Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Tới tận cửa đòi người
Ba người Tần Minh xuống xe, sau khi vừa bước vào cửa liền có một người phục vụ chạy tới, cúi người chào hỏi: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ba vị không ạ?”
Chu Thiếu Hoa không kiên nhẫn đẩy người phục vụ kia ra, sau đó nói: “Tránh ra, tránh ra! Chúng tôi còn quen thuộc với mấy nơi kiểu này hơn các anh nhiều!”
Sau đó đi thẳng lên tầng cao nhất, tìm đến phòng làm việc của giám đốc rồi đẩy cửa bước vào,
Thấy có người tới, tên giám đốc bộ dạng gầy gò đang thưởng thức rượu vang bỗng khẽ nhíu mày, sau đó vội vàng đứng lên, nói với giọng cung kính: “Hóa ra là cậu Chu và cậu Thẩm, còn cậu đây là…”
“Tần Minh!”
“Ồ, hóa ra là cậu Tần, không biết ba cậu tới chỗ tôi vì chuyện gì vậy?”
Có thể ngồi lên vị trí giám đốc của club Hoàng Thạch, tất nhiên gã cũng tương đối quen mặt những người trong giới nhà giàu. Tuy rằng gã không có ấn tượng gì với Tần Minh, nhưng lại nhận ra được Chu Thiếu Hoa và Thẩm Nghị, có điều mối quan hệ thường ngày của hai người này với cậu chủ của gã cũng không được coi là quá thân thiết.
“Tôi không nói nhiều lời dư thừa, nghe bảo mấy ngày trước các ông mới bắt một người tên là… Giả Lượng? Đừng nói với tôi rằng ông không biết người này, đó là bạn của một người anh em phía tôi, mau thả người ngay đi, đừng làm mất thời giờ của chúng tôi!”, Thẩm Nghị đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thấy tên Giả Lượng, gã giám đốc gầy gò bèn cười khổ một tiếng, bày ra vẻ mặt khó xử: “Cậu Thẩm à, cậu nói thế lại làm khó tôi quá, người kia là chính miệng cậu Hoàng của chúng tôi dặn dò phải bắt lại, tôi… không có quyền thả người mà…”
“Bớt nói mấy lời linh ta linh tinh đi, bình thường tôi không thèm để ý tới các ông, nhưng bây giờ các ông đã đòi ngồi lên đầu của anh em tôi rồi, ông có tin tôi sẽ nhờ ông cụ nhà mình, đến tận chỗ này của các ông để kiểm tra gì gì đó không?”
“Chuyện này… cậu Thẩm hạ hỏa đã, tôi sẽ gọi điện cho cậu Hoàng ngay, để hỏi ý tứ của cậu ấy. Cậu cứ tạm chờ một lát nhé!”
Nói xong, gã giám đốc gầy gò liền cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại của Hoàng Thông.
Hoàng Thông đang nằm trên giường bệnh, trong lòng còn đang nghĩ xem nên xử lý Tần Minh kiểu gì thì bỗng nhiên nghe được tiếng chiếc di động đặt bên gối reo vang, sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, hắn ta liền ấn nghe rồi khó chịu gắt lên: “Chuyện gì?”
“Cậu Hoàng ạ, cái người Giả Lượng kia… Chúng tôi có thể thả ra được không ạ? Cậu Chu, cậu Thẩm, còn có cả cậu Tần đích thân tới tận cửa đòi người, khiến tôi khó xử lắm ạ…”
“Thả người cái đầu mày! Ông đây bị thương như này đều là do cái thằng kia hết!”
Sau khi mắng xong một câu, Hoàng Thông liền ý thức được có gì đó không đúng, cậu Tần ư? Sao hắn ta chưa nghe thấy ở thành phố Đông Minh này có cậu chủ nhà nào họ Tần nhỉ? Thế là hắn ta hỏi ngay: “Là cậu Tần của nhà nào?”
Gã giám đốc gầy gò khẽ liếc Tần Minh một chút, sau đó bụm lấy phần micro của điện thoại, nhỏ giọng nói: “Là Tần Minh!”
“Cái gì?”
Hoàng Thông lập tức nổi trận lôi đình, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn ta liền dặn gã giám đốc, bất kể dùng cách gì cũng phải tạm thời giữ ba người kia lại tầm nửa tiếng, sau đó cúp điện thoại, rồi gọi cho tên đàn ông trung niên để tóc cạo nửa đầu giống thời xưa.
“Cậu Hoàng đó à, nghe nói cậu nhập viện rồi? Anh em đang muốn qua thăm cậu đây”.
“Chiến Lang, bớt nói nhảm đi, chuyện lần trước mấy người chẳng xử lý gọn ghẽ gì cả, bây giờ thằng nhóc Tần Minh đang ở club Hoàng Thạch, chắc hẳn anh cũng phải biết làm sao rồi chứ. Nếu lần này còn làm hỏng chuyện nữa, thì ông đừng hòng mơ tưởng đến cổ phần trên danh nghĩa của quán bar nữa”.
“Cái gì! Hay lắm! Tôi còn đang lo không tìm thấy thằng nhóc kia đâu, lần này cứ giao cho tôi, bảo đảm sẽ đưa nó tới trước mặt cậu Hoàng đây”.
Nghe xong, Hoàng Thông bật cười dữ tợn, lại không cẩn thận chạm tới vết thương, sau khi gài lên một tiếng vì đau, hắn ta bèn nổi cáu: “Đánh hắn ta sống dở chết dở, sau đó kéo đến trước mặt tôi”.
“Không thành vấn đề!”
…
Cuộc gọi bị ngắt, đương nhiên gã giám đốc gầy gò liền hiểu ngay nguyên nhân mà Hoàng Thông bảo mình “chặn” mấy người Tần Minh, sau khi ngẫm nghĩ giây lát, gã cười nói: “Ba cậu chủ, cậu Hoàng của chúng tôi đang gấp rút tới đây ngay đó ạ. Hay là các cậu cứ tạm thời chờ ở đây đã nhé? Rồi có gì lát nữa trò chuyện với cậu Hoàng, dù sao lời tôi nói cũng không hề có giá trị gì mà, đúng chứ?”
Nghe vậy, Tần Minh thầm cười lạnh, hôm qua Hoàng Thông vừa bị anh đánh đến mức thê thảm thế kia, lúc này có xuống được khỏi giường không vẫn còn là chuyện khó nói, chứ đừng nhắc gì tới chuyện có thể đuổi tới chỗ này. Mà hắn ta chạy tới đây thì cũng làm gì được? Chịu đánh thêm một trận nữa chắc?
Tuy Hoàng Thông cũng không được coi là người thông minh gì cho cam, nhưng hắn ta vẫn chưa ngu ngốc đến mức đó.
Thế là Chu Thiếu Hoa bèn gật đầu, cười nói: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cùng chờ ở đây, tôi cũng muốn xem thử xem Hoàng Thông kia có chiêu gì, nhưng trước tiên, chúng tôi phải nhìn thấy Giả Lượng trước đã”.
“Đúng vậy, gặp người trước đã!”, Thẩm Nghị cũng tán thành.
Lần này thì gã giám đốc gầy gò lại đồng ý khá nhanh, lập tức dẫn ba người Tần Minh vào một căn phòng có người trông coi chặt chẽ. Họ chỉ nhìn thấy một người thanh niên bộ dạng bẩn thỉu, chật vật khó coi đang nằm bất tỉnh trên đất, hơi thở yếu ớt.
Thấy vậy, Tần Minh vội vàng chạy tới, sau khi bắt mạch cho người kia, anh mới thở phào một hơi, cũng may không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là mấy ngày không được ăn uống đầy đủ nên mới khiến thân thể vô cùng yếu ớt mà thôi.
“Mang một ít thức ăn ra đây!”, Tần Minh lạnh giọng quát.
Gã giám đốc gầy gò lập tức gật đầu, chỉ chốc lát sau đã sai người mang tới mấy món ăn, rồi gã lập tức cáo từ rời khỏi đó, vội vàng đi tới trước cửa club, có vẻ như đang sốt ruột chờ đợi gì đó…
Nửa tiếng sau.
Nhìn thấy tên đàn ông trung niên cạo nửa đầu dẫn theo mười mấy đứa đàn em đang bước về phía mình với khí thế hung hăng, hai mắt của gã giám đốc gầy bỗng phát sáng, vội vàng đi tới đón…
Chu Thiếu Hoa không kiên nhẫn đẩy người phục vụ kia ra, sau đó nói: “Tránh ra, tránh ra! Chúng tôi còn quen thuộc với mấy nơi kiểu này hơn các anh nhiều!”
Sau đó đi thẳng lên tầng cao nhất, tìm đến phòng làm việc của giám đốc rồi đẩy cửa bước vào,
Thấy có người tới, tên giám đốc bộ dạng gầy gò đang thưởng thức rượu vang bỗng khẽ nhíu mày, sau đó vội vàng đứng lên, nói với giọng cung kính: “Hóa ra là cậu Chu và cậu Thẩm, còn cậu đây là…”
“Tần Minh!”
“Ồ, hóa ra là cậu Tần, không biết ba cậu tới chỗ tôi vì chuyện gì vậy?”
Có thể ngồi lên vị trí giám đốc của club Hoàng Thạch, tất nhiên gã cũng tương đối quen mặt những người trong giới nhà giàu. Tuy rằng gã không có ấn tượng gì với Tần Minh, nhưng lại nhận ra được Chu Thiếu Hoa và Thẩm Nghị, có điều mối quan hệ thường ngày của hai người này với cậu chủ của gã cũng không được coi là quá thân thiết.
“Tôi không nói nhiều lời dư thừa, nghe bảo mấy ngày trước các ông mới bắt một người tên là… Giả Lượng? Đừng nói với tôi rằng ông không biết người này, đó là bạn của một người anh em phía tôi, mau thả người ngay đi, đừng làm mất thời giờ của chúng tôi!”, Thẩm Nghị đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thấy tên Giả Lượng, gã giám đốc gầy gò bèn cười khổ một tiếng, bày ra vẻ mặt khó xử: “Cậu Thẩm à, cậu nói thế lại làm khó tôi quá, người kia là chính miệng cậu Hoàng của chúng tôi dặn dò phải bắt lại, tôi… không có quyền thả người mà…”
“Bớt nói mấy lời linh ta linh tinh đi, bình thường tôi không thèm để ý tới các ông, nhưng bây giờ các ông đã đòi ngồi lên đầu của anh em tôi rồi, ông có tin tôi sẽ nhờ ông cụ nhà mình, đến tận chỗ này của các ông để kiểm tra gì gì đó không?”
“Chuyện này… cậu Thẩm hạ hỏa đã, tôi sẽ gọi điện cho cậu Hoàng ngay, để hỏi ý tứ của cậu ấy. Cậu cứ tạm chờ một lát nhé!”
Nói xong, gã giám đốc gầy gò liền cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại của Hoàng Thông.
Hoàng Thông đang nằm trên giường bệnh, trong lòng còn đang nghĩ xem nên xử lý Tần Minh kiểu gì thì bỗng nhiên nghe được tiếng chiếc di động đặt bên gối reo vang, sau khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, hắn ta liền ấn nghe rồi khó chịu gắt lên: “Chuyện gì?”
“Cậu Hoàng ạ, cái người Giả Lượng kia… Chúng tôi có thể thả ra được không ạ? Cậu Chu, cậu Thẩm, còn có cả cậu Tần đích thân tới tận cửa đòi người, khiến tôi khó xử lắm ạ…”
“Thả người cái đầu mày! Ông đây bị thương như này đều là do cái thằng kia hết!”
Sau khi mắng xong một câu, Hoàng Thông liền ý thức được có gì đó không đúng, cậu Tần ư? Sao hắn ta chưa nghe thấy ở thành phố Đông Minh này có cậu chủ nhà nào họ Tần nhỉ? Thế là hắn ta hỏi ngay: “Là cậu Tần của nhà nào?”
Gã giám đốc gầy gò khẽ liếc Tần Minh một chút, sau đó bụm lấy phần micro của điện thoại, nhỏ giọng nói: “Là Tần Minh!”
“Cái gì?”
Hoàng Thông lập tức nổi trận lôi đình, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn ta liền dặn gã giám đốc, bất kể dùng cách gì cũng phải tạm thời giữ ba người kia lại tầm nửa tiếng, sau đó cúp điện thoại, rồi gọi cho tên đàn ông trung niên để tóc cạo nửa đầu giống thời xưa.
“Cậu Hoàng đó à, nghe nói cậu nhập viện rồi? Anh em đang muốn qua thăm cậu đây”.
“Chiến Lang, bớt nói nhảm đi, chuyện lần trước mấy người chẳng xử lý gọn ghẽ gì cả, bây giờ thằng nhóc Tần Minh đang ở club Hoàng Thạch, chắc hẳn anh cũng phải biết làm sao rồi chứ. Nếu lần này còn làm hỏng chuyện nữa, thì ông đừng hòng mơ tưởng đến cổ phần trên danh nghĩa của quán bar nữa”.
“Cái gì! Hay lắm! Tôi còn đang lo không tìm thấy thằng nhóc kia đâu, lần này cứ giao cho tôi, bảo đảm sẽ đưa nó tới trước mặt cậu Hoàng đây”.
Nghe xong, Hoàng Thông bật cười dữ tợn, lại không cẩn thận chạm tới vết thương, sau khi gài lên một tiếng vì đau, hắn ta bèn nổi cáu: “Đánh hắn ta sống dở chết dở, sau đó kéo đến trước mặt tôi”.
“Không thành vấn đề!”
…
Cuộc gọi bị ngắt, đương nhiên gã giám đốc gầy gò liền hiểu ngay nguyên nhân mà Hoàng Thông bảo mình “chặn” mấy người Tần Minh, sau khi ngẫm nghĩ giây lát, gã cười nói: “Ba cậu chủ, cậu Hoàng của chúng tôi đang gấp rút tới đây ngay đó ạ. Hay là các cậu cứ tạm thời chờ ở đây đã nhé? Rồi có gì lát nữa trò chuyện với cậu Hoàng, dù sao lời tôi nói cũng không hề có giá trị gì mà, đúng chứ?”
Nghe vậy, Tần Minh thầm cười lạnh, hôm qua Hoàng Thông vừa bị anh đánh đến mức thê thảm thế kia, lúc này có xuống được khỏi giường không vẫn còn là chuyện khó nói, chứ đừng nhắc gì tới chuyện có thể đuổi tới chỗ này. Mà hắn ta chạy tới đây thì cũng làm gì được? Chịu đánh thêm một trận nữa chắc?
Tuy Hoàng Thông cũng không được coi là người thông minh gì cho cam, nhưng hắn ta vẫn chưa ngu ngốc đến mức đó.
Thế là Chu Thiếu Hoa bèn gật đầu, cười nói: “Được, nếu đã vậy thì chúng tôi cùng chờ ở đây, tôi cũng muốn xem thử xem Hoàng Thông kia có chiêu gì, nhưng trước tiên, chúng tôi phải nhìn thấy Giả Lượng trước đã”.
“Đúng vậy, gặp người trước đã!”, Thẩm Nghị cũng tán thành.
Lần này thì gã giám đốc gầy gò lại đồng ý khá nhanh, lập tức dẫn ba người Tần Minh vào một căn phòng có người trông coi chặt chẽ. Họ chỉ nhìn thấy một người thanh niên bộ dạng bẩn thỉu, chật vật khó coi đang nằm bất tỉnh trên đất, hơi thở yếu ớt.
Thấy vậy, Tần Minh vội vàng chạy tới, sau khi bắt mạch cho người kia, anh mới thở phào một hơi, cũng may không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là mấy ngày không được ăn uống đầy đủ nên mới khiến thân thể vô cùng yếu ớt mà thôi.
“Mang một ít thức ăn ra đây!”, Tần Minh lạnh giọng quát.
Gã giám đốc gầy gò lập tức gật đầu, chỉ chốc lát sau đã sai người mang tới mấy món ăn, rồi gã lập tức cáo từ rời khỏi đó, vội vàng đi tới trước cửa club, có vẻ như đang sốt ruột chờ đợi gì đó…
Nửa tiếng sau.
Nhìn thấy tên đàn ông trung niên cạo nửa đầu dẫn theo mười mấy đứa đàn em đang bước về phía mình với khí thế hung hăng, hai mắt của gã giám đốc gầy bỗng phát sáng, vội vàng đi tới đón…
Bình luận facebook