• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 537: Lập tức rút lui ngay

Vương Truyền Tân nghe được khẩu lệnh mà Diệp Phùng Xuân nói thì lập tức xác nhận. Trong mệnh lệnh có một câu thế này, lúc cần thiết thì sẽ phải nghe theo lời chỉ huy tạm thời của người nói ra khẩu lệnh này.

Lúc này, Vương Truyền Tân nói: “Tôi chấp nhận quyền chỉ huy tạm thời của ông, người đâu, bao vây bọn họ lại”.

Đàn em của Vương Truyền Tân nghe xon thì lập tức bao vây ba người Lục Hi, nâng súng lên ngắm bắn.

Nhưng Vương Truyền Tân vẫn chưa hạ lệnh bắn súng, có thể chấp nhận mệnh lệnh, nhưng nếu thật sự giết người thì anh ta cần nghe theo chỉ thị của cấp trên.

Lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu đều nở nụ cười đắc ý và thả lỏng ra.

Lục Thiên Hành đã là nỏ mạnh hết đà, nhóm người mặc quân phục này sẽ kết liễu Lục Hi.

Mà Diệp Phùng Xuân cũng tỏ vẻ vô cùng sảng khoái. Cơn tức phải nhẫn nhịn bao nhiêu lâu cuối cùng cũng được giải tỏa, ông ta được ngẩng đầu làm người rồi.

Chỉ cần giết được Lục Thiên Hành thì ông ta có thể cho mọi người một câu trả lời, không còn cảm thấy tội lỗi nữa.

Lúc này, Miwa Nozaki chau mày, chân khí trong cơ thể dần dần ngưng tụ. Với thực lực của cô ta thì có thể giết chết đám quân nhân này trong nháy mắt, ngoại trừ người thanh niên có vẻ mặt trẻ trung nhưng cơ bắp kia.

Mặc dù tất cả đều là người trong quân đội, có thể sẽ phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng Miwa Nozaki không quan tâm nhiều đến vậy.

Nhưng ngay vào lúc này, Lục Hi lại dùng ánh mắt ngăn cô ta lại.

Miwa Nozaki có chút không hiểu, tình thế đã nguy hiểm thế này rồi, không lẽ ông chủ còn chiêu nào chưa dùng sao?

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, ông chủ đã ra lệnh thì cô ta không dám làm trái, chỉ có thể toàn tâm phòng bị, phòng ngừa bất trắc.

Mà ngay lúc này, Dương Quân đã lên tiếng.

“Vương Truyền Tân, lập tức cho người của anh rút lui ngay, nếu không, thằng này sẽ chém đứt cổ anh đấy”.

Dương Quân vừa nói xong, đám người của gia tộc Thiên Diệu và nhóm Vương Truyền Tân đều kinh ngạc, còn Lục Hi thì không có cảm xúc gì.

“Cậu là ai mà dám làm trái lệnh của cấp trên?”

Dương Quân chỉ mặc đồ huấn luyện bình thường chứ không có huân chương trên vai, Diệp Phùng Xuân thấy vậy, cho rằng có người dám to gan khiêu chiến mệnh lệnh của cấp trên, bèn lên tiếng chất vấn.

Lúc này, Dương Quân đi lên trước một bước, hừ nói: “Thằng này là ai thì việc đếch gì đến ông? Nhưng Vương Truyền Tân, nếu anh không cho người của mình rút lui thì đừng trách thằng này không khách sáo”.

Lúc này, đám người càng kinh ngạc hơn. Người này rõ ràng là đang làm trái mệnh lệnh, như vậy sẽ bị phạt theo luật.

“Giáo quan Dương, cậu đừng làm khó tôi, đây là lệnh trực tiếp từ cấp trên của chúng tôi, tôi cũng không làm gì được”.

Vương Truyền Tân không biết Dương Quân có quan hệ gì với người này mà Dương Quân lại nói thế, nhưng quân lệnh như núi, đây là cấp trên trực tiếp của anh ta ra quân lệnh cho anh ta. Nếu không có chỉ thị khác nào từ cấp trên thì anh ta buộc phải thi hành quân lệnh này.

“Cấp trên cái đếch gì, động vào thằng này thì thằng này xử hết, mau rút quân cho tôi”, Dương Quân sầm mặt nói.

Dám động vào giáo quan Lục, đừng nói là cấp trên của một khu cảnh vệ, dù có là ông lớn quân đội thì Dương Quân hắn ta cũng sẽ tiến lên tranh đấu, làm loạn một trận.

Mà lúc này, người của gia tộc Thiên Diệu và Diệp Phùng Xuân vẫn đang kinh ngạc. Đây là ai mà dám không coi cấp trên khu cảnh vệ ra gì vậy?

Vương Truyền Tân vô cùng khó xử, sau đó, anh ta nói: “Giáo quan Dương, tôi cần liên lạc với cấp trên của tôi, mong cậu chờ một chút”.

“Tôi cho anh năm phút”, Dương Quân lạnh lùng nói.

Vương Truyền Tân gật đầu, đi sang một bên, bật mic liên lạc với cấp trên của mình.

Không bao lâu sau, Vương Truyền Tân đi tới, nói với Dương Quân: “Cấp trên tôi nói rằng nửa tiếng nữa sẽ tới, bảo cậu ở đây chờ”.

Dương Quân cười khẩy: “Còn muốn đến đây chèn ép tôi à, tôi chờ, chỉ là đại tá thôi mà”.

Dương Quân cũng không muốn làm khó Vương Truyền Tân, nên định chờ Cảnh Thụy tới, tự mình nói chuyện với ông ta.

Vương Truyền Tân nghe xong thì xoay người nói với đàn em: “Mọi người đừng hành động gì, chờ sếp đến”.

Lúc này, Diệp Phùng Xuân mỉm cười. Cảnh Thụy này đã nợ ông ta một ân tình lớn, nói sẽ giúp ông ta một lần dù là bất kỳ chuyện gì. Đây chính là lúc để dùng đến Cảnh Thụy.

Chờ Cảnh Thụy tới, để xem cái tên cứng đầu này còn dám trái lệnh không. Đến lúc đó thu thập Lục Thiên Hành sẽ dễ như thu thập kẻ này thôi.

Lúc này, mọi người bắt đầu chờ với suy nghĩ của riêng mình.

Cảnh tượng vô cùng yên tĩnh.

Chưa đến nửa giờ, tai nghe của Vương Truyền Tân đã vang lên tiếng nói, sau đó là một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc mặc quân trang chỉnh tề đi tới.

Ông ta đi vào quảng trường, Vương Truyền Tân lập tức chạy ra cúi chào.

Cảnh Thụy trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vương Truyền Tân kể lại tình hình một lần, Cảnh Thụy nhìn Dương Quân, hỏi: “Sao lại ngăn cản nhiệm vụ? Cậu có biết làm vậy là sẽ phải đến tòa án quân sự không hả?”

Dương Quân nhìn Cảnh Thụy nói: “Bớt dọa nhau lại, chuyện này là chuyện ông quản được hay sao? Nếu là bình thường thì tôi cũng mặc kệ, nhưng nhiệm vụ hôm nay cần ngừng lại, lập tức rút lui khỏi nơi này”.

Cảnh Thụy nghe vậy thì rất là bực bội. Ông ta vốn cũng chẳng muốn xen vào chuyện này, nhưng ông ta thiếu nợ Diệp Phùng Xuân một ân tình, Diệp Phùng Xuân đã cứu sống bố của ông ta.

Mà ông ta cũng đã đồng ý với Diệp Phùng Xuân rằng sẽ giúp ông ta một lần. Tuy rằng chuyện này làm ông ta rất khó xử, không phù hợp trình tự, nhưng ông ta cũng đã đồng ý rồi, không ngờ Dương Quân lại ở đây làm cho mọi chuyện khó khăn hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mọi chuyện cũng đã rồi, Cảnh Thụy vẫn quyết định trả lại ân tình này cho Diệp Phùng Xuân, cho dù khi quay về có bị phạt giáng chức thì ông ta cũng nhận.

Lúc này, Cảnh Thụy nói: “Dương Quân, tôi thấy thân phận cấp trên lệnh cho cậu lập tức rời khỏi đây, quay về căn cứ huấn luyện, chờ mệnh lệnh tiếp theo, nếu không, xử theo quân pháp”.

Dương Quân tuy rằng thân phận hiển hách, nhưng cũng chỉ là thiếu tá, ông ta là đại tá nên vẫn là cấp trên. Quân đội luôn là nơi quan trọng về cấp bậc, cấp dưới phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên vô điều kiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom