Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1706
Chương 1706
Anh ấy muốn tìm một người cũng dễ dàng và thuận tiện hơn anh.
Anh chưa từng mở miệng cầu xin ai bao giờ.
Nếu như phải nói một người duy nhất, vậy thì cũng chỉ có Hoắc Đình Phong thôi.
“Được, tôi sẽ bảo người bên dưới đi điều tra. Vì để tiết kiệm thời gian, cậu cũng bảo thuộc hạ của cậu đi điều tra cùng đi, điều tra cả hai bên chắc là sẽ nhanh hơn đó.” Hoắc Đình Phong lập tức nhận lời.
Tô Chính Kiêu hơi nhắm mắt lại, chân thành bảo: “Cảm ơn.”
Anh ấy cười nhẹ, giọng nói vẫn ấm áp dịu dàng như ngày thường: “Có thể nghe được hai chữ cảm ơn phát ra từ miệng cậu thật sự không dễ dàng gì. Nhưng vẫn đợi đến khi tìm được tin tức có ích rồi cậu hẵng cảm ơn.”
Càng có thêm nhiều người tham gia vào cuộc tìm kiếm này.
Tô Chính Kiêu thức trắng cả đêm.
Sáng hôm sau.
Khi Cảnh Hiên ngủ dậy, anh vẫn ngồi bên mép giường, trong chiếc gạt tàn trước mặt có thêm vài điếu thuốc.
“Vẫn chưa tìm được mẹ sao ạ? Mẹ có gặp nguy hiểm gì không ba?” Cảnh Hiên lo lắng hỏi.
“Không đâu con, ba đã cho người đi điều tra rồi, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi. Nhưng chắc là hôm nay ba sẽ rất bận, không có thời gian lo cho con, lát nữa con đến nhà chú Hoắc nhé.”
Cảnh Hiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không quấy khóc gì, nghe theo sự sắp xếp: “Ba ơi, con sẽ đợi ba đưa mẹ về, con sẽ ngoan mà.”
“Chắc chắn!”
Tô Chính Kiêu hơi nhếch khóe miệng, xoa đầu của cậu.
Đây là lời hứa của anh dành cho cậu, cũng là dành cho bản thân anh!
Chú Lưu đến đưa Cảnh Hiên đến nhà họ Hoắc.
Vẫn chưa có tin tức, sự chờ đợi là thứ giày vò con người ta nhất.
Từng phút từng giây đều gánh chịu áp lực to bằng trời.
Một lát sau, Hoắc Đình Phong gọi điện đến: “Dựa theo thông tin từ người đàn ông lên xe đó thì gã ta là thành viên của băng nhóm buôn lậu cơ quan nội tạng người.”
Khi chưa có tin tức gì thì sốt ruột, bây giờ có tin tức rồi thì kinh hãi cực độ
Tô Chính Kiêu cảm thấy lông tóc cả người anh đều dựng đứng lên!
Buôn lậu cơ quan nội tạng người!
Thời gian đang gấp rút lắm rồi, tuyệt đối không thể tiêu tốn nữa.
Tô Chính Kiêu và Hoắc Đình Phong cũng phái nhiều người đi tìm hơn. Trong thời khắc như này, tuyệt đối không thể nào buông lỏng!
Ở bên kia.
Trời đã sáng rồi.
Gã đàn ông trung niên đó đều chích thuốc cho cả hai, khiến hai người không thể cử động.
Bên cạnh có người hỏi gã ta: “Bắt đầu từ ai trước đây?”
Anh ấy muốn tìm một người cũng dễ dàng và thuận tiện hơn anh.
Anh chưa từng mở miệng cầu xin ai bao giờ.
Nếu như phải nói một người duy nhất, vậy thì cũng chỉ có Hoắc Đình Phong thôi.
“Được, tôi sẽ bảo người bên dưới đi điều tra. Vì để tiết kiệm thời gian, cậu cũng bảo thuộc hạ của cậu đi điều tra cùng đi, điều tra cả hai bên chắc là sẽ nhanh hơn đó.” Hoắc Đình Phong lập tức nhận lời.
Tô Chính Kiêu hơi nhắm mắt lại, chân thành bảo: “Cảm ơn.”
Anh ấy cười nhẹ, giọng nói vẫn ấm áp dịu dàng như ngày thường: “Có thể nghe được hai chữ cảm ơn phát ra từ miệng cậu thật sự không dễ dàng gì. Nhưng vẫn đợi đến khi tìm được tin tức có ích rồi cậu hẵng cảm ơn.”
Càng có thêm nhiều người tham gia vào cuộc tìm kiếm này.
Tô Chính Kiêu thức trắng cả đêm.
Sáng hôm sau.
Khi Cảnh Hiên ngủ dậy, anh vẫn ngồi bên mép giường, trong chiếc gạt tàn trước mặt có thêm vài điếu thuốc.
“Vẫn chưa tìm được mẹ sao ạ? Mẹ có gặp nguy hiểm gì không ba?” Cảnh Hiên lo lắng hỏi.
“Không đâu con, ba đã cho người đi điều tra rồi, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi. Nhưng chắc là hôm nay ba sẽ rất bận, không có thời gian lo cho con, lát nữa con đến nhà chú Hoắc nhé.”
Cảnh Hiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không quấy khóc gì, nghe theo sự sắp xếp: “Ba ơi, con sẽ đợi ba đưa mẹ về, con sẽ ngoan mà.”
“Chắc chắn!”
Tô Chính Kiêu hơi nhếch khóe miệng, xoa đầu của cậu.
Đây là lời hứa của anh dành cho cậu, cũng là dành cho bản thân anh!
Chú Lưu đến đưa Cảnh Hiên đến nhà họ Hoắc.
Vẫn chưa có tin tức, sự chờ đợi là thứ giày vò con người ta nhất.
Từng phút từng giây đều gánh chịu áp lực to bằng trời.
Một lát sau, Hoắc Đình Phong gọi điện đến: “Dựa theo thông tin từ người đàn ông lên xe đó thì gã ta là thành viên của băng nhóm buôn lậu cơ quan nội tạng người.”
Khi chưa có tin tức gì thì sốt ruột, bây giờ có tin tức rồi thì kinh hãi cực độ
Tô Chính Kiêu cảm thấy lông tóc cả người anh đều dựng đứng lên!
Buôn lậu cơ quan nội tạng người!
Thời gian đang gấp rút lắm rồi, tuyệt đối không thể tiêu tốn nữa.
Tô Chính Kiêu và Hoắc Đình Phong cũng phái nhiều người đi tìm hơn. Trong thời khắc như này, tuyệt đối không thể nào buông lỏng!
Ở bên kia.
Trời đã sáng rồi.
Gã đàn ông trung niên đó đều chích thuốc cho cả hai, khiến hai người không thể cử động.
Bên cạnh có người hỏi gã ta: “Bắt đầu từ ai trước đây?”
Bình luận facebook