Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1674
Chương 1674
Cảnh Hiên ngơ ngác: “Chú Hoằng, cháu chỉ nói bừa vậy thôi.”
Mình chỉ nói bừa một câu thôi mà, sao lại đến thật rồi?
Đột nhiên cảm thấy, sau này không nên nói bừa nữa!
Chú Lưu cũng mưu mẹo thật đấy, chỉ vì theo đuổi mẹ mình mà đến cả một đứa bé cũng lợi dụng không tha!
“Chú Lưu không phải người nuốt lời đâu, chúng ta cùng đi thôi.”
Đường Tiểu Nhiên không mấy hứng thú nói: “Anh đưa Cảnh Hiên đi đi, tôi không đi đâu, nhớ đưa thằng bé về sớm một chút.”
Với tình trạng của cô bây giờ đã không thể để Cảnh Hiên đi theo bên mình được.
Lưu Canh Hoằng nói: “Đi chung đi mà.”
Đường Tiểu Nhiên vẫn kiên quyết từ chối.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng.
Lâm Thanh nhanh miệng dàn xếp: “Tiểu Nhiên à, đi chung đi, giao Cảnh Hiên cho bạn mình, cậu có yên tâm được không?”
Đường Tiểu Nhiên đành đồng ý đi chung.
Cuối cùng, ngay cả Lâm Thanh cũng đi theo ba người bọn họ.
Vừa ngồi vào trong xe, tiếng chuông báo tin nhắn của Cảnh Hiên đột nhiên vang lên.
Cậu bé mở tin nhắn ra, là ba nhắn tin cho cậu… Hai mẹ con đang ở đâu?
Chú Lưu chở con với mẹ, dì Lâm Thanh đi chơi.
Đầu ngón tay của cậu bé gõ chữ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ cần chỉnh sửa trong vài giây rồi nhanh chóng gửi đi.
Tô Chính Kiêu vừa mới tỉnh rượu, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.
Nhìn thấy tin nhắn con trai gửi đến, anh nhanh chóng tỉnh táo trở lại, chửi thầm mấy câu.
Trời mưa lớn như vậy, không sợ trượt chân ngã chết sao!
Suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài khẽ cử động, tiếng gõ tin nhắn lách cách vang lên, nhanh chóng gõ ra một hàng chữ… Hiện giờ con làm gián điệp có tác dụng rồi đây, chen vào giữa hai người kia, không được để mẹ và chú đó chạm vào người nhau, con phải làm lá chắn tách người họ ra, rõ chưa?
Đã rõ! Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cảnh Hiên nhắn lại hai chữ, sau đó lại nhắn thêm: “Bây giờ con phải đi nướng thịt rồi, không nhắn với ba nữa!”
Tâm trạng vừa mới tốt lên được một chút đã bị một câu nói của đứa con trai đẩy vào vực sâu.
Với cái tính ham ăn của nhóc kia, liệu nó có nhớ rõ nhiệm vụ mà ba nó giao cho không đây?
Càng nghĩ càng thấy bực bội, trong cơn tức giận, anh vứt cái quần tây xuống đất, bàn tay to lớn liên tục giày vò mái tóc, nhỏ giọng mắng chửi một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm.
Một lát sau.
Anh lại nhắn tin cho Cảnh Hiên: “Đang nướng đồ ở đâu?”
Cảnh Hiên trả lời: “Ba đừng đến đây, nếu ba mà đến thì thân phận gián điệp của con sẽ bị bại lộ mất, làm sao con dám đối mặt với mẹ và chú Lưu chứ, con rất khó xử đó! Hay là đợi mọi người bên này ăn đồ nướng xong rồi ba hẵng tới nha?”
Cảnh Hiên ngơ ngác: “Chú Hoằng, cháu chỉ nói bừa vậy thôi.”
Mình chỉ nói bừa một câu thôi mà, sao lại đến thật rồi?
Đột nhiên cảm thấy, sau này không nên nói bừa nữa!
Chú Lưu cũng mưu mẹo thật đấy, chỉ vì theo đuổi mẹ mình mà đến cả một đứa bé cũng lợi dụng không tha!
“Chú Lưu không phải người nuốt lời đâu, chúng ta cùng đi thôi.”
Đường Tiểu Nhiên không mấy hứng thú nói: “Anh đưa Cảnh Hiên đi đi, tôi không đi đâu, nhớ đưa thằng bé về sớm một chút.”
Với tình trạng của cô bây giờ đã không thể để Cảnh Hiên đi theo bên mình được.
Lưu Canh Hoằng nói: “Đi chung đi mà.”
Đường Tiểu Nhiên vẫn kiên quyết từ chối.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng.
Lâm Thanh nhanh miệng dàn xếp: “Tiểu Nhiên à, đi chung đi, giao Cảnh Hiên cho bạn mình, cậu có yên tâm được không?”
Đường Tiểu Nhiên đành đồng ý đi chung.
Cuối cùng, ngay cả Lâm Thanh cũng đi theo ba người bọn họ.
Vừa ngồi vào trong xe, tiếng chuông báo tin nhắn của Cảnh Hiên đột nhiên vang lên.
Cậu bé mở tin nhắn ra, là ba nhắn tin cho cậu… Hai mẹ con đang ở đâu?
Chú Lưu chở con với mẹ, dì Lâm Thanh đi chơi.
Đầu ngón tay của cậu bé gõ chữ vô cùng nhanh nhẹn, chỉ cần chỉnh sửa trong vài giây rồi nhanh chóng gửi đi.
Tô Chính Kiêu vừa mới tỉnh rượu, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng.
Nhìn thấy tin nhắn con trai gửi đến, anh nhanh chóng tỉnh táo trở lại, chửi thầm mấy câu.
Trời mưa lớn như vậy, không sợ trượt chân ngã chết sao!
Suy nghĩ một lúc, ngón tay thon dài khẽ cử động, tiếng gõ tin nhắn lách cách vang lên, nhanh chóng gõ ra một hàng chữ… Hiện giờ con làm gián điệp có tác dụng rồi đây, chen vào giữa hai người kia, không được để mẹ và chú đó chạm vào người nhau, con phải làm lá chắn tách người họ ra, rõ chưa?
Đã rõ! Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Cảnh Hiên nhắn lại hai chữ, sau đó lại nhắn thêm: “Bây giờ con phải đi nướng thịt rồi, không nhắn với ba nữa!”
Tâm trạng vừa mới tốt lên được một chút đã bị một câu nói của đứa con trai đẩy vào vực sâu.
Với cái tính ham ăn của nhóc kia, liệu nó có nhớ rõ nhiệm vụ mà ba nó giao cho không đây?
Càng nghĩ càng thấy bực bội, trong cơn tức giận, anh vứt cái quần tây xuống đất, bàn tay to lớn liên tục giày vò mái tóc, nhỏ giọng mắng chửi một tiếng, sau đó đi vào phòng tắm.
Một lát sau.
Anh lại nhắn tin cho Cảnh Hiên: “Đang nướng đồ ở đâu?”
Cảnh Hiên trả lời: “Ba đừng đến đây, nếu ba mà đến thì thân phận gián điệp của con sẽ bị bại lộ mất, làm sao con dám đối mặt với mẹ và chú Lưu chứ, con rất khó xử đó! Hay là đợi mọi người bên này ăn đồ nướng xong rồi ba hẵng tới nha?”
Bình luận facebook