Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Nước đi mạo hiểm
" Tên khốn!!! "
Gia Khánh nhào tới định vồ lấy cậu như một con thú hoang khát máu, đôi mắt như rực lửa trông rất đáng sợ.
Vương Xuân Thành hốt hoảng né tránh, núp sau lưng cô, chất giọng yếu ớt cầu xin.
" Thiếu gia tha mạng! Tôi biết sai rồi! "
Anh dường như không có ý định sẽ dừng lại, cơn thịnh nộ trong người đã bùng nổ, khó mà dập tắt được.
Bella bị cậu bấu chặt lấy hai vai liền bất giác nhíu mày, lúc sau khẽ thở dài.
" Được rồi, tha cho cậu ấy đi. Lần sau tốt nhất đừng nên lập lại chuyện này. "
Cậu gật đầu lia lịa, khuôn mặt tái xanh, đôi mắt hiện rõ sự biết lỗi.
Gia Khánh phồng hai bên má, phụng phịu như đứa trẻ con.
" Nhưng mà cậu ta đã làm ra chuyện động trời như vậy, phải trừng trị! "
Cô xua tay, tặc lưỡi cho qua.
" Được rồi, em đói rồi, ăn thôi. "
Cô nói rồi liền đi đến ngồi vào bàn ăn, Xuân Thành cũng rụt rè theo sau.
Anh đành ngậm đắng nuốt cay mà ngồi xuống cạnh cô, uất hận nhìn cậu.
Trên bàn ăn toàn là những món ngon bắt mắt, lại còn là món cô thích, sau chừng ấy năm mà cậu vẫn còn nhớ, đúng là một đầy tớ trung thành!
Cô dùng đũa gấp một miếng cá chiên xào chua ngọt bỏ vào miệng, đôi mắt bỗng long lanh ánh nước.
" Vẫn như xưa..."
Mùi vị này vẫn như xưa, không hề thay đổi, vẫn rất ngon...
Đúng là mùi vị cô thích rồi, không lẫn đi đâu được!
Anh thấy được biểu cảm của cô liền thấy lạ.
Ngon đến mức khóc luôn sao?
Xem ra anh nên học hỏi thêm từ Xuân Thành rồi...
" Cảm ơn cậu, đồ ăn rất ngon. "
" Không có gì. Cô vui là được. "
Xuân Thành cười tít mắt, trong lòng vui sướng không thôi.
Cuối cùng cậu cũng đã làm được chút chuyện có ích cho cô rồi.
" Chu tiểu thư...Mừng cô trở về! "
Cô nhìn cậu, im lặng không nói gì, phút chốc ôm chầm lấy cậu.
Gia Khánh đứng bên cạnh bất ngờ đến mức không đứng vững, suýt nữa thì té ngửa ra.
" A Thành, cảm ơn..."
Cậu bất động, cứng đơ người như pho tượng.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc này...
Hai tay đang buông lỏng từ từ đưa lên, vỗ vỗ lưng cô.
" Tôi mới phải cảm ơn cô, cảm ơn vì đã đối xử tốt với tôi..."
Lời cậu nói nhẹ như lông vũ, ấm áp ngọt ngào đến lạ.
Cô cười nhạt, buông cậu ra.
" Được rồi, về đi. Hẹn gặp lại..."
Cậu cúi đầu chào anh và cô rồi nhanh chóng vào xe chạy đi.
Cô bất giác thấy lạnh tóc gáy, vội nhìn sang bên cạnh.
Gia Khánh mặt mày méo mó khó coi, trên trán đã nổi đầy hắc tuyến.
Anh đanh mặt lại, chất giọng khàn khàn chứa đầy lửa hận vang lên đều đều.
" Tình tứ quá nhỉ? "
Cô gượng cười, vỗ vai anh.
" Chỉ là một cái ôm thôi! Đồng chí đừng tức giận thế chứ..."
Anh im lặng nhìn cô, lúc sau lại bất ngờ chiếm lấy môi cô.
Lại nữa rồi!
Anh mạnh bạo gặm nhấm môi cô, hút cạn mật ngọt nơi khoang miệng, dày vò môi cô đến mức sưng đỏ lên.
Cảm nhận được hô hấp đang dần khó khăn, cô cố gắng vùng vẫy khỏi anh.
Anh luyến tiếc rời môi cô, đáy mắt chứa đầy dục vọng.
" Bé con, em chỉ được tình tứ với mỗi mình anh thôi...".
Cô thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng lên, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã biết.
Chỉ một nụ hôn thôi mà anh đã chịu không nổi rồi, kẻ dưới thân đã ngóc đầu dậy từ bao giờ.
Anh bế phốc cô lên, tiến thẳng lên lầu.
Cô dường như hiểu được số phận của mình, nằm im trên tay anh, chuẩn bị tinh thần cho những việc sắp xảy ra.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, làm sao trốn tránh được chứ?
Lại một cuộc chiến kịch liệt rồi...
[......]
Ngày hôm nay là sinh nhật của Thụy Mỹ Yên, người mẹ ruột năm nào của cô.
Cô nhân dịp này trở về Chu gia, xem ra khá mạo hiểm.
Nhưng không sao, nguy hiểm đến mấy cô cũng không sợ, bởi cô đã từng chết đi sống lại rất nhiều lần rồi.
Còn thứ gì trên đời này mà cô chưa từng gặp cơ chứ?
Cô vận một bộ sườn sám màu đỏ truyền thống, làm tôn lên được vóc dáng tuyệt mỹ của cô.
Sự xinh đẹp hoàn hảo kia khiến Gia Khánh không khỏi xao xuyến.
Đúng là vợ anh!
Anh bước đến ôm cô từ phía sau, cúi đầu hít lấy mùi hương ở cổ cô.
" Em muốn đến đó một mình thật sao? "
" Em sẽ không sao đấy chứ? "
Cô suy nghĩ một lúc liền bắt đầu nũng nịu.
" Em nghĩ lại rồi, anh đi với em đi, em sợ..."
Khỏi phải nói, hành động đáng yêu bất ngờ kia của cô khiến anh có chút kích động.
Anh ho khan, khuôn mặt phút chốc đỏ như trái cà chua chín muồi.
Cô cười đắc ý, véo má anh một cái.
" Đùa thôi, em ổn mà! Yên tâm, em sẽ sống sót trở về! "
Anh khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên má cô.
" Anh đợi em. "
" À này, em đã đeo camera vào chưa? "
Cô gật đầu, chỉ tay vào một chiếc cúc màu đen.
" Nó ở đây, anh yên tâm rồi chứ? "
" Đi đi, cố lên! "
Cô chào tạm biệt anh, lên chiếc Bugatti La Voatio Noire của mình mà rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng đến trước cổng lớn Chu gia, cánh cửa xe khẽ hé mở, thân ảnh quyến rũ bước xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn tòa biệt thự quen thuộc trước mặt, trong lòng phút chốc nặng trĩu.
Về rồi...
Nhà cũ của cô...
Cô hiên ngang đứng trước cổng lớn, mắt hướng về phía trước, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Tên bảo vệ đi đến, nghi hoặc nhìn cô.
" Cô tìm ai? "
Cô khẽ cười ngây ngô, chất giọng thánh thót êm dịu dễ nghe.
" Phiền chú thông báo với Chu Lực Vinh và Thụy Mỹ Yên biết..."
" Con gái yêu của họ về rồi. "
[......]
Còn!
Gia Khánh nhào tới định vồ lấy cậu như một con thú hoang khát máu, đôi mắt như rực lửa trông rất đáng sợ.
Vương Xuân Thành hốt hoảng né tránh, núp sau lưng cô, chất giọng yếu ớt cầu xin.
" Thiếu gia tha mạng! Tôi biết sai rồi! "
Anh dường như không có ý định sẽ dừng lại, cơn thịnh nộ trong người đã bùng nổ, khó mà dập tắt được.
Bella bị cậu bấu chặt lấy hai vai liền bất giác nhíu mày, lúc sau khẽ thở dài.
" Được rồi, tha cho cậu ấy đi. Lần sau tốt nhất đừng nên lập lại chuyện này. "
Cậu gật đầu lia lịa, khuôn mặt tái xanh, đôi mắt hiện rõ sự biết lỗi.
Gia Khánh phồng hai bên má, phụng phịu như đứa trẻ con.
" Nhưng mà cậu ta đã làm ra chuyện động trời như vậy, phải trừng trị! "
Cô xua tay, tặc lưỡi cho qua.
" Được rồi, em đói rồi, ăn thôi. "
Cô nói rồi liền đi đến ngồi vào bàn ăn, Xuân Thành cũng rụt rè theo sau.
Anh đành ngậm đắng nuốt cay mà ngồi xuống cạnh cô, uất hận nhìn cậu.
Trên bàn ăn toàn là những món ngon bắt mắt, lại còn là món cô thích, sau chừng ấy năm mà cậu vẫn còn nhớ, đúng là một đầy tớ trung thành!
Cô dùng đũa gấp một miếng cá chiên xào chua ngọt bỏ vào miệng, đôi mắt bỗng long lanh ánh nước.
" Vẫn như xưa..."
Mùi vị này vẫn như xưa, không hề thay đổi, vẫn rất ngon...
Đúng là mùi vị cô thích rồi, không lẫn đi đâu được!
Anh thấy được biểu cảm của cô liền thấy lạ.
Ngon đến mức khóc luôn sao?
Xem ra anh nên học hỏi thêm từ Xuân Thành rồi...
" Cảm ơn cậu, đồ ăn rất ngon. "
" Không có gì. Cô vui là được. "
Xuân Thành cười tít mắt, trong lòng vui sướng không thôi.
Cuối cùng cậu cũng đã làm được chút chuyện có ích cho cô rồi.
" Chu tiểu thư...Mừng cô trở về! "
Cô nhìn cậu, im lặng không nói gì, phút chốc ôm chầm lấy cậu.
Gia Khánh đứng bên cạnh bất ngờ đến mức không đứng vững, suýt nữa thì té ngửa ra.
" A Thành, cảm ơn..."
Cậu bất động, cứng đơ người như pho tượng.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc này...
Hai tay đang buông lỏng từ từ đưa lên, vỗ vỗ lưng cô.
" Tôi mới phải cảm ơn cô, cảm ơn vì đã đối xử tốt với tôi..."
Lời cậu nói nhẹ như lông vũ, ấm áp ngọt ngào đến lạ.
Cô cười nhạt, buông cậu ra.
" Được rồi, về đi. Hẹn gặp lại..."
Cậu cúi đầu chào anh và cô rồi nhanh chóng vào xe chạy đi.
Cô bất giác thấy lạnh tóc gáy, vội nhìn sang bên cạnh.
Gia Khánh mặt mày méo mó khó coi, trên trán đã nổi đầy hắc tuyến.
Anh đanh mặt lại, chất giọng khàn khàn chứa đầy lửa hận vang lên đều đều.
" Tình tứ quá nhỉ? "
Cô gượng cười, vỗ vai anh.
" Chỉ là một cái ôm thôi! Đồng chí đừng tức giận thế chứ..."
Anh im lặng nhìn cô, lúc sau lại bất ngờ chiếm lấy môi cô.
Lại nữa rồi!
Anh mạnh bạo gặm nhấm môi cô, hút cạn mật ngọt nơi khoang miệng, dày vò môi cô đến mức sưng đỏ lên.
Cảm nhận được hô hấp đang dần khó khăn, cô cố gắng vùng vẫy khỏi anh.
Anh luyến tiếc rời môi cô, đáy mắt chứa đầy dục vọng.
" Bé con, em chỉ được tình tứ với mỗi mình anh thôi...".
Cô thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng lên, gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã biết.
Chỉ một nụ hôn thôi mà anh đã chịu không nổi rồi, kẻ dưới thân đã ngóc đầu dậy từ bao giờ.
Anh bế phốc cô lên, tiến thẳng lên lầu.
Cô dường như hiểu được số phận của mình, nằm im trên tay anh, chuẩn bị tinh thần cho những việc sắp xảy ra.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, làm sao trốn tránh được chứ?
Lại một cuộc chiến kịch liệt rồi...
[......]
Ngày hôm nay là sinh nhật của Thụy Mỹ Yên, người mẹ ruột năm nào của cô.
Cô nhân dịp này trở về Chu gia, xem ra khá mạo hiểm.
Nhưng không sao, nguy hiểm đến mấy cô cũng không sợ, bởi cô đã từng chết đi sống lại rất nhiều lần rồi.
Còn thứ gì trên đời này mà cô chưa từng gặp cơ chứ?
Cô vận một bộ sườn sám màu đỏ truyền thống, làm tôn lên được vóc dáng tuyệt mỹ của cô.
Sự xinh đẹp hoàn hảo kia khiến Gia Khánh không khỏi xao xuyến.
Đúng là vợ anh!
Anh bước đến ôm cô từ phía sau, cúi đầu hít lấy mùi hương ở cổ cô.
" Em muốn đến đó một mình thật sao? "
" Em sẽ không sao đấy chứ? "
Cô suy nghĩ một lúc liền bắt đầu nũng nịu.
" Em nghĩ lại rồi, anh đi với em đi, em sợ..."
Khỏi phải nói, hành động đáng yêu bất ngờ kia của cô khiến anh có chút kích động.
Anh ho khan, khuôn mặt phút chốc đỏ như trái cà chua chín muồi.
Cô cười đắc ý, véo má anh một cái.
" Đùa thôi, em ổn mà! Yên tâm, em sẽ sống sót trở về! "
Anh khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên má cô.
" Anh đợi em. "
" À này, em đã đeo camera vào chưa? "
Cô gật đầu, chỉ tay vào một chiếc cúc màu đen.
" Nó ở đây, anh yên tâm rồi chứ? "
" Đi đi, cố lên! "
Cô chào tạm biệt anh, lên chiếc Bugatti La Voatio Noire của mình mà rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng đến trước cổng lớn Chu gia, cánh cửa xe khẽ hé mở, thân ảnh quyến rũ bước xuống.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn tòa biệt thự quen thuộc trước mặt, trong lòng phút chốc nặng trĩu.
Về rồi...
Nhà cũ của cô...
Cô hiên ngang đứng trước cổng lớn, mắt hướng về phía trước, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Tên bảo vệ đi đến, nghi hoặc nhìn cô.
" Cô tìm ai? "
Cô khẽ cười ngây ngô, chất giọng thánh thót êm dịu dễ nghe.
" Phiền chú thông báo với Chu Lực Vinh và Thụy Mỹ Yên biết..."
" Con gái yêu của họ về rồi. "
[......]
Còn!
Bình luận facebook