1.
Màn biểu diễn tài năng trong cung yến đã khiến ta trở nên nổi tiếng.
Xe ngựa về đến cửa phủ, mẫu thân liền rút gậy ra, nhằm ta mà đánh.
" Nha đầu ch.ết tiệt, thể diện của phủ tướng quân đều bị con làm mất sạch rồi! "
Mẫu thân vừa mắng vừa cầm gậy đuổi theo ta.
Ta ngã phịch một cái, quỳ xuống đất, mở miệng nhận sai.
" A nương, con sai rồi, con không dám như thế nữa "
Nhưng mẫu thân ta sớm đã không tin mấy lời bịa bạch đó của ta nữa.
Tẩu tẩu liều mạng ngăn mẫu thân ta lại, nhưng bà vẫn đạp ta vài cái.
" Với lần biểu hiện này của muội trong cung, vị trí thái tử phi đó thì đừng hòng có được "
Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?
Ta quỳ trước mặt mẫu thân, trên mặt đau buồn nhưng trong lòng thì mừng thầm.
Thể diện phủ tướng quân hôm nay coi như không xem là mất một cách uổng phí.
Không ngờ, mẫu thân ta đổi giọng, đau lòng nói:
" Nhiều nhất thì chỉ có thể vào Đông cung làm trắc phi mà thôi "
Cảm giác tội lỗi trong lòng giờ đây biến mất không dấu vết.
Ta thở dài một cái rồi đứng dậy.
" Con cũng đã thế này rồi, thái tử còn nguyện ý cưới con. Khẩu vị của ngài ấy cũng quá tùy ý rồi nhỉ "
Lẩm bẩm vài câu xong mới chợt nhận ra mình lỡ lời, ta liền bay lên nóc nhà, ung dung ngồi đó nhìn mẫu thân ta tức giận đến phát điên.
Mẫu thân ta không đánh nổi ta nữa, tức đến giậm chân tại chỗ.
" Nha đầu ch.ết tiệt, con mà còn nói mấy lời như vậy nữa thì coi chừng ta xét nát cái miệng con ra đấy "
Tẩu tẩu đỡ mẫu thân ta ngồi xuống, nhẹ nhàng an ủi :
" Mẫu thân, Ngôn nhi tiêu dao thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, tự có cốt khí riêng của mình, khuê các nữ tử bình thường không thể so bì được "
Không hổ danh là tẩu tẩu của ta, nói được thì cứ nói thêm vài câu vậy.
Ta nhếch miệng cười ngốc nghếch .
" Tẩu tẩu, con người ta đã tốt đến vậy, tỷ đem ca ca của tỷ gả cho ta có được không? "
Mẫu thân vươn tay nắm lấy cây gậy đập về phía ta, ta nhẹ nhàng né được.
" Con cứ né đi. Diệp gia đem khuê nữ tốt như vậy gả đến nhà chúng ta, sao chúng ta có thể lấy oán báo ân, để con hại nhà người ta được? Con nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! "
Dựa vào cái gì chứ, ta cũng đâu có phạm gia quy nhà nào đâu.
Ta oán thầm trong lòng, vừa lúc đó thì xe ngựa Diệp gia lại dừng trước phủ .
Một nam nhân bước ra từ trong xe.
Mặt như tạc ngọc, mi mục như hoạ, theo ánh chiều tà đi về hướng ta..
Ta đứng không vững, trượt ngã từ trên nóc nhà xuống, như được sắp đặt sẵn sẽ ngã vào lòng huynh ấy.
Sắc mặt huynh ấy thay đổi, bước chân chậm lại, bay người lên đón lấy ta.
Bốn mắt nhìn nhau, tai huynh ấy đỏ ửng.
Ta nắm lấy vạt áo huynh ấy, nhẹ giọng nói:
" Ơn cứu mạng của Diệp gia ca ca, tiểu nữ tử chẳng có gì đền đáp, chi bằng lấy thân ta báo đáp nhé "
Lời vừa dứt, giọng của mẫu thân ta ở phía sau như tiếng sét đánh bên tai.
" Nha đầu ch.ết tiệt, con cách xa Diệp Thần ra cho ta, nhìn xem con doạ người ta sợ rồi kìa! "
Thân thể Diệp Thần bỗng run lên, cả cơ thể ta ngã xuống đất.
Mất mặt quá!
Còn mất mặt hơn cả màn biểu diễn dùng ngực đập đá trong cung yến nữa.
2.
Mẫu thân ta luôn cảm thấy tính cách ta quá hoang dã, không giống một cô nương.
Nhưng chuyện này cũng đâu thể hoàn toàn trách ta được chứ!
Ta từ nhỏ đã theo phụ thân sống ở nơi lạnh thấu xương như Sóc Bắc, ngày ngày nhìn thấy cảnh đao kiếm chém g.iết khắc nghiệt trên chiến trường.
Theo lời phụ thân kể, câu nói đầu tiên của ta khi còn nhỏ lại là " G.iết "
Ông ấy rất đắc ý, cũng vì vậy mà nuôi ta như nuôi một tên nam nhân.
Năm 9 tuổi ta đã có thể thuần phục được ngựa dữ.
10 tuổi luyện thành thục Bách Bộ Huyệt Dương tiễn pháp..
Thuần thục mười tám loại vũ khí.
15 tuổi theo phụ thân cùng huynh đệ xông pha chiến đấu, thập tử nhất sinh giữa núi thi thể.
Người dân ở Sóc Bắc ai lại không biết danh xưng của ta là" Thiết nương tử " chứ.
Nhưng từ khi về kinh thành, ta biến thành một con hổ mất đi móng vuốt.
Ta không biết gảy đàn thêu hoa. Thơ, từ, ca, phú, cũng không thông thuộc.
Ăn nói, tính cách đều tùy tiện, không chịu quản giáo.
Vậy nên vừa về kinh thành liền bị các khuê nữ quý tộc chế giễu.
Đúng là buồn cười!
Ta ở Sóc Bắc cưỡi ngựa, bắn cung, lấy đầu tướng cướp. Còn bọn họ, với đôi chân nhỏ kia sợ là đến đi còn đi không vững nữa ấy. Vậy mà vẫn còn mặt mũi cười nhạo ta?
Vốn dĩ ta cũng lười để ý đến bọn họ, nhưng chung quy thì da mặt mẫu thân ta cũng không dày như ta.
Vì để cứu vãn lại chút danh tiếng của ta, bà ấy đã từng thề sẽ bồi dưỡng ta thành một nữ nhân có cử chỉ ưu nhã, nhẹ nhàng ôn nhu, yểu điệu thục nữ.
Bát ăn cơm của ta bị đổi thành loại nhỏ nhất và cũng chỉ có thể ăn mỗi bữa một bát.
Mẫu thân ta nói, làm như vậy sẽ có thể dưỡng ra vòng eo nhỏ nhắn.
Giày của ta cũng bị đổi thành loại có cỡ nhỏ hơn.
Mẫu thân ta nói, làm như vậy khi đi lại sẽ tạo ra cảm giác hiền lành, thục nữ.
Bà ấy còn sai người thu lại trường kiếm, dao găm và áo giáp, thay vào đó lại ngày đêm cho người làm ra những bộ y phục hoa văn tươi tắn.
Thậm chí bà ấy còn bỏ ra của hồi môn của mình để làm cho ta cả một đầu đầy những trang sức đắt tiền.
Ta cả ngày đói lả mệt đến đầu óc quay mòng mòng, chân đi đôi giày cỡ nhỏ, đầu đội lư hương đi đi lại lại trong sân viện.
Chỉ cần có chút sơ xuất, mẫu thân sẽ không nương tay mà đánh ta.
Sau ba tháng bị hành hạ, mẫu thân đầy tự tin đưa ta đi dự cung yến.
Nhưng thật tiếc, ta lại dội gáo nước lạnh lên người bà ấy.
Thật ra, ta là cố ý làm vậy.
Ta thật sự không muốn gả cho thái tử .
Người trong lòng ta chỉ có Diệp Thần.
Nhưng mẫu thân lại nói ta không có quyền lựa chọn.
Ta vốn là đích nữ của tướng quân anh dũng, ta sinh ra được định sẵn chỉ có thể gả cho hoàng thất.
Lời nói, hành động không đoan trang, không thể làm được thái tử phi thì vẫn có thể an bài vào vị trí trắc phi.
Ta chau mày mím môi, hoang mang phát hiện khẩu vị của thái tử không hề tùy tiện, ngược lại còn rất tỉnh táo.
Hắn cưới không phải ta, mà là sự an ổn lâu dài của Sóc Bắc.
Như vậy, ta chẳng khác nào thứ đồ đem tới may mắn sao?
3.
Sau khi nghĩ kĩ những chuyện này, ta liền cảm thấy buồn rầu.
Đoạn tình cảm vô vọng này của ta, chưa kịp bắt đầu thì đã tiêu tan rồi.
Chàng thiếu niên mà ta luôn tâm tâm niệm niệm, không biết tương lai sẽ đối xử ôn nhu tình ý với ai nữa.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, liền cắn khoảng chục cân hạt dưa, cắn đến sùi cả bọt mép.
Tẩu tẩu đưa cung trang tới cho ta, giục ta tham gia yến hội của An Khang công chúa.
Ta chau mày, chẳng buồn quan tâm.
Ta đã nhìn thấy thiệp mời của An Khang công chúa, chỉ là sớm đã không còn tâm tư nghĩ tới chuyện này nữa.
Bản thân tệ hại đến vậy rồi, cuối cùng vẫn phải gả cho Thái tử.
Ta có lẽ đã đi vào đường cụt rồi.
Tẩu tẩu nhếch mày nhẹ cười, nói bên tai ta:
" Ca ca ta có thể cũng sẽ tham dự cung yến đó "
Đúng là tẩu tẩu của ta, rất hiểu ta!
Ta nhanh chóng xốc lại tinh thần, để tẩu tẩu giúp ta trang điểm.
Tiếp đó đem theo Cẩm Nguyệt vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ lỡ mất dịp gặp mặt Diệp Thần.
Không thể ăn, nhưng chỉ cần liếc vài cái cũng thoả cơn đói rồi.
Vì để bảo đảm sự thục nữ ưu nhã, trên xe ngựa ta đã lén ăn trước hai cái đùi gà.
Nào ngờ đến phủ công chúa, giả bộ ngồi nhâm nhi vài chục chén trà cũng chẳng thấy bóng dáng Diệp Thần đâu.
Ta không nhịn nổi bực tức trong người.
Cẩm Nguyệt mới để ý nhắc nhở ta:
" Tiểu thư, thiếu phu nhân ban nãy chỉ nói Diệp Thần đại nhân có thể sẽ đến, chứ không nói nhất định sẽ đến "
Ta tức đến muốn giậm chân tại chỗ, nhưng vẫn cố diễn ván bài đoan trang thục nữ, mặt cười chứ lòng không vui.
Đang lúc đang chán nản thì chợt bên tai vang lên tiếng cười.
" Ta cứ tưởng là ai chứ, hoá ra là Lâm tỷ tỷ biết biểu diễn xiếc "
Ta ngẩng đầu, bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ tử.
Lúc này đang nhìn ta với ánh mắt châm biếm.
Nàng ta là con gái của Binh Bộ Thượng Thư, Chu A Na.
Ta không muốn đáp lời nàng ta, nhưng trong lòng vẫn dâng trào tia lửa giận dữ.
Về kinh thành không bao lâu, lũ trẻ ở đầu phố bắt đầu truyền tai nhau bài ca dao về ta.
Không phải tán dương chiến công hiển hách của ta, mà là cười sức ăn của ta như trâu bò.
Một đám ăn mày vây quanh ta, ta đi đến đâu chúng liền đọc bài ca dao theo đến đó.
Cuối cùng ta dùng tay không đập chục viên gạch, bọn chúng mới biết sợ mà giải tán.
Bài ca dao đó là do Chu A Na làm ra.
" Lâm gia có một nữ trang như trâu, ăn cả một con lợn nái cũng không ngẩng được đầu lên "
Hừ, vậy mà nàng ta cũng nghĩ ra được.
Ta cũng đâu có ăn mất hạt cơm nào của nhà nàng ta chứ!
Ta tự thấy bản thân không đắc tội nàng ta, nhưng nàng ta lúc nào cũng muốn đối đầu với ta.
Tiệc cung yến lần trước, cũng chỉ có nàng ta cười to nhất.
Những lời nói khó nghe cứ lăn qua lăn lại trên miệng ta, khó khăn lắm mới nuốt được chúng xuống.
Ta thản nhiên đáp lời:
" Ta vốn dĩ đa tài đa nghệ, muội muội cả ngày đều ở trong khuê phòng, kiến thức hạn hẹp xét về tình có thể tha thứ "
Chu A Na khẽ cau mày, vẻ mặt giễu cợt càng lúc càng rõ.
" Hừ, thân là nữ tử, lời nói hành động không đoan trang, cử chỉ thô lỗ, thật là nực cười "
" Phụ dung phụ đức, ngươi làm được mấy điều? Với bộ dạng này, còn dám mơ đến Thái tử điện hạ? Thật khiến người ta chán ghét!"
Ồ, hoá ra nàng ta nhằm vào ta là vì điều này.
Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt khiêu khích, uể oải nói:
" Hết cách rồi, ai bảo ta có một phụ thân và ca ca lợi hại như thế chứ? Nếu muội thấy ghen tỵ với ta, bây giờ đi đầu thai chắc vẫn còn kịp đó "
Chu A Na bị ta chọc đến tái mặt tức giận, hừ lạnh đáp:
" Phủ tướng quân uy dũng đây chính là nổi danh gia quy tốt a"
" Lâm tiểu tướng quân còn cưới một người mất đi sự trong trắng như Diệp Lan Chỉ làm vợ, Lâm phủ trên dưới còn coi nàng ta như bảo bối nữa chứ "
" Sự khoan hậu như vậy, ta đúng là chưa từng nhìn thấy "
Tức ch.ết ta rồi, ăn nói như giật lông chân.
Nàng ta có thể vũ nhục ta, nhưng động đến tẩu tẩu thì ta sẽ cho nàng một trận nên thân!
Ta đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
" Tẩu tẩu ta ôn nhu hiền thục, thông thuộc lễ nghĩa. Vậy mà tẩu ấy lại bị tiện nhân vũ nhục, cảm thấy xấu hổ, thật là không may "
" Ngươi không đi mắng lũ cướp, lại đi chỉ trích một nữ tử yếu đuối. Đúng thật là xứng với họ của ngươi "
" Chu A Na, ngực phẳng không khe, ngu dốt như lợn "
Chu A Na bị ta mắng đến không ngẩng được đầu lên, mặt càng lúc càng biến sắc, giọng thé thé nói:
" Ch.ết đói là chuyện nhỏ, mất tr.inh mới là chuyện lớn "
" Từ xưa đến nay, tr.inh tiết luôn là thứ quý giá mà nữ tử cần phải gìn giữ, đã mất rồi sao còn mặt mũi sống tiếp chứ? "
Nhìn xung quanh, các quý nữ ai ai cũng có vẻ mặt tán thành.
Khái niệm tr.inh tiết đúng là thứ ch.ết tiệt!
Đó chẳng qua là thứ mà những tên văn nhân cũ nát mang ra để hù doạ nữ nhân.
Nhưng thật không ngờ tới, những người ủng hộ thứ đạo lý này lại là nữ nhân!
Thật là mỉa mai biết mấy!
Ta cười khẩy:
" Lũ cướp kia mới là người sai, tẩu ấy sai ở đâu chứ? Vì sao lại không thể sống tiếp? "
" Thứ nữ tử cần trân quý đâu chỉ có tr.inh tiết? "
" Chỉ là, loại người như ngươi, loại mà trong đầu không não, toàn r.áy tai, suốt ngày chỉ biết khoe thứ dưới lớp váy kia thôi "
Những lời nói của ta như tát vào mặt ả, nhưng dù có vậy cũng không thể giải tỏa nỗi hận trong lòng ta.
" Loại người ngu xuẩn như ngươi, dù có đến phủ tướng quân làm nha đầu rửa chân thì ta cũng không thèm"
" Đồ quê mùa thôn phụ nhà ngươi dám vũ nhục ta? "
Chu A Na đỏ mặt, mất hết ý tứ.
Nghiến răng nghiến lợi, muốn nhào lên đánh ta.
Nhưng ả sớm đã bị ta tóm lấy, thẳng tay tát vào mặt ả.
Ta không dám dùng lực quá mạnh, sợ tát ch.ết ả.
Nàng ta ngã xuống đất, ôm khuôn mặt đỏ ửng khóc không ngừng.
" An ca ca, nàng ta, nàng ta ức hiếp ta..."
Ta còn chưa kịp phản ứng, đích tử của Xương Ấp Hầu - Lục Thiên An đã lo lắng vội chạy tới.
Sau lưng hắn không xa xuất hiện một nam tử, sắc mặt trầm tĩnh, phong thái cao quý.
Nét mặt hướng về phía ta như đang tìm thứ gì đó.
Chu A Na khóc lóc sướt mướt, trên mặt toàn là nước mắt, buồn không tả nổi.
Khóc thì khóc thôi nhưng làm ơn mở miệng ra thẳng lưỡi nói chuyện được không?
Cứ mở miệng ra là An ca ca, nghe thật khiến người ta cảm giác chua đến ghê răng.
Lục Thiên An có vẻ không cảm thấy như vậy.
Hắn đỡ Chu A Na dậy, vẻ mặt đầy đau lòng, an ủi nàng ta xong liền ngẩng đầu nhìn ta.
" Lâm Ngọc Ngôn, ngươi mau quỳ xuống xin lỗi A Na muội muội! "
Bình luận facebook