Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476-478
Chương 476: Hóa giải lửa độc
Mà trong mắt bảy đại chấp sự lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của Burns đối với gia tộc, bởi vì Burns đã đạt tới cảnh giới của công tước, gia tộc Antonioni mới có thể quật khởi ở nước Anh,
Vào thời đại hưng thịnh thì đứng đằng sau thúc đẩy cho nước Anh chiếm cứ một phần tư địa bàn trên thế giới này, trở thành một nhân vật khổng lồ của thế giới.
Nhưng cùng với chấn thương và suy yếu của Burns, nước Anh bắt đầu lụi bại, theo sự thay đổi của thời gian đã rút về đảo này và trở thành một đảo quốc.
Mà những năm gần đầy gia tộc Antonioni lại trốn tránh giấu nghề, mờ nhạt trên võ đài chính trị, ngoại trừ âm thầm nắm trong tay một vài tập đoàn tài chính ra thì gần như không hề xuất hiện trước mắt người đời.
Cũng bởi vì như vậy, gia tộc Antonioniđã bị nước Anh và một vài gia tộc lớn nghi ngờ Burns đã suy yếu.
Mặc dù gia tộc Antonioni đã cố gắng hết sức che giấu chuyện này, đồng thời thi thoảng để Burns xuất hiện, nhưng vẫn không tránh khỏi có người nghi ngờ, thật ra gia tộc Antonioni đang rất bấp bênh rồi.
Ngay cả chính phủ trước kia bị bọn họ khống chế giờ đã hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, căn bản không coi bọn họ ra gì nữa. Phải biết rằng nếu đặt vào ngày trước, bất luận công việc lớn nhỏ gì chính phủ đế quốc Anh đều phải báo cáo gia tộc Antonioni, bây giờ đã không hề giống như trước nữa.
Nhưng cái này cũng không phải gấp, chỉ cần Burns có thể khôi phục thực lực, vậy thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng, gia tộc sẽ lại chào đón huy hoàng mới, đúc kết lại truyền thống gia tộc Antonioni.
Lúc này, Lục Hi nhìn Burns, anh chỉ vào bát vàng trên bàn trà bên cạnh và nói: “Lấy nó qua đây”.
Lập tức hai tay Burns nâng bát vàng lên rồi đặt xuống bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi rạch một đường trên ngón trỏ của mình, anh nhỏ mấy giọt máu vàng vào trong, sau đó hai tay ôm bát vàng, trong miệng trúc trắc phát ra Long Ngữ.
Ngay lập tức, trên bát vàng ngưng kết ra một ký tự vô cùng khó hiểu, không có cách nào phân biệt được.
Ký tự mới vừa xuất hiện, lập tức chia làm hai, một nửa bay vào trán Burns, nửa còn lại đi vào lòng bàn tay Lục Hi rồi biến mất.
Burns nhất thời cảm thấy trong linh hồn của mình giống như bị rút đi một phần, biến mất không thấy nữa.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Đây chính là một loại huyết chú, từ nay về sau cho dù ông ở đâu, có cách xa cả ngàn vạn dặm, tôi chỉ cần một tia ý niệm thôi, cả người ông sẽ hóa thành máu, thần hồn đều bị diệt. Sau này làm việc, ông tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Burns nghe xong liền nói: “Thân là thuộc hạ trung thành nhất của ông lớn, tôi tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì phản bội ông lớn đâu, nếu có vi phạm, tôi tình nguyện chịu sự trừng phạt của chủ nhân”.
Lục Hi gật đầu, lúc này anh nói: “Được rồi, uống bát máu này, tôi giúp ông hóa giải lửa độc”.
Burns nghe xong, lập tức không chút do dự uống một hơi cạn sạch, nhất thời ông ta cảm nhận một luồng sức mạnh cuồng bạo lan tràn trong cơ thể mình, giống như sắp nổ tung.
Lúc này, Lục Hi phất ra một chưởng, một luồng sức mạnh dồi dào tràn vào trong cơ thể Burns, chỉ huy luồng sức mạnh kia lao thẳng về phía lửa độc gần với tim ông ta.
Mà những ngọn lửa độc hành hạ chiếm cứ trong tim Burns hai trăm năm qua gặp phải luồng sức mạnh này, lập tức tiêu tán mất hình mất dạng, bị luyện hóa trong nháy mắt.
Nhưng Lục Hi vẫn chưa ngừng lại, anh chỉ huy luồng sức mạnh này bắt đầu bơi trong cơ thể Burns.
Mãi đến một giờ sau, luồng sức mạnh này dần được Burns hấp thu, đến khi chính bản thân ông ta có thể tiếp nhận thì Lục Hi mới rút lui luồng sức mạnh này.
Lúc này, chỉ thấy Burns thở hồng hộc, nhưng trên mặt đã hồng hào, so với sắc mặt giống như người chết trước của mình, ông ta không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
“Đa tạ ơn cứu mạng của chủ nhân”, Burns quỳ một chân xuống, thực hiện động tác hành lễ cao quý nhất.
Lúc này, bảy đại chấp sự và một đám người làm đều lần lượt quỳ xuống hành lễ cao quý nhất với Lục Hi, bày tỏ lòng tôn kính của mình. Nếu trưởng tộc đã tuyên hệ thành tâm cống hiến sức lực, vậy thì đương nhiên bọn họ cũng trở thành thuộc hạ trung thành của Lục Hi, làm nô bộc tầm thường nhất.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ, nói với tôi về chuyện lửa độc trên người ông đi”.
Lục Hi cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, suy cho cùng loại lửa độc này có thể hành hạ một cường giả trình độ thánh vực, đó cũng không phải sự lợi hại tầm thường.
Burns nghe xong, ông ta lập tức kể lại chi tiết chuyện mình bị thương.
Hóa ra vào lúc Burns ở thời kỳ thịnh vượng, ông ta cho rằng với thực lực của mình thì có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ.
Sau đó, trên con đường thúc đẩy nước Anh chinh chiến thế giới, ông ta cũng đi du ngoạn khắp nơi.
Nhưng khi đến một nơi ở Africa, ông ta gặp phải sinh vật thời tiền sử, là một con rồng lửa khổng lồ.
Với thực lực của mình, ông ta cũng không hề lùi bước, mà lựa chọn đánh một trận, nếu thu phục được con rồng lửa này, uống máu của nó thì sẽ rất có ích với ông ta.
Nhưng ai ngờ, dưới một ngọn lửa con rồng này phun ra, ông ta liền bị trọng thương.
Nhưng Burns vẫn dựa vào thực lực của mình chạy về, giữ được một mạng.
Có điều từ đó về sau, ông ta liền bị lửa độc quấy nhiễu suốt hai trăm năm, nếu không phải gặp được Lục Hi, ông ta biết mình chỉ có thể kiên trì thêm được nhiều nhất mấy tháng mà thôi.
Lục Hi nghe xong, trong lòng mừng rỡ, sinh vật mạnh như vậy chính là cực phẩm để hiến tế, nhất định không thể bỏ qua.
Nhưng con rồng lửa này nhìn cũng không dễ đối phó, nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Chương 477: Vân Khả Thiên rất hạnh phúc
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Được rồi, ông tiếp tục tu dưỡng, mau sớm hồi phục thực lực, sau khi ông hoàn toàn hồi phục, chúng ta đến nơi đó xem xem, thân là chủ nhân của ông, tôi cũng nên báo thù cho ông mới phải”.
Burns nghe xong liền nói: “Vâng thưa chủ nhân, tôi sẽ sớm khôi phục thực lực”.
“Ừm, vậy cứ thế nhé, ông đi đi”.
Lục Hi ra lệnh, Burns lập tức mang bảy đại chấp sự đi về phía ao máu dưới tầng hầm.
Lực lượng huyết dịch màu vàng trong cơ thể ông ta vẫn chưa hóa giải hoàn toàn, ở trong ao máu, cộng thêm sự trợ giúp của bảy đại chấp sự, ông ta mới có thể hấp thu luồng sức mạnh này và hồi phục thực lực một cách nhanh nhất.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành và nói: “Tôi thấy sắp cũng đến ngày Jenny sinh rồi, anh và cô ấy mau về nước đi, bố anh cũng rất lo cho anh”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy liền nói: “Cảm ơn anh Lục ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu anh Lục có căn dặn gì, Vân Vệ Hoành chết vạn lần cũng không chối từ”.
Lục Hi cười ha ha đáp: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu, anh rất đặc biệt, chờ tôi thu xếp ổn thỏa chuyện bên này rồi quay về sẽ tìm anh, đến lúc đó chúng ta trò chuyện một chút”.
Lục Hi đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua, trên người Vân Vệ Hoành đã thức tỉnh một loại huyết mạch thượng cổ nào đó rất không tầm thường, chỉ là chính bản thân anh ta không phát hiện ra mà thôi, chờ sau khi anh quay về sẽ cố gắng thảo luận một chút, để ý kỹ thì Vân Vệ Hoành chắc hẳn sẽ là hạt giống tốt để tu luyện.
Vân Vệ Hoành nói: “Tất cả đều nghe theo lời anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh nói với Vân Khả Thiên: “Anh cũng quay về đi, tôi còn có việc ở đây”.
Vân Khả Thiên nghe xong, anh ta lập tức đáp: “Anh Lục nói gì thế, tôi biết anh phải đi chiến đấu với ác long, thân là người bạn người em của anh, tôi phải cống hiến một phần sức lực, làm sao có thể cứ như vậy trở về chứ”.
Lục Hi vừa nghe liền cười nói: “Mẹ nó anh cố gắng hết sức gì chứ, anh chỉ có thể làm chân sau cho ông đây thôi”.
Vân Khả Thiên nghe vậy, anh ta thở một hơi, một quyền đánh về phía ghế dựa cao ba thước bên cạnh mình.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, ghế dựa cao bị quyền phong của anh ta chậm rãi đổ xuống đất.
Vân Khả Thiên đắc ý thổi quả đấm của mình rồi nói: “Anh Lục, bây giờ tôi cũng không phải người bình thường nữa, đừng coi thường tôi nhé”.
Vân Vệ Hoành nhìn thấy cảnh này, quả thật anh ta không dám tin vào mắt mình, Vân Khả Thiên là em trai anh ta, em trai mình thế nào anh ta biết rất rõ, từ bao giờ Khả Thiên lại lợi hại như vậy?
Còn Lục Hi không nhịn được cười, anh cười lớn, mãi một lúc sau mới ngưng cười rồi nói.
“Con mẹ nó, chút năng lực này ngay cả một võ giả ngoại gia cũng không bằng, có cái gì phải phô trương chứ”.
Vân Khả Thiên nhất thời đỏ mặt, nhưng anh ta liền nói: “Tôi mặc kệ, khó khăn lắm mới được đi một chuyến, anh không thể đuổi tôi về, tôi muốn đi theo anh”.
Lục Hi liếc anh ta một cái rồi nói: “Đây mới là lời thật lòng của anh hả, muốn chơi thì cứ nói muốn chơi đi, mẹ nó còn muốn chiến đấu ác long với tôi”.
Vân Khả Thiên đỏ mặt, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiểu mặc kệ dù anh có nói gì tôi cũng phải đi với anh, Lục Hi thấy vậy liền lắc đầu.
“Nếu anh quyết muốn ở lại, vậy thì tùy anh, nhưng chờ khi nhìn thấy con ác long kia, anh cũng đừng tè ra quần làm mất mặt tôi”, Lục Hi trêu chọc.
“Đùa à, Vân Khả Thiên tôi cũng là người tu hành, làm sao có thể không có chút khí phách như vậy? Nói không chừng con ác long kia nhìn thấy tôi sẽ lập tức bị thần phục dưới khí thế vương bá của tôi, đến lúc đó cũng đỡ anh Lục phải ra tay”, Vân Khả Thiên nói khoác mà không biết ngượng.
Lục Hi cười ha ha nói: “Tùy anh, Vệ Hoành, bây giờ hai người về đi, đừng để người nhà lo lắng”.
Lúc này, Vân Vệ Hoành mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, anh ta vội vàng hành lễ với Lục Hi: “Vâng thưa anh Lục, tôi lên đường ngay”.
Sau đó, Vân Vệ Hoành tạm biệt Vân Khả Thiên, dẫn Jenny rời đi.
Lúc này Jenny biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, cô ta cũng không cần phải đối mặt với sự lựa chọn để anh ta đau buồn, mà mang theo tâm tình nhẹ nhõm vui vẻ đi gặp bố mẹ chồng tương lai của mình.
Sau khi hai người đi, chỉ còn lại Lục Hi và Vân Khả Thiên cùng với bảy tám người làm, mà những người đó đứng ở đằng xa đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lục Hi.
Lục Hi không để ý tới bọn họ, anh nằm trên sofa, bắt chéo hai chân nhìn Vân Khả Thiên và nói: “Nước ngoài vui thế hả, vừa đi liền không muốn quay về”.
Lúc này, Vân Khả Thiên cười híp mắt đáp: “Anh Lục, anh không biết chứ, nhà tôi quản rất nghiêm, rất ít khi ra ngoài. Khó khắn lắm mới được đi một chuyến, anh dẫn tôi đi chơi đi, nhìn chút cảnh đời. Anh yên tâm, dù anh ở đây chơi thế nào, tôi cũng sẽ không nói với chị Tư Duệ đâu”.
“Con mẹ nhà anh”.
Lục Hi thuận tay cầm cái gối ném về phía Vân Khả Thiên: “Con mẹ nó, anh tưởng ông đây giống anh chỉ biết chơi mấy thứ đồ chơi kia sao?”
Vân Khả Thiên cười hắc hắc, anh ta đang muốn nói thì nhìn thấy một trong bảy đại chấp sự dẫn một cô gái thân hình bốc lửa vòng nào ra vòng nấy đi đến.
“Ông lớn tôn kính, đây là hướng dẫn viên mà trưởng tộc chúng tôi chọn cho anh, trưởng tộc nói ông ấy vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục, sợ anh ở đây cô đơn nên đã đặc biệt tìm cho anh một người bạn. Nếu anh muốn tham quan phong cảnh của Luân Đôn, Cheryl chính là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất của anh”.
Người chấp sự này nói.
Lục Hi đứng dậy nhìn, Cheryl Brand là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của nước Anh, cô ta có đôi mắt sâu như ngọc bích, nụ cười ngọt ngào, thân hình bốc lửa, được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất nước Anh, là thần tượng của toàn dân đất nước này.
Lục Hi đang muốn từ chối thì Vân Khả Thiên đã nói: “Được, đã biết, ông xuống đi”.
Chấp sự gật đầu, hành lễ xong rồi xoay người rời đi.
Lúc này, Cheryl cười với Lục Hi, dùng tiếng Anh chính gốc nói: “Chào anh”.
Chương 478: Du ngoạn Luân Đôn
Lục Hi nhướng mày, anh vẫn không nói gì, chỉ thấy Vân Khả Thiên lập tức vọt tới bên cạnh anh, nháy nháy mắt nói: “Anh Lục, đây chính là đại minh tinh, thần tượng của toàn dân nước Anh, tôi chính là fan hâm mộ trung thành của cô ấy đó, anh phải chú ý nói chuyện vào”.
Vân Khả Thiên sợ Lục Hi đuổi Cheryl đi, anh ta vội vàng khuyên nhủ.
Lục Hi nhìn Vân Khả Thiên, anh cười lạnh: “Tùy anh, nhưng cẩn thận quay về tôi nói cho Tần Lam, đoán chừng sẽ có người nếm mùi đau khổ”.
Vân Khả Thiên nghe xong liền ỉu xìu nói: “Hay là thôi đi”.
Nói xong, Vân Khả Thiên ủ rũ ngồi xuống bên cạnh.
Lục Hi thấy vậy âm thầm cười một tiếng, anh nói với Cheryl: “Chào cô Cheryl, mời ngồi”.
Cheryl nghe xong liền tươi cười ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, mắt anh cũng sáng lên khi nhìn thấy thân hình bốc lửa kia.
Nhưng không biết Cheryl là đẹp trời sinh hay do chăm sóc tốt, làn da cô ta rất mịn màng, gần như không có khuyết điểm nào, chẳng trách trở thành thần tượng của toàn dân nước Anh.
Nghe thấy Lục Hi giữ Cheryl lại, Vân Khả Thiên mặt đầy mừng rỡ, anh ta chảy nước miếng ngồi một bên ngắm Cheryl không chớp mắt.
Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của anh ta, Lục Hi lắc đầu nói: “Cheryl, nếu cô làm hướng dẫn viên du lịch, vậy thì đưa chúng tôi đi một thăm thú vòng đi, dù sao cũng phải chờ đợi”.
Lục Hi đoán Burns phải cần thời gian từ mười ngày đến nửa tháng để hồi phục, dù sao khoảng thời gian này cũng không có gì để làm, đi dạo ngắm cảnh sắc Luân Đôn cũng không tệ.
Cheryl nghe vậy, cô ta lập tức nói: “Được thưa anh Lục tôn kính, để tôi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta lập tức lên đường”.
Một lát sau, Cheryl dùng một chiếc khăn màu tím che mặt, còn đeo cả kính râm lớn, toàn thân cô ta kín mít xuất hiện trước mắt hai người.
“Anh Lục tôn kính, để không quấy rầy hứng thú của anh khi đi tham quan, xin thứ lỗi cho trang phục của tôi”, Cheryl mang theo vẻ áy náy nói.
Lục Hi cười một tiếng, bày tỏ đã hiểu, dù sao thì Cheryl là thần tượng của toàn dân nước Anh, một khi tỏa sáng trên đường, e rằng sẽ bị vây quanh đến nước chảy cũng không lọt, vậy thì xem cái rắm gì chứ.
Ngay sau đó, ba người rời khỏi lâu đài cổ, Cheryl lái một chiếc Maserati President chở hai người bắt đầu dạo quanh Luân Đôn.
Luân Đôn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thế giới, nếu đi dạo một cách nghiêm túc, e rằng trong vòng một tháng vẫn chưa đi hết.
Trong mấy ngày sau đó, Cheryl đưa Lục Hi và Vân Khả Thiên đi tham quan thỏa thích tháp Luân Đôn, cầu Luân Đôn, mắt Luân Đôn, cung điện hoàng gia, đồng hồ Big Ben và ngồi thuyền vui chơi trên sông Thames.
Mấy ngày nay Vân Khả Thiên xem như được hưởng thụ đến mức cao nhất, có thần tượng của anh ta cùng đi, lại còn đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, đồng thời cung cấp thức ăn ngon rượu ngon cho hai người. Cả ngày Vân Khả Thiên cười như kẻ ngốc, Lục Hi nhìn mà không khỏi lắc đầu.
Trong nháy mắt, một tuần lễ trôi qua.
Hôm nay đi dạo vườn bách thảo hoàng gia thuộc di sản thế giới xong, đám người Lục Hi quay về lâu đài cổ.
Lục Hi có chút mệt mỏi ngồi xuống sofa, anh nói: “Không được, ngày mai không đi ra ngoài nữa, phải cố gắng nghỉ ngơi một chút”.
Mấy ngày đi liên tục không ngừng, Lục Hi lại cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra đi du lịch cũng không phải chuyện thoải mái dễ dàng.
Mà Vân Khả Thiên vẫn chưa thỏa mãn, nghe thấy lời này của Lục Hi, trên mặt anh ta đầy bất mãn.
Lúc này, Cheryl ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, nét mặt tươi như hoa nói.
“Xem ra anh Lục có hơi mệt, nhưng tối nay vừa hay có một bữa tiệc rượu, anh đi thư giãn chút, thế nào? Người đến đó đều là nhân vật cao cấp và một vài minh tinh điện ảnh truyền hình ở Luân Đôn”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Không có hứng thú gì”.
Trên mặt Cheryl thoáng qua vẻ thất vọng, chân mày nhíu lại, cô ta cắn môi như đang nghĩ cách.
Bấy giờ, Vân Khả Thiên vội la lên: “Đại ca, có minh tinh đến, chúng ta vất vả lắm mới tới đây, đi xem chút đi, cũng không thiếu miếng thịt nào đâu”.
“Muốn đi thì anh đi đi, ông đây không có hứng thú”, Lục Hi lười biếng nói.
Vân Khả Thiên ảo não nói: “Anh không đi, tôi đi làm gì chứ, đi chỉ sợ không ai quan tâm đến thôi. Aiz, khó khăn lắm mới gặp đại minh tinh, cứ bỏ lỡ như vậy sao”.
Lục Hi nhìn dáng vẻ ảo não của Vân Khả Thiên, anh lắc đầu nói: “Được được được, ông đây sợ anh rồi, anh đừng ở đó giả bộ đáng thương nữa, đi được chưa”.
Vân Khả Thiên nghe xong, lập tức mặt đầy nịnh nọt, anh ta đưa cho Lục Hi một cốc nước rồi nói: “Vẫn là anh Lục quan tâm dân tình, đối với tôi quá tốt”.
“Tiểu tử anh nói lời ngược lại đi, thân phận của hai chúng ta hình như không có gì có thể so sánh”, Lục Hi nhận lấy nước, uống một hớp.
Vân Khả Thiên nghe vậy liền đáp: “Nhìn anh nói xem, mấy người ở bên cạnh anh chẳng tính là gì, anh là thần tiên sống, những người ở trước mặt anh đều là mây trôi”.
“Được rồi được rồi, ông đây sợ anh rồi, đừng nịnh hót nữa, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta đi là được chứ gì”, Lục Hi nói.
“OK, anh Lục nghỉ ngơi cho khỏe, tôi cũng đi ngủ một giấc, buổi tối chúng ta sẽ chơi thỏa thích”.
Vân Khả Thiên nói xong, anh ta liếc Cheryl rồi xoay người rời đi.
Còn Lục Hi dựa vào ghế sofa, một lát sau đã ngủ say, tiếng khò khò vang lên.
Cheryl nhìn Lục Hi ngủ say, trên mặt mang theo ý cười, cô ta chậm rãi lui xuống.
Mãi đến hơn tám giờ tối, Lục Hi mới tỉnh dậy, chỉ thấy Vân Khả Thiên và Cheryl đã chờ đợi ở bên cạnh từ sớm.
Lục Hi ngáp một cái, anh nhìn Vân Khả Thiên, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thằng nhãi này không biết chạy đi đâu cắt tóc, tóc tai chải chuốt bóng loáng một cách rất tỉ mỉ.
Mà trong mắt bảy đại chấp sự lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của Burns đối với gia tộc, bởi vì Burns đã đạt tới cảnh giới của công tước, gia tộc Antonioni mới có thể quật khởi ở nước Anh,
Vào thời đại hưng thịnh thì đứng đằng sau thúc đẩy cho nước Anh chiếm cứ một phần tư địa bàn trên thế giới này, trở thành một nhân vật khổng lồ của thế giới.
Nhưng cùng với chấn thương và suy yếu của Burns, nước Anh bắt đầu lụi bại, theo sự thay đổi của thời gian đã rút về đảo này và trở thành một đảo quốc.
Mà những năm gần đầy gia tộc Antonioni lại trốn tránh giấu nghề, mờ nhạt trên võ đài chính trị, ngoại trừ âm thầm nắm trong tay một vài tập đoàn tài chính ra thì gần như không hề xuất hiện trước mắt người đời.
Cũng bởi vì như vậy, gia tộc Antonioniđã bị nước Anh và một vài gia tộc lớn nghi ngờ Burns đã suy yếu.
Mặc dù gia tộc Antonioni đã cố gắng hết sức che giấu chuyện này, đồng thời thi thoảng để Burns xuất hiện, nhưng vẫn không tránh khỏi có người nghi ngờ, thật ra gia tộc Antonioni đang rất bấp bênh rồi.
Ngay cả chính phủ trước kia bị bọn họ khống chế giờ đã hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, căn bản không coi bọn họ ra gì nữa. Phải biết rằng nếu đặt vào ngày trước, bất luận công việc lớn nhỏ gì chính phủ đế quốc Anh đều phải báo cáo gia tộc Antonioni, bây giờ đã không hề giống như trước nữa.
Nhưng cái này cũng không phải gấp, chỉ cần Burns có thể khôi phục thực lực, vậy thì tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng, gia tộc sẽ lại chào đón huy hoàng mới, đúc kết lại truyền thống gia tộc Antonioni.
Lúc này, Lục Hi nhìn Burns, anh chỉ vào bát vàng trên bàn trà bên cạnh và nói: “Lấy nó qua đây”.
Lập tức hai tay Burns nâng bát vàng lên rồi đặt xuống bên cạnh Lục Hi.
Lục Hi rạch một đường trên ngón trỏ của mình, anh nhỏ mấy giọt máu vàng vào trong, sau đó hai tay ôm bát vàng, trong miệng trúc trắc phát ra Long Ngữ.
Ngay lập tức, trên bát vàng ngưng kết ra một ký tự vô cùng khó hiểu, không có cách nào phân biệt được.
Ký tự mới vừa xuất hiện, lập tức chia làm hai, một nửa bay vào trán Burns, nửa còn lại đi vào lòng bàn tay Lục Hi rồi biến mất.
Burns nhất thời cảm thấy trong linh hồn của mình giống như bị rút đi một phần, biến mất không thấy nữa.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói.
“Đây chính là một loại huyết chú, từ nay về sau cho dù ông ở đâu, có cách xa cả ngàn vạn dặm, tôi chỉ cần một tia ý niệm thôi, cả người ông sẽ hóa thành máu, thần hồn đều bị diệt. Sau này làm việc, ông tự thu xếp ổn thỏa đi”.
Burns nghe xong liền nói: “Thân là thuộc hạ trung thành nhất của ông lớn, tôi tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì phản bội ông lớn đâu, nếu có vi phạm, tôi tình nguyện chịu sự trừng phạt của chủ nhân”.
Lục Hi gật đầu, lúc này anh nói: “Được rồi, uống bát máu này, tôi giúp ông hóa giải lửa độc”.
Burns nghe xong, lập tức không chút do dự uống một hơi cạn sạch, nhất thời ông ta cảm nhận một luồng sức mạnh cuồng bạo lan tràn trong cơ thể mình, giống như sắp nổ tung.
Lúc này, Lục Hi phất ra một chưởng, một luồng sức mạnh dồi dào tràn vào trong cơ thể Burns, chỉ huy luồng sức mạnh kia lao thẳng về phía lửa độc gần với tim ông ta.
Mà những ngọn lửa độc hành hạ chiếm cứ trong tim Burns hai trăm năm qua gặp phải luồng sức mạnh này, lập tức tiêu tán mất hình mất dạng, bị luyện hóa trong nháy mắt.
Nhưng Lục Hi vẫn chưa ngừng lại, anh chỉ huy luồng sức mạnh này bắt đầu bơi trong cơ thể Burns.
Mãi đến một giờ sau, luồng sức mạnh này dần được Burns hấp thu, đến khi chính bản thân ông ta có thể tiếp nhận thì Lục Hi mới rút lui luồng sức mạnh này.
Lúc này, chỉ thấy Burns thở hồng hộc, nhưng trên mặt đã hồng hào, so với sắc mặt giống như người chết trước của mình, ông ta không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần.
“Đa tạ ơn cứu mạng của chủ nhân”, Burns quỳ một chân xuống, thực hiện động tác hành lễ cao quý nhất.
Lúc này, bảy đại chấp sự và một đám người làm đều lần lượt quỳ xuống hành lễ cao quý nhất với Lục Hi, bày tỏ lòng tôn kính của mình. Nếu trưởng tộc đã tuyên hệ thành tâm cống hiến sức lực, vậy thì đương nhiên bọn họ cũng trở thành thuộc hạ trung thành của Lục Hi, làm nô bộc tầm thường nhất.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Bây giờ, nói với tôi về chuyện lửa độc trên người ông đi”.
Lục Hi cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, suy cho cùng loại lửa độc này có thể hành hạ một cường giả trình độ thánh vực, đó cũng không phải sự lợi hại tầm thường.
Burns nghe xong, ông ta lập tức kể lại chi tiết chuyện mình bị thương.
Hóa ra vào lúc Burns ở thời kỳ thịnh vượng, ông ta cho rằng với thực lực của mình thì có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ.
Sau đó, trên con đường thúc đẩy nước Anh chinh chiến thế giới, ông ta cũng đi du ngoạn khắp nơi.
Nhưng khi đến một nơi ở Africa, ông ta gặp phải sinh vật thời tiền sử, là một con rồng lửa khổng lồ.
Với thực lực của mình, ông ta cũng không hề lùi bước, mà lựa chọn đánh một trận, nếu thu phục được con rồng lửa này, uống máu của nó thì sẽ rất có ích với ông ta.
Nhưng ai ngờ, dưới một ngọn lửa con rồng này phun ra, ông ta liền bị trọng thương.
Nhưng Burns vẫn dựa vào thực lực của mình chạy về, giữ được một mạng.
Có điều từ đó về sau, ông ta liền bị lửa độc quấy nhiễu suốt hai trăm năm, nếu không phải gặp được Lục Hi, ông ta biết mình chỉ có thể kiên trì thêm được nhiều nhất mấy tháng mà thôi.
Lục Hi nghe xong, trong lòng mừng rỡ, sinh vật mạnh như vậy chính là cực phẩm để hiến tế, nhất định không thể bỏ qua.
Nhưng con rồng lửa này nhìn cũng không dễ đối phó, nhất định phải chuẩn bị thật tốt mới được.
Chương 477: Vân Khả Thiên rất hạnh phúc
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Được rồi, ông tiếp tục tu dưỡng, mau sớm hồi phục thực lực, sau khi ông hoàn toàn hồi phục, chúng ta đến nơi đó xem xem, thân là chủ nhân của ông, tôi cũng nên báo thù cho ông mới phải”.
Burns nghe xong liền nói: “Vâng thưa chủ nhân, tôi sẽ sớm khôi phục thực lực”.
“Ừm, vậy cứ thế nhé, ông đi đi”.
Lục Hi ra lệnh, Burns lập tức mang bảy đại chấp sự đi về phía ao máu dưới tầng hầm.
Lực lượng huyết dịch màu vàng trong cơ thể ông ta vẫn chưa hóa giải hoàn toàn, ở trong ao máu, cộng thêm sự trợ giúp của bảy đại chấp sự, ông ta mới có thể hấp thu luồng sức mạnh này và hồi phục thực lực một cách nhanh nhất.
Lúc này, Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành và nói: “Tôi thấy sắp cũng đến ngày Jenny sinh rồi, anh và cô ấy mau về nước đi, bố anh cũng rất lo cho anh”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy liền nói: “Cảm ơn anh Lục ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này nếu anh Lục có căn dặn gì, Vân Vệ Hoành chết vạn lần cũng không chối từ”.
Lục Hi cười ha ha đáp: “Không có nghiêm trọng như vậy đâu, anh rất đặc biệt, chờ tôi thu xếp ổn thỏa chuyện bên này rồi quay về sẽ tìm anh, đến lúc đó chúng ta trò chuyện một chút”.
Lục Hi đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua, trên người Vân Vệ Hoành đã thức tỉnh một loại huyết mạch thượng cổ nào đó rất không tầm thường, chỉ là chính bản thân anh ta không phát hiện ra mà thôi, chờ sau khi anh quay về sẽ cố gắng thảo luận một chút, để ý kỹ thì Vân Vệ Hoành chắc hẳn sẽ là hạt giống tốt để tu luyện.
Vân Vệ Hoành nói: “Tất cả đều nghe theo lời anh Lục”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh nói với Vân Khả Thiên: “Anh cũng quay về đi, tôi còn có việc ở đây”.
Vân Khả Thiên nghe xong, anh ta lập tức đáp: “Anh Lục nói gì thế, tôi biết anh phải đi chiến đấu với ác long, thân là người bạn người em của anh, tôi phải cống hiến một phần sức lực, làm sao có thể cứ như vậy trở về chứ”.
Lục Hi vừa nghe liền cười nói: “Mẹ nó anh cố gắng hết sức gì chứ, anh chỉ có thể làm chân sau cho ông đây thôi”.
Vân Khả Thiên nghe vậy, anh ta thở một hơi, một quyền đánh về phía ghế dựa cao ba thước bên cạnh mình.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, ghế dựa cao bị quyền phong của anh ta chậm rãi đổ xuống đất.
Vân Khả Thiên đắc ý thổi quả đấm của mình rồi nói: “Anh Lục, bây giờ tôi cũng không phải người bình thường nữa, đừng coi thường tôi nhé”.
Vân Vệ Hoành nhìn thấy cảnh này, quả thật anh ta không dám tin vào mắt mình, Vân Khả Thiên là em trai anh ta, em trai mình thế nào anh ta biết rất rõ, từ bao giờ Khả Thiên lại lợi hại như vậy?
Còn Lục Hi không nhịn được cười, anh cười lớn, mãi một lúc sau mới ngưng cười rồi nói.
“Con mẹ nó, chút năng lực này ngay cả một võ giả ngoại gia cũng không bằng, có cái gì phải phô trương chứ”.
Vân Khả Thiên nhất thời đỏ mặt, nhưng anh ta liền nói: “Tôi mặc kệ, khó khăn lắm mới được đi một chuyến, anh không thể đuổi tôi về, tôi muốn đi theo anh”.
Lục Hi liếc anh ta một cái rồi nói: “Đây mới là lời thật lòng của anh hả, muốn chơi thì cứ nói muốn chơi đi, mẹ nó còn muốn chiến đấu ác long với tôi”.
Vân Khả Thiên đỏ mặt, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiểu mặc kệ dù anh có nói gì tôi cũng phải đi với anh, Lục Hi thấy vậy liền lắc đầu.
“Nếu anh quyết muốn ở lại, vậy thì tùy anh, nhưng chờ khi nhìn thấy con ác long kia, anh cũng đừng tè ra quần làm mất mặt tôi”, Lục Hi trêu chọc.
“Đùa à, Vân Khả Thiên tôi cũng là người tu hành, làm sao có thể không có chút khí phách như vậy? Nói không chừng con ác long kia nhìn thấy tôi sẽ lập tức bị thần phục dưới khí thế vương bá của tôi, đến lúc đó cũng đỡ anh Lục phải ra tay”, Vân Khả Thiên nói khoác mà không biết ngượng.
Lục Hi cười ha ha nói: “Tùy anh, Vệ Hoành, bây giờ hai người về đi, đừng để người nhà lo lắng”.
Lúc này, Vân Vệ Hoành mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, anh ta vội vàng hành lễ với Lục Hi: “Vâng thưa anh Lục, tôi lên đường ngay”.
Sau đó, Vân Vệ Hoành tạm biệt Vân Khả Thiên, dẫn Jenny rời đi.
Lúc này Jenny biết mọi chuyện đã được giải quyết tốt đẹp, cô ta cũng không cần phải đối mặt với sự lựa chọn để anh ta đau buồn, mà mang theo tâm tình nhẹ nhõm vui vẻ đi gặp bố mẹ chồng tương lai của mình.
Sau khi hai người đi, chỉ còn lại Lục Hi và Vân Khả Thiên cùng với bảy tám người làm, mà những người đó đứng ở đằng xa đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lục Hi.
Lục Hi không để ý tới bọn họ, anh nằm trên sofa, bắt chéo hai chân nhìn Vân Khả Thiên và nói: “Nước ngoài vui thế hả, vừa đi liền không muốn quay về”.
Lúc này, Vân Khả Thiên cười híp mắt đáp: “Anh Lục, anh không biết chứ, nhà tôi quản rất nghiêm, rất ít khi ra ngoài. Khó khắn lắm mới được đi một chuyến, anh dẫn tôi đi chơi đi, nhìn chút cảnh đời. Anh yên tâm, dù anh ở đây chơi thế nào, tôi cũng sẽ không nói với chị Tư Duệ đâu”.
“Con mẹ nhà anh”.
Lục Hi thuận tay cầm cái gối ném về phía Vân Khả Thiên: “Con mẹ nó, anh tưởng ông đây giống anh chỉ biết chơi mấy thứ đồ chơi kia sao?”
Vân Khả Thiên cười hắc hắc, anh ta đang muốn nói thì nhìn thấy một trong bảy đại chấp sự dẫn một cô gái thân hình bốc lửa vòng nào ra vòng nấy đi đến.
“Ông lớn tôn kính, đây là hướng dẫn viên mà trưởng tộc chúng tôi chọn cho anh, trưởng tộc nói ông ấy vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục, sợ anh ở đây cô đơn nên đã đặc biệt tìm cho anh một người bạn. Nếu anh muốn tham quan phong cảnh của Luân Đôn, Cheryl chính là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất của anh”.
Người chấp sự này nói.
Lục Hi đứng dậy nhìn, Cheryl Brand là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của nước Anh, cô ta có đôi mắt sâu như ngọc bích, nụ cười ngọt ngào, thân hình bốc lửa, được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất nước Anh, là thần tượng của toàn dân đất nước này.
Lục Hi đang muốn từ chối thì Vân Khả Thiên đã nói: “Được, đã biết, ông xuống đi”.
Chấp sự gật đầu, hành lễ xong rồi xoay người rời đi.
Lúc này, Cheryl cười với Lục Hi, dùng tiếng Anh chính gốc nói: “Chào anh”.
Chương 478: Du ngoạn Luân Đôn
Lục Hi nhướng mày, anh vẫn không nói gì, chỉ thấy Vân Khả Thiên lập tức vọt tới bên cạnh anh, nháy nháy mắt nói: “Anh Lục, đây chính là đại minh tinh, thần tượng của toàn dân nước Anh, tôi chính là fan hâm mộ trung thành của cô ấy đó, anh phải chú ý nói chuyện vào”.
Vân Khả Thiên sợ Lục Hi đuổi Cheryl đi, anh ta vội vàng khuyên nhủ.
Lục Hi nhìn Vân Khả Thiên, anh cười lạnh: “Tùy anh, nhưng cẩn thận quay về tôi nói cho Tần Lam, đoán chừng sẽ có người nếm mùi đau khổ”.
Vân Khả Thiên nghe xong liền ỉu xìu nói: “Hay là thôi đi”.
Nói xong, Vân Khả Thiên ủ rũ ngồi xuống bên cạnh.
Lục Hi thấy vậy âm thầm cười một tiếng, anh nói với Cheryl: “Chào cô Cheryl, mời ngồi”.
Cheryl nghe xong liền tươi cười ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, mắt anh cũng sáng lên khi nhìn thấy thân hình bốc lửa kia.
Nhưng không biết Cheryl là đẹp trời sinh hay do chăm sóc tốt, làn da cô ta rất mịn màng, gần như không có khuyết điểm nào, chẳng trách trở thành thần tượng của toàn dân nước Anh.
Nghe thấy Lục Hi giữ Cheryl lại, Vân Khả Thiên mặt đầy mừng rỡ, anh ta chảy nước miếng ngồi một bên ngắm Cheryl không chớp mắt.
Nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của anh ta, Lục Hi lắc đầu nói: “Cheryl, nếu cô làm hướng dẫn viên du lịch, vậy thì đưa chúng tôi đi một thăm thú vòng đi, dù sao cũng phải chờ đợi”.
Lục Hi đoán Burns phải cần thời gian từ mười ngày đến nửa tháng để hồi phục, dù sao khoảng thời gian này cũng không có gì để làm, đi dạo ngắm cảnh sắc Luân Đôn cũng không tệ.
Cheryl nghe vậy, cô ta lập tức nói: “Được thưa anh Lục tôn kính, để tôi chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta lập tức lên đường”.
Một lát sau, Cheryl dùng một chiếc khăn màu tím che mặt, còn đeo cả kính râm lớn, toàn thân cô ta kín mít xuất hiện trước mắt hai người.
“Anh Lục tôn kính, để không quấy rầy hứng thú của anh khi đi tham quan, xin thứ lỗi cho trang phục của tôi”, Cheryl mang theo vẻ áy náy nói.
Lục Hi cười một tiếng, bày tỏ đã hiểu, dù sao thì Cheryl là thần tượng của toàn dân nước Anh, một khi tỏa sáng trên đường, e rằng sẽ bị vây quanh đến nước chảy cũng không lọt, vậy thì xem cái rắm gì chứ.
Ngay sau đó, ba người rời khỏi lâu đài cổ, Cheryl lái một chiếc Maserati President chở hai người bắt đầu dạo quanh Luân Đôn.
Luân Đôn là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thế giới, nếu đi dạo một cách nghiêm túc, e rằng trong vòng một tháng vẫn chưa đi hết.
Trong mấy ngày sau đó, Cheryl đưa Lục Hi và Vân Khả Thiên đi tham quan thỏa thích tháp Luân Đôn, cầu Luân Đôn, mắt Luân Đôn, cung điện hoàng gia, đồng hồ Big Ben và ngồi thuyền vui chơi trên sông Thames.
Mấy ngày nay Vân Khả Thiên xem như được hưởng thụ đến mức cao nhất, có thần tượng của anh ta cùng đi, lại còn đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch, đồng thời cung cấp thức ăn ngon rượu ngon cho hai người. Cả ngày Vân Khả Thiên cười như kẻ ngốc, Lục Hi nhìn mà không khỏi lắc đầu.
Trong nháy mắt, một tuần lễ trôi qua.
Hôm nay đi dạo vườn bách thảo hoàng gia thuộc di sản thế giới xong, đám người Lục Hi quay về lâu đài cổ.
Lục Hi có chút mệt mỏi ngồi xuống sofa, anh nói: “Không được, ngày mai không đi ra ngoài nữa, phải cố gắng nghỉ ngơi một chút”.
Mấy ngày đi liên tục không ngừng, Lục Hi lại cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra đi du lịch cũng không phải chuyện thoải mái dễ dàng.
Mà Vân Khả Thiên vẫn chưa thỏa mãn, nghe thấy lời này của Lục Hi, trên mặt anh ta đầy bất mãn.
Lúc này, Cheryl ngồi xuống bên cạnh Lục Hi, nét mặt tươi như hoa nói.
“Xem ra anh Lục có hơi mệt, nhưng tối nay vừa hay có một bữa tiệc rượu, anh đi thư giãn chút, thế nào? Người đến đó đều là nhân vật cao cấp và một vài minh tinh điện ảnh truyền hình ở Luân Đôn”.
Lục Hi lắc đầu nói: “Không có hứng thú gì”.
Trên mặt Cheryl thoáng qua vẻ thất vọng, chân mày nhíu lại, cô ta cắn môi như đang nghĩ cách.
Bấy giờ, Vân Khả Thiên vội la lên: “Đại ca, có minh tinh đến, chúng ta vất vả lắm mới tới đây, đi xem chút đi, cũng không thiếu miếng thịt nào đâu”.
“Muốn đi thì anh đi đi, ông đây không có hứng thú”, Lục Hi lười biếng nói.
Vân Khả Thiên ảo não nói: “Anh không đi, tôi đi làm gì chứ, đi chỉ sợ không ai quan tâm đến thôi. Aiz, khó khăn lắm mới gặp đại minh tinh, cứ bỏ lỡ như vậy sao”.
Lục Hi nhìn dáng vẻ ảo não của Vân Khả Thiên, anh lắc đầu nói: “Được được được, ông đây sợ anh rồi, anh đừng ở đó giả bộ đáng thương nữa, đi được chưa”.
Vân Khả Thiên nghe xong, lập tức mặt đầy nịnh nọt, anh ta đưa cho Lục Hi một cốc nước rồi nói: “Vẫn là anh Lục quan tâm dân tình, đối với tôi quá tốt”.
“Tiểu tử anh nói lời ngược lại đi, thân phận của hai chúng ta hình như không có gì có thể so sánh”, Lục Hi nhận lấy nước, uống một hớp.
Vân Khả Thiên nghe vậy liền đáp: “Nhìn anh nói xem, mấy người ở bên cạnh anh chẳng tính là gì, anh là thần tiên sống, những người ở trước mặt anh đều là mây trôi”.
“Được rồi được rồi, ông đây sợ anh rồi, đừng nịnh hót nữa, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút, buổi tối chúng ta đi là được chứ gì”, Lục Hi nói.
“OK, anh Lục nghỉ ngơi cho khỏe, tôi cũng đi ngủ một giấc, buổi tối chúng ta sẽ chơi thỏa thích”.
Vân Khả Thiên nói xong, anh ta liếc Cheryl rồi xoay người rời đi.
Còn Lục Hi dựa vào ghế sofa, một lát sau đã ngủ say, tiếng khò khò vang lên.
Cheryl nhìn Lục Hi ngủ say, trên mặt mang theo ý cười, cô ta chậm rãi lui xuống.
Mãi đến hơn tám giờ tối, Lục Hi mới tỉnh dậy, chỉ thấy Vân Khả Thiên và Cheryl đã chờ đợi ở bên cạnh từ sớm.
Lục Hi ngáp một cái, anh nhìn Vân Khả Thiên, nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thằng nhãi này không biết chạy đi đâu cắt tóc, tóc tai chải chuốt bóng loáng một cách rất tỉ mỉ.
Bình luận facebook