• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CON GÁI TƯỚNG QUÂN KHÔNG DỄ CHỌC (2 Viewers)

  • Phần 4

9

" Bệ hạ đồng ý rồi "

Ta là Lâm Ngọc Ngôn, con gái của tướng quân uy dũng.

Năm 9 tuổi ta đã có thể thuần phục được ngựa dữ.

10 tuổi luyện thành thục Bách Bộ Huyệt Dương tiễn pháp.

Thuần thục mười tám loại vũ khí.

15 tuổi theo phụ thân cùng huynh đệ xông pha chiến đấu, thập tử nhất sinh giữa núi thi thể, trở thành nhân vật đáng gờm trong lời đồn của người Man Di "Thiết nương tử"

Nhưng dù có là như vậy, ta vẫn chỉ được coi là vật may mắn.

Không được bày ở phủ Thái tử thì lại được bày ở phủ Dự Vương.

Thánh thượng có một quyết định thật anh minh.

Người vẫn luôn lo sợ Lâm gia công cao lấn chủ, mới nghĩ ra kế sách ban hôn này.

Nhưng đối tượng ban hôn không phải Thái tử mà lại là Dự vương.

Vốn dĩ mối quan hệ quân thần giữa Dự Vương và Bệ hạ rất tốt.

Lần này lại thêm được mối quan hệ tốt với Lâm gia.

Rất khó nói liệu Dự Vương có ý đồ khác hay không.

Bước đi này của Thánh Thượng thật khiến người ta khó đoán.

Lẽ nào hắn đang sợ huynh đệ hai nhà tranh đấu không nổi à?

Ta lười nghĩ thêm về chuyện này.

Nhưng các người tự tạo ra mớ lộn xộn này, dựa vào cái gì mà lấy ta làm vật tế chứ.

Ta là một con chim ưng ngạo nghễ bay giữa trời không.

Ta là một vò rượu Thiệu Đạo.

Ta thậm chí còn có thể là thanh đao gi.ết người trong tay bậc quân vương.

Nhưng tuyệt đối không thể là vật may mắn trang trí cửa nhà!

Ta sinh ra là ngọn núi cao chứ không phải một dòng suối nhỏ.

Nếu định sẵn phải làm con cờ để kiểm soát và cân bằng quyền lực của quân vương thì ta thà rằng máu rải khắp chiến trường, ngựa dày xéo qua thân.

Ta không cùng với ca ca xuất chinh.

Nhưng đêm hôm đó, ta mang theo mấy tên lính phủ lặng lẽ ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi phủ không xa thì đã nhìn thấy xe ngựa của Dự Vương.

Chiếc xe lặng lẽ mờ ẩn trong màn đêm, giống như đã biết trước chắc chắn sẽ gặp được ta.

Tấm mành cửa xe được vén lên, Tiêu Thận chậm rãi bước xuống, đứng thẳng trước ngựa.

Ta xoay người xuống ngựa, khom người hành lễ.

" Điện hạ, thần nữ lời nói thô tục, hành sự lỗ mãng, tuyệt không phải lương duyên "

" Hơn nữa thần nữ đã có người trong lòng, mong điện hạ tác hợp thành đôi, chủ động từ hôn "

Tiêu Thận trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên lấy từ trong ngực ra một món đồ.

" Ngọc Ngôn, từ lần gặp đầu tiên ở phủ công chúa, bổn vương luôn tâm niệm về nàng "

" Ta biết nàng đã có người trong lòng, nhưng ta cũng tin nước chảy đá mòn. Rồi sẽ có một ngày nàng bị tấm chân tình của bổn vương làm cảm động "

Đây?

Người này có phải não có vấn đề gì không?

Cảm giác như không hiểu tiếng người vậy.

Ta dùng hai ngón giữ lấy chiếc giày trong tay Dự Vương, dùng lực mạnh vứt sang một bên.

Tiếp đó cười khẩy:

" Làm khó điện hạ giữ giúp ta chiếc giày này "

" Nhưng chiếc giày này không vừa chân, có tốt đến mấy cũng không dùng được nữa "

Không muốn tốn thêm nước bọt với hắn, ta quay người trèo lên ngựa, chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên xung quanh xuất hiện vài chục tên tráng sĩ, bao vây ta và tùy tùng.

" Có vừa chân thì thế nào? Nàng tưởng rằng Diệp Thần sẽ sống sót trở về sao? "

Ta đau lòng, tia lửa giận trực tiếp xông lên não.

" Vậy là điện hạ cố đẩy việc khuyên hàng Đổng Thừa Hiến cho Diệp Thần? "

" Diệp Thần thân là đại thần của Đại Tề, nên phân giải phiền muộn với quân vương. Đây là bổn phận của hắn "

Tiêu Thận sắc mặt lạnh lùng, bình tĩnh như không, nói những lời đâm trúng vào tim ta.

" Có thể gả vào hoàng thất, trở thành Dự Vương Phi cao quý, cũng là giá trị lớn nhất của việc là nữ nhân "

" Bổn vương kiên nhẫn có hạn, nàng đừng có không biết điều"

Biết điều cái lông chân!

Ta một cước đạp ngã tên tráng sĩ trước mặt, chỉ vài bước liền bay tới bên cạnh Tiêu Thận.

Con dao găm trong tay kề sát yết hầu hắn

" Lâm Ngọc Ngôn, ngươi dám ngỗ nghịch phạm thượng!"

Hắn cuối cùng cũng xé nát lớp vỏ ôn nhã bên ngoài, hai bên giao chiến, giọng hắn run run.

Một Dự Vương điện hạ tao nhã lịch sự cũng biết sợ sao?

Quả nhiên ở kinh thành này, mấy công tử ăn chơi đều thích đấu đá lẫn nhau, nhưng chẳng qua chỉ là có tiếng tăm mà không có thực lực.

Trừ Diệp Thần của ta.

Nhưng tiếc là, huynh ấy lại bị người khác phái đi nộp mạng.

Lòng ta đau quặn từng cơn, trong lời nói cũng mang theo hận thù:

" Tiêu Thận, ngươi tốt nhất cầu nguyện cho Diệp Thần an toàn "

" Nếu không ta cũng không biết bản thân dám làm ra chuyện gì đâu "

Ta huýt lên một tiếng sáo, ngựa bờm đỏ liền phi như bay qua, tung vó đạp vào bụng dưới của Tiêu Thận.

Hắn trực tiếp bị vó ngựa đạp cho ngã xuống, ôm lấy bụng khó khăn mở miệng.

" Lâm Ngọc Ngôn, ngươi tự tìm đường ch.ết "

Ta sớm đã leo lên ngựa, không quan tâm mà rời đi.

" Điện hạ bảo trọng thân thể, đợi ta chiến thắng trở về lại đánh ngài tiếp "

10.

Sau những ngày đêm vội vãtới quân doanh, ta liền lập tức sai người gửi thư cho Đổng Thừa Hiến.

Nói rằng ta và Diệp Thần sớm có hôn ước, hắn buộc phải giữ mạng của Diệp Thần lại.

Sau khi đưa thư xong, ta lại phái người điều tra khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy nơi Diệp Thần bị bắt nhốt làm tù binh.

Không nghĩ nhiều thêm nữa, ta lập tức đem theo một đội quân phô trương thanh thế đi cướp ngục.

Nhưng tiếc là không thể cứu Diệp Thần ra.

Vừa về doanh trại, ca ca đã kịp đem đội quân kịp đuổi tới.

Vừa thấy ta liền cho ta một bạt tai, ta bị đánh đến ngã xuống đất.

Ta ngồi dậy quỳ thẳng.

" Lâm Ngọc Ngôn, muội đừng tưởng rằng ở trên chiến trường gi.ết được vài người đã là rất giỏi rồi!"

" Đổng Thừa Hiến là loại người bụng dạ nham hiểm đến nhường nào, muội còn dám đến cướp ngục?"

" Tướng sĩ đến đây là bảo vệ quốc gia, không phải tới đây để chiến đấu vì nam nữ tình trường! "

Huynh ấy tức giận muốn đánh ta, nhưng bị phó tướng bên cạnh ngăn cản.

" Thiếu tướng quân, tiểu thư là một thân một mình đi cướp ngục"

" Chúng ta tuy cùng tiểu thư đi, nhưng chưa từng vào thành "

" Vậy cũng không được. Con bé tâm tính không ổn định, việc gì cũng tùy tính mà làm, căn bản không làm được việc lớn! "

" Thiếu tướng quân "

Ta kìm lấy hàng lệ, lớn giọng nói:

" Thân là một quân sĩ, vì Đại Tề mà để ngựa giẫm qua x.ác, máu rải khắp chiến trường, ta đều sẽ không oán hận. Nhưng ta cũng muốn bảo vệ người mà ta yêu, hơn nữa Diệp Thần cũng vì ta mà mới gặp phải kiếp nạn này "

" Ta không hi vọng có thể cứu huynh ấy ra ngoài. Ta chỉ hi vọng muốn Đổng Thừa Hiến biết Diệp Thần đối với ta là người rất quan trọng! "

Đổng Thừa Hiến ác độc vô cùng, gi.ết người không tiếc tay.

Diệp Thần chỉ là một Ngự Sử nhỏ bé, nếu huynh ấy không có giá trị lợi dụng. Sao Đổng Thừa Hiến có thể giữ lại mạng huynh ấy?

Chỉ khi khiến Diệp Thần trở thành quân tốt trong tay hắn, mới có thể bảo vệ tính mạng Diệp Thần.

Dù rằng huynh ấy chỉ có thể sống thêm vài ngày thôi cũng được.

" Nhưng muội có từng nghĩ, nếu hai bên giao chiến, hắn lấy Diệp Thần uy hiếp muội, muội sẽ làm thế nào? "

Tim ta đau nhói.

Sao ta có thể chưa nghĩ tới chuyện này chứ?

Nhưng ta còn có sự lựa chọn nào khác sao?

Trầm mặc lúc lâu, ta ngẩng đầu, nghiêm túc nói với ca ca:

" Thiếu tướng quân, nếu như ta không thể tự xuống tay, mong người hãy đem ta ra gi.ết"

11.

Đổng Thừa Hiến tác oai tác quái ở Tây Bắc nhiều năm nay, hành hạ ch.ết nhiều bách tính vô tội.

Mạo nhận quân công, lòng dân sớm đã có bất mãn.

Chiến tranh đến ngày thứ mười, dân gian truyền tay nhau đủ loại ca dao .

" Thiên lý thảo, hợp thanh thanh

Thập nhật bốc, bất đắc sinh "

Tất nhiên, bài ca dao này là do ta cố ý lan truyền.

Khi tình hình trở nên tốt hơn, Đổng Thừa Hiến liền đem Diệp Thần áp giải đến trước trận chiến.

Cuối cùng cũng đến ngày này.

Y phục trắng của Diệp Thần toàn là màu đỏ của máu, đầu cúi thấp, không nhìn rõ biểu cảm.

Cả cơ thể suy yếu đến đau lòng, rõ ràng đã phải chịu khổ hình.

" Lâm Ngọc Ngôn, mau đến xem tiểu tình lang của ngươi. Da thịt mềm mại, thật khiến người ta đau lòng "

" Biết điều thì mau lui binh "

" Nếu các ngươi một ngày không rút binh ta sẽ m.óc mắt của hắn, hai ngày còn không rút binh ta sẽ c.ắt tai của hắn, ba....."

" Câm miệng! Đồ súc sinh nhà ngươi "

Ta ngập ngừng một lúc, nóng giận mắng:

" Nếu ngươi dám hại chàng, ta sẽ b.ăm vằm ngươi ra làm vạn mảnh "

Đổng Thừa Hiến không chút tức giận.

" Sớm đã nghe danh của Thiết nương tử"

" Nếu cô chịu gả cho ta làm thiếp, ta có thể cân nhắc tha cho hắn một mạng "

Diệp Thần đột nhiên ngẩng đầu, cười lớn.

" Muội là nữ tướng quân uy vũ nhất Đại Tề, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của muội! "

Đổng Thừa Hiến đạp một cái vào ngực Diệp Thần, nhưng tiếng hét của Diệp Thần vẫn không ngừng vang lên.

" Đừng vì chuyện nam nữ tình trường mà quên đi sứ mệnh của muội "

Lòng ta chua chát vô cùng.

Ta bất chấp tất cả để bảo vệ quốc gia.

Nhưng cuối cùng đến người trong lòng mình cũng không bảo vệ được.

Ta bảo vệ quốc gia, nhưng ai đến bảo vệ ta đây?

" Ngọc Ngôn, muội là cô nương tỏa sáng rực rỡ nhất mà ta từng gặp, nhất định đừng để ta thất vọng "

" Người đâu, mau c.ắt lưỡi của hắn "

" Đừng "

Ta hét lên trong đau khổ, lệ đã đầm đìa trên mặt.

Cung tiễn chuẩn bị.

Một chiếc cung màu bạc ổn định được giương ra nhắm vào ngực Diệp Thần.

Trước đôi mắt đầy kinh ngạc của Đổng Thừa Hiến, Diệp Thần ngã xuống.

Nếu đã không thể cứu mạng huynh, ta muốn là người tiễn huynh đoạn đường cuối cùng.

Làm như vậy, ít nhất huynh cũng có thể bớt chịu chút giày vò.

" Công thành! "

Ánh mắt ta đỏ rực tựa máu, dùng toàn bộ sức lực ra lệnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom