiện nhân mày.”
Trần Vân Phàm bị Thịnh Hoàn Hoàn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt trầm xuống lại tát mạnh một cái lên mặt cô, lúc này Mộ Thành Chu bắt lấy tay gã: “Trước khi Mộ Tư tới, tạm thời đừng động vào nó.”
Tuy Trần Vân Phàm không cam lòng, nhưng trong tay Mộ Thành Chu có súng, còn giết người không chớp mắt, gã không dám so cao thấp, vì thế hung hăng mà đẩy Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Lát nữa xem tao trị mày như thế nào.”
Tên béo kia lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Anh Trần, anh giảm nhiệt trước, em có mua rượu và thịt, ăn no mới có sức làm việc, anh nói có phải không anh Sinh.”
Người gầy gật đầu: “Thằng béo nói rất đúng, chúng ta không vội nhất thời, đi thôi anh Trần, em mời anh uống rượu, chờ anh Mộ làm xong chuyện chính thì chúng ta muốn chơi nó thế nào thì chơi.”
Trần Vân Phàm bị hai người đàn ông lôi đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đau đớn truyền đến từ sau lưng làm cô nhăn chặt mày lại.
Vừa rồi Trần Vân Phàm đẩy cô xuống đất, sau lưng cô đập vào cục đá trên mặt đất, đau đớn tận xương.
“Lên.” Mộ Thành Chu nắm chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, túm cô dậy khỏi mặt đất, sau đó cầm di động của cô lên nhìn: “Mật khẩu.”
“Ông muốn làm cái gì, tôi sớm xóa số của Mộ Tư rồi.”
“Phải không?” Mộ Thành Chu nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà hô lên: “A Sinh.”
Tên khỉ ốm kia lập tức dừng bước, chạy trở về: “Gì vậy, anh Trần...”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói ra mấy con số.
Mộ Thành Chu vẫy tay với khỉ ốm: “Không có việc gì.”
Sau khi nhập mật khẩu vào, di động đã được mở ra.
“Số.” Mộ Thành Chu lại hỏi.
Ở bên Mộ Tư nhiều năm như thế, cô đã sớm khắc sâu số điện thoại của anh trong đầu, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức nói cho ông ta: “Tôi và Mộ Tư đã thật lâu không có liên hệ, ông cho tôi suy nghĩ một chút.”
Mộ Thành Chu lạnh lùng nói: “Kiên nhẫn của tao hữu hạn, nếu mày không muốn tao lập tức giao mày cho ba tên kia thì mày có thể tiếp tục kéo dài thời gian.”
Đúng vậy, Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo dài thời gian.
Mấy ngày nay Hứa Trữ Viễn vẫn luôn âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay lúc cô rời khỏi công ty còn nhìn thấy xe anh ta theo đuổi từ kính chiếu hậu.
Nói ra cũng buồn cười, hiện giờ cô không dám trông cậy vào trong nhà, không dám trông cậy vào Lăng Tiêu, chỉ có thể mong Mộ Tư nghĩ cách cứu cô ra ngoài.
Nhưng đây là trách nhiệm của anh ta, kẻ thù của Mộ Thành Chu là Mộ Tư, mà cô bị anh ta liên lụy.
Còn Lăng Tiêu, sau khi cô bị hắn đuổi ra khỏi Lăng Phủ, bọn họ không có liên hệ, hắn biết chuyện của Mộ Thành Chu, lại không để trong lòng.
Ba ngày, cô chưa thấy hắn phái một người nào đến Thịnh gia, dù gặp được cô ở bên ngoài cũng làm như không quen biết. Nói đến cùng thì sự lạnh nhạt đó đều vì hắn không đủ để ý cô.
“Còn không nói?” Mộ Thành Chu nhướng mày, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn nói ra một dãy số.
Số điện thoại đã được bấm, tiếng chuông chờ vang lên vài tiếng thì giọng nói của Mộ Tư mới truyền đến từ di động, mang theo vài phần lười biếng tản mạn như vừa tỉnh ngủ: “Hoàn Hoàn?”
Nghe giọng điệu này, trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn thả lỏng vài phần.
Sự lười biếng và tản mạn của Mộ Tư là giả, lấy hiểu biết của Thịnh Hoàn Hoàn đối với anh ta, nếu anh thấy là cô gọi đến thì căn bản không nói bằng giọng điệu này.
Nếu cô đoán không sai thì Hứa Trữ Viễn đã theo tới gần đây, lúc này Mộ Tư cũng đang trên đường đến.
“Là tao, chú Mộ Thành Chu của mày.” Giọng Mộ Thành Chu vừa âm u vừa lạnh lẽo: “Thật không ngờ mày còn ngủ được.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Là ông, ông không ngoan ngoãn ngồi tù mà chạy ra làm gì?”
“Đương nhiên là vì gặp mày, chú cháu chúng ta rất đã thật lâu chưa gặp mặt, tới đập chứa nước XX, trong vòng nửa giờ, nếu tao không thấy mày thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị ném vào đập chứa nước cho cá ăn.”
Mộ Thành Chu chỉ súng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Lên tiếng chào thằng tình nhân cũ của mày đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ý Mộ Thành Chu mà nói một câu “Cứu tôi”.
“Nghe rõ chưa? Thịnh Hoàn Hoàn kêu mày cứu nó.” Mộ Thành Chu dừng một chút, tiếp theo lại cười lạnh và nói: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, chỉ cho phép một mình mày đến, nếu không mày chỉ nhìn thấy được một cái xác.”
“Mộ Thành Chu, tôi sẽ đến một mình, nhưng ông nghe cho kỹ, đừng động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nếu cô ấy bị chút tổn thương nào thì tôi sẽ đòi lại gấp mười lần gấp trăm lần từ ông và con ông.”
Mộ Thành Chu nghe Mộ Tư nói xong thì trào phúng cười lạnh, trực tiếp tắt điện thoại.
Kỳ thật trước khi tới, ông ta đã giấu con mình đi, Mộ Tư căn bản không có khả năng tìm được, cho nên anh ta uy hiếp vô dụng, chỉ làm ông ta cảm thấy buồn cười.
Còn nữa, nếu Mộ Tư tới thì anh ta còn sống sót rời đi được sao?
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thành Chu buộc Thịnh Hoàn Hoàn đi đến căn phòng phía trước, khi đi ngang qua đập chứa nước thì giơ tay lên ném điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tư đi đau lòng cho chiếc điện thoại, cô lo là sau khi đi phòng thì hai người đàn ông kia sẽ động tay động chân, cô càng lo Mộ Tư không có cách nào cứu mình.
Thỉnh thoảng lá cây bốn phía sàn sạt rung động, hiển nhiên Mộ Thành Chu còn có giúp đỡ khác mai phục trong rừng cây xung quanh, cô không biết đối phương có bao nhiêu người, trong tay có bao nhiêu khẩu súng.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại càng chặt, Mộ Tư, chỉ mong anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động.
Nếu không, không chỉ anh đi lên tặng đầu người, cô cũng không trốn khỏi tay mấy tên biến thái này.
Dọc theo đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn như bình tĩnh, kỳ thật sau lưng sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lòng bàn tay và mu bàn tay lạnh lẽo.
Cũng may Mộ Thành Chu chỉ đẩy cô vào nhà kho, có lẽ mấy tên này đói bụng thật lâu, chỉ uống rượu ăn thịt ngấu nghiến.
Cánh cửa bị đóng lại, nhà kho là một mảnh hắc ám, mấy con cá nhỏ bị mắc vào lưới cá đã thối rữa phát mùi hôi, mùi này làm người ta buồn nôn.
Thịnh Hoàn Hoàn thò tay vào túi tây trang, lấy ra một mảnh khăn giấy trong đó, mở khăn giấy ra lập tức nhìn thấy một lưỡi dao hơi mỏng.
Không ai biết Thịnh Hoàn Hoàn sợ chết đến mức nào.
Sau khi biết Mộ Thành Chu chạy khỏi ngục giam, ngày nào cô cũng mang dao trong túi, dùng khăn giấy gói lại, là vì sợ bị Mộ Thành Chu coi thành mồi như hôm nay.
Không chỉ như vậy, trên cẳng chân của cô còn cột một con dao găm và một cây súng giả loại nhỏ.
Súng giả chung quy không phải thật, chỉ làm người ta chậm lại, chỗ tốt duy nhất chính là đạn nhiều hơn súng thật thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết trong tay Mộ Thành Chu còn có bao nhiêu viên đạn, còn có ba người Trần Vân Phàm, nếu chỉ dựa vào cô thì rất khó lao ra ngoài.
Huống chi, bên ngoài còn có mai phục chờ bọn họ!
Người định không bằng trời định.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa cắt được dây thừng thì Trần Vân Phàm ngoài phòng đã ăn xong, buông đũa xuống đứng lên: “Tôi đi xem con nhỏ kia có thành thật không.”
Nghe thấy giọng nói của Trần Vân Phàm, tim Thịnh Hoàn Hoàn đập lỡ một nhịp, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Vài giây sau, cánh cửa bị đẩy ra, Trần Vân Phàm đi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gã một cái rồi dựa đầu vào bức tường sau lưng.
Chương 257: Phải không? Tôi xem ai dám động vào cô ấy
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng dựa vào tường, có vẻ rất bình tĩnh thản nhiên, trên mặt trừ dấu bạt tay ra thì không có chút chật vật nào.
Trần Vân Phàm thấy dáng vẻ này của cô thì rất khó chịu. Gã muốn thấy Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi run rẩy, muốn cô chật vật không chịu nổi, muốn cô quỳ xuống đất xin tha. Mà không phải như bây giờ, lông tóc vô thương ngồi ở chỗ này, còn dám làm lơ gã.
Đồng tử Trần Vân Phàm co rụt lại, kéo lấy tóc Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt nhìn vào làn da trắng nõn của cô: “Bình tĩnh vậy là cho rằng Mộ Tư có thể cứu mày?”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn gã, không nói lời nào.
Trần Vân Phàm siết cằm cô, âm u biến thái nói: “Tao nói cho mày biết, cho dù Mộ Tư tới thì cũng chỉ dâng đầu người, đêm nay không ai cứu được mày.”
“Phải không, chỉ dựa vào vài tên các người?” Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ khinh miệt mà lắc đầu: “Tao không tin, có vài người mà muốn làm Mộ Tư bị thương, mày cũng quá coi thường anh ta.”
“Không tin?”
Trần Vân Phàm nhếch miệng lên, đặc biệt cuồng vọng tự đại, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như một con kiến sắp chết: “Được, vậy tao cho mày xem rốt cuộc tụi tao có bao nhiêu người.”
Nói xong, tay Trần Vân Phàm dùng chút lực, bắt lấy đầu tóc Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lê cô khỏi mặt đất, duỗi tay đẩy cửa sổ ra rồi ấn mặt cô vào lưới sắt.
“Thấy không, tụi tao mai phục bên ngoài hai mươi người, trong tay ai cũng có vũ khí, Mộ Tư tới thì chỉ có đường chết.”
Nhìn theo hướng Trần Vân Phàm chỉ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được người mai phục ở bên ngoài, hoặc dựa hoặc ngồi hoặc nằm, còn có vài điểm đỏ của tàn thuốc đang sáng lên.
Tản mạn như thế hẳn là mấy tên côn đồ lấy tiền làm việc.
Đương nhiên, trong đó cũng có thể tội phạm giết người như ma.
“Trần tiên sinh.” Giọng nói nghiêm khắc của Mộ Thành Chu truyền đến, thể hiện ông ta đang không vui.
Trần Vân Phàm kéo Thịnh Hoàn Hoàn về rồi đóng cửa sổ lại, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Hiện tại thấy rõ chưa?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên một tia sắc bén, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Anh họ, xin anh thả em đi, chúng ta là anh em có quan hệ huyết thống!”
Thấy rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng bắt đầu sợ hãi mà cầu xin mình, Trần Vân Phàm cảm thấy rất vui sướng, âm trầm cười nói: “Nguyên nhân là vì có quan hệ huyết thống nên chơi mới càng kích thích, không phải sao?”
Tay Trần Vân Phàm sờ lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tham lam vuốt ve làn da tinh tế non mịn của cô: “Gương mặt tinh xảo như thế, dáng người tốt như vậy mà chỉ để hai thằng Mộ Tư và Lăng Tiêu hưởng thôi thì uổng lắm.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn tê dại, cảm thấy thật buồn nôn, cô quay mặt đi, cố nén xúc động muốn phun nước miếng lên mặt gã mà mở miệng: “Anh…”
“Câm miệng, ai là anh mày.”
Mặt Trần Vân Phàm lập tức biến đổi, kéo cô đến trước mặt rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải con tiện nhân này thì ba tao đâu bị nhốt vào tù, tao cũng không bị người ta cắt mất...”
Trần Vân Phàm đau lòng nói không ra mấy chữ này, càng dùng sức kéo tóc Thịnh Hoàn Hoàn, giống như hận không thể lột luôn da đầu cô ra: “Đều tại mày, đều là do tiện nhân này hại tao.”
Thiên Đạo luân hồi, dù ngồi tù hay là bị người ta thiến, đều là cha con các người bị trừng phạt đúng tội.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô quá quen thuộc với tiếng bước chân này, là Mộ Tư tới.
Cô run bần bật, sợ hãi an ủi Trần Vân Phàm: “Anh họ, nén bi thương đi, thằng em mất rồi còn mọc lại, mạng không còn thì hết thật đó.”
Phốc...
Vài tiếng cười cơ hồ đồng thời vang lên.
Thằng em mất rồi còn mọc lại?
Cô nghĩ là con nít thay răng sao?
Nếu cô gái này không phải ngu ngốc thì đang cố ý chơi Trần Vân Phàm.
“Con tiện nhân này, mày còn dám chơi tao.”
Trần Vân Phàm trừng mắt rất lớn, hận không thể bầm thây Thịnh Hoàn Hoàn thành vạn mảnh: “Tao nói cho mày biết, chờ Mộ Tư tới thì tao sẽ cho bên hai tên đàn ông xấu xí ngoài cưỡng gian mày ngay trước mặt Mộ Tư.”
“Phải không? Tao xem ai dám động vào cô ấy.”
Giọng Mộ Tư truyền đến từ ngoài cửa, trước sau vẫn ôn nhuận, lại mang theo sự cứng rắn không giận đã uy.
Người trong nhà đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng Mộ Tư, chỉ thấy anh mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái, không nhiễm chút phong trần, tay cầm cây gậy Thịnh Hoàn Hoàn tặng cho mình mà bước từng bước một vào phòng.
Căn phòng vốn không rộng lắm có vẻ càng nhỏ hẹp vì Mộ Tư xuất hiện, mang đến cho người ta một cảm giác áp lực khó có thể hô hấp. Cây gậy trong tay bị anh dùng như quyền trượng vương giả.
Lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thiết kế cây gậy này, cô liền biết đặc biệt thích hợp với Mộ Tư, hiện giờ xem ra ánh mắt cô không tồi, thật sự rất hợp với khí chất của anh.
“Rốt cuộc mày cũng tới.”
Mộ Thành Chu nhìn đứa cháu trai hồi lâu không gặp trước mắt, không thể không thừa nhận, thằng trai này của ông ta thật sự rất ưu tú, ưu tú đến mức làm người ta đố kỵ!
Tựa như anh hai lúc trước, cái gì cũng đè đầu thắng ông ta. Nhưng ưu tú đến mấy thì đã sao, cuối cùng còn không phải ông ta chiến thắng?
Hiện giờ thằng con anh hai cũng sẽ chết trong tay ông ta.
“Thả cô ấy, tôi để ông tuỳ ý xử lý.” Mộ Tư không có một câu vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ha ha ha ha... Tính cách mày rất hợp khẩu vị của chú.” Mộ Thành Chu cười to, sau đó ý cười vụt tắt: “Nhưng tao không bỏ qua cho ai trong mày và Thịnh Hoàn Hoàn cả.”
Vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên “Phanh” một tiếng đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Mộ Thành Chu bỗng đứng thẳng, chỉ súng vào Mộ Tư: “Quỳ xuống.”
Mộ Tư như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Vân Phàm nắm chặt tóc Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không rên một tiếng, bình tĩnh vững vàng.
Khi Mộ Tư nhìn về phía cô, Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm gật đầu với anh ta.
Ánh mắt Mộ Tư chỉ đảo qua trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên không làm đám người Mộ Thành Chu chú ý.
“Tao kêu mày quỳ xuống.” Mộ Thành Chu lại nói một câu, chỉ thẳng súng vào mày Mộ Tư.
Tên khỉ ốm kia thấy Mộ Tư thờ ơ thì lập tức hùng hổ phóng tới, nâng chân lên đá mạnh vào cẳng chân sau của Mộ Tư: “Anh Mộ kêu mày quỳ xuống...”
“Phanh” một tiếng vang lên, tên khỉ ốm gần như bay lên, lưng đập vào ván cửa phía sau Mộ Tư, thân thể ngã xuống đất, đau đớn mà co người lại, khóe miệng đổ máu, không bò dậy nổi nữa.
Quá nhanh, bọn họ căn bản không thấy rõ Mộ Tư ra tay như thế nào.
Tên béo vốn hùng hổ như khỉ ốm lập tức ngừng lại tại chỗ, nhìn dáng vẻ thảm thương của khỉ ốm, cổ gã không khỏi rụt rụt, cũng không dám đi lên phía trước.
“Mày tìm đường chết.” Mộ Thành Chu phản ứng lại lập tức nổ súng về hướng Mộ Tư.
“Phanh” tiếng súng cắt qua đêm yên tĩnh, làm kinh động đám chim chóc trong rừng cây.
Viên đạn bắn sượt qua vai Mộ Tư, để lại một vết máu.
Mộ Tư phản ứng nhanh chóng, đầu tiên mà tránh đi chỗ hiểm, đồng thời dùng cây gậy quất thật mạnh lên cổ tay Mộ Thành Chu.
Tay Mộ Thành Chu ăn một gậy, ngón tay mất khống chế lại “Phanh” một tiếng, viên đạn bắn ngay trước mặt khỉ ốm, vỏ đạn đập vào mặt gã ta, dọa gã run lên bần bật!
“Tiểu thư.” Thang Nguỵ thấy vậy tình cảnh này thì biến sắc, lập tức đi xuống xe, chỉ vào Mộ Thành Chu mà nói: “Mộ Thành Chu, ông muốn làm gì, thả tiểu thư của chúng tôi.”
Bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu chỉa súng vào đầu, Thang Nguỵ không dám tới gần bọn họ, lúc này đã là đêm khuya, bốn phía không có bóng người.
Thang Nguỵ chỉ có thể khuyên Mộ Thành Chu đừng xúc động: “Mộ Thành Chu, có chuyện gì từ từ nói, kẻ thù của ông là Mộ Tư, không phải tiểu thư chúng tôi, vất vả lắm ông mới chạy khỏi tù...”
“Ồn ào.” Mộ Thành Chu không có hứng thú nghe Thang Nguỵ dong dài, dùng một tay bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, họng súng chỉa vào Thang Ngụy, không chút do dự mà bắn một phát.
“Phanh!”
“Đừng...”
Tiếng súng và tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn gần như vang lên cùng một lúc.
Trên người Thang Nguỵ trúng đạn, máu thấm ra từ bụng ông, rất nhanh đã làm đỏ cả áo, thân thể cao lớn cường tráng của ông ta chậm rãi ngã xuống mặt đất.
“Thang Nguỵ.” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, nhìn máu trên người Thang Nguỵ mà sau lưng phát lạnh, phẫn nộ chất vấn Mộ Thành Chu: “Vì sao ông lại giết ông ấy, ông muốn làm gì tôi thì tôi phối hợp là được, vì sao lại giết ông ấy.”
Mộ Thành Chu chỉa họng súng lạnh lẽo vào huyệt thái dương của Thịnh Hoàn Hoàn như một ác ma khủng bố, đầy mặt gân xanh: “Không giết ông ta, chẳng lẽ giữ đó để ông ta đi báo cảnh sát hay đi tìm người giúp đỡ?”
Trên trán Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi lạnh, cô biết Mộ Thành Chu vượt ngục chỉ vì trả thù, bằng không ông ta đã đề cập đến chữ “Tiền” rồi, hơn còn nổ súng vào Thang Nguỵ. Loại người không ôm hy vọng với tương lai này là nguy hiểm nhất.
“Mộ Thành Chu, tôi tin ông chạy ra không chỉ vì báo thù, tôi có thể cho ông một số tiền, ông cầm tiền rời đi khỏi Thành, đi một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Thang Nguỵ chảy máu càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột như đốt lửa, rồi lại không thể không ép mình bình tĩnh lại: “Ông cầm tiền đi, tôi coi như chưa từng gặp ông.”
Mộ Thành Chu cười lạnh: “Mày nghĩ ông đây ngu?”
Thang Nguỵ đau đớn cong người lại, tay co quắp trên nền xi-măng, đau đớn khiến ông thở rất nặng nề, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, tất cả đều đang tuyên bố ông càng ngày càng đến gần cái chết.
Hình ảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn xe của Thịnh Xán, lúc ấy ba cô cũng giống như bây giờ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Hiện giờ tình cảnh tái hiện, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sắp tan vỡ: “Cứu Thang Nguỵ, tiếp tục như vậy ông ấy sẽ chết.”
Mộ Thành Chu liếm liếm môi, như một con rắn độc thè lưỡi: “Tao muốn đứng ở chỗ này nhìn nó từ từ đau đớn chết đi.”
“Nghĩ lại con của ông.”
“Câm miệng.”
Mộ Thành Chu bỗng trở nên táo bạo lên, họng súng ghì vào da làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhức, cô cảm thấy huyệt thái dương của mình sắp bị ông ta đâm thủng: “Mộ Thành Chu, tôi có thể đưa ông và con trai ông ra nước ngoài.”
“Sao tao phải tin mày?”
“Bởi vì tôi còn trẻ, tôi sợ chết, cho nên ông không cần lo tôi giở trò.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự run lên bần bật, cô cũng sợ chết, hơn nữa sợ hơn bất cứ ai. Nếu cô chết thì rất nhanh Thịnh gia sẽ bị người ta cắn nuốt.
“Tao tạm thời tin mày.” Mộ Thành Chu giật lấy di động của Thịnh Hoàn Hoàn, đẩy cô đi phía trước, dùng súng chỉa vào gáy cô: “Lên xe.”
Ven đường có một chiếc Minibus cũ nát đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu đẩy lên, sau đó đóng cửa xe lại.
Cô nép vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thang Nguỵ trên mặt đất đã bất động, không biết là hôn mê bất tỉnh hay đã chết!
Xe càng đi càng xa, rốt cuộc cũng có người xuất hiện...
Kỳ thật tiếng súng vừa rồi kinh động không ít người, chỉ là không ai dám đi ra, mãi đến khi Mộ Thành Chu mang Thịnh Hoàn Hoàn lên xe thì mới có người tới gần.
Tin chắc rất nhanh sẽ có xe cứu thương tới đón Thang Nguỵ đi bệnh viện, chỉ mong ông ấy có thể chống được đến lúc đó.
Điều Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm lúc này là cầu nguyện cho Thang Nguỵ, bởi vì cô cũng không biết thứ kế tiếp đang chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Mộ Thành Chu đẩy Thịnh Hoàn Hoàn lên xe xong thì không quan tâm đến cô nữa, tài xế lái xe thì che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt âm u.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào đôi mắt gã từ kính chiếu hậu, đôi mắt này làm cô cảm thấy rất quen thuộc, cả bóng dáng kia nữa, cô từng gặp qua tài xế này, nhưng cô lại không nhớ ra người này là ai.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu sau đã đậu lại trên con đường nhỏ hẻo lánh, bốn phía đều là núi rừng.
Mộ Thành Chu dùng dây thừng cột tay Thịnh Hoàn Hoàn ra sau lưng, dùng băng dính dán miệng cô lại, sau đó mở cửa xe: “Xuống xe.”
Sau khi xuống xe, Mộ Thành Chu ép Thịnh Hoàn Hoàn đi vào núi rừng.
Trên đường đi, ánh mắt âm u của tên tài xế cứ qua lại trên người cô, biến thái làm người ta sởn tóc gáy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn một cái, một khuôn mặt bỗng hiện lên trong đầu, cô nhớ ra gã là ai.
Người đàn ông làm cô cảm thấy quen thuộc này chính là Trần Vân Phàm bị người thiến mất, sao gã lại trở thành đồng lõa của Mộ Thành Chu?
Chưa đi được bao lâu, một ánh đèn xuất hiện ở trước mắt.
Đó là nhà gác của người giữ đập nước, trước căn nhà có một hồ trữ nước phòng ngừa lũ lụt.
Lúc này, hai người đàn ông đi ra từ trong phòng, một ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn làm cô không mở mắt ra được.
“Chính là anh Trần?”
“Là tao.” Trần Vân Phàm đáp lại, kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Hai người đàn ông nghe xong thì hưng phấn bước nhanh về hướng bọn họ.
Ánh trăng đêm nay rất tròn, sau khi họ đến gần thì Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy rõ diện mạo của họ, một người là tên béo hơn 100kg, tai to mặt lớn, tên còn lại vừa gầy vừa đen, tướng mạo đặc biệt xấu xí, đôi mắt lỗ mãng đáng khinh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cực phẩm, thật là cực phẩm, ông đây lớn đến chừng này còn chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp như thế.”
Tên béo kia cũng nuốt nước miếng, dán mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và ngực của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật là đại mỹ nhân, chẳng những mặt đẹp, cả dáng người cũng ngon, anh Sinh, đêm nay chúng ta thật có phúc.”
Nói xong, bàn tay vừa béo vừa lớn trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lui về phía sau, hung hăng trừng Trần Vân Phàm. Rốt cuộc cô cũng biết Trần Vân Phàm muốn làm cái gì, tên biến thái này bị thiến nên ghi hận cô, muốn hoàn toàn huỷ hoại cô.
Mộ Thành Chu nhắm vào Mộ Tư, Trần Vân Phàm thì muốn cô trở nên đê tiện thấp hèn như bùn đất.
“Chát.”
Trần Vân Phàm nâng tay lên, táng mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tóc để nâng mặt cô lên, xé băng keo trên miệng cô xuống, cười rất ghê tởm: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc mày cũng rơi vào tay tao, tao cũng muốn mày nếm thử mùi vị tuyệt vọng.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn bị kéo tê dại, cô cố nén đau đớn mà nói: “Mày chỉ là thằng nhu nhược giỏi bắt nạt kẻ yếu, có ngon thì đi tìm Trần Cường, Lăng Tiêu mà trả thù đi, hà hiếp một cô gái thì đáng mặt đàn ông cái gì, cho dù mày còn cậu em cũng chẳng phải đàn ông.”
Chương 256: Mau lên tiếng gọi thằng tình nhân cũ của mày đi
“Câm miệng, con tiện nhân mày.”
Trần Vân Phàm bị Thịnh Hoàn Hoàn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt trầm xuống lại tát mạnh một cái lên mặt cô, lúc này Mộ Thành Chu bắt lấy tay gã: “Trước khi Mộ Tư tới, tạm thời đừng động vào nó.”
Tuy Trần Vân Phàm không cam lòng, nhưng trong tay Mộ Thành Chu có súng, còn giết người không chớp mắt, gã không dám so cao thấp, vì thế hung hăng mà đẩy Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Lát nữa xem tao trị mày như thế nào.”
Tên béo kia lộ ra vẻ mặt lấy lòng: “Anh Trần, anh giảm nhiệt trước, em có mua rượu và thịt, ăn no mới có sức làm việc, anh nói có phải không anh Sinh.”
Người gầy gật đầu: “Thằng béo nói rất đúng, chúng ta không vội nhất thời, đi thôi anh Trần, em mời anh uống rượu, chờ anh Mộ làm xong chuyện chính thì chúng ta muốn chơi nó thế nào thì chơi.”
Trần Vân Phàm bị hai người đàn ông lôi đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đau đớn truyền đến từ sau lưng làm cô nhăn chặt mày lại.
Vừa rồi Trần Vân Phàm đẩy cô xuống đất, sau lưng cô đập vào cục đá trên mặt đất, đau đớn tận xương.
“Lên.” Mộ Thành Chu nắm chặt áo Thịnh Hoàn Hoàn, túm cô dậy khỏi mặt đất, sau đó cầm di động của cô lên nhìn: “Mật khẩu.”
“Ông muốn làm cái gì, tôi sớm xóa số của Mộ Tư rồi.”
“Phải không?” Mộ Thành Chu nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười mà hô lên: “A Sinh.”
Tên khỉ ốm kia lập tức dừng bước, chạy trở về: “Gì vậy, anh Trần...”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói ra mấy con số.
Mộ Thành Chu vẫy tay với khỉ ốm: “Không có việc gì.”
Sau khi nhập mật khẩu vào, di động đã được mở ra.
“Số.” Mộ Thành Chu lại hỏi.
Ở bên Mộ Tư nhiều năm như thế, cô đã sớm khắc sâu số điện thoại của anh trong đầu, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức nói cho ông ta: “Tôi và Mộ Tư đã thật lâu không có liên hệ, ông cho tôi suy nghĩ một chút.”
Mộ Thành Chu lạnh lùng nói: “Kiên nhẫn của tao hữu hạn, nếu mày không muốn tao lập tức giao mày cho ba tên kia thì mày có thể tiếp tục kéo dài thời gian.”
Đúng vậy, Thịnh Hoàn Hoàn đang kéo dài thời gian.
Mấy ngày nay Hứa Trữ Viễn vẫn luôn âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay lúc cô rời khỏi công ty còn nhìn thấy xe anh ta theo đuổi từ kính chiếu hậu.
Nói ra cũng buồn cười, hiện giờ cô không dám trông cậy vào trong nhà, không dám trông cậy vào Lăng Tiêu, chỉ có thể mong Mộ Tư nghĩ cách cứu cô ra ngoài.
Nhưng đây là trách nhiệm của anh ta, kẻ thù của Mộ Thành Chu là Mộ Tư, mà cô bị anh ta liên lụy.
Còn Lăng Tiêu, sau khi cô bị hắn đuổi ra khỏi Lăng Phủ, bọn họ không có liên hệ, hắn biết chuyện của Mộ Thành Chu, lại không để trong lòng.
Ba ngày, cô chưa thấy hắn phái một người nào đến Thịnh gia, dù gặp được cô ở bên ngoài cũng làm như không quen biết. Nói đến cùng thì sự lạnh nhạt đó đều vì hắn không đủ để ý cô.
“Còn không nói?” Mộ Thành Chu nhướng mày, sắc mặt bỗng trầm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn nói ra một dãy số.
Số điện thoại đã được bấm, tiếng chuông chờ vang lên vài tiếng thì giọng nói của Mộ Tư mới truyền đến từ di động, mang theo vài phần lười biếng tản mạn như vừa tỉnh ngủ: “Hoàn Hoàn?”
Nghe giọng điệu này, trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn thả lỏng vài phần.
Sự lười biếng và tản mạn của Mộ Tư là giả, lấy hiểu biết của Thịnh Hoàn Hoàn đối với anh ta, nếu anh thấy là cô gọi đến thì căn bản không nói bằng giọng điệu này.
Nếu cô đoán không sai thì Hứa Trữ Viễn đã theo tới gần đây, lúc này Mộ Tư cũng đang trên đường đến.
“Là tao, chú Mộ Thành Chu của mày.” Giọng Mộ Thành Chu vừa âm u vừa lạnh lẽo: “Thật không ngờ mày còn ngủ được.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Là ông, ông không ngoan ngoãn ngồi tù mà chạy ra làm gì?”
“Đương nhiên là vì gặp mày, chú cháu chúng ta rất đã thật lâu chưa gặp mặt, tới đập chứa nước XX, trong vòng nửa giờ, nếu tao không thấy mày thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị ném vào đập chứa nước cho cá ăn.”
Mộ Thành Chu chỉ súng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Lên tiếng chào thằng tình nhân cũ của mày đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn làm theo ý Mộ Thành Chu mà nói một câu “Cứu tôi”.
“Nghe rõ chưa? Thịnh Hoàn Hoàn kêu mày cứu nó.” Mộ Thành Chu dừng một chút, tiếp theo lại cười lạnh và nói: “Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng báo cảnh sát, chỉ cho phép một mình mày đến, nếu không mày chỉ nhìn thấy được một cái xác.”
“Mộ Thành Chu, tôi sẽ đến một mình, nhưng ông nghe cho kỹ, đừng động vào Thịnh Hoàn Hoàn, nếu cô ấy bị chút tổn thương nào thì tôi sẽ đòi lại gấp mười lần gấp trăm lần từ ông và con ông.”
Mộ Thành Chu nghe Mộ Tư nói xong thì trào phúng cười lạnh, trực tiếp tắt điện thoại.
Kỳ thật trước khi tới, ông ta đã giấu con mình đi, Mộ Tư căn bản không có khả năng tìm được, cho nên anh ta uy hiếp vô dụng, chỉ làm ông ta cảm thấy buồn cười.
Còn nữa, nếu Mộ Tư tới thì anh ta còn sống sót rời đi được sao?
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thành Chu buộc Thịnh Hoàn Hoàn đi đến căn phòng phía trước, khi đi ngang qua đập chứa nước thì giơ tay lên ném điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tư đi đau lòng cho chiếc điện thoại, cô lo là sau khi đi phòng thì hai người đàn ông kia sẽ động tay động chân, cô càng lo Mộ Tư không có cách nào cứu mình.
Thỉnh thoảng lá cây bốn phía sàn sạt rung động, hiển nhiên Mộ Thành Chu còn có giúp đỡ khác mai phục trong rừng cây xung quanh, cô không biết đối phương có bao nhiêu người, trong tay có bao nhiêu khẩu súng.
Tim Thịnh Hoàn Hoàn siết lại càng chặt, Mộ Tư, chỉ mong anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động.
Nếu không, không chỉ anh đi lên tặng đầu người, cô cũng không trốn khỏi tay mấy tên biến thái này.
Dọc theo đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn như bình tĩnh, kỳ thật sau lưng sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lòng bàn tay và mu bàn tay lạnh lẽo.
Cũng may Mộ Thành Chu chỉ đẩy cô vào nhà kho, có lẽ mấy tên này đói bụng thật lâu, chỉ uống rượu ăn thịt ngấu nghiến.
Cánh cửa bị đóng lại, nhà kho là một mảnh hắc ám, mấy con cá nhỏ bị mắc vào lưới cá đã thối rữa phát mùi hôi, mùi này làm người ta buồn nôn.
Thịnh Hoàn Hoàn thò tay vào túi tây trang, lấy ra một mảnh khăn giấy trong đó, mở khăn giấy ra lập tức nhìn thấy một lưỡi dao hơi mỏng.
Không ai biết Thịnh Hoàn Hoàn sợ chết đến mức nào.
Sau khi biết Mộ Thành Chu chạy khỏi ngục giam, ngày nào cô cũng mang dao trong túi, dùng khăn giấy gói lại, là vì sợ bị Mộ Thành Chu coi thành mồi như hôm nay.
Không chỉ như vậy, trên cẳng chân của cô còn cột một con dao găm và một cây súng giả loại nhỏ.
Súng giả chung quy không phải thật, chỉ làm người ta chậm lại, chỗ tốt duy nhất chính là đạn nhiều hơn súng thật thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết trong tay Mộ Thành Chu còn có bao nhiêu viên đạn, còn có ba người Trần Vân Phàm, nếu chỉ dựa vào cô thì rất khó lao ra ngoài.
Huống chi, bên ngoài còn có mai phục chờ bọn họ!
Người định không bằng trời định.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa cắt được dây thừng thì Trần Vân Phàm ngoài phòng đã ăn xong, buông đũa xuống đứng lên: “Tôi đi xem con nhỏ kia có thành thật không.”
Nghe thấy giọng nói của Trần Vân Phàm, tim Thịnh Hoàn Hoàn đập lỡ một nhịp, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Vài giây sau, cánh cửa bị đẩy ra, Trần Vân Phàm đi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gã một cái rồi dựa đầu vào bức tường sau lưng.
Chương 257: Phải không? Tôi xem ai dám động vào cô ấy
Thịnh Hoàn Hoàn lẳng lặng dựa vào tường, có vẻ rất bình tĩnh thản nhiên, trên mặt trừ dấu bạt tay ra thì không có chút chật vật nào.
Trần Vân Phàm thấy dáng vẻ này của cô thì rất khó chịu. Gã muốn thấy Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi run rẩy, muốn cô chật vật không chịu nổi, muốn cô quỳ xuống đất xin tha. Mà không phải như bây giờ, lông tóc vô thương ngồi ở chỗ này, còn dám làm lơ gã.
Đồng tử Trần Vân Phàm co rụt lại, kéo lấy tóc Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt nhìn vào làn da trắng nõn của cô: “Bình tĩnh vậy là cho rằng Mộ Tư có thể cứu mày?”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn gã, không nói lời nào.
Trần Vân Phàm siết cằm cô, âm u biến thái nói: “Tao nói cho mày biết, cho dù Mộ Tư tới thì cũng chỉ dâng đầu người, đêm nay không ai cứu được mày.”
“Phải không, chỉ dựa vào vài tên các người?” Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ khinh miệt mà lắc đầu: “Tao không tin, có vài người mà muốn làm Mộ Tư bị thương, mày cũng quá coi thường anh ta.”
“Không tin?”
Trần Vân Phàm nhếch miệng lên, đặc biệt cuồng vọng tự đại, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như một con kiến sắp chết: “Được, vậy tao cho mày xem rốt cuộc tụi tao có bao nhiêu người.”
Nói xong, tay Trần Vân Phàm dùng chút lực, bắt lấy đầu tóc Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lê cô khỏi mặt đất, duỗi tay đẩy cửa sổ ra rồi ấn mặt cô vào lưới sắt.
“Thấy không, tụi tao mai phục bên ngoài hai mươi người, trong tay ai cũng có vũ khí, Mộ Tư tới thì chỉ có đường chết.”
Nhìn theo hướng Trần Vân Phàm chỉ, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được người mai phục ở bên ngoài, hoặc dựa hoặc ngồi hoặc nằm, còn có vài điểm đỏ của tàn thuốc đang sáng lên.
Tản mạn như thế hẳn là mấy tên côn đồ lấy tiền làm việc.
Đương nhiên, trong đó cũng có thể tội phạm giết người như ma.
“Trần tiên sinh.” Giọng nói nghiêm khắc của Mộ Thành Chu truyền đến, thể hiện ông ta đang không vui.
Trần Vân Phàm kéo Thịnh Hoàn Hoàn về rồi đóng cửa sổ lại, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Hiện tại thấy rõ chưa?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên một tia sắc bén, sau đó lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Anh họ, xin anh thả em đi, chúng ta là anh em có quan hệ huyết thống!”
Thấy rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng bắt đầu sợ hãi mà cầu xin mình, Trần Vân Phàm cảm thấy rất vui sướng, âm trầm cười nói: “Nguyên nhân là vì có quan hệ huyết thống nên chơi mới càng kích thích, không phải sao?”
Tay Trần Vân Phàm sờ lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tham lam vuốt ve làn da tinh tế non mịn của cô: “Gương mặt tinh xảo như thế, dáng người tốt như vậy mà chỉ để hai thằng Mộ Tư và Lăng Tiêu hưởng thôi thì uổng lắm.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn tê dại, cảm thấy thật buồn nôn, cô quay mặt đi, cố nén xúc động muốn phun nước miếng lên mặt gã mà mở miệng: “Anh…”
“Câm miệng, ai là anh mày.”
Mặt Trần Vân Phàm lập tức biến đổi, kéo cô đến trước mặt rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải con tiện nhân này thì ba tao đâu bị nhốt vào tù, tao cũng không bị người ta cắt mất...”
Trần Vân Phàm đau lòng nói không ra mấy chữ này, càng dùng sức kéo tóc Thịnh Hoàn Hoàn, giống như hận không thể lột luôn da đầu cô ra: “Đều tại mày, đều là do tiện nhân này hại tao.”
Thiên Đạo luân hồi, dù ngồi tù hay là bị người ta thiến, đều là cha con các người bị trừng phạt đúng tội.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô quá quen thuộc với tiếng bước chân này, là Mộ Tư tới.
Cô run bần bật, sợ hãi an ủi Trần Vân Phàm: “Anh họ, nén bi thương đi, thằng em mất rồi còn mọc lại, mạng không còn thì hết thật đó.”
Phốc...
Vài tiếng cười cơ hồ đồng thời vang lên.
Thằng em mất rồi còn mọc lại?
Cô nghĩ là con nít thay răng sao?
Nếu cô gái này không phải ngu ngốc thì đang cố ý chơi Trần Vân Phàm.
“Con tiện nhân này, mày còn dám chơi tao.”
Trần Vân Phàm trừng mắt rất lớn, hận không thể bầm thây Thịnh Hoàn Hoàn thành vạn mảnh: “Tao nói cho mày biết, chờ Mộ Tư tới thì tao sẽ cho bên hai tên đàn ông xấu xí ngoài cưỡng gian mày ngay trước mặt Mộ Tư.”
“Phải không? Tao xem ai dám động vào cô ấy.”
Giọng Mộ Tư truyền đến từ ngoài cửa, trước sau vẫn ôn nhuận, lại mang theo sự cứng rắn không giận đã uy.
Người trong nhà đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng Mộ Tư, chỉ thấy anh mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái, không nhiễm chút phong trần, tay cầm cây gậy Thịnh Hoàn Hoàn tặng cho mình mà bước từng bước một vào phòng.
Căn phòng vốn không rộng lắm có vẻ càng nhỏ hẹp vì Mộ Tư xuất hiện, mang đến cho người ta một cảm giác áp lực khó có thể hô hấp. Cây gậy trong tay bị anh dùng như quyền trượng vương giả.
Lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thiết kế cây gậy này, cô liền biết đặc biệt thích hợp với Mộ Tư, hiện giờ xem ra ánh mắt cô không tồi, thật sự rất hợp với khí chất của anh.
“Rốt cuộc mày cũng tới.”
Mộ Thành Chu nhìn đứa cháu trai hồi lâu không gặp trước mắt, không thể không thừa nhận, thằng trai này của ông ta thật sự rất ưu tú, ưu tú đến mức làm người ta đố kỵ!
Tựa như anh hai lúc trước, cái gì cũng đè đầu thắng ông ta. Nhưng ưu tú đến mấy thì đã sao, cuối cùng còn không phải ông ta chiến thắng?
Hiện giờ thằng con anh hai cũng sẽ chết trong tay ông ta.
“Thả cô ấy, tôi để ông tuỳ ý xử lý.” Mộ Tư không có một câu vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ha ha ha ha... Tính cách mày rất hợp khẩu vị của chú.” Mộ Thành Chu cười to, sau đó ý cười vụt tắt: “Nhưng tao không bỏ qua cho ai trong mày và Thịnh Hoàn Hoàn cả.”
Vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên “Phanh” một tiếng đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Mộ Thành Chu bỗng đứng thẳng, chỉ súng vào Mộ Tư: “Quỳ xuống.”
Mộ Tư như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Vân Phàm nắm chặt tóc Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không rên một tiếng, bình tĩnh vững vàng.
Khi Mộ Tư nhìn về phía cô, Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm gật đầu với anh ta.
Ánh mắt Mộ Tư chỉ đảo qua trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên không làm đám người Mộ Thành Chu chú ý.
“Tao kêu mày quỳ xuống.” Mộ Thành Chu lại nói một câu, chỉ thẳng súng vào mày Mộ Tư.
Tên khỉ ốm kia thấy Mộ Tư thờ ơ thì lập tức hùng hổ phóng tới, nâng chân lên đá mạnh vào cẳng chân sau của Mộ Tư: “Anh Mộ kêu mày quỳ xuống...”
“Phanh” một tiếng vang lên, tên khỉ ốm gần như bay lên, lưng đập vào ván cửa phía sau Mộ Tư, thân thể ngã xuống đất, đau đớn mà co người lại, khóe miệng đổ máu, không bò dậy nổi nữa.
Quá nhanh, bọn họ căn bản không thấy rõ Mộ Tư ra tay như thế nào.
Tên béo vốn hùng hổ như khỉ ốm lập tức ngừng lại tại chỗ, nhìn dáng vẻ thảm thương của khỉ ốm, cổ gã không khỏi rụt rụt, cũng không dám đi lên phía trước.
“Mày tìm đường chết.” Mộ Thành Chu phản ứng lại lập tức nổ súng về hướng Mộ Tư.
“Phanh” tiếng súng cắt qua đêm yên tĩnh, làm kinh động đám chim chóc trong rừng cây.
Viên đạn bắn sượt qua vai Mộ Tư, để lại một vết máu.
Mộ Tư phản ứng nhanh chóng, đầu tiên mà tránh đi chỗ hiểm, đồng thời dùng cây gậy quất thật mạnh lên cổ tay Mộ Thành Chu.
Tay Mộ Thành Chu ăn một gậy, ngón tay mất khống chế lại “Phanh” một tiếng, viên đạn bắn ngay trước mặt khỉ ốm, vỏ đạn đập vào mặt gã ta, dọa gã run lên bần bật!