Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Bắt tay hợp tác
" Cô gọi tôi ra đây để làm gì? "
" Đương nhiên là để nói chuyện. "
Bella nhấp một ngụm trà cho nhuận họng rồi liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Dạo gần đây ả ta trông rất tiều tụy, không còn dáng vẻ tự tin tươi vui như trước.
Thiên Vân ngán ngẩm nhìn ly cà phê trong tay, giờ đây ả đã không còn hứng thú với bất kì chuyện gì hay với bất kì ai, ngay cả nói chuyện ả cũng chẳng muốn mở miệng hé một lời.
" Có chuyện này tôi muốn nhờ cô..."
Thiên Vân cười nhạt, đôi mắt hờ hững nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch.
" Một người cao cao tại thượng như cô mà cần một kẻ nhỏ bé kém cỏi như tôi giúp đỡ sao? "
Cô cong môi, mắt hướng nhìn ra phía cửa sổ, nơi có dòng người qua lại tấp nập nhộn nhịp.
Sau bao nhiêu năm vẫn thế, thành phố này vẫn náo nhiệt, kẻ qua người lại luôn vui vẻ cùng nhau cười đùa, cùng trò chuyện chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
Nhưng họ hoàn toàn không nhớ gì đến những thứ họ đã nói, đã làm với người khác. Họ không nhớ những gì đã phỉ báng cô vào ba năm về trước, khinh thường cô là kẻ xấu xí bị cha mẹ ruồng bỏ, bị người chồng duy nhất phản bội.
Cũng có thể đến cái tên Chu Xuân Miên bây giờ đối với họ cũng là một thứ rất đỗi lạ lẫm.
Cô gọi Thiên Vân đến đây là muốn nói hết sự thật cho ả ta nghe, cô tin rằng ả sẽ giúp cô trong kế hoạch sắp tới.
Nhưng nếu ả phản bội cô thì sao?
Không, bây giờ Trần Hạo không là gì đối với ả, hắn chỉ đơn giản là một kẻ hám danh hám lợi, là người mà ả gọi là chồng trên danh nghĩa.
Ả cũng đã làm quá nhiều chuyện ác, bây giờ nếu có cơ hội, ả nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm bằng mọi giá.
" Thiên Vân, tôi là..."
Cô mím môi suy nghĩ thật kỹ lưỡng trước khi nói hết tất cả, lúc sau khẽ thở dài thành tiếng, mi mắt khẽ khàng trĩu xuống.
" Tôi là Chu Xuân Miên. "
Câu nói kia cơ hồ như xoáy thẳng vào tâm can của Thiên Vân, hai bên tai bỗng ù lên, xung quanh thời gian như ngừng lại, trước mắt ả bỗng chốc tối sầm lại.
Một điều ả không thể ngờ tới, người ngồi trước mặt mình đây chính là Chu Xuân Miên ba năm về trước, người mà ả đã hãm hại, người khiến ả cảm thấy hối hận trước những gì ả làm, người mà ả đã giúp che giấu đi mọi sự thật, mọi tung tích, giúp cô đến một nơi khác để sống một cuộc sống an toàn hạnh phúc tốt đẹp hơn.
Sự dằn vặt đã lắng xuống bấy lâu nay lại một lần nữa trỗi dậy, ả bắt đầu cảm thấy có lỗi với cô, cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình.
" Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp làm mưa làm gió khắp thành phố hơn bốn tháng nay lại chính là Chu Xuân Miên sao? "
" Cô diễn kịch cũng tài thật, hoàn toàn không để lộ ra một chút sơ hở gì, hèn gì không ai có thể nắm được thóp của cô. "
" Cô quay lại đây là để trả thù sao? "
Quả nhiên Thiên Vân rất thông minh, chưa gì ả đã đoán ra được hết những tâm tư của cô.
" Hôm nay cô gọi tôi đến đây cũng là để trả thù sao? "
" Cô muốn trực tiếp giết chết tôi sao? "
Cô nghệch mặt nhìn Thiên Vân, vài giây sau lại bật cười ngạo nghễ.
Thiên Vân nhíu chặt chân mày nhìn cô, người phụ nữ này từ trước đến giờ ả chưa từng thấy được điểm yếu của cô, từng biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp kia rất đỗi khó hiểu.
Tâm tư của cô quá đỗi phức tạp, khiến đối phương không thể nào nắm bắt kịp được.
" Tôi nói việc này cho cô là vì tôi tin cô sẽ giúp được cho tôi. "
" Giúp gì cơ? "
Cô đưa tay với lấy ly trà, nhấp một ngụm cho nhuận họng rồi nói tiếp.
" Giúp tôi lật đổ Chu Lực Vinh. "
" Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? "
Bella cười nhạt, đôi mắt chứa đầy ẩn ý.
" Tôi chắc chắn rằng cô đã biết được rằng Trần Hạo đang làm việc cho Chu Lực Vinh, đúng chứ? "
Thiên Vân có chút chột dạ, khựng người lại một lúc rồi nhướng mày nghi hoặc nhìn cô.
" Cô theo dõi tôi sao? "
" Tôi chỉ nói những gì mình biết, hoàn toàn không có ác ý gì. "
Nói đoạn, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm hình đưa đến đặt trước mặt ả.
" Thuộc hạ của tôi khi theo dõi Trần Hạo có chụp lại được khoảnh khắc này, người trong hình chẳng phải là cô sao? "
Thiên Vân nhìn vào bức ảnh trước mắt mình, lúc sau cười ngây ngô.
" Đúng là tôi có theo dõi hắn..."
" Cô cũng rất gan dạ đấy nhỉ? Tự thân đi theo dõi hành tung của chồng mình, cô không sợ nếu hắn phát hiện ra sẽ làm gì đó với cô sao? "
Sợ sao? Ả cần gì phải sợ?
Ả bây giờ đã không còn gì để mất, dù có là tính mạng ả cũng chẳng cần nữa.
" Thì sao chứ? Tôi sợ hắn thì được gì? "
" Làm người mà cứ sợ sệt rụt rè như một con thỏ đế thì làm được gì? Sống như vậy chẳng phải vô nghĩa quá sao? "
Cô nheo đuôi mắt nhìn ả, người phụ nữ này ăn nói cũng mạnh miệng đấy, cũng có khí chất.
Vậy mà bấy lâu nay cô luôn xem ả như một kẻ yểu điệu thục nữ, chân yếu tay mềm. Bây giờ đã được sáng tỏ rồi, ả có bản lĩnh hơn cô nghĩ.
" Nói hay lắm. "
" Vậy cô có đồng ý giúp tôi không? "
Thiên Vân suy nghĩ hồi lâu rồi đáp lời.
" Vậy kế hoạch là gì? "
Cô vui mừng khi nhận được lời đồng ý của Thiên Vân, khuôn mặt hiện rõ sự phấn khích.
" Cô biết được những gì mà Trần Hạo đang làm? Nói hết ra cho tôi nghe. "
Thiên Vân mím môi, chần chừ không biết có nên nói hay không.
Thấy được sự khó xử kia của ả, cô hiểu ý liền lên tiếng.
" Cô cứ yên tâm, sau này nếu có mệnh hệ gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô chu toàn! "
Thiên Vân nghệch mặt nhìn cô, lúc sau khẽ bật cười.
" Tôi không sợ phải đối mặt với nguy hiểm. "
" Tôi chỉ sợ sau khi cô nghe được sự thật sẽ ngất xỉu mà thôi..."
[.........]
Còn!
" Đương nhiên là để nói chuyện. "
Bella nhấp một ngụm trà cho nhuận họng rồi liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
Dạo gần đây ả ta trông rất tiều tụy, không còn dáng vẻ tự tin tươi vui như trước.
Thiên Vân ngán ngẩm nhìn ly cà phê trong tay, giờ đây ả đã không còn hứng thú với bất kì chuyện gì hay với bất kì ai, ngay cả nói chuyện ả cũng chẳng muốn mở miệng hé một lời.
" Có chuyện này tôi muốn nhờ cô..."
Thiên Vân cười nhạt, đôi mắt hờ hững nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch.
" Một người cao cao tại thượng như cô mà cần một kẻ nhỏ bé kém cỏi như tôi giúp đỡ sao? "
Cô cong môi, mắt hướng nhìn ra phía cửa sổ, nơi có dòng người qua lại tấp nập nhộn nhịp.
Sau bao nhiêu năm vẫn thế, thành phố này vẫn náo nhiệt, kẻ qua người lại luôn vui vẻ cùng nhau cười đùa, cùng trò chuyện chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
Nhưng họ hoàn toàn không nhớ gì đến những thứ họ đã nói, đã làm với người khác. Họ không nhớ những gì đã phỉ báng cô vào ba năm về trước, khinh thường cô là kẻ xấu xí bị cha mẹ ruồng bỏ, bị người chồng duy nhất phản bội.
Cũng có thể đến cái tên Chu Xuân Miên bây giờ đối với họ cũng là một thứ rất đỗi lạ lẫm.
Cô gọi Thiên Vân đến đây là muốn nói hết sự thật cho ả ta nghe, cô tin rằng ả sẽ giúp cô trong kế hoạch sắp tới.
Nhưng nếu ả phản bội cô thì sao?
Không, bây giờ Trần Hạo không là gì đối với ả, hắn chỉ đơn giản là một kẻ hám danh hám lợi, là người mà ả gọi là chồng trên danh nghĩa.
Ả cũng đã làm quá nhiều chuyện ác, bây giờ nếu có cơ hội, ả nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm bằng mọi giá.
" Thiên Vân, tôi là..."
Cô mím môi suy nghĩ thật kỹ lưỡng trước khi nói hết tất cả, lúc sau khẽ thở dài thành tiếng, mi mắt khẽ khàng trĩu xuống.
" Tôi là Chu Xuân Miên. "
Câu nói kia cơ hồ như xoáy thẳng vào tâm can của Thiên Vân, hai bên tai bỗng ù lên, xung quanh thời gian như ngừng lại, trước mắt ả bỗng chốc tối sầm lại.
Một điều ả không thể ngờ tới, người ngồi trước mặt mình đây chính là Chu Xuân Miên ba năm về trước, người mà ả đã hãm hại, người khiến ả cảm thấy hối hận trước những gì ả làm, người mà ả đã giúp che giấu đi mọi sự thật, mọi tung tích, giúp cô đến một nơi khác để sống một cuộc sống an toàn hạnh phúc tốt đẹp hơn.
Sự dằn vặt đã lắng xuống bấy lâu nay lại một lần nữa trỗi dậy, ả bắt đầu cảm thấy có lỗi với cô, cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình.
" Hóa ra người phụ nữ xinh đẹp làm mưa làm gió khắp thành phố hơn bốn tháng nay lại chính là Chu Xuân Miên sao? "
" Cô diễn kịch cũng tài thật, hoàn toàn không để lộ ra một chút sơ hở gì, hèn gì không ai có thể nắm được thóp của cô. "
" Cô quay lại đây là để trả thù sao? "
Quả nhiên Thiên Vân rất thông minh, chưa gì ả đã đoán ra được hết những tâm tư của cô.
" Hôm nay cô gọi tôi đến đây cũng là để trả thù sao? "
" Cô muốn trực tiếp giết chết tôi sao? "
Cô nghệch mặt nhìn Thiên Vân, vài giây sau lại bật cười ngạo nghễ.
Thiên Vân nhíu chặt chân mày nhìn cô, người phụ nữ này từ trước đến giờ ả chưa từng thấy được điểm yếu của cô, từng biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp kia rất đỗi khó hiểu.
Tâm tư của cô quá đỗi phức tạp, khiến đối phương không thể nào nắm bắt kịp được.
" Tôi nói việc này cho cô là vì tôi tin cô sẽ giúp được cho tôi. "
" Giúp gì cơ? "
Cô đưa tay với lấy ly trà, nhấp một ngụm cho nhuận họng rồi nói tiếp.
" Giúp tôi lật đổ Chu Lực Vinh. "
" Chuyện này thì liên quan gì đến tôi? "
Bella cười nhạt, đôi mắt chứa đầy ẩn ý.
" Tôi chắc chắn rằng cô đã biết được rằng Trần Hạo đang làm việc cho Chu Lực Vinh, đúng chứ? "
Thiên Vân có chút chột dạ, khựng người lại một lúc rồi nhướng mày nghi hoặc nhìn cô.
" Cô theo dõi tôi sao? "
" Tôi chỉ nói những gì mình biết, hoàn toàn không có ác ý gì. "
Nói đoạn, cô lấy từ trong túi xách ra một tấm hình đưa đến đặt trước mặt ả.
" Thuộc hạ của tôi khi theo dõi Trần Hạo có chụp lại được khoảnh khắc này, người trong hình chẳng phải là cô sao? "
Thiên Vân nhìn vào bức ảnh trước mắt mình, lúc sau cười ngây ngô.
" Đúng là tôi có theo dõi hắn..."
" Cô cũng rất gan dạ đấy nhỉ? Tự thân đi theo dõi hành tung của chồng mình, cô không sợ nếu hắn phát hiện ra sẽ làm gì đó với cô sao? "
Sợ sao? Ả cần gì phải sợ?
Ả bây giờ đã không còn gì để mất, dù có là tính mạng ả cũng chẳng cần nữa.
" Thì sao chứ? Tôi sợ hắn thì được gì? "
" Làm người mà cứ sợ sệt rụt rè như một con thỏ đế thì làm được gì? Sống như vậy chẳng phải vô nghĩa quá sao? "
Cô nheo đuôi mắt nhìn ả, người phụ nữ này ăn nói cũng mạnh miệng đấy, cũng có khí chất.
Vậy mà bấy lâu nay cô luôn xem ả như một kẻ yểu điệu thục nữ, chân yếu tay mềm. Bây giờ đã được sáng tỏ rồi, ả có bản lĩnh hơn cô nghĩ.
" Nói hay lắm. "
" Vậy cô có đồng ý giúp tôi không? "
Thiên Vân suy nghĩ hồi lâu rồi đáp lời.
" Vậy kế hoạch là gì? "
Cô vui mừng khi nhận được lời đồng ý của Thiên Vân, khuôn mặt hiện rõ sự phấn khích.
" Cô biết được những gì mà Trần Hạo đang làm? Nói hết ra cho tôi nghe. "
Thiên Vân mím môi, chần chừ không biết có nên nói hay không.
Thấy được sự khó xử kia của ả, cô hiểu ý liền lên tiếng.
" Cô cứ yên tâm, sau này nếu có mệnh hệ gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô chu toàn! "
Thiên Vân nghệch mặt nhìn cô, lúc sau khẽ bật cười.
" Tôi không sợ phải đối mặt với nguy hiểm. "
" Tôi chỉ sợ sau khi cô nghe được sự thật sẽ ngất xỉu mà thôi..."
[.........]
Còn!
Bình luận facebook