Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1707
Chương 1707
“Tên tài xế đi, ông ta già nên da dẻ cũng dai, dùng dao xẻ ra mà xẻ hư thì cũng không tiếc, còn có thể mài dao, những thứ tốt phải cẩn thận để lại cuối cùng.”
Gã đàn ông trung niên nói thế.
Sau đó, bác tài liền bị chích thuốc tê.
Rồi bị ba tên đàn ông khiêng lên mặt bàn đã được lắp sẵn.
Gã đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc trong miệng, tay cầm dao ướm thử lên người tài xế.
Cả người Đường Tiểu Nhiên co cứng, lúc này cô cảm thấy sợ hãi khó nói nên lời!
Bác tài căn bản không hề còn nhận thức gì.
Liều lượng thuốc tê rất nặng, lúc này ngay cả đau đớn ông cũng không thể cảm nhận được nữa.
Nhìn chăm chăm vào đó một lúc, gã đàn ông trung niên thành thạo rạch một đường ở bụng, sau đó máu tươi liền chảy ra.
Lúc trước gã đàn ông trung niên này là bác sĩ khoa nội, thường xuyên làm phẫu thuật nội khoa.
Sử dụng dao như này, đối với gã ta mà nói, hiển nhiên là dễ như trở bàn tay.
Hai mắt Đường Tiểu Nhiên kinh sợ đến mức trợn trừng.
Máu đỏ của máu tươi phản chiếu vào đôi mắt của cô, cơ thể cô đang lạnh đơ người, run rẩy, tim đập thình thịch.
Cô không thể nào nhìn cảnh này được, thật sự quá máu me!
Nhưng tiếp theo đây sẽ đến lượt cô ngay!
Đây còn là lần đầu tiên cô thấy có người làm như thế sờ sờ ngay trước mắt cô.
Sự chấn động từ tận đáy lòng, không thể dùng từ ngữ gì để miêu tả…
Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Mũi dao sắc bén khứa lên từng thớ thịt, xẻ da thịt ra.
Cô nhắm mắt lại, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng nghĩ đến Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên lại cố chống chọi.
Cô còn con cô nữa…
Nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá khiến người ta thấy buồn nôn, không thể nào nhìn tiếp được.
Cô liền nhắm mắt lại.
Chỉ có như thế thì có lẽ mới đỡ khó chịu một chút.
Mùi máu tanh ngập tràn trong hơi thở, dạ dày cô đang không ngừng cuộn trào, xém tí nữa là ói ra.
Yên lặng được một lúc, Đường Tiểu Nhiên lại mở mắt ra.
Đối diện với bọn giết người đang cầm dao kia, cô cố nén sự lo sợ đang dâng trào trong lòng xuống, khiến bản thân phải thật bình tĩnh rồi hỏi: “Xin hỏi có nước không ạ? Tôi có hơi khát, muốn uống một ít nước.”
Hành động của đám người trong xí nghiệp đều bị phá vỡ bởi một câu nói của cô.
Bác sĩ đang cầm dao cũng dừng việc trên tay lại, gã ta và đám đàn ông kia nhìn nhau.
Bọn họ từng bắt rất nhiều người, nhưng khi thấy cảnh máu me đáng sợ này toàn bộ đều vừa khóc vừa quấy, thậm chí còn có người bị dọa đến nỗi ngất đi, nhưng chưa từng có ai lại xin nước uống như cô.
Không thể nói nói, lá gan của cô thật không bình thường!
“Tên tài xế đi, ông ta già nên da dẻ cũng dai, dùng dao xẻ ra mà xẻ hư thì cũng không tiếc, còn có thể mài dao, những thứ tốt phải cẩn thận để lại cuối cùng.”
Gã đàn ông trung niên nói thế.
Sau đó, bác tài liền bị chích thuốc tê.
Rồi bị ba tên đàn ông khiêng lên mặt bàn đã được lắp sẵn.
Gã đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc trong miệng, tay cầm dao ướm thử lên người tài xế.
Cả người Đường Tiểu Nhiên co cứng, lúc này cô cảm thấy sợ hãi khó nói nên lời!
Bác tài căn bản không hề còn nhận thức gì.
Liều lượng thuốc tê rất nặng, lúc này ngay cả đau đớn ông cũng không thể cảm nhận được nữa.
Nhìn chăm chăm vào đó một lúc, gã đàn ông trung niên thành thạo rạch một đường ở bụng, sau đó máu tươi liền chảy ra.
Lúc trước gã đàn ông trung niên này là bác sĩ khoa nội, thường xuyên làm phẫu thuật nội khoa.
Sử dụng dao như này, đối với gã ta mà nói, hiển nhiên là dễ như trở bàn tay.
Hai mắt Đường Tiểu Nhiên kinh sợ đến mức trợn trừng.
Máu đỏ của máu tươi phản chiếu vào đôi mắt của cô, cơ thể cô đang lạnh đơ người, run rẩy, tim đập thình thịch.
Cô không thể nào nhìn cảnh này được, thật sự quá máu me!
Nhưng tiếp theo đây sẽ đến lượt cô ngay!
Đây còn là lần đầu tiên cô thấy có người làm như thế sờ sờ ngay trước mắt cô.
Sự chấn động từ tận đáy lòng, không thể dùng từ ngữ gì để miêu tả…
Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Mũi dao sắc bén khứa lên từng thớ thịt, xẻ da thịt ra.
Cô nhắm mắt lại, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng nghĩ đến Cảnh Hiên, Đường Tiểu Nhiên lại cố chống chọi.
Cô còn con cô nữa…
Nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự quá khiến người ta thấy buồn nôn, không thể nào nhìn tiếp được.
Cô liền nhắm mắt lại.
Chỉ có như thế thì có lẽ mới đỡ khó chịu một chút.
Mùi máu tanh ngập tràn trong hơi thở, dạ dày cô đang không ngừng cuộn trào, xém tí nữa là ói ra.
Yên lặng được một lúc, Đường Tiểu Nhiên lại mở mắt ra.
Đối diện với bọn giết người đang cầm dao kia, cô cố nén sự lo sợ đang dâng trào trong lòng xuống, khiến bản thân phải thật bình tĩnh rồi hỏi: “Xin hỏi có nước không ạ? Tôi có hơi khát, muốn uống một ít nước.”
Hành động của đám người trong xí nghiệp đều bị phá vỡ bởi một câu nói của cô.
Bác sĩ đang cầm dao cũng dừng việc trên tay lại, gã ta và đám đàn ông kia nhìn nhau.
Bọn họ từng bắt rất nhiều người, nhưng khi thấy cảnh máu me đáng sợ này toàn bộ đều vừa khóc vừa quấy, thậm chí còn có người bị dọa đến nỗi ngất đi, nhưng chưa từng có ai lại xin nước uống như cô.
Không thể nói nói, lá gan của cô thật không bình thường!
Bình luận facebook