Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 473-475
Chương 473: Ngàn cân treo sợi tóc
Tuy mỗi một người trong gia tộc Antonio đều biết khoa học kinh tế xã hội phát triển đến giai đoạn ngày nay, cho dù Burns thực sự hồi phục trạng thái đỉnh cao, cũng đã không thể chống đỡ những vũ khí hiện đại có lực sát thương cực kỳ mạnh, cũng không thể lãnh đạo Vương Quốc Anh đi đến vinh quang mà không nước nào sánh được, nhưng họ vẫn không từ bỏ, vẫn mong đợi tái hiện lại vinh quang của gia tộc Antonio ngày xưa.
Bây giờ tất cả mọi hy vọng đều gửi hết vào người thanh niên tên là Vân Vệ Hoành này, và cả đứa con sắp chào đời của anh ta, còn về đứa con của anh ta cũng mang huyết mạch của huyết tộc bọn họ, không ai trong bọn họ quan tâm!
So với vinh quang của một gia tộc, hy sinh một hậu duệ chưa ra đời thì cũng chẳng tính là gì.
Thấy tất cả mọi người gia tộc Antonio đều rơi vào trong phấn khích, Vân Vệ Hoành chậm rãi nhắm mắt, hai giọt lệ như pha lê chảy xuống theo khóe mắt.
“Bố mẹ, con trai bất hiếu! Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ hiếu thuận với bố mẹ, hai người tuyệt đối đừng đau lòng vì con!”, nước mắt chậm rãi rơi xuống, những lời đau xót hối lỗi xuất phát từ đáy lòng khẽ nỉ non từ miệng Vân Vệ Hoành.
“Đây là nơi rách nát nào, xem ra chỉ thích hợp cho vài con dơi hôi hám trốn thôi, đúng là không phải nơi cho người ở”.
Đúng lúc Vân Vệ Hoành đang đau lòng sám hối, đột nhiên một giọng nói vô cùng ngạo mạn vang lên ở lối vào đường hầm.
Sau đó, chỉ thấy Lục Hi và Vân Khả Thiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Thì ra Lục Hi vừa đến ga đường sắt cao tốc Tây Kinh, Vân Khả Thiên đã đợi ở đó, sau đó hai người lại không ngừng nghỉ lên máy bay đến Vương Quốc Anh, trải qua hàng tiếng đồng hồ chạy đến chỗ ở của Vân Vệ Hoành.
Sau đó Lục Hi lại thông qua khí tức của Vân Vệ Hoành để lại, dùng thần thức tìm được vị trí cụ thể của anh ta, chạy đến đây trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
“Khả Thiên, sao cậu lại đến đây?”
Vân Vệ Hoành bỗng mở mắt, đôi mắt dường còn vương nước mắt, gần như không thể tin nổi nhìn về phía hai người ở lối vào đường hầm.
“Anh là ai?”
Lúc này, tất cả mọi người trong tầng hầm đều vừa kinh hãi vừa tức giận nhìn chằm chằm Lục Hi, tia sát khí lạnh lùng bỗng tràn ngập cả tầng hầm.
Cả tầng hầm này là trọng địa của gia tộc Antonio, ngoại trừ con cháu đích truyền gia tộc thì không ai có thể vào. Ở cửa đều là người trong huyết tộc có thực lực cường mạnh và trung thành của gia tộc canh gác, đâu phải bất kỳ người nào cũng có thể xông vào, càng đừng nói trước đó còn không có đến một dấu hiệu nào.
“Tôi là ông nội của anh, mẹ kiếp, hại tôi đi tàu xe mệt nhọc, không dạy cho các người một bài học thì thật có lỗi với bản thân”, Lục Hi làm ngơ trước sát ý của đám người huyết tộc, thong thả bước vào tầng hầm, hơn nữa còn thể hiện mạnh mẽ sự bất mãn của mình.
Vốn dĩ anh muốn sau khi về sẽ nghỉ ngơi thư giãn ở Thiên Nhân Cư hai ngày, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, chỉ có thể chạy đến đây, đầy một bụng oán trách.
“Khả Thiên, các cậu mau đi đi, toàn bộ bọn họ không phải loài người, bọn họ là quỷ hút máu trong truyền thuyết phương Tây, người nào cũng có thực lực cường mạnh, hơn nữa bọn họ còn có súng”.
Sau một hồi kinh ngạc, Vân Vệ Hoành lại lo lắng đến mức nổi cả gân xanh.
“Không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là mấy con dơi hôi hám thích ẩn trong bóng tối thôi mà, sao thanh niên lại không bình tĩnh được như thế chứ”, Lục Hi cười nói.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng cười theo: “Anh cả, đừng sợ, anh Lục đến rồi, bảo đảm anh sẽ không có việc gì, anh yên tâm đi”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy toàn thân chấn động, nhìn người anh em của mình và Lục Hi, không dám tin.
Hơn nữa, người bên cạnh Khả Thiên lại dùng chữ ‘con dơi hôi hám’ để gọi những người này, gần như vốn không coi họ ra gì.
Nhưng làm sao có thể chứ? Đây là gia tộc Antonio đã từng dẫn dắt Vương Quốc anh đi đến vinh quang đấy, đây là quỷ hút máu người chứ không phải loài người trong truyền thuyết đấy!
Trong lúc Vân Vệ Hoành chấn hãi không dám tin, sớm đã có hai người mặc áo choàng đen đứng lên, há miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, hai răng nanh sắc nhọn như đao, hiện lên vô cùng âm hiểm đáng sợ dưới ánh lửa.
“Keng!” một tiếng, âm thanh vũ khí tuốt ra khỏi vỏ bỗng vang khắp tầng hầm, là hai người mặc áo choàng đen đột nhiên mở rộng hai tay.
Dưới ánh lửa, những móng vuốt sắc lạnh chiết xạ kim loại thò ra từ mười ngón tay của họ, sau đó cào không khí, “vù” một tiếng, một người đâm về phía đầu của Lục Hi, một người đâm vào lồng ngực của Lục Hi.
Móng vuốt lướt qua không khí với tốc độ cực nhanh, Vân Vệ Hoành chỉ có thể nhìn thấy bốn đường ánh sáng lạnh, vốn không thể nhìn rõ quỹ đạo.
Vân Vệ Hoành kinh hãi, lập tức đông cứng, sắc mặt trắng bệch, anh ta biết rõ với thân thủ của mình, nếu đối diện với tốc độ như vậy thì sẽ chết chắc, e rằng vẫn chưa phản ứng lại, móng vuốt đã xuyên qua não và lồng ngực của anh ta.
Trong tầng hầm, sắc mặt của những người huyết tộc khác đều lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý tàn nhẫn.
Hôm nay những người có tư cách đến tầng hầm canh giữ và làm chứng tộc trưởng lấy lại sức mạnh đỉnh cao, đều là những người nòng cốt nhất cũng là người lợi hại nhất trong gia tộc, đương nhiên những người canh giữ lối vào không thể sánh được với họ.
Hôm nay có hai người cùng ra tay, người Hoa Hạ đột nhiên xuất hiện nhìn móng vuốt đâm đến, dường như bị dọa sợ đến không phản ứng kịp, lại đứng bất động ở đó, chẳng phải sẽ chết chắc sao?
Chương 474: Đừng giả chết với tôi
Duy chỉ có Burns trên mặt lộ ra vẻ nặng nề.
Đã từng là cao thủ, vị công tước duy nhất của Huyết tộc, cho dù bây giờ ông ta đã rất gầy yếu, nhưng khứu giác của cao thủ vẫn còn. Mặc dù Lục Hi không có bất kỳ hành động hay phản ứng gì, nhưng Burns biết đó chắc chắn không phải là bị kinh hãi, mà là sự tự tin cùng sự khinh thường của cao thủ!
Quả nhiên, khi nhìn thấy những móng vuốt sắc nhọn sắp đâm đến người đó, đột nhiên một tiếng hừ lạnh lùng như sấm rền vang lên trong tầng hầm, sau đó không thấy anh ta có bất kỳ động tác gì khác, hai cao thủ của gia tộc Antonio đang ra tay, giống như bị hai bàn tay vô hình nắm lấy cổ, không màng tới việc ra tay nữa, mà bất ngờ giữ lấy cổ của mình, ra sức tách ra, hai chân cũng đạp mạnh trên đất.
Nhưng dù bọn họ có ra sức tách ra, đạp chân mạnh thế nào, cơ thể của bọn họ vẫn từ từ bị bàn tay vô hình đó nâng lên trên không trung.
Tầng hầm rất âm u lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt, tất cả người của gia tộc Antonio đều mồ hôi nhễ nhại.
Bọn họ đều là cao thủ của gia tộc Antonio, đều không phải là con người, có những khả năng mà con người không dám nghĩ đến, chẳng hạn tốc độ của bọn họ cực nhanh không gì sánh được, hay như bọn họ vô cùng mạnh mẽ, ngay cả khi bị đạn thường bắn vài phát cũng chỉ bị thương một chút da thịt, hơn nữa còn có thể hồi phục rất nhanh.
Nhưng bọn họ lại tuyệt đối không làm được giống như người thanh niên trước mặt này, cả người không nhúc nhích tí nào mà có thể xách hai người lên, mà hai người này đều là cao thủ của gia tộc Antonio bọn họ!
Không thèm lau mồ hôi lạnh đầy trên mặt, gần như ngay lập tức, những tên cầm súng trong tầng hầm không chút do dự rút súng ra, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Lục Hi sau đó liên tục bắn “Bằng! Bằng!”.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc chính là những viên đạn rít trong không khí đều dừng trên không trung cách người Hoa Hạ đó một mét, giống như có một sức mạnh vô hình cản chúng lại.
Vân Vệ Hoành thấy vậy há hốc mồm, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim lại có thể xuất hiện trước mặt mình, mà nhân vật chính lại là người thanh niên đi cùng Khả Thiên.
“Hừ!”, một giọng nói lạnh buốt như sấm rền lại lần nữa vang lên trong tầng hầm, sau đó hai tên đang bị xách trên không trung đột nhiên bị ném mạnh ra ngoài như hai con chó chết, đập mạnh vào bức tường được đúc từ đá xanh của tầng hầm.
Mà những viên đạn dừng lại trong không trung cũng gào rít bay trở lại, giống như mũi tên bay đầy trời bắn về phía những cao thủ của gia tộc Antonio còn lại trong tầng hầm.
“A! A! A!”
Đột nhiên, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, tất cả các cao thủ của gia tộc Antonio tên nào tên nấy lấy tay che đầu, né tránh khắp nơi.
Tuy bọn họ mạnh mẽ, nhưng cũng không có gan dùng đầu đỡ đạn, hơn nữa những viên đạn này còn là của cao thủ thần bí đó bắn ngược trở lại, có trời mới biết chúng mạnh đến mức nào!
Nhưng rõ ràng, sự lựa chọn của bọn họ là chính xác, bởi vì những viên đạn đó rơi trên người bọn họ đều vô cùng lợi hại, tuy không đến mức lấy mất tính mạng nhưng lại khiến bọn họ đau đớn không thôi, không còn sức phản kháng.
Trong đám người chỉ có Burns trong hồ máu là không chút tổn hại, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng với sự hoảng sợ tuyệt vọng trong đôi mắt của Burns, đoán chừng ông ta chắc chắn cam tâm tình nguyện bị đạn bắn trúng như những người khác, ít nhất như vậy chỉ đau một trận, nhưng hiện tại người thanh niên đó để lại mình ông ta, có trời mới biết anh ta sẽ hành hạ ông ta như nào.
Có điều, Lục Hi không lập tức ra tay đối phó với Burns, mà cau mày chán ghét nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa đường hầm, vứt lại một câu.
“Tôi đợi ông ở bên trên, tắm rửa sạch sẽ rồi đến gặp tôi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, với chút bản lĩnh đó, dù có trốn đến Nam Cực sống với chim cánh cụt, tôi cũng có thể xách cổ ông ra!”
“Tôi không dám, tôi không dám!”, Burns gần như khóc nói.
Ông ta không chút nghi ngờ lời nói của Lục Hi, với năng lực khó lường như vậy, cho dù bây giờ ông ta ở thời kỳ đỉnh cao nhất, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta, chưa nói tới việc bây giờ ông ta đã bước nửa chân bước vào cánh cửa địa ngục. Thực lực hiện tại của ông ta đã suy giảm dần theo tuổi tác cùng khí huyết, suy giảm đến mức không bằng các cao thủ bên cạnh, làm sao còn có thể là đối thủ của Lục Hi.
Nhìn thấy Lục Hi quay người đi lên, Vân Khả Thiên vội vàng cởi trói cho Vân Vệ Hoành, đưa anh ta cùng rời đi.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, Vân Vệ Hoành đột nhiên nghĩ đến Jenny, xoay người vội vàng kéo cô ta, thấp giọng nói: “Còn đứng ở đây làm gì, không mau đi với anh!”
Mặc dù Jenny muốn dâng anh ta và đứa con của anh ta cho ông nội mình, nhưng suy cho cùng cô ta là người phụ nữ anh ta đã yêu sâu đậm, là mẹ của con anh ta, Vân Vệ Hoành đương nhiên không nhẫn tâm nhìn cô ta cùng người của gia tộc cô ta cùng gặp khó khăn.
Các lối đi và tầng hầm dưới lòng đất của lâu đài cổ vẫn lưu giữ các thiết bị chiếu sáng cổ xưa, nhưng lâu đài cổ trên mặt đất, với bước chân của thời đại, ngoại trừ kiến trúc vẫn giữ được phong cách ban đầu, hiện ra vẻ thăng trầm và bề dày của lịch sử, rất nhiều thiết bị bên trong bao gồm cả thiết bị chiếu sáng đều đã được hiện đại hóa.
Đèn đường kiểu cổ, đèn tường trong hành lang, đèn pha lê cực lớn trong đại sảnh chiếu sáng lâu đài cổ bên trong các bức tường vây.
Jenny là một người phụ nữ thông minh, mặc dù trong lòng thấp thỏm sợ hãi, nhưng sau khi ra khỏi đường hầm, cô ta liền cẩn thận dẫn Lục Hi đi tới phòng tiếp khách lớn nhất trong lâu đài.
Chương 475: Giúp người giúp đến cùng
Mặc dù những người làm trong lâu đài cảm thấy rất kỳ lạ, Jenny nơm nớp lo sợ đi cùng một người thanh niên phương Đông, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi chuẩn bị trà và các món điểm tâm ngọt theo lời căn dặn của Jenny.
Khi người làm bưng trà và các món điểm tâm ngọt tự làm đến cho Lục Hi, Burns cuối cùng cũng vội vội vàng vàng dẫn theo những nhân vật cốt cán của gia tộc trong tầng hầm, bởi vì bị mất máu mà sắc mặt trở nên nhợt nhạt, đến phòng tiếp khách.
Không thể không nói, Burns nằm trong hồ máu cho người ta ấn tượng vô cùng u ám đáng sợ, nhưng khi ông ta xuất hiện trước mặt mọi người trong một bộ âu phục được cắt may vừa vặn, là phẳng phiu, cho dù vội vội vàng vàng đi đến nhưng vẫn lộ ra khí chất tao nhã quý tộc mà người bình thường ngưỡng mộ.
Nhìn thấy tộc trưởng dẫn theo những thành viên cốt cán trong gia tộc vội vàng đi đến, những người làm trong phòng tiếp khách đều giật mình, vội vàng khẽ khom mình chào hỏi: “Chào buổi tối, công tước điện hạ, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”
Nhưng điều khiến những người làm giật mình hơn cả là ngay sau khi bọn họ vừa dứt lời, người thanh niên phương Đông xa lạ đó vậy mà lại đạp vị công tước điện hạ tôn quý của bọn họ.
Công tước điện hạ “già yếu” đột nhiên bị đạp ngã xuống đất, còn chưa đợi đám người làm kịp hoàn hồn từ trong sợ hãi, người thanh niên Hoa Hạ xa lạ đó lại giơ chân đạp liên tiếp vào người công tước điện hạ.
“Mẹ kiếp, hại tôi chạy cả một quãng đường dài như vậy, ông còn dám ăn mặc chỉnh tề như này, muốn khoe mẽ gì với tôi?”, Lục Hi vừa đạp vừa mắng.
Lời mắng mỏ của Lục Hi đã dọa tới Burns và những thành viên cốt cán của gia tộc, ai cũng sợ hãi, người này thực lực dũng mãnh, tính khí còn nóng nảy như vậy, bọn họ thực sự lo lắng cho số phận của bản thân và những người khác.
Khi Lục Hi mắng mỏ, đám người làm kia đương nhiên đã hoàn hồn lại, bọn họ muốn xông lên đánh người thanh niên phương Đông thô bạo trước mặt này.
Nhưng nhìn thấy những quý tộc thường ngày chỉ tay năm ngón kia đều câm như hến, không ai dám tiến lên can ngăn, hay kéo người phương Đông thô bạo kia ra, ai cũng co rút lại, trong lòng kinh hãi đến rối tung rối mù lên.
Gia tộc này là một gia tộc cổ xưa, người làm của bọn họ đương nhiên cũng có chỉ số thông minh không thấp, nhìn ra được người phương Đông thô bạo trước mặt này rất không đơn giản, bằng không với hành động tàn bạo tay đấm chân đạp của anh ta với công tước điện hạ sớm đã bị đạn bắn lỗ chỗ rồi.
“Thưa, thưa anh, ông nội tôi tuổi đã cao, anh có thể...”
Nhìn thấy ông nội nằm co quắp trên mặt đất, vô cùng đáng thương, Jenny bước tới run rẩy cầu xin.
“Câm cái miệng của cô lại, nếu không phải nể tình đứa con trong bụng của cô, cô cho rằng ông nội cô bây giờ vẫn còn có thể nằm trên đất giả bộ đáng thương sao, tôi sớm đã tiễn ông ta đi chơi cùng quỷ sa tăng từ lâu rồi”, Lục Hi không chút khách sáo quát mắng.
Sắc mặt Jenny lạnh đi, không dám nói nữa, Vân Vệ Hoành không biết nội tình, cũng không dám nói, cũng không muốn nói gì, mặc dù Burns là ông nội Jenny nhưng ông ta lại muốn giết mình và con của mình, Vân Vệ Hoành không hề có chút thương xót ông ta.
“Còn ông, bớt giả bộ đáng thương cho tôi! Ngài công tước, ông cho rằng tôi không biết ông có bản lĩnh lớn như nào sao? Chỉ vài cú đạp này không đạp chết ông được!”, Lục Hi lại đá mạnh một cái vào Burns, sau đó rút chân lại.
Một người đã sống được mấy trăm tuổi, cho dù là kẻ đần độn, cũng đều có thể thành tinh rồi.
Lúc này, Burns cảm thấy bản thân có cơ hội sống sót, lập tức không dám giả chết nữa, mà vội vàng đứng dậy, khom lưng đứng sang một bên chờ Lục Hi xử lý.
Burns nghe thấy những lời của Lục Hi, ông ta lập tức quỳ một chân xuống, hành lễ theo kiểu quý tộc, nói.
“Thưa ông lớn, tôi chọn sống”.
Sự lựa chọn này kỳ thực căn bản không còn chỗ để lựa chọn, ai lại ngu ngốc chọn đi chết chứ?
Lúc này, Lục Hi nhìn về phía Burns, lười nhác nói.
“Có điều, tôi dựa vào cái gì để bỏ qua cho ông chứ, ông bắt cóc anh trai của bạn tôi, định mưu đồ giết hại người Hoa Hạ chúng tôi, còn hại tôi đi đường vất vả, trong lòng tôi rất không thoải mái, không phải ông ngây thơ cho rằng chỉ đánh ông một trận, tôi sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho ông chứ”.
Burns vừa nghe thấy những lời này, ông ta liền cắn răng nói.
“Thưa ông lớn, sau khi đứa con của Jenny ra đời, tôi lập tức phong nó làm tộc trưởng tương lai của gia tộc Antonio, đợi khi nó trưởng thành, lập tức để nó lên nắm quyền, đồng thời, gia tộc Antonio thề sẽ vĩnh viễn đi theo ông lớn, trở thành tùy tùng trung thành nhất của ông lớn”.
Bảy chấp sự của gia tộc Antonio nghe thấy điều này, vẻ mặt đều thay đổi, nhưng không dám nói bất cứ điều gì.
Mà lúc này, Lục Hi chậm rãi ngồi xuống, nói với Burns.
“Thấy thái độ của ông có thể chấp nhận được, tôi sẽ tha cho ông một mạng, có điều, thực lực hiện tại của ông quá kém cỏi, tiếp nối phẩm chất cao quý của dân tộc Hoa Hạ chúng tôi, giúp người giúp đến cùng, tôi sẽ giúp ông một tay, giúp ông loại bỏ lửa độc trên người, khôi phục lại sức mạnh, cũng xem như cho người tùy tùng là ông một món quà gặp mặt”.
Lục Hi đã quyết định chấp nhận Burns và gia tộc của ông ta để hình thành thế lực của bản thân, đối mặt với tương lai không xác định phía trước. Bởi vì thế giới bóng tối trong miệng “Kiếp” kéo đến, khiến anh có dự cảm rất xấu.
Mà Burns, trên phương diện tu hành quả thực là một thiên tài, có thể đạt đến cảnh giới công tước, dựa theo thực lực đã bước vào Thánh Vực.
Một cường giả Thánh Vực vẫn là rất lợi hại, đây cũng là lí do chính Lục Hi không giết ông ta.
Mà Burns nghe thấy những lời này của Lục Hi lại vui mừng nước mắt tuôn rơi.
Lửa độc đã hành hạ ông ta suốt hai trăm năm, khiến ông ta từ một công tước, sức mạnh không những bị suy giảm thành nam tước, mà thân thể càng thêm tàn tạ, đã đến bờ vực sụp đổ.
Nhưng Lục Hi không chỉ vừa nhìn đã nhìn ra ông ta bị lửa độc làm tổn hại, còn nói rõ ràng có thể giúp ông ta khôi phục sức mạnh, ông ta sao có thể không kinh ngạc, không xúc động chứ.
Tuy mỗi một người trong gia tộc Antonio đều biết khoa học kinh tế xã hội phát triển đến giai đoạn ngày nay, cho dù Burns thực sự hồi phục trạng thái đỉnh cao, cũng đã không thể chống đỡ những vũ khí hiện đại có lực sát thương cực kỳ mạnh, cũng không thể lãnh đạo Vương Quốc Anh đi đến vinh quang mà không nước nào sánh được, nhưng họ vẫn không từ bỏ, vẫn mong đợi tái hiện lại vinh quang của gia tộc Antonio ngày xưa.
Bây giờ tất cả mọi hy vọng đều gửi hết vào người thanh niên tên là Vân Vệ Hoành này, và cả đứa con sắp chào đời của anh ta, còn về đứa con của anh ta cũng mang huyết mạch của huyết tộc bọn họ, không ai trong bọn họ quan tâm!
So với vinh quang của một gia tộc, hy sinh một hậu duệ chưa ra đời thì cũng chẳng tính là gì.
Thấy tất cả mọi người gia tộc Antonio đều rơi vào trong phấn khích, Vân Vệ Hoành chậm rãi nhắm mắt, hai giọt lệ như pha lê chảy xuống theo khóe mắt.
“Bố mẹ, con trai bất hiếu! Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ hiếu thuận với bố mẹ, hai người tuyệt đối đừng đau lòng vì con!”, nước mắt chậm rãi rơi xuống, những lời đau xót hối lỗi xuất phát từ đáy lòng khẽ nỉ non từ miệng Vân Vệ Hoành.
“Đây là nơi rách nát nào, xem ra chỉ thích hợp cho vài con dơi hôi hám trốn thôi, đúng là không phải nơi cho người ở”.
Đúng lúc Vân Vệ Hoành đang đau lòng sám hối, đột nhiên một giọng nói vô cùng ngạo mạn vang lên ở lối vào đường hầm.
Sau đó, chỉ thấy Lục Hi và Vân Khả Thiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Thì ra Lục Hi vừa đến ga đường sắt cao tốc Tây Kinh, Vân Khả Thiên đã đợi ở đó, sau đó hai người lại không ngừng nghỉ lên máy bay đến Vương Quốc Anh, trải qua hàng tiếng đồng hồ chạy đến chỗ ở của Vân Vệ Hoành.
Sau đó Lục Hi lại thông qua khí tức của Vân Vệ Hoành để lại, dùng thần thức tìm được vị trí cụ thể của anh ta, chạy đến đây trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
“Khả Thiên, sao cậu lại đến đây?”
Vân Vệ Hoành bỗng mở mắt, đôi mắt dường còn vương nước mắt, gần như không thể tin nổi nhìn về phía hai người ở lối vào đường hầm.
“Anh là ai?”
Lúc này, tất cả mọi người trong tầng hầm đều vừa kinh hãi vừa tức giận nhìn chằm chằm Lục Hi, tia sát khí lạnh lùng bỗng tràn ngập cả tầng hầm.
Cả tầng hầm này là trọng địa của gia tộc Antonio, ngoại trừ con cháu đích truyền gia tộc thì không ai có thể vào. Ở cửa đều là người trong huyết tộc có thực lực cường mạnh và trung thành của gia tộc canh gác, đâu phải bất kỳ người nào cũng có thể xông vào, càng đừng nói trước đó còn không có đến một dấu hiệu nào.
“Tôi là ông nội của anh, mẹ kiếp, hại tôi đi tàu xe mệt nhọc, không dạy cho các người một bài học thì thật có lỗi với bản thân”, Lục Hi làm ngơ trước sát ý của đám người huyết tộc, thong thả bước vào tầng hầm, hơn nữa còn thể hiện mạnh mẽ sự bất mãn của mình.
Vốn dĩ anh muốn sau khi về sẽ nghỉ ngơi thư giãn ở Thiên Nhân Cư hai ngày, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, chỉ có thể chạy đến đây, đầy một bụng oán trách.
“Khả Thiên, các cậu mau đi đi, toàn bộ bọn họ không phải loài người, bọn họ là quỷ hút máu trong truyền thuyết phương Tây, người nào cũng có thực lực cường mạnh, hơn nữa bọn họ còn có súng”.
Sau một hồi kinh ngạc, Vân Vệ Hoành lại lo lắng đến mức nổi cả gân xanh.
“Không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là mấy con dơi hôi hám thích ẩn trong bóng tối thôi mà, sao thanh niên lại không bình tĩnh được như thế chứ”, Lục Hi cười nói.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng cười theo: “Anh cả, đừng sợ, anh Lục đến rồi, bảo đảm anh sẽ không có việc gì, anh yên tâm đi”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy toàn thân chấn động, nhìn người anh em của mình và Lục Hi, không dám tin.
Hơn nữa, người bên cạnh Khả Thiên lại dùng chữ ‘con dơi hôi hám’ để gọi những người này, gần như vốn không coi họ ra gì.
Nhưng làm sao có thể chứ? Đây là gia tộc Antonio đã từng dẫn dắt Vương Quốc anh đi đến vinh quang đấy, đây là quỷ hút máu người chứ không phải loài người trong truyền thuyết đấy!
Trong lúc Vân Vệ Hoành chấn hãi không dám tin, sớm đã có hai người mặc áo choàng đen đứng lên, há miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, hai răng nanh sắc nhọn như đao, hiện lên vô cùng âm hiểm đáng sợ dưới ánh lửa.
“Keng!” một tiếng, âm thanh vũ khí tuốt ra khỏi vỏ bỗng vang khắp tầng hầm, là hai người mặc áo choàng đen đột nhiên mở rộng hai tay.
Dưới ánh lửa, những móng vuốt sắc lạnh chiết xạ kim loại thò ra từ mười ngón tay của họ, sau đó cào không khí, “vù” một tiếng, một người đâm về phía đầu của Lục Hi, một người đâm vào lồng ngực của Lục Hi.
Móng vuốt lướt qua không khí với tốc độ cực nhanh, Vân Vệ Hoành chỉ có thể nhìn thấy bốn đường ánh sáng lạnh, vốn không thể nhìn rõ quỹ đạo.
Vân Vệ Hoành kinh hãi, lập tức đông cứng, sắc mặt trắng bệch, anh ta biết rõ với thân thủ của mình, nếu đối diện với tốc độ như vậy thì sẽ chết chắc, e rằng vẫn chưa phản ứng lại, móng vuốt đã xuyên qua não và lồng ngực của anh ta.
Trong tầng hầm, sắc mặt của những người huyết tộc khác đều lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý tàn nhẫn.
Hôm nay những người có tư cách đến tầng hầm canh giữ và làm chứng tộc trưởng lấy lại sức mạnh đỉnh cao, đều là những người nòng cốt nhất cũng là người lợi hại nhất trong gia tộc, đương nhiên những người canh giữ lối vào không thể sánh được với họ.
Hôm nay có hai người cùng ra tay, người Hoa Hạ đột nhiên xuất hiện nhìn móng vuốt đâm đến, dường như bị dọa sợ đến không phản ứng kịp, lại đứng bất động ở đó, chẳng phải sẽ chết chắc sao?
Chương 474: Đừng giả chết với tôi
Duy chỉ có Burns trên mặt lộ ra vẻ nặng nề.
Đã từng là cao thủ, vị công tước duy nhất của Huyết tộc, cho dù bây giờ ông ta đã rất gầy yếu, nhưng khứu giác của cao thủ vẫn còn. Mặc dù Lục Hi không có bất kỳ hành động hay phản ứng gì, nhưng Burns biết đó chắc chắn không phải là bị kinh hãi, mà là sự tự tin cùng sự khinh thường của cao thủ!
Quả nhiên, khi nhìn thấy những móng vuốt sắc nhọn sắp đâm đến người đó, đột nhiên một tiếng hừ lạnh lùng như sấm rền vang lên trong tầng hầm, sau đó không thấy anh ta có bất kỳ động tác gì khác, hai cao thủ của gia tộc Antonio đang ra tay, giống như bị hai bàn tay vô hình nắm lấy cổ, không màng tới việc ra tay nữa, mà bất ngờ giữ lấy cổ của mình, ra sức tách ra, hai chân cũng đạp mạnh trên đất.
Nhưng dù bọn họ có ra sức tách ra, đạp chân mạnh thế nào, cơ thể của bọn họ vẫn từ từ bị bàn tay vô hình đó nâng lên trên không trung.
Tầng hầm rất âm u lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt, tất cả người của gia tộc Antonio đều mồ hôi nhễ nhại.
Bọn họ đều là cao thủ của gia tộc Antonio, đều không phải là con người, có những khả năng mà con người không dám nghĩ đến, chẳng hạn tốc độ của bọn họ cực nhanh không gì sánh được, hay như bọn họ vô cùng mạnh mẽ, ngay cả khi bị đạn thường bắn vài phát cũng chỉ bị thương một chút da thịt, hơn nữa còn có thể hồi phục rất nhanh.
Nhưng bọn họ lại tuyệt đối không làm được giống như người thanh niên trước mặt này, cả người không nhúc nhích tí nào mà có thể xách hai người lên, mà hai người này đều là cao thủ của gia tộc Antonio bọn họ!
Không thèm lau mồ hôi lạnh đầy trên mặt, gần như ngay lập tức, những tên cầm súng trong tầng hầm không chút do dự rút súng ra, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Lục Hi sau đó liên tục bắn “Bằng! Bằng!”.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người bị dọa sợ đến hồn bay phách lạc chính là những viên đạn rít trong không khí đều dừng trên không trung cách người Hoa Hạ đó một mét, giống như có một sức mạnh vô hình cản chúng lại.
Vân Vệ Hoành thấy vậy há hốc mồm, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim lại có thể xuất hiện trước mặt mình, mà nhân vật chính lại là người thanh niên đi cùng Khả Thiên.
“Hừ!”, một giọng nói lạnh buốt như sấm rền lại lần nữa vang lên trong tầng hầm, sau đó hai tên đang bị xách trên không trung đột nhiên bị ném mạnh ra ngoài như hai con chó chết, đập mạnh vào bức tường được đúc từ đá xanh của tầng hầm.
Mà những viên đạn dừng lại trong không trung cũng gào rít bay trở lại, giống như mũi tên bay đầy trời bắn về phía những cao thủ của gia tộc Antonio còn lại trong tầng hầm.
“A! A! A!”
Đột nhiên, tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang lên, tất cả các cao thủ của gia tộc Antonio tên nào tên nấy lấy tay che đầu, né tránh khắp nơi.
Tuy bọn họ mạnh mẽ, nhưng cũng không có gan dùng đầu đỡ đạn, hơn nữa những viên đạn này còn là của cao thủ thần bí đó bắn ngược trở lại, có trời mới biết chúng mạnh đến mức nào!
Nhưng rõ ràng, sự lựa chọn của bọn họ là chính xác, bởi vì những viên đạn đó rơi trên người bọn họ đều vô cùng lợi hại, tuy không đến mức lấy mất tính mạng nhưng lại khiến bọn họ đau đớn không thôi, không còn sức phản kháng.
Trong đám người chỉ có Burns trong hồ máu là không chút tổn hại, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng với sự hoảng sợ tuyệt vọng trong đôi mắt của Burns, đoán chừng ông ta chắc chắn cam tâm tình nguyện bị đạn bắn trúng như những người khác, ít nhất như vậy chỉ đau một trận, nhưng hiện tại người thanh niên đó để lại mình ông ta, có trời mới biết anh ta sẽ hành hạ ông ta như nào.
Có điều, Lục Hi không lập tức ra tay đối phó với Burns, mà cau mày chán ghét nhìn ông ta một cái, sau đó xoay người đi về phía cửa đường hầm, vứt lại một câu.
“Tôi đợi ông ở bên trên, tắm rửa sạch sẽ rồi đến gặp tôi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, với chút bản lĩnh đó, dù có trốn đến Nam Cực sống với chim cánh cụt, tôi cũng có thể xách cổ ông ra!”
“Tôi không dám, tôi không dám!”, Burns gần như khóc nói.
Ông ta không chút nghi ngờ lời nói của Lục Hi, với năng lực khó lường như vậy, cho dù bây giờ ông ta ở thời kỳ đỉnh cao nhất, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta, chưa nói tới việc bây giờ ông ta đã bước nửa chân bước vào cánh cửa địa ngục. Thực lực hiện tại của ông ta đã suy giảm dần theo tuổi tác cùng khí huyết, suy giảm đến mức không bằng các cao thủ bên cạnh, làm sao còn có thể là đối thủ của Lục Hi.
Nhìn thấy Lục Hi quay người đi lên, Vân Khả Thiên vội vàng cởi trói cho Vân Vệ Hoành, đưa anh ta cùng rời đi.
Nhưng mới vừa đi được hai bước, Vân Vệ Hoành đột nhiên nghĩ đến Jenny, xoay người vội vàng kéo cô ta, thấp giọng nói: “Còn đứng ở đây làm gì, không mau đi với anh!”
Mặc dù Jenny muốn dâng anh ta và đứa con của anh ta cho ông nội mình, nhưng suy cho cùng cô ta là người phụ nữ anh ta đã yêu sâu đậm, là mẹ của con anh ta, Vân Vệ Hoành đương nhiên không nhẫn tâm nhìn cô ta cùng người của gia tộc cô ta cùng gặp khó khăn.
Các lối đi và tầng hầm dưới lòng đất của lâu đài cổ vẫn lưu giữ các thiết bị chiếu sáng cổ xưa, nhưng lâu đài cổ trên mặt đất, với bước chân của thời đại, ngoại trừ kiến trúc vẫn giữ được phong cách ban đầu, hiện ra vẻ thăng trầm và bề dày của lịch sử, rất nhiều thiết bị bên trong bao gồm cả thiết bị chiếu sáng đều đã được hiện đại hóa.
Đèn đường kiểu cổ, đèn tường trong hành lang, đèn pha lê cực lớn trong đại sảnh chiếu sáng lâu đài cổ bên trong các bức tường vây.
Jenny là một người phụ nữ thông minh, mặc dù trong lòng thấp thỏm sợ hãi, nhưng sau khi ra khỏi đường hầm, cô ta liền cẩn thận dẫn Lục Hi đi tới phòng tiếp khách lớn nhất trong lâu đài.
Chương 475: Giúp người giúp đến cùng
Mặc dù những người làm trong lâu đài cảm thấy rất kỳ lạ, Jenny nơm nớp lo sợ đi cùng một người thanh niên phương Đông, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đi chuẩn bị trà và các món điểm tâm ngọt theo lời căn dặn của Jenny.
Khi người làm bưng trà và các món điểm tâm ngọt tự làm đến cho Lục Hi, Burns cuối cùng cũng vội vội vàng vàng dẫn theo những nhân vật cốt cán của gia tộc trong tầng hầm, bởi vì bị mất máu mà sắc mặt trở nên nhợt nhạt, đến phòng tiếp khách.
Không thể không nói, Burns nằm trong hồ máu cho người ta ấn tượng vô cùng u ám đáng sợ, nhưng khi ông ta xuất hiện trước mặt mọi người trong một bộ âu phục được cắt may vừa vặn, là phẳng phiu, cho dù vội vội vàng vàng đi đến nhưng vẫn lộ ra khí chất tao nhã quý tộc mà người bình thường ngưỡng mộ.
Nhìn thấy tộc trưởng dẫn theo những thành viên cốt cán trong gia tộc vội vàng đi đến, những người làm trong phòng tiếp khách đều giật mình, vội vàng khẽ khom mình chào hỏi: “Chào buổi tối, công tước điện hạ, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?”
Nhưng điều khiến những người làm giật mình hơn cả là ngay sau khi bọn họ vừa dứt lời, người thanh niên phương Đông xa lạ đó vậy mà lại đạp vị công tước điện hạ tôn quý của bọn họ.
Công tước điện hạ “già yếu” đột nhiên bị đạp ngã xuống đất, còn chưa đợi đám người làm kịp hoàn hồn từ trong sợ hãi, người thanh niên Hoa Hạ xa lạ đó lại giơ chân đạp liên tiếp vào người công tước điện hạ.
“Mẹ kiếp, hại tôi chạy cả một quãng đường dài như vậy, ông còn dám ăn mặc chỉnh tề như này, muốn khoe mẽ gì với tôi?”, Lục Hi vừa đạp vừa mắng.
Lời mắng mỏ của Lục Hi đã dọa tới Burns và những thành viên cốt cán của gia tộc, ai cũng sợ hãi, người này thực lực dũng mãnh, tính khí còn nóng nảy như vậy, bọn họ thực sự lo lắng cho số phận của bản thân và những người khác.
Khi Lục Hi mắng mỏ, đám người làm kia đương nhiên đã hoàn hồn lại, bọn họ muốn xông lên đánh người thanh niên phương Đông thô bạo trước mặt này.
Nhưng nhìn thấy những quý tộc thường ngày chỉ tay năm ngón kia đều câm như hến, không ai dám tiến lên can ngăn, hay kéo người phương Đông thô bạo kia ra, ai cũng co rút lại, trong lòng kinh hãi đến rối tung rối mù lên.
Gia tộc này là một gia tộc cổ xưa, người làm của bọn họ đương nhiên cũng có chỉ số thông minh không thấp, nhìn ra được người phương Đông thô bạo trước mặt này rất không đơn giản, bằng không với hành động tàn bạo tay đấm chân đạp của anh ta với công tước điện hạ sớm đã bị đạn bắn lỗ chỗ rồi.
“Thưa, thưa anh, ông nội tôi tuổi đã cao, anh có thể...”
Nhìn thấy ông nội nằm co quắp trên mặt đất, vô cùng đáng thương, Jenny bước tới run rẩy cầu xin.
“Câm cái miệng của cô lại, nếu không phải nể tình đứa con trong bụng của cô, cô cho rằng ông nội cô bây giờ vẫn còn có thể nằm trên đất giả bộ đáng thương sao, tôi sớm đã tiễn ông ta đi chơi cùng quỷ sa tăng từ lâu rồi”, Lục Hi không chút khách sáo quát mắng.
Sắc mặt Jenny lạnh đi, không dám nói nữa, Vân Vệ Hoành không biết nội tình, cũng không dám nói, cũng không muốn nói gì, mặc dù Burns là ông nội Jenny nhưng ông ta lại muốn giết mình và con của mình, Vân Vệ Hoành không hề có chút thương xót ông ta.
“Còn ông, bớt giả bộ đáng thương cho tôi! Ngài công tước, ông cho rằng tôi không biết ông có bản lĩnh lớn như nào sao? Chỉ vài cú đạp này không đạp chết ông được!”, Lục Hi lại đá mạnh một cái vào Burns, sau đó rút chân lại.
Một người đã sống được mấy trăm tuổi, cho dù là kẻ đần độn, cũng đều có thể thành tinh rồi.
Lúc này, Burns cảm thấy bản thân có cơ hội sống sót, lập tức không dám giả chết nữa, mà vội vàng đứng dậy, khom lưng đứng sang một bên chờ Lục Hi xử lý.
Burns nghe thấy những lời của Lục Hi, ông ta lập tức quỳ một chân xuống, hành lễ theo kiểu quý tộc, nói.
“Thưa ông lớn, tôi chọn sống”.
Sự lựa chọn này kỳ thực căn bản không còn chỗ để lựa chọn, ai lại ngu ngốc chọn đi chết chứ?
Lúc này, Lục Hi nhìn về phía Burns, lười nhác nói.
“Có điều, tôi dựa vào cái gì để bỏ qua cho ông chứ, ông bắt cóc anh trai của bạn tôi, định mưu đồ giết hại người Hoa Hạ chúng tôi, còn hại tôi đi đường vất vả, trong lòng tôi rất không thoải mái, không phải ông ngây thơ cho rằng chỉ đánh ông một trận, tôi sẽ cứ như vậy mà bỏ qua cho ông chứ”.
Burns vừa nghe thấy những lời này, ông ta liền cắn răng nói.
“Thưa ông lớn, sau khi đứa con của Jenny ra đời, tôi lập tức phong nó làm tộc trưởng tương lai của gia tộc Antonio, đợi khi nó trưởng thành, lập tức để nó lên nắm quyền, đồng thời, gia tộc Antonio thề sẽ vĩnh viễn đi theo ông lớn, trở thành tùy tùng trung thành nhất của ông lớn”.
Bảy chấp sự của gia tộc Antonio nghe thấy điều này, vẻ mặt đều thay đổi, nhưng không dám nói bất cứ điều gì.
Mà lúc này, Lục Hi chậm rãi ngồi xuống, nói với Burns.
“Thấy thái độ của ông có thể chấp nhận được, tôi sẽ tha cho ông một mạng, có điều, thực lực hiện tại của ông quá kém cỏi, tiếp nối phẩm chất cao quý của dân tộc Hoa Hạ chúng tôi, giúp người giúp đến cùng, tôi sẽ giúp ông một tay, giúp ông loại bỏ lửa độc trên người, khôi phục lại sức mạnh, cũng xem như cho người tùy tùng là ông một món quà gặp mặt”.
Lục Hi đã quyết định chấp nhận Burns và gia tộc của ông ta để hình thành thế lực của bản thân, đối mặt với tương lai không xác định phía trước. Bởi vì thế giới bóng tối trong miệng “Kiếp” kéo đến, khiến anh có dự cảm rất xấu.
Mà Burns, trên phương diện tu hành quả thực là một thiên tài, có thể đạt đến cảnh giới công tước, dựa theo thực lực đã bước vào Thánh Vực.
Một cường giả Thánh Vực vẫn là rất lợi hại, đây cũng là lí do chính Lục Hi không giết ông ta.
Mà Burns nghe thấy những lời này của Lục Hi lại vui mừng nước mắt tuôn rơi.
Lửa độc đã hành hạ ông ta suốt hai trăm năm, khiến ông ta từ một công tước, sức mạnh không những bị suy giảm thành nam tước, mà thân thể càng thêm tàn tạ, đã đến bờ vực sụp đổ.
Nhưng Lục Hi không chỉ vừa nhìn đã nhìn ra ông ta bị lửa độc làm tổn hại, còn nói rõ ràng có thể giúp ông ta khôi phục sức mạnh, ông ta sao có thể không kinh ngạc, không xúc động chứ.
Bình luận facebook