Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66-70
Chương 66: Chờ gánh hậu quả
Gã ngay lập tức liên kết với một công ty rồi đổ một khoản tiền vào đó mới trúng thầu. Có câu có tiền thì việc gì cũng dễ làm, để trúng thầu gã đã đổ vào không ít tiền, lại nói, không có sáu triệu của Trần Binh thì gã cũng không thể làm được.
Thế là gã lại dùng sự lươn lẹo của mình làm quen được đại ca Trần Lôi trên đường Bảo Phong, sau đó lại thông qua Trần Lôi làm quen được một giám đốc ngân hàng.
Sau khi tiêu thêm một khoản tiền lớn cộng với khoảng đầu tư từ trúng thầu, gã đã có đủ điều kiện vay 200 triệu tệ, hiện tại mọi thủ tục đã hoàn tất, gã chỉ đang chờ nhận tiền.
Ngày hôm nay đi cùng với gã còn có đại ca đường Bảo Phong Trần Lôi cùng với giám đốc ngân hàng Ngụy Văn Bách.
Thời gian gần đây ngày nào ba người này cũng ăn chơi đàng điếm, hát hò xuyên đêm, không ai còn nhớ đến một người xui xẻo mang tên Trần Binh nữa.
...
Hơn một giờ sau, Lục Hi, Vân Khả Thiên và Trần Binh đã đến khách sạn Tinh Huy, bọn họ đi thẳng đến phòng tổng thống thì không thấy ai ở đó, sau khi dò hỏi thì mới biết người đang ở phòng karaoke trên tầng 3.
Ba người quay lại rồi đi lên tầng ba, đến trước cửa phòng hát của Mạnh Trường Giang.
Sau khi xác định chắc chắn rằng Mạnh Trường Giang đang ở bên trong, Lục Hi ngay lập tức đá tung cánh cửa phòng bao.
Ba người Mạnh Trường Giang đang rất vui vẻ ngồi cùng với mười mấy gái tiếp rượu thì bỗng nhiên nghe rầm một tiếng, ngước lên nhìn thì thấy cửa phòng đã bị đạp tung, sau đó ba người Lục Hi cũng chậm rãi đi vào.
Tất cả những người có mặt trong phòng bao đều hết sức sửng sốt, một lúc sau thì Trần Lôi mới quát lớn: "Con mẹ nó, thằng nào dám tới đây gây sự với ông?"
Mạnh Trường Giang lúc này mới phản ứng lại. Gã biết rõ Trần Binh nhưng không biết hai thanh niên đi phía sau anh ta.
"Trần Binh, sao anh lại tới đây? Lại đây lại đây, mau ngồi đi", Mạnh Trường Giang nhìn thấy Trần Binh thì ra vẻ nhiệt tình chào hỏi.
Nhưng Trần Binh lại lộ ra vẻ hết sức phẫn nộ nói: "Mạnh Trường Giang, mày có dám nói chuyện rõ ràng với tao không?"
"Trần Binh, anh làm sao vậy? Chúng ta đều là bạn học cũ, lại lớn lên cùng nhau, anh tức giận chuyện gì chứ?", Mạnh Trường Giang làm ra vẻ vô tội nói.
Lúc này đám gái tiếp rượu cảm thấy có chuyện không ổn cho nên đều lặng lẽ ngồi sang một bên, chỉ có một người vẫn đang rúc trong vòng tay của Mạnh Trường Giang.
Ngụy Văn Bách thì ngược lại, chỉ châm một điếu thuốc rồi ngồi một bên xem tình hình diễn biến thế nào.
"Mày lừa tao lấy sáu triệu tệ mà tao dùng tính mạng đổi lấy, sau đó lại chỉ đạo Vương Lục dùng xe nâng ép chết bố tao. Uổng công tao và mày là bạn từ nhỏ, bạn bè mà mày đối xử với tao như vậy sao?"
Trần Binh siết chặt nắm đấm, bi phẫn nói.
"Trần Binh, anh không được nói bậy, ai lừa anh sáu triệu, cái chết của bố anh lại có liên quan gì đến tôi, nếu như anh có khó khăn gì cũng có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh, nhưng anh chạy tới đây nói xằng nói bậy như vậy là không đúng rồi, anh nói phải không Hiểu Du?"
Lúc này, cô gái tiếp rượu trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đang rúc vào trong người của Mạnh Trường Giang bỗng nhiên đứng bật dậy nói với Trần Binh.
"Trần Binh, anh có khó khăn gì thì chúng tôi cũng có thể thông cảm, nhưng anh chạy tới đây vu oan cho người khác như vậy khiến cho chúng tôi rất coi thường".
Trần Binh nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu sau đó mới kinh ngạc nói: "Cô là Vương Hiểu Du?"
"Đúng vậy, bạn học mà không nhận ra nhau sao?", Vương Hiểu Du cười nói.
Trần Binh nhíu mày nói: "Sao cô lại làm việc ở một nơi như thế này?"
Vương Hiểu Du từng là bạn học cùng trường cấp 3 với Trần Binh và là hoa khôi của trường. Lúc đó, Mạnh Trường Giang mạnh mẽ theo đuổi Vương Hiểu Du nhưng lại luôn bị Vương Hiểu Du phớt lờ.
Cô ta chỉ giao du với đám người giàu có ở bên ngoài, nghe nói đã bị một vài công tử nhà giàu cưa đổ, nhưng sau khi học xong cấp 3 thì liền đường ai nấy đi.
Không ngờ hoa khôi trường cấp 3 lại tới đây làm gái tiếp rượu, hơn nữa còn dây dưa với Mạnh Trường Giang, người mà lúc trước cô ta rất khinh thường.
Vương Hiểu Du nghe Trần Binh nói vậy thì liền biến sắc.
"Tôi làm việc ở đây thì sao? Cho dù tôi là gái tiếp rượu thì cũng còn đỡ hơn anh, anh tự nhìn lại bộ dạng của anh bây giờ đi, ngoài việc đi ăn mày ra thì anh còn có thể làm được gì?"
Sắc mặt Trần Binh tái nhợt, một người hướng nội như anh ta nhất thời không thể nói được gì.
Thấy Trần Binh bị nhục mạ mà không biết phản bác, Vân Khả Thiên liền tức giận, ngay lập tức lên tiếng.
"Này cô kia, làm ăn mày còn hơn là làm gái tiếp bia, nói cho sang thì là gái tiếp bia chứ nói thẳng ra thì cũng chỉ là gái điếm, còn không biết tự xấu hổ?"
Vân Khả Thiên là người có gia giáo, bình thường không biết mắng người, đây là lần đầu tiên anh ta nổi trận lôi đình mà nói ra những lời bẩn thỉu như vậy, nhưng xem ra hiệu quả cũng không tệ. Vương Hiểu Du đã tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
“Trường Giang, anh ta mắng em”, Vương Hiểu Du giậm chân quay sang méc Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang rất yêu thích Vương Hiểu Du. Thời cấp 3 gã từng theo đuổi Vương Hiểu Du trong đau khổ rất lâu nhưng Vương Hiểu Du là hoa khôi của trường cho nên chỉ cảm thấy đứa nghèo hèn như gã rất chướng mắt.
Cô ta chỉ thích kết giao với những công tử nhà giàu bên ngoài trường, nhưng đáng tiếc mấy công tử đó chỉ quen cô ta cho vui mà thôi, khi chơi chán liền vứt bỏ cô ta không thương tiếc.
Chỉ có Mạnh Trường Giang vẫn không bỏ cuộc, luôn hy vọng một ngày Vương Hiểu Du sẽ nhìn đến mình, cho dù phải làm người dự bị thì gã cũng sẵn sàng.
Nhưng cho tới khi tốt nghiệp cấp 3 thì Vương Hiểu Du vẫn luôn phớt lờ gã.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì gã không thi đại học mà bắt đầu lăn lộn kiếm sống cho nên cũng mất liên hệ với Vương Hiểu Du.
Cách đây không lâu gã lừa được 6 triệu của Trần Binh, sau đó vì chuyện vay tiền mà gần đây gã liên tục đến khách sạn 5 sao Tinh Huy cùng với Trần Lôi và Ngụy Văn Bách để ăn chơi đàng điếm.
Lần thứ 2 tới đây gã thật sự rất ngạc nhiên khi biết Vương Hiểu Du là một gái tiếp rượu ở đây cho nên liền vui mừng gọi cô ta lên tiếp.
Vương Hiểu Du cũng không thi đại học nhưng không muốn về nhà sống ở nông thôn cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền ra lăn lộn kiếm sống ở đường Bảo Phong.
Cô ta không muốn đi làm mà bản thân cũng không có kỹ năng gì đặc biệt cho nên chỉ có thể làm gái tiếp rượu, thường xuyên làm việc ở các phòng karaoke ôm, tiếp xúc với rất nhiều người giàu có và cảm thấy cuộc sống này rất dễ dàng thoải mái.
Sau khi gặp lại Mạnh Trường Giang cô ta đã rất ngạc nhiên khi biết đứa bạn nghèo hèn một thời đã trở thành một người giàu có cho nên liền dựa dẫm lấy gã.
Thấy hoa khôi trường học trước đây từng phớt lờ mình bây giờ lại ngoan ngoãn phục tùng mình, Mạnh Trường Giang cảm thấy hết sức thỏa mãn cả về tâm lý lẫn sinh lý.
Nghe Vương Hiểu Du nói, sắc mặt Mạnh Trường Giang ngay lập tức tối sầm lại.
"Trần Binh, anh có thể vu khống tôi nhưng bạn của anh không được xúc phạm bạn gái của tôi. Mau bảo anh ta xin lỗi Hiểu Du, nếu không thì anh cứ chờ gánh lấy hậu quả".
Chương 67: Phù Đồ căn dặn
"Ha ha ha ha".
Lục Hi lúc này mới bật cười nói: "Con mẹ nó, một thằng lừa đảo, một con chim trĩ, còn có mặt mũi bảo người ta phải xin lỗi, hai người đúng là xứng đôi".
Mạnh Trường Giang biến sắc, lập tức nói: "Thằng kia, mày nói ai lừa đảo, mày nói rõ ra xem!"
Ngụy Văn Bác đang ở đây, nếu để cho Ngụy Văn Bác biết được gã là một kẻ lừa đảo thì khoản vay của gã rất có thể sẽ không được thông qua, chuyện này gã không thể để yên được.
"Chuyện mày lừa Trần Binh sáu triệu thì mày nói sao?", Lục Hi lạnh lùng nói.
Mạnh Trường Giang cười nói: "Mày nói tao lừa anh ta sáu triệu, vậy có chứng cứ gì không?"
Lúc Trần Binh đưa cho gã sáu triệu thì Mạnh Trường Giang có viết lại giấy nợ cho Trần Binh, nhưng cũng vào đêm đó gã đã chuốc say Trần Binh rồi trộm tờ giấy nợ đi, cho nên chuyện này tất nhiên là không có chứng cứ.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần Binh không có cách nào đi kiện được, anh ta không có nhân chứng vật chứng cho nên tất nhiên không thể lập án.
Trần Binh nghe vậy thì cúi đầu thật thấp, tự trách bản thân bất cẩn làm rơi tờ giấy nợ khiến cho mọi chuyện trở thành thế này. Anh ta không hề nghi ngờ Mạnh Trường Giang đã đánh cắp tờ giấy nợ.
Tất nhiên Lục Hi cũng biết Trần Binh đã làm mất tờ giấy nợ nhưng anh không quan tâm đến tờ giấy nợ đó. Chỉ cần anh có thể tìm được Mạnh Trường Giang thì anh sẽ có cách để khiến gã phải nôn tiền ra.
Lục Hi ngay lập tức nói: "Mạnh Trường Giang, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn trả lại 6 triệu cho Trần Binh đi, nếu không thì tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết".
"Ây da, đây là đang muốn cướp của người ta sao? Anh Trần, anh thấy chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ?"
Mạnh Trường Giang không chút lo sợ, quay sang nói với Trần Lôi.
Lúc này Trần Lôi cũng đứng lên, thân hình của hắn ta cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta vặn vẹo cổ làm phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ.
"Con mẹ nó, dám nói bậy trước mặt ông đây, tụi mày muốn chết đúng không?"
Lục Hi chỉ cao khoảng 1m75, dáng người trung bình, khi mặc quần áo cũng không thấy cường tráng được bao nhiêu.
Vân Khả Thiên thì cao gầy, mang dáng vẻ văn sĩ yếu đuối. Trần Binh thì lại càng không đáng nhắc tới, không có ai ở đây xem trọng anh ta.
So sánh với Trần Lôi, đại ca của đường Bảo Phong, thì ba người bọn họ trông có vẻ hơi yếu đuối.
Lúc này Mạnh Trường Giang mới cười nói: "Để tôi giới thiệu cho các người biết, đây là anh Trần Lôi, được mọi người ở đường Bảo Phong này tôn xưng là Trùng Thiên Báo, không biết các người đã từng nghe qua chưa?"
Mạnh Trường Giang nhìn Lục Hi và những người khác rồi nở nụ cười, cái tên Trùng Thiên Báo rất nổi tiếng ở đường Bảo Phong, rất ít người không biết đến.
Gã kết giao với Trần Lôi chỉ vì muốn tìm được một cái ô che chắn cho mình, bởi vì gã đã làm rất nhiều chuyện sai trái, sợ nhất là kẻ thù tìm tới cửa chém mình ra làm tám khúc. Bây giờ xem ra việc kết giao với Trần Lôi đã có tác dụng.
Lục Hi liếc nhìn Trùng Thiên Báo rồi chậm rãi nói.
"Ngay cả Phù Đồ chín mạng ở trước mặt ông đây còn phải ngoan ngoãn nghe lời, mày chỉ là một con mèo bệnh mà cũng dám đứng đây giương nanh múa vuốt với tao sao? Tao khuyên mày vẫn nên chạy về ổ của mình mà ngoan ngoãn trốn trong đó đi, tránh cho một hồi lại bị hổ báo tới giết chết".
Trần Lôi nghe vậy thì hết sức sửng sốt.
Phù Đồ chín mạng, anh Đồ.
Đó chính là huyền thoại trong giới xã hội đen, người từng chém chết cả trăm giang hồ hảo hán, chết đi sống lại một đêm liền thu phục được toàn bộ thế lực ở Tây Kinh.
Khi Phù Đồ ngồi lên ngai vàng Tây Kinh, không bao lâu sau chuyện này đã truyền khắp Tây Bắc.
Đám đại ca cấp thấp như hắn ta sau đó cũng ngay lập tức đến nịnh nọt Phù Đồ, thề nguyện trung thành, nhìn thấy Anh Đồ một thân sát khí thì sợ đến mức muốn tè cả ra quần.
Hắn ta vừa nghe người trước mặt nhắc tới Anh Đồ thì ngay lập tức bắt đầu do dự. Nếu như người này có quan hệ với anh Đồ thì không thể động vào được.
Nghĩ đến đây, Trần Lôi chậm rãi nói: "Tên của mày là gì, nếu như là người trong nhà thì có chuyện gì cũng có thể từ từ nói".
Lúc này, Vân Khả Thiên mới nói: "Anh ấy họ Lục, mày gọi anh Lục là được".
Vân Khả Thiên nhân cơ hội nói, nếu như Trần Lôi gọi Lục Hi là anh Lục thì vai vế của anh ta đương nhiên cũng cao hơn.
Trần Lôi nghe vậy thì cũng không dám khinh suất, đã dám báo ra tên tuổi và tỏ vẻ giễu cợt hắn ta như vậy thì chắc chắn thân phận cũng không tầm thường.
Trần Lôi lúc này mới nói: "Chờ tao gọi điện thoại đã".
Nói xong thì Trần Lôi liền bước ra ngoài, lấy điện thoại ra bấm số của Phù Đồ.
Hắn ta muốn xác minh xem người họ Lục này có liên quan gì đến Phù Đồ hay không, nếu như có thì hắn ta sẽ không nhúng tay vào việc này nữa.
Nhưng nếu như đám người này không có liên quan gì đến Phù Đồ mà lại dám chạy tới đây trêu chọc hắn ta thì hôm nay hắn ta sẽ cho tất cả biết tay.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"A lô, anh Đồ đó phải không?"
"Tao là Hoàng Cửu, mày là ai?"
"À anh Hoàng, em là Trần Lôi trên đường Bảo Phong, có chút việc muốn tìm anh Đồ".
"Trần Lôi hả? Chờ một chút".
Một lúc sau, có một giọng nói lạnh như băng vang lên trên điện thoại.
"Tìm tao có chuyện gì?"
"Anh Đồ, chuyện là như thế này, ở đây có một người họ Lục nói là có quen biết anh, em chỉ muốn hỏi anh một chút rằng anh có quen biết người này hay không?"
Vừa nghe đến người họ Lục, Phù Đồ liền tỏ ra thận trọng.
"Người đó có nói mình tên gì hay không?"
"Không có".
"Người đó trông như thế nào?", giọng nói của Phù Đồ càng lúc càng vội vàng.
"Ừm, bên mặt trái có một vết sẹo mờ".
Phù Đồ nghe vậy liền nói.
"Trần Lôi, tao nói cho mày biết, anh Lục là ân nhân cứu mạng của tao, nếu như mày dám không tôn trọng anh Lục hoặc khiến cho anh Lục có một chút gì đó không hài lòng thì tao sẽ xử chết mày".
Nghe Phù Đồ nói vậy, mồ hôi lạnh của Trần Lôi chảy ròng ròng.
Hắn ta lắp bắp nói: "Không có, tuyệt đối không có đâu anh Đồ, chỉ vì anh Lục đang ở đây làm việc nên em vô tình gặp phải mà thôi, em tuyệt đối không dám đắc tội anh Lục".
"Xem như mày mạng lớn. Nếu như anh Lục có chuyện gì cần xử lý thì mày phải ngay lập tức giúp đỡ anh ấy. Nếu như mày làm tốt chuyện này thì sau này có thể đi theo Hoàng Cửu".
"Vâng vâng".
Trần Lôi gật đầu như gà mổ thóc. Hắn ta có thể đi theo Hoàng Cửu vậy thì cũng có thể xem là thân tín của anh Đồ.
Nói xong Phù Đồ liền cúp điện thoại.
Chương 68: Đánh gãy một chân
Phù Đồ rất muốn ngay lập tức chạy tới thành phố Bảo Phong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh Lục cũng không có gọi hắn ta tới đó, nếu như hắn ta chạy tới đó lỡ mà làm cho anh Lục khó chịu thì cũng không tốt. Hơn nữa, với năng lực của anh Lục thì làm gì còn ai có thể động vào anh được.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì Phù Đồ mới từ bỏ ý định chạy đến thành phố Bảo Phong.
Ở bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Trần Lôi ngay lập tức quay trở lại phòng bao.
“Anh Trần, sao anh lại đi ra ngoài lâu vậy?”, Mạnh Trường Giang cười hỏi.
Trần Lôi không nói lời nào, vừa bước vào phòng bao là đã tát vào mặt Mạnh Trường Giang hai cái.
Ngoại trừ mấy người Lục Hi thì những người khác đều sững sờ.
Đặc biệt là Mạnh Trường Giang, gã không thể hiểu nổi, Trần Lôi vừa ra ngoài gọi điện thoại, tại sao khi quay lại liền tát gã, mà mới mấy phút trước hai người còn gọi nhau là anh em.
"Anh Trần, anh bị sao vậy?", Mạnh Trường Giang ôm mặt hỏi.
"Mày còn dám hỏi tao?", Trần Lôi cười lạnh nói: "Con mẹ mày, ngay cả anh Lục mà mày cũng dám trêu chọc, còn làm hại ông đây suýt chút nữa chết chung với mày. Mày còn dám hỏi tao làm sao hả?"
Nói xong, Trần Lôi liền đá mạnh vào bụng Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang bị đá lên không trung, va vào tường rồi mới ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ không dậy nổi.
Thân thể yếu đuối của gã không thể chịu được một cước của võ giả ngoại gia như Trần Lôi, mà một cước này Trần Lôi đá ra cũng không lưu tình chút nào.
Tên ngu xuẩn này, ngay cả người mà anh Đồ vô cùng tôn kính cũng dám trêu vào, nếu không phải hắn ta phản ứng mau lẹ thì suýt chút nữa ngay cả bản thân mình cũng bị hại chết, Trần Lôi chỉ hận không thể một cước đá chết Mạnh Trường Giang.
Nhìn Mạnh Trường Giang đang lăn lộn trên mặt đất, Trần Lôi cúi đầu thật sâu nói với Lục Hi.
"Anh Lục, là do em không có mắt nên mới xúc phạm anh Lục. Muốn phạt muốn đánh gì xin anh cứ nói, Trần Lôi tuyệt đối không dám nói gì".
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Lôi, Ngụy Văn Bách và mấy cô gái tiếp rượu đều hết sức ngạc nhiên.
Tất cả bọn họ đều biết thực lực của Trần Lôi. Ở thành phố Bảo Phong này hắn ta là một nhân vật rất nổi tiếng, sao bây giờ hắn ta lại ăn nói khép nép như vậy?
Nhất là Vương Hiểu Du, khi thấy Trần Lôi đột nhiên trở mặt với Mạnh Trường Giang, ngược lại còn tỏ ra cung kính với những người vừa tới, trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi nói: "Tao tha cho mày một lần, mau đánh gãy chân Mạnh Trường Giang cho tao".
Vừa nói, Lục Hi vừa cùng Vân Khả Thiên và Trần Binh ngồi xuống ghế sofa lớn.
Đám gái tiếp rượu lúc này nhìn thấy ba người thì kinh hồn bạt vía, theo bản năng liền nhích ra xa.
Không nói một lời, Trần Lôi liền bước thẳng đến chỗ Mạnh Trường Giang rồi đạp mạnh xuống chân gã.
"Răng rắc!"
Đầu gối của Mạnh Trường Giang ngay lập tức bị giẫm nát, chỉ còn một lớp da dính vào, gã liền hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết vì quá đau đớn.
Đám gái tiếp rượu bên trong phòng bao đều hoảng hốt thét lên rồi che mắt, trong khi Ngụy Văn Bách thì đột ngột đứng dậy.
Nhìn thấy Ngụy Văn Bách đột ngột dứng lên, Lục Hi chậm rãi nói: "Anh đang làm gì vậy?"
"Mọi người, tôi chỉ tới đây ăn một bữa cơm, chuyện này không có liên quan gì tới tôi. Tôi còn chút việc phải xử lý nên tôi đi trước đây".
Vốn dĩ Ngụy Văn Bách còn đang ngồi vững vàng chờ xem kịch hay, xem hai người trẻ tuổi cùng một người tàn tật chạy đến đây gây rối với Mạnh Trường Giang.
Có Trần Lôi ở bên cạnh, Ngụy Văn Bách chưa bao giờ nghĩ rằng ba người trước mặt có thể gây nên sóng gió gì, nhưng không ngờ trong nháy mắt sau khi nghe điện thoại thì Trần Lôi liền đổi phe, trở mặt với Mạnh Trường Giang.
Tất cả những chuyện này khiến cho gã nhận ra đã có chuyện gì đó không đúng.
Gã biết rõ thực lực của Trần Lôi. Có thể làm cho Trần Lôi cung kính với mình như vậy thì nhất định ba người này phải là những nhân vật rất khó lường.
Là một kẻ giảo hoạt, gã biết mình phải ngay lập tức rời khỏi đây để tránh liên lụy tới bản thân.
Về phần khoản vay hai trăm triệu của Mạnh Trường Giang thì gã chắc chắn sẽ không duyệt. Gã biết Mạnh Trường Giang đã chọc đến những người vô cùng nguy hiểm, nếu như cho Mạnh Trường Giang vay hai trăm triệu thì e rằng gã sẽ còn gặp phiền phức trong tương lai.
Thấy Ngụy Văn Bách nói muốn rời đi, Lục Hi liền nói: "Không ai có thể rời đi cho đến khi xử lý xong chuyện này".
Ngụy Văn Bách nhíu mày, người trẻ tuổi này xem ra rất lợi hại mới có thể khiến cho Trần Lôi trong nháy mắt bị thuyết phục, nhưng gã khác Trần Lôi, gã là người bình thường sống trong xã hội pháp quyền.
Trần Lôi sợ anh không có nghĩa là Ngụy Văn Bách cũng phải sợ anh.
Ngụy Văn Bách chậm rãi nói: "Việc của các người không liên quan gì đến tôi. Tôi đã có thể bỏ qua cho các người chuyện làm hại người khác ngay trước mặt mình, vậy mà các người còn quá đáng đến mức muốn hạn chế tự do thân thể của tôi sao?"
Lục Hi còn chưa lên tiếng trả lời thì đã nghe thấy Trần Lôi nói: "Sếp Ngụy, anh Lục đã bảo anh ở lại thì anh cứ ở lại đi, anh đừng làm khó tôi".
Ngụy Văn Bách giật mình, Trần Lôi trở mặt với Mạnh Trường Giang thì gã còn có thể tưởng tượng được, nhưng chuyện Trần Lôi dám trở mặt với gã thì đúng là gã chưa từng nghĩ tới.
Gã là giám đốc của một trong năm ngân hàng lớn nhất đất nước, cũng là cán bộ trong bộ máy quản lý nhà nước, ngoài chức vụ đặc biệt thì gã còn có mối quan hệ rất rộng.
Cho dù là đại ca đường Bảo Phong như Trần Lôi cũng không thể nói chuyện kiểu đó trước mặt gã, nhưng bây giờ Trần Lôi lại vì đám người lạ mặt này mà dám trở mặt với gã không chút kiêng kỵ, điều này ngay lập tức khiến cho gã tức giận.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hay lắm, tôi sẽ gọi cho cục trưởng Trương tới đây, xem các người còn nói thế nào".
Nói xong, Ngụy Văn Bách lấy điện thoại ra.
Lục Hi thấy vậy thì nói: "Cứ tự nhiên".
Sau đó anh lại nhìn về phía Mạnh Trường Giang đang thét gào dưới đất rồi nói: "Mạnh Trường Giang, chuyện sáu triệu kia mày tính sao?"
Lúc này, Mạnh Trường Giang đã đau đớn không chịu nổi, nhưng nhìn cái chân đã bị phế bỏ của mình gã còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
Vốn dĩ gã đã định nói thật nhưng khi nghe Ngụy Văn Bách định gọi điện cho cục trưởng Trương thì gã liền nén đau đớn mà tiếp tục cứng miệng.
Nếu như gã nói ra sự thật thì tất cả mọi thứ đều sẽ đổ sông đổ biển. Sáu triệu kia gã đã sớm tiêu xài hết còn chưa có cách bù vào, mà khoảng vay hai trăm triệu chắc chắn cũng sẽ không được thông qua.
Nếu như vậy thì tương lai của gã sẽ bị phá hủy hết. Hiện tại chỉ cần gã còn sống thì chắc chắn gã sẽ không chịu thừa nhận. Đám người này cho dù có lợi hại đến cỡ nào thì cũng sẽ không dám làm gì trước mặt cục trưởng.
Chương 69: Cảnh sát hộ tống
Đến lúc đó đám người này sẽ bị kết tội hành hung người khác, có lẽ chuyện của gã sẽ còn có cơ hội thay đổi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Trường Giang cố chịu đựng đau đớn, lớn tiếng nói: "Làm gì có chuyện đó? Chúng mày dám hành hung tao, chúng mày chắc chắn phải ngồi tù mọt gông".
"Hay lắm, Trần Lôi, đánh gãy cái chân còn lại của nó đi", Lục Hi vô cảm nói.
Trần Lôi không nói một lời, lại tiếp tục đạp xuống một cước nữa. Chân phải của Mạnh Trường Giang ngay lập tức trở thành anh em sinh đôi với chân trái của gã, đầu gối đã bị gãy làm đôi, không có cách nào chữa trị được ngoài việc cắt cụt hai chi.
"Á!"
Mạnh Trường Giang lại gào lên thảm thiết.
Đám gái tiếp rượu đều sợ hãi gào lên, người nhát gan còn nôn ra một bãi.
Vương Hiểu Du bịt mắt, cả người run rẩy không thôi.
Ngụy Văn Bách sắp kết nối điện thoại liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra đám người này không hề sợ gã. Như vậy thì gã cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của mình, nhất là Trần Lôi, kẻ dám công khai trở mặt với gã. Không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn ta lại nghĩ rằng bản thân mình là đại ca lớn nhất ở thành phố Bảo Phong này rồi, chẳng còn xem ai ra gì nữa.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"Xin chào, cục trưởng Trương".
"Ồ, giám đốc Ngụy, có chuyện gì vậy?", giọng của Trương Vệ Minh, cục trưởng cục công an thành phố vang lên trong điện thoại.
“Ông Trương, tôi đang gặp rắc rối ở khách sạn Tinh Huy, ông có thể đưa người tới giải quyết một chút không”, Ngụy Văn Bách nói một cách chắc nịch.
Cả hai người đều là người làm việc nhà nước, bình thường hỗ trợ nhau không ít, theo Ngụy Văn Bách thì chút việc nhỏ nhặt này chắc chắn ông Trương sẽ đồng ý không chút do dự.
Không ngờ, Trương Vệ Minh trầm mặc một lúc rồi lại nói.
“Giám đốc Ngụy, tôi mới vừa nhận được mệnh lệnh của bí thư Trương, ở dưới lầu khách sạn Tinh Huy đã bị giới nghiêm, bí thư Trương nói có một ông lớn đang làm việc ở bên trong, chúng tôi phải chuẩn bị tình huống ứng phó đột xuất, còn phải cam đoan ông lớn đó được an toàn. Hơn nữa, đích thân bí thư Trương đã chỉ huy chuyện này. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ, muốn nhận điện thoại cũng phải viện cớ ra ngoài. Nếu như giám đốc Ngụy cũng đang ở khách sạng Tinh Huy thì tự chú ý đi”.
Trương Vệ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngụy Văn Bách hoàn toàn sững sờ, lời nói của Trương Vệ Minh như sét đánh ngang tai.
"Một ông lớn đang làm việc tại Tinh Huy, đích thân bí thư Trương chỉ đạo bảo vệ".
Xâu chuỗi lại tất cả những việc này khiến cho Ngụy Văn Bách sợ hãi khôn cùng, bất giác cảm nhận được bản thân đã gặp phải phiền toái lớn.
Có thể khiến cho bí thư Trương đích thân tới bảo vệ thì ông lớn đó chắc chắn phải là một nhân vật hết sức khó lường, tối thiểu cũng phải có cấp bậc cao hơn bí thư Trương.
Lúc này gã mới kinh hãi liếc nhìn mấy người Lục Hi, gã dường như đã nhận ra ông lớn kia chắc chắn nằm trong số ba người này.
Cho dù không biết người đó là ai nhưng bây giờ gã đã không còn có gan để xúc phạm bất kỳ ai trong ba người này nữa. Chỉ cần ông lớn đó nói vài câu trước mặt bí thư Trương thì gã xong đời.
"Mọi... mọi người, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến tôi. Mọi người muốn làm gì thì cứ tự nhiên".
Nói xong, Ngụy Văn Bách liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không còn dám vênh váo như vừa nãy nữa.
Thấy Ngụy Văn Bách biết điều, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng không để ý đến gã nữa, chỉ nhìn Mạnh Trường Giang đang rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này, Mạnh Trường Giang thấy Ngụy Văn Bách đột nhiên đổi thái độ thì mới ý thức được ba người vừa tới đây có thực lực không tầm thường, không phải là những người mà gã có thể chống lại, nếu như gã cứ tiếp tục cứng miệng thì có khi còn phải bỏ mạng ở đây.
Mạnh Trường Giang ngay lập tức hét lớn: "Tôi nói tôi nói, tôi đã lừa của Trần Binh sáu triệu, tôi nhận tội".
Lục Hi vừa nghe vậy thì liền cười lạnh nói: "Ông đây còn tưởng mày cứng đầu thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thừa nhận rồi sao? Mày mau ngoan ngoãn nôn tiền ra thì có khi tao còn chừa cho mày đường sống".
Mạnh Trường Giang lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, khóc nức nở nói.
"Tiền đã tiêu hết rồi, nhưng em sẽ tìm cách trả lại, xin đại ca tha cho em một mạng".
Mạnh Trường Giang đã đổ rất nhiều tiền vào việc đấu thầu, vào khoản vay trước đó và việc thuê đám người Vương Lục Cường. Thứ duy nhất mà gã có thể trông đợi lúc này chính là khoảng vay hai trăm triệu của ngân hàng.
Nghe Mạnh Trường Giang nói đã tiêu hết tiền, sắc mặt của Lục Hi vẫn không thay đổi, anh nói: "Tốt lắm, tao không tính toán khoản tiền đó nữa, Trần Lôi, phế bỏ hai tay của nó đi".
Trần Lôi vẫn không nói lời nào, ngay lập tức tiến lên, hung hăng đạp gãy hai cánh tay của Mạnh Trường Giang.
"Á!"
Nhìn thấy cảnh này, đám gái tiếp rượu lại kêu la sợ hãi, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy.
Ngụy Văn Bách nhìn thấy cảnh này thì hai mắt cũng giật giật.
“Trần Lôi, từ này về sau mày theo dõi nó, không cho phép nó rời khỏi thành phố Bảo Phong, về sau nó chỉ được phép đi ăn mày mà sống”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Trần Lôi vội vàng đáp: "Anh Lục yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ xử lý tốt".
Lúc này, Vương Hiểu Du không biết lấy can đảm từ đâu mà đứng bật dậy chỉ vào Mạnh Trường Giang nói.
"Tôi cứ thắc mắc tại sao anh lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy, hóa ra anh lại là một kẻ lừa đảo, hôm nay xem như là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi".
Vừa nhìn thấy tình hình, Vương Hiểu Du lập tức đứng lên vạch rõ ranh giới với Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang không chịu nổi đả kích này cho nên ngay lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Lục Hi liếc nhìn Vương Hiểu Du lắc đầu rồi quay sang nói với Trần Binh: "Chúng ta đi thôi".
Trần Binh gật đầu, ba người họ rời khỏi phòng bao, ra khỏi khách sạn Tinh Huy.
Bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát đang bao vây, còn có cả một nhóm cảnh sát vác sẵn súng đã lên nòng đứng canh giữ.
Nhìn thấy mấy người Lục Hi đi ra, bí thư Trương vội vàng tiến lên đón rồi hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Vân Khả Thiên cười nói: "Không có việc gì, vất vả cho bí thư Trương rồi".
"Làm gì có, đây là chuyện nên làm", Trương Kiến Dân cười nói.
Vân Khả Thiên gật đầu nói: "Chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi đi trước".
"Được được, sau này nếu như còn đến thành phố Bảo Phong thì cứ gọi điện trước cho tôi", Trương Kiến Dân nói với mấy người Vân Khả Thiên.
"Được rồi, tạm biệt bí thư Trương".
Mấy người chào tạm biệt Trương Kiến Dân rồi lái xe ra đường cao tốc.
Phía sau họ, một hàng xe cảnh sát hú còi báo động đi theo, hộ tống mấy người Lục Hi đang ngồi trên con xe Santana hỏng hóc đến hết đường cao tốc thì mới quay đầu rời đi.
Chương 70: Mua lại khách sạn
Vân Khả Thiên vừa lái xe vừa nói: "Con mẹ nó, tiền của người khác mà nó mang đi tiêu xài như nước, tức thật".
Trần Binh nghe xong liền nói: "Không sao, có thể trả thù cho bố thì tôi đã hài lòng lắm rồi".
Lục Hi cười nói: "Đừng lo lắng, tiền này sẽ có người đưa đến tận nhà cho cậu".
Vân Khả Thiên tất nhiên sẽ không nghi ngờ những gì mà Lục Hi nói. Không cần biết là ai sẽ đem tiền giao đến tận cửa nhà Trần Binh, nhưng nếu anh Lục đã nói vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Trần Binh thì lại rất kinh ngạc, tiền đã bị Mạnh Trường Giang tiêu xài phung phí hết rồi, còn ai trả lại cho anh ta chứ?
Tuy nói rằng anh ta đã trả được thù cho bố mình nhưng hiện giờ anh ta là người tàn tật, mẹ của anh ta lại gần đất xa trời, không còn năng lực kiếm sống nữa, anh ta vẫn rất cần số tiền này.
Ba người lái xe đi hết một đoạn đường, lúc sắp đến ngã tư đường cao tốc huyện Tân An thì điện thoại của Lục Hi rung lên.
Lục Hi vừa nhìn thấy số của Phù Đồ gọi tới thì liền nở nụ cười.
"A lô".
"Anh Lục, lúc nãy Trần Lôi có chuyển cho tôi số tiền sáu triệu, nói là hắn ta cùng với một người tên là Ngụy Văn Bách trả lại tiền cho bạn của anh. Anh xem..."
"Ừ, thế này đi, anh gom thêm cho tôi bốn triệu rồi chuyển hết sang đây, tôi có chuyện cần dùng đến".
"Không thành vấn đề, anh Lục, tên Trần Lôi đó có làm gì khiến cho anh cảm thấy không hài lòng không? Nếu như anh không hài lòng thì tôi sẽ giết hắn ta ngay", Phù Đồ trầm giọng nói.
"Không sao, không có việc gì, anh không cần phải xen vào".
"Được rồi anh Lục, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay".
"Ừ".
Lục Hi nói xong liền cúp điện thoại.
Chuyện này, anh đã sớm nghĩ ra.
Nếu Trần Lôi và Ngụy Văn Bách đủ thông minh thì họ sẽ trả lại tiền.
Dù sao thì Mạnh Trường Giang cũng đã chi rất nhiều tiền cho hai người bọn họ, tất cả đều là số tiền mà Mạnh Trường Giang lừa được của Trần Binh, bọn họ chắc chắn không có can đảm xem như không có việc gì xảy ra.
Lúc này xe đã ra khỏi đường cao tốc không bao lâu nữa là đã đến khách sạn Thiên Ngoại Thiên.
Lục Hi bảo Trần Binh đến gặp mẹ mình trước, còn anh và Vân Khả Thiên thì đi đến văn phòng của ông chủ khách sạn Thiên Ngoại Thiên.
Ông chủ Chu Vệ Phong đang ngồi ở trong văn phòng cân nhắc chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy hai người trẻ tuổi kia đúng là không tầm thường, có thể khiến cho ông chủ lớn của thành phố Bảo Phong đối xử với bọn họ rất tôn trọng.
Đúng lúc này, hắn ta nghe thấy có người gõ cửa.
"Mời vào".
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lục Hi và Vân Khả Thiên đi vào.
Chu Vệ Phong thấy vậy thì giật mình, nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
"Sao hai người lại đến đây? Cần gì chỉ cần gọi tôi ra là được, tôi làm sao dám phiền hai người đích thân đến gặp trực tiếp".
Ngay cả Trương Kiến Dân cũng phải tỏ ra cung kính đối với hai người này, hắn ta chỉ là một ông chủ khách sạn nho nhỏ, làm sao dám phiền đến bọn họ đích thân đến tìm hắn ta.
Lục Hi cười nói: "Ông chủ Chu, mời ngồi. Chúng tôi tới đây là vì có chuyện muốn bàn với anh".
Giống như một vị khách trong chính văn phòng của mình, Chu Vệ Phong khúm núm ngồi xuống, cảm thấy hết sức bất an, hắn ta không biết hai người này tìm mình có chuyện gì, nếu như hai người không hài lòng về hắn ta thì xem như hắn ta đã gặp xui xẻo lớn.
Lúc này, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng ngồi xuống.
Lục Hi nói: "Ông chủ Chu, chúng tôi không muốn quanh co, tôi muốn mua khách sạn của anh, anh hãy đưa ra một cái giá đi".
Chu Vệ Phong nghe vậy liền biến sắc.
Khách sạn này là tâm huyết của hắn ta, lúc đầu hắn ta bỏ ra hơn hai triệu để xây dựng nó, phải vay mượn khắp nơi mới xây dựng lên được, trải qua nhiều năm cuối cùng hắn ta mới có thể trả hết nợ và có dư, làm sao hắn ta có thể sẵn sàng bán nó cho người khác.
Nhưng hắn ta cũng biết thân phận của hai người này không tầm thường, nếu như hôm nay hắn ta không chịu bán khách sạn này đi thì ngày mai có khi hắn ta lại phải mất trắng tất cả, nghĩ đến đây, Chu Vệ Phong suýt nữa là phát khóc.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Vệ Phong, Vân Khả Thiên gõ bàn nói: "Ông chủ Chu, đừng lo lắng, chúng tôi không phải mua bán ép giá, anh cứ ra giá là được".
"Đúng vậy, ông chủ Chu, chúng tôi sẽ không để cho anh chịu thiệt, chỉ cần anh ra giá, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời", Lục Hi cũng nói.
Chu Vệ Phong thấy tình hình này nếu không bán cũng không được, nhưng bảo hắn ta ra một cái giá thì làm sao hắn ta dám tùy ý mở miệng, nếu như ra giá quá cao khiến cho hai người này bất mãn thì cuối cùng hắn ta vẫn phải tay trắng rời đi.
Còn nếu như muốn làm thỏa mãn hai người này thì hắn ta rất có thể phải mất đi một khoản lớn.
Nghĩ xong, Chu Vệ Phong nghiến răng, dù thế nào đi chăng nữa thì khách sạn này cũng là công sức của chính mình, không thể giao cho người khác dễ dàng như vậy, dù thế nào thì cũng phải ra một cái giá xứng đáng.
Chu Vệ Phong hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói.
"Hai người, thành thật mà nói thì khách sạn của tôi được xây dựng trên nợ nần và tôi chỉ vừa mới trả hết nợ. Nếu như hai người thực sự muốn mua nó thì hãy trả giá hai triệu, những chi phí khác tôi sẽ xem như không có".
Những gì Chu Vệ Phong nói gần như là sự thật, hắn ta chỉ vừa trả hết nợ và còn dư một ít lợi nhuận.
Vốn dĩ hắn ta định sẽ điều hành khách sạn thật tốt, kiếm tiền để ổn định cuộc sống.
Bây giờ phải bán khách sạn đi, tuy lấy lại được vốn hai triệu ban đầu nhưng công sức bao nhiêu năm của hắn ta xem như cũng đã đổ sông đổ biển.
Nhưng tình thế bức bách, hắn ta không có gan chống lại hai con sư tử đang mở miệng trước mặt, nếu thua thì nói không chừng số phận của hắn ta cũng sẽ giống như đám người Vương Lục, đừng nói là tiền, ngay cả mạng cũng không giữ được.
Lục Hi nghe vậy thì cười nói: "Ông chủ Chu thật sự rất khách sáo. Khách sạn này ít nhất cũng trị giá hai ba triệu, lợi nhuận hàng năm cũng không ít, ra giá như vậy là thiệt cho anh quá rồi".
Chu Vệ Phong cười khổ nói: "Đừng nói nữa, nếu như hai người muốn mua thì đây chính là giá thấp nhất, nếu như còn muốn thấp hơn nữa thì tôi cũng không thể sống nổi".
Lục Hi cười nói: "Như vậy đi, tôi sẽ đưa cho anh mười triệu, ông chủ Chu, ông xem hôm nay chúng ta có thể hoàn thành thủ tục mua bán luôn không?"
“Cái gì, anh đang đùa tôi sao?”, Chu Vệ Phong mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn Lục Hi.
Lúc này Vân Khả Thiên cũng cười nói: "Anh Lục nói đùa với anh làm gì? Nếu như anh đồng ý thì chúng tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay để làm thủ tục".
"Được, được, được, không thành vấn đề".
Gã ngay lập tức liên kết với một công ty rồi đổ một khoản tiền vào đó mới trúng thầu. Có câu có tiền thì việc gì cũng dễ làm, để trúng thầu gã đã đổ vào không ít tiền, lại nói, không có sáu triệu của Trần Binh thì gã cũng không thể làm được.
Thế là gã lại dùng sự lươn lẹo của mình làm quen được đại ca Trần Lôi trên đường Bảo Phong, sau đó lại thông qua Trần Lôi làm quen được một giám đốc ngân hàng.
Sau khi tiêu thêm một khoản tiền lớn cộng với khoảng đầu tư từ trúng thầu, gã đã có đủ điều kiện vay 200 triệu tệ, hiện tại mọi thủ tục đã hoàn tất, gã chỉ đang chờ nhận tiền.
Ngày hôm nay đi cùng với gã còn có đại ca đường Bảo Phong Trần Lôi cùng với giám đốc ngân hàng Ngụy Văn Bách.
Thời gian gần đây ngày nào ba người này cũng ăn chơi đàng điếm, hát hò xuyên đêm, không ai còn nhớ đến một người xui xẻo mang tên Trần Binh nữa.
...
Hơn một giờ sau, Lục Hi, Vân Khả Thiên và Trần Binh đã đến khách sạn Tinh Huy, bọn họ đi thẳng đến phòng tổng thống thì không thấy ai ở đó, sau khi dò hỏi thì mới biết người đang ở phòng karaoke trên tầng 3.
Ba người quay lại rồi đi lên tầng ba, đến trước cửa phòng hát của Mạnh Trường Giang.
Sau khi xác định chắc chắn rằng Mạnh Trường Giang đang ở bên trong, Lục Hi ngay lập tức đá tung cánh cửa phòng bao.
Ba người Mạnh Trường Giang đang rất vui vẻ ngồi cùng với mười mấy gái tiếp rượu thì bỗng nhiên nghe rầm một tiếng, ngước lên nhìn thì thấy cửa phòng đã bị đạp tung, sau đó ba người Lục Hi cũng chậm rãi đi vào.
Tất cả những người có mặt trong phòng bao đều hết sức sửng sốt, một lúc sau thì Trần Lôi mới quát lớn: "Con mẹ nó, thằng nào dám tới đây gây sự với ông?"
Mạnh Trường Giang lúc này mới phản ứng lại. Gã biết rõ Trần Binh nhưng không biết hai thanh niên đi phía sau anh ta.
"Trần Binh, sao anh lại tới đây? Lại đây lại đây, mau ngồi đi", Mạnh Trường Giang nhìn thấy Trần Binh thì ra vẻ nhiệt tình chào hỏi.
Nhưng Trần Binh lại lộ ra vẻ hết sức phẫn nộ nói: "Mạnh Trường Giang, mày có dám nói chuyện rõ ràng với tao không?"
"Trần Binh, anh làm sao vậy? Chúng ta đều là bạn học cũ, lại lớn lên cùng nhau, anh tức giận chuyện gì chứ?", Mạnh Trường Giang làm ra vẻ vô tội nói.
Lúc này đám gái tiếp rượu cảm thấy có chuyện không ổn cho nên đều lặng lẽ ngồi sang một bên, chỉ có một người vẫn đang rúc trong vòng tay của Mạnh Trường Giang.
Ngụy Văn Bách thì ngược lại, chỉ châm một điếu thuốc rồi ngồi một bên xem tình hình diễn biến thế nào.
"Mày lừa tao lấy sáu triệu tệ mà tao dùng tính mạng đổi lấy, sau đó lại chỉ đạo Vương Lục dùng xe nâng ép chết bố tao. Uổng công tao và mày là bạn từ nhỏ, bạn bè mà mày đối xử với tao như vậy sao?"
Trần Binh siết chặt nắm đấm, bi phẫn nói.
"Trần Binh, anh không được nói bậy, ai lừa anh sáu triệu, cái chết của bố anh lại có liên quan gì đến tôi, nếu như anh có khó khăn gì cũng có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp anh, nhưng anh chạy tới đây nói xằng nói bậy như vậy là không đúng rồi, anh nói phải không Hiểu Du?"
Lúc này, cô gái tiếp rượu trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đang rúc vào trong người của Mạnh Trường Giang bỗng nhiên đứng bật dậy nói với Trần Binh.
"Trần Binh, anh có khó khăn gì thì chúng tôi cũng có thể thông cảm, nhưng anh chạy tới đây vu oan cho người khác như vậy khiến cho chúng tôi rất coi thường".
Trần Binh nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu sau đó mới kinh ngạc nói: "Cô là Vương Hiểu Du?"
"Đúng vậy, bạn học mà không nhận ra nhau sao?", Vương Hiểu Du cười nói.
Trần Binh nhíu mày nói: "Sao cô lại làm việc ở một nơi như thế này?"
Vương Hiểu Du từng là bạn học cùng trường cấp 3 với Trần Binh và là hoa khôi của trường. Lúc đó, Mạnh Trường Giang mạnh mẽ theo đuổi Vương Hiểu Du nhưng lại luôn bị Vương Hiểu Du phớt lờ.
Cô ta chỉ giao du với đám người giàu có ở bên ngoài, nghe nói đã bị một vài công tử nhà giàu cưa đổ, nhưng sau khi học xong cấp 3 thì liền đường ai nấy đi.
Không ngờ hoa khôi trường cấp 3 lại tới đây làm gái tiếp rượu, hơn nữa còn dây dưa với Mạnh Trường Giang, người mà lúc trước cô ta rất khinh thường.
Vương Hiểu Du nghe Trần Binh nói vậy thì liền biến sắc.
"Tôi làm việc ở đây thì sao? Cho dù tôi là gái tiếp rượu thì cũng còn đỡ hơn anh, anh tự nhìn lại bộ dạng của anh bây giờ đi, ngoài việc đi ăn mày ra thì anh còn có thể làm được gì?"
Sắc mặt Trần Binh tái nhợt, một người hướng nội như anh ta nhất thời không thể nói được gì.
Thấy Trần Binh bị nhục mạ mà không biết phản bác, Vân Khả Thiên liền tức giận, ngay lập tức lên tiếng.
"Này cô kia, làm ăn mày còn hơn là làm gái tiếp bia, nói cho sang thì là gái tiếp bia chứ nói thẳng ra thì cũng chỉ là gái điếm, còn không biết tự xấu hổ?"
Vân Khả Thiên là người có gia giáo, bình thường không biết mắng người, đây là lần đầu tiên anh ta nổi trận lôi đình mà nói ra những lời bẩn thỉu như vậy, nhưng xem ra hiệu quả cũng không tệ. Vương Hiểu Du đã tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống.
“Trường Giang, anh ta mắng em”, Vương Hiểu Du giậm chân quay sang méc Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang rất yêu thích Vương Hiểu Du. Thời cấp 3 gã từng theo đuổi Vương Hiểu Du trong đau khổ rất lâu nhưng Vương Hiểu Du là hoa khôi của trường cho nên chỉ cảm thấy đứa nghèo hèn như gã rất chướng mắt.
Cô ta chỉ thích kết giao với những công tử nhà giàu bên ngoài trường, nhưng đáng tiếc mấy công tử đó chỉ quen cô ta cho vui mà thôi, khi chơi chán liền vứt bỏ cô ta không thương tiếc.
Chỉ có Mạnh Trường Giang vẫn không bỏ cuộc, luôn hy vọng một ngày Vương Hiểu Du sẽ nhìn đến mình, cho dù phải làm người dự bị thì gã cũng sẵn sàng.
Nhưng cho tới khi tốt nghiệp cấp 3 thì Vương Hiểu Du vẫn luôn phớt lờ gã.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì gã không thi đại học mà bắt đầu lăn lộn kiếm sống cho nên cũng mất liên hệ với Vương Hiểu Du.
Cách đây không lâu gã lừa được 6 triệu của Trần Binh, sau đó vì chuyện vay tiền mà gần đây gã liên tục đến khách sạn 5 sao Tinh Huy cùng với Trần Lôi và Ngụy Văn Bách để ăn chơi đàng điếm.
Lần thứ 2 tới đây gã thật sự rất ngạc nhiên khi biết Vương Hiểu Du là một gái tiếp rượu ở đây cho nên liền vui mừng gọi cô ta lên tiếp.
Vương Hiểu Du cũng không thi đại học nhưng không muốn về nhà sống ở nông thôn cho nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 liền ra lăn lộn kiếm sống ở đường Bảo Phong.
Cô ta không muốn đi làm mà bản thân cũng không có kỹ năng gì đặc biệt cho nên chỉ có thể làm gái tiếp rượu, thường xuyên làm việc ở các phòng karaoke ôm, tiếp xúc với rất nhiều người giàu có và cảm thấy cuộc sống này rất dễ dàng thoải mái.
Sau khi gặp lại Mạnh Trường Giang cô ta đã rất ngạc nhiên khi biết đứa bạn nghèo hèn một thời đã trở thành một người giàu có cho nên liền dựa dẫm lấy gã.
Thấy hoa khôi trường học trước đây từng phớt lờ mình bây giờ lại ngoan ngoãn phục tùng mình, Mạnh Trường Giang cảm thấy hết sức thỏa mãn cả về tâm lý lẫn sinh lý.
Nghe Vương Hiểu Du nói, sắc mặt Mạnh Trường Giang ngay lập tức tối sầm lại.
"Trần Binh, anh có thể vu khống tôi nhưng bạn của anh không được xúc phạm bạn gái của tôi. Mau bảo anh ta xin lỗi Hiểu Du, nếu không thì anh cứ chờ gánh lấy hậu quả".
Chương 67: Phù Đồ căn dặn
"Ha ha ha ha".
Lục Hi lúc này mới bật cười nói: "Con mẹ nó, một thằng lừa đảo, một con chim trĩ, còn có mặt mũi bảo người ta phải xin lỗi, hai người đúng là xứng đôi".
Mạnh Trường Giang biến sắc, lập tức nói: "Thằng kia, mày nói ai lừa đảo, mày nói rõ ra xem!"
Ngụy Văn Bác đang ở đây, nếu để cho Ngụy Văn Bác biết được gã là một kẻ lừa đảo thì khoản vay của gã rất có thể sẽ không được thông qua, chuyện này gã không thể để yên được.
"Chuyện mày lừa Trần Binh sáu triệu thì mày nói sao?", Lục Hi lạnh lùng nói.
Mạnh Trường Giang cười nói: "Mày nói tao lừa anh ta sáu triệu, vậy có chứng cứ gì không?"
Lúc Trần Binh đưa cho gã sáu triệu thì Mạnh Trường Giang có viết lại giấy nợ cho Trần Binh, nhưng cũng vào đêm đó gã đã chuốc say Trần Binh rồi trộm tờ giấy nợ đi, cho nên chuyện này tất nhiên là không có chứng cứ.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trần Binh không có cách nào đi kiện được, anh ta không có nhân chứng vật chứng cho nên tất nhiên không thể lập án.
Trần Binh nghe vậy thì cúi đầu thật thấp, tự trách bản thân bất cẩn làm rơi tờ giấy nợ khiến cho mọi chuyện trở thành thế này. Anh ta không hề nghi ngờ Mạnh Trường Giang đã đánh cắp tờ giấy nợ.
Tất nhiên Lục Hi cũng biết Trần Binh đã làm mất tờ giấy nợ nhưng anh không quan tâm đến tờ giấy nợ đó. Chỉ cần anh có thể tìm được Mạnh Trường Giang thì anh sẽ có cách để khiến gã phải nôn tiền ra.
Lục Hi ngay lập tức nói: "Mạnh Trường Giang, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn trả lại 6 triệu cho Trần Binh đi, nếu không thì tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết".
"Ây da, đây là đang muốn cướp của người ta sao? Anh Trần, anh thấy chuyện này phải giải quyết thế nào bây giờ?"
Mạnh Trường Giang không chút lo sợ, quay sang nói với Trần Lôi.
Lúc này Trần Lôi cũng đứng lên, thân hình của hắn ta cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta vặn vẹo cổ làm phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ.
"Con mẹ nó, dám nói bậy trước mặt ông đây, tụi mày muốn chết đúng không?"
Lục Hi chỉ cao khoảng 1m75, dáng người trung bình, khi mặc quần áo cũng không thấy cường tráng được bao nhiêu.
Vân Khả Thiên thì cao gầy, mang dáng vẻ văn sĩ yếu đuối. Trần Binh thì lại càng không đáng nhắc tới, không có ai ở đây xem trọng anh ta.
So sánh với Trần Lôi, đại ca của đường Bảo Phong, thì ba người bọn họ trông có vẻ hơi yếu đuối.
Lúc này Mạnh Trường Giang mới cười nói: "Để tôi giới thiệu cho các người biết, đây là anh Trần Lôi, được mọi người ở đường Bảo Phong này tôn xưng là Trùng Thiên Báo, không biết các người đã từng nghe qua chưa?"
Mạnh Trường Giang nhìn Lục Hi và những người khác rồi nở nụ cười, cái tên Trùng Thiên Báo rất nổi tiếng ở đường Bảo Phong, rất ít người không biết đến.
Gã kết giao với Trần Lôi chỉ vì muốn tìm được một cái ô che chắn cho mình, bởi vì gã đã làm rất nhiều chuyện sai trái, sợ nhất là kẻ thù tìm tới cửa chém mình ra làm tám khúc. Bây giờ xem ra việc kết giao với Trần Lôi đã có tác dụng.
Lục Hi liếc nhìn Trùng Thiên Báo rồi chậm rãi nói.
"Ngay cả Phù Đồ chín mạng ở trước mặt ông đây còn phải ngoan ngoãn nghe lời, mày chỉ là một con mèo bệnh mà cũng dám đứng đây giương nanh múa vuốt với tao sao? Tao khuyên mày vẫn nên chạy về ổ của mình mà ngoan ngoãn trốn trong đó đi, tránh cho một hồi lại bị hổ báo tới giết chết".
Trần Lôi nghe vậy thì hết sức sửng sốt.
Phù Đồ chín mạng, anh Đồ.
Đó chính là huyền thoại trong giới xã hội đen, người từng chém chết cả trăm giang hồ hảo hán, chết đi sống lại một đêm liền thu phục được toàn bộ thế lực ở Tây Kinh.
Khi Phù Đồ ngồi lên ngai vàng Tây Kinh, không bao lâu sau chuyện này đã truyền khắp Tây Bắc.
Đám đại ca cấp thấp như hắn ta sau đó cũng ngay lập tức đến nịnh nọt Phù Đồ, thề nguyện trung thành, nhìn thấy Anh Đồ một thân sát khí thì sợ đến mức muốn tè cả ra quần.
Hắn ta vừa nghe người trước mặt nhắc tới Anh Đồ thì ngay lập tức bắt đầu do dự. Nếu như người này có quan hệ với anh Đồ thì không thể động vào được.
Nghĩ đến đây, Trần Lôi chậm rãi nói: "Tên của mày là gì, nếu như là người trong nhà thì có chuyện gì cũng có thể từ từ nói".
Lúc này, Vân Khả Thiên mới nói: "Anh ấy họ Lục, mày gọi anh Lục là được".
Vân Khả Thiên nhân cơ hội nói, nếu như Trần Lôi gọi Lục Hi là anh Lục thì vai vế của anh ta đương nhiên cũng cao hơn.
Trần Lôi nghe vậy thì cũng không dám khinh suất, đã dám báo ra tên tuổi và tỏ vẻ giễu cợt hắn ta như vậy thì chắc chắn thân phận cũng không tầm thường.
Trần Lôi lúc này mới nói: "Chờ tao gọi điện thoại đã".
Nói xong thì Trần Lôi liền bước ra ngoài, lấy điện thoại ra bấm số của Phù Đồ.
Hắn ta muốn xác minh xem người họ Lục này có liên quan gì đến Phù Đồ hay không, nếu như có thì hắn ta sẽ không nhúng tay vào việc này nữa.
Nhưng nếu như đám người này không có liên quan gì đến Phù Đồ mà lại dám chạy tới đây trêu chọc hắn ta thì hôm nay hắn ta sẽ cho tất cả biết tay.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"A lô, anh Đồ đó phải không?"
"Tao là Hoàng Cửu, mày là ai?"
"À anh Hoàng, em là Trần Lôi trên đường Bảo Phong, có chút việc muốn tìm anh Đồ".
"Trần Lôi hả? Chờ một chút".
Một lúc sau, có một giọng nói lạnh như băng vang lên trên điện thoại.
"Tìm tao có chuyện gì?"
"Anh Đồ, chuyện là như thế này, ở đây có một người họ Lục nói là có quen biết anh, em chỉ muốn hỏi anh một chút rằng anh có quen biết người này hay không?"
Vừa nghe đến người họ Lục, Phù Đồ liền tỏ ra thận trọng.
"Người đó có nói mình tên gì hay không?"
"Không có".
"Người đó trông như thế nào?", giọng nói của Phù Đồ càng lúc càng vội vàng.
"Ừm, bên mặt trái có một vết sẹo mờ".
Phù Đồ nghe vậy liền nói.
"Trần Lôi, tao nói cho mày biết, anh Lục là ân nhân cứu mạng của tao, nếu như mày dám không tôn trọng anh Lục hoặc khiến cho anh Lục có một chút gì đó không hài lòng thì tao sẽ xử chết mày".
Nghe Phù Đồ nói vậy, mồ hôi lạnh của Trần Lôi chảy ròng ròng.
Hắn ta lắp bắp nói: "Không có, tuyệt đối không có đâu anh Đồ, chỉ vì anh Lục đang ở đây làm việc nên em vô tình gặp phải mà thôi, em tuyệt đối không dám đắc tội anh Lục".
"Xem như mày mạng lớn. Nếu như anh Lục có chuyện gì cần xử lý thì mày phải ngay lập tức giúp đỡ anh ấy. Nếu như mày làm tốt chuyện này thì sau này có thể đi theo Hoàng Cửu".
"Vâng vâng".
Trần Lôi gật đầu như gà mổ thóc. Hắn ta có thể đi theo Hoàng Cửu vậy thì cũng có thể xem là thân tín của anh Đồ.
Nói xong Phù Đồ liền cúp điện thoại.
Chương 68: Đánh gãy một chân
Phù Đồ rất muốn ngay lập tức chạy tới thành phố Bảo Phong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh Lục cũng không có gọi hắn ta tới đó, nếu như hắn ta chạy tới đó lỡ mà làm cho anh Lục khó chịu thì cũng không tốt. Hơn nữa, với năng lực của anh Lục thì làm gì còn ai có thể động vào anh được.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì Phù Đồ mới từ bỏ ý định chạy đến thành phố Bảo Phong.
Ở bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Trần Lôi ngay lập tức quay trở lại phòng bao.
“Anh Trần, sao anh lại đi ra ngoài lâu vậy?”, Mạnh Trường Giang cười hỏi.
Trần Lôi không nói lời nào, vừa bước vào phòng bao là đã tát vào mặt Mạnh Trường Giang hai cái.
Ngoại trừ mấy người Lục Hi thì những người khác đều sững sờ.
Đặc biệt là Mạnh Trường Giang, gã không thể hiểu nổi, Trần Lôi vừa ra ngoài gọi điện thoại, tại sao khi quay lại liền tát gã, mà mới mấy phút trước hai người còn gọi nhau là anh em.
"Anh Trần, anh bị sao vậy?", Mạnh Trường Giang ôm mặt hỏi.
"Mày còn dám hỏi tao?", Trần Lôi cười lạnh nói: "Con mẹ mày, ngay cả anh Lục mà mày cũng dám trêu chọc, còn làm hại ông đây suýt chút nữa chết chung với mày. Mày còn dám hỏi tao làm sao hả?"
Nói xong, Trần Lôi liền đá mạnh vào bụng Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang bị đá lên không trung, va vào tường rồi mới ngã xuống, lăn lộn trên mặt đất, rên rỉ không dậy nổi.
Thân thể yếu đuối của gã không thể chịu được một cước của võ giả ngoại gia như Trần Lôi, mà một cước này Trần Lôi đá ra cũng không lưu tình chút nào.
Tên ngu xuẩn này, ngay cả người mà anh Đồ vô cùng tôn kính cũng dám trêu vào, nếu không phải hắn ta phản ứng mau lẹ thì suýt chút nữa ngay cả bản thân mình cũng bị hại chết, Trần Lôi chỉ hận không thể một cước đá chết Mạnh Trường Giang.
Nhìn Mạnh Trường Giang đang lăn lộn trên mặt đất, Trần Lôi cúi đầu thật sâu nói với Lục Hi.
"Anh Lục, là do em không có mắt nên mới xúc phạm anh Lục. Muốn phạt muốn đánh gì xin anh cứ nói, Trần Lôi tuyệt đối không dám nói gì".
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Lôi, Ngụy Văn Bách và mấy cô gái tiếp rượu đều hết sức ngạc nhiên.
Tất cả bọn họ đều biết thực lực của Trần Lôi. Ở thành phố Bảo Phong này hắn ta là một nhân vật rất nổi tiếng, sao bây giờ hắn ta lại ăn nói khép nép như vậy?
Nhất là Vương Hiểu Du, khi thấy Trần Lôi đột nhiên trở mặt với Mạnh Trường Giang, ngược lại còn tỏ ra cung kính với những người vừa tới, trong lúc nhất thời cô ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi nói: "Tao tha cho mày một lần, mau đánh gãy chân Mạnh Trường Giang cho tao".
Vừa nói, Lục Hi vừa cùng Vân Khả Thiên và Trần Binh ngồi xuống ghế sofa lớn.
Đám gái tiếp rượu lúc này nhìn thấy ba người thì kinh hồn bạt vía, theo bản năng liền nhích ra xa.
Không nói một lời, Trần Lôi liền bước thẳng đến chỗ Mạnh Trường Giang rồi đạp mạnh xuống chân gã.
"Răng rắc!"
Đầu gối của Mạnh Trường Giang ngay lập tức bị giẫm nát, chỉ còn một lớp da dính vào, gã liền hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết vì quá đau đớn.
Đám gái tiếp rượu bên trong phòng bao đều hoảng hốt thét lên rồi che mắt, trong khi Ngụy Văn Bách thì đột ngột đứng dậy.
Nhìn thấy Ngụy Văn Bách đột ngột dứng lên, Lục Hi chậm rãi nói: "Anh đang làm gì vậy?"
"Mọi người, tôi chỉ tới đây ăn một bữa cơm, chuyện này không có liên quan gì tới tôi. Tôi còn chút việc phải xử lý nên tôi đi trước đây".
Vốn dĩ Ngụy Văn Bách còn đang ngồi vững vàng chờ xem kịch hay, xem hai người trẻ tuổi cùng một người tàn tật chạy đến đây gây rối với Mạnh Trường Giang.
Có Trần Lôi ở bên cạnh, Ngụy Văn Bách chưa bao giờ nghĩ rằng ba người trước mặt có thể gây nên sóng gió gì, nhưng không ngờ trong nháy mắt sau khi nghe điện thoại thì Trần Lôi liền đổi phe, trở mặt với Mạnh Trường Giang.
Tất cả những chuyện này khiến cho gã nhận ra đã có chuyện gì đó không đúng.
Gã biết rõ thực lực của Trần Lôi. Có thể làm cho Trần Lôi cung kính với mình như vậy thì nhất định ba người này phải là những nhân vật rất khó lường.
Là một kẻ giảo hoạt, gã biết mình phải ngay lập tức rời khỏi đây để tránh liên lụy tới bản thân.
Về phần khoản vay hai trăm triệu của Mạnh Trường Giang thì gã chắc chắn sẽ không duyệt. Gã biết Mạnh Trường Giang đã chọc đến những người vô cùng nguy hiểm, nếu như cho Mạnh Trường Giang vay hai trăm triệu thì e rằng gã sẽ còn gặp phiền phức trong tương lai.
Thấy Ngụy Văn Bách nói muốn rời đi, Lục Hi liền nói: "Không ai có thể rời đi cho đến khi xử lý xong chuyện này".
Ngụy Văn Bách nhíu mày, người trẻ tuổi này xem ra rất lợi hại mới có thể khiến cho Trần Lôi trong nháy mắt bị thuyết phục, nhưng gã khác Trần Lôi, gã là người bình thường sống trong xã hội pháp quyền.
Trần Lôi sợ anh không có nghĩa là Ngụy Văn Bách cũng phải sợ anh.
Ngụy Văn Bách chậm rãi nói: "Việc của các người không liên quan gì đến tôi. Tôi đã có thể bỏ qua cho các người chuyện làm hại người khác ngay trước mặt mình, vậy mà các người còn quá đáng đến mức muốn hạn chế tự do thân thể của tôi sao?"
Lục Hi còn chưa lên tiếng trả lời thì đã nghe thấy Trần Lôi nói: "Sếp Ngụy, anh Lục đã bảo anh ở lại thì anh cứ ở lại đi, anh đừng làm khó tôi".
Ngụy Văn Bách giật mình, Trần Lôi trở mặt với Mạnh Trường Giang thì gã còn có thể tưởng tượng được, nhưng chuyện Trần Lôi dám trở mặt với gã thì đúng là gã chưa từng nghĩ tới.
Gã là giám đốc của một trong năm ngân hàng lớn nhất đất nước, cũng là cán bộ trong bộ máy quản lý nhà nước, ngoài chức vụ đặc biệt thì gã còn có mối quan hệ rất rộng.
Cho dù là đại ca đường Bảo Phong như Trần Lôi cũng không thể nói chuyện kiểu đó trước mặt gã, nhưng bây giờ Trần Lôi lại vì đám người lạ mặt này mà dám trở mặt với gã không chút kiêng kỵ, điều này ngay lập tức khiến cho gã tức giận.
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hay lắm, tôi sẽ gọi cho cục trưởng Trương tới đây, xem các người còn nói thế nào".
Nói xong, Ngụy Văn Bách lấy điện thoại ra.
Lục Hi thấy vậy thì nói: "Cứ tự nhiên".
Sau đó anh lại nhìn về phía Mạnh Trường Giang đang thét gào dưới đất rồi nói: "Mạnh Trường Giang, chuyện sáu triệu kia mày tính sao?"
Lúc này, Mạnh Trường Giang đã đau đớn không chịu nổi, nhưng nhìn cái chân đã bị phế bỏ của mình gã còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
Vốn dĩ gã đã định nói thật nhưng khi nghe Ngụy Văn Bách định gọi điện cho cục trưởng Trương thì gã liền nén đau đớn mà tiếp tục cứng miệng.
Nếu như gã nói ra sự thật thì tất cả mọi thứ đều sẽ đổ sông đổ biển. Sáu triệu kia gã đã sớm tiêu xài hết còn chưa có cách bù vào, mà khoảng vay hai trăm triệu chắc chắn cũng sẽ không được thông qua.
Nếu như vậy thì tương lai của gã sẽ bị phá hủy hết. Hiện tại chỉ cần gã còn sống thì chắc chắn gã sẽ không chịu thừa nhận. Đám người này cho dù có lợi hại đến cỡ nào thì cũng sẽ không dám làm gì trước mặt cục trưởng.
Chương 69: Cảnh sát hộ tống
Đến lúc đó đám người này sẽ bị kết tội hành hung người khác, có lẽ chuyện của gã sẽ còn có cơ hội thay đổi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Trường Giang cố chịu đựng đau đớn, lớn tiếng nói: "Làm gì có chuyện đó? Chúng mày dám hành hung tao, chúng mày chắc chắn phải ngồi tù mọt gông".
"Hay lắm, Trần Lôi, đánh gãy cái chân còn lại của nó đi", Lục Hi vô cảm nói.
Trần Lôi không nói một lời, lại tiếp tục đạp xuống một cước nữa. Chân phải của Mạnh Trường Giang ngay lập tức trở thành anh em sinh đôi với chân trái của gã, đầu gối đã bị gãy làm đôi, không có cách nào chữa trị được ngoài việc cắt cụt hai chi.
"Á!"
Mạnh Trường Giang lại gào lên thảm thiết.
Đám gái tiếp rượu đều sợ hãi gào lên, người nhát gan còn nôn ra một bãi.
Vương Hiểu Du bịt mắt, cả người run rẩy không thôi.
Ngụy Văn Bách sắp kết nối điện thoại liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra đám người này không hề sợ gã. Như vậy thì gã cũng phải cho bọn họ biết sự lợi hại của mình, nhất là Trần Lôi, kẻ dám công khai trở mặt với gã. Không dạy cho hắn ta một bài học thì hắn ta lại nghĩ rằng bản thân mình là đại ca lớn nhất ở thành phố Bảo Phong này rồi, chẳng còn xem ai ra gì nữa.
Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.
"Xin chào, cục trưởng Trương".
"Ồ, giám đốc Ngụy, có chuyện gì vậy?", giọng của Trương Vệ Minh, cục trưởng cục công an thành phố vang lên trong điện thoại.
“Ông Trương, tôi đang gặp rắc rối ở khách sạn Tinh Huy, ông có thể đưa người tới giải quyết một chút không”, Ngụy Văn Bách nói một cách chắc nịch.
Cả hai người đều là người làm việc nhà nước, bình thường hỗ trợ nhau không ít, theo Ngụy Văn Bách thì chút việc nhỏ nhặt này chắc chắn ông Trương sẽ đồng ý không chút do dự.
Không ngờ, Trương Vệ Minh trầm mặc một lúc rồi lại nói.
“Giám đốc Ngụy, tôi mới vừa nhận được mệnh lệnh của bí thư Trương, ở dưới lầu khách sạn Tinh Huy đã bị giới nghiêm, bí thư Trương nói có một ông lớn đang làm việc ở bên trong, chúng tôi phải chuẩn bị tình huống ứng phó đột xuất, còn phải cam đoan ông lớn đó được an toàn. Hơn nữa, đích thân bí thư Trương đã chỉ huy chuyện này. Bây giờ tôi đang làm nhiệm vụ, muốn nhận điện thoại cũng phải viện cớ ra ngoài. Nếu như giám đốc Ngụy cũng đang ở khách sạng Tinh Huy thì tự chú ý đi”.
Trương Vệ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Ngụy Văn Bách hoàn toàn sững sờ, lời nói của Trương Vệ Minh như sét đánh ngang tai.
"Một ông lớn đang làm việc tại Tinh Huy, đích thân bí thư Trương chỉ đạo bảo vệ".
Xâu chuỗi lại tất cả những việc này khiến cho Ngụy Văn Bách sợ hãi khôn cùng, bất giác cảm nhận được bản thân đã gặp phải phiền toái lớn.
Có thể khiến cho bí thư Trương đích thân tới bảo vệ thì ông lớn đó chắc chắn phải là một nhân vật hết sức khó lường, tối thiểu cũng phải có cấp bậc cao hơn bí thư Trương.
Lúc này gã mới kinh hãi liếc nhìn mấy người Lục Hi, gã dường như đã nhận ra ông lớn kia chắc chắn nằm trong số ba người này.
Cho dù không biết người đó là ai nhưng bây giờ gã đã không còn có gan để xúc phạm bất kỳ ai trong ba người này nữa. Chỉ cần ông lớn đó nói vài câu trước mặt bí thư Trương thì gã xong đời.
"Mọi... mọi người, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến tôi. Mọi người muốn làm gì thì cứ tự nhiên".
Nói xong, Ngụy Văn Bách liền ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, không còn dám vênh váo như vừa nãy nữa.
Thấy Ngụy Văn Bách biết điều, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng không để ý đến gã nữa, chỉ nhìn Mạnh Trường Giang đang rên rỉ trên mặt đất.
Giờ phút này, Mạnh Trường Giang thấy Ngụy Văn Bách đột nhiên đổi thái độ thì mới ý thức được ba người vừa tới đây có thực lực không tầm thường, không phải là những người mà gã có thể chống lại, nếu như gã cứ tiếp tục cứng miệng thì có khi còn phải bỏ mạng ở đây.
Mạnh Trường Giang ngay lập tức hét lớn: "Tôi nói tôi nói, tôi đã lừa của Trần Binh sáu triệu, tôi nhận tội".
Lục Hi vừa nghe vậy thì liền cười lạnh nói: "Ông đây còn tưởng mày cứng đầu thế nào, không ngờ nhanh như vậy đã chịu thừa nhận rồi sao? Mày mau ngoan ngoãn nôn tiền ra thì có khi tao còn chừa cho mày đường sống".
Mạnh Trường Giang lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, khóc nức nở nói.
"Tiền đã tiêu hết rồi, nhưng em sẽ tìm cách trả lại, xin đại ca tha cho em một mạng".
Mạnh Trường Giang đã đổ rất nhiều tiền vào việc đấu thầu, vào khoản vay trước đó và việc thuê đám người Vương Lục Cường. Thứ duy nhất mà gã có thể trông đợi lúc này chính là khoảng vay hai trăm triệu của ngân hàng.
Nghe Mạnh Trường Giang nói đã tiêu hết tiền, sắc mặt của Lục Hi vẫn không thay đổi, anh nói: "Tốt lắm, tao không tính toán khoản tiền đó nữa, Trần Lôi, phế bỏ hai tay của nó đi".
Trần Lôi vẫn không nói lời nào, ngay lập tức tiến lên, hung hăng đạp gãy hai cánh tay của Mạnh Trường Giang.
"Á!"
Nhìn thấy cảnh này, đám gái tiếp rượu lại kêu la sợ hãi, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy.
Ngụy Văn Bách nhìn thấy cảnh này thì hai mắt cũng giật giật.
“Trần Lôi, từ này về sau mày theo dõi nó, không cho phép nó rời khỏi thành phố Bảo Phong, về sau nó chỉ được phép đi ăn mày mà sống”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Trần Lôi vội vàng đáp: "Anh Lục yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ xử lý tốt".
Lúc này, Vương Hiểu Du không biết lấy can đảm từ đâu mà đứng bật dậy chỉ vào Mạnh Trường Giang nói.
"Tôi cứ thắc mắc tại sao anh lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy, hóa ra anh lại là một kẻ lừa đảo, hôm nay xem như là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi".
Vừa nhìn thấy tình hình, Vương Hiểu Du lập tức đứng lên vạch rõ ranh giới với Mạnh Trường Giang.
Mạnh Trường Giang không chịu nổi đả kích này cho nên ngay lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Lục Hi liếc nhìn Vương Hiểu Du lắc đầu rồi quay sang nói với Trần Binh: "Chúng ta đi thôi".
Trần Binh gật đầu, ba người họ rời khỏi phòng bao, ra khỏi khách sạn Tinh Huy.
Bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát đang bao vây, còn có cả một nhóm cảnh sát vác sẵn súng đã lên nòng đứng canh giữ.
Nhìn thấy mấy người Lục Hi đi ra, bí thư Trương vội vàng tiến lên đón rồi hỏi: "Mọi người không sao chứ?"
Vân Khả Thiên cười nói: "Không có việc gì, vất vả cho bí thư Trương rồi".
"Làm gì có, đây là chuyện nên làm", Trương Kiến Dân cười nói.
Vân Khả Thiên gật đầu nói: "Chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi đi trước".
"Được được, sau này nếu như còn đến thành phố Bảo Phong thì cứ gọi điện trước cho tôi", Trương Kiến Dân nói với mấy người Vân Khả Thiên.
"Được rồi, tạm biệt bí thư Trương".
Mấy người chào tạm biệt Trương Kiến Dân rồi lái xe ra đường cao tốc.
Phía sau họ, một hàng xe cảnh sát hú còi báo động đi theo, hộ tống mấy người Lục Hi đang ngồi trên con xe Santana hỏng hóc đến hết đường cao tốc thì mới quay đầu rời đi.
Chương 70: Mua lại khách sạn
Vân Khả Thiên vừa lái xe vừa nói: "Con mẹ nó, tiền của người khác mà nó mang đi tiêu xài như nước, tức thật".
Trần Binh nghe xong liền nói: "Không sao, có thể trả thù cho bố thì tôi đã hài lòng lắm rồi".
Lục Hi cười nói: "Đừng lo lắng, tiền này sẽ có người đưa đến tận nhà cho cậu".
Vân Khả Thiên tất nhiên sẽ không nghi ngờ những gì mà Lục Hi nói. Không cần biết là ai sẽ đem tiền giao đến tận cửa nhà Trần Binh, nhưng nếu anh Lục đã nói vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Trần Binh thì lại rất kinh ngạc, tiền đã bị Mạnh Trường Giang tiêu xài phung phí hết rồi, còn ai trả lại cho anh ta chứ?
Tuy nói rằng anh ta đã trả được thù cho bố mình nhưng hiện giờ anh ta là người tàn tật, mẹ của anh ta lại gần đất xa trời, không còn năng lực kiếm sống nữa, anh ta vẫn rất cần số tiền này.
Ba người lái xe đi hết một đoạn đường, lúc sắp đến ngã tư đường cao tốc huyện Tân An thì điện thoại của Lục Hi rung lên.
Lục Hi vừa nhìn thấy số của Phù Đồ gọi tới thì liền nở nụ cười.
"A lô".
"Anh Lục, lúc nãy Trần Lôi có chuyển cho tôi số tiền sáu triệu, nói là hắn ta cùng với một người tên là Ngụy Văn Bách trả lại tiền cho bạn của anh. Anh xem..."
"Ừ, thế này đi, anh gom thêm cho tôi bốn triệu rồi chuyển hết sang đây, tôi có chuyện cần dùng đến".
"Không thành vấn đề, anh Lục, tên Trần Lôi đó có làm gì khiến cho anh cảm thấy không hài lòng không? Nếu như anh không hài lòng thì tôi sẽ giết hắn ta ngay", Phù Đồ trầm giọng nói.
"Không sao, không có việc gì, anh không cần phải xen vào".
"Được rồi anh Lục, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay".
"Ừ".
Lục Hi nói xong liền cúp điện thoại.
Chuyện này, anh đã sớm nghĩ ra.
Nếu Trần Lôi và Ngụy Văn Bách đủ thông minh thì họ sẽ trả lại tiền.
Dù sao thì Mạnh Trường Giang cũng đã chi rất nhiều tiền cho hai người bọn họ, tất cả đều là số tiền mà Mạnh Trường Giang lừa được của Trần Binh, bọn họ chắc chắn không có can đảm xem như không có việc gì xảy ra.
Lúc này xe đã ra khỏi đường cao tốc không bao lâu nữa là đã đến khách sạn Thiên Ngoại Thiên.
Lục Hi bảo Trần Binh đến gặp mẹ mình trước, còn anh và Vân Khả Thiên thì đi đến văn phòng của ông chủ khách sạn Thiên Ngoại Thiên.
Ông chủ Chu Vệ Phong đang ngồi ở trong văn phòng cân nhắc chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy hai người trẻ tuổi kia đúng là không tầm thường, có thể khiến cho ông chủ lớn của thành phố Bảo Phong đối xử với bọn họ rất tôn trọng.
Đúng lúc này, hắn ta nghe thấy có người gõ cửa.
"Mời vào".
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lục Hi và Vân Khả Thiên đi vào.
Chu Vệ Phong thấy vậy thì giật mình, nhanh chóng đứng lên chào hỏi.
"Sao hai người lại đến đây? Cần gì chỉ cần gọi tôi ra là được, tôi làm sao dám phiền hai người đích thân đến gặp trực tiếp".
Ngay cả Trương Kiến Dân cũng phải tỏ ra cung kính đối với hai người này, hắn ta chỉ là một ông chủ khách sạn nho nhỏ, làm sao dám phiền đến bọn họ đích thân đến tìm hắn ta.
Lục Hi cười nói: "Ông chủ Chu, mời ngồi. Chúng tôi tới đây là vì có chuyện muốn bàn với anh".
Giống như một vị khách trong chính văn phòng của mình, Chu Vệ Phong khúm núm ngồi xuống, cảm thấy hết sức bất an, hắn ta không biết hai người này tìm mình có chuyện gì, nếu như hai người không hài lòng về hắn ta thì xem như hắn ta đã gặp xui xẻo lớn.
Lúc này, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng ngồi xuống.
Lục Hi nói: "Ông chủ Chu, chúng tôi không muốn quanh co, tôi muốn mua khách sạn của anh, anh hãy đưa ra một cái giá đi".
Chu Vệ Phong nghe vậy liền biến sắc.
Khách sạn này là tâm huyết của hắn ta, lúc đầu hắn ta bỏ ra hơn hai triệu để xây dựng nó, phải vay mượn khắp nơi mới xây dựng lên được, trải qua nhiều năm cuối cùng hắn ta mới có thể trả hết nợ và có dư, làm sao hắn ta có thể sẵn sàng bán nó cho người khác.
Nhưng hắn ta cũng biết thân phận của hai người này không tầm thường, nếu như hôm nay hắn ta không chịu bán khách sạn này đi thì ngày mai có khi hắn ta lại phải mất trắng tất cả, nghĩ đến đây, Chu Vệ Phong suýt nữa là phát khóc.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Vệ Phong, Vân Khả Thiên gõ bàn nói: "Ông chủ Chu, đừng lo lắng, chúng tôi không phải mua bán ép giá, anh cứ ra giá là được".
"Đúng vậy, ông chủ Chu, chúng tôi sẽ không để cho anh chịu thiệt, chỉ cần anh ra giá, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời", Lục Hi cũng nói.
Chu Vệ Phong thấy tình hình này nếu không bán cũng không được, nhưng bảo hắn ta ra một cái giá thì làm sao hắn ta dám tùy ý mở miệng, nếu như ra giá quá cao khiến cho hai người này bất mãn thì cuối cùng hắn ta vẫn phải tay trắng rời đi.
Còn nếu như muốn làm thỏa mãn hai người này thì hắn ta rất có thể phải mất đi một khoản lớn.
Nghĩ xong, Chu Vệ Phong nghiến răng, dù thế nào đi chăng nữa thì khách sạn này cũng là công sức của chính mình, không thể giao cho người khác dễ dàng như vậy, dù thế nào thì cũng phải ra một cái giá xứng đáng.
Chu Vệ Phong hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói.
"Hai người, thành thật mà nói thì khách sạn của tôi được xây dựng trên nợ nần và tôi chỉ vừa mới trả hết nợ. Nếu như hai người thực sự muốn mua nó thì hãy trả giá hai triệu, những chi phí khác tôi sẽ xem như không có".
Những gì Chu Vệ Phong nói gần như là sự thật, hắn ta chỉ vừa trả hết nợ và còn dư một ít lợi nhuận.
Vốn dĩ hắn ta định sẽ điều hành khách sạn thật tốt, kiếm tiền để ổn định cuộc sống.
Bây giờ phải bán khách sạn đi, tuy lấy lại được vốn hai triệu ban đầu nhưng công sức bao nhiêu năm của hắn ta xem như cũng đã đổ sông đổ biển.
Nhưng tình thế bức bách, hắn ta không có gan chống lại hai con sư tử đang mở miệng trước mặt, nếu thua thì nói không chừng số phận của hắn ta cũng sẽ giống như đám người Vương Lục, đừng nói là tiền, ngay cả mạng cũng không giữ được.
Lục Hi nghe vậy thì cười nói: "Ông chủ Chu thật sự rất khách sáo. Khách sạn này ít nhất cũng trị giá hai ba triệu, lợi nhuận hàng năm cũng không ít, ra giá như vậy là thiệt cho anh quá rồi".
Chu Vệ Phong cười khổ nói: "Đừng nói nữa, nếu như hai người muốn mua thì đây chính là giá thấp nhất, nếu như còn muốn thấp hơn nữa thì tôi cũng không thể sống nổi".
Lục Hi cười nói: "Như vậy đi, tôi sẽ đưa cho anh mười triệu, ông chủ Chu, ông xem hôm nay chúng ta có thể hoàn thành thủ tục mua bán luôn không?"
“Cái gì, anh đang đùa tôi sao?”, Chu Vệ Phong mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn Lục Hi.
Lúc này Vân Khả Thiên cũng cười nói: "Anh Lục nói đùa với anh làm gì? Nếu như anh đồng ý thì chúng tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay để làm thủ tục".
"Được, được, được, không thành vấn đề".
Bình luận facebook