Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Lại gặp phải kẻ tâm cơ
Nửa tiếng sau.
Dòng chân khí giả cuối cùng trong cơ thể Tần Minh đã cạn kiệt, anh bất lực, chỉ còn cách dừng việc châm cứu lại, ngồi xếp bằng xuống sàn nhà, dựa theo phương pháp tu luyện của Huyền Linh Đạo Điển, khi đã hồi phục được đôi chút, sắc mặt anh mới khá hơn.
Tần Minh đứng dậy định thu kim châm, nhưng anh lại phát hiện Giả Huyên nằm trên sô pha đã ngủ say từ bao giờ, cơ thể vẫn chưa được che lại! Sắc mặt cô ta hiện vẻ an yên, đã rất lâu rồi cô ta mới có giấc ngủ ngon như vậy…
“Không ngờ, cô Giả lại yên tâm về mình thế! Nhưng… cũng không coi mình là đàn ông hay sao? Còn chưa mặc quần áo đã ngủ rồi, không sợ mình không nhịn được làm trò gì với cô ấy à?”
Tần Minh nhủ thầm trong lòng, nhưng thấy Giả Huyên ngủ say quá cũng không nhẫn tâm đánh thức cô ta, anh nhẹ nhàng thu kim châm trên người cô ta, để lại phương thuốc xong thì âm thầm rời đi ngay...
Từ nhà Giả Huyên đi ra, Tần Minh vẫn luôn suy nghĩ lý do tại sao cô ta không đi khám bệnh, nghe ý cô ta nói thì hình như không có tiền.
Anh không biết lý do thật sự là gì, thậm chí khi đến nhà Giả Huyên, Tần Minh còn lén dùng Linh Đồng Đọc Tâm, nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì khác.
Đối với những người lòng dạ sâu xa hoặc khép kín thì Linh Đồng thời kỳ đầu không có tác dụng gì mấy.
“Haiz… không nghĩ nữa, mình không thân thiết gì với cô Giả, quan tâm nhiều có khi còn khiến cô ấy phản cảm”.
Khi đến cổng trường đại học Đông Minh, trên người Tần Minh không một xu dính túi, đang nghĩ xem nên về kiểu gì thì thấy Lưu Diệp đi tới, bên cạnh cậu ta là một cô nàng xinh đẹp.
Đương nhiên Lưu Diệp cũng nhìn thấy Tần Minh, lập tức vẫy tay chào, chạy đến nói: “Thằng nhóc cậu sao lại ở đây? Sao vừa không nhìn thấy cậu trong trường?”
Tần Minh cười cười, đáp: “Đừng nhắc đến nữa, vừa mới đi khám bệnh cho giáo viên của bọn mình, đúng rồi, từ hôm nay tôi sẽ chuyển ra khỏi nhà cậu, tìm chỗ ở mới đấy!”
Vừa nghe vậy, mặt Lưu Diệp dài ra, rõ ràng là không vui.
“Tiểu Minh, con mẹ nó chứ đang yên đang lành cậu chuyển nhà làm gì? Ở Đông Minh này đi đâu thuê nhà cũng phải ngốn hàng ngàn tệ? Bây giờ cậu vẫn chưa có công việc, lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Ồ, chắc chắn là ở ghép với người khác, hơn nữa vẫn là thuê ở mấy khu ổ chuột rồi!”, cô gái bên cạnh Lưu Diệp dè bỉu.
Thấy vậy, Tần Minh cau mày, liếc cô ta một cái, nhưng vì không muốn để Lưu Diệp khó xử nên cũng không đáp trả.
“Hàn Lộ, câm mồm!”
Lưu Diệp quát một tiếng rồi kéo Tần Minh qua một bên nói: “Đi thôi… về nhà, nếu vì chuyện lần trước thì cậu đừng bận tâm, cùng lắm sau này tôi và Hàn Lộ ra ngoài là được”.
“Ai muốn ra ngoài với anh? Với mấy ngàn tệ bố anh cho mỗi tháng thì đủ thuê mấy phòng chứ? Hừ! Hôm nay anh mà đưa tên nghèo rách nát này về thì sau đừng đến tìm em, anh tự chọn đi!”
Nói rồi, Hàn Lộ khoanh tay trước ngực, trợn trừng hai mắt, trông như không muốn nghe bất kỳ lời nào nữa.
“Em!”
Lưu Diệp bực mình chỉ vào Hàn Lộ không thốt nên lời, cậu ta hít sâu vài hơi, nhìn cô ta, rồi lại nhìn Tần Minh, dường như đã ra quyết định, vỗ vai Tần Minh định nói gì đó thì bị Tần Minh cắt ngang.
“Được rồi, Diệp béo, tôi biết ý tốt của cậu, nhưng đúng là tôi có chỗ ở rồi, như vậy đi, tôi đưa cậu đi xem nhà mới của tôi trước, thấy sao? Nhưng tiền xe thì cậu chi nhé!”
Lưu Diệp ngẩn người, cuối cùng lườm Hàn Lộ một cái, bất lực thở dài nói: “Được rồi… nếu cậu đã quyết thì tôi không nói nhiều nữa, người anh em, lần này xin lỗi cậu quá”.
“Haiz, không cần nói với tôi những lời này”.
Tần Minh vừa nói vừa vẫy một chiếc taxi rồi leo lên ghế lái phụ ngồi, còn Lưu Diệp cũng phải tốn sức lắm mới kéo được Hàn Lộ lên xe.
“Hừ! Khu ổ chuột thì có gì đáng xem chứ? Có phải biệt thự đâu!”
Sự cay nghiệt của Hàn Lộ đến Lưu Diệp cũng không nhịn được nữa, tức khắc gầm lên: “Em bớt nói đi!”
Mà Tần Minh thì lạnh mặt cười mỉa, nói: “Chú ơi, đến biệt thự 07, khu A, Bích Thành Thủy Ngạn”.
Tài xế nghe xong liền giật mình, quay ra nhìn Tần Minh, dò hỏi: “Cậu nhóc? Cháu đến đó thật à? Đừng nói giỡn nhé?”
Hàn Lộ hừ lạnh, lần này không nói nữa nhưng trong lòng càng khinh thường Tần Minh, mà Lưu Diệp biết Tần Minh không phải người khoác lác, nghĩ đến biệt thự 07, mắt cậu ta sáng lên thầm suy đoán.
“Tiểu Minh, có phải cậu hẹn hò với hoa khôi trường rồi không? Hê hê, thằng nhóc cậu đúng là không thật thà gì, một chân đạp hai thuyền đấy hả?”
Tần Minh bất đắc dĩ cười, vừa bảo tài xế lái xe, vừa nói: “Đúng là hẹn hò với Hiểu Yến rồi, nhưng sau này tôi và Liễu Đình không còn quan hệ gì nữa, cũng đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi”.
Diệp béo “ồ” một câu rồi không nói gì nữa. Trên đường, trừ việc thỉnh thoảng Hàn Lộ châm chọc vài câu ra thì còn lại rất yên tĩnh.
Dòng chân khí giả cuối cùng trong cơ thể Tần Minh đã cạn kiệt, anh bất lực, chỉ còn cách dừng việc châm cứu lại, ngồi xếp bằng xuống sàn nhà, dựa theo phương pháp tu luyện của Huyền Linh Đạo Điển, khi đã hồi phục được đôi chút, sắc mặt anh mới khá hơn.
Tần Minh đứng dậy định thu kim châm, nhưng anh lại phát hiện Giả Huyên nằm trên sô pha đã ngủ say từ bao giờ, cơ thể vẫn chưa được che lại! Sắc mặt cô ta hiện vẻ an yên, đã rất lâu rồi cô ta mới có giấc ngủ ngon như vậy…
“Không ngờ, cô Giả lại yên tâm về mình thế! Nhưng… cũng không coi mình là đàn ông hay sao? Còn chưa mặc quần áo đã ngủ rồi, không sợ mình không nhịn được làm trò gì với cô ấy à?”
Tần Minh nhủ thầm trong lòng, nhưng thấy Giả Huyên ngủ say quá cũng không nhẫn tâm đánh thức cô ta, anh nhẹ nhàng thu kim châm trên người cô ta, để lại phương thuốc xong thì âm thầm rời đi ngay...
Từ nhà Giả Huyên đi ra, Tần Minh vẫn luôn suy nghĩ lý do tại sao cô ta không đi khám bệnh, nghe ý cô ta nói thì hình như không có tiền.
Anh không biết lý do thật sự là gì, thậm chí khi đến nhà Giả Huyên, Tần Minh còn lén dùng Linh Đồng Đọc Tâm, nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì khác.
Đối với những người lòng dạ sâu xa hoặc khép kín thì Linh Đồng thời kỳ đầu không có tác dụng gì mấy.
“Haiz… không nghĩ nữa, mình không thân thiết gì với cô Giả, quan tâm nhiều có khi còn khiến cô ấy phản cảm”.
Khi đến cổng trường đại học Đông Minh, trên người Tần Minh không một xu dính túi, đang nghĩ xem nên về kiểu gì thì thấy Lưu Diệp đi tới, bên cạnh cậu ta là một cô nàng xinh đẹp.
Đương nhiên Lưu Diệp cũng nhìn thấy Tần Minh, lập tức vẫy tay chào, chạy đến nói: “Thằng nhóc cậu sao lại ở đây? Sao vừa không nhìn thấy cậu trong trường?”
Tần Minh cười cười, đáp: “Đừng nhắc đến nữa, vừa mới đi khám bệnh cho giáo viên của bọn mình, đúng rồi, từ hôm nay tôi sẽ chuyển ra khỏi nhà cậu, tìm chỗ ở mới đấy!”
Vừa nghe vậy, mặt Lưu Diệp dài ra, rõ ràng là không vui.
“Tiểu Minh, con mẹ nó chứ đang yên đang lành cậu chuyển nhà làm gì? Ở Đông Minh này đi đâu thuê nhà cũng phải ngốn hàng ngàn tệ? Bây giờ cậu vẫn chưa có công việc, lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Ồ, chắc chắn là ở ghép với người khác, hơn nữa vẫn là thuê ở mấy khu ổ chuột rồi!”, cô gái bên cạnh Lưu Diệp dè bỉu.
Thấy vậy, Tần Minh cau mày, liếc cô ta một cái, nhưng vì không muốn để Lưu Diệp khó xử nên cũng không đáp trả.
“Hàn Lộ, câm mồm!”
Lưu Diệp quát một tiếng rồi kéo Tần Minh qua một bên nói: “Đi thôi… về nhà, nếu vì chuyện lần trước thì cậu đừng bận tâm, cùng lắm sau này tôi và Hàn Lộ ra ngoài là được”.
“Ai muốn ra ngoài với anh? Với mấy ngàn tệ bố anh cho mỗi tháng thì đủ thuê mấy phòng chứ? Hừ! Hôm nay anh mà đưa tên nghèo rách nát này về thì sau đừng đến tìm em, anh tự chọn đi!”
Nói rồi, Hàn Lộ khoanh tay trước ngực, trợn trừng hai mắt, trông như không muốn nghe bất kỳ lời nào nữa.
“Em!”
Lưu Diệp bực mình chỉ vào Hàn Lộ không thốt nên lời, cậu ta hít sâu vài hơi, nhìn cô ta, rồi lại nhìn Tần Minh, dường như đã ra quyết định, vỗ vai Tần Minh định nói gì đó thì bị Tần Minh cắt ngang.
“Được rồi, Diệp béo, tôi biết ý tốt của cậu, nhưng đúng là tôi có chỗ ở rồi, như vậy đi, tôi đưa cậu đi xem nhà mới của tôi trước, thấy sao? Nhưng tiền xe thì cậu chi nhé!”
Lưu Diệp ngẩn người, cuối cùng lườm Hàn Lộ một cái, bất lực thở dài nói: “Được rồi… nếu cậu đã quyết thì tôi không nói nhiều nữa, người anh em, lần này xin lỗi cậu quá”.
“Haiz, không cần nói với tôi những lời này”.
Tần Minh vừa nói vừa vẫy một chiếc taxi rồi leo lên ghế lái phụ ngồi, còn Lưu Diệp cũng phải tốn sức lắm mới kéo được Hàn Lộ lên xe.
“Hừ! Khu ổ chuột thì có gì đáng xem chứ? Có phải biệt thự đâu!”
Sự cay nghiệt của Hàn Lộ đến Lưu Diệp cũng không nhịn được nữa, tức khắc gầm lên: “Em bớt nói đi!”
Mà Tần Minh thì lạnh mặt cười mỉa, nói: “Chú ơi, đến biệt thự 07, khu A, Bích Thành Thủy Ngạn”.
Tài xế nghe xong liền giật mình, quay ra nhìn Tần Minh, dò hỏi: “Cậu nhóc? Cháu đến đó thật à? Đừng nói giỡn nhé?”
Hàn Lộ hừ lạnh, lần này không nói nữa nhưng trong lòng càng khinh thường Tần Minh, mà Lưu Diệp biết Tần Minh không phải người khoác lác, nghĩ đến biệt thự 07, mắt cậu ta sáng lên thầm suy đoán.
“Tiểu Minh, có phải cậu hẹn hò với hoa khôi trường rồi không? Hê hê, thằng nhóc cậu đúng là không thật thà gì, một chân đạp hai thuyền đấy hả?”
Tần Minh bất đắc dĩ cười, vừa bảo tài xế lái xe, vừa nói: “Đúng là hẹn hò với Hiểu Yến rồi, nhưng sau này tôi và Liễu Đình không còn quan hệ gì nữa, cũng đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi”.
Diệp béo “ồ” một câu rồi không nói gì nữa. Trên đường, trừ việc thỉnh thoảng Hàn Lộ châm chọc vài câu ra thì còn lại rất yên tĩnh.
Bình luận facebook