Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Lời đề nghị
“Ha...ha ha! Là Đế Vương Lục, Lý Lâm Hiên, đúng là phải cảm ơn anh rồi! Yên tâm, sau khi về, tôi nhất định sẽ gửi cho phong bao lớn!”, Lưu Đại Sơn nhất thời đắc chí.
Lưu Diệp ngơ ngác nhìn Tần Minh, nói: “Thằng nhóc cậu, rốt cuộc còn giấu tôi bao nhiêu thứ nữa hả! Cược đá cũng giỏi như vậy! Giỏi lắm, anh trai của tôi à!”
Tần Minh bình thản cười, cũng không nói gì, Linh Đồng Đọc Tâm này là bí mật lớn của anh, đâu thể dễ dàng tiết lộ được.
“Được rồi...chuyện này Lý Lâm Hiên tôi sẽ ghi nhớ! Về sau cứ chờ đấy!”
Lý Lâm Hiên thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, hơn nữa lại có ông Long đứng bên cạnh, đương nhiên gã ta chống chế lấp liếm, hằn học thở dài, liếc nhìn Tần Minh và Lưu Đại Sơn mà muốn thổ huyết, sau khi buông ra mấy lời cảnh cáo liền tuyệt vọng bỏ đi.
Vừa mất cả chì lẫn chài, nhưng không mấy ai tỏ ra đồng cảm với Lý Lâm Hiên, không những phải mất đi viên đá cực phẩm, lại còn phải mang tiếng xấu, thiết nghĩ sau này người tới mua đồ của Lý Lâm Hiên sẽ ngày càng ít...
Màn kịch hay này qua đi, đại hội cược đá lại tiếp tục tiến hành, giữa buổi lại có người may mắn cược được viên đá xanh, nhờ đó mà kiếm được một khoản tiền, nhưng phần đa lại có rất nhiều thua, thậm chí còn có người dùng giá trên trời để mua về một cục đá bình thường, nhất thời bị sốc mà ngất đi.
Chính vì thế mà có câu, mười người cược thì có tới chín người thua.
Đại hội cược đá diễn ra đúng nửa ngày, rồi kết thúc.
“Ha ha...Tần Minh này, lần này may nhờ có cháu, yên tâm, chú Lưu sẽ không quên công của cháu đâu, chú đoán giá thị trường của viên phỉ thuý này ít nhất cũng phải khoảng một triệu tệ, nếu như tìm người gia công, có thể sẽ bán được giá cao hơn”.
“Thế này đi, chú sẽ đưa cháu bảy trăm ngàn tệ, thế nào? Thằng nhóc cháu đừng có chê ít đấy!”
“Ha ha...bảy trăm ngàn tệ, vậy anh kiếm được bao nhiêu!”
Một giọng cười truyền tới, Lưu Đại Sơn quay lại nhìn, lập tức tỏ ra cung kính nói: “Hoá ra là ông Long, ông nói đúng, bảy trăm ngàn tệ không được, vậy...tám trăm ngàn tệ?”
Thấy vậy, Tần Minh cười, nói: “Chú Lưu, bảy trăm ngàn tệ là được rồi ạ, dù sao chú cũng bỏ tiền ra mua, cái giá này cháu thấy hợp lý rồi ạ”.
Ông Long cười gật đầu, tán thưởng nói: “Không tồi, thắng không kiêu, lâu lắm rồi mới được gặp một chàng trai thú vị như cậu, đây là danh thiếp của tôi, không biết, cậu có hứng thú đến Giám Bảo Các để phát triển không?”
“Giám Bảo Các?”
Lưu Diệp nhất thời thốt lên, vội vàng tròn mắt ra hiệu để Tần Minh đồng ý.
Giám Bảo Các là công ty hàng đầu trong ngành châu báu, đồ cổ và đấu giá, sản nghiệp trải dài khắp cả nước, tại thành phố nào cũng có chi nhánh của công ty, và nó còn là trung tâm của tất cả các nhà thẩm định và các ông chủ của các công ty trang sức và đá quý!
Tần Minh nhận lấy danh thiếp, bên trên chỉ giới thiệu một cách rất đơn giản, Long Thượng Văn, Phó hội trưởng chi nhánh Giám Bảo Các ở thành phố Đông Minh.
“Tần Minh, vào Giám Bảo Các sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, chưa bàn tới các khoản trợ cấp cố định hàng tháng, sau này có muốn mua những thứ quý hiếm trên thị trường, cũng có thể dùng giá nội bộ, thế nào? Cứ suy nghĩ đi?”
Nghe vậy, Tần Minh đang định từ chối, liền khựng lại, thứ quý hiếm, khi anh tra trong Huyền Linh Đạo Điển, bên trong có ghi chép về một số dược liệu cần cho việc tu luyện, rất khó tìm thấy trên thị trường, nếu như có thể nhờ Giám Bảo Các...
Nghĩ tới đây, Tần Minh liền khẽ ho hai tiếng, hỏi: “Vậy...ông Long này, nếu tôi đồng ý, trợ cấp hàng tháng của tôi là bao nhiêu?”
Lưu Diệp bực mình bĩu môi, cảm thấy xấu hổ thay cho Tần Minh, trước khi được vào Giám Bảo Các lại còn hỏi về vấn đề tiền trợ cấp, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy điều này.
Ông Long cười ha hả, nói: “Thằng nhóc cậu rất thẳng tính, hợp ý của tôi! Sau khi cậu tới Giám Bảo Các, sẽ bắt đầu làm từ cấp thấp nhất, tiền lương mỗi tháng là năm ngàn tệ”.
“Ha ha...vậy tốt quá, tôi xin nhờ cậy hết cả vào ông Long”.
“Ừ, vậy đợi cậu có thời gian cứ tới Giám Bảo Các tìm tôi, tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, cụ thể ra sao, đợi tới khi gặp lại sẽ nói kỹ hơn”.
Nói rồi, ông Long khẽ vỗ vai Tần Minh, rảo bước rời đi, chỉ thấy những người đi qua đi lại tỏ ra vô cùng ghen tị.
Có được sự coi trọng của ông Long, chẳng khác nào như diều gặp gió, mà có thể bay cao bay xa.
...
Tới bãi đỗ xe, Lưu Đại Sơn một mình lên xe.
“Lưu Diệp, không phải hôm nay con xin nghỉ một ngày rồi sao? Đi chơi với Tần Minh đi, ngoài ra nhớ học những điểm tốt của người ta đấy, nếu con có bản lĩnh như Tần Minh, bố con cũng yên tâm rồi”.
“Bố, sau này bố đừng mang con ra so sánh như thế, con là người, cậu ấy biến thái như thế, con nào sánh được!”, Lưu Diệp không mấy vui vẻ, sau đó cùng Tần Minh lên chiếc Audi A7.
Lên xe, nhìn Lưu Diệp vui ra mặt, Tần Minh nghĩ ngợi một lát, lấy ra tờ giấy của Hàn Lộ, đưa cho Lưu Diệp...
Lưu Diệp ngơ ngác nhìn Tần Minh, nói: “Thằng nhóc cậu, rốt cuộc còn giấu tôi bao nhiêu thứ nữa hả! Cược đá cũng giỏi như vậy! Giỏi lắm, anh trai của tôi à!”
Tần Minh bình thản cười, cũng không nói gì, Linh Đồng Đọc Tâm này là bí mật lớn của anh, đâu thể dễ dàng tiết lộ được.
“Được rồi...chuyện này Lý Lâm Hiên tôi sẽ ghi nhớ! Về sau cứ chờ đấy!”
Lý Lâm Hiên thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, hơn nữa lại có ông Long đứng bên cạnh, đương nhiên gã ta chống chế lấp liếm, hằn học thở dài, liếc nhìn Tần Minh và Lưu Đại Sơn mà muốn thổ huyết, sau khi buông ra mấy lời cảnh cáo liền tuyệt vọng bỏ đi.
Vừa mất cả chì lẫn chài, nhưng không mấy ai tỏ ra đồng cảm với Lý Lâm Hiên, không những phải mất đi viên đá cực phẩm, lại còn phải mang tiếng xấu, thiết nghĩ sau này người tới mua đồ của Lý Lâm Hiên sẽ ngày càng ít...
Màn kịch hay này qua đi, đại hội cược đá lại tiếp tục tiến hành, giữa buổi lại có người may mắn cược được viên đá xanh, nhờ đó mà kiếm được một khoản tiền, nhưng phần đa lại có rất nhiều thua, thậm chí còn có người dùng giá trên trời để mua về một cục đá bình thường, nhất thời bị sốc mà ngất đi.
Chính vì thế mà có câu, mười người cược thì có tới chín người thua.
Đại hội cược đá diễn ra đúng nửa ngày, rồi kết thúc.
“Ha ha...Tần Minh này, lần này may nhờ có cháu, yên tâm, chú Lưu sẽ không quên công của cháu đâu, chú đoán giá thị trường của viên phỉ thuý này ít nhất cũng phải khoảng một triệu tệ, nếu như tìm người gia công, có thể sẽ bán được giá cao hơn”.
“Thế này đi, chú sẽ đưa cháu bảy trăm ngàn tệ, thế nào? Thằng nhóc cháu đừng có chê ít đấy!”
“Ha ha...bảy trăm ngàn tệ, vậy anh kiếm được bao nhiêu!”
Một giọng cười truyền tới, Lưu Đại Sơn quay lại nhìn, lập tức tỏ ra cung kính nói: “Hoá ra là ông Long, ông nói đúng, bảy trăm ngàn tệ không được, vậy...tám trăm ngàn tệ?”
Thấy vậy, Tần Minh cười, nói: “Chú Lưu, bảy trăm ngàn tệ là được rồi ạ, dù sao chú cũng bỏ tiền ra mua, cái giá này cháu thấy hợp lý rồi ạ”.
Ông Long cười gật đầu, tán thưởng nói: “Không tồi, thắng không kiêu, lâu lắm rồi mới được gặp một chàng trai thú vị như cậu, đây là danh thiếp của tôi, không biết, cậu có hứng thú đến Giám Bảo Các để phát triển không?”
“Giám Bảo Các?”
Lưu Diệp nhất thời thốt lên, vội vàng tròn mắt ra hiệu để Tần Minh đồng ý.
Giám Bảo Các là công ty hàng đầu trong ngành châu báu, đồ cổ và đấu giá, sản nghiệp trải dài khắp cả nước, tại thành phố nào cũng có chi nhánh của công ty, và nó còn là trung tâm của tất cả các nhà thẩm định và các ông chủ của các công ty trang sức và đá quý!
Tần Minh nhận lấy danh thiếp, bên trên chỉ giới thiệu một cách rất đơn giản, Long Thượng Văn, Phó hội trưởng chi nhánh Giám Bảo Các ở thành phố Đông Minh.
“Tần Minh, vào Giám Bảo Các sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, chưa bàn tới các khoản trợ cấp cố định hàng tháng, sau này có muốn mua những thứ quý hiếm trên thị trường, cũng có thể dùng giá nội bộ, thế nào? Cứ suy nghĩ đi?”
Nghe vậy, Tần Minh đang định từ chối, liền khựng lại, thứ quý hiếm, khi anh tra trong Huyền Linh Đạo Điển, bên trong có ghi chép về một số dược liệu cần cho việc tu luyện, rất khó tìm thấy trên thị trường, nếu như có thể nhờ Giám Bảo Các...
Nghĩ tới đây, Tần Minh liền khẽ ho hai tiếng, hỏi: “Vậy...ông Long này, nếu tôi đồng ý, trợ cấp hàng tháng của tôi là bao nhiêu?”
Lưu Diệp bực mình bĩu môi, cảm thấy xấu hổ thay cho Tần Minh, trước khi được vào Giám Bảo Các lại còn hỏi về vấn đề tiền trợ cấp, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy điều này.
Ông Long cười ha hả, nói: “Thằng nhóc cậu rất thẳng tính, hợp ý của tôi! Sau khi cậu tới Giám Bảo Các, sẽ bắt đầu làm từ cấp thấp nhất, tiền lương mỗi tháng là năm ngàn tệ”.
“Ha ha...vậy tốt quá, tôi xin nhờ cậy hết cả vào ông Long”.
“Ừ, vậy đợi cậu có thời gian cứ tới Giám Bảo Các tìm tôi, tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, cụ thể ra sao, đợi tới khi gặp lại sẽ nói kỹ hơn”.
Nói rồi, ông Long khẽ vỗ vai Tần Minh, rảo bước rời đi, chỉ thấy những người đi qua đi lại tỏ ra vô cùng ghen tị.
Có được sự coi trọng của ông Long, chẳng khác nào như diều gặp gió, mà có thể bay cao bay xa.
...
Tới bãi đỗ xe, Lưu Đại Sơn một mình lên xe.
“Lưu Diệp, không phải hôm nay con xin nghỉ một ngày rồi sao? Đi chơi với Tần Minh đi, ngoài ra nhớ học những điểm tốt của người ta đấy, nếu con có bản lĩnh như Tần Minh, bố con cũng yên tâm rồi”.
“Bố, sau này bố đừng mang con ra so sánh như thế, con là người, cậu ấy biến thái như thế, con nào sánh được!”, Lưu Diệp không mấy vui vẻ, sau đó cùng Tần Minh lên chiếc Audi A7.
Lên xe, nhìn Lưu Diệp vui ra mặt, Tần Minh nghĩ ngợi một lát, lấy ra tờ giấy của Hàn Lộ, đưa cho Lưu Diệp...
Bình luận facebook