Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1696
Chương 1696
Anh lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của cô, sau đó hất cô ra thật mạnh:
“Nhờ phần phước của em nên tôi đại nạn không chết, bây giờ em cũng đã nhìn thấy rồi đó. Còn về việc áy náy thì cũng không cần đâu, em đi ngay, đi ngay đi!”
Đến mấy lời cuối cùng, anh đã như gào thét, giọng nói cứ như đang vỡ giọng.
Hai chân Đường Tiểu Nhiên vốn đã đứng không vững, bị anh hất mạnh một cái như thế, hai chân cô loạng choạng, xém chút té ngã ra sàn.
Cuối cùng, may mà cô kịp thời vịn được tường nên mới không ngã xuống.
Tô Chính Kiêu thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô không ngừng.
Tuy đây là vở kịch anh diễn cho cô xem, nhưng cô thật sự làm anh quá tổn thương.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, Đường Tiểu Nhiên không nói gì, chỉ đứng vững hai chân rồi đứng thẳng lên.
Sau đó liền xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Chính Kiêu liền lập tức ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn lên thì nhìn thấy bóng lưng cô đã đi ra ngoài.
Tức giận, buồn bực, đám lửa không để thể nói bằng lời đang đâm xuyên qua lòng ngực anh!
Cứ như là bị châm dầu rồi đốt lửa thiêu cháy, ngọn lửa hừng hực ấy cháy sùng sục khắp trời!
Cô thật sự lạnh nhạt, hời hợt với anh đến bước đường này rồi sao?
Anh bảo cô đi, cô chẳng nói chẳng rằng gì hết mà đi thẳng luôn!
Bàn tay to lớn lật chiếc mền đang đắp trên người lên, Tô Chính Kiêu bước xuống giường, muốn cản cô lại.
Nhưng anh lại không để ý chỗ nhô lên dưới chân mình, thế là lăn từ trên giường xuống một cái thật đau.
Thật đúng là họa vô đơn chí, cái nơi chạm đất vừa hay là cánh tay bị thương của anh.
Sắc mặt anh lập tức trắng bệch, nhợt nhạt không còn chút tươi tắn.
Nghe thấy phía sau có tiếng “bụp” của vật nặng rơi xuống dàn, Đường Tiểu Nhiên thấy lạ nên xoay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Tô Chính Kiêu té ra sàn, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt tức giận chớp nhoáng ánh sáng hoang dại xanh rêu như mắt sói nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy thế, Đường Tiểu Nhiên liền bước đến bên cạnh anh, khom lưng đỡ lấy cánh tay anh, muốn dìu anh lên.
“Không phải muốn đi sao? Sao còn quay lại làm gì nữa?” Tô Chính Kiêu không động đậy, cứ ngồi thế trên sàn.
“Chẳng phải anh bảo tôi đi à?” Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại anh.
Cơn giận bùng cháy, lồng ngực Tô Chính Kiêu nhói đau: “Tôi bảo em đi thì em đi luôn, sao nghe lời thế, vậy tôi bảo em quay về bên cạnh tôi, sao em lại làm trái ý tôi?”
Cô không ngước đầu lên, cũng không nói gì, cũng chẳng nhìn anh cái nào, chỉ một lòng muốn dìu anh đứng dậy.
“Vừa nãy tôi bảo cánh tay tôi bị thường không cần em quan tâm, em hoàn toàn có thể phủi người rời đi. Nhưng lần này, tôi lại vì đuổi theo em nên mới té từ trên giường xuống, em phải chịu trách nhiệm!”
Anh nắm chặt tay cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Anh lạnh lùng nhìn vào đôi mắt của cô, sau đó hất cô ra thật mạnh:
“Nhờ phần phước của em nên tôi đại nạn không chết, bây giờ em cũng đã nhìn thấy rồi đó. Còn về việc áy náy thì cũng không cần đâu, em đi ngay, đi ngay đi!”
Đến mấy lời cuối cùng, anh đã như gào thét, giọng nói cứ như đang vỡ giọng.
Hai chân Đường Tiểu Nhiên vốn đã đứng không vững, bị anh hất mạnh một cái như thế, hai chân cô loạng choạng, xém chút té ngã ra sàn.
Cuối cùng, may mà cô kịp thời vịn được tường nên mới không ngã xuống.
Tô Chính Kiêu thở hổn hển, lồng ngực nhấp nhô không ngừng.
Tuy đây là vở kịch anh diễn cho cô xem, nhưng cô thật sự làm anh quá tổn thương.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, Đường Tiểu Nhiên không nói gì, chỉ đứng vững hai chân rồi đứng thẳng lên.
Sau đó liền xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Chính Kiêu liền lập tức ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn lên thì nhìn thấy bóng lưng cô đã đi ra ngoài.
Tức giận, buồn bực, đám lửa không để thể nói bằng lời đang đâm xuyên qua lòng ngực anh!
Cứ như là bị châm dầu rồi đốt lửa thiêu cháy, ngọn lửa hừng hực ấy cháy sùng sục khắp trời!
Cô thật sự lạnh nhạt, hời hợt với anh đến bước đường này rồi sao?
Anh bảo cô đi, cô chẳng nói chẳng rằng gì hết mà đi thẳng luôn!
Bàn tay to lớn lật chiếc mền đang đắp trên người lên, Tô Chính Kiêu bước xuống giường, muốn cản cô lại.
Nhưng anh lại không để ý chỗ nhô lên dưới chân mình, thế là lăn từ trên giường xuống một cái thật đau.
Thật đúng là họa vô đơn chí, cái nơi chạm đất vừa hay là cánh tay bị thương của anh.
Sắc mặt anh lập tức trắng bệch, nhợt nhạt không còn chút tươi tắn.
Nghe thấy phía sau có tiếng “bụp” của vật nặng rơi xuống dàn, Đường Tiểu Nhiên thấy lạ nên xoay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Tô Chính Kiêu té ra sàn, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt tức giận chớp nhoáng ánh sáng hoang dại xanh rêu như mắt sói nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy thế, Đường Tiểu Nhiên liền bước đến bên cạnh anh, khom lưng đỡ lấy cánh tay anh, muốn dìu anh lên.
“Không phải muốn đi sao? Sao còn quay lại làm gì nữa?” Tô Chính Kiêu không động đậy, cứ ngồi thế trên sàn.
“Chẳng phải anh bảo tôi đi à?” Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại anh.
Cơn giận bùng cháy, lồng ngực Tô Chính Kiêu nhói đau: “Tôi bảo em đi thì em đi luôn, sao nghe lời thế, vậy tôi bảo em quay về bên cạnh tôi, sao em lại làm trái ý tôi?”
Cô không ngước đầu lên, cũng không nói gì, cũng chẳng nhìn anh cái nào, chỉ một lòng muốn dìu anh đứng dậy.
“Vừa nãy tôi bảo cánh tay tôi bị thường không cần em quan tâm, em hoàn toàn có thể phủi người rời đi. Nhưng lần này, tôi lại vì đuổi theo em nên mới té từ trên giường xuống, em phải chịu trách nhiệm!”
Anh nắm chặt tay cô, không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Bình luận facebook