Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1710
Chương 1710
Sau khi anh lặp đi lặp lại động tác ấy mấy chục lần, Hoắc Đình Phong bước đôi chân dài ra: “Có tin tức rồi.”
“Bừng” một cái, Tô Chính Kiêu bước nhanh đến trước mặt Hoắc Đình Phong, cảm xúc đầy kích động: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Trong xí nghiệp cũ nát bị bỏ hoang ở khu khai phát cũ.”
Hoắc Đình Phong trầm giọng bảo.
“Được, tôi lập tức đi qua đó!”
Tô Chính Kiêu gật đầu thở hổn hển, định phóng xe qua đó.
“Cậu đi một mình sao?”
Hoắc Đình Phong chau mày.
“Đông người phức tạp, vả lại bây giờ cô ấy ở trong tay đám người kia, tôi báo cảnh sát hay huy động thuộc hạ thì cũng rất bất lợi cho hoàn cảnh bây giờ của cô ấy.”
Tô Chính Kiêu bảo: “Đám người này chả phải người tốt gì, cậu biết mà.”
Suy nghĩ một lúc, Hoắc Đình Phong gật đầu, ra dấu bảo anh đi trước, bây giờ ít nhất phải biết tình hình như nào đã.
Ngồi trên xe, Tô Chính Kiêu phóng xe điên cuồng.
Chân ga cứ mãi ở mức cao, chiếc xe cứ như muốn bay lên!
Nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa!
Những lúc như này, tuyệt đối không thể chậm trễ được!
Mùi máu tanh sặc mũi duy trì rất lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ lâu hơn thế nữa.
Cô đang chảy nước mắt, đôi mắt nhìn điện thoại, từ đầu tới cuối cô không dám nhìn bác tài trên bàn mổ.
Cuối cùng, gã bác sĩ trung niên cũng nói câu “xong rồi.”
Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào cô.
Đường Tiểu Nhiên nhắm mắt rồi mở mắt ra, sau đó nói: “Tôi muốn tự đi!”
Đám người đó nhếch mắt, hoàn toàn là thái độ cứ tự nhiên, mặc kệ cô muốn sao cũng được
Dù gì bây giờ cô cũng như kiến trong lòng bàn tay rồi, bóp chết cô là chuyện dễ như trở bàn tay!
Hai chân cô nặng nề như nén chì, khó khăn bước từng bước bước đến bàn mỗ.
Nằm lên đó, nhắm mắt lại. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Bác sĩ Quách, thuốc tê đem theo không đủ.” Một tên nhìn thùng thuốc bảo.
“Không đủ thì dùng không đủ thôi, chỉ có thể trách số cô ta không tốt, đoạn cuối mà cũng ra đi không êm ấm thế.” Gã bác sĩ trung niên đã bắt đầu chuẩn bị.
Chiết hết thuốc tê vào ống tiêm, đẩy ống, tiêm hết vào người cô.
Hình như liều lượng của thuốc tê thật sự không đủ thật, không có cảm giác rõ rệt lắm.
Vẫn còn tỉnh táo như ban nãy.
“Lần này bắt đầu ra tay từ đâu trước đây?” Gã đàn ông trung niên cầm dao ướm thử: “Vẫn là bắt đầu từ bụng đi, vừa nãy tiến hành rất suôn sẻ, tao cảm thấy cảm giác tay hôm nay tốt lắm luôn, rất suôn sẻ!”
Sau khi anh lặp đi lặp lại động tác ấy mấy chục lần, Hoắc Đình Phong bước đôi chân dài ra: “Có tin tức rồi.”
“Bừng” một cái, Tô Chính Kiêu bước nhanh đến trước mặt Hoắc Đình Phong, cảm xúc đầy kích động: “Cô ấy đang ở đâu?”
“Trong xí nghiệp cũ nát bị bỏ hoang ở khu khai phát cũ.”
Hoắc Đình Phong trầm giọng bảo.
“Được, tôi lập tức đi qua đó!”
Tô Chính Kiêu gật đầu thở hổn hển, định phóng xe qua đó.
“Cậu đi một mình sao?”
Hoắc Đình Phong chau mày.
“Đông người phức tạp, vả lại bây giờ cô ấy ở trong tay đám người kia, tôi báo cảnh sát hay huy động thuộc hạ thì cũng rất bất lợi cho hoàn cảnh bây giờ của cô ấy.”
Tô Chính Kiêu bảo: “Đám người này chả phải người tốt gì, cậu biết mà.”
Suy nghĩ một lúc, Hoắc Đình Phong gật đầu, ra dấu bảo anh đi trước, bây giờ ít nhất phải biết tình hình như nào đã.
Ngồi trên xe, Tô Chính Kiêu phóng xe điên cuồng.
Chân ga cứ mãi ở mức cao, chiếc xe cứ như muốn bay lên!
Nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa!
Những lúc như này, tuyệt đối không thể chậm trễ được!
Mùi máu tanh sặc mũi duy trì rất lâu, có lẽ là một tiếng, cũng có lẽ lâu hơn thế nữa.
Cô đang chảy nước mắt, đôi mắt nhìn điện thoại, từ đầu tới cuối cô không dám nhìn bác tài trên bàn mổ.
Cuối cùng, gã bác sĩ trung niên cũng nói câu “xong rồi.”
Sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào cô.
Đường Tiểu Nhiên nhắm mắt rồi mở mắt ra, sau đó nói: “Tôi muốn tự đi!”
Đám người đó nhếch mắt, hoàn toàn là thái độ cứ tự nhiên, mặc kệ cô muốn sao cũng được
Dù gì bây giờ cô cũng như kiến trong lòng bàn tay rồi, bóp chết cô là chuyện dễ như trở bàn tay!
Hai chân cô nặng nề như nén chì, khó khăn bước từng bước bước đến bàn mỗ.
Nằm lên đó, nhắm mắt lại. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Bác sĩ Quách, thuốc tê đem theo không đủ.” Một tên nhìn thùng thuốc bảo.
“Không đủ thì dùng không đủ thôi, chỉ có thể trách số cô ta không tốt, đoạn cuối mà cũng ra đi không êm ấm thế.” Gã bác sĩ trung niên đã bắt đầu chuẩn bị.
Chiết hết thuốc tê vào ống tiêm, đẩy ống, tiêm hết vào người cô.
Hình như liều lượng của thuốc tê thật sự không đủ thật, không có cảm giác rõ rệt lắm.
Vẫn còn tỉnh táo như ban nãy.
“Lần này bắt đầu ra tay từ đâu trước đây?” Gã đàn ông trung niên cầm dao ướm thử: “Vẫn là bắt đầu từ bụng đi, vừa nãy tiến hành rất suôn sẻ, tao cảm thấy cảm giác tay hôm nay tốt lắm luôn, rất suôn sẻ!”
Bình luận facebook