Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1675
Chương 1675
Cái tính nóng nảy của Tô Chính Kiêu bắt đầu bộc phát, gửi cho Cảnh Hiên một đống tin nhắn, Cảnh Hiên bèn gửi địa chỉ qua cho ba mình.
Tô Chính Kiêu gọi chú Lưu đi tìm một bộ dụng cụ nướng thịt đến, lái xe ra khỏi gara, đạp chân ga nhanh chóng phóng đi.
Phi thẳng một đường đến mục tiêu.
Quả nhiên, ba người người đó đang nướng thịt.
Cảnh Hiên đang vui vẻ cầm xiên thịt dê nướng lên ăn.
Vừa nhìn thấy ba mình đến là cậu bé nhanh chóng giấu khuôn mặt nhỏ đi, dáo dác ngó đông ngó tây, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện rõ dòng chữ, “không phải con gọi ba đến đâu!”
Đường Tiểu Nhiên kinh ngạc, ở một nơi như vậy mà cũng có thể chạm mặt sao?
Lưu Canh Hoằng cười nhạt, tiếp tục nướng thịt.
Tô Chính Kiêu nhìn lướt qua Đường Tiểu Nhiên, sau đó mới nhìn sang Cảnh Hiên: “Cảnh Hiên, không phải con nói trước giờ chưa từng ăn thịt mà ba nướng sao? Đến đây nào, bây giờ ba nướng cho con ăn. Muốn ăn thịt dê nướng hay cá nướng?”
“…”
Cảnh Hiên lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ, không nhịn được mà nhòm qua bên kia.
Ba mình đúng là nói dối không chớp mắt, mình nói muốn ăn cá mà ba nướng hồi nào chứ?
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía Cảnh Hiên đang ngồi trên tảng đá.
Cậu nhóc sờ sờ đầu mình, cười nói: “Trước đây con có nói với ba như thế.”
“Qua đây nào.”
Tô Chính Kiêu loay hoay với đống dụng cụ, vẫy vẫy tay với Cảnh Hiên.
Hết cách, Cảnh Hiên chỉ có thể lê đôi chân nhỏ bé qua bên kia, ngồi xuống bên cạnh ba mình: “Ba, sao ba lại đến đây?”
“Nếu ba không đích thân đến đây, giao cho con có ổn nổi không?”
Tô Chính Kiêu đảo mắt qua cậu bé, tầm nhìn hướng về phía người phụ nữ đối diện, thế nhưng lại tỏ vẻ như đang nói chuyện với Cảnh Hiên: “Vừa nãy mọi người đã làm những gì vậy?”
“Nướng thịt ạ, nhưng mẹ và chú Lưu là người phụ trách nướng thịt, con chỉ việc ăn thôi.”
Vừa nói, cậu nhóc còn thuận thế chìa ra cái bụng đã no căng của mình: “Con ăn no lắm rồi.”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu liếc thằng con mình một cái, hừ lạnh: “Đúng là không nhờ được việc gì cả!”
Từ trước đến nay Tô Chính Kiêu chưa bao giờ nướng thịt, đây cũng là lần đầu tiên.
Nhìn đống dụng cụ bày ra trước mắt, anh thật sự không biết nên làm gì đầu tiên.
Cảnh Hiên cứ ngồi chồm hổm bên cạnh ba mình, nhìn thấy ba mình mãi mà không làm gì, bèn mở miệng nói: “Ba à, hình như ba không biết lắp đúng không?”
“Không sao đâu, dù gì con cũng đã ăn no rồi.”
Thân là đàn ông, thứ không thể nhẫn nhịn nhất là sự chất vấn của người khác!
Đặc biệt đó lại là sự chất vấn đến từ phía con trai mình, thật sự tổn thương đến tôn nghiêm của một người đàn ông!
“Ai nói với con vậy?”
Cái tính nóng nảy của Tô Chính Kiêu bắt đầu bộc phát, gửi cho Cảnh Hiên một đống tin nhắn, Cảnh Hiên bèn gửi địa chỉ qua cho ba mình.
Tô Chính Kiêu gọi chú Lưu đi tìm một bộ dụng cụ nướng thịt đến, lái xe ra khỏi gara, đạp chân ga nhanh chóng phóng đi.
Phi thẳng một đường đến mục tiêu.
Quả nhiên, ba người người đó đang nướng thịt.
Cảnh Hiên đang vui vẻ cầm xiên thịt dê nướng lên ăn.
Vừa nhìn thấy ba mình đến là cậu bé nhanh chóng giấu khuôn mặt nhỏ đi, dáo dác ngó đông ngó tây, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện rõ dòng chữ, “không phải con gọi ba đến đâu!”
Đường Tiểu Nhiên kinh ngạc, ở một nơi như vậy mà cũng có thể chạm mặt sao?
Lưu Canh Hoằng cười nhạt, tiếp tục nướng thịt.
Tô Chính Kiêu nhìn lướt qua Đường Tiểu Nhiên, sau đó mới nhìn sang Cảnh Hiên: “Cảnh Hiên, không phải con nói trước giờ chưa từng ăn thịt mà ba nướng sao? Đến đây nào, bây giờ ba nướng cho con ăn. Muốn ăn thịt dê nướng hay cá nướng?”
“…”
Cảnh Hiên lau khóe miệng dính đầy dầu mỡ, không nhịn được mà nhòm qua bên kia.
Ba mình đúng là nói dối không chớp mắt, mình nói muốn ăn cá mà ba nướng hồi nào chứ?
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên nhìn về phía Cảnh Hiên đang ngồi trên tảng đá.
Cậu nhóc sờ sờ đầu mình, cười nói: “Trước đây con có nói với ba như thế.”
“Qua đây nào.”
Tô Chính Kiêu loay hoay với đống dụng cụ, vẫy vẫy tay với Cảnh Hiên.
Hết cách, Cảnh Hiên chỉ có thể lê đôi chân nhỏ bé qua bên kia, ngồi xuống bên cạnh ba mình: “Ba, sao ba lại đến đây?”
“Nếu ba không đích thân đến đây, giao cho con có ổn nổi không?”
Tô Chính Kiêu đảo mắt qua cậu bé, tầm nhìn hướng về phía người phụ nữ đối diện, thế nhưng lại tỏ vẻ như đang nói chuyện với Cảnh Hiên: “Vừa nãy mọi người đã làm những gì vậy?”
“Nướng thịt ạ, nhưng mẹ và chú Lưu là người phụ trách nướng thịt, con chỉ việc ăn thôi.”
Vừa nói, cậu nhóc còn thuận thế chìa ra cái bụng đã no căng của mình: “Con ăn no lắm rồi.”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu liếc thằng con mình một cái, hừ lạnh: “Đúng là không nhờ được việc gì cả!”
Từ trước đến nay Tô Chính Kiêu chưa bao giờ nướng thịt, đây cũng là lần đầu tiên.
Nhìn đống dụng cụ bày ra trước mắt, anh thật sự không biết nên làm gì đầu tiên.
Cảnh Hiên cứ ngồi chồm hổm bên cạnh ba mình, nhìn thấy ba mình mãi mà không làm gì, bèn mở miệng nói: “Ba à, hình như ba không biết lắp đúng không?”
“Không sao đâu, dù gì con cũng đã ăn no rồi.”
Thân là đàn ông, thứ không thể nhẫn nhịn nhất là sự chất vấn của người khác!
Đặc biệt đó lại là sự chất vấn đến từ phía con trai mình, thật sự tổn thương đến tôn nghiêm của một người đàn ông!
“Ai nói với con vậy?”
Bình luận facebook