15.
Trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ.
Ca ca xông lên ôm lấy ta.
Giọt lệ của huynh ấy rơi xuống tay ta, nóng hổi.
Ngày trước huynh ấy luôn chê ta lỗ mãng, cũng may lần này không mắng ta.
Ta nắm chặt tay áo của huynh ấy, nhẹ nhàng nói:
" Xin lỗi, ca, ta lại hấp tấp rồi "
Ca ca ôm lấy ta, nói cũng không nói được trôi chảy.
" Ngọc Ngôn, không, muội làm rất tốt, rất tốt "
" Muội cố gắng lên, vết thương của muội không nghiêm trọng, không nghiêm trọng một chút nào "
" Ca ca có thể cứu muội, nhất định có thể cứu muội! "
Ta không nhịn nổi, suýt chút thì bật cười.
Lúc trước mỗi lần huynh ấy bị thương, ta đều vừa cười vừa nói:
" Có chút vết thương như vậy, không cần đi tới y quán cũng sẽ khỏi! "
Nhưng thực tế huynh ấy bị thương đều không nhẹ .
Mỗi lần ta khâu vết thương lại cho huynh ấy, tay đều run lên.
Diệp Thần loạng choạng chạy vào đại điện.
Ta nắm chặt tay áo huynh ấy, muốn làm nũng, nhưng lời nói lại không dịu dàng chút nào:
" Thần ca ca, ta bị thương rồi. Lần này thật sự không lừa huynh, thật sự rất đau "
Khuôn mặt Diệp Thần đẫm lệ. Huynh ấy nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
" Ngọc Ngôn, ôm nào, để Thần ca ca ôm muội thì sẽ không đau nữa "
Bàn tay run rẩy của ta chạm vào vết thương trên ngực huynh ấy.
" Một tên ấy, ta cũng rất đau, xin lỗi huynh! "
" Ngọc Ngôn, ta biết, ta đều biết "
Biết là tốt, biết là tốt rồi!
Ta nắm lấy tay của ca ca và tay của Diệp Thần.
" Ta phải đi bảo vệ phụ thân và mẫu thân rồi, hai người bảo trọng nhé "
" Không cần gấp gáp đến tìm ta đâu, ta sẽ tức giận đó "
16. [Ngoại truyện - Diệp Thần]
Cuộc chiến mưu phản của Dự Vương rất nhanh đã bị tiêu diệt.
Bá quan cùng người thân cũng trở về phủ.
Nhưng phủ Tướng quân uy dũng bây giờ chỉ còn lại Đình Chi và Lan Chỉ.
Gia đinh cả phủ, tất cả những binh sĩ Lâm gia quân đã giải ngũ đều chiến đấu đến ch.ết trong đêm mưa gió ấy.
Cho tới lúc hi sinh, bọn họ đều không chịu đầu hàng.
Vài vị đại thần cùng nhau thương lượng, bọn họ muốn lập Tề vương làm Hoàng Đế.
Tân Hoàng đăng cơ đã trọng thưởng nhiều vị đại thần có công lớn.
Đình Chi xin Bệ hạ thưởng vạn lượng hoàng kim, mai táng cho tướng sĩ của Lâm phủ, số tiền thừa còn lại sẽ được gửi cho những gia đình có người mất trong trận chiến.
Một số quan viên trong kinh thành tỏ ra khó hiểu.
Chỉ có ta mới biết, những người đó đều là binh sĩ của Đình Chi.
Bọn họ là những chiến hữu, huynh đệ, người thân đã cùng Đình Chi đồng cam cộng khổ.
Xử lý xong những chuyện này, huynh ấy tự xin được chuyển đi, cùng với Lan Chỉ đi Sóc Bắc.
Ta cùng Ngọc Ngôn thành thân.
Phụ thân và mẫu thân đều không phản đối chuyện này, ta đem bài vị của Ngọc Ngôn nghênh đón vào Diệp gia.
Mười năm sau, cha mẹ ta lần lượt qua đời.
Ta cũng xin được chuyển đi, đem theo bài vị của Ngọc Ngôn tới Sóc Bắc.
Nàng ấy vẫn luôn không thích kinh thành.
Sóc Bắc có phong tục giản dị, mộc mạc, nhưng môi trường ở đây vẫn rất khắc nghiệt.
Người dân ở Sóc Bắc vẫn rất nhớ muội ấy.
Ngựa mà nàng ấy từng cưỡi, cung mà nàng ấy từng dùng, thậm chí đến vùng đất nhỏ mà nàng ấy từng khai hoang, tất cả đều được lưu giữ lại.
Biết được ta là phu quân của nàng ấy, bọn họ đều đối xử với ta rất khách sáo, bọn họ nói:
" Lão tướng quân lần đầu tiên bắt Ngọc Ngôn đi nhặt phân, con bé không dám nhặt, sau đó ông ấy còn đổ khắp người con bé "
" Mọi người đều cười con bé, con bé cũng nhếch miệng cười ha ha rất lớn "
Bọn họ còn nói thêm:
" Cha con tướng quân trên chiến trường gi.ết quân địch, phu nhân ở nhà hướng dẫn bọn ta trồng rau, dệt vải "
" Ngọc Ngôn còn đánh nhau với một tên nhóc trong vũng bùn, con bé không giống tiểu thư nhà quan chút nào "
" Tính cách của con bé rất tốt đó! Cả nhà họ cũng đều là người tốt hết! "
Đúng vậy, cả nhà bọn họ đều là người tốt hết!
Ta nghe từng câu chuyện về nàng ấy, chầm chầm vượt qua những ngày tháng dài đằng đẵng.
Một ngày lại một ngày.
Một năm lại một năm.
Đến một ngày, trong lúc đang chăm chút lại vườn rau mà nàng ấy trồng, bên tai bỗng nhiên truyền tới một âm thanh thuần khiết:
" Thần ca ca! "
Ta ngẩng đầu nhìn, Ngọc Ngôn thân mặc áo giáp cưỡi ngựa, tươi cười nhìn về phía ta.
Nàng vẫn là dáng vẻ quen thuộc của năm tháng ấy, lúc cười lên nhìn thật đẹp!
Nàng ấy nói:
" Thần ca ca, muội đến đón huynh đây! "
Ta cố gắng cử động cơ thể cứng nhắc bất động, nhẹ nhàng ôm nàng ấy vào lòng.
" Ta đợi nàng nhiều năm như vậy, sao bây giờ nàng mới tới! "
" Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa được không? "
Nàng ấy nhìn ta, vội vàng nghiêm túc nói"
" Được, sẽ không xa nhau nữa. Đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa "
- Hoàn -
Bình luận facebook