Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1712
Chương 1712
Gã bác sĩ trung niên ra hiệu, những người xung quanh lập tức đi về hướng Tô Chính Kiêu, cả đám người xông vào đánh nhau.
Tô Chính Kiêu ra tay vừa nhanh vừa chuẩn xác lại còn mạnh, nhưng đối phương nhiều người quá, anh thật sự không có nhiều lợi thế lắm.
Đường Tiểu Nhiên nhịn cơn đau dữ dội dưới bụng, cô cắn răng nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.
Tuy thua về số lượng, nhưng chất lượng thì có hơn không có kém, nên dần dần, đám người đó cũng mất ưu thế.
Gã bác sĩ trung niên có hơi sốt ruột, không biết anh có báo cảnh sát hay không.
Tóm lại, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng rút quân, không thể kéo dài ở đây mãi!
Nghĩ đến đây, ông ta lấy cây súng từ trong túi ra, nhắm chuẩn vào chân Tô Chính Kiêu.
Nghe thấy tiếng động, Đường Tiểu Nhiên cũng nhìn qua.
Cô nhìn thấy bàn tay ông ta đang bóp còi liền giật mình.
Cô chịu lấy sự đau đớn dữ dội trên người, dào sang phía bác sĩ trung niên, la lớn: “Tô Chính Kiêu cẩn thận, ông ta có súng!”
Bị đẩy mạnh đột ngột như thế, gã đàn ông trung niên nhắm lệch.
Súng bị lệch, thế là liền bắn vào chân tên đồng bọn, lập tức truyền đến tiếng la lối.
Bác sĩ trung niên thẹn quá hóa giận, tay cầm dao, nhìn Đường Tiểu Nhiên đang nằm đó với ánh mắt hung dữ, mắng rủa: “Con đĩ khốn nạn này, chết đi!”
Múi dao hướng thẳng về phía cô.
Tim Đường Tiểu Nhiên đập điên cuồng, lập tức nhắm mắt lại, đợi sự đau đớn ập xuống.
Nhưng đợi một lúc, sự đau đớn đó vẫn không đến, trái lại là tiếng kêu gào.
Cô thấy lạ bèn vội mở mắt ra, Tô Chính Kiêu đã đứng trước mặt cô, gã bác sĩ trung niên bị đánh cho một đấm ngất ra đất.
Cô vui mừng nhìn anh: “Anh không sao!”
“Đừng nói tôi có sao hay không! Hai tay ôm chặt vết thương cho tôi! Nếu còn dám chảy một giọt máu nữa thì sau này em đừng hòng gặp Cảnh Hiên nữa!”
Giọng điệu của anh rất tàn nhẫn, không giống như đang nói đùa.
Tới tận bây giờ, ngoài Cảnh Hiên có thể uy hiếp được cô ra, anh không nghĩ ra được lợi thế nào khác.
“Đừng coi lời tôi là gió thoảng qua tai, tôi luôn nói được làm được!”
Cô nghe vậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh, chỉ cười lạnh nhạt ra tiếng: “Được!”
Trên thế giới này, cũng chỉ có anh mới mang người mình quan tâm ra uy hiếp!
Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy cảnh tượng sau lưng anh, sắc mặt thay đổi kịch liệt, sau đó quát to: “Cẩn thận, sau lưng có người!”
Tô Chính Kiêu lập tức quay đầu lại, đánh nhau với người phía sau.
Thể lực của anh dần giảm bớt, số lượng bên đối phương lại đông, động tác của anh càng chậm dần.
Đường Tiểu Nhiên không thể nhúc nhích.
Việc duy nhất mà cô có thế làm đó là dùng một tay che vết thương đang chảy máu, còn một tay khác cầm tảng đá dưới đất lên ném vào đám người kia.
Gã bác sĩ trung niên ra hiệu, những người xung quanh lập tức đi về hướng Tô Chính Kiêu, cả đám người xông vào đánh nhau.
Tô Chính Kiêu ra tay vừa nhanh vừa chuẩn xác lại còn mạnh, nhưng đối phương nhiều người quá, anh thật sự không có nhiều lợi thế lắm.
Đường Tiểu Nhiên nhịn cơn đau dữ dội dưới bụng, cô cắn răng nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.
Tuy thua về số lượng, nhưng chất lượng thì có hơn không có kém, nên dần dần, đám người đó cũng mất ưu thế.
Gã bác sĩ trung niên có hơi sốt ruột, không biết anh có báo cảnh sát hay không.
Tóm lại, không thể tiếp tục ở lại đây nữa, phải nhanh chóng rút quân, không thể kéo dài ở đây mãi!
Nghĩ đến đây, ông ta lấy cây súng từ trong túi ra, nhắm chuẩn vào chân Tô Chính Kiêu.
Nghe thấy tiếng động, Đường Tiểu Nhiên cũng nhìn qua.
Cô nhìn thấy bàn tay ông ta đang bóp còi liền giật mình.
Cô chịu lấy sự đau đớn dữ dội trên người, dào sang phía bác sĩ trung niên, la lớn: “Tô Chính Kiêu cẩn thận, ông ta có súng!”
Bị đẩy mạnh đột ngột như thế, gã đàn ông trung niên nhắm lệch.
Súng bị lệch, thế là liền bắn vào chân tên đồng bọn, lập tức truyền đến tiếng la lối.
Bác sĩ trung niên thẹn quá hóa giận, tay cầm dao, nhìn Đường Tiểu Nhiên đang nằm đó với ánh mắt hung dữ, mắng rủa: “Con đĩ khốn nạn này, chết đi!”
Múi dao hướng thẳng về phía cô.
Tim Đường Tiểu Nhiên đập điên cuồng, lập tức nhắm mắt lại, đợi sự đau đớn ập xuống.
Nhưng đợi một lúc, sự đau đớn đó vẫn không đến, trái lại là tiếng kêu gào.
Cô thấy lạ bèn vội mở mắt ra, Tô Chính Kiêu đã đứng trước mặt cô, gã bác sĩ trung niên bị đánh cho một đấm ngất ra đất.
Cô vui mừng nhìn anh: “Anh không sao!”
“Đừng nói tôi có sao hay không! Hai tay ôm chặt vết thương cho tôi! Nếu còn dám chảy một giọt máu nữa thì sau này em đừng hòng gặp Cảnh Hiên nữa!”
Giọng điệu của anh rất tàn nhẫn, không giống như đang nói đùa.
Tới tận bây giờ, ngoài Cảnh Hiên có thể uy hiếp được cô ra, anh không nghĩ ra được lợi thế nào khác.
“Đừng coi lời tôi là gió thoảng qua tai, tôi luôn nói được làm được!”
Cô nghe vậy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của anh, chỉ cười lạnh nhạt ra tiếng: “Được!”
Trên thế giới này, cũng chỉ có anh mới mang người mình quan tâm ra uy hiếp!
Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy cảnh tượng sau lưng anh, sắc mặt thay đổi kịch liệt, sau đó quát to: “Cẩn thận, sau lưng có người!”
Tô Chính Kiêu lập tức quay đầu lại, đánh nhau với người phía sau.
Thể lực của anh dần giảm bớt, số lượng bên đối phương lại đông, động tác của anh càng chậm dần.
Đường Tiểu Nhiên không thể nhúc nhích.
Việc duy nhất mà cô có thế làm đó là dùng một tay che vết thương đang chảy máu, còn một tay khác cầm tảng đá dưới đất lên ném vào đám người kia.
Bình luận facebook