Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510: Du ngoạn châu Phi
Cô ta cũng mơ mộng có một bạch mã hoàng tử xuất hiện trước mặt mình, giúp cô ta chia sẻ một chút áp lực, để cô ta làm một cô gái nhỏ vui vẻ sống qua ngày.
Mà Lục Hi gần như hoàn mỹ không sứt mẻ, có thể đảm nhiệm nhân vật này, Đường Yên vẫn không ngừng ảo tưởng mình và Lục Hi dắt tay nhau đi trên thảo nguyên rộng lớn của châu Phi, vui vẻ sống qua ngày.
…
Ba ngày sau.
Cuối cùng Burns đã tỉnh lại, cũng có thể đi lại được, nhìn trông khôi phục không tệ, còn bảy đại chấp sự khác cũng đã hồi phục và tỉnh lại, chỉ là vẫn chưa thể xuống giường.
Ngay sau đó, Lục Hi dành lời khen ngợi cho biểu hiện của Burns trong chiến dịch Donbakara, đồng thời truyền thụ cho ông ta một món “Chân Linh quyết”.
Công pháp này là công pháp đẳng cấp của yêu tộc trong thế giới Long Đằng, vô cùng thích hợp với Burns.
Burns cảm nhận được sự huyền ảo của Chân Linh quyết thì càng bội phục sâu đậm đối với Lục Hi, cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc với quyết định ban đầu của mình.
Lúc này, Đường Yên chạy tới gõ cửa phòng Lục Hi.
Burns thấy vậy liền lập tức hiểu ý tạm biệt rời đi.
Đường Yên mặt đầy hưng phấn nói không ngừng với Lục Hi.
Hóa ra, Congo và Đường Yên đã ký một loạt hợp đồng, đồng thời cho cô ta có quyền tự do khai thác vùng mỏ trong khu vực Tunisia, trong nháy mắt Đường Yên biến thân trở thành thương nhân phát đạt nhất Tunisia.
Lục Hi nhìn Đường Yên đang hưng phấn, anh mỉm cười nói: “Chúc mừng”.
Nghe Lục Hi nói lời này, Đường Yên ngượng ngùng cắn môi, cô ta nói: “Tôi biết đây đều là công lao của anh Lục, anh đừng cười nhạo tôi nữa, tôi còn không biết nên báo đáp anh thế nào đây”.
“Báo đáp gì chứ, tôi cũng không làm gì cả, cô đừng nghĩ nhiều, buổi chiều tôi chuẩn bị về nước rồi, cô cố gắng làm tốt ở đây, tôi tin nhất định cô sẽ trở thành một thương nhân rất giỏi”, Lục Hi cười nói.
Đường Yên nghe xong, sắc mặt liền tối sầm lại, trên mặt đầy vẻ do dự, sau một hồi lâu, Đường Yên gần như cầu khẩn nói: “Anh Lục, tôi có một tâm nguyện, không biết anh có thể giúp tôi hoàn thành không?”
“Tâm nguyện gì, nói tôi nghe, tôi sẽ cố gắng hết sức”, Lục Hi cười một tiếng nói.
Trên mặt Đường Yên bỗng chốc đỏ ửng, cô ta ngượng nghịu đáp: “Tôi muốn cùng anh đi du ngoạn cảnh sắc châu Phi, anh có thể đáp ứng tôi không?”
Đường Yên mặt đầy khao khát nhìn Lục Hi.
Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Chuyện này có khó khăn gì, người đẹp mời chính là vinh hạnh của tôi, đi theo tôi nào”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy ra khỏi phòng đi ra ngoài, Đường Yên đuổi sát theo.
Ra bãi đất trống bên ngoài, Lục Hi đứng ở đó, Đường Yên không hiểu hỏi: “Anh Lục, chúng ta ở đây làm gì?”
“Không phải cô nói đi thưởng thức cảnh sắc sao, chúng ta bắt đầu lên đường thôi”, Lục Hi cười nói.
Đường Yên nghe xong liền vội vàng nói: “Vậy cũng phải chuẩn bị xe chứ”, Lục Hi cười đáp lại: “Không cần, bảo tên nhãi này tới làm culi là được”.
Lục Hi nói xong, anh mở vị trí không gian, Donbakara chợt xuất hiện ở trước mặt.
Đường Yên nhìn thấy con vật khổng lồ này thì không khỏi hốt hoảng.
Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.
Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.
Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.
Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.
Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.
“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.
Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.
Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.
Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.
Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.
Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.
Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.
Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.
Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.
“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.
Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.
Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.
Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.
Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.
Pho tượng ở quảng trường chính là rồng may mắn Donbakara, mà ở dưới chân pho tượng còn có một pho tượng trẻ tuổi đang quỳ lạy, đó là Zaka.
Điều này đã trở thành truyền thuyết thần thoại ở châu Phi, đại sư Zaka không sợ gian nan nguy hiểm đi bộ mấy ngàn dặm trong hoang mạc, tìm được Long Thần trong truyền thuyết, được Long Thần ban cho sức mạnh, hóa thân thành người bảo vệ của toàn dân châu Phi, là lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người.
Mà Lục Hi gần như hoàn mỹ không sứt mẻ, có thể đảm nhiệm nhân vật này, Đường Yên vẫn không ngừng ảo tưởng mình và Lục Hi dắt tay nhau đi trên thảo nguyên rộng lớn của châu Phi, vui vẻ sống qua ngày.
…
Ba ngày sau.
Cuối cùng Burns đã tỉnh lại, cũng có thể đi lại được, nhìn trông khôi phục không tệ, còn bảy đại chấp sự khác cũng đã hồi phục và tỉnh lại, chỉ là vẫn chưa thể xuống giường.
Ngay sau đó, Lục Hi dành lời khen ngợi cho biểu hiện của Burns trong chiến dịch Donbakara, đồng thời truyền thụ cho ông ta một món “Chân Linh quyết”.
Công pháp này là công pháp đẳng cấp của yêu tộc trong thế giới Long Đằng, vô cùng thích hợp với Burns.
Burns cảm nhận được sự huyền ảo của Chân Linh quyết thì càng bội phục sâu đậm đối với Lục Hi, cũng cảm thấy vui mừng sâu sắc với quyết định ban đầu của mình.
Lúc này, Đường Yên chạy tới gõ cửa phòng Lục Hi.
Burns thấy vậy liền lập tức hiểu ý tạm biệt rời đi.
Đường Yên mặt đầy hưng phấn nói không ngừng với Lục Hi.
Hóa ra, Congo và Đường Yên đã ký một loạt hợp đồng, đồng thời cho cô ta có quyền tự do khai thác vùng mỏ trong khu vực Tunisia, trong nháy mắt Đường Yên biến thân trở thành thương nhân phát đạt nhất Tunisia.
Lục Hi nhìn Đường Yên đang hưng phấn, anh mỉm cười nói: “Chúc mừng”.
Nghe Lục Hi nói lời này, Đường Yên ngượng ngùng cắn môi, cô ta nói: “Tôi biết đây đều là công lao của anh Lục, anh đừng cười nhạo tôi nữa, tôi còn không biết nên báo đáp anh thế nào đây”.
“Báo đáp gì chứ, tôi cũng không làm gì cả, cô đừng nghĩ nhiều, buổi chiều tôi chuẩn bị về nước rồi, cô cố gắng làm tốt ở đây, tôi tin nhất định cô sẽ trở thành một thương nhân rất giỏi”, Lục Hi cười nói.
Đường Yên nghe xong, sắc mặt liền tối sầm lại, trên mặt đầy vẻ do dự, sau một hồi lâu, Đường Yên gần như cầu khẩn nói: “Anh Lục, tôi có một tâm nguyện, không biết anh có thể giúp tôi hoàn thành không?”
“Tâm nguyện gì, nói tôi nghe, tôi sẽ cố gắng hết sức”, Lục Hi cười một tiếng nói.
Trên mặt Đường Yên bỗng chốc đỏ ửng, cô ta ngượng nghịu đáp: “Tôi muốn cùng anh đi du ngoạn cảnh sắc châu Phi, anh có thể đáp ứng tôi không?”
Đường Yên mặt đầy khao khát nhìn Lục Hi.
Lục Hi nghe xong liền cười nói: “Chuyện này có khó khăn gì, người đẹp mời chính là vinh hạnh của tôi, đi theo tôi nào”.
Nói xong, Lục Hi đứng dậy ra khỏi phòng đi ra ngoài, Đường Yên đuổi sát theo.
Ra bãi đất trống bên ngoài, Lục Hi đứng ở đó, Đường Yên không hiểu hỏi: “Anh Lục, chúng ta ở đây làm gì?”
“Không phải cô nói đi thưởng thức cảnh sắc sao, chúng ta bắt đầu lên đường thôi”, Lục Hi cười nói.
Đường Yên nghe xong liền vội vàng nói: “Vậy cũng phải chuẩn bị xe chứ”, Lục Hi cười đáp lại: “Không cần, bảo tên nhãi này tới làm culi là được”.
Lục Hi nói xong, anh mở vị trí không gian, Donbakara chợt xuất hiện ở trước mặt.
Đường Yên nhìn thấy con vật khổng lồ này thì không khỏi hốt hoảng.
Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Không cần sợ, nó biết điều lắm”.
Nói xong, Lục Hi đưa tay về phía Đường Yên.
Đường Yên mang theo mấy phần hoảng sợ, dần dần đến gần Lục Hi, cô ta đưa tay cho anh.
Đến khi Lục Hi cầm tay mình rồi, Đường Yên cảm thấy cả người đều mềm nhũn, giống như bị dòng điện xuyên qua.
Lúc này, Lục Hi nói với Donbakara: “Đầu ngẩng cao như thế làm gì, xuống đi, ông đây phải đi thưởng thức cảnh đẹp rồi”.
“Vâng thưa chủ nhân tôn kính”.
Donbakara vừa nói vừa dịu dàng hạ thấp đầu, Lục Hi dẫn theo Đường Yên giẫm lên đầu Donbakara, leo lên lưng nó.
Bấy giờ, Donbakara vỗ cánh, chậm rãi bay ra ngoài.
Đường Yên nơm nớp lo sợ đứng ở trên nhìn Donbakara bay ngày càng cao, cảm nhận được gió mạnh đập vào mặt, cô ta thấy toàn thân như nhũn ra.
Lục Hi thấy vậy, anh lập tức tạo ra một vòng bảo vệ che phủ hai người trong đó, ngăn cản gió mạnh bên ngoài, sau đó anh nói: “Đừng sợ, không sao”.
Đường Yên lúc này mới cảm thấy được chút an toàn, cô ta gật đầu.
Lúc này, Đường Yên nắm tay Lục Hi ngồi trên con cự long đang bay trên không trung, nhìn cảnh sắc mênh mông tráng lệ của châu Phi, bây giờ cô ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Cứ như vậy, Donbakara chở Lục Hi và Đường Yên bay lượn suốt một buổi sáng.
Còn Lục Hi và Đường Yên thì ngồi trên tấm lưng rộng của Donbakara, bọn họ dựa sắt vào nhau, ngắm nhìn cảnh sắc, tỏ ra vô cùng thích ý.
Lúc này, từ xa Lục Hi đã nhìn thấy một trấn nhỏ, nơi đó có một nhóm người đang cử hành nghi lễ gì đó, anh nói với Đường Yên.
“Trưa rồi, phía trước có trấn nhỏ nhìn rất náo nhiệt, chúng ta đi ăn chút gì đó đi”.
Đường Yên gật đầu đầy hạnh phúc.
Ngay sau đó, Lục Hi dặn dò Donbakara hạ cánh xuống bên ngoài trấn nhỏ, tiếp đó anh đá nó một cước vào vị trí không gian, kéo Đường Yên đi về phía trấn nhỏ.
Sau hơn nửa tiếng, hai người đi vào trấn nhỏ, đến quảng trường trung tâm trấn, chỉ thấy trên quảng trường có mấy trăm người đang vây quanh một pho tượng cự long cao lớn ở chính giữa, múa hát tưng bừng.
Lục Hi và Đường Yên ngồi xuống ở một quán cơm nhỏ bên cạnh, Lục Hi nhìn quảng trường qua cửa sổ, anh cười nói: “Tên nhãi Donbakara kia xem ra cũng có chút danh tiếng ở nơi này”.
Pho tượng ở quảng trường chính là rồng may mắn Donbakara, mà ở dưới chân pho tượng còn có một pho tượng trẻ tuổi đang quỳ lạy, đó là Zaka.
Điều này đã trở thành truyền thuyết thần thoại ở châu Phi, đại sư Zaka không sợ gian nan nguy hiểm đi bộ mấy ngàn dặm trong hoang mạc, tìm được Long Thần trong truyền thuyết, được Long Thần ban cho sức mạnh, hóa thân thành người bảo vệ của toàn dân châu Phi, là lãnh tụ tinh thần của tất cả mọi người.
Bình luận facebook