Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 503-505
Chương 503: Lục Hi ở đâu?
Nửa giờ sau, tiếng súng ở phủ Tổng thống cuối cùng cũng ngừng, đội bảo vệ từ trên xuống dưới không một ai thoát khỏi tai nạn.
Đội ngũ của Niwan có lợi thế là được ba chiếc xe tăng yểm trợ nên với tổn thất nhỏ nhất đã công phá và chiếm giữ được phủ Tổng thống.
Lúc này trái tim Niwan cũng trấn tĩnh lại.
Một khi đánh chiếm phủ Tổng thống, về cơ bản toàn cục đã được định đoạt, phần lớn người bên trong nhóm quân đội bên ngoài đều là người thuộc bộ tộc của ông ta,còn lại một số ít người trong bộ tộc của Congo, ông ta hoàn toàn có thể trấn áp họ.
Điều ông ta cần làm bây giờ chính là tìm ra Congo, tuyên bố toàn bộ tội trạng của ông ta trước mặt đại sư Zaka cùng người dân.
Với sự ủng hộ của đại sư Zaka, Niwan không sợ vương quốc Anh chất vấn, rốt cuộc thì nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, nếu vương quốc Anh dám không tôn trọng đại sư Zaka sẽ dấy lên ngọn lửa căm phẫn trong dân chúng, là nguồn cơn có thể nhấn chìm họ.
Niwan đưa đại sư Zaka tới phòng làm việc của Congo, cung kính mời ông ta ngồi lên ghế tổng thống, sau đó mới nói: “Thưa đại sư tôn kính, bây giờ tôi sẽ lập tức truy tìm tung tích của Congo, áp giải ông ta tới trước mặt ngài, để ngài đích thân tuyên bố tội trạng của ông ta”.
“Đi đi”, Zaka mặt không cảm xúc đáp.
“Vâng”.
Tiếp đó Niwan ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ triển khai lục soát toàn diện trong phủ tổng thống, nơi đây đã bị bao vây chặt chẽ, Congo chắc chắn không thể chạy thoát ra ngoài.
Hàn Kim Sinh, người lúc này đang đứng trong văn phòng làm việc của tổng thống trong lòng như có sóng biển cuộn trào, tim đập loạn xạ.
Ông ta không dám tin chuyện này vậy mà thành công rồi, từ nay về sau ông ta cũng sẽ trở thành một trong những thành viên cốt cán của Tunisia, bởi ông ta cũng đã đóng góp không ít công sức trong sự kiện lần này, lính đánh thuê của bản thân vẫn luôn chiến đấu ở tuyến đầu do đó đã hy sinh hơn chục người, phần công lao không thể chối bỏ.
Là một người ngoài, Hàn Kim Sinh tự nhiên không thể giành được một chức quan vinh quang, ông ta cũng không dám tham vọng quá cao, nhưng lợi ích đương nhiên không thể thiếu.
Niwan chắc chắn sẽ trở thành tổng thống, còn ông ta cũng sẽ trở thành doanh nhân lớn nhất ở Tunisia.
Nghĩ tới viễn cảnh bản thân trở thành một doanh nhân vô cùng có trọng lượng trong tương lai, sống một cuộc sống thực sự xa hoa của giới siêu giàu, trong lòng Hàn Kim Sinh quả thực vui sướng tới nở hoa mà.
Chỉ nửa giờ sau, Vân Khả Thiên, Lore và thư ký tổng thống được đưa đến văn phòng nhưng lại không thấy bóng dáng Congo đâu.
Cấp dưới báo cáo tình hình lại cho Niwan, càng nghe mày ông ta càng nhíu chặt.
Congo quả nhiên không có ở phủ tổng thống!
"Lập tức tra khảo tất cả người có liên quan, phải tìm ra được tăm tích của Congo trong khoảng thời gian ngắn nhất".
Niwan quát lớn.
Cấp dưới nghe vậy liền gấp rút đi chấp hành.
Nếu không thể tìm thấy Congo nhanh nhất có thể, để ông ta trốn thoát và liên kết với các thế lực khác, vậy mọi chuyện sẽ thêm phần phức tạp. Dù thế nào Congo vẫn là tổng thống của Tunisia, vẫn có thể dựa vào nghĩa lớn đứng vững gót chân tại nơi này mà bản thân nói thế nào cũng là phản quân.
Nhưng Burns và những người khác bị thương nặng, đó tuyệt đối là một tin tức tốt đối với ông ta.
Mà lúc này Hàn Kim Sinh lại nói: “Ông Niwan, còn có một người họ Lục, hắn ta cũng vô cùng quan trọng, Lore và Burns rất tôn trọng hắn ta, có thể hắn có lai lịch không nhỏ, chúng ta nhất định phải tìm được hắn, nếu không có lẽ sẽ có điều bất trắc".
Niwan lúc này nhìn hướng Lore nói: “Lore, các ông ngấm ngầm thao túng Tunisia bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc phải trả giá rồi, nói đi, tên họ Lục đó có quan hệ gì với các người, hắn có nguồn gốc như thế nào”.
Một kẻ biết được thân phận của Lore cùng Burns như Niwan cũng biết rằng người có thể nhận được sự kính trọng từ họ chắc chắn là có xuất thân hiển hách, quả thực không thể xem thường, việc này cần được điều tra rõ ràng, khi cần thiết ngay cả bọn họ cũng bị tận diệt, có đại sư Zaka ở đây, Niwan cũng không sợ hãi bất kỳ thế lực nào.
Mà Lore lúc này lại cao ngạo đáp: “Thành viên của gia tộc Antonio sẽ không bị uy hiếp, tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào”.
Lore chính là người phát ngôn của gia tộc Antonio tại Tunisia, là người đứng sau màn, cũng có niềm tự hào của riêng mình, muốn ông ta cúi đầu trước Niwan từ bỏ vinh dự của gia tộc xem ra vô cùng khó khăn.
Lúc này Vân Khả Thiên mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại không ngừng cười khẩy.
“Nhanh chóng tìm đi, mau tìm cho ra Lục Hi, anh ấy còn chưa biết chuyện ở đây, đợi anh ấy biết được, những thứ rác rưởi như mấy người một kẻ cũng đừng mong chạy nổi”.
Trong lòng Vân Khả Thiên chỉ mong sao bọn họ lập tức tìm được Lục Hi.
Chỉ thấy Niwan hừ lạnh một tiếng: “Khá có khí phách đó chứ, nhưng đợi tôi tìm được Congo và tên họ Lục kia, lại tới thu dọn lũ lợn da trắng các người”.
Ngay lập tức, Niwan ra lệnh liệt Lục Hi vào danh sách mục tiêu cực kỳ quan trọng, Vân Khả Thiên cùng Lore và thư ký của Congo cũng bị dẫn xuống, bắt đầu thẩm vấn.
Một lúc sau thuộc hạ tiến vào báo cáo.
Vân Khả Thiên thoải mái khai báo Lục Hi đã ra ngoài dùng bữa rồi, còn nói rõ địa điểm chi tiết.
Còn thư ký sau một hồi tra tấn cũng khai ra Congo bí mật tới đại sứ quán Viêm Hạ trước khi vụ việc xảy ra.
Niwan giật mình sửng sốt, không lẽ Congo nhận được tin tức nên đến tìm sự giúp đỡ từ đại sứ quán Viêm Hạ?
Ông ta chọc không nổi quốc gia Viêm Hạ này, nhưng Congo cực kỳ quan trọng, không tìm được ông ta đồng nghĩa với việc ông ta (Niwan) không thể kiểm soát được cục diện, mọi chuyện có thể phát sinh đủ loại biến hóa khôn lường, chuyện lớn như vậy chắc chắn không thể là trò chơi của trẻ con.
Ông ta tức khắc đưa mắt ánh mắt cầu cứu về phía đại sư Zaka.
Đại sư Zaka lúc này trầm giọng nói: “Đến đại sứ quán Viêm Hạ tìm người, nếu cần thiết có thể dùng vũ lực, đây là địa bàn của Châu Phi chúng ta, những kẻ khác đều không có quyền can thiệp vào”.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay”.
Tiếp đó Niwan sai bảo đám thuộc hạ chia thành hai đội, Hàn Kim Sinh dẫn một đội đi lùng bắt Lục Hi, còn bản thân đưa đội còn lại đến đại sứ quán đòi người.
Có sự ủng hộ của đại sư Zaka, dù xảy ra chuyện lớn mức nào Niwan cũng không e sợ, chỉ cần đại sư hạ lệnh, hơn một tỷ người dân của châu Phi mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết bọn họ.
Chương 504: Bao vây đại sứ quán
Bây giờ phủ Tổng thống đã bị khống chế, cũng không cần bao nhiêu nhân viên, hai đội vũ trang hơn trăm người nhanh chóng xuất phát đi về phía mục tiêu.
Niwan đích thân dẫn đội vội vàng chạy tới đại sứ quán, Viêm Hạ là nước lớn, có thể dùng hòa bình để giải quyết, quả thực Niwan không muốn gây chiến với Viêm Hạ, tạo nên chuyện phiền toái không cần thiết.
Không bao lâu, đại sứ quán Viêm Hạ bị bao vây, Niwan đi lên trước yêu cầu gặp mặt đại sứ trú tại Tunisia.
Bởi vì thế cục Tunisia bất an, chính phủ Viêm Hạ và Tunisia có hiệp nghị phái lực lượng vũ trang của mình đến đây đóng quân, khi thấy có lực lượng vũ trang bao vây đại sứ quán, tùy viên quân sự trong đại sứ quán Nguyên Tân Chinh lập tức ra lệnh cho lực lượng vũ trang trong đồn trú tình trạng báo động cấp một, đồng thời thông báo với Điền Bằng Vũ.
Lúc này, Điền Bằng Vũ đang thương lượng với Congo ở bên trong phòng làm việc nghe được tin tức này, ông ta rất khiếp sợ.
Sức ảnh hưởng của Viêm Hạ ở châu Phi vô cùng to lớn, chi viện cung cấp đã lên đến con số cao ngất ngưởng, hơn nữa có một số lượng lớn bộ đội gìn giữ hòa bình giúp bọn họ duy trì an toàn, ở đây gần như không có quốc gia nào dám làm như vậy với đại sứ quán của Viêm Hạ.
Mà Congo cũng khiếp sợ, mặc dù ông ta biết Niwan rất bất mãn với mình, cũng luôn muốn tiêu diệt mình, nhưng không ngờ Niwan lại đột ngột phát động đảo chính quân sự.
Nhưng ông ta cũng thầm vui mừng, nếu tối nay mình không đến đây, e rằng đã bị bắt rồi. Nếu bị bắt, vậy thì cái gì cũng là do Niwan định đoạt, đến lúc đó, mình ngay cả miệng cũng khó nói.
Vì vậy, vẻ mặt Congo khẩn trương nhìn về phía Điền Bằng Vũ, bây giờ mạng sống của ông ta đều nằm trong tay Điền Bằng Vũ.
Đại sứ quán đóng ở nước ngoài chính là tương đương với lãnh thổ của nước đó, ở đây có thể nói chính là lãnh thổ của Viêm Hạ, dù Niwan phát động đảo chính, ông ta cũng không dám tùy tiện xông vào, nếu không thì tương đương phát động chiến tranh với Viêm Hạ, Viêm Hạ thân là nước lớn, hậu quả này Niwan ông ta không gánh nổi đâu.
Lúc này, Điền Bằng Vũ cau mày trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Nói với hắn, tôi đã nghỉ ngơi rồi, không gặp bất kỳ ai nữa, nếu không sẽ luận vào tội uy hiếp lãnh thổ Viêm Hạ, tự gánh lấy hậu quả”.
“Dạ”.
Tùy viên quân sự Nguyên Tân Chinh đáp lại một tiếng, anh ta lập tức xoay người đi đến cửa đại sứ quán, mười mấy cảnh sát vũ trang Viêm Hạ súng đạn sẵn sàng đang đứng giơ súng nhắm ra bên ngoài, Nguyên Tân Chinh nói.
“Đại sứ đã nghỉ ngơi, không tiếp bất kỳ ai, có chuyện gì ngày mai đi làm hẵng nói, còn nữa, lập tức bảo tất cả mọi người rút lui, nếu không sẽ luận tội uy hiếp lãnh thổ Viêm Hạ, tự gánh lấy hậu quả”.
Một lời nói của Nguyên Tân Chinh vang vang có lực, mặc dù nói thân là ở đại sứ quán, không thể duy trì nhiều lực lượng vũ trang, chỉ có mười mấy nhân viên vũ trang ở đây, nhưng sau lưng anh ta còn có một con cự long Viêm Hạ đang đứng, Nguyên Tân Chinh vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ hốt hoảng nào.
Niwan thấy vậy, ông ta tức đến mức không ngừng giậm chân, nhưng vẫn không dám tùy tiện xông vào.
Mặc dù nói có sự ủng hộ của Zaka, nhưng Viêm Hạ cũng không phải dễ chọc, lực lượng vũ trang của quốc gia họ đã có thể đứng ngang hàng với nước Mễ hàng đầu thế giới, là một nước vũ trang khổng lồ, có thể không chọc thì cố gắng đừng chọc vào.
Nhưng Congo vẫn cực kỳ quan trọng, Niwan không thể từ bỏ, dù sao Congo ở đây cũng không chạy thoát nổi.
Vì vậy, Niwan lập tức ra lệnh cho thuộc hạ, sử dụng thiết bị chặn tất cả các tín hiệu ở đây, sau đó bắt đầu cầm cự.
Niwan sẽ chờ đến sáng hôm sau, đến khi Điền Bằng Vũ làm việc, ông ta sẽ không lấy cớ không gặp mình nữa, đến lúc đó tiến hành đàm phán. Nếu như khi ấy Điền Bằng Vũ vẫn kiên quyết không chịu giao Congo ra, vậy thì Niwan chỉ có thể ra tay cướp người.
...
Cùng lúc đó, một đội vũ trang hơn một trăm người đã lặng lẽ bao vây khách sạn Lanny, Hàn Kim Sinh ngông nghênh dẫn theo ba mươi mấy lính đánh thuê còn lại của mình xông vào khách sạn.
Bây giờ ông ta đã biết cao thủ bên cạnh Lục Hi chính là Burns, nhưng bây giờ Burns đã bị thương nặng đang nằm hôn mê bất tỉnh ở phủ Tổng thống, Lục Hi chỉ là tên nhóc con một tay chói gà không chặt, Hàn Kim Sinh cảm thấy dẫn theo nhiều người như vậy, quả thật có chút kinh ngạc.
Lúc này, tổng giám đốc Harry của khách sạn Lanny đang tuần tra ở đại sảnh, nhìn thấy có lực lượng vũ trang vọt vào, hắn ta hoảng hốt đi đến ngăn cản đám người Hàn Kim Sinh.
“Thưa ông, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này chính là chịu sự bảo hộ của nước Anh, không cho phép lực lượng vũ trang tiến vào”.
Mở được khách sạn ở đây, nào có thể không có chút bối cảnh chứ, mặc dù Harry hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức kinh hoàng.
Hàn Kim Sinh nghe xong, ông ta cười ha ha một tiếng nói: “Đó là trước kia, thời đại bây giờ khác rồi, mau tránh ra cho ông, nếu không ông đây bắn mày đấy”.
Harry nghe xong, hắn ta nhướng mày nói: “Ông biết ông Lore không, đây chính là sản nghiệp của ông ấy, tôi khuyên ông nói chuyện nên thận trọng một chút, đừng gây phiền toái cho bản thân”.
Harry không hề yếu ớt, cũng không nhượng bộ.
Lúc này, Hàn Kim Sinh cười lạnh nói: “Lore bây giờ đã trở thành tù nhân, anh vẫn đang nằm mơ hả, nước Anh các người ở đây đã là quá khứ rồi, xông lên cho tôi”.
Hàn Kim Sinh hạ lệnh, đội trưởng lính đánh thuê Gore ở sau lưng ông ta liền đập báng súng vào đầu Harry.
Harry hét thảm một tiếng, hắn ta ôm đầu nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa.
Người trong sảnh nhìn thấy cảnh này liền rối rít hét lên, trốn tránh bốn phía.
Ngay sau đó, Hàn Kim Sinh dẫn thuộc hạ bắt đầu lục soát khắp nơi trong khách sạn.
Sau một trận náo loạn, cuối cùng Hàn Kim Sinh đã tìm thấy Lục Hi ở phòng ăn tầng hai, nhìn thấy Lục Hi đang ngồi ăn cùng với Đường Yên, Hàn Kim Sinh đắc ý cười ha ha một trận, ông ta vung tay lên, thuộc hạ lập tức bao vây Lục Hi và Đường Yên, dùng họng súng đen ngòm chỉ về phía họ.
Lúc này, người trong phòng ăn thấy vậy nhất thời kinh hãi hét lên chói tai, chạy tứ tán.
Hàn Kim Sinh cũng không có ngăn cản, ông ta đã tìm được Lục Hi, những người khác mặc kệ cho họ đi.
Chương 505: Phản bội
Đường Yên thấy vậy liền kinh hãi một trận, cô ta nghĩ thế nào cũng không ra tại sao Hàn Kim Sinh lại có thể dẫn một đám người vũ trang đầy đủ xuất hiện ở thủ đô của Tunisia, chẳng lẽ chính phủ Tunisia không quản sao?
Còn Lục Hi chỉ ngẩng đầu nhìn Hàn Kim Sinh một cái, sau đó anh tiếp tục ăn miếng bít tết thứ ba.
Hàn Kim Sinh bước đi đầy phách lối, ông ta đến bên cạnh Lục Hi và Đường Yên, rút một điếu xì gà trong túi áo vest ngoài, thản nhiên châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi phun ra một vòng khói: “Anh Lục, giám đốc Đường, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Đường Yên hoảng loạn nói: “Ông muốn làm gì, dám mang lực lượng vũ trang xuất hiện ở thủ đô, ông sẽ bị bắt vì tội nổi loạn đấy”.
Hàn Kim Sinh nghe xong liền ha ha cười lớn: “Giám đốc Đường, cô vẫn rất đáng yêu, tôi có thể xuất hiện như vậy, chẳng lẽ cô còn không đoán ra được chút gì sao?”
Đường Yên nghe xong, mặt đầy mơ hồ, quả thật cô ta không đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao cô ta có thể ngờ được chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tunisia gần như sắp đổi trời.
Nhìn Đường Yên mù tịt chả biết gì, Hàn Kim Sinh quả thực không che giấu được đắc ý trong lòng, ông ta lại cười ha ha một trận.
Ngay sau đó, ông ta nhìn Lục Hi chậm rãi nói: “Tên họ Lục kia, mày không còn đắc ý được nữa rồi, núi dựa của mày đã bị đổ, ngoan ngoãn theo ông đây về, đừng để tao ra tay, tự mày chuốc lấy khổ”.
Lục Hi cố gắng nuốt xuống miếng thịt bò bít tết cuối cùng, anh dùng khăn lau miệng rồi nói: “Nhìn dáng vẻ chắc là Niwan đảo chính thành công rồi?”
Sắc mặt Hàn Kim Sinh biến đổi, ông ta nói: “Sao mày biết?”
Lục Hi cười nhạt, cũng không nói thêm lời nào.
Khi tiếng súng vừa bắt đầu, với năm giác quan nhạy bén của mình, anh đã nghe thấy.
Nhưng chỗ này vang lên mấy tiếng súng là điều quá bình thường, Lục Hi cũng không để ý.
Đến khi Hàn Kim Sinh xuất hiện, dẫn theo tốp lực lượng vũ trang đông đảo, lại còn phách lối như vậy, Lục Hi cũng đã có thể đoán được tám chín phần.
Trừ phi là Niwan kẻ đứng đằng sau Hàn Kim Sinh đã nắm trong tay thế cục, nếu không thì một kẻ ngoại quốc như Hàn Kim Sinh nào dám mang lực lượng vũ trang đến tung hoành ở thủ đô, điều này cũng không có gì khó tưởng tượng.
Thấy Lục Hi không nói lời nào, Hàn Kim Sinh lạnh lùng nói: “Mặc kệ sao mày biết, chuyện đã thành rồi, đi theo tao, đừng thử phản kháng, nếu không phải ông Niwan chỉ rõ là muốn gặp mày thì tao đã muốn đập chết mày ngay lập tức rồi, hiểu chưa?”
Lục Hi cười nhạt nói: “Biết, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể hiểu, người của tôi tốt nhất đừng có bị thương tổn gì, không thì các không sẽ chết rất thảm”.
Hàn Kim Sinh nghe xong liền cười lạnh: “Tao rất khâm phục mày, đến lúc này mày còn rảnh rỗi quan tâm đến thuộc hạ của mình, giữ được mạng của mình đi rồi hãy nói, cả cô nữa giám đốc Đường, xin mời”.
Lời Hàn Kim Sinh vừa dứt, thuộc hạ bước về phía trước hai bước, súng gần như chĩa thẳng vào lưng hai người.
Đường Yên sợ hãi hét lên, chân tay có chút luống cuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hàn Kim Sinh chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Lần trước ông ta chịu khuất phục trước người phụ nữ này, bây giờ cuối cùng đã tìm về được rồi.
Hơn nữa, tướng mạo và vóc dáng của Đường Yên cũng xem như hạng nhất, Hàn Kim Sinh đã tưởng tượng sau này đưa cô ta về, để cô ta hầu hạ dưới háng mình sẽ như thế nào.
Tưởng tượng dáng vẻ Đường Yên rên rỉ khổ sở cầu xin, Hàn Kim Sinh cảm nhận thấy một luồng nhiệt huyết tràn về phía háng mình.
Lúc này, Lục Hi nói với Đường Yên: “Không phải sợ, không sao, chúng ta đi xem sao trước đã. Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào”.
Có lẽ do vẻ cực kỳ bình tĩnh của Lục Hi lây sang Đường Yên, hoặc do từ trong xương tủy cô ta trời sinh kiên cường, nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy đi theo Lục Hi.
Hàn Kim Sinh cười lạnh một tiếng, ông ta vung tay lên, sai thuộc hạ áp tải hai người ra ngoài.
Đám người lên xe chạy thẳng tới phủ Tổng thống.
Không bao lâu, Lục Hi và Đường Yên bị giải đến phòng làm việc ở phủ Tổng thống.
Lục Hi vừa vào liền nhìn thấy Zaka, mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
Anh có thể cảm nhận được trên người tên này có làn sóng pháp lực rất rõ ràng, còn người trung niên hầu hạ sau lưng ông ta kia, trên người cũng có sức mạnh không hề yếu.
Chẳng trách Niwan lại dám ngang nhiên đảo chính, hóa ra là tìm được chỗ dựa, Lục Hi âm thầm gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói với Hàn Kim Sinh: “Bạn tôi Vân Khả Thiên đâu?”
Đối với đám người Burns, Lục Hi không lo lắng, bọn họ bị thương nặng hôn mê, chắc hẳn những người này trước khi ổn định thế cục cũng sẽ không làm gì bọn họ.
Còn cái tên Vân Khả Thiên thông minh chắc hẳn cũng sẽ không chịu thiệt thòi lớn đâu, nhưng anh ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, Lục Hi lo lắng dù có chịu chút cực khổ, chỉ sợ anh ta không chịu nổi, cho nên anh lập tức hỏi tin tức của anh ta.
Hàn Kim Sinh nghe vậy liền không nhịn được cười nói: “Tao nói cho mày biết, người bạn kia của mày đã bán đứng mày đầu tiên, mày còn nghĩ đến an nguy của hắn, thật là thấy không đáng cho mày”.
Lục Hi nghe xong liền cau mày nói: “Vậy sao? Ông đưa anh ta đến đây, tôi muốn đích thân chất vấn anh ta”.
“Không thành vấn đề, theo như mày muốn thôi”, Hàn Kim Sinh lập tức bảo người dẫn Vân Khả Thiên vào.
Ông ta cũng rất muốn nhìn xem hai người này chó cắn chó sẽ như thế nào.
Không bao lâu, Vân Khả Thiên được dẫn tới, Lục Hi vừa nhìn thấy anh ta không có vết thương gì, lập tức anh đá một cước vào cái mông anh ta, đồng thời mắng: “Con mẹ nó dám bán đứng ông”.
Nửa giờ sau, tiếng súng ở phủ Tổng thống cuối cùng cũng ngừng, đội bảo vệ từ trên xuống dưới không một ai thoát khỏi tai nạn.
Đội ngũ của Niwan có lợi thế là được ba chiếc xe tăng yểm trợ nên với tổn thất nhỏ nhất đã công phá và chiếm giữ được phủ Tổng thống.
Lúc này trái tim Niwan cũng trấn tĩnh lại.
Một khi đánh chiếm phủ Tổng thống, về cơ bản toàn cục đã được định đoạt, phần lớn người bên trong nhóm quân đội bên ngoài đều là người thuộc bộ tộc của ông ta,còn lại một số ít người trong bộ tộc của Congo, ông ta hoàn toàn có thể trấn áp họ.
Điều ông ta cần làm bây giờ chính là tìm ra Congo, tuyên bố toàn bộ tội trạng của ông ta trước mặt đại sư Zaka cùng người dân.
Với sự ủng hộ của đại sư Zaka, Niwan không sợ vương quốc Anh chất vấn, rốt cuộc thì nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, nếu vương quốc Anh dám không tôn trọng đại sư Zaka sẽ dấy lên ngọn lửa căm phẫn trong dân chúng, là nguồn cơn có thể nhấn chìm họ.
Niwan đưa đại sư Zaka tới phòng làm việc của Congo, cung kính mời ông ta ngồi lên ghế tổng thống, sau đó mới nói: “Thưa đại sư tôn kính, bây giờ tôi sẽ lập tức truy tìm tung tích của Congo, áp giải ông ta tới trước mặt ngài, để ngài đích thân tuyên bố tội trạng của ông ta”.
“Đi đi”, Zaka mặt không cảm xúc đáp.
“Vâng”.
Tiếp đó Niwan ngay lập tức ra lệnh cho thuộc hạ triển khai lục soát toàn diện trong phủ tổng thống, nơi đây đã bị bao vây chặt chẽ, Congo chắc chắn không thể chạy thoát ra ngoài.
Hàn Kim Sinh, người lúc này đang đứng trong văn phòng làm việc của tổng thống trong lòng như có sóng biển cuộn trào, tim đập loạn xạ.
Ông ta không dám tin chuyện này vậy mà thành công rồi, từ nay về sau ông ta cũng sẽ trở thành một trong những thành viên cốt cán của Tunisia, bởi ông ta cũng đã đóng góp không ít công sức trong sự kiện lần này, lính đánh thuê của bản thân vẫn luôn chiến đấu ở tuyến đầu do đó đã hy sinh hơn chục người, phần công lao không thể chối bỏ.
Là một người ngoài, Hàn Kim Sinh tự nhiên không thể giành được một chức quan vinh quang, ông ta cũng không dám tham vọng quá cao, nhưng lợi ích đương nhiên không thể thiếu.
Niwan chắc chắn sẽ trở thành tổng thống, còn ông ta cũng sẽ trở thành doanh nhân lớn nhất ở Tunisia.
Nghĩ tới viễn cảnh bản thân trở thành một doanh nhân vô cùng có trọng lượng trong tương lai, sống một cuộc sống thực sự xa hoa của giới siêu giàu, trong lòng Hàn Kim Sinh quả thực vui sướng tới nở hoa mà.
Chỉ nửa giờ sau, Vân Khả Thiên, Lore và thư ký tổng thống được đưa đến văn phòng nhưng lại không thấy bóng dáng Congo đâu.
Cấp dưới báo cáo tình hình lại cho Niwan, càng nghe mày ông ta càng nhíu chặt.
Congo quả nhiên không có ở phủ tổng thống!
"Lập tức tra khảo tất cả người có liên quan, phải tìm ra được tăm tích của Congo trong khoảng thời gian ngắn nhất".
Niwan quát lớn.
Cấp dưới nghe vậy liền gấp rút đi chấp hành.
Nếu không thể tìm thấy Congo nhanh nhất có thể, để ông ta trốn thoát và liên kết với các thế lực khác, vậy mọi chuyện sẽ thêm phần phức tạp. Dù thế nào Congo vẫn là tổng thống của Tunisia, vẫn có thể dựa vào nghĩa lớn đứng vững gót chân tại nơi này mà bản thân nói thế nào cũng là phản quân.
Nhưng Burns và những người khác bị thương nặng, đó tuyệt đối là một tin tức tốt đối với ông ta.
Mà lúc này Hàn Kim Sinh lại nói: “Ông Niwan, còn có một người họ Lục, hắn ta cũng vô cùng quan trọng, Lore và Burns rất tôn trọng hắn ta, có thể hắn có lai lịch không nhỏ, chúng ta nhất định phải tìm được hắn, nếu không có lẽ sẽ có điều bất trắc".
Niwan lúc này nhìn hướng Lore nói: “Lore, các ông ngấm ngầm thao túng Tunisia bao nhiêu năm nay, bây giờ đã đến lúc phải trả giá rồi, nói đi, tên họ Lục đó có quan hệ gì với các người, hắn có nguồn gốc như thế nào”.
Một kẻ biết được thân phận của Lore cùng Burns như Niwan cũng biết rằng người có thể nhận được sự kính trọng từ họ chắc chắn là có xuất thân hiển hách, quả thực không thể xem thường, việc này cần được điều tra rõ ràng, khi cần thiết ngay cả bọn họ cũng bị tận diệt, có đại sư Zaka ở đây, Niwan cũng không sợ hãi bất kỳ thế lực nào.
Mà Lore lúc này lại cao ngạo đáp: “Thành viên của gia tộc Antonio sẽ không bị uy hiếp, tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào”.
Lore chính là người phát ngôn của gia tộc Antonio tại Tunisia, là người đứng sau màn, cũng có niềm tự hào của riêng mình, muốn ông ta cúi đầu trước Niwan từ bỏ vinh dự của gia tộc xem ra vô cùng khó khăn.
Lúc này Vân Khả Thiên mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại không ngừng cười khẩy.
“Nhanh chóng tìm đi, mau tìm cho ra Lục Hi, anh ấy còn chưa biết chuyện ở đây, đợi anh ấy biết được, những thứ rác rưởi như mấy người một kẻ cũng đừng mong chạy nổi”.
Trong lòng Vân Khả Thiên chỉ mong sao bọn họ lập tức tìm được Lục Hi.
Chỉ thấy Niwan hừ lạnh một tiếng: “Khá có khí phách đó chứ, nhưng đợi tôi tìm được Congo và tên họ Lục kia, lại tới thu dọn lũ lợn da trắng các người”.
Ngay lập tức, Niwan ra lệnh liệt Lục Hi vào danh sách mục tiêu cực kỳ quan trọng, Vân Khả Thiên cùng Lore và thư ký của Congo cũng bị dẫn xuống, bắt đầu thẩm vấn.
Một lúc sau thuộc hạ tiến vào báo cáo.
Vân Khả Thiên thoải mái khai báo Lục Hi đã ra ngoài dùng bữa rồi, còn nói rõ địa điểm chi tiết.
Còn thư ký sau một hồi tra tấn cũng khai ra Congo bí mật tới đại sứ quán Viêm Hạ trước khi vụ việc xảy ra.
Niwan giật mình sửng sốt, không lẽ Congo nhận được tin tức nên đến tìm sự giúp đỡ từ đại sứ quán Viêm Hạ?
Ông ta chọc không nổi quốc gia Viêm Hạ này, nhưng Congo cực kỳ quan trọng, không tìm được ông ta đồng nghĩa với việc ông ta (Niwan) không thể kiểm soát được cục diện, mọi chuyện có thể phát sinh đủ loại biến hóa khôn lường, chuyện lớn như vậy chắc chắn không thể là trò chơi của trẻ con.
Ông ta tức khắc đưa mắt ánh mắt cầu cứu về phía đại sư Zaka.
Đại sư Zaka lúc này trầm giọng nói: “Đến đại sứ quán Viêm Hạ tìm người, nếu cần thiết có thể dùng vũ lực, đây là địa bàn của Châu Phi chúng ta, những kẻ khác đều không có quyền can thiệp vào”.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay”.
Tiếp đó Niwan sai bảo đám thuộc hạ chia thành hai đội, Hàn Kim Sinh dẫn một đội đi lùng bắt Lục Hi, còn bản thân đưa đội còn lại đến đại sứ quán đòi người.
Có sự ủng hộ của đại sư Zaka, dù xảy ra chuyện lớn mức nào Niwan cũng không e sợ, chỉ cần đại sư hạ lệnh, hơn một tỷ người dân của châu Phi mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết bọn họ.
Chương 504: Bao vây đại sứ quán
Bây giờ phủ Tổng thống đã bị khống chế, cũng không cần bao nhiêu nhân viên, hai đội vũ trang hơn trăm người nhanh chóng xuất phát đi về phía mục tiêu.
Niwan đích thân dẫn đội vội vàng chạy tới đại sứ quán, Viêm Hạ là nước lớn, có thể dùng hòa bình để giải quyết, quả thực Niwan không muốn gây chiến với Viêm Hạ, tạo nên chuyện phiền toái không cần thiết.
Không bao lâu, đại sứ quán Viêm Hạ bị bao vây, Niwan đi lên trước yêu cầu gặp mặt đại sứ trú tại Tunisia.
Bởi vì thế cục Tunisia bất an, chính phủ Viêm Hạ và Tunisia có hiệp nghị phái lực lượng vũ trang của mình đến đây đóng quân, khi thấy có lực lượng vũ trang bao vây đại sứ quán, tùy viên quân sự trong đại sứ quán Nguyên Tân Chinh lập tức ra lệnh cho lực lượng vũ trang trong đồn trú tình trạng báo động cấp một, đồng thời thông báo với Điền Bằng Vũ.
Lúc này, Điền Bằng Vũ đang thương lượng với Congo ở bên trong phòng làm việc nghe được tin tức này, ông ta rất khiếp sợ.
Sức ảnh hưởng của Viêm Hạ ở châu Phi vô cùng to lớn, chi viện cung cấp đã lên đến con số cao ngất ngưởng, hơn nữa có một số lượng lớn bộ đội gìn giữ hòa bình giúp bọn họ duy trì an toàn, ở đây gần như không có quốc gia nào dám làm như vậy với đại sứ quán của Viêm Hạ.
Mà Congo cũng khiếp sợ, mặc dù ông ta biết Niwan rất bất mãn với mình, cũng luôn muốn tiêu diệt mình, nhưng không ngờ Niwan lại đột ngột phát động đảo chính quân sự.
Nhưng ông ta cũng thầm vui mừng, nếu tối nay mình không đến đây, e rằng đã bị bắt rồi. Nếu bị bắt, vậy thì cái gì cũng là do Niwan định đoạt, đến lúc đó, mình ngay cả miệng cũng khó nói.
Vì vậy, vẻ mặt Congo khẩn trương nhìn về phía Điền Bằng Vũ, bây giờ mạng sống của ông ta đều nằm trong tay Điền Bằng Vũ.
Đại sứ quán đóng ở nước ngoài chính là tương đương với lãnh thổ của nước đó, ở đây có thể nói chính là lãnh thổ của Viêm Hạ, dù Niwan phát động đảo chính, ông ta cũng không dám tùy tiện xông vào, nếu không thì tương đương phát động chiến tranh với Viêm Hạ, Viêm Hạ thân là nước lớn, hậu quả này Niwan ông ta không gánh nổi đâu.
Lúc này, Điền Bằng Vũ cau mày trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Nói với hắn, tôi đã nghỉ ngơi rồi, không gặp bất kỳ ai nữa, nếu không sẽ luận vào tội uy hiếp lãnh thổ Viêm Hạ, tự gánh lấy hậu quả”.
“Dạ”.
Tùy viên quân sự Nguyên Tân Chinh đáp lại một tiếng, anh ta lập tức xoay người đi đến cửa đại sứ quán, mười mấy cảnh sát vũ trang Viêm Hạ súng đạn sẵn sàng đang đứng giơ súng nhắm ra bên ngoài, Nguyên Tân Chinh nói.
“Đại sứ đã nghỉ ngơi, không tiếp bất kỳ ai, có chuyện gì ngày mai đi làm hẵng nói, còn nữa, lập tức bảo tất cả mọi người rút lui, nếu không sẽ luận tội uy hiếp lãnh thổ Viêm Hạ, tự gánh lấy hậu quả”.
Một lời nói của Nguyên Tân Chinh vang vang có lực, mặc dù nói thân là ở đại sứ quán, không thể duy trì nhiều lực lượng vũ trang, chỉ có mười mấy nhân viên vũ trang ở đây, nhưng sau lưng anh ta còn có một con cự long Viêm Hạ đang đứng, Nguyên Tân Chinh vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ hốt hoảng nào.
Niwan thấy vậy, ông ta tức đến mức không ngừng giậm chân, nhưng vẫn không dám tùy tiện xông vào.
Mặc dù nói có sự ủng hộ của Zaka, nhưng Viêm Hạ cũng không phải dễ chọc, lực lượng vũ trang của quốc gia họ đã có thể đứng ngang hàng với nước Mễ hàng đầu thế giới, là một nước vũ trang khổng lồ, có thể không chọc thì cố gắng đừng chọc vào.
Nhưng Congo vẫn cực kỳ quan trọng, Niwan không thể từ bỏ, dù sao Congo ở đây cũng không chạy thoát nổi.
Vì vậy, Niwan lập tức ra lệnh cho thuộc hạ, sử dụng thiết bị chặn tất cả các tín hiệu ở đây, sau đó bắt đầu cầm cự.
Niwan sẽ chờ đến sáng hôm sau, đến khi Điền Bằng Vũ làm việc, ông ta sẽ không lấy cớ không gặp mình nữa, đến lúc đó tiến hành đàm phán. Nếu như khi ấy Điền Bằng Vũ vẫn kiên quyết không chịu giao Congo ra, vậy thì Niwan chỉ có thể ra tay cướp người.
...
Cùng lúc đó, một đội vũ trang hơn một trăm người đã lặng lẽ bao vây khách sạn Lanny, Hàn Kim Sinh ngông nghênh dẫn theo ba mươi mấy lính đánh thuê còn lại của mình xông vào khách sạn.
Bây giờ ông ta đã biết cao thủ bên cạnh Lục Hi chính là Burns, nhưng bây giờ Burns đã bị thương nặng đang nằm hôn mê bất tỉnh ở phủ Tổng thống, Lục Hi chỉ là tên nhóc con một tay chói gà không chặt, Hàn Kim Sinh cảm thấy dẫn theo nhiều người như vậy, quả thật có chút kinh ngạc.
Lúc này, tổng giám đốc Harry của khách sạn Lanny đang tuần tra ở đại sảnh, nhìn thấy có lực lượng vũ trang vọt vào, hắn ta hoảng hốt đi đến ngăn cản đám người Hàn Kim Sinh.
“Thưa ông, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi này chính là chịu sự bảo hộ của nước Anh, không cho phép lực lượng vũ trang tiến vào”.
Mở được khách sạn ở đây, nào có thể không có chút bối cảnh chứ, mặc dù Harry hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức kinh hoàng.
Hàn Kim Sinh nghe xong, ông ta cười ha ha một tiếng nói: “Đó là trước kia, thời đại bây giờ khác rồi, mau tránh ra cho ông, nếu không ông đây bắn mày đấy”.
Harry nghe xong, hắn ta nhướng mày nói: “Ông biết ông Lore không, đây chính là sản nghiệp của ông ấy, tôi khuyên ông nói chuyện nên thận trọng một chút, đừng gây phiền toái cho bản thân”.
Harry không hề yếu ớt, cũng không nhượng bộ.
Lúc này, Hàn Kim Sinh cười lạnh nói: “Lore bây giờ đã trở thành tù nhân, anh vẫn đang nằm mơ hả, nước Anh các người ở đây đã là quá khứ rồi, xông lên cho tôi”.
Hàn Kim Sinh hạ lệnh, đội trưởng lính đánh thuê Gore ở sau lưng ông ta liền đập báng súng vào đầu Harry.
Harry hét thảm một tiếng, hắn ta ôm đầu nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa.
Người trong sảnh nhìn thấy cảnh này liền rối rít hét lên, trốn tránh bốn phía.
Ngay sau đó, Hàn Kim Sinh dẫn thuộc hạ bắt đầu lục soát khắp nơi trong khách sạn.
Sau một trận náo loạn, cuối cùng Hàn Kim Sinh đã tìm thấy Lục Hi ở phòng ăn tầng hai, nhìn thấy Lục Hi đang ngồi ăn cùng với Đường Yên, Hàn Kim Sinh đắc ý cười ha ha một trận, ông ta vung tay lên, thuộc hạ lập tức bao vây Lục Hi và Đường Yên, dùng họng súng đen ngòm chỉ về phía họ.
Lúc này, người trong phòng ăn thấy vậy nhất thời kinh hãi hét lên chói tai, chạy tứ tán.
Hàn Kim Sinh cũng không có ngăn cản, ông ta đã tìm được Lục Hi, những người khác mặc kệ cho họ đi.
Chương 505: Phản bội
Đường Yên thấy vậy liền kinh hãi một trận, cô ta nghĩ thế nào cũng không ra tại sao Hàn Kim Sinh lại có thể dẫn một đám người vũ trang đầy đủ xuất hiện ở thủ đô của Tunisia, chẳng lẽ chính phủ Tunisia không quản sao?
Còn Lục Hi chỉ ngẩng đầu nhìn Hàn Kim Sinh một cái, sau đó anh tiếp tục ăn miếng bít tết thứ ba.
Hàn Kim Sinh bước đi đầy phách lối, ông ta đến bên cạnh Lục Hi và Đường Yên, rút một điếu xì gà trong túi áo vest ngoài, thản nhiên châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi phun ra một vòng khói: “Anh Lục, giám đốc Đường, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Đường Yên hoảng loạn nói: “Ông muốn làm gì, dám mang lực lượng vũ trang xuất hiện ở thủ đô, ông sẽ bị bắt vì tội nổi loạn đấy”.
Hàn Kim Sinh nghe xong liền ha ha cười lớn: “Giám đốc Đường, cô vẫn rất đáng yêu, tôi có thể xuất hiện như vậy, chẳng lẽ cô còn không đoán ra được chút gì sao?”
Đường Yên nghe xong, mặt đầy mơ hồ, quả thật cô ta không đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao cô ta có thể ngờ được chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tunisia gần như sắp đổi trời.
Nhìn Đường Yên mù tịt chả biết gì, Hàn Kim Sinh quả thực không che giấu được đắc ý trong lòng, ông ta lại cười ha ha một trận.
Ngay sau đó, ông ta nhìn Lục Hi chậm rãi nói: “Tên họ Lục kia, mày không còn đắc ý được nữa rồi, núi dựa của mày đã bị đổ, ngoan ngoãn theo ông đây về, đừng để tao ra tay, tự mày chuốc lấy khổ”.
Lục Hi cố gắng nuốt xuống miếng thịt bò bít tết cuối cùng, anh dùng khăn lau miệng rồi nói: “Nhìn dáng vẻ chắc là Niwan đảo chính thành công rồi?”
Sắc mặt Hàn Kim Sinh biến đổi, ông ta nói: “Sao mày biết?”
Lục Hi cười nhạt, cũng không nói thêm lời nào.
Khi tiếng súng vừa bắt đầu, với năm giác quan nhạy bén của mình, anh đã nghe thấy.
Nhưng chỗ này vang lên mấy tiếng súng là điều quá bình thường, Lục Hi cũng không để ý.
Đến khi Hàn Kim Sinh xuất hiện, dẫn theo tốp lực lượng vũ trang đông đảo, lại còn phách lối như vậy, Lục Hi cũng đã có thể đoán được tám chín phần.
Trừ phi là Niwan kẻ đứng đằng sau Hàn Kim Sinh đã nắm trong tay thế cục, nếu không thì một kẻ ngoại quốc như Hàn Kim Sinh nào dám mang lực lượng vũ trang đến tung hoành ở thủ đô, điều này cũng không có gì khó tưởng tượng.
Thấy Lục Hi không nói lời nào, Hàn Kim Sinh lạnh lùng nói: “Mặc kệ sao mày biết, chuyện đã thành rồi, đi theo tao, đừng thử phản kháng, nếu không phải ông Niwan chỉ rõ là muốn gặp mày thì tao đã muốn đập chết mày ngay lập tức rồi, hiểu chưa?”
Lục Hi cười nhạt nói: “Biết, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể hiểu, người của tôi tốt nhất đừng có bị thương tổn gì, không thì các không sẽ chết rất thảm”.
Hàn Kim Sinh nghe xong liền cười lạnh: “Tao rất khâm phục mày, đến lúc này mày còn rảnh rỗi quan tâm đến thuộc hạ của mình, giữ được mạng của mình đi rồi hãy nói, cả cô nữa giám đốc Đường, xin mời”.
Lời Hàn Kim Sinh vừa dứt, thuộc hạ bước về phía trước hai bước, súng gần như chĩa thẳng vào lưng hai người.
Đường Yên sợ hãi hét lên, chân tay có chút luống cuống.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hàn Kim Sinh chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Lần trước ông ta chịu khuất phục trước người phụ nữ này, bây giờ cuối cùng đã tìm về được rồi.
Hơn nữa, tướng mạo và vóc dáng của Đường Yên cũng xem như hạng nhất, Hàn Kim Sinh đã tưởng tượng sau này đưa cô ta về, để cô ta hầu hạ dưới háng mình sẽ như thế nào.
Tưởng tượng dáng vẻ Đường Yên rên rỉ khổ sở cầu xin, Hàn Kim Sinh cảm nhận thấy một luồng nhiệt huyết tràn về phía háng mình.
Lúc này, Lục Hi nói với Đường Yên: “Không phải sợ, không sao, chúng ta đi xem sao trước đã. Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chịu bất cứ tổn thương nào”.
Có lẽ do vẻ cực kỳ bình tĩnh của Lục Hi lây sang Đường Yên, hoặc do từ trong xương tủy cô ta trời sinh kiên cường, nghe thấy lời của Lục Hi, cô ta liền nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy đi theo Lục Hi.
Hàn Kim Sinh cười lạnh một tiếng, ông ta vung tay lên, sai thuộc hạ áp tải hai người ra ngoài.
Đám người lên xe chạy thẳng tới phủ Tổng thống.
Không bao lâu, Lục Hi và Đường Yên bị giải đến phòng làm việc ở phủ Tổng thống.
Lục Hi vừa vào liền nhìn thấy Zaka, mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
Anh có thể cảm nhận được trên người tên này có làn sóng pháp lực rất rõ ràng, còn người trung niên hầu hạ sau lưng ông ta kia, trên người cũng có sức mạnh không hề yếu.
Chẳng trách Niwan lại dám ngang nhiên đảo chính, hóa ra là tìm được chỗ dựa, Lục Hi âm thầm gật đầu.
Lúc này, Lục Hi nói với Hàn Kim Sinh: “Bạn tôi Vân Khả Thiên đâu?”
Đối với đám người Burns, Lục Hi không lo lắng, bọn họ bị thương nặng hôn mê, chắc hẳn những người này trước khi ổn định thế cục cũng sẽ không làm gì bọn họ.
Còn cái tên Vân Khả Thiên thông minh chắc hẳn cũng sẽ không chịu thiệt thòi lớn đâu, nhưng anh ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, Lục Hi lo lắng dù có chịu chút cực khổ, chỉ sợ anh ta không chịu nổi, cho nên anh lập tức hỏi tin tức của anh ta.
Hàn Kim Sinh nghe vậy liền không nhịn được cười nói: “Tao nói cho mày biết, người bạn kia của mày đã bán đứng mày đầu tiên, mày còn nghĩ đến an nguy của hắn, thật là thấy không đáng cho mày”.
Lục Hi nghe xong liền cau mày nói: “Vậy sao? Ông đưa anh ta đến đây, tôi muốn đích thân chất vấn anh ta”.
“Không thành vấn đề, theo như mày muốn thôi”, Hàn Kim Sinh lập tức bảo người dẫn Vân Khả Thiên vào.
Ông ta cũng rất muốn nhìn xem hai người này chó cắn chó sẽ như thế nào.
Không bao lâu, Vân Khả Thiên được dẫn tới, Lục Hi vừa nhìn thấy anh ta không có vết thương gì, lập tức anh đá một cước vào cái mông anh ta, đồng thời mắng: “Con mẹ nó dám bán đứng ông”.
Bình luận facebook