Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 536: Có còn là người nữa không
Chỉ cần Lục Hi sống sót thì người của gia tộc Thiên Diệu sẽ đều phải chết.
Chân Nhi ngửa đầu nhìn thanh kiếm trên không trung, cũng không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt không cảm xúc.
Lúc này, thanh kiếm đã rơi xuống, người của gia tộc Thiên Diệu điên cuồng phát ra chân khí, gương mặt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Diệu quang sát trận của gia tộc Thiên Diệu đủ để giết chết cao thủ ở cảnh giới tông sư trở lên, không ai có thể sống sót được dưới thanh kiếm này.
Mà lúc này, chỉ thấy Lục Hi khoanh hai tay trước ngực, giữa đôi tay bỗng hiện ra một con rồng vàng nhỏ.
Sau đó, Lục Hi hét lớn, ngọn lửa ám kim trên người bỗng nhiên vọt lên cao mười mấy mét.
Lục Hi cũng giơ tay lên không trung, hét to: “Thăng Long Kích!”
Con rồng vàng rít gào một tiếng, rời khỏi tay Lục Hi, hướng về thanh kiếm đang rơi xuống.
Ở giữa không trung, rồng vàng đã cao đến bốn năm chục mét, cả người hừng hực lửa cháy, giống như rồng lửa giáng thế, nhằm vào thanh kiếm.
Sắc mặt Lục Hi trắng bệch, mồ hôi như mưa, một kích này gần như là tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của anh. Đây cũng là lần công kích nguy hiểm nhất mà anh phải đối mặt từ trước đến nay.
Đúng lúc này, rồng vàng va chạm với mũi kiếm.
“Ầm ầm ầm!”
Một thanh âm vang lên không trung, rồng vàng và kiếm va chạm tạo ra hai luồng sức mạnh bộc phát như pháo hoa nổ giữa trời, kéo dài không dứt.
Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu không dám tin nhìn pháo hoa trên đỉnh đầu.
Bọn họ không thể tin được là tập hợp nhiều cao thủ của gia tộc Thiên Diệu như vậy rồi, cộng thêm diệu quang sát trận để tạo ra một đòn khủng bố như thế mà vẫn bị Lục Hi chặn lại. Lục Hi còn là người nữa không?
Một lát sau, mọi người cuối cùng cũng tỉnh lại, cúi gục đầu, ngơ ngác nhìn Lục Hi sắc mặt tái mét trước mặt.
Lúc này, Miwa Nozaki đi tới bên cạnh Lục Hi, dáng vẻ sẵn sàng đón địch.
Lúc này, ở bên ngoài sơn trang.
Dương Quân dẫn người ẩn nấp ở bốn phía, đã chờ đến mất kiên nhẫn. Sau đó, hắn ta thấy thanh kiếm kia va chạm với rồng vàng, tạo ra tiếng vang cực lớn.
“Đệch mợ, đi theo tôi”.
Dương Quân hô lên, mang theo hai tên đàn em đi vào trong sơn trang.
Vương Truyền Tân ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng, vội vàng hét theo: “Giáo quan, cấp trên lệnh chúng ta chờ ở đây mà”.
“Chờ cái đếch gì, anh không thấy bên trong là tình huống gì à? Nếu đến muộn thì không có shit mà ăn nữa đâu, chờ với chẳng đợi”.
Dương Quân mặc kệ anh ta, cứ chạy thẳng vào sơn trang.
Vương Truyền Tân nhìn thấy vậy thì lo lắng phát điên, cấp trên lệnh ở đây chờ, hạ gục kẻ nào đi ra, nhưng Dương Quân lại cứ thế xông vào.
Vương Truyền Tân đã chứng kiến toàn bộ những thứ vừa xảy ra, thực sự quá chấn động, như vậy chứng tỏ bên trong sẽ rất nguy hiểm.
Dương Quân xông vào mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì một trăm cái mạng của anh ta cũng không gánh nổi, đây là cháu trai của chiến thần đấy.
Vương Truyền Tân bất lực, nhảy lên, nói vào tai nghe: “Tất cả xông vào sơn trang, chú ý bảo vệ giáo quan Dương Quân”.
Sau đó, Vương Truyền Tân dẫn người chạy theo Dương Quân xông thẳng vào trong.
Dương Quân dẫn theo hai đàn em chạy thẳng vào nơi xảy ra chuyện, Vương Truyền Tân dẫn đội chạy theo sau, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.
Lúc này, nhóm người gia tộc Thiên Diệu và nhóm người Lục Hi đang đứng đối mặt nhau.
Người của gia tộc Thiên Diệu đang kinh hãi vì thủ đoạn của Lục Hi. Diệu quang sát trận này của bọn họ đã bị phá, nhất thời không biết nên làm gì.
Mà Lục Hi lúc này thì gần như đã cạn kiệt sức lực, long tinh trong cơ thể đang chậm rãi vận chuyển, dần dần khôi phục sức mạnh. Miwa Nozaki đứng bên cạnh anh, chuẩn bị liều mạng chống lại.
Chính vào lúc này, Dương Quân mạnh mẽ xông vào, đứng ở một nơi cách quảng trường khoảng mười mấy mét, chau mày nhìn tình hình hiện tại.
Sau đó, hắn ta kinh hãi khi nhận ra rằng khí tức của người đàn ông đứng giữa sân kia vô cùng quen thuộc. Nếu nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải là giáo quan Lục hay sao?
Mặc dù đã thay đổi dung mạo, nhưng với cảm nhận của Dương Quân cùng sự quen thuộc của Lục Hi thì hắn ta vẫn nhận ra được đây chính là Lục Hi. Dương Quân nhất thời mừng rỡ, đang định chào hỏi thì khựng lại, đồng thời chặn lại hai đàn em phía sau lưng.
Hắn ta đã phản ứng kịp thời, đây chắc chắn là mâu thuẫn giữa giáo quan Lục và gia tộc Thiên Diệu. Mà trận đấu vừa nãy cũng chắc chắn là từ hai bên mà ra.
Gia tộc Thiên Diệu không hề nhỏ, hắn ta không thể lộ rõ thân phận trong chuyện này. Hắn ta cần quan sát trước, nếu mọi chuyện bất lợi cho giáo quan Lục thì hắn ta sẽ mặc kệ tất cả để ra tay, cho dù có là gia tộc Thiên Diệu thì cũng không được phép động vào một sợi tóc của giáo quan Lục.
Đúng lúc này, đám người Vương Truyền Tân cũng xông tới. Anh ta vung tay, cùng đám người đứng trước mặt Dương Quân.
Người của gia tộc Thiên Diệu đã thấy nhóm Dương Quân xuất hiện, biết đây là trợ thủ mà Diệp Phùng Xuân gọi tới. Thiên Diệu Linh Vũ thay đổi sắc mặt, nói nhỏ với Diệp Phùng Xuân: “Lục Thiên Hành giờ đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.
Thiên Diệu Linh Vũ và người trong tộc đã tiêu hao toàn bộ chân khí để khuếch trương diệu quang sát trận, mà Lục Thiên Hành cũng vì phá trận mà sức mạnh đã giảm sút rõ rệt. Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ biết đám người đi vào này chính là một mấu chốt để quyết định thắng thua, bèn nhắc nhở Diệp Phùng Xuân.
Diệp Phùng Xuân nghe vậy thì cắn răng đứng lên, nói lớn: “Ai là Vương Truyền Tân?”
Vương Truyền Tân nghe xong thì hơi do dự một chút, sau đó bước lên một bước: “Là tôi”.
“Tôi là Diệp Phùng Xuân, cấp trên của các cậu có lệnh trao cho tôi quyền chỉ huy tạm thời. Bây giờ, tôi lệnh cho các cậu lập tức bắn chết ba người ở trước mặt cậu”, Diệp Phùng Xuân lớn tiếng nói.
Vương Truyền Tân nghe vậy, lập tức hỏi: “Khẩu lệnh là gì”.
“Quang Diệu Cửu Châu”.
“Trạch Bị Tứ Hải”.
Chân Nhi ngửa đầu nhìn thanh kiếm trên không trung, cũng không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt không cảm xúc.
Lúc này, thanh kiếm đã rơi xuống, người của gia tộc Thiên Diệu điên cuồng phát ra chân khí, gương mặt cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Diệu quang sát trận của gia tộc Thiên Diệu đủ để giết chết cao thủ ở cảnh giới tông sư trở lên, không ai có thể sống sót được dưới thanh kiếm này.
Mà lúc này, chỉ thấy Lục Hi khoanh hai tay trước ngực, giữa đôi tay bỗng hiện ra một con rồng vàng nhỏ.
Sau đó, Lục Hi hét lớn, ngọn lửa ám kim trên người bỗng nhiên vọt lên cao mười mấy mét.
Lục Hi cũng giơ tay lên không trung, hét to: “Thăng Long Kích!”
Con rồng vàng rít gào một tiếng, rời khỏi tay Lục Hi, hướng về thanh kiếm đang rơi xuống.
Ở giữa không trung, rồng vàng đã cao đến bốn năm chục mét, cả người hừng hực lửa cháy, giống như rồng lửa giáng thế, nhằm vào thanh kiếm.
Sắc mặt Lục Hi trắng bệch, mồ hôi như mưa, một kích này gần như là tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh của anh. Đây cũng là lần công kích nguy hiểm nhất mà anh phải đối mặt từ trước đến nay.
Đúng lúc này, rồng vàng va chạm với mũi kiếm.
“Ầm ầm ầm!”
Một thanh âm vang lên không trung, rồng vàng và kiếm va chạm tạo ra hai luồng sức mạnh bộc phát như pháo hoa nổ giữa trời, kéo dài không dứt.
Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu không dám tin nhìn pháo hoa trên đỉnh đầu.
Bọn họ không thể tin được là tập hợp nhiều cao thủ của gia tộc Thiên Diệu như vậy rồi, cộng thêm diệu quang sát trận để tạo ra một đòn khủng bố như thế mà vẫn bị Lục Hi chặn lại. Lục Hi còn là người nữa không?
Một lát sau, mọi người cuối cùng cũng tỉnh lại, cúi gục đầu, ngơ ngác nhìn Lục Hi sắc mặt tái mét trước mặt.
Lúc này, Miwa Nozaki đi tới bên cạnh Lục Hi, dáng vẻ sẵn sàng đón địch.
Lúc này, ở bên ngoài sơn trang.
Dương Quân dẫn người ẩn nấp ở bốn phía, đã chờ đến mất kiên nhẫn. Sau đó, hắn ta thấy thanh kiếm kia va chạm với rồng vàng, tạo ra tiếng vang cực lớn.
“Đệch mợ, đi theo tôi”.
Dương Quân hô lên, mang theo hai tên đàn em đi vào trong sơn trang.
Vương Truyền Tân ở bên cạnh thấy vậy thì lo lắng, vội vàng hét theo: “Giáo quan, cấp trên lệnh chúng ta chờ ở đây mà”.
“Chờ cái đếch gì, anh không thấy bên trong là tình huống gì à? Nếu đến muộn thì không có shit mà ăn nữa đâu, chờ với chẳng đợi”.
Dương Quân mặc kệ anh ta, cứ chạy thẳng vào sơn trang.
Vương Truyền Tân nhìn thấy vậy thì lo lắng phát điên, cấp trên lệnh ở đây chờ, hạ gục kẻ nào đi ra, nhưng Dương Quân lại cứ thế xông vào.
Vương Truyền Tân đã chứng kiến toàn bộ những thứ vừa xảy ra, thực sự quá chấn động, như vậy chứng tỏ bên trong sẽ rất nguy hiểm.
Dương Quân xông vào mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì một trăm cái mạng của anh ta cũng không gánh nổi, đây là cháu trai của chiến thần đấy.
Vương Truyền Tân bất lực, nhảy lên, nói vào tai nghe: “Tất cả xông vào sơn trang, chú ý bảo vệ giáo quan Dương Quân”.
Sau đó, Vương Truyền Tân dẫn người chạy theo Dương Quân xông thẳng vào trong.
Dương Quân dẫn theo hai đàn em chạy thẳng vào nơi xảy ra chuyện, Vương Truyền Tân dẫn đội chạy theo sau, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.
Lúc này, nhóm người gia tộc Thiên Diệu và nhóm người Lục Hi đang đứng đối mặt nhau.
Người của gia tộc Thiên Diệu đang kinh hãi vì thủ đoạn của Lục Hi. Diệu quang sát trận này của bọn họ đã bị phá, nhất thời không biết nên làm gì.
Mà Lục Hi lúc này thì gần như đã cạn kiệt sức lực, long tinh trong cơ thể đang chậm rãi vận chuyển, dần dần khôi phục sức mạnh. Miwa Nozaki đứng bên cạnh anh, chuẩn bị liều mạng chống lại.
Chính vào lúc này, Dương Quân mạnh mẽ xông vào, đứng ở một nơi cách quảng trường khoảng mười mấy mét, chau mày nhìn tình hình hiện tại.
Sau đó, hắn ta kinh hãi khi nhận ra rằng khí tức của người đàn ông đứng giữa sân kia vô cùng quen thuộc. Nếu nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải là giáo quan Lục hay sao?
Mặc dù đã thay đổi dung mạo, nhưng với cảm nhận của Dương Quân cùng sự quen thuộc của Lục Hi thì hắn ta vẫn nhận ra được đây chính là Lục Hi. Dương Quân nhất thời mừng rỡ, đang định chào hỏi thì khựng lại, đồng thời chặn lại hai đàn em phía sau lưng.
Hắn ta đã phản ứng kịp thời, đây chắc chắn là mâu thuẫn giữa giáo quan Lục và gia tộc Thiên Diệu. Mà trận đấu vừa nãy cũng chắc chắn là từ hai bên mà ra.
Gia tộc Thiên Diệu không hề nhỏ, hắn ta không thể lộ rõ thân phận trong chuyện này. Hắn ta cần quan sát trước, nếu mọi chuyện bất lợi cho giáo quan Lục thì hắn ta sẽ mặc kệ tất cả để ra tay, cho dù có là gia tộc Thiên Diệu thì cũng không được phép động vào một sợi tóc của giáo quan Lục.
Đúng lúc này, đám người Vương Truyền Tân cũng xông tới. Anh ta vung tay, cùng đám người đứng trước mặt Dương Quân.
Người của gia tộc Thiên Diệu đã thấy nhóm Dương Quân xuất hiện, biết đây là trợ thủ mà Diệp Phùng Xuân gọi tới. Thiên Diệu Linh Vũ thay đổi sắc mặt, nói nhỏ với Diệp Phùng Xuân: “Lục Thiên Hành giờ đã là nỏ mạnh hết đà rồi”.
Thiên Diệu Linh Vũ và người trong tộc đã tiêu hao toàn bộ chân khí để khuếch trương diệu quang sát trận, mà Lục Thiên Hành cũng vì phá trận mà sức mạnh đã giảm sút rõ rệt. Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ biết đám người đi vào này chính là một mấu chốt để quyết định thắng thua, bèn nhắc nhở Diệp Phùng Xuân.
Diệp Phùng Xuân nghe vậy thì cắn răng đứng lên, nói lớn: “Ai là Vương Truyền Tân?”
Vương Truyền Tân nghe xong thì hơi do dự một chút, sau đó bước lên một bước: “Là tôi”.
“Tôi là Diệp Phùng Xuân, cấp trên của các cậu có lệnh trao cho tôi quyền chỉ huy tạm thời. Bây giờ, tôi lệnh cho các cậu lập tức bắn chết ba người ở trước mặt cậu”, Diệp Phùng Xuân lớn tiếng nói.
Vương Truyền Tân nghe vậy, lập tức hỏi: “Khẩu lệnh là gì”.
“Quang Diệu Cửu Châu”.
“Trạch Bị Tứ Hải”.
Bình luận facebook