Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1709
Chương 1709
Cô bị què nên chạy không được nhanh, còn đang bị trói, việc duy nhất có thể làm lúc này là kéo dài thời gian!
Kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu. Còn về sau đó rốt cuộc có được cứu hay không thì cô không biết. Nghe theo số trời vậy.
Nếu như diêm vương muốn cô chết canh ba thì ai dám giữ cô đến canh năm chứ?
Đám người đó đều yên lặng không nói gì, tình trạng của ai cũng đều rất đáng buồn.
Chả ai sống tốt hơn ai, thậm chí có người còn phun nước miếng, mắng chửi.
Trong xí nghiệp, bỗng dưng lại yên tĩnh lạ thường, xung quanh đều im lặng không một tiếng động.
Con dao ấy cũng không được khứa tiếp nữa, chỉ có tiếng rên đau đớn của bác tài vẫn còn vang vảnh.
Có thể thấy, những lời vừa nãy đã có ích tác dụng.
Một lát sau, gã bác sĩ trung niên “phụt” một tiếng.
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn chăm chăm vào người Đường Tiểu Nhiên:
“Không lẽ mày đang muốn kéo dài thời gian? Hay là mày muốn đánh thức sự đồng cảm trong lòng bọn tao để bọn tao thả mày đi?”
“Bây giờ tao nói cho mày biết! Dù bọn tao có đồng cảm với số phận bi thảm của mày thì cũng sẽ không thả mày đi đâu! Có biết chưa?”
Không ngờ lại bị nhìn thấu nhanh như thế, Đường Tiểu Nhiên ổn định lại cảm xúc, sắc mặt vẫn như thường rồi bình tĩnh bảo:
“Tôi biết! Các người sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của các người. Tuy tôi sẽ hứa rằng sẽ không nói ra, nhưng các người sẽ không tin đâu.”
“Vì thả tôi ra rồi thì tính mạng các người sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không có nghĩ nhiều như thế, cũng chưa từng nghĩ rằng các người sẽ thả tôi đi.”
“Trong túi áo tôi có điện thoại, có thể nào phiền các người giúp tôi lấy điện thoại ra không? Trong đó có hình của con trai tôi, tôi muốn xem. Còn nữa, điện thoại các người có thể cầm lấy, tôi sẽ không chạm vào nó, xin hãy thông cảm cho tâm trạng của một người mẹ.”
Gã đàn ông trung niên kia nghĩ một lúc rồi ra hiệu với kẻ bên cạnh.
Kẻ đó bước đến, lục chiếc điện thoại ra, mới mở máy, tiếng chuông điện thoại đã reo lên.
Tên bác sĩ liền lấy giày ném thẳng lên đầu tên đó: “Đồ ngu! Rút sim ra cho tao!”
Sau đó, trong xí nghiệp lại rơi vào im lặng.
Mùi máu tanh lại tràn ngập trong hơi thở, tiếng rên rỉ đau khổ của bác tài lại ngày càng lớn.
Cô nghe thế, trái tim như muốn vụn vỡ, nhưng cô cũng chỉ có thể đứng nghe thôi.
Cô rất muốn cứu ông ấy, nhưng hết cách rồi, bây giờ bản thân cô còn khó giữ, huống hồ chi là đi cứu người khác?
Ở một nơi khác.
Đám thuộc hạ của Hoắc Đình Phong luôn để ý tin tức.
Điện thoại của Đường Tiểu Nhiên vừa chớp nhoáng, bên đó đã bắt được tin tức ngay.
Nghe thế, Hoắc Đình Phong nhếch khóe miệng, trầm giọng bảo: “Tiếp tục điều tra, nhanh chóng phá cái nơi đó cho tôi!”
Đến lúc này Tô Chính Kiêu vẫn đứng ngồi không yên, tay siết chặt lại, đứng dậy, ngồi xuống, rồi lại đứng dậy, ngồi xuống, cứ như đang diễn tập vậy.
Cô bị què nên chạy không được nhanh, còn đang bị trói, việc duy nhất có thể làm lúc này là kéo dài thời gian!
Kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu. Còn về sau đó rốt cuộc có được cứu hay không thì cô không biết. Nghe theo số trời vậy.
Nếu như diêm vương muốn cô chết canh ba thì ai dám giữ cô đến canh năm chứ?
Đám người đó đều yên lặng không nói gì, tình trạng của ai cũng đều rất đáng buồn.
Chả ai sống tốt hơn ai, thậm chí có người còn phun nước miếng, mắng chửi.
Trong xí nghiệp, bỗng dưng lại yên tĩnh lạ thường, xung quanh đều im lặng không một tiếng động.
Con dao ấy cũng không được khứa tiếp nữa, chỉ có tiếng rên đau đớn của bác tài vẫn còn vang vảnh.
Có thể thấy, những lời vừa nãy đã có ích tác dụng.
Một lát sau, gã bác sĩ trung niên “phụt” một tiếng.
Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, nhìn chăm chăm vào người Đường Tiểu Nhiên:
“Không lẽ mày đang muốn kéo dài thời gian? Hay là mày muốn đánh thức sự đồng cảm trong lòng bọn tao để bọn tao thả mày đi?”
“Bây giờ tao nói cho mày biết! Dù bọn tao có đồng cảm với số phận bi thảm của mày thì cũng sẽ không thả mày đi đâu! Có biết chưa?”
Không ngờ lại bị nhìn thấu nhanh như thế, Đường Tiểu Nhiên ổn định lại cảm xúc, sắc mặt vẫn như thường rồi bình tĩnh bảo:
“Tôi biết! Các người sợ tôi sẽ tiết lộ bí mật của các người. Tuy tôi sẽ hứa rằng sẽ không nói ra, nhưng các người sẽ không tin đâu.”
“Vì thả tôi ra rồi thì tính mạng các người sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không có nghĩ nhiều như thế, cũng chưa từng nghĩ rằng các người sẽ thả tôi đi.”
“Trong túi áo tôi có điện thoại, có thể nào phiền các người giúp tôi lấy điện thoại ra không? Trong đó có hình của con trai tôi, tôi muốn xem. Còn nữa, điện thoại các người có thể cầm lấy, tôi sẽ không chạm vào nó, xin hãy thông cảm cho tâm trạng của một người mẹ.”
Gã đàn ông trung niên kia nghĩ một lúc rồi ra hiệu với kẻ bên cạnh.
Kẻ đó bước đến, lục chiếc điện thoại ra, mới mở máy, tiếng chuông điện thoại đã reo lên.
Tên bác sĩ liền lấy giày ném thẳng lên đầu tên đó: “Đồ ngu! Rút sim ra cho tao!”
Sau đó, trong xí nghiệp lại rơi vào im lặng.
Mùi máu tanh lại tràn ngập trong hơi thở, tiếng rên rỉ đau khổ của bác tài lại ngày càng lớn.
Cô nghe thế, trái tim như muốn vụn vỡ, nhưng cô cũng chỉ có thể đứng nghe thôi.
Cô rất muốn cứu ông ấy, nhưng hết cách rồi, bây giờ bản thân cô còn khó giữ, huống hồ chi là đi cứu người khác?
Ở một nơi khác.
Đám thuộc hạ của Hoắc Đình Phong luôn để ý tin tức.
Điện thoại của Đường Tiểu Nhiên vừa chớp nhoáng, bên đó đã bắt được tin tức ngay.
Nghe thế, Hoắc Đình Phong nhếch khóe miệng, trầm giọng bảo: “Tiếp tục điều tra, nhanh chóng phá cái nơi đó cho tôi!”
Đến lúc này Tô Chính Kiêu vẫn đứng ngồi không yên, tay siết chặt lại, đứng dậy, ngồi xuống, rồi lại đứng dậy, ngồi xuống, cứ như đang diễn tập vậy.