Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Đến thăm
" Để ông đây xiên chết cụ nhà mày! "
Vỹ Đạt hùng hổ mở toang cửa phòng, miệng không ngừng chửi rủa Trần Hạo.
Vương Xuân Thành cả kinh nhìn người được gọi là bác sĩ kia, thế này thì khác gì một tên giang hồ đầu đường xó chợ chứ?
Ra thể thống gì nữa?
Cậu lập tức đứng dậy, chạy đuổi theo anh ta mà ngăn lại.
" Cậu bỏ ra, tôi phải cho tên chó chết đó một bài học! "
Vỹ Đạt khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt lộ rõ sự phẫn nộ.
Xuân Thành ôm chặt lấy cơ thể anh ta, miệng vẫn không ngừng cầu xin.
" Bác sĩ, anh làm vậy người ta sẽ chê cười mất! "
" Cười cái quái gì chứ? Giặc đến nhà bác sĩ cũng đánh, không ai cản được tôi đâu! Mau buông ra! "
Vương Xuân Thành thật sự bất lực trước tên ngang ngược này, trong lòng thầm than vãn không hiểu vì sao ông Trời lại đưa cậu vào tình huống trớ trêu này.
Mọi người xung quanh ai nấy đều hướng mắt về phía cậu, cậu thực sự rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào, chứ bây giờ nhục nhã quá đi mất...
Cậu khẽ thở dài, tay buông Vỹ Đạt ra, khuôn mặt thản nhiên, nhàn nhạt lên tiếng.
" Đi đi, cho tên đó biết tay đi. "
Anh ta nghe xong liền khựng lại, khuôn mặt cũng dịu đi phần nào, anh đưa mắt ai oán nhìn cậu.
" Sao không cản tôi chứ? "
Khóe môi cậu giật liên hồi, thực tâm không tài nào nghĩ đến việc này.
Là một bác sĩ, thế mà lại bị tâm thần sao?
Vừa rồi còn hùng hổ lắm, ngăn cản cũng không được, bảo cậu buông ra các kiểu, thế quái nào bây giờ lại hỏi tại sao cậu không cản?
Ơ kìa, anh ta có bị điên không?
Xuân Thành cười nhẹ, nhướng mày nhìn anh ta.
" Tôi thấy anh nên đi làm việc đó, tôi ủng hộ anh! "
Vỹ Đạt đen mặt, vốn chỉ muốn làm màu một tí, cứ ngỡ cậu sẽ ngăn lại, nào ngờ lại ủng hộ nhiệt tình thế này...
Anh khẽ thở dài, đôi mắt đen láy ẩn hiện sự bất lực.
Thật ra anh cũng rất muốn băm bổ tên Trần Hạo kia ra thành nghìn mảnh để trả thù cho cô, nhưng việc đó đâu có dễ dàng đến vậy?
Anh ngước mắt nhìn cậu, bỗng nghĩ ra gì đó liền khoác tay lên vai cậu kéo đi.
Xuân Thành ngơ ngác không kịp nói lời nào đã bị anh ta dắt đi, phút chốc đã ở dưới bãi đỗ xe.
Đứng trước xe của Vỹ Đạt, cậu chớp mắt ngây thơ nhìn anh.
" Gì đây? "
" Đi, chúng ta hãy đi mua quà cho cô Chu! Mừng cô ấy trở về! "
Cậu khẽ cong môi, nhìn tên đần độn trước mặt quả là rất nực cười.
Nhưng ý tưởng này của anh ta cũng khá hay.
Cậu chưa từng có dịp gặp mặt chính thức hay tặng quà để chúc mừng chuyện cô quay về.
Hôm nay đáng để thử chứ nhỉ?
Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng chui vào trong xe, bình thản thắt dây an toàn, khuôn mặt hiện rõ sự hào hứng.
" Let's go! "
[.....]
Thiên Vân sau khi nghe tin Bella bị tai nạn liền cùng Trần Dược và Yến Xuân đến bệnh viện, trên tay ai nấy đều cầm rất nhiều túi quà.
Vào phòng bệnh, Trần Dược nhìn đứa con trai yêu quý của mình đang nằm gục bên giường, trong lòng bỗng dấy lên nỗi xót xa.
Thằng bé này hiếm khi quan tâm đến một đứa con gái nào đó, trừ Chu Xuân Miên ba năm trước ra thì chưa từng quan hệ thân mật với bất kỳ ai.
Giờ đây lại vì một cô gái mà hết lòng lo lắng chăm sóc, xem ra cô đối với anh rất quan trọng.
Yến Xuân thấy cảnh tượng kia, trong lòng không khỏi cảm động.
Nhìn xem, tình yêu đôi lứa thật đẹp làm sao.
Cũng chả biết khi nào con trai của bà ta mới được như vậy, đến một con đàn bà mà cũng không làm gì được, đúng là thực dụng!
Nghe thấy tiếng mở cửa, Gia Khánh khẽ mở mắt, khuôn mặt tiều tụy phờ phạc khiến Thiên Vân nhìn thấy mà đau lòng.
Ả đặt đồ trên tay xuống bàn, cười thân thiện.
" Cô ấy đã tỉnh chưa? "
Gia Khánh nhìn ả rồi lại nhìn sang cô, đôi mắt nâu trầm lộ rõ vẻ bất lực.
" Vẫn chưa..."
Ả khẽ thở dài, đi đến vỗ vai anh an ủi.
" Đừng lo, rồi sẽ ổn thôi. "
Anh khẽ gật đầu, nhìn sang phía cha mình, khóe môi khẽ nhếch.
" Cha đến đây làm gì? Còn chuyện công ty... "
" Công việc để sau, ông già này đến đây để thăm con dâu không được sao? "
Anh phì cười, lâu lắm rồi cha anh mới vui tính như vậy.
Đã chấp nhận cô là con dâu rồi sao? Nhanh thật...Anh cứ nghĩ sẽ khó khăn lắm chứ?
Yến Xuân bước đến bên giường bệnh, nắm lấy tay cô, đôi mắt rơm rớm nước.
" Con nghe rồi đấy, Trần gia đã nhận con là con dâu rồi, có phải con nên tỉnh lại mà chào cha mẹ chồng một tiếng không? "
Đáp lại bà là một sự im lặng nghe đến mủi lòng.
Thật ra cô đã tỉnh rồi, chỉ đang diễn kịch xem bọn họ sẽ làm gì, nào ngờ lại được chứng kiến màn diễn tuồng độc nhất vô nhị của Trần phu nhân chứ?
Cô muốn cười lắm, nhưng phải cố kìm nén!
Không được cười, như vậy sẽ hỏng chuyện...
Cảm nhận được tay cô bất ngờ cử động, Yến Xuân giật mình la lên.
" Con bé...vừa cử động! Tỉnh rồi! "
Gia Khánh phút chốc mừng rỡ, quýnh quáng đi tìm bác sĩ đến.
Chưa đầy năm phút sau, Vỹ Đạt nhanh chóng chạy đến.
Bella mở nhẹ mắt, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô bất giác nhíu mày.
Phía trước lờ mờ xuất hiện hình bóng quen thuộc, cô như điếng người khi nhận ra đó chính là Vỹ Đạt...
Thấy biểu cảm kinh ngạc kia của cô, Vỹ Đạt khẽ nheo mắt.
Sao lại phản ứng như vậy chứ?
Cô không muốn gặp anh ta sao?
" Cô...ổn chứ? "
Cô vội trở lại trạng thái bình thường, gật nhẹ đầu.
Lại nhìn sang bên cạnh, Gia Khánh đang vui mừng đứng đó dịu dàng nhìn cô, anh thật sự rất muốn ôm chầm lấy cô ngay bây giờ.
Nhưng làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Cô đưa tay về phía anh, đôi môi trắng bệch khẽ cong lên, cô cười nhạt.
" Khánh..."
Chất giọng yếu ớt khản đặc kia của cô khiến lòng anh nặng trĩu.
Cô thành ra như vậy là tại anh cả...
Anh đã không bảo vệ được cho cô...
Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt dịu dàng.
Thiên Vân thấy cảnh tượng kia liền không kìm được cảm xúc trong lòng, sợ rằng sẽ bị phát hiện nên nhanh chóng nói.
" Con ra ngoài gọi cho Trần Hạo báo tin..."
Yến Xuân gật đầu, không mấy quan tâm đến ả ta, trước mắt bà nên diễn cho xong vở kịch này để lấy lòng con dâu tương lai.
Thiên Vân chạy nhanh ra ngoài cửa, đôi mắt phút chốc đượm buồn.
Ả vẫn chưa thể nào quên được anh, ả còn tình cảm với anh.
Việc thấy anh cùng cô hạnh phúc, ả chịu không nổi...
Có phải ả rất ích kỷ không?
Ả chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, chỉ muốn mọi thứ thuộc về mình, còn những người khác thì mặc kệ họ.
Ả khẽ thở dài, khi nào ả mới có thể đường đường chính chính trở thành một con người mới đây?
Ả muốn làm người tốt, nhưng xem ra phải chờ thêm thời gian rồi...
Trong phòng, Trần Dược tiến đến gần cô, giọng khàn khàn vang lên.
" Con thấy thế nào? Mệt ở đâu cứ nói với bác sĩ. "
Cô khẽ cười.
" Cảm ơn mọi người đã cất công đến đây... "
Yến Xuân liền nhanh chóng nói, chất giọng run run.
" Mọi người cũng vì lo cho con, dù gì con cũng là con dâu tương lai của Trần gia, làm sao không quan tâm được chứ? "
Nhìn màn ảnh gia đình hạnh phúc trước mặt khiến Vỹ Đạt có chút không thoải mái, anh ta khẽ hắng giọng.
" Được rồi, tôi sẽ kiểm tra lại cho cô ấy, làm phiền mọi người ra ngoài đợi một chút... "
Ai nấy đều im lặng rời đi, để lại Vỹ Đạt và Bella một mình trong phòng.
Cô nhìn anh ta, cười gượng gạo.
" Bác sĩ, tôi thấy khỏe rồi, anh không cần kiểm tra nữa..."
Vỹ Đạt nhíu mày nhìn cô, trong lòng dấy lên một cỗ khó chịu.
" Cô Chu, cô đây là muốn né tránh tôi sao? "
" Tôi biết cô là ai, cô đừng giả vờ như vậy nữa, tôi thấy không vui lắm..."
[......]
Còn!
Vỹ Đạt hùng hổ mở toang cửa phòng, miệng không ngừng chửi rủa Trần Hạo.
Vương Xuân Thành cả kinh nhìn người được gọi là bác sĩ kia, thế này thì khác gì một tên giang hồ đầu đường xó chợ chứ?
Ra thể thống gì nữa?
Cậu lập tức đứng dậy, chạy đuổi theo anh ta mà ngăn lại.
" Cậu bỏ ra, tôi phải cho tên chó chết đó một bài học! "
Vỹ Đạt khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt lộ rõ sự phẫn nộ.
Xuân Thành ôm chặt lấy cơ thể anh ta, miệng vẫn không ngừng cầu xin.
" Bác sĩ, anh làm vậy người ta sẽ chê cười mất! "
" Cười cái quái gì chứ? Giặc đến nhà bác sĩ cũng đánh, không ai cản được tôi đâu! Mau buông ra! "
Vương Xuân Thành thật sự bất lực trước tên ngang ngược này, trong lòng thầm than vãn không hiểu vì sao ông Trời lại đưa cậu vào tình huống trớ trêu này.
Mọi người xung quanh ai nấy đều hướng mắt về phía cậu, cậu thực sự rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào, chứ bây giờ nhục nhã quá đi mất...
Cậu khẽ thở dài, tay buông Vỹ Đạt ra, khuôn mặt thản nhiên, nhàn nhạt lên tiếng.
" Đi đi, cho tên đó biết tay đi. "
Anh ta nghe xong liền khựng lại, khuôn mặt cũng dịu đi phần nào, anh đưa mắt ai oán nhìn cậu.
" Sao không cản tôi chứ? "
Khóe môi cậu giật liên hồi, thực tâm không tài nào nghĩ đến việc này.
Là một bác sĩ, thế mà lại bị tâm thần sao?
Vừa rồi còn hùng hổ lắm, ngăn cản cũng không được, bảo cậu buông ra các kiểu, thế quái nào bây giờ lại hỏi tại sao cậu không cản?
Ơ kìa, anh ta có bị điên không?
Xuân Thành cười nhẹ, nhướng mày nhìn anh ta.
" Tôi thấy anh nên đi làm việc đó, tôi ủng hộ anh! "
Vỹ Đạt đen mặt, vốn chỉ muốn làm màu một tí, cứ ngỡ cậu sẽ ngăn lại, nào ngờ lại ủng hộ nhiệt tình thế này...
Anh khẽ thở dài, đôi mắt đen láy ẩn hiện sự bất lực.
Thật ra anh cũng rất muốn băm bổ tên Trần Hạo kia ra thành nghìn mảnh để trả thù cho cô, nhưng việc đó đâu có dễ dàng đến vậy?
Anh ngước mắt nhìn cậu, bỗng nghĩ ra gì đó liền khoác tay lên vai cậu kéo đi.
Xuân Thành ngơ ngác không kịp nói lời nào đã bị anh ta dắt đi, phút chốc đã ở dưới bãi đỗ xe.
Đứng trước xe của Vỹ Đạt, cậu chớp mắt ngây thơ nhìn anh.
" Gì đây? "
" Đi, chúng ta hãy đi mua quà cho cô Chu! Mừng cô ấy trở về! "
Cậu khẽ cong môi, nhìn tên đần độn trước mặt quả là rất nực cười.
Nhưng ý tưởng này của anh ta cũng khá hay.
Cậu chưa từng có dịp gặp mặt chính thức hay tặng quà để chúc mừng chuyện cô quay về.
Hôm nay đáng để thử chứ nhỉ?
Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng chui vào trong xe, bình thản thắt dây an toàn, khuôn mặt hiện rõ sự hào hứng.
" Let's go! "
[.....]
Thiên Vân sau khi nghe tin Bella bị tai nạn liền cùng Trần Dược và Yến Xuân đến bệnh viện, trên tay ai nấy đều cầm rất nhiều túi quà.
Vào phòng bệnh, Trần Dược nhìn đứa con trai yêu quý của mình đang nằm gục bên giường, trong lòng bỗng dấy lên nỗi xót xa.
Thằng bé này hiếm khi quan tâm đến một đứa con gái nào đó, trừ Chu Xuân Miên ba năm trước ra thì chưa từng quan hệ thân mật với bất kỳ ai.
Giờ đây lại vì một cô gái mà hết lòng lo lắng chăm sóc, xem ra cô đối với anh rất quan trọng.
Yến Xuân thấy cảnh tượng kia, trong lòng không khỏi cảm động.
Nhìn xem, tình yêu đôi lứa thật đẹp làm sao.
Cũng chả biết khi nào con trai của bà ta mới được như vậy, đến một con đàn bà mà cũng không làm gì được, đúng là thực dụng!
Nghe thấy tiếng mở cửa, Gia Khánh khẽ mở mắt, khuôn mặt tiều tụy phờ phạc khiến Thiên Vân nhìn thấy mà đau lòng.
Ả đặt đồ trên tay xuống bàn, cười thân thiện.
" Cô ấy đã tỉnh chưa? "
Gia Khánh nhìn ả rồi lại nhìn sang cô, đôi mắt nâu trầm lộ rõ vẻ bất lực.
" Vẫn chưa..."
Ả khẽ thở dài, đi đến vỗ vai anh an ủi.
" Đừng lo, rồi sẽ ổn thôi. "
Anh khẽ gật đầu, nhìn sang phía cha mình, khóe môi khẽ nhếch.
" Cha đến đây làm gì? Còn chuyện công ty... "
" Công việc để sau, ông già này đến đây để thăm con dâu không được sao? "
Anh phì cười, lâu lắm rồi cha anh mới vui tính như vậy.
Đã chấp nhận cô là con dâu rồi sao? Nhanh thật...Anh cứ nghĩ sẽ khó khăn lắm chứ?
Yến Xuân bước đến bên giường bệnh, nắm lấy tay cô, đôi mắt rơm rớm nước.
" Con nghe rồi đấy, Trần gia đã nhận con là con dâu rồi, có phải con nên tỉnh lại mà chào cha mẹ chồng một tiếng không? "
Đáp lại bà là một sự im lặng nghe đến mủi lòng.
Thật ra cô đã tỉnh rồi, chỉ đang diễn kịch xem bọn họ sẽ làm gì, nào ngờ lại được chứng kiến màn diễn tuồng độc nhất vô nhị của Trần phu nhân chứ?
Cô muốn cười lắm, nhưng phải cố kìm nén!
Không được cười, như vậy sẽ hỏng chuyện...
Cảm nhận được tay cô bất ngờ cử động, Yến Xuân giật mình la lên.
" Con bé...vừa cử động! Tỉnh rồi! "
Gia Khánh phút chốc mừng rỡ, quýnh quáng đi tìm bác sĩ đến.
Chưa đầy năm phút sau, Vỹ Đạt nhanh chóng chạy đến.
Bella mở nhẹ mắt, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến cô bất giác nhíu mày.
Phía trước lờ mờ xuất hiện hình bóng quen thuộc, cô như điếng người khi nhận ra đó chính là Vỹ Đạt...
Thấy biểu cảm kinh ngạc kia của cô, Vỹ Đạt khẽ nheo mắt.
Sao lại phản ứng như vậy chứ?
Cô không muốn gặp anh ta sao?
" Cô...ổn chứ? "
Cô vội trở lại trạng thái bình thường, gật nhẹ đầu.
Lại nhìn sang bên cạnh, Gia Khánh đang vui mừng đứng đó dịu dàng nhìn cô, anh thật sự rất muốn ôm chầm lấy cô ngay bây giờ.
Nhưng làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Cô đưa tay về phía anh, đôi môi trắng bệch khẽ cong lên, cô cười nhạt.
" Khánh..."
Chất giọng yếu ớt khản đặc kia của cô khiến lòng anh nặng trĩu.
Cô thành ra như vậy là tại anh cả...
Anh đã không bảo vệ được cho cô...
Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt dịu dàng.
Thiên Vân thấy cảnh tượng kia liền không kìm được cảm xúc trong lòng, sợ rằng sẽ bị phát hiện nên nhanh chóng nói.
" Con ra ngoài gọi cho Trần Hạo báo tin..."
Yến Xuân gật đầu, không mấy quan tâm đến ả ta, trước mắt bà nên diễn cho xong vở kịch này để lấy lòng con dâu tương lai.
Thiên Vân chạy nhanh ra ngoài cửa, đôi mắt phút chốc đượm buồn.
Ả vẫn chưa thể nào quên được anh, ả còn tình cảm với anh.
Việc thấy anh cùng cô hạnh phúc, ả chịu không nổi...
Có phải ả rất ích kỷ không?
Ả chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, chỉ muốn mọi thứ thuộc về mình, còn những người khác thì mặc kệ họ.
Ả khẽ thở dài, khi nào ả mới có thể đường đường chính chính trở thành một con người mới đây?
Ả muốn làm người tốt, nhưng xem ra phải chờ thêm thời gian rồi...
Trong phòng, Trần Dược tiến đến gần cô, giọng khàn khàn vang lên.
" Con thấy thế nào? Mệt ở đâu cứ nói với bác sĩ. "
Cô khẽ cười.
" Cảm ơn mọi người đã cất công đến đây... "
Yến Xuân liền nhanh chóng nói, chất giọng run run.
" Mọi người cũng vì lo cho con, dù gì con cũng là con dâu tương lai của Trần gia, làm sao không quan tâm được chứ? "
Nhìn màn ảnh gia đình hạnh phúc trước mặt khiến Vỹ Đạt có chút không thoải mái, anh ta khẽ hắng giọng.
" Được rồi, tôi sẽ kiểm tra lại cho cô ấy, làm phiền mọi người ra ngoài đợi một chút... "
Ai nấy đều im lặng rời đi, để lại Vỹ Đạt và Bella một mình trong phòng.
Cô nhìn anh ta, cười gượng gạo.
" Bác sĩ, tôi thấy khỏe rồi, anh không cần kiểm tra nữa..."
Vỹ Đạt nhíu mày nhìn cô, trong lòng dấy lên một cỗ khó chịu.
" Cô Chu, cô đây là muốn né tránh tôi sao? "
" Tôi biết cô là ai, cô đừng giả vờ như vậy nữa, tôi thấy không vui lắm..."
[......]
Còn!
Bình luận facebook