Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531: Cảm giác khá đáng yêu
Chân Nhi nâng ly trà lên, vẫn chưa uống trà thì một luồng khí lạnh đã đóng băng cốc trà nóng thành khối băng.
“Tôi xin lỗi, vừa mới khôi phục lại nên không khống chế được sức mạnh, mong anh không trách”, Chân Nhi nói rất chân thành, nhưng khí lạnh trên người cô ta vẫn luôn khiến người ta thấy run rẩy.
Lục Hi cười nói: “Không sao, làm quen mấy ngày là được ấy mà. Chúc mừng cô nhé, còn trẻ mà đã đến cảnh giới này rồi, đúng là lợi hại”.
Lục Hi thật sự rất khâm phục Chân Nhi, nhìn Chân Nhi chỉ khoảng đôi mươi, tầm tuổi anh, thế mà đã là chuẩn Thánh Vực rồi. Tuy rằng anh cũng có thực lực ở cảnh giới Thánh Vực, nhưng anh là có được kỳ ngộ nghịch thiên nên mới được như thế.
Không biết Chân Nhi này có phải cũng gặp cơ hội nào đáng kinh ngạc hay không, nếu không thì đúng là quá khủng khiếp.
Mà lúc này, Chân Nhi nói: “Còn một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp”.
“Có chuyện gì vậy, cô nói đi”, Lục Hi hỏi.
Lúc này, Chân Nhi ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Tôi đã 20 năm chưa xuống núi, nên không hiểu lắm về thế giới bên ngoài. Tôi có thể ở chỗ anh một khoảng thời gian không?”
Lục Hi ngẩn ra, Chân Nhi nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, nếu 20 năm chưa xuống núi thì tức là sống trên núi từ nhỏ sao? Vậy thì không có chút kinh nghiệm xã hội nào rồi.
“Người nhà, sư phụ cô đâu?”, Lục Hi cẩn thận hỏi.
Chân Nhi lắc đầu, chậm rãi nói: “Bọn họ không ở bên cạnh tôi từ rất lâu rồi, chỉ có một đám vô dụng khiến tôi kinh tởm mà thôi”.
Lục Hi nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu vậy thì cô ở lại đây đi, nhớ là đừng chạy lung tung, cũng không được tùy ý thi triển sức mạnh của mình ra trên đường đâu, cô hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi”, Chân Nhi gật đầu.
Sau đó, Lục Hi lại nói chuyện với Chân Nhi, nói bóng nói gió dò hỏi thân thế của cô ta, nhưng Chân Nhi cứ một câu không biết hai câu không rõ, làm Lục Hi rất bất lực.
Hai người im lặng một hồi lâu, không khí có chút xấu hổ.
Lục Hi đột nhiên cười nói: “Tôi cho cô xem một thứ rất hay, sau đó cô cũng thi triển ra sức mạnh của cô cho tôi xem, được chứ?”
Chân Nhi chất phác gật đầu.
Lục Hi mỉm cười, sau đó căng tay ra, đặt ở trên mặt đất, quát: “Triệu hoán dị giới!”
Dị giới.
Lúc này, Thương đang đứng ở trên đống hài cốt một động vật khổng lồ, nhìn về nơi xa.
Thương giờ đã cao đến 1m8, ngoại trừ màng gân màu xanh lá ra thì có không ít cơ bắp, thoạt nhìn khá là cường tráng, mạnh hơn xưa rất nhiều.
Trong tay nó đã từ đoản đao biến thành cái giáo bằng xương, một mặt lóng lánh màu xanh, khiến người ta cảm giác như có thể sẽ bị đâm thủng.
Đúng lúc này, Thương hơi sửng sốt.
Nó cảm nhận được chủ nhân đang gọi mình, bọn họ đang có mối quan hệ khế ước không thể làm trái, khi chủ nhân gọi thì nó phải đến.
Sau đó, thân hình Thương bị làn sương màu xám vây quanh, khi sương xám tan đi, nó lại biến thành bộ xương khô tàn tạ bất kham, rồi biến mất không thấy.
Trong khách sạn.
Lục Hi và Chân Nhi đang nhìn chằm chằm sao năm cánh dưới mặt đất. Lục Hi vô cùng buồn bực, sao mãi mà không ra chứ, chẳng lẽ không triệu hoán được rồi?
Đã lâu không gặp Thương, Lục Hi khá nhớ nó, muốn xem xem nó có thay đổi gì không. Mãi mà không thấy Thương xuất hiện, Lục Hi chỉ thấy hơi mất mát.
Đúng lúc này, chỉ thấy ánh sáng màu trắng lóe lên, Thương xuất hiện ở giữa ngôi sao năm cánh.
Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, dùng đôi mắt trống rỗng vô thần đánh giá tình hình nơi đây.
Lục Hi nhìn thấy nó thì vui vẻ nhưng lại hơi thất vọng: “Sao chẳng thay đổi gì thế, vẫn là cái dáng vẻ tàn tạ này”.
Nhìn Thương vẫn tàn tạ như cũ, Lục Hi thất vọng lắc đầu.
Mà Chân Nhi thì sửng sốt trừng mắt quan sát sinh vật trước mắt này, còn Thương thì cũng dùng đôi mắt trống rỗng nhìn lại cô ta.
Cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, Chân Nhi thở dài một hơi: “Thần kỳ quá, không ngờ lại có sinh vật dị giới được triệu hoán tới đây, anh thật lợi hại”.
Lúc này, Lục Hi đắc ý nói: “Trò trẻ con ấy mà, cũng chỉ là một bộ xương khô thôi, làm thú cưng coi như tạm được”.
Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lục Hi cảm ứng được là Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki nên mở cửa cho hai cô vào.
Hoắc Tư Duệ cùng Miwa Nozaki đang bưng hai phần ăn khuya tiến vào, thấy Thương ở trên mặt đất thì lập tức hoảng sợ. Nhất là Hoắc Tư Duệ suýt nữa thì ném cả đồ ăn đi.
Lục Hi vội nói: “Đừng sợ, đây là vật nuôi của tôi, nó sẽ không làm hại các cô đâu”.
Hoắc Tư Duệ mới thở dài một hơi, nhẹ vỗ ngực.
Hai người đặt đồ ăn khuya xuống, đứng bên cạnh Chân Nhi quan sát Thương.
Mà Thương cũng quay đầu nhìn cái này ngó cái kia, có vẻ khá thật thà ngây thơ.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ không còn sợ nữa, chỉ cười nói: “Đây là gì vậy, cảm giác khá là đáng yêu đấy chứ”.
Thấy Hoắc Tư Duệ không sợ Thương lắm, Lục Hi cũng cạn lời. Trợ thủ chiến đấu này thất bại quá mà.
Lục Hi chỉ có thể cười ha ha: “Đây là vật nuôi của tôi, sao, có được không?”
Hoắc Tư Duệ tò mò đi lên quan sát Thương kỹ hơn, mà Thương cũng giống như đang nghiêm túc nhìn lại Hoắc Tư Duệ.
Một lát sau, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Rất là đáng yêu đấy, sau này không có người thì gọi nó ra chơi nhé”.
Lục Hi lúng túng cười nói: “Được, không thành vấn đề”.
Thương lúc này nhìn chằm chằm ba cô gái, ba cô gái thì cũng tò mò nhìn lại Thương, vây quanh nó không ngừng.
Lục Hi chỉ cảm thấy Thương có chút mê gái, cứ nhìn mãi vào ngực và các chỗ khác của ba cô gái thôi.
Lục Hi lập tức thấy hơi lúng túng, vội vàng đưa Thương quay về dị giới, rồi cười nói: “Ở đây lâu quá rồi, cần cho nó về thôi”.
“Tôi xin lỗi, vừa mới khôi phục lại nên không khống chế được sức mạnh, mong anh không trách”, Chân Nhi nói rất chân thành, nhưng khí lạnh trên người cô ta vẫn luôn khiến người ta thấy run rẩy.
Lục Hi cười nói: “Không sao, làm quen mấy ngày là được ấy mà. Chúc mừng cô nhé, còn trẻ mà đã đến cảnh giới này rồi, đúng là lợi hại”.
Lục Hi thật sự rất khâm phục Chân Nhi, nhìn Chân Nhi chỉ khoảng đôi mươi, tầm tuổi anh, thế mà đã là chuẩn Thánh Vực rồi. Tuy rằng anh cũng có thực lực ở cảnh giới Thánh Vực, nhưng anh là có được kỳ ngộ nghịch thiên nên mới được như thế.
Không biết Chân Nhi này có phải cũng gặp cơ hội nào đáng kinh ngạc hay không, nếu không thì đúng là quá khủng khiếp.
Mà lúc này, Chân Nhi nói: “Còn một chuyện tôi muốn nhờ anh giúp”.
“Có chuyện gì vậy, cô nói đi”, Lục Hi hỏi.
Lúc này, Chân Nhi ngừng lại một lúc rồi mới nói: “Tôi đã 20 năm chưa xuống núi, nên không hiểu lắm về thế giới bên ngoài. Tôi có thể ở chỗ anh một khoảng thời gian không?”
Lục Hi ngẩn ra, Chân Nhi nhìn chỉ khoảng 20 tuổi, nếu 20 năm chưa xuống núi thì tức là sống trên núi từ nhỏ sao? Vậy thì không có chút kinh nghiệm xã hội nào rồi.
“Người nhà, sư phụ cô đâu?”, Lục Hi cẩn thận hỏi.
Chân Nhi lắc đầu, chậm rãi nói: “Bọn họ không ở bên cạnh tôi từ rất lâu rồi, chỉ có một đám vô dụng khiến tôi kinh tởm mà thôi”.
Lục Hi nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nếu vậy thì cô ở lại đây đi, nhớ là đừng chạy lung tung, cũng không được tùy ý thi triển sức mạnh của mình ra trên đường đâu, cô hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi”, Chân Nhi gật đầu.
Sau đó, Lục Hi lại nói chuyện với Chân Nhi, nói bóng nói gió dò hỏi thân thế của cô ta, nhưng Chân Nhi cứ một câu không biết hai câu không rõ, làm Lục Hi rất bất lực.
Hai người im lặng một hồi lâu, không khí có chút xấu hổ.
Lục Hi đột nhiên cười nói: “Tôi cho cô xem một thứ rất hay, sau đó cô cũng thi triển ra sức mạnh của cô cho tôi xem, được chứ?”
Chân Nhi chất phác gật đầu.
Lục Hi mỉm cười, sau đó căng tay ra, đặt ở trên mặt đất, quát: “Triệu hoán dị giới!”
Dị giới.
Lúc này, Thương đang đứng ở trên đống hài cốt một động vật khổng lồ, nhìn về nơi xa.
Thương giờ đã cao đến 1m8, ngoại trừ màng gân màu xanh lá ra thì có không ít cơ bắp, thoạt nhìn khá là cường tráng, mạnh hơn xưa rất nhiều.
Trong tay nó đã từ đoản đao biến thành cái giáo bằng xương, một mặt lóng lánh màu xanh, khiến người ta cảm giác như có thể sẽ bị đâm thủng.
Đúng lúc này, Thương hơi sửng sốt.
Nó cảm nhận được chủ nhân đang gọi mình, bọn họ đang có mối quan hệ khế ước không thể làm trái, khi chủ nhân gọi thì nó phải đến.
Sau đó, thân hình Thương bị làn sương màu xám vây quanh, khi sương xám tan đi, nó lại biến thành bộ xương khô tàn tạ bất kham, rồi biến mất không thấy.
Trong khách sạn.
Lục Hi và Chân Nhi đang nhìn chằm chằm sao năm cánh dưới mặt đất. Lục Hi vô cùng buồn bực, sao mãi mà không ra chứ, chẳng lẽ không triệu hoán được rồi?
Đã lâu không gặp Thương, Lục Hi khá nhớ nó, muốn xem xem nó có thay đổi gì không. Mãi mà không thấy Thương xuất hiện, Lục Hi chỉ thấy hơi mất mát.
Đúng lúc này, chỉ thấy ánh sáng màu trắng lóe lên, Thương xuất hiện ở giữa ngôi sao năm cánh.
Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, dùng đôi mắt trống rỗng vô thần đánh giá tình hình nơi đây.
Lục Hi nhìn thấy nó thì vui vẻ nhưng lại hơi thất vọng: “Sao chẳng thay đổi gì thế, vẫn là cái dáng vẻ tàn tạ này”.
Nhìn Thương vẫn tàn tạ như cũ, Lục Hi thất vọng lắc đầu.
Mà Chân Nhi thì sửng sốt trừng mắt quan sát sinh vật trước mắt này, còn Thương thì cũng dùng đôi mắt trống rỗng nhìn lại cô ta.
Cứ nhìn nhau như thế một lúc lâu, Chân Nhi thở dài một hơi: “Thần kỳ quá, không ngờ lại có sinh vật dị giới được triệu hoán tới đây, anh thật lợi hại”.
Lúc này, Lục Hi đắc ý nói: “Trò trẻ con ấy mà, cũng chỉ là một bộ xương khô thôi, làm thú cưng coi như tạm được”.
Đúng lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên. Lục Hi cảm ứng được là Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki nên mở cửa cho hai cô vào.
Hoắc Tư Duệ cùng Miwa Nozaki đang bưng hai phần ăn khuya tiến vào, thấy Thương ở trên mặt đất thì lập tức hoảng sợ. Nhất là Hoắc Tư Duệ suýt nữa thì ném cả đồ ăn đi.
Lục Hi vội nói: “Đừng sợ, đây là vật nuôi của tôi, nó sẽ không làm hại các cô đâu”.
Hoắc Tư Duệ mới thở dài một hơi, nhẹ vỗ ngực.
Hai người đặt đồ ăn khuya xuống, đứng bên cạnh Chân Nhi quan sát Thương.
Mà Thương cũng quay đầu nhìn cái này ngó cái kia, có vẻ khá thật thà ngây thơ.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ không còn sợ nữa, chỉ cười nói: “Đây là gì vậy, cảm giác khá là đáng yêu đấy chứ”.
Thấy Hoắc Tư Duệ không sợ Thương lắm, Lục Hi cũng cạn lời. Trợ thủ chiến đấu này thất bại quá mà.
Lục Hi chỉ có thể cười ha ha: “Đây là vật nuôi của tôi, sao, có được không?”
Hoắc Tư Duệ tò mò đi lên quan sát Thương kỹ hơn, mà Thương cũng giống như đang nghiêm túc nhìn lại Hoắc Tư Duệ.
Một lát sau, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Rất là đáng yêu đấy, sau này không có người thì gọi nó ra chơi nhé”.
Lục Hi lúng túng cười nói: “Được, không thành vấn đề”.
Thương lúc này nhìn chằm chằm ba cô gái, ba cô gái thì cũng tò mò nhìn lại Thương, vây quanh nó không ngừng.
Lục Hi chỉ cảm thấy Thương có chút mê gái, cứ nhìn mãi vào ngực và các chỗ khác của ba cô gái thôi.
Lục Hi lập tức thấy hơi lúng túng, vội vàng đưa Thương quay về dị giới, rồi cười nói: “Ở đây lâu quá rồi, cần cho nó về thôi”.
Bình luận facebook