• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full CON GÁI TƯỚNG QUÂN KHÔNG DỄ CHỌC (5 Viewers)

  • Phần 2

4.

Thật nực cười!

Lâm Ngọc Ngôn ta quỳ trời quỳ đất, quỳ quân thượng, quỳ phụ mẫu, sao có thể quỳ dưới chân loại ngu xuẩn như vậy chứ?

Ta thản nhiên ngồi sang một bên, miệng cười giễu cợt:

" Lục Thiên An, ngươi còn chưa rõ tình huống, sao lại nhận định ta là người sai chứ? "

Ánh mắt hắn hung dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.

" Ta tận mắt chứng kiến ngươi làm hại muội ấy, ngươi còn muốn cãi sao? "

" Ta đánh nàng ta vì nàng ta xứng đáng bị vậy "

Lục Thiên An có lẽ không liệu được ta sẽ nói như vậy, chốc lát sắc mặt trầm lặng, nổi cơn thịnh nộ.

" Lâm Ngọc Ngôn, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng. Hôm nay ngươi buộc phải quỳ xuống xin lỗi A Na muội muội "

" Nếu ta cứ nhất quyết không thì sao? "

Chu A Na khóc nức nở một hồi lâu, yếu đuối nắm lấy tay áo của Lục Thiên An.

" An ca ca, bỏ đi, muội không sao đâu "

Nàng ta nhìn ta bằng ánh mắt oán hận, thút thít nói:

" Con người nàng ta xưa nay cao ngạo ngang ngược, không ai dám chọc vào, huynh đừng vì ta mà đắc tội nàng ta "

Miệng thì nói không sao nhưng từng câu từng chữ lại như thêm dầu vào lửa.

Sự tức giận trên mặt Lục Thiên An càng lúc càng rõ, hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy sát khí.

" Lâm Ngọc Ngôn, ta trước giờ chưa từng đánh nữ nhân "

" Thế tử ta hôm nay sẽ làm khó bản thân mình, phá lệ một lần "

" Dù sao thì trên chiến trường, người mà ta gi.ết toàn là nam nhân "

Ta đột nhiên đứng dậy, tháo trang sức quý giá trên tóc rồi đưa hết cho Cẩm Nguyệt

" Thứ cho ta nói thẳng, địa vị của hai người các ngươi trong lòng ta không khác gì c.ứt cả. Không cho hai ngươi một trận đòn, khó giải được nỗi hận trong lòng ta "

" Thế tử nếu đã xót thương nàng ta đến thế, vậy thì phiền ngài thay nàng ta nhận luôn phần đòn này đi "

Lời với dứt, bước chân ta nhanh như gió, trực tiếp đánh thẳng vào mặt Lục Thiên An.

Hắn có lẽ không ngờ được ta sẽ ra tay trước, chân đứng không vững, phải lùi về sau mấy bước mới miễng cưỡng đứng thẳng.

Ta cười lạnh một tiếng, nhảy lên không trung, y phục cũng bay lên theo, phong thái tiêu sái anh tuấn.

Sau mấy hiệp đấu, Lục Thiên An thở hổn hển, ta lại lấy sức, tiếp đó nhằm trúng ngực Lục Thiên An mà đạp.

Hắn lảo đảo ngã xuống đất, một hồi lâu cũng không thể cử động thân thể.

" An ca ca! "

Chu A Na kêu thất thanh, run rẩy chắn trước mặt Lục Thiên An.

Ta đắc ý nhếch mày.

" Lục Thiên An, lần sau vì tình mà xả thân thì nên cân nhắc trước thực lực của bản thân "

Hừ, nếu không phải rất lâu rồi không được ăn no, loại người như hắn, một lúc ta có thể ch.ém hết năm tên.

Cẩm Nguyệt sau lưng ta khẽ thì thầm:

" Tiểu thư, tiểu thư, giày của người...."

Ta quay đầu, vừa khéo nhìn thấy hai chiếc giày đáng thương của ta.

Một chiếc rơi xuống hồ, sớm đã bị nhấn chìm.

Chiếc còn lại đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Thần.

5.

Trước mắt như tối sầm lại, đột nhiên cảm thấy đứng không vững nữa.

Lúc ban nãy khi uống trà, ta chỉ xỏ giày nửa chân.

Lúc đánh nhau lại quên mất không đi cẩn thận.

Phải trách mẫu thân ta.

Cứ bắt ta phải mang loại giày cỡ nhỏ.

Diệp Thần khẽ nhíu mày, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp, cẩn thận nhìn ta.

Ta bây giờ đâu còn tâm trí nào đoán tâm tư của huynh ấy nữa chứ.

Tay ta kéo theo Cẩm Nguyệt nhanh chóng chạy ra khỏi phủ công chúa.

" Tiểu thư, mặt đất lạnh, ta đem giày của ta mang cho người nhé "

Cẩm Nguyệt chạy sau ta, gấp gáp nói.

" Em ngốc à, em đưa ta giày rồi thì em mang gì? Không phải em cũng sẽ lạnh sao? "

Ta gõ nhẹ vào đầu em ấy.

" Gần đây chắc cũng sẽ có sạp bán giày, em mau giúp ta đi mua một đôi. Nhớ là phải mua đôi vừa chân ta "

Cẩm Nguyệt vừa rời đi, phía sau lưng ta bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo:

" Hoá ra là nàng cũng biết xấu hổ à! "

Giọng điệu và cách nói quen thuộc này, không phải Diệp Thần thì là ai?

Yến tiệc ở phủ công chúa còn chưa kết thúc, lẽ nào là huynh ấy đặc biệt ra ngoài để tìm ta?

Suy nghĩ này làm lòng ta đột nhiên vui mừng.

Ta đỏ mặt cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng.

" Thần ca ca, ta...."

Lực ở chân không vững, ta lần nữa lại ngã một cách chuẩn xác vào lòng Diệp Thần.

Diệp Thần sắc mặt khó hiểu, nhếch miệng cười, bất lực nhìn ta nói:

" Ngọc Ngôn, một chiêu được dùng quá nhiều lần thì sẽ không còn thú vị nữa "

Ta giả bộ nháy nháy mắt, cố ý làm ra vẻ đơn thuần:

" Thần ca ca nói gì vậy chứ, Ngôn nhi nghe không hiểu. Ta thật sự chỉ là lỡ trượt chân thôi "

Diệp Thần gõ nhẹ vào đầu ta.

" Mặt đất quá lạnh, đừng đi chân trần chạy lung tung nữa "

Ta đang hoang mang thì huynh ấy cúi người rồi cõng ta trên lưng.

Ta hốt hoảng nắm lấy tay áo của huynh ấy, vẻ mặt đầy xấu hổ.

Vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy xe ngựa của Lâm phủ đang chầm chậm đi qua đây.

Ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho người đánh xe là Lý thúc.

Lý thúc vốn có xuất thân từ lính trinh sát, lãnh đạm nhận tin tức từ ta.

Lạnh lùng đánh xe ngựa đi qua phủ công chúa, ổn định dừng lại cách phủ công chúa trăm mét.

Diệp Thần khẽ nhếch miệng, nhưng thật ra cũng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ cõng ta hướng về phía xe ngựa.

Ta nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn tú của huynh ấy, đầu óc toàn một màu hồng. Thật là tốt quá đi.

Nếu như Lục Thiên An và Chu A Na không xuất hiện thì còn tốt hơn nữa.

Hai con người này bị ta xử lý xong, có lẽ cũng chẳng còn mặt mũi ở lại yến tiệc, cũng nhanh chóng theo ta ra ngoài rồi.

Lúc đi ngang qua, Chu A Na vẫn lạnh lùng hừ một tiếng.

Bổn tiểu thư hôm nay đã đánh ngươi một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có lần hai nữa.

Đúng lúc hai người này đi qua Lâm phủ, ngựa bờm đỏ bỗng hí lên một tiếng dài, kéo theo chiếc xe lao như điên về phía trước.

Lý thúc muốn khống chế nó, nhưng đã quá muộn, sắp sửa ngã xuống khỏi xe ngựa.

" Lý thúc cẩn thận! "

Ta nhảy từ trên lưng Diệp Thần xuống, bước chân nhẹ nhàng, chỉ vài bước đã bay tới chỗ thúc ấy.

Cũng may kịp thời bảo vệ được đầu của thúc.

Diệp Thần nhanh hơn một bước, xông tới chỗ xe ngựa, nắm lấy dây cương. Ngựa bờm đỏ hí vang dội khắp cả con phố dài.

Người đàn ông trung niên ven đường nhanh chóng xông tới ôm lấy đứa trẻ đang thất thần hoảng sợ dưới vó ngựa.

Sắp xếp ổn thỏa cho Lý thúc xong, ta sầm mặt lại trừng mắt nhìn Lục Thiên An.

" Lục Thiên An, lúc nãy là do ta đánh quá nhẹ tay hay sao? "

Lục Thiên An còn chưa lên tiếng, Chu A Na đã bày ra bộ mặt ấm ức nhìn ta.

" Lâm Ngọc Ngôn, ngựa nhà ngươi chạy như điên trên phố, sao có thể trách bọn ta được chứ? "

Ả ta đang nói dối!

Rõ ràng ban nãy ta tận mắt thấy Lục Thiên An dùng hòn đá ném vào mông ngựa.

Ta như phát điên, Diệp Thần bỗng nhiên nắm thật chặt lấy tay của ta.

Ta cố gắng nín nhịn, cuối cùng trầm mặc đứng cạnh Diệp Thần.

Lục Thiên An và Chu A Na lúc này nhìn có vẻ rất đắc ý.

Lúc ngang qua nam tử cứu người lúc nãy, Lục Thiên An đang nhấc chân lên đá vào đùi ông ấy.

" Đồ ăn mày thối nát, mau cút ra, ngươi chắn hết đường của ông đây rồi "

Tiếng hét vang lên, đùi của nam nhân kia như bị xét nát ra vậy.

Một nửa cây xào tre xuyên thẳng qua quần áo bị lộ ra.

Ông ấy phải nhờ người ven đường dìu dậy, miễn cưỡng mới đứng được.

Ta bấy giờ mới chú ý đến tướng mạo của nam nhân kia.

Ta kinh ngạc, vài bước đã xông tới chỗ Lục Thiên An, đạp vào ngực hắn một cái.

" Lâm Ngọc Ngôn, ngươi đừng có mà ức hiếp người quá đáng"

Lục Thiên An bị đạp xa ra vài mét, chật vật muốn ngồi dậy, nhưng sớm đã bị ta một chân giẫm lên.

6.

" Rốt cuộc là ai đang ức hiếp người quá đáng đây?

" Lục Thiên An, ngươi có biết người ngươi ban nãy làm bị thương là ai không? "

Lục Thiên An giãy giụa, mắt liếc nhìn nam tử kia, phẫn nộ nói:

" Một tiện dân bán khoai lang nướng mà thôi, có gì to tát đâu chứ? "

" Tiện dân? "

Ta tức đến tăng xông, bất giác cúi người, đến gần hắn ta, trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn:

" Ngươi dám nói ông ấy là tiện dân? "

" Nói cho hắn biết, ông là ai? "

Nam tử trung niên kia sắc mặt có vẻ trì trệ, ông ấy cúi đầu trầm mặc, lúc sau ngẩng đầu dậy, mặt đã tràn nước mắt.

" Quân sĩ thứ 3717 quân đội Lâm gia Phù Đại Hổ tham kiến tiểu thư "

Ông ấy cúi người định hành lẽ với ta, sớm đã bị ta đỡ dậy.

Ta cố kìm lại những giọt nước mắt, giọng run run nói:

" Ông vì lý do gì mà bị thương? "

" Trận chiến ở Tô Diêu Bảo, bị trúng mai phục của địch, toàn quân 3000 chiến sĩ quyết chiến đến hơi thở cuối cùng "

" Ta bị đao ch.ém mất một chân, may mắn lắm mới sống sót tới hôm may "

Ông ấy chỉ còn lại một chân, nhưng đứng rất thẳng, xuất hiện trong làn gió uy vũ rất lâu.

Gió se se lạnh thổi qua chiếc đùi tàn phế kia thật khiến người ta đau lòng một cách kì lạ.

" Ông ấy vì Đại Tề ta mà thân tàn phế, vậy mà lại lụn bại tới bước đường này, đây là sự nhục nhã lớn nhất của Đại Tề "

Ta nắm lấy cổ áo của Lục Thiên An, nhấc bổng cả cơ thể hắn lên.

" Lục Thiên An, đây là tiện dân mà ngươi nói sao? "

Lục Thiên An khó khăn vùng vẫy khỏi sự khống chế của ta.

Vừa quay đầu, hắn như gặp được cứu tinh, quỳ xuống trước mặt một vị công tử.

Chính là vị công tử ở yến tiệc ban nãy.

" Dự Vương điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho ta "

Dự Vương Tiêu Thận?

Đây chính là Dự Vương ôn hợp hữu lễ, hiền tài đức độ trong truyền thuyết sao?

Nhưng sao hắn lại ở chung với loại người như Lục Thiên An chứ?

Ta đang trong trạng thái nghi hoặc thì Diệp Thần lặng lẽ kéo ta về bên cạnh huynh ấy, cúi người hành lễ với Dự Vương.

Ta vô cùng cảm động, nhưng chuyện này không liên quan đến huynh ấy, ta không muốn huynh ấy bị liên lụy.

Vì vậy đã bước lên phía trước, vượt qua Diệp Thần.

Kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, hướng về Dự Vương hành lễ.

" Điện hạ, Lâm gia quân đóng quân bảo vệ Sóc Bắc hơn 20 năm nay "

" Bọn họ dùng m.áu tươi và mạng sống đổi lấy những cuộc ăn chơi của những tên công tử kia "

" Những thứ tạp chủng, tôm tép bé nhỏ này có tư cách gì vũ nhục bọn họ chứ? "

" Lâm gia tuyệt đối sẽ không để những dũng sĩ bảo vệ Đại Tề đã chảy m.áu lại rơi lệ "

" Hôm nay, Lục Thiên An không cho ta một lời giải thích, Thiên Vương lão tử dù có tới rồi thì ta cũng sẽ không cho qua chuyện này! "

Tiêu Thận ngây người, vươn tay dìu ta dậy, sắc mặt thản nhiên.

" Từ lâu đã nghe Lâm lão tướng quân trị quân nghiêm minh, đồng cam cộng khổ cùng quân sĩ, thân thiết như người nhà "

" Hôm nay được gặp, quả nhiên lời đồn không sai "

Ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ cung kính hành lễ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm Lục Thiên An.

" Tướng sĩ dùng tính mạng của mình thủ biên cương, bảo vệ đất nước. Những tướng lĩnh như ta, bảo vệ tướng sĩ dưới quyền cũng là chuyện đương nhiên "

" Nhưng khó khăn lắm mới đánh thắng trận sống sót trở về, không phải là để bị ch.ó cắn ngay trên phố! "

Tiêu Thận trầm lặng một lúc, đột nhiên quay người đầy tức giận nhìn Lục Thiên An:

" Thiên An, ngươi còn không mau tạ tội với tướng sĩ Đại Tề ta! "

Lục Thiên An quay đầu, mặt không cam tâm.

Nhưng không dám không tuân theo, cuối cùng chậm rãi hướng về phía Phù thúc, cúi người hành lễ.

Phù thúc hoảng hốt đáp lễ, bị ta ngăn lại.

" Phù thúc, người xứng đáng nhận "

Phù thúc nhìn ta, mắt rưng rưng

Ta ngồi xuống giúp thúc ấy chỉnh lại chân giả.

Chân giả này lúc đầu là ta giúp thúc ấy làm.

Cảnh tượng m.áu me kinh hoàng ấy, lòng ta vẫn còn khiếp sợ.

Mũi ta cay cay, nhịn nỗi đau trong lòng, thấp giọng hỏi:

" Sau khi về kinh, sao lại không đến phủ tướng quân tìm bọn ta? "

Phù thúc cười nhạt.

" Phủ tướng quân phải chăm sóc vợ con của các tử sĩ, như vậy đã đủ khó khăn rồi "

" Bản thân ta vẫn sống tốt, không thêm gánh nặng cho tướng quân nữa "

Thúc ấy ngập ngừng một lúc.

" Mới vài năm không gặp, Ngọc Ngôn đã lớn thành thiếu nữ rồi "

Ánh mắt sáng của thúc ấy liếc nhìn qua Diệp Thần, lại gần thì thầm bên tai ta:

" Khi nào thì mời Phù thúc một ly rượu mừng đây? "

Ta hiếm lắm mới đỏ mặt một lần, cúi đầu không nói gì.

Thúc ấy cười to hơn, thuận tay lấy cho ta vài củ khoai lang nướng nóng hổi.

Tiếp đó hướng về phía ta hành quân lễ.

" Tiểu thư nhớ giúp ta gửi lời hỏi thăm đến tướng quân"

" Phù Đại Hổ kiếp này chỉ vì Lâm gia quân mà chiến đấu "

Cả con phố náo nhiệt như thế bỗng chốc trầm lặng, bên tai ta lúc này chỉ còn vang lên lời thề của thúc ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom