Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1697
Chương 1697
Đường Tiểu Nhiên nhìn anh ta vài cái: “Từ khi nào anh lại trở nên không nói lý lẽ thế? Anh đuổi theo tôi rồi anh té, trách nhiệm là của anh, liên quan gì đến tôi?”
“Vậy em cứ thử đi, xem xem hôm nay em có thể rời khỏi đây không!”
Trước giờ anh luôn bị bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này anh không màng đến lớp bụi trên sàn nữa, anh ôm cô vào lòng thật chặt.
“Tôi không rời khỏi đây, anh có thể đứng dậy được không?” Đường Tiểu Nhiên cựa người vùng vẫy.
Anh ngồi lên sàn, còn cô thì hơi khom lưng, lúc này anh thấp hơn cô, tư thế như này rất kỳ lạ, cũng rất khó chịu.
“Em tưởng tôi còn tin lời em nói sao?”
Đường Tiểu Nhiên hơi khựng lại, bảo: “Vừa nãy tôi không tính rời đi. Tôi muốn xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ, anh cần dao cạo râu.”
“Tôi vẫn không tin em!” Tô Chính Kiêu vẫn một mực nói: “Em đối xử với tôi quá lạnh nhạt và tuyệt tình!”
“Cảnh Hiên còn ở đây, cho dù không vì anh thì tôi cũng sẽ lo cho Cảnh Hiên.” Cô đáp.
Nghe thế, Tô Chính Kiêu mới từ từ bỏ cô ra, để cô dìu lên giường ngồi: “Tôi hơi đói rồi, muốn ăn cháo.”
Đường Tiểu Nhiên đổ cháo ra tô rồi bưng qua.
Hai mắt Tô Chính Kiêu chớp chớp: “Cánh tay tôi đau, bưng không nổi.”
Đường Tiểu Nhiên hơi chau mày, cô cầm lấy muỗng rồi đút từng muỗng cho anh ăn.
Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn dịu hiền như thế, tâm trạng âm u và không vui trong lòng Tô Chính Kiêu lập tức tan biến, còn được voi đòi tiên bảo: “Muốn ăn táo.”
Lúc này anh cũng không chê rằng táo là Lưu Canh Hoằng tặng nữa, cũng không chê những quả táo này sẽ làm anh tức chết.
Táo tất nhiên cũng là Đường Tiểu Nhiên cắt thành từng miếng cho anh, anh sung sướng nheo mắt lại, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Đường Tiểu Nhiên lo là buổi tối chỉ có một mình Cảnh Hiên, không thể chăm sóc anh.
Đến lúc đó Cảnh Hiên cũng mệt nên cô không rời đi, định ngủ bên cạnh Cảnh Hiên.
Cô ôm Cảnh Hiên rồi nằm lên giường.
May là cơ thể không đau, nếu không, cô thật sự kiên trì không được lâu đến thế.
Chỉ là, mái tóc giả trên đầu lại không thoải mái lắm, cảm giác hơi bí.
Nhưng cô lại không dám lấy ra.
Những ngày tiếp theo đều là ngày nghỉ, Cảnh Hiên không cần đi học.
Thế là Tô Chính Kiêu không cho chú Lưu đến nữa, ăn cơm cần gì, Cảnh Hiên luôn gọi ngay cho cô.
Mấy ngày nay tình trạng của Đường Tiểu Nhiên cũng khá ổn nên cũng không về bệnh viện mà ở lại với Cảnh Hiên.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn, câu nói này thật sự miêu tả đúng tâm trạng Tô Chính Kiêu lúc này.
Đôi môi nở nụ cười, thần sắc trên mặt như gió xuân phơi phới.
Thế là anh sẵn tiện bảo Cảnh Hiên gọi cho Lưu Canh Hoằng, khoái chí khoe khoan một phen.
Bộ dạng đó, không cần nói cũng biết khoái chí cỡ nào.
Đường Tiểu Nhiên nhìn anh ta vài cái: “Từ khi nào anh lại trở nên không nói lý lẽ thế? Anh đuổi theo tôi rồi anh té, trách nhiệm là của anh, liên quan gì đến tôi?”
“Vậy em cứ thử đi, xem xem hôm nay em có thể rời khỏi đây không!”
Trước giờ anh luôn bị bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này anh không màng đến lớp bụi trên sàn nữa, anh ôm cô vào lòng thật chặt.
“Tôi không rời khỏi đây, anh có thể đứng dậy được không?” Đường Tiểu Nhiên cựa người vùng vẫy.
Anh ngồi lên sàn, còn cô thì hơi khom lưng, lúc này anh thấp hơn cô, tư thế như này rất kỳ lạ, cũng rất khó chịu.
“Em tưởng tôi còn tin lời em nói sao?”
Đường Tiểu Nhiên hơi khựng lại, bảo: “Vừa nãy tôi không tính rời đi. Tôi muốn xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ, anh cần dao cạo râu.”
“Tôi vẫn không tin em!” Tô Chính Kiêu vẫn một mực nói: “Em đối xử với tôi quá lạnh nhạt và tuyệt tình!”
“Cảnh Hiên còn ở đây, cho dù không vì anh thì tôi cũng sẽ lo cho Cảnh Hiên.” Cô đáp.
Nghe thế, Tô Chính Kiêu mới từ từ bỏ cô ra, để cô dìu lên giường ngồi: “Tôi hơi đói rồi, muốn ăn cháo.”
Đường Tiểu Nhiên đổ cháo ra tô rồi bưng qua.
Hai mắt Tô Chính Kiêu chớp chớp: “Cánh tay tôi đau, bưng không nổi.”
Đường Tiểu Nhiên hơi chau mày, cô cầm lấy muỗng rồi đút từng muỗng cho anh ăn.
Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn dịu hiền như thế, tâm trạng âm u và không vui trong lòng Tô Chính Kiêu lập tức tan biến, còn được voi đòi tiên bảo: “Muốn ăn táo.”
Lúc này anh cũng không chê rằng táo là Lưu Canh Hoằng tặng nữa, cũng không chê những quả táo này sẽ làm anh tức chết.
Táo tất nhiên cũng là Đường Tiểu Nhiên cắt thành từng miếng cho anh, anh sung sướng nheo mắt lại, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Đường Tiểu Nhiên lo là buổi tối chỉ có một mình Cảnh Hiên, không thể chăm sóc anh.
Đến lúc đó Cảnh Hiên cũng mệt nên cô không rời đi, định ngủ bên cạnh Cảnh Hiên.
Cô ôm Cảnh Hiên rồi nằm lên giường.
May là cơ thể không đau, nếu không, cô thật sự kiên trì không được lâu đến thế.
Chỉ là, mái tóc giả trên đầu lại không thoải mái lắm, cảm giác hơi bí.
Nhưng cô lại không dám lấy ra.
Những ngày tiếp theo đều là ngày nghỉ, Cảnh Hiên không cần đi học.
Thế là Tô Chính Kiêu không cho chú Lưu đến nữa, ăn cơm cần gì, Cảnh Hiên luôn gọi ngay cho cô.
Mấy ngày nay tình trạng của Đường Tiểu Nhiên cũng khá ổn nên cũng không về bệnh viện mà ở lại với Cảnh Hiên.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn, câu nói này thật sự miêu tả đúng tâm trạng Tô Chính Kiêu lúc này.
Đôi môi nở nụ cười, thần sắc trên mặt như gió xuân phơi phới.
Thế là anh sẵn tiện bảo Cảnh Hiên gọi cho Lưu Canh Hoằng, khoái chí khoe khoan một phen.
Bộ dạng đó, không cần nói cũng biết khoái chí cỡ nào.
Bình luận facebook