Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Phản bội
" Chồng! Em sợ sấm sét, hôm nay anh vào ngủ cùng em được không? "
" Cút đi! "
"....."
" Chồng! Anh thấy em mặc bộ này có đẹp không? "
" Một kẻ xấu xí thì vẫn sẽ mãi xấu xí! "
"....."
" Chồng! Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể..."
" Cô có thôi đi không?! Đừng gọi tôi là chồng nữa! Tôi không có con vợ xấu xí như cô! "
____Tútttt!____
"....."
Bốn năm hôn nhân, Trần Hạo chưa bao giờ đếm xỉa ngó ngàng gì tới cô, thậm chí còn không động vào cô dù chỉ một lần.
Đến cả một sợi tóc còn không dám chạm vào, thì nói chi là ân ân ái ái?
Hắn luôn xem cô như một món đồ bỏ đi, xem cô như rác rưởi, xem cô là một thứ bẩn thỉu.
Bốn năm, không dài cũng không ngắn, cô cũng dần yêu hắn, yêu đến mù quáng...
Phải! Cô xấu xí, vô cùng xấu xí! Vì thế mà hắn không có tình cảm với cô cũng là điều bình thường...
Hôm nay là sinh nhật cô, cô cũng chỉ muốn được tổ chức một bữa tiệc nhỏ cùng với hắn. Cùng hắn vui vẻ, hạnh phúc, dù chỉ một lần...
Nhưng hắn lại không quan tâm đến, hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ xem cô là vợ của hắn.
Cô biết, hắn lấy cô cũng chỉ vì bản hợp đồng đó, cũng chỉ vì công ty sự nghiệp của hắn. Nhưng cô vẫn cứ ngu muội, chờ đợi ngày mà hắn yêu cô, dù ngày đó sẽ không bao giờ đến...
Nhìn xuống bàn ăn đã được bày biện những món ăn bắt mắt thơm ngon, cùng chiếc bánh kem đã được đốt nến, lòng cô lại trở nên cô độc...
Trong căn nhà này, ngay cả những người giúp việc còn khinh thường cô, vậy làm sao trách được việc hắn đối xử tệ bạc với cô?
Cô ngồi trước bàn đồ ăn, cứ ngồi mãi, ngồi mãi trong bóng đêm cô quạnh...
...........
Hai ngày nữa trôi qua, hôm nay như thường lệ, cô sẽ mang cơm đến công ty của hắn.
Mặc dù hắn đã trách mắng cô rằng đừng đến mang cơm cho hắn nữa, vì hắn không muốn mọi người biết rằng hắn có một cô vợ xấu xí như cô. Nhưng không đến thì chẳng phải tất cả mọi người trong thành phố này đều biết hết từ lâu rồi sao?
Cô trên tay cầm một khay cơm, vui vẻ đi đến phòng làm việc của hắn.
Cô mở nhẹ cánh cửa phòng, khung cảnh trong phòng lại trực tiếp đập vào mắt cô.
Trần Hạo, người chồng trên danh nghĩa của cô, người cô yêu, đang ôm một người phụ nữ khác...
Đôi nam nữ trong phòng giật mình khi nhận thấy sự xuất hiện của cô, liền nhanh chóng đứng cách xa nhau ra.
Hắn chỉ tay vào cô gái trước mặt, lên giọng trách mắng.
" Cô đấy, làm thư ký mà có thể tùy ý ăn vận hở hang như này sao? Sau này không được tái phạm, nghe chưa? "
Cô gái kia cúi đầu chào hắn rồi rời khỏi, trước khi đi còn lườm cô rồi cười khinh một cái.
Hắn vẫn an nhàn ngồi xuống chiếc ghế xoay, mắt lại chú tâm vào tập tài liệu, không buồn liếc nhìn cô lấy một cái.
" Cô lại tới đây làm gì? "
Một tay cô buông lỏng, bấu chặt vào gấu váy, miệng khẽ cười.
" Em chỉ đến mang đồ ăn cho anh..."
Hắn bỗng tức giận đập mạnh tay xuống bàn, trên trán đã nổi đầy hắc tuyến, hắn gằn giọng.
" Tôi nói cô bao nhiêu lần rồi? Đừng mang cơm đến cho tôi nữa! Cô bị điếc hay sao mà không nghe?! "
Cô mím môi, cúi đầu nhận lỗi, chất giọng yếu ớt phát ra.
" Vậy...sau này em sẽ nghe lời anh..."
" Cút ra khỏi đây đi! "
Cô nghe vậy liền nghe lời mà ra khỏi đó.
Cô nhìn xuống tay đang cầm khay đồ ăn của mình, đột nhiên lại muốn khóc...
Hai nữ nhân viên nhìn thấy cô, liền lên tiếng nói xéo châm chọc.
" Nè, cô thấy vợ của giám đốc chúng ta là người như nào? "
Cô nhân viên kia nghe vậy liền hiểu ý, nhanh miệng trả lời.
" Cô ta á? Như một con nhà quê vậy! Vừa xấu xí vừa chẳng ra làm sao! "
" Đúng vậy đấy! Còn thua xa chị thư ký của giám đốc cơ! "
" Thư ký? Ý cô nói là chị Thiên Vân sao? Chị ấy hơn cô ta gấp triệu lần đấy chứ! Ha ha..."
Nghe thấy những lời nói mỉa mai của hai cô gái đó, cô lại cảm thấy tủi thân hơn...
Đúng là cô xấu xí, quê mùa, nhưng nhân cách cô tốt hơn những người đó...
..............
Tâm trạng không ổn định nên cô quyết định đi dạo quanh công viên gần nhà cho khuây khỏa. Về đến nhà cũng đã tầm xế chiều.
Giờ này chắc chồng cô đã về rồi nhỉ?
Cô vừa bước chân vào nhà chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng động trên lầu.
Chồng cô quả nhiên đã về!
Cô hí hửng chạy lên lầu, vừa đứng trước cửa phòng ngủ của cô và chồng mình cô lại một lần nữa chết đứng.
" Anh khi nào mới chịu ly hôn con ả xấu xí đó? "
Cô mở nhẹ cánh cửa ra, đưa mắt nhìn qua khe cửa.
Hắn trong tay đang ôm một cô gái, cô gái ấy không ai khác chính là thư ký của hắn mà ban trưa cô bắt gặp.
" Sẽ sớm thôi, em cứ yên tâm! "
" Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi chứ? Có phải là anh đã yêu ả ta rồi không? "
Hắn nhíu mày nhìn cô gái bé bỏng trong lòng, làm sao hắn lại có thể đi yêu một con đàn bà xấu xí như vậy?
" Dù có cho anh nhiều tiền đến mấy, anh cũng sẽ không yêu con mụ đó! "
Cô gái kia đưa tay vẽ vẽ vài vòng trên ngực hắn, nũng nịu.
" Anh mau ly hôn ả đi, em cũng cần có danh phận... "
Hắn khẽ thở dài.
" Anh cũng muốn lắm, nhưng nếu làm vậy, công ty chúng ta sẽ bị thất thu một vố! "
Vừa dứt câu, hắn lại trao cho cô gái đó một nụ hôn.
Cô đứng ngoài cửa cả kinh nhìn vào trong, những hình ảnh ôm ấp ân ái kia của đôi cẩu nam nữ đó đã lọt vào mắt cô, rõ như in.
Trong lòng cô, từ tận đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác kinh tởm...
Cô kinh tởm bọn họ, kinh tởm luôn cả bản thân mình.
Cô quá ngu ngốc, quá hồ đồ.
Dù biết sẽ có ngày hắn phản bội cô, nhưng cô luôn không thể nào chấp nhận được sự thật ấy, cô luôn trốn tránh và phủ nhận nó.
Nhưng giờ thì sao? Mọi thứ...Tất cả đều đổ vỡ trong tích tắc.
Những lời nói cay độc đó như hàng vạn con dao đâm thẳng vào tâm can cô...
Bao nhiêu hy vọng của cô về hắn, đều đã vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.
Cô lặng lẽ ra khỏi nhà, đi đến một quán coffee nhỏ để làm tâm trạng tốt hơn một chút.
Cô gọi một ly Latte nóng, sau đó ngồi cạnh phía cửa sổ của quán, đưa mắt nhìn dòng người đi lại.
Cô cần một người để tâm sự. Nhưng có thể là ai?
Cô có người thân, có gia đình, nhưng có cũng như không...
Cha cô, ông ấy đã không nhìn mặt cô dù chỉ một lần từ khi cô trưởng thành đến nay.
Tuy cô là con một trong nhà, nhưng chưa bao giờ cha cô chấp nhận điều đó...
Ông bảo, cô không xứng đáng làm con ông, ông không có một đứa con gái xấu xí quê mùa như cô...
Còn mẹ cô...
Nghĩ đến đây, cô liền lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số quen thuộc.
Sáu hồi chuông vang lên, cuối cùng đầu dây cũng nhấc máy.
Cô hít sâu một hơi, khẽ nói vào điện thoại.
" Mẹ, chồng con ngoại tình..."
Mẹ cô bên đầu dây im lặng không nói gì, mãi đến năm phút sau bà lại lên tiếng chua ngoa châm biếm.
" Người như mày bị chồng cấm sừng cũng đúng! Mày thử soi gương xem? Có đứa con gái nào xấu xí như mày không? Nếu tao là chồng mày, tao cũng sẽ ngoại tình mà thôi! "
[.......]
Còn!
" Cút đi! "
"....."
" Chồng! Anh thấy em mặc bộ này có đẹp không? "
" Một kẻ xấu xí thì vẫn sẽ mãi xấu xí! "
"....."
" Chồng! Hôm nay là sinh nhật em, anh có thể..."
" Cô có thôi đi không?! Đừng gọi tôi là chồng nữa! Tôi không có con vợ xấu xí như cô! "
____Tútttt!____
"....."
Bốn năm hôn nhân, Trần Hạo chưa bao giờ đếm xỉa ngó ngàng gì tới cô, thậm chí còn không động vào cô dù chỉ một lần.
Đến cả một sợi tóc còn không dám chạm vào, thì nói chi là ân ân ái ái?
Hắn luôn xem cô như một món đồ bỏ đi, xem cô như rác rưởi, xem cô là một thứ bẩn thỉu.
Bốn năm, không dài cũng không ngắn, cô cũng dần yêu hắn, yêu đến mù quáng...
Phải! Cô xấu xí, vô cùng xấu xí! Vì thế mà hắn không có tình cảm với cô cũng là điều bình thường...
Hôm nay là sinh nhật cô, cô cũng chỉ muốn được tổ chức một bữa tiệc nhỏ cùng với hắn. Cùng hắn vui vẻ, hạnh phúc, dù chỉ một lần...
Nhưng hắn lại không quan tâm đến, hắn chưa bao giờ, chưa bao giờ xem cô là vợ của hắn.
Cô biết, hắn lấy cô cũng chỉ vì bản hợp đồng đó, cũng chỉ vì công ty sự nghiệp của hắn. Nhưng cô vẫn cứ ngu muội, chờ đợi ngày mà hắn yêu cô, dù ngày đó sẽ không bao giờ đến...
Nhìn xuống bàn ăn đã được bày biện những món ăn bắt mắt thơm ngon, cùng chiếc bánh kem đã được đốt nến, lòng cô lại trở nên cô độc...
Trong căn nhà này, ngay cả những người giúp việc còn khinh thường cô, vậy làm sao trách được việc hắn đối xử tệ bạc với cô?
Cô ngồi trước bàn đồ ăn, cứ ngồi mãi, ngồi mãi trong bóng đêm cô quạnh...
...........
Hai ngày nữa trôi qua, hôm nay như thường lệ, cô sẽ mang cơm đến công ty của hắn.
Mặc dù hắn đã trách mắng cô rằng đừng đến mang cơm cho hắn nữa, vì hắn không muốn mọi người biết rằng hắn có một cô vợ xấu xí như cô. Nhưng không đến thì chẳng phải tất cả mọi người trong thành phố này đều biết hết từ lâu rồi sao?
Cô trên tay cầm một khay cơm, vui vẻ đi đến phòng làm việc của hắn.
Cô mở nhẹ cánh cửa phòng, khung cảnh trong phòng lại trực tiếp đập vào mắt cô.
Trần Hạo, người chồng trên danh nghĩa của cô, người cô yêu, đang ôm một người phụ nữ khác...
Đôi nam nữ trong phòng giật mình khi nhận thấy sự xuất hiện của cô, liền nhanh chóng đứng cách xa nhau ra.
Hắn chỉ tay vào cô gái trước mặt, lên giọng trách mắng.
" Cô đấy, làm thư ký mà có thể tùy ý ăn vận hở hang như này sao? Sau này không được tái phạm, nghe chưa? "
Cô gái kia cúi đầu chào hắn rồi rời khỏi, trước khi đi còn lườm cô rồi cười khinh một cái.
Hắn vẫn an nhàn ngồi xuống chiếc ghế xoay, mắt lại chú tâm vào tập tài liệu, không buồn liếc nhìn cô lấy một cái.
" Cô lại tới đây làm gì? "
Một tay cô buông lỏng, bấu chặt vào gấu váy, miệng khẽ cười.
" Em chỉ đến mang đồ ăn cho anh..."
Hắn bỗng tức giận đập mạnh tay xuống bàn, trên trán đã nổi đầy hắc tuyến, hắn gằn giọng.
" Tôi nói cô bao nhiêu lần rồi? Đừng mang cơm đến cho tôi nữa! Cô bị điếc hay sao mà không nghe?! "
Cô mím môi, cúi đầu nhận lỗi, chất giọng yếu ớt phát ra.
" Vậy...sau này em sẽ nghe lời anh..."
" Cút ra khỏi đây đi! "
Cô nghe vậy liền nghe lời mà ra khỏi đó.
Cô nhìn xuống tay đang cầm khay đồ ăn của mình, đột nhiên lại muốn khóc...
Hai nữ nhân viên nhìn thấy cô, liền lên tiếng nói xéo châm chọc.
" Nè, cô thấy vợ của giám đốc chúng ta là người như nào? "
Cô nhân viên kia nghe vậy liền hiểu ý, nhanh miệng trả lời.
" Cô ta á? Như một con nhà quê vậy! Vừa xấu xí vừa chẳng ra làm sao! "
" Đúng vậy đấy! Còn thua xa chị thư ký của giám đốc cơ! "
" Thư ký? Ý cô nói là chị Thiên Vân sao? Chị ấy hơn cô ta gấp triệu lần đấy chứ! Ha ha..."
Nghe thấy những lời nói mỉa mai của hai cô gái đó, cô lại cảm thấy tủi thân hơn...
Đúng là cô xấu xí, quê mùa, nhưng nhân cách cô tốt hơn những người đó...
..............
Tâm trạng không ổn định nên cô quyết định đi dạo quanh công viên gần nhà cho khuây khỏa. Về đến nhà cũng đã tầm xế chiều.
Giờ này chắc chồng cô đã về rồi nhỉ?
Cô vừa bước chân vào nhà chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng động trên lầu.
Chồng cô quả nhiên đã về!
Cô hí hửng chạy lên lầu, vừa đứng trước cửa phòng ngủ của cô và chồng mình cô lại một lần nữa chết đứng.
" Anh khi nào mới chịu ly hôn con ả xấu xí đó? "
Cô mở nhẹ cánh cửa ra, đưa mắt nhìn qua khe cửa.
Hắn trong tay đang ôm một cô gái, cô gái ấy không ai khác chính là thư ký của hắn mà ban trưa cô bắt gặp.
" Sẽ sớm thôi, em cứ yên tâm! "
" Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi chứ? Có phải là anh đã yêu ả ta rồi không? "
Hắn nhíu mày nhìn cô gái bé bỏng trong lòng, làm sao hắn lại có thể đi yêu một con đàn bà xấu xí như vậy?
" Dù có cho anh nhiều tiền đến mấy, anh cũng sẽ không yêu con mụ đó! "
Cô gái kia đưa tay vẽ vẽ vài vòng trên ngực hắn, nũng nịu.
" Anh mau ly hôn ả đi, em cũng cần có danh phận... "
Hắn khẽ thở dài.
" Anh cũng muốn lắm, nhưng nếu làm vậy, công ty chúng ta sẽ bị thất thu một vố! "
Vừa dứt câu, hắn lại trao cho cô gái đó một nụ hôn.
Cô đứng ngoài cửa cả kinh nhìn vào trong, những hình ảnh ôm ấp ân ái kia của đôi cẩu nam nữ đó đã lọt vào mắt cô, rõ như in.
Trong lòng cô, từ tận đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác kinh tởm...
Cô kinh tởm bọn họ, kinh tởm luôn cả bản thân mình.
Cô quá ngu ngốc, quá hồ đồ.
Dù biết sẽ có ngày hắn phản bội cô, nhưng cô luôn không thể nào chấp nhận được sự thật ấy, cô luôn trốn tránh và phủ nhận nó.
Nhưng giờ thì sao? Mọi thứ...Tất cả đều đổ vỡ trong tích tắc.
Những lời nói cay độc đó như hàng vạn con dao đâm thẳng vào tâm can cô...
Bao nhiêu hy vọng của cô về hắn, đều đã vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.
Cô lặng lẽ ra khỏi nhà, đi đến một quán coffee nhỏ để làm tâm trạng tốt hơn một chút.
Cô gọi một ly Latte nóng, sau đó ngồi cạnh phía cửa sổ của quán, đưa mắt nhìn dòng người đi lại.
Cô cần một người để tâm sự. Nhưng có thể là ai?
Cô có người thân, có gia đình, nhưng có cũng như không...
Cha cô, ông ấy đã không nhìn mặt cô dù chỉ một lần từ khi cô trưởng thành đến nay.
Tuy cô là con một trong nhà, nhưng chưa bao giờ cha cô chấp nhận điều đó...
Ông bảo, cô không xứng đáng làm con ông, ông không có một đứa con gái xấu xí quê mùa như cô...
Còn mẹ cô...
Nghĩ đến đây, cô liền lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số quen thuộc.
Sáu hồi chuông vang lên, cuối cùng đầu dây cũng nhấc máy.
Cô hít sâu một hơi, khẽ nói vào điện thoại.
" Mẹ, chồng con ngoại tình..."
Mẹ cô bên đầu dây im lặng không nói gì, mãi đến năm phút sau bà lại lên tiếng chua ngoa châm biếm.
" Người như mày bị chồng cấm sừng cũng đúng! Mày thử soi gương xem? Có đứa con gái nào xấu xí như mày không? Nếu tao là chồng mày, tao cũng sẽ ngoại tình mà thôi! "
[.......]
Còn!
Bình luận facebook