Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64-65
Chương 64: Càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác
Trương Kiến Dân nghe xong lập tức nói với Vương Tân Binh: “Người có liên quan đến chuyện này đều không được phép rời đi, còng tay hắn lại cho tôi”.
Lúc này Vương Lục vừa cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng lại nghe thấy những lời này của Trương Kiến Dân, trong lòng ông ta khẩn trương.
Nhưng năm nay ông ta làm không ít chuyện phi pháp, mặc dù ở huyện lị ông ta có quan hệ, nhưng cái quan hệ đó chỉ là phân chó trước mặt người này.
Một khi phía trên tra ra cũng đủ để ông ta chết mấy lần.
Ngay khi ông ta đang suy nghĩ cách đối phó thì Vương Tân Binh đã đi tới còng tay ông ta vào đường ống sưởi bên cạnh.
Vương Tân Binh cũng biết Vương Lục có máu mặt ở huyện lỵ, nếu không chuyện của Vương Lục làm sao anh ta có thể chạy đến nhanh như vậy.
Nhưng ở trước mặt Trương Kiến Dân, thế lực của ông ta cũng không phải thế lực, cho dù ông ta có người chống lưng ở đây, Trương Kiến Dân nói còng tay lại anh ta cũng phải còng.
Lúc này có một bóng người cao lớn mặc cảnh phục vội vàng đi tới trước bàn của đám người Lục Hi, ông ta nói với Trương Kiến Dân: “Bí thư Trương, ông tới rồi”.
Trương Kiến Dân nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ông chính là Tấn Vĩnh Siêu?”
Tấn Vĩnh Siêu liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng, bí thư Trương”.
Ông ta chỉ là một cục trưởng nho nhỏ của huyện lỵ, ông ta biết Trương Kiến Dân, nhưng Trương Kiến Dân căn bản không quen ông ta.
Lúc này, Trương Kiến Dân nói.
“Mấy người này khiếu nại với tôi, có người uy hiếp an toàn thân thể bọn họ, mà các ông nói bọn họ làm người khác bị thương, nếu như vậy các ông làm hiện trường, điều tra chân tướng chuyện này”.
Tấn Vĩnh Siêu nghe xong liền vội vàng nói: “Được, bí thư Trương, tôi lập tức điều tra”.
Sau đó Tấn Vĩnh Siêu nhìn về phía mấy người Lục Hi nói: “Mời các cậu nói qua một lần với tôi về chuyện đã xảy ra”.
Vương Tân Binh đã bắt đầu lấy giấy bút, chuẩn bị làm biên bản.
Tấn Vĩnh Siêu biết có thể ngồi cùng một chỗ với bí thư Trương, chuyện này cơ bản đã được định sẵn, ông ta chỉ cần giải quyết qua mà thôi.
Lúc này Lục Hi nói với Trần Binh: “Nói một chút về chuyện của cậu đi”.
Trần Binh gật đầu, sau đó nói với Tấn Vĩnh Siêu.
“Nhà tôi bị cưỡng chế tháo dỡ, Vương Lục chỉ huy máy xúc nghiền ép bố tôi đến chết, bây giờ vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, tôi nhiều lần khiếu nại tố cáo cũng không có kết quả, tôi chạy đến Tây Kinh khiếu nại tố cáo cũng bị chặn lại, vừa mới quay về, thuộc hạ của Vương Lục là Vương Trung Quân liền dẫn người tới muốn đánh tôi, nếu không có anh Lục ở đó, tôi cũng không biết có thể sống đến lúc này hay không”.
Trần Binh nói xong, trong mắt đã trào nước mắt.
Anh ta đường đường là nam nhi bảy thước, ở chiến trường đẫm máu nhiều năm chỉ chảy máu chứ không đổ lệ.
Nhưng sau khi quay về, chuyện anh ta liên tiếp gặp phải đã khiến cho người tàn tật như anh ta cảm thấy vô cùng bất lực, trong lòng dẫu có ý chí giết địch nhưng không biết làm sao với cơ thể tàn tật, có lòng mà không đủ lực.
Mắt nhìn thấy bố chết thảm, nhưng anh ta lại bất lực không làm gì được, điều này đối với anh ta mà nói là một loại phiền muộn vô cùng.
Mỗi lần nói tới chuyện này, một nam tử hán đã từng mạnh mẽ như anh ta cũng chỉ có thể rơi nước mắt buồn rầu.
Trần Binh nói xong, Tấn Vĩnh Siêu cũng âm thầm than thở, chuyện lớn như vậy, ông ta thân làm cục trưởng đương nhiên biết.
Nhưng phía trên có người đàn áp chuyện này, ông ta cũng không có cách nào khác.
Có điều bây giờ nếu chuyện đã lọt đến chỗ bí thư Trương, ông ta cũng không còn băn khoăn gì.
Tấn Vĩnh Siêu gật đầu nói với Vương Tân Binh: “Đưa Vương Lục tới đối chất với Trần Binh”.
“Vâng”.
Vương Tân Binh buông giấy bút xuống, anh ta dẫn Vương Lục đến.
Ai ngờ chính lúc này.
Vương Lục đột ngột phát ra tiếng, ông ta cựa khỏi còng tay, đồng thời một cước đạp tung cửa sổ bên cạnh, vươn người nhảy ra ngoài.
Chuyện ở đây của ông ta thật sự không thể bị điều tra, Trương Kiến Dân đích thân chủ trì chuyện này, ông ta cũng hiểu, núi cao kia của mình không dựa vào nổi.
Vẫn nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, bỏ trốn xong rồi nói. Nơi này chỉ là tầng năm, với thân thủ của ông ta hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, Vương Lục cũng không thèm để ý đến đám người vô tích sự kia.
Hơn nữa mấy năm nay ông ta kiếm không ít tiền, đi đến một nơi xa lạ khác và thay đổi diện mạo cũng có được cuộc sống tốt.
Mắt thấy Vương Lục bỏ trốn, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tấn Vĩnh Siêu bắt đầu rút súng.
Nhưng Vương Lục có võ trong người, thân thủ hết sức nhạy bén, nửa người đã vượt ra ngoài cửa sổ, mắt thấy liền không kịp rồi.
Lúc này chỉ thấy Lục Hi hừ lạnh một tiếng.
“Xuống đây cho ông”.
Một sức mạnh vô hình giống như lưỡi dao sắc bén lại một lần nữa đâm vào đầu Vương Lục.
Vương Lục chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên ngã quỵ.
Lúc này một đám cảnh sát mới hoàn hồn lại, họ vội vàng chạy tới trước cửa sổ kiểm tra, Tấn Vĩnh Siêu liếc mắt nhìn, Vương Lục té xuống trước ngực cắm một thứ đồ, máu tươi chảy ròng ròng, cả người xem ra đã hết cách cứu chữa.
“Mau xuống xem xem”, Tấn Vĩnh Siêu nhìn về phía Vương Tân Binh nói.
“Rõ”.
Vương Tân Binh dẫn người đi xuống kiểm tra, một lát sau anh ta lên báo cáo.
“Dưới tầng có một cái đế bằng xi măng để che nắng, phía trên là ống thép cắm tấm che, Vương Lục ngã xuống đúng lúc ngã lên đó, bị xuyên qua từ sau lưng, đã không còn dấu hiệu sinh tồn”.
Nghe xong Vương Tân Binh báo cáo, Tấn Vĩnh Siêu chỉ cảm thấy nhức đầu một trận.
Sao lại xảy ra án mạng trước mắt bí thư Trương, phải làm sao bây giờ!
Lúc này Trương Kiến Dân hừ lạnh một tiếng nói: “Đây rõ ràng là sợ tội bỏ trốn”.
“Đúng vậy, bí thư Trương, làm thế nào bây giờ?’
Lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Vương Lục chết, thuộc hạ của ông ta vẫn ở đây, vừa rồi còn muốn trừng trị tôi cơ mà”.
Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức nói.
“Có nghe thấy không, lập tức sắp xếp, không chỉ một nhóm của Vương Lục, tất cả liên quan đến thế lực đen đều nghiêm trị toàn bộ, bây giờ tổ chức một chiến dịch đặc biệt càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác. Tôi thấy huyện Tân An này của các ông đang hỗn loạn lắm”.
Trong lòng Tấn Vĩnh Siêu kinh hãi, sức mạnh của cậu thanh niên này vượt quá sức tưởng tượng. Một câu nói của anh ta thôi, bí thư Trương lập tức liền tổ chức một trận càn quét băng đảng diệt trừ cái ác.
Hơn nữa, một câu huyện Tân An loạn lắm của bí thư Trương, nói bóng gió chính là chức cục trưởng công an của ông ta không xứng.
Nếu lại làm không xong chuyện này, có thể hình dung ra tiền đồ của ông ta về sau.
Chương 65: Kẻ đứng sau là Mạnh Trường Giang
Tấn Vĩnh Siêu lập tức nói: “Vâng, bí thư Trương, tôi sẽ triển khai chiến dịch chuyên càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác trên toàn huyện”.
“Đi đi”, Trương Kiến Dân nói.
Lập tức Tấn Vĩnh Siêu dẫn thuộc hạ tới xử lý thi thể của Vương Lục, bắt thuộc hạ của ông ta, cũng sắp xếp chiến dịch đặc biệt chuyên càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác.
Sau khi đám người Tấn Vĩnh Siêu rời đi, lúc này Trương Kiến Dân mới cười hì hì nói với Vân Khả Thiên: “Cậu Vân, cậu xem còn cần tôi làm gì không?”
Câu nói này suýt chút nữa dọa cho ông chủ khách sạn Chu Vệ Phong sợ đặt mông xuống đất.
Trương Kiến Dân là ai cơ chứ, ông chủ lớn của thành phố Bảo Phong, vậy mà lại nói vậy với một thanh niên, người này có lai lịch gì?
Mà Vân Khả Thiên không thèm để ý Trương Kiến Dân, mà anh ta nói với Lục Hi: “Anh Lục, anh xem tiếp theo sắp xếp thế nào?”
Lục Hi hơi trầm tư nói.
“Bí thư Trương, vẫn phải làm phiền ông một chút, người bạn này bị lừa sáu triệu, không tìm thấy người lừa cậu ấy, hơn nữa cái tên gây ra tội ác đứng đằng sau gây nên cái chết của bố bạn tôi đang mở một công ty đầu tư ở đây, bây giờ cũng không thấy tung tích, tôi hy vọng ông giúp chúng tôi tìm ra hai người này”.
Nói toạc ra Vương Lục cũng chỉ là con ngựa non, còn kẻ kiếm đồng tiền bẩn thỉu không quan tâm sống chết của người khác chính là nhà đầu tư kia. Bố Trần Binh chết có liên quan trực tiếp đến gã, gã phải chịu trừng phạt.
Trương Kiến Dân hơi suy tư nói.
“Cái này không thành vấn đề, người phụ trách đầu tư nơi này là phó thị trưởng Trương, để tôi gọi điện, người này lập tức có thể tìm được, còn về cái người lừa bạn cậu, cậu nói tên ra, tôi bảo bộ phận có liên quan tra số liệu trên mạng, để xem có nhìn thấy số liệu gần đây của gã không”.
Lục Hi gật đầu nhìn về phía Trần Binh.
Trần Binh cắn răng nói: “Tên lừa gạt tôi tên là Mạnh Trường Giang”.
Trương Kiến Dân gật đầu, lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
Sau đó, mọi người lại bắt đầu chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, Trương Kiến Dân tương đối quan tâm mấy người Vân Khả Thiên và Lục Hi, ông ta ân cần hỏi han không nói, ngay cả cô phục vụ Lý Tú Quyên ông ta cũng quan tâm, khiến cho cô ấy đứng ngồi không yên.
Hơn nửa tiếng sau, Trương Kiến Dân nhận được điện thoại, sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt ông ta vô cùng kỳ quái.
Vân Khả Thiên thấy vậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cái tên đầu tư này và tên lừa đảo là cùng một người”, Trương Kiến Dân nói.
Tin tức này phút chốc khiến mọi người đều ngây ra.
Một lát sau, Lục Hi cười lạnh nói.
“Thủ đoạn quá, lừa sáu triệu, lập tức biến thành nhà đầu tư, cái tên Mạnh Trường Giang này thật là có thủ đoạn”.
Qua nhắc nhở của Lục Hi, mọi người mới nhớ đến điểm này.
Thằng nhãi sau khi lừa hết sáu triệu, không biết dùng phương pháp gì, lại lấy được hạng mục này, gã đứng đằng sau làm ông chủ, quả nhiên là quá thủ đoạn.
Lúc này, Trần Binh đột nhiên vỗ bàn, thức ăn trên bàn văng tứ tung, chỉ nhìn thấy anh ta biểu cảm đầy đau khổ.
Mạnh Trường Giang lừa anh ta sáu triệu tiền trợ cấp, ngoảnh lại còn hại chết bố anh ta, cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận sự thật này.
“Mạnh Trường Giang, ông đây không đội trời chung với mày”, Trần Binh căm uất nói.
Lục Hi chậm rãi nói: “Bí thư Trương, bây giờ phiền cho chúng tôi manh mối, chuyện còn lại để chúng tôi tự xử lý”.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Trương Kiến Dân lại vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, Trương Kiến Dân nói: “Chính vào mười phút trước, Mạnh Trường Giang đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Tinh Huy thành phố Bảo Phong”.
Lục Hi nghe xong cười lạnh nói.
“Con mẹ nó, lừa tiền anh em cũ, ngược lại gã còn ung dung tự tại, chúng ta đi, đi gặp cái tên Mạnh Trường Giang này”.
Lục Hi đứng dậy nhìn về phía Trương Kiến Dân nói: “Làm phiền bí thư Trương rồi, chúng tôi đi tìm gã”.
Trương Kiến Dân chau mày nói: “Đi chung đi, tôi đang gọi cho lão Trương trên cục rồi”.
“Không cần đâu bí thư Trương, chuyện còn lại để chúng tôi tự giải quyết”, Lục Hi gằn ra từng chữ.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng nói: “Bí thư Trương, anh Lục muốn tự giải quyết, ông cũng đừng bận tâm, lần này cảm ơn ông, rảnh thì đến nhà chơi”.
Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức cười híp mắt thành một khe hở, ông ta vội vàng nói: “Nhất định nhất định”.
Người khác không biết, nhưng ông ta rất rõ. Đi một chuyến đến nhà Vân Thắng Quốc chơi khó đến nhường nào.
Bình thường phải hỏi thăm tai mắt phía trên xem bí thư Vân gần đây có bận không, tâm trạng tốt hay xấu.
Phải chờ đến khi ông ta không bận, hơn nữa lúc tâm trạng ông ta tốt thì gọi điện thoại hỏi dò hẹn trước. Nếu như có thể hẹn trước được thì tốt, nhưng phần lớn thời gian Vân Thắng Quốc không gặp bọn họ.
Bây giờ có những lời này của Vân Khả Thiên, ông ta có thể đến bất cứ lúc nào, mối quan hệ lợi hại trong đó người ngoài không biết được.
Mà ba người Lục Hi sau khi giao mẹ Trần Binh cho Lý Tú Quyên, ba người lập tức lái xe đến thành phố Bảo Phong.
Sau khi ba người đi, Trương Kiến Dân cũng rời đi ngay sau đó.
Mặc dù đám người Vân Khả Thiên nói không muốn ông ta giúp, nhưng ông ta vẫn phải quay về chuẩn bị một chút, ngộ nhỡ Vân Khả Thiên xảy ra chuyện gì, đó là điều không thể, ông ta không gánh nổi trách nhiệm.
…
Lúc này ở phòng bao sang trọng trong quán karaoke tầng ba của khách sạn Tinh Huy, Mạnh Trường Giang đang uống rượu vừa nói vừa cười với hai người đàn ông.
Vây xung quanh có mười mấy cô gái xinh đẹp, không ngừng mời rượu.
Mạnh Trường Giang cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lúc này mặt gã đầy đắc ý.
Trước kia gã làm ở công ty không ổn định, thiếu nợ rất nhiều.
Cách đây không lâu khi về nhà, gã gặp được bạn thuở nhỏ Trần Binh, vốn nhìn Trần Binh tàn tật gã cũng không thèm quan tâm.
Nhưng tình cờ gã nghe thấy Trần Binh làm lính ở nước ngoài, anh ta cầm về một khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, gã đang sứt đầu bể trán lập tức chú ý vào Trần Binh.
Trải qua mấy lần tiếp xúc, Trần Binh không chút phòng bị, tính cách lại hào sảng, dưới miệng lưỡi xảo quyệt của Mạnh Trường Giang, anh ta liền đầu tư toàn bộ sáu triệu tiền trợ cấp cho gã.
Đến khi cầm được sáu triệu này, Mạnh Trường Giang mừng đến phát điên, hắn chỉ tưởng rằng Trần Binh có mấy trăm ngàn thôi, nào ngờ gia tài của anh ta lại phong phú như vậy.
Mà sau khi có được khoản tiền này, anh ta lập tức chơi trò mất tích.
Biến mất được một khoảng thời gian, biết quê hương mình muốn đầu tư, chính phủ đang kêu gọi đầu tư.
Trương Kiến Dân nghe xong lập tức nói với Vương Tân Binh: “Người có liên quan đến chuyện này đều không được phép rời đi, còng tay hắn lại cho tôi”.
Lúc này Vương Lục vừa cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng lại nghe thấy những lời này của Trương Kiến Dân, trong lòng ông ta khẩn trương.
Nhưng năm nay ông ta làm không ít chuyện phi pháp, mặc dù ở huyện lị ông ta có quan hệ, nhưng cái quan hệ đó chỉ là phân chó trước mặt người này.
Một khi phía trên tra ra cũng đủ để ông ta chết mấy lần.
Ngay khi ông ta đang suy nghĩ cách đối phó thì Vương Tân Binh đã đi tới còng tay ông ta vào đường ống sưởi bên cạnh.
Vương Tân Binh cũng biết Vương Lục có máu mặt ở huyện lỵ, nếu không chuyện của Vương Lục làm sao anh ta có thể chạy đến nhanh như vậy.
Nhưng ở trước mặt Trương Kiến Dân, thế lực của ông ta cũng không phải thế lực, cho dù ông ta có người chống lưng ở đây, Trương Kiến Dân nói còng tay lại anh ta cũng phải còng.
Lúc này có một bóng người cao lớn mặc cảnh phục vội vàng đi tới trước bàn của đám người Lục Hi, ông ta nói với Trương Kiến Dân: “Bí thư Trương, ông tới rồi”.
Trương Kiến Dân nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ông chính là Tấn Vĩnh Siêu?”
Tấn Vĩnh Siêu liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng, bí thư Trương”.
Ông ta chỉ là một cục trưởng nho nhỏ của huyện lỵ, ông ta biết Trương Kiến Dân, nhưng Trương Kiến Dân căn bản không quen ông ta.
Lúc này, Trương Kiến Dân nói.
“Mấy người này khiếu nại với tôi, có người uy hiếp an toàn thân thể bọn họ, mà các ông nói bọn họ làm người khác bị thương, nếu như vậy các ông làm hiện trường, điều tra chân tướng chuyện này”.
Tấn Vĩnh Siêu nghe xong liền vội vàng nói: “Được, bí thư Trương, tôi lập tức điều tra”.
Sau đó Tấn Vĩnh Siêu nhìn về phía mấy người Lục Hi nói: “Mời các cậu nói qua một lần với tôi về chuyện đã xảy ra”.
Vương Tân Binh đã bắt đầu lấy giấy bút, chuẩn bị làm biên bản.
Tấn Vĩnh Siêu biết có thể ngồi cùng một chỗ với bí thư Trương, chuyện này cơ bản đã được định sẵn, ông ta chỉ cần giải quyết qua mà thôi.
Lúc này Lục Hi nói với Trần Binh: “Nói một chút về chuyện của cậu đi”.
Trần Binh gật đầu, sau đó nói với Tấn Vĩnh Siêu.
“Nhà tôi bị cưỡng chế tháo dỡ, Vương Lục chỉ huy máy xúc nghiền ép bố tôi đến chết, bây giờ vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, tôi nhiều lần khiếu nại tố cáo cũng không có kết quả, tôi chạy đến Tây Kinh khiếu nại tố cáo cũng bị chặn lại, vừa mới quay về, thuộc hạ của Vương Lục là Vương Trung Quân liền dẫn người tới muốn đánh tôi, nếu không có anh Lục ở đó, tôi cũng không biết có thể sống đến lúc này hay không”.
Trần Binh nói xong, trong mắt đã trào nước mắt.
Anh ta đường đường là nam nhi bảy thước, ở chiến trường đẫm máu nhiều năm chỉ chảy máu chứ không đổ lệ.
Nhưng sau khi quay về, chuyện anh ta liên tiếp gặp phải đã khiến cho người tàn tật như anh ta cảm thấy vô cùng bất lực, trong lòng dẫu có ý chí giết địch nhưng không biết làm sao với cơ thể tàn tật, có lòng mà không đủ lực.
Mắt nhìn thấy bố chết thảm, nhưng anh ta lại bất lực không làm gì được, điều này đối với anh ta mà nói là một loại phiền muộn vô cùng.
Mỗi lần nói tới chuyện này, một nam tử hán đã từng mạnh mẽ như anh ta cũng chỉ có thể rơi nước mắt buồn rầu.
Trần Binh nói xong, Tấn Vĩnh Siêu cũng âm thầm than thở, chuyện lớn như vậy, ông ta thân làm cục trưởng đương nhiên biết.
Nhưng phía trên có người đàn áp chuyện này, ông ta cũng không có cách nào khác.
Có điều bây giờ nếu chuyện đã lọt đến chỗ bí thư Trương, ông ta cũng không còn băn khoăn gì.
Tấn Vĩnh Siêu gật đầu nói với Vương Tân Binh: “Đưa Vương Lục tới đối chất với Trần Binh”.
“Vâng”.
Vương Tân Binh buông giấy bút xuống, anh ta dẫn Vương Lục đến.
Ai ngờ chính lúc này.
Vương Lục đột ngột phát ra tiếng, ông ta cựa khỏi còng tay, đồng thời một cước đạp tung cửa sổ bên cạnh, vươn người nhảy ra ngoài.
Chuyện ở đây của ông ta thật sự không thể bị điều tra, Trương Kiến Dân đích thân chủ trì chuyện này, ông ta cũng hiểu, núi cao kia của mình không dựa vào nổi.
Vẫn nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, bỏ trốn xong rồi nói. Nơi này chỉ là tầng năm, với thân thủ của ông ta hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, Vương Lục cũng không thèm để ý đến đám người vô tích sự kia.
Hơn nữa mấy năm nay ông ta kiếm không ít tiền, đi đến một nơi xa lạ khác và thay đổi diện mạo cũng có được cuộc sống tốt.
Mắt thấy Vương Lục bỏ trốn, tất cả mọi người đều sửng sốt, Tấn Vĩnh Siêu bắt đầu rút súng.
Nhưng Vương Lục có võ trong người, thân thủ hết sức nhạy bén, nửa người đã vượt ra ngoài cửa sổ, mắt thấy liền không kịp rồi.
Lúc này chỉ thấy Lục Hi hừ lạnh một tiếng.
“Xuống đây cho ông”.
Một sức mạnh vô hình giống như lưỡi dao sắc bén lại một lần nữa đâm vào đầu Vương Lục.
Vương Lục chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đột nhiên ngã quỵ.
Lúc này một đám cảnh sát mới hoàn hồn lại, họ vội vàng chạy tới trước cửa sổ kiểm tra, Tấn Vĩnh Siêu liếc mắt nhìn, Vương Lục té xuống trước ngực cắm một thứ đồ, máu tươi chảy ròng ròng, cả người xem ra đã hết cách cứu chữa.
“Mau xuống xem xem”, Tấn Vĩnh Siêu nhìn về phía Vương Tân Binh nói.
“Rõ”.
Vương Tân Binh dẫn người đi xuống kiểm tra, một lát sau anh ta lên báo cáo.
“Dưới tầng có một cái đế bằng xi măng để che nắng, phía trên là ống thép cắm tấm che, Vương Lục ngã xuống đúng lúc ngã lên đó, bị xuyên qua từ sau lưng, đã không còn dấu hiệu sinh tồn”.
Nghe xong Vương Tân Binh báo cáo, Tấn Vĩnh Siêu chỉ cảm thấy nhức đầu một trận.
Sao lại xảy ra án mạng trước mắt bí thư Trương, phải làm sao bây giờ!
Lúc này Trương Kiến Dân hừ lạnh một tiếng nói: “Đây rõ ràng là sợ tội bỏ trốn”.
“Đúng vậy, bí thư Trương, làm thế nào bây giờ?’
Lúc này, Vân Khả Thiên nói: “Vương Lục chết, thuộc hạ của ông ta vẫn ở đây, vừa rồi còn muốn trừng trị tôi cơ mà”.
Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức nói.
“Có nghe thấy không, lập tức sắp xếp, không chỉ một nhóm của Vương Lục, tất cả liên quan đến thế lực đen đều nghiêm trị toàn bộ, bây giờ tổ chức một chiến dịch đặc biệt càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác. Tôi thấy huyện Tân An này của các ông đang hỗn loạn lắm”.
Trong lòng Tấn Vĩnh Siêu kinh hãi, sức mạnh của cậu thanh niên này vượt quá sức tưởng tượng. Một câu nói của anh ta thôi, bí thư Trương lập tức liền tổ chức một trận càn quét băng đảng diệt trừ cái ác.
Hơn nữa, một câu huyện Tân An loạn lắm của bí thư Trương, nói bóng gió chính là chức cục trưởng công an của ông ta không xứng.
Nếu lại làm không xong chuyện này, có thể hình dung ra tiền đồ của ông ta về sau.
Chương 65: Kẻ đứng sau là Mạnh Trường Giang
Tấn Vĩnh Siêu lập tức nói: “Vâng, bí thư Trương, tôi sẽ triển khai chiến dịch chuyên càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác trên toàn huyện”.
“Đi đi”, Trương Kiến Dân nói.
Lập tức Tấn Vĩnh Siêu dẫn thuộc hạ tới xử lý thi thể của Vương Lục, bắt thuộc hạ của ông ta, cũng sắp xếp chiến dịch đặc biệt chuyên càn quét băng đảng, diệt trừ cái ác.
Sau khi đám người Tấn Vĩnh Siêu rời đi, lúc này Trương Kiến Dân mới cười hì hì nói với Vân Khả Thiên: “Cậu Vân, cậu xem còn cần tôi làm gì không?”
Câu nói này suýt chút nữa dọa cho ông chủ khách sạn Chu Vệ Phong sợ đặt mông xuống đất.
Trương Kiến Dân là ai cơ chứ, ông chủ lớn của thành phố Bảo Phong, vậy mà lại nói vậy với một thanh niên, người này có lai lịch gì?
Mà Vân Khả Thiên không thèm để ý Trương Kiến Dân, mà anh ta nói với Lục Hi: “Anh Lục, anh xem tiếp theo sắp xếp thế nào?”
Lục Hi hơi trầm tư nói.
“Bí thư Trương, vẫn phải làm phiền ông một chút, người bạn này bị lừa sáu triệu, không tìm thấy người lừa cậu ấy, hơn nữa cái tên gây ra tội ác đứng đằng sau gây nên cái chết của bố bạn tôi đang mở một công ty đầu tư ở đây, bây giờ cũng không thấy tung tích, tôi hy vọng ông giúp chúng tôi tìm ra hai người này”.
Nói toạc ra Vương Lục cũng chỉ là con ngựa non, còn kẻ kiếm đồng tiền bẩn thỉu không quan tâm sống chết của người khác chính là nhà đầu tư kia. Bố Trần Binh chết có liên quan trực tiếp đến gã, gã phải chịu trừng phạt.
Trương Kiến Dân hơi suy tư nói.
“Cái này không thành vấn đề, người phụ trách đầu tư nơi này là phó thị trưởng Trương, để tôi gọi điện, người này lập tức có thể tìm được, còn về cái người lừa bạn cậu, cậu nói tên ra, tôi bảo bộ phận có liên quan tra số liệu trên mạng, để xem có nhìn thấy số liệu gần đây của gã không”.
Lục Hi gật đầu nhìn về phía Trần Binh.
Trần Binh cắn răng nói: “Tên lừa gạt tôi tên là Mạnh Trường Giang”.
Trương Kiến Dân gật đầu, lập tức ra ngoài gọi điện thoại.
Sau đó, mọi người lại bắt đầu chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, Trương Kiến Dân tương đối quan tâm mấy người Vân Khả Thiên và Lục Hi, ông ta ân cần hỏi han không nói, ngay cả cô phục vụ Lý Tú Quyên ông ta cũng quan tâm, khiến cho cô ấy đứng ngồi không yên.
Hơn nửa tiếng sau, Trương Kiến Dân nhận được điện thoại, sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt ông ta vô cùng kỳ quái.
Vân Khả Thiên thấy vậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cái tên đầu tư này và tên lừa đảo là cùng một người”, Trương Kiến Dân nói.
Tin tức này phút chốc khiến mọi người đều ngây ra.
Một lát sau, Lục Hi cười lạnh nói.
“Thủ đoạn quá, lừa sáu triệu, lập tức biến thành nhà đầu tư, cái tên Mạnh Trường Giang này thật là có thủ đoạn”.
Qua nhắc nhở của Lục Hi, mọi người mới nhớ đến điểm này.
Thằng nhãi sau khi lừa hết sáu triệu, không biết dùng phương pháp gì, lại lấy được hạng mục này, gã đứng đằng sau làm ông chủ, quả nhiên là quá thủ đoạn.
Lúc này, Trần Binh đột nhiên vỗ bàn, thức ăn trên bàn văng tứ tung, chỉ nhìn thấy anh ta biểu cảm đầy đau khổ.
Mạnh Trường Giang lừa anh ta sáu triệu tiền trợ cấp, ngoảnh lại còn hại chết bố anh ta, cho dù là ai cũng khó mà chấp nhận sự thật này.
“Mạnh Trường Giang, ông đây không đội trời chung với mày”, Trần Binh căm uất nói.
Lục Hi chậm rãi nói: “Bí thư Trương, bây giờ phiền cho chúng tôi manh mối, chuyện còn lại để chúng tôi tự xử lý”.
Ngay lúc này, điện thoại di động của Trương Kiến Dân lại vang lên.
Sau khi nhận điện thoại, Trương Kiến Dân nói: “Chính vào mười phút trước, Mạnh Trường Giang đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Tinh Huy thành phố Bảo Phong”.
Lục Hi nghe xong cười lạnh nói.
“Con mẹ nó, lừa tiền anh em cũ, ngược lại gã còn ung dung tự tại, chúng ta đi, đi gặp cái tên Mạnh Trường Giang này”.
Lục Hi đứng dậy nhìn về phía Trương Kiến Dân nói: “Làm phiền bí thư Trương rồi, chúng tôi đi tìm gã”.
Trương Kiến Dân chau mày nói: “Đi chung đi, tôi đang gọi cho lão Trương trên cục rồi”.
“Không cần đâu bí thư Trương, chuyện còn lại để chúng tôi tự giải quyết”, Lục Hi gằn ra từng chữ.
Lúc này, Vân Khả Thiên cũng nói: “Bí thư Trương, anh Lục muốn tự giải quyết, ông cũng đừng bận tâm, lần này cảm ơn ông, rảnh thì đến nhà chơi”.
Trương Kiến Dân nghe xong, lập tức cười híp mắt thành một khe hở, ông ta vội vàng nói: “Nhất định nhất định”.
Người khác không biết, nhưng ông ta rất rõ. Đi một chuyến đến nhà Vân Thắng Quốc chơi khó đến nhường nào.
Bình thường phải hỏi thăm tai mắt phía trên xem bí thư Vân gần đây có bận không, tâm trạng tốt hay xấu.
Phải chờ đến khi ông ta không bận, hơn nữa lúc tâm trạng ông ta tốt thì gọi điện thoại hỏi dò hẹn trước. Nếu như có thể hẹn trước được thì tốt, nhưng phần lớn thời gian Vân Thắng Quốc không gặp bọn họ.
Bây giờ có những lời này của Vân Khả Thiên, ông ta có thể đến bất cứ lúc nào, mối quan hệ lợi hại trong đó người ngoài không biết được.
Mà ba người Lục Hi sau khi giao mẹ Trần Binh cho Lý Tú Quyên, ba người lập tức lái xe đến thành phố Bảo Phong.
Sau khi ba người đi, Trương Kiến Dân cũng rời đi ngay sau đó.
Mặc dù đám người Vân Khả Thiên nói không muốn ông ta giúp, nhưng ông ta vẫn phải quay về chuẩn bị một chút, ngộ nhỡ Vân Khả Thiên xảy ra chuyện gì, đó là điều không thể, ông ta không gánh nổi trách nhiệm.
…
Lúc này ở phòng bao sang trọng trong quán karaoke tầng ba của khách sạn Tinh Huy, Mạnh Trường Giang đang uống rượu vừa nói vừa cười với hai người đàn ông.
Vây xung quanh có mười mấy cô gái xinh đẹp, không ngừng mời rượu.
Mạnh Trường Giang cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, lúc này mặt gã đầy đắc ý.
Trước kia gã làm ở công ty không ổn định, thiếu nợ rất nhiều.
Cách đây không lâu khi về nhà, gã gặp được bạn thuở nhỏ Trần Binh, vốn nhìn Trần Binh tàn tật gã cũng không thèm quan tâm.
Nhưng tình cờ gã nghe thấy Trần Binh làm lính ở nước ngoài, anh ta cầm về một khoản tiền trợ cấp hậu hĩnh, gã đang sứt đầu bể trán lập tức chú ý vào Trần Binh.
Trải qua mấy lần tiếp xúc, Trần Binh không chút phòng bị, tính cách lại hào sảng, dưới miệng lưỡi xảo quyệt của Mạnh Trường Giang, anh ta liền đầu tư toàn bộ sáu triệu tiền trợ cấp cho gã.
Đến khi cầm được sáu triệu này, Mạnh Trường Giang mừng đến phát điên, hắn chỉ tưởng rằng Trần Binh có mấy trăm ngàn thôi, nào ngờ gia tài của anh ta lại phong phú như vậy.
Mà sau khi có được khoản tiền này, anh ta lập tức chơi trò mất tích.
Biến mất được một khoảng thời gian, biết quê hương mình muốn đầu tư, chính phủ đang kêu gọi đầu tư.
Bình luận facebook