Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533: Mười giờ tối khiêu chiến ở sơn trang Diệu Quang
Lúc này, nó chỉ còn lại nửa người liền với đầu, nhưng nửa người đã hoàn toàn biến thành màu xanh.
Nó dùng nửa cái đầu nhìn xung quanh, sau đó trèo lên thi thể võ sĩ đen bên cạnh.
Thương dùng một tay gỡ toàn bộ xương của võ sĩ đen, sau đó bày trên mặt đất.
Tiếp đó nó tập trung chọn một vài mảnh xương rồi đặt xuống người mình.
Một lát sau, trong miệng Thương phun ra một lượng lớn bụi tro, bao phủ quanh người nó.
Khoảng hai tiếng sau, bụi tro tan đi, một Thương hoàn toàn mới đã đứng dậy.
Lúc này, cơ thể nó định hình cao đến một mét tám, xương toàn thân có màu xanh. Các mảng gân dày đặc được kết nối khắp nơi, đồng thời cũng sinh ra một tầng cơ bắp.
Thương nhìn cơ thể của mình, dường như nó cảm thấy không hài lòng, sau đó trong miệng nó lại phun ra bụi tro bao phủ mình.
Một lát sau, bụi tro tản đi, trước ngực nó nhô lên hai cái bọc lớn.
Lúc này, trên người Thương dâng lên ánh sáng xanh, một lát sau ngưng kết thành một lớp da màu xanh.
Bây giờ nó đã hoàn toàn có hình dáng người, ngoại trừ không mặc quần áo, không có tóc, da màu xanh ra, những thứ khác nó không khác gì với người thường.
Thương cười một tiếng, nó rất hài lòng với thay đổi của mình.
Nó cũng không biết tại sao mình phải làm vậy.
Làm như vậy ngoại trừ lãng phí năng lượng ra thì không thể mang lại cho nó bất cứ lợi ích gì.
Chỉ là nó cảm thấy chủ nhân dường như rất thích thế giới đó.
…
Lục Hi tỉnh dậy đã là gần trưa, còn chưa chờ anh đứng dậy rửa mặt, Miwa Nozaki, Hoắc Tư Duệ và Chân Nhi liền gõ cửa đi vào.
“Anh Lục, gia tộc Thiên Diệu gửi thư khiêu chiến, mời anh mười giờ tối mai đánh một trận ở sơn trang Diệu Quang, sinh tử không phân”.
Hoắc Tư Duệ đưa cho Lục Hi một bức thư khiêu chiến, mặt đầy lo lắng nói.
Lục Hi nhướng mày một cái, nhận lấy thư khiêu chiến, anh nói: “Xem ra gia tộc Thiên Diệu một lòng muốn giết tôi cho hả giận đây mà”.
“Gia tộc Thiên Diệu có thể khiêu chiến một lần nữa, e là đã chuẩn bị chu toàn rồi, chủ nhân, chúng ta có nên chuẩn bị một chút, điều Lâm Tiêu bọn họ qua không?”, Miwa Nozaki cau mày nói.
Lục Hi cười nhạt đáp: “Không cần, tôi đã ngưỡng mộ từ lâu đối với vị đệ nhất tông sư Thiên Diệu Chân của Viêm Hạ, sớm muốn gặp gỡ để mở mang kiến thức rồi”.
Trong giọng nói của Lục Hi mang theo đầy vẻ hào hứng và tự tin.
Ngày hôm sau.
Khi Lục Hi tỉnh giấc đã vào buổi trưa.
Vừa rửa mặt xong, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki và Chân Nhi đã gõ cửa đi vào.
Hoắc Tư Duệ đẩy một chiếc xe đồ ăn lớn đi đến trước bàn ăn, cô mở nắp, bên trong là nửa miếng sườn cừu nướng, kèm theo một bát rau củ tươi lớn.
“Đây là chuẩn bị riêng cho anh, cố gắng thưởng thức nhé”, Hoắc Tư Duệ ngọt ngào nói.
Trong lòng Lục Hi ấm áp, anh đáp: “Các cô không ăn sao?”
“Ai giống như anh, muộn như vậy mới dậy, chúng tôi đều ăn rồi, anh mau ăn đi”, Hoắc Tư Duệ cười nói.
Lục Hi nghe xong cũng không khách sáo nữa, anh bắt đầu ăn một mình.
Thời gian này, Hoắc Tư Duệ bàn bạc với Lục Hi, nếu buổi tối Lục Hi phải đi quyết chiến, chuyện tiệc ăn mừng đương nhiên phải trì hoãn.
Hơn nữa, Hoắc Tư Duệ dự định mở rộng tiệc mừng hơn so với trong nội bộ đơn thuần ban đầu.
Suy cho cùng bây giờ độ phủ sóng của A Đóa đang lên cao, vì vậy gửi lời mời ra bên ngoài, gọi những thương nhân lớn và một vài thương gia giàu có bản địa liên quan đến Giai Mĩ để mở rộng thêm tầm ảnh hưởng của Giai Mĩ và A Đóa.
Lục Hi vô cùng đồng ý đối với cách làm này, để A Đóa làm người đại diện hình tượng cho Giai Mĩ, mục đích chính là để cùng nâng cao danh tiếng của Giai Mĩ và A Đóa, cách làm này rất hay.
Sau khi xác nhận chuyện này, Miwa Nozaki và Chân Nhi đều nói muốn đi cùng Lục Hi tối nay, anh cũng không chút do dự đồng ý.
Chân Nhi đã là cường giả Thánh Vực, đương nhiên sẽ không sao, còn Miwa Nozaki cũng sắp được liệt vào hàng ngũ tông sư, quan sát thêm đấu võ giữa các cao nhân, tất nhiên sẽ có lợi cực lớn.
Còn Hoắc Tư Duệ biết mình đi cũng chỉ cho họ thêm phiền phức, vậy nên cô không nhắc đến chuyện này.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Tư Duệ bảo Lục Hi cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe, chuẩn bị đón trận quyết chiến buổi tối.
...
Lúc này, sơn trang Diệu Quang.
Thiên Diệu Linh Vũ ngồi ở đại sảnh, nhìn đám người phía dưới.
Tám đại chấp sự mặt đầy nghiêm túc, Diệp Phùng Xuân cau mày.
“Các vị, tối nay là thời khắc mấu chốt gia tộc Thiên Diệu ta thắng hay bại, vinh quang hay nhục nhã, mọi người định làm như thế nào?”, Thiên Diệu Linh Vũ trầm giọng nói.
Lúc này, tám đại chấp sự cùng nói: “Xin thề cùng chung vinh nhục với gia tộc Thiên Diệu”.
Thiên Diệu Linh Vũ gật đầu nói: “Vậy được, chắc hẳn mọi người cũng biết kết quả của chuyện này rồi, gia chủ đang ở ẩn tu luyện, không được phép quấy rầy, chúng ta mở đại trận Diệu Quang, tru diệt tên nhãi này”.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân tiến lên một bước nói: “Anh Linh Vũ, nếu đã như vậy, tôi lập tức thông báo cho người đó, bảo hắn phái người canh trong bóng tối, chỉ chờ Lục Thiên Hành đến thì bao vây nơi này, đảm bảo tên đó có tới chứ không có về”.
Thiên Diệu Linh Vũ gật đầu nói: “Rất tốt, sát trận Diệu Quang cần đông đảo cao thủ mới có thể mở được, hơn nữa càng nhiều người thì uy lực càng lớn, hôm nay trong gia tộc Thiên Diệu, người cảnh giới trên tiên thiên đều ở đây, những người khác rút lui tránh bị thương đáng tiếng”.
“Dạ”.
Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân nghe thấy lời này liền lập tức nói: “Anh Linh Vũ, sát trận Diệu Quang quả thật lợi hại như vậy sao, chắc chắn có thể tru diệt Lục Thiên Hành?”
Thiên Diệu Linh Vũ mặt đầy tự đắc, ông ta vuốt râu nói.
“Sát trận Diệu Quang chính là do tổ tiên Thiên Diệu tôi để lại, uy lực cực kỳ lớn, hơn nữa, rót vào lực lượng càng nhiều, uy lực cũng càng lớn, tập hợp tất cả sức mạnh của cao thủ gia tộc Thiên Diệu. Chẳng lẽ không giết được một Lục Thiên Hành?”
Diệp Phùng Xuân nghe xong, ông ta gật đầu liên tục: “Như vậy quá tốt, bên trong có sát trận Diệu Quang, bên ngoài có lực lượng hùng hậu canh giữ, tên Lục Thiên Hành này không chết ở đây thì thật không đúng lẽ trời rồi. Tôi liên lạc cho vị kia, để người đó lập tức bố trí nhân viên”.
Diệp Phùng Xuân vừa nghe đến uy lực khổng lồ của sát trận Diệu Quang, nhất thời lòng tin tăng lên gấp bội.
Nó dùng nửa cái đầu nhìn xung quanh, sau đó trèo lên thi thể võ sĩ đen bên cạnh.
Thương dùng một tay gỡ toàn bộ xương của võ sĩ đen, sau đó bày trên mặt đất.
Tiếp đó nó tập trung chọn một vài mảnh xương rồi đặt xuống người mình.
Một lát sau, trong miệng Thương phun ra một lượng lớn bụi tro, bao phủ quanh người nó.
Khoảng hai tiếng sau, bụi tro tan đi, một Thương hoàn toàn mới đã đứng dậy.
Lúc này, cơ thể nó định hình cao đến một mét tám, xương toàn thân có màu xanh. Các mảng gân dày đặc được kết nối khắp nơi, đồng thời cũng sinh ra một tầng cơ bắp.
Thương nhìn cơ thể của mình, dường như nó cảm thấy không hài lòng, sau đó trong miệng nó lại phun ra bụi tro bao phủ mình.
Một lát sau, bụi tro tản đi, trước ngực nó nhô lên hai cái bọc lớn.
Lúc này, trên người Thương dâng lên ánh sáng xanh, một lát sau ngưng kết thành một lớp da màu xanh.
Bây giờ nó đã hoàn toàn có hình dáng người, ngoại trừ không mặc quần áo, không có tóc, da màu xanh ra, những thứ khác nó không khác gì với người thường.
Thương cười một tiếng, nó rất hài lòng với thay đổi của mình.
Nó cũng không biết tại sao mình phải làm vậy.
Làm như vậy ngoại trừ lãng phí năng lượng ra thì không thể mang lại cho nó bất cứ lợi ích gì.
Chỉ là nó cảm thấy chủ nhân dường như rất thích thế giới đó.
…
Lục Hi tỉnh dậy đã là gần trưa, còn chưa chờ anh đứng dậy rửa mặt, Miwa Nozaki, Hoắc Tư Duệ và Chân Nhi liền gõ cửa đi vào.
“Anh Lục, gia tộc Thiên Diệu gửi thư khiêu chiến, mời anh mười giờ tối mai đánh một trận ở sơn trang Diệu Quang, sinh tử không phân”.
Hoắc Tư Duệ đưa cho Lục Hi một bức thư khiêu chiến, mặt đầy lo lắng nói.
Lục Hi nhướng mày một cái, nhận lấy thư khiêu chiến, anh nói: “Xem ra gia tộc Thiên Diệu một lòng muốn giết tôi cho hả giận đây mà”.
“Gia tộc Thiên Diệu có thể khiêu chiến một lần nữa, e là đã chuẩn bị chu toàn rồi, chủ nhân, chúng ta có nên chuẩn bị một chút, điều Lâm Tiêu bọn họ qua không?”, Miwa Nozaki cau mày nói.
Lục Hi cười nhạt đáp: “Không cần, tôi đã ngưỡng mộ từ lâu đối với vị đệ nhất tông sư Thiên Diệu Chân của Viêm Hạ, sớm muốn gặp gỡ để mở mang kiến thức rồi”.
Trong giọng nói của Lục Hi mang theo đầy vẻ hào hứng và tự tin.
Ngày hôm sau.
Khi Lục Hi tỉnh giấc đã vào buổi trưa.
Vừa rửa mặt xong, Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki và Chân Nhi đã gõ cửa đi vào.
Hoắc Tư Duệ đẩy một chiếc xe đồ ăn lớn đi đến trước bàn ăn, cô mở nắp, bên trong là nửa miếng sườn cừu nướng, kèm theo một bát rau củ tươi lớn.
“Đây là chuẩn bị riêng cho anh, cố gắng thưởng thức nhé”, Hoắc Tư Duệ ngọt ngào nói.
Trong lòng Lục Hi ấm áp, anh đáp: “Các cô không ăn sao?”
“Ai giống như anh, muộn như vậy mới dậy, chúng tôi đều ăn rồi, anh mau ăn đi”, Hoắc Tư Duệ cười nói.
Lục Hi nghe xong cũng không khách sáo nữa, anh bắt đầu ăn một mình.
Thời gian này, Hoắc Tư Duệ bàn bạc với Lục Hi, nếu buổi tối Lục Hi phải đi quyết chiến, chuyện tiệc ăn mừng đương nhiên phải trì hoãn.
Hơn nữa, Hoắc Tư Duệ dự định mở rộng tiệc mừng hơn so với trong nội bộ đơn thuần ban đầu.
Suy cho cùng bây giờ độ phủ sóng của A Đóa đang lên cao, vì vậy gửi lời mời ra bên ngoài, gọi những thương nhân lớn và một vài thương gia giàu có bản địa liên quan đến Giai Mĩ để mở rộng thêm tầm ảnh hưởng của Giai Mĩ và A Đóa.
Lục Hi vô cùng đồng ý đối với cách làm này, để A Đóa làm người đại diện hình tượng cho Giai Mĩ, mục đích chính là để cùng nâng cao danh tiếng của Giai Mĩ và A Đóa, cách làm này rất hay.
Sau khi xác nhận chuyện này, Miwa Nozaki và Chân Nhi đều nói muốn đi cùng Lục Hi tối nay, anh cũng không chút do dự đồng ý.
Chân Nhi đã là cường giả Thánh Vực, đương nhiên sẽ không sao, còn Miwa Nozaki cũng sắp được liệt vào hàng ngũ tông sư, quan sát thêm đấu võ giữa các cao nhân, tất nhiên sẽ có lợi cực lớn.
Còn Hoắc Tư Duệ biết mình đi cũng chỉ cho họ thêm phiền phức, vậy nên cô không nhắc đến chuyện này.
Cơm nước xong xuôi, Hoắc Tư Duệ bảo Lục Hi cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức cho khỏe, chuẩn bị đón trận quyết chiến buổi tối.
...
Lúc này, sơn trang Diệu Quang.
Thiên Diệu Linh Vũ ngồi ở đại sảnh, nhìn đám người phía dưới.
Tám đại chấp sự mặt đầy nghiêm túc, Diệp Phùng Xuân cau mày.
“Các vị, tối nay là thời khắc mấu chốt gia tộc Thiên Diệu ta thắng hay bại, vinh quang hay nhục nhã, mọi người định làm như thế nào?”, Thiên Diệu Linh Vũ trầm giọng nói.
Lúc này, tám đại chấp sự cùng nói: “Xin thề cùng chung vinh nhục với gia tộc Thiên Diệu”.
Thiên Diệu Linh Vũ gật đầu nói: “Vậy được, chắc hẳn mọi người cũng biết kết quả của chuyện này rồi, gia chủ đang ở ẩn tu luyện, không được phép quấy rầy, chúng ta mở đại trận Diệu Quang, tru diệt tên nhãi này”.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân tiến lên một bước nói: “Anh Linh Vũ, nếu đã như vậy, tôi lập tức thông báo cho người đó, bảo hắn phái người canh trong bóng tối, chỉ chờ Lục Thiên Hành đến thì bao vây nơi này, đảm bảo tên đó có tới chứ không có về”.
Thiên Diệu Linh Vũ gật đầu nói: “Rất tốt, sát trận Diệu Quang cần đông đảo cao thủ mới có thể mở được, hơn nữa càng nhiều người thì uy lực càng lớn, hôm nay trong gia tộc Thiên Diệu, người cảnh giới trên tiên thiên đều ở đây, những người khác rút lui tránh bị thương đáng tiếng”.
“Dạ”.
Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân nghe thấy lời này liền lập tức nói: “Anh Linh Vũ, sát trận Diệu Quang quả thật lợi hại như vậy sao, chắc chắn có thể tru diệt Lục Thiên Hành?”
Thiên Diệu Linh Vũ mặt đầy tự đắc, ông ta vuốt râu nói.
“Sát trận Diệu Quang chính là do tổ tiên Thiên Diệu tôi để lại, uy lực cực kỳ lớn, hơn nữa, rót vào lực lượng càng nhiều, uy lực cũng càng lớn, tập hợp tất cả sức mạnh của cao thủ gia tộc Thiên Diệu. Chẳng lẽ không giết được một Lục Thiên Hành?”
Diệp Phùng Xuân nghe xong, ông ta gật đầu liên tục: “Như vậy quá tốt, bên trong có sát trận Diệu Quang, bên ngoài có lực lượng hùng hậu canh giữ, tên Lục Thiên Hành này không chết ở đây thì thật không đúng lẽ trời rồi. Tôi liên lạc cho vị kia, để người đó lập tức bố trí nhân viên”.
Diệp Phùng Xuân vừa nghe đến uy lực khổng lồ của sát trận Diệu Quang, nhất thời lòng tin tăng lên gấp bội.
Bình luận facebook