Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541-545
Chương 541: Bữa tiệc
Lục Hi cười nói: “Đương nhiên phải tham gia rồi, A Đóa là do tôi khai quật ra, bây giờ cô ấy có thành tựu như này, tôi cũng rất tự hào, nhưng tôi chỉ tham gia một lúc, không cần nhắc đến tôi trong bữa tiệc”.
Hoắc Tư Duệ biết Lục Hi luôn khiêm tốn, nên gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, A Đóa đâu, bây giờ cuộc thi đã kết thúc, sao không thấy cô ấy đâu?”, Lục Hi thấy hơi kỳ lạ nói.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Cô ấy à, bây giờ là người rất bận rộn, đoàn của cô Tuyết Mạn đang làm album riêng cho cô ấy, cô ấy phải hát thử, ghi hình ca khúc, đợi làm xong hết những việc này, còn phải đi tour trên cả nước, ngày nào cũng phải ở trong trường quay”.
Lục Hi vừa nghe lập tức cười nói: “A Đóa của tôi lợi hại lắm rồi, xem ra một ca sĩ sắp ra lò rồi”.
Mọi người vừa nghe đều vui vẻ cười.
A Đóa được tuyên truyền trước đó, lại thêm dành quán quân cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, bây giờ vô cùng nổi tiếng.
Hoắc Tư Duệ lập tức quyết định thuận nước đẩy thuyền, sáng tác mấy ca khúc phù hợp với A Đóa, sau đó đi lưu diễn, tiếp tục tăng độ nổi tiếng, xây dựng nền tảng vững chắc cho sự phát triển sau này của cô ấy.
Lục Hi rất tán thành với cách làm của Hoắc Tư Duệ.
Lúc này Lục Hi thở dài trong lòng một tiếng.
Hoắc Tư Duệ đã trưởng thành hoàn toàn, có tầm nhìn mang tính chiến lược, thực sự là một thiên tài kinh doanh, ban đầu mình dìu dắt cô ấy, đúng là quyết định chính xác.
Sau đó, mấy người trò chuyện một hồi, Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki dẫn Chân Nhi đến bên cạnh nghỉ ngơi, lại để lại một mình Lục Hi.
Lục Hi kêu gào một tiếng, lẻ loi một mình tự về phòng, ném mình lên giường, nằm ngủ một giấc.
Ba ngày sau.
Buổi chiều, đám người Hoắc Tư Duệ ăn mặc trang điểm rực rỡ.
Hoắc Tư Duệ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng dài chạm đất cổ chữ V, đeo dây chuyền sapphire, tóc búi kiểu quý phi, trông rất cao quý.
Hai tòa núi thấp thoáng sau cổ áo chữ V khoét sâu còn thu hút ánh nhìn hơn dây chuyền sapphire.
Lục Hi nhìn một cái, hơi cay mũi nói: “Có cần thiết mặc thế này không”.
Hoắc Tư Duệ nhìn sắc mặt của Lục Hi, che miệng cười: “Làm sao, váy dạ hội đều thế này mà”.
Lục Hi hừ một tiếng, không thèm để ý cô, còn Hoắc Tư Duệ cười càng vui vẻ hơn.
Bây giờ Miwa Nozaki rất thích văn hóa Hoa Hạ, thường xuyên mặc Hán phục giản dị.
Hán phục giản dị này giữ lại một số đặc trung của Hán phục, nhưng cũng khá giống với quần áo và trang sức hiện tại, mặc ra ngoài cũng không kỳ quái.
Hình như Chân Nhi chỉ có một bộ như vậy, áo choàng dài phục cổ màu trắng, Lục Hi cũng không có gì để nói về cách ăn mặc của Chân Nhi.
Người này cũng là một cao nhân, muốn mặc gì, đó là tự do của người ta, còn bản thân anh lại chỉ trang phục thoải mái vạn năm không đổi.
Lục Hi cảm thấy loại quần áo này mặc rất thoải mái, đã chuẩn bị rất nhiều bộ trong dị không gian.
Còn Hoắc Tư Duệ cũng không có ý kiến gì với cách ăn mặc tự nhiên thoải mái của Lục Hi.
Lục Hi đã đến cảnh giới không cần trang phục để thể hiện thể diện, mặc gì cũng không sao, bởi vì căn cơ của anh thực sự quá cường mạnh.
Bốn người trò chuyện một lúc, chỉ thấy A Đóa, và Ngụy Tuyết Mạn cũng đến.
Lúc này A Đóa mặc một bộ váy dạ hội hở lưng màu xanh lam, cũng dài chạm đất, cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, trông càng xinh đẹp động lòng người.
Lục Hi vừa nhìn, cười nói: “A Đóa của chúng ta cũng biết trang điểm ăn mặc rồi, bây giờ đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng rồi”.
Bị Lục Hi trêu chọc, khuôn mặt của A Đóa liền đỏ ửng, cô ấy mặc chiếc váy hở lưng này vốn đã rất xấu hổ, là do Ngụy Tuyết Mạn và Hoắc Tư Duệ cố khuyên cô ấy mặc.
Bây giờ vừa nghe Lục Hi nói vậy, A Đóa xấu hổ đến đỏ bừng mặt, muốn tìm chỗ nào mau chóng thay bộ này ra.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ trừng mắt nhìn Lục Hi một cái, nói: “Anh còn nói, tôi và cô giáo Ngụy khó khăn lắm mới bảo cô ấy mặc được đấy”.
“A Đóa, anh đùa thôi, bộ váy này rất đẹp, rất hợp với em, đừng nghĩ gì khác”, Lục Hi vừa thấy A Đóa vẫn xấu hổ, vội vàng an ủi.
Nghe thấy lời này của Lục Hi, sắc mặt của A Đóa mới dễ chịu hơn.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ nói: “Được rồi, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, còn phải đi tiếp khách nữa”.
Lục Hi gật đầu, mọi người cùng ra ngoài, đi lên hội trường buổi tiệc trên tầng cao nhất.
Là chủ nhà, đương nhiên bọn họ phải đến trước, chuẩn bị nghênh tiếp những vị khách khác.
Đợi bọn họ đến hội trường bữa tiệc, thấy giám đốc của Thượng Kinh Giai Mĩ đang bố trí một đám các cô gái xinh đẹp đứng khắp hội trường.
Giám đốc nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đến, vội vàng cắp mông chạy đến, gật đầu cúi người chào hỏi.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, dẫn đám người Lục Hi đến tầng hai.
Hội trường bữa tiệc chia thành hai tầng, phía dưới là hội trường, bên trên là ban công tròn, ngồi bên trên có thể nhìn được khắp cả hội trường.
Đám người Lục Hi lên ngồi trên ban công tầng hai.
Lúc này, giám đốc rất có con mắt, mang đến sâm panh, cho đám người Lục Hi thưởng thức, sau đó biết điều lui xuống.
Đám người Lục Hi vừa trò chuyện vừa thưởng thức sâm panh.
Không bao lâu, dưới hội trường các vị khách bắt đầu đi vào liên tục, Hoắc Tư Duệ vừa nhìn nói: “Anh Lục, chúng tôi phải đi tiếp khách, anh cứ ngồi đây trước nhé”.
Lục Hi cười nói: “Các cô cứ làm việc của các cô, không cần lo cho tôi”.
Hoắc Tư Duệ cười, biết anh sẽ không đi xuống, liền cùng A Đóa, Miwa Nozaki và Ngụy Tuyết Mạn đi xuống hội trường.
Miwa Nozaki tìm một góc ngồi xuống, đôi mắt lướt nhìn qua lại những người trong hội trường.
Hoắc Tư Duệ và Ngụy Tuyết Mạn dẫn A Đóa đi chào hỏi những vị khách đến tham dự, cười nói vui vẻ.
Lục Hi uống sâm panh, lặng lẽ nhìn những người phía dưới càng lúc càng đông.
Chương 542: Gặp xui xẻo
Không bao lâu, cả hội trường đã có gần trăm người, Lục Hi phát hiện, hai người Thiên Diệu Linh Vũ và Thôi Cảnh Ba cũng đến, hơn nữa, tên Dương Quân cũng giả bộ nghiêm túc trà trộn trong này.
Lục Hi cười lắc đầu, xem ra hai người này vẫn khá thông minh.
Chẳng phải có câu nói sao: “Đã không đánh lại được hắn, thì chung hội chung thuyền với hắn”.
Xem ra e rằng hai người cũng ôm suy nghĩ này đến đây, còn Diệp Phùng Xuân, Lục Hi đoán chừng, sợ là không biết ông ta đang ở lỗ chuột nào run rẩy sợ hãi ấy chứ, dù sao mùi vị hàng vạn con kiến cắn tim không hề dễ chịu chút nào.
Có lẽ Dương Quân chỉ đến dạo chơi, tìm thú vui, Lục Hi cũng không xuống chào hỏi hắn ta, bởi vì tên này thực sự rất ngứa mắt.
Càng lúc càng đông người, hội trường cũng náo nhiệt hẳn lên, thấy mọi người đến cũng gần đông đủ, Hoắc Tư Duệ đi lên sân khấu ở chính giữa, phát biểu một bài khai mạc đơn giản ngắn gọn, sau đó A Đóa hiến tặng hát một bài, lập tức được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó, mọi người phân thành nhóm tập trung lại với nhau bắt đầu trò chuyện, còn một số người có thân phận thực sự bắt đầu kính rượu, trò chuyện trao đổi một số thông tin về kinh doanh với Hoắc Tư Duệ.
Lục Hi thấy vậy chỉ cười, làm kinh doanh cũng rất mệt mỏi, bây giờ ngày nào Hoắc Tư Duệ cũng bận đến mức không dứt ra được.
Nhìn một lúc, Lục Hi không chú ý bên dưới nữa, mà ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
Đúng lúc này, ở cửa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào, tóc chải bóng loáng, mặc đồ vest phong cách Hàn Quốc màu xanh, giày da sáng bóng soi gương được, còn kèm theo mùi rượu, cứ thế đi vào.
Phía sau hắn còn có hai người đi theo, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên người còn có khí thế đã sẵn sàng mà không phát ra, vừa đi vào đã quan sát môi trường bên trong.
Lúc này, người đàn ông mặt mũi xiên xẹo, nhìn ngó xung quanh một hồi, sau đó nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ và A Đóa ở chỗ không xa, hắn nhếch miệng, cười ha ha, đi thẳng vào trong.
Đến bên cạnh hai người, hắn cũng chẳng quan tâm Hoắc Tư Duệ đang nói chuyện với ai, trực tiếp ngắt lời nói: “Chủ tịch Hoắc, cô A Đóa, tối nay các cô đẹp quá, nào, chúng ta uống một ly đi”.
Những người xung quanh đều tỏ ra tức giận với kiểu bất lịch sự của hắn, nhưng sau khi nhìn rõ người đến, lại không có ai nói gì, chỉ rời đi theo bản năng.
Lúc này, trong lòng Hoắc Tư Duệ cực kỳ không vui, nhưng là chủ nhà, cô vẫn nén giận, hòa nhã vui vẻ hỏi: “Xin hỏi, anh là?”
Rõ ràng Hoắc Tư Duệ cũng không quen người này.
Lúc này, người đàn ông cười lớn cuồng ngạo nói: “Chủ tịch Hoắc, cô lăn lộn ở Thượng Kinh, làm sao ngay cả tôi mà cũng không biết, tôi tên là Chu Chấn, Chu Chấn vang danh khắp Thượng Kinh”.
“Thì ra là anh Chu, thất kính rồi”, Hoắc Tư Duệ khẽ cau mày, nói.
Chu Chấn này là nhân vật ai ai cũng biết đến ở Thượng Kinh, ông nội của hắn đã từng là một đại công thần trong thời kỳ kiến quốc của Hoa Hạ.
Sau khi Tân Hoa Hạ thành lập, ông nội của hắn rất tích cực chủ động, trở thành một trong thành viên của nội các, quyền thế vô song.
Còn gia tộc của Chu Chấn, không nghĩ cũng biết huy hoàng thế nào, bố mẹ và chú bác của hắn đều là nhân vật có quyền thế rất mạnh.
Sau này, Chu Chấn ra đời, ông nội của hắn càng cưng chiều hắn, Chu Chấn từ nhỏ đã được cưng chiều, lại thêm quyền thế ngút trời của nhà, làm việc không hề kiêng sợ gì.
Điều này càng lúc càng rõ ràng hơn khi hắn trưởng thành.
Cuối cùng ông nội của hắn qua đời, điều khiến người ta kinh ngạc là, Chu Chấn không những không bơn bớt, ngược lại còn thêm ngang ngược không sợ gì.
Mọi người đều cho rằng Chu Chấn cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị xử lý, nhưng ngược lại, hắn hống hách nhiều năm mà vẫn yên ổn, không hề mất một cọng lông.
Lúc này, mọi người mới biết, nhà họ Chu đã cắm rễ vững chắc ở Hoa Hạ, với công lao của ông nội hắn, nhà nước cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với hắn, chỉ cần không có vấn đề có tính nguyên tắc thì cũng không xử lý hắn.
Chu Chấn này cũng rất thông minh, hống hách thì hống hách, nhưng trước nay không chạm vào giới hạn của chính phủ, cho nên đến bây giờ hắn vẫn bình yên vô sự.
Nhưng Chu Chấn đến đây, có lẽ Hoắc Tư Duệ và A Đóa sắp xui xẻo rồi, vì tên này là kẻ không có chuyện gì cũng phải đến gây chuyện, trước nay cũng không quan tâm đến thể diện của người khác, buổi tiệc này có thể được tổ chức tiếp hay không cũng không dễ nói.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ vừa nhìn vẻ mặt hống hách của Chu Chấn, nói: “Chào mừng anh Chu đến chơi, chúc anh chơi vui vẻ”.
Chu Chấn vừa nghe lập tức cười nói: “Chỉ cần chủ tịch Hoắc và A Đóa uống cùng tôi hai ly, đương nhiên tôi sẽ vui rồi”.
“Xin lỗi anh Chu, tôi còn tiếp các vị khách khác, không thể uống rượu với anh”.
Nói xong, Hoắc Tư Duệ định rời đi.
Lúc này, Chu Chấn lại đưa tay ra ngăn cản đường đi của Hoắc Tư Duệ và A Đóa, cười nói: “Chủ tịch Hoắc không rảnh thì A Đóa ở lại cũng vậy, con người tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích uống rượu với mỹ nữ”.
Hoắc Tư Duệ vừa nhìn, cũng không nhịn được, tức giận nói: “Xin anh Chu tự trọng, A Đóa còn rất nhiều việc phải làm”.
Hoắc Tư Duệ vừa nói ra lời này, Chu Chấn cũng thay đổi sắc mặt, sầm mặt nói: “Chủ tịch Hoắc, ở Thượng Kinh, không ai dám không nể mặt Chu Chấn tôi, cô nghĩ kỹ đi, chỉ cần một câu nói của tôi, tập đoàn Giai Mĩ sẽ biến mất khỏi Thượng Kinh”.
Hoắc Tư Duệ vừa nghe, khuôn mặt liền biến sắc, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đối với tập đoàn Giai Mĩ, Thượng Kinh là vị trí vô cùng quan trọng, không được để mất, nếu thực sự đắc tội với Chu Chấn này, e rằng là một chuyện phiền phức thật sự.
Lúc này những người xung quanh cũng âm thầm thở dài.
Chương 543: Thách thức
Chu Chấn này, tuy không được người ta yêu quý, nhưng quyền thế nhà hắn ngút trời, trong số những người muốn nịnh bợ hắn cũng không thiếu một số quan chức ở Thượng Kinh, nếu nói hắn thực sự muốn gây chuyện với tập đoàn Giai Mĩ, khiến tập đoàn Giai Mĩ đóng cửa cũng không phải chém gió tùy tiện, hắn thực sự có năng lực này.
Mọi người cũng biết, uống hai ly mà Chu Chấn nói không chỉ đơn giản như ý nghĩa bề ngoài, hàm ý trong đó, mọi người đều biết rõ trong bụng, xem ra cô gái A Đóa này gặp xui xẻo rồi.
Đúng lúc Hoắc Tư Duệ khó xử, chỉ thấy Miwa Nozaki đi đến, cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hoắc Tư Duệ nói đại khái vào câu, thực ra Miwa Nozaki đã nhìn thấy từ lâu, thấy Hoắc Tư Duệ không thể xử lý, cô ta mới đi đến, cô ta biết rất rõ chuyện này.
Đợi Hoắc Tư Duệ nói xong, Miwa Nozaki liền nói: “Anh Chu, đây không phải là nơi anh ngang ngược được, lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Chu Chấn vừa nhìn, lại là một mỹ nhân tuyệt đẹp, còn là một mỹ nữ núi băng, lập tức cười lớn ha ha nói: “Được được được, tôi thích mỹ nữ không khách sáo với tôi, đến đi, dẫm đạp tôi đi, làm hại tôi đi, đừng vì tôi là một bông hoa mà thương xót tôi”.
Mọi người vừa nghe đều lắc đầu, Chu Chấn này thật không nghiêm túc, hắn lại có thân thế phi phàm, không ai dám làm gì hắn, thực sự khiến người ta đau đầu.
Lúc này, Miwa Nozaki không hề khách sáo nói: “Anh còn lắm lời, có tin tôi ném anh từ đây xuống không”.
Chu Chấn vừa nghe, lập tức trừng mắt, cười nói: “Tôi không tin”.
Sắc mặt Miwa Nozaki sầm xuống, tóm về phía Chu Chấn.
Những người xung quanh thấy cô ta ra tay, đều rất kinh hãi, vội vàng lùi lại tránh đi.
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Chu Chấn lại tiến lên một bước, tung một quyền tấn công về phía cánh tay ngọc của Miwa Nozaki tóm đến.
Miwa Nozaki thấy vậy, liền đổi cú tóm thành nắm đấm, hai người đập vào nhau, cùng với tiếng ầm ầm, hai người đều lùi lại một bước.
Lúc này trên khuôn mặt Miwa Nozaki và người đàn ông đó đều hiện lên vẻ thận trọng.
Tuy cú đấm này, hai người chỉ dùng một phần sức lực, nhưng bọn họ đều cảm nhận được, đối phương là đối thủ mạnh, nếu đánh thật, ở đây chắc chắn không thi triển được, sẽ liên lụy đến người vô tội.
Lúc này, Chu Chấn lại cười lớn, nói: “Thú vị, tôi thích như vậy, Lưu Bằng, tối nay tôi có thể chơi vui vẻ hay không, xem vào anh cả đấy”.
Chu Chấn cầm một ly sâm panh, khuôn mặt mang theo nụ cười hờ hững.
Người đàn ông được gọi là Lưu Bằng tỏ vẻ mặt do dự, nhưng hắn ta biết tính cách của Chu Chấn, biết mình không còn lựa chọn, nếu không cho hắn vui vẻ, mình sẽ gặp xui xẻo, vậy nên hắn ta bước lên một bước, phát lời mời chiến đấu thầm lặng cho Miwa Nozaki.
Còn Miwa Nozaki cũng tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, ra tay ở đây, không những bữa tiệc tối nay sẽ bị khuấy đảo phá hỏng, với cảnh giới của cô ta, e rằng ở đây sẽ bị đập đến tơi bời tan nát, ngộ thương đến người khác cũng chưa biết chừng.
Nhưng cô ta cũng không thể chùn chân, người này ngạo mạn như vậy, nếu không ta không ra tay, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hoắc Tư Duệ và A Đóa xin lỗi người này, và bị đưa đi chắc. Hơn nữa một khi cô ta rút lui, danh tiếng của tập đoàn Giai Mĩ cũng sẽ tụt dốc ngàn trượng, sự việc cũng không cho phép cô ta rút lui.
Miwa Nozaki cũng chỉ có thể bước lên một bước, đồng ý với lời mời chiến đấu của Lưu Bằng, hai bên đều gắt gao nhìn đối phương, kiểm soát chân khí, tìm kiếm cách mau chóng dành chiến thắng.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói uể oải: “Mẹ kiếp ai đang thả shit chó ở đây thế hả?”
Mọi người đều ngẩn người, ở nơi như này, sao lại có giọng nói thô lỗ như thế, bọn họ đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy trên tầng hai, có một cái đầu vô cùng bình thường thò ra.
Miwa Nozaki nghe vậy, lập tức đứng lùi lại, chủ nhân đã ra tay, vậy thì cô ta không còn chuyện gì nữa, với năng lực của chủ nhân, hoàn toàn có thể xử lý người trước mặt mà không tốn sức lực, và cũng không gây ra tổn thất gì.
Lúc này, Chu Chấn nhìn Lục Hi trên tầng, nhướn mày nói: “Mẹ kiếp, mày là cọng hành nào, cút xuống đây cho tao”.
Lục Hi vừa nghe, chậm rãi đi từ tầng hai xuống, đến trước mặt mấy người, nhìn Chu Chấn từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Mẹ kiếp, mày thật hống hách, Thượng Kinh là của nhà mày à?”
Mọi người vừa nghe lời của Lục Hi, lập tức đều lắc đầu.
Tuy Thượng Kinh không phải của nhà Chu Chấn, nhưng với quyền thế nhà hắn và công lao của ông nội hắn, có thể nói Chu Chấn hoành hành ở nơi như Thượng Kinh, không ai dám chọc vào, thanh niên trẻ này, vừa nhìn chắc không biết căn cơ của Chu Chấn.
Xem ra, cũng muốn ra vẻ trước mặt nữ chủ tịch xinh đẹp, hy vọng có được trái tìm, nhưng, anh ta chỉ chuốc khổ vào người thôi, Chu Chấn đâu phải kẻ mà người bình thường có thể chọc vào.
Lúc này, Chu Chấn cười ha ha nói: “Thượng Kinh không phải là của nhà tao, nhưng tao cứ hống hách vậy đấy, mày có thể làm gì tao?”
Chu Chấn dùng ánh mắt thách thức nhìn Lục Hi, vẻ mặt khinh thường.
Lúc này, Lục Hi không nói nhiều, liền tát đến một cái, Lưu Bằng cũng không nhìn rõ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cái tát của Lục Hi vòng qua hắn, tát thẳng lên mặt Chu Chấn chắc nịch.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai giòn dã vang lên, toàn hội trường lập tức tĩnh lặng. Chu Chấn bị xoay một vòng, ôm mặt sửng sốt nhìn Lục Hi.
Những người xung quanh càng kinh hãi, tát vào mặt Chu Chấn tại chỗ, liệu có ổn không?
Lát sau, Chu Chấn dường như tỉnh lại, chỉ thấy hắn liếm môi, nói với vẻ mặt điên cuồng: “Thật kích thích, đã lâu không bị đánh rồi, sảng khoái, anh này, có cần thêm một cái không?”
Lúc này, Lưu Bằng vụt người đến đứng trước mặt Lục Hi, cậu chủ bị đánh trước mặt mình, hắn là vệ sĩ, đã mất hết mặt mũi rồi.
Chương 544: “Dương Quân, anh muốn quản việc vớ vẩn của tôi?”
Mặc dù Lưu Bằng biết Lục Hi là một cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng bản thân mang chức trách của vệ sĩ thì vẫn không cho phép hắn ta lùi bước.
Lục Hi nhìn Lưu Bằng, anh chậm rãi nói: “Đã là bán bộ tông sư rồi còn làm vệ sĩ cho người ta, chẳng có chút mưu cầu gì”.
“Xin lỗi, tôi nợ nhà họ Chu, cho dù tôi là ai thì cuộc đời này tôi cũng sẽ bán mạng cho nhà họ Chu này”, Lưu Bằng mặt không cảm xúc nói.
Đến cảnh giới này còn làm vệ sĩ cho người khác là chuyện rất hiếm thấy, Lục Hi chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nghe ý tứ của Lưu Bằng có ngọn nguồn sâu xa với nhà họ Chu, ngược lại Lục Hi cũng có thể hiểu được.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tùy anh, nhưng anh không phải là đối thủ của tôi đâu, xuống đi, tôi cũng sẽ không làm gì Chu Chấn, dạy dỗ hắn là được rồi”.
“Xin thứ lỗi không thể theo ý được”, giọng điệu Lưu Bằng vô cùng kiên quyết nói.
Lục Hi nghe xong, sắc mặt trầm xuống, anh vốn không muốn lộ thực lực trước mặt nhiều người, nhưng bây giờ xem ra, không ra tay không được.
Ngay sau đó, Lục Hi đánh ra một quyền.
Một quyền này nhìn thì bình thường, không có uy lực gì, nhưng Lưu Bằng không dám khinh thường chút nào, hắn ta quát lớn một tiếng, chân khí bộc phát ra toàn thân, một quyền đánh tới.
Một tiếng “Ầm” vang lên, hai quyền chạm nhau, nhưng chân khí lại không bộc phát và nứt toác, mặt Lưu Bằng hơi sửng sốt.
Một kích toàn lực này của hắn ta giống như đánh trên mặt biển, mơ hồ không rõ lực.
Nhưng đúng lúc này, trên nắm tay Lục Hi đã xông ra một đường kình khí sắc nhọn như mũi đao, trong nháy mắt phá chân khí bảo vệ cơ thể hắn ta tiến vào trong cơ thể.
Lưu Bằng kinh hãi, hắn ta đang muốn điều động chân khí để dập tắt loại kình khí này, ai ngờ loại kình khí kia lại bùng nổ giống như bom nguyên tử, đột nhiên tóe ra một luồng sức mạnh cực lớn.
Lưu Bằng không kịp chống cự, một tiếng “Ọe” vang lên, hắn ta nhổ ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Lúc này, Lục Hi một cước đá Lưu Bằng sang một bên, sau đó nhìn về phía Chu Chấn.
Lục Hi không hề đánh Lưu Bằng trọng thương, chỉ là để hắn ta tạm thời mất đi năng lực hành động.
Lưu Bằng bị đá về phía góc tường, đụng vào tường liền dừng lại, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.
Luồng sức mạnh kia cực kỳ ảo diệu, sức mạnh bùng nổ trong chốc lát kia khiến chân khí của hắn ta không thể ngưng tụ nổi, trong nháy mắt mất đi năng lực chiến đấu.
Lúc này, Lưu Bằng càng kinh ngạc phát hiện, vết thương của mình cũng không nặng như tưởng tượng, thế là hắn ta muốn vật lộn đứng lên.
Bởi vì hắn ta còn có chức trách ở đây, chỉ cần không chết thì hắn ta phải ngăn cản trước mặt chủ nhân.
Nhưng vào lúc hắn ta đứng dậy, trong cơ thể đột nhiên bùng nổ luồng sức mạnh một lần nữa, khiến cho hắn ta lại ngã xuống đất, hơn nữa luồng sức mạnh kia có tài khống chế trong cơ thể, hắn ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng sức mạnh ấy, cũng biết chỉ cần mình vận chân khí sẽ lại là một lần bùng nổ, hắn ta không có cơ hội đứng lên, hơn nữa nếu hắn ta cưỡng ép vận hành chân khí thì sẽ lập tức bị trọng thương, Lưu Bằng bất đắc dĩ ôm tâm tình khiếp sợ chỉ có thể nằm ở đó.
Lúc này, quả thật hắn ta cực kỳ khâm phục khả năng vận dụng sức mạnh của Lục Hi, hóa ra sức mạnh còn có thể sử dụng như vậy, Lưu Bằng dần chìm vào trong trầm tư.
Lúc này, Chu Chấn vỗ tay “bộp bộp” nói: “Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, tập đoàn Giai Mĩ lại cất giấu được cao thủ như vậy, quả thực khiến người ta bất ngờ đó, đến giết tao đi nào”.
Chẳng những Chu Chấn không sợ, ngược lại hắn còn nhìn Lục Hi đầy khiêu khích.
“Anh thật sự muốn chết?”, đối mặt với khiêu khích của Chu Chấn, Lục Hi lạnh lùng nói.
Chu Chấn cười ha ha một tiếng đáp: “Đúng vậy, tao thấy mày không có gan này đâu, nếu mày không giết tao, vậy tao có thể nói rõ ràng cho mày biết tập đoàn Giai Mĩ không ở nổi Thượng Kinh đâu”.
Nhìn Chu Chấn mặt đầy ngông cuồng và kiêu ngạo, chân mày Lục Hi dần nhíu lại.
Người này vừa nhìn liền biết tính cách cực kỳ cực đoan, xem ra dùng thủ đoạn thông thường thì không có cách nào khuất phục được hắn, nhưng Lục Hi cũng không thể giết hắn trước mặt nhiều người, nếu làm như vậy, ảnh hưởng thực sự quá lớn.
Mà nhìn thái độ của Chu Chấn, nếu không thu phục hắn, hắn sẽ ra tay với cả Giai Mĩ, cái này Lục Hi không hề muốn thấy.
Khó khăn lắm Giai Mĩ mới phát triển, nếu đứng không vững chắc ở một nơi quan trọng như Thượng Kinh, ngộ nhỡ dẫn đến hiệu ứng Domino, vậy thì không hay.
Lục Hi đang suy nghĩ có nên lộ ra chút thực lực, khiến cho cái tên Chu Chấn này chịu khổ một chút, đột nhiên một giọng nói vang như sấm rền truyền tới.
“Mẹ nó, Chu Chấn, ông đây sớm đã thấy mày không thuận mắt, mày giả bộ giương oai với ai, ai không còn ông nội, hôm nay ông đây xem mày có thể điên cuồng đến đâu”.
Theo tiếng nói chuyện, chỉ thấy Dương Quân sải bước đến trước mặt Chu Chấn, đôi mắt như chuông đồng hồ hung hãn trợn lên nhìn hắn.
Nhìn thấy Dương Quân xuất hiện, Lục Hi đứng sang một bên im lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Lúc này, Chu Chấn nhìn thấy Dương Quân, hắn ta nheo mắt, chậm rãi nói: “Dương Quân, anh muốn quản việc vớ vẩn của tôi?”
“Làm sao, ông đây không thể quản hả?”, Dương Quân phách lối nói.
Trong những vị khách đứng xem kia có vài ông trùm biết lai lịch của Dương Quân, nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh.
Thân phận của Dương Quân không hề kém cạnh một chút nào so với Chu Chấn, ông nội của hai người đều là công thần dựng nước Viêm Hạ, hơn nữa ông nội Dương Quân vẫn còn đang khỏe mạnh.
Hai người này đều là nhân vật làm mưa làm gió khuấy động Thượng Kinh, có thể nói là rồng hổ đấu nhau.
Lúc này những ông trùm biết lai lịch của hai người không tự chủ được lùi lại phía sau, mặc dù bọn họ đều là những ông trùm trong giới thương gia, nhưng thương nhân sợ nhất chính là người của giới chính trị, thân phận của hai người này đều không phải chuyện đùa, bọn họ cũng không dám dính dáng đến chuyện này.
Đồng thời bọn họ cũng khiếp sợ sâu đậm với bối cảnh của Giai Mĩ, rốt cuộc phải có sức mạnh thể nào mới có thể khiến Dương Quân cháu trai của chiến thần đứng ra nịnh nọt, còn không tiếc đối đầu với tên cuồng đồ nổi tiếng ở Thượng Kinh.
Chương 545: Dương Quân, hãy đợi đấy
Lúc này, Chu Chấn lạnh lùng nhìn Dương Quân nói: “Tôi biết anh có thể đánh, tôi cũng không phải đối thủ của anh, nhưng nếu anh đánh tôi không chết, tôi liền đi tìm ông nội anh tìm lời giải thích, ông nội anh và ông nội tôi là chiến hữu đó”.
Mọi người nghe xong liền bó tay với cách làm của Chu Chấn, rõ ràng hắn thân phận tôn quý, nhưng hành xử không chừng mực, giống như một tên lưu manh vô lại, cho người ta cảm giác không biết xuống tay từ đâu.
Nếu Dương Quân đánh hắn, hắn đi tìm ông nội Dương Quân, dựa vào giao tình giữa hai ông nội bọn họ, đoán chừng vị chiến thần kia cũng rất khó xử.
Lúc này, Dương Quân nói: “Ông đây chắc sợ tên vô lại như mày, mày cứ đi tìm ông nội tao đi, cùng lắm thì tao bị giáo huấn một trận rồi nhốt lại mấy tháng, nhưng hôm nay ông đây nhất định phải dạy dỗ tên khốn mày, hơn nữa về sau cứ gặp mày một lần là tao đánh một trận”.
Chẳng những Dương Quân không sợ, mà hắn ta còn nói ra câu độc ác gặp một lần đánh một trận, Chu Chấn tức đến xanh cả mặt.
Hắn chỉ là người bình thường, về mặt võ lực hoàn toàn không bằng Dương Quân. Dương Quân muốn đánh hắn, một chiêu hắn còn không có, với thân phận của Dương Quân, hắn cũng không thể làm gì Dương Quân, cùng lắm là đi tố cáo với ông nội hắn ta, giam hắn ta lại.
Nhưng Chu Chấn cũng không sợ hãi, hắn mặt tái mét nói: “Anh tưởng ông đây sợ anh chắc, loại người như anh cứ ra tay đi, chỉ cần anh không giết chết tôi, ông đây có thể khiến anh bị giam cả đời”.
Mọi người nghe thấy lời này của Chu Chấn thì đều cảm thấy vô cùng nhức đầu, ý của hắn chính là muốn chơi đến cùng với Dương Quân, anh dám đánh tôi, tôi dám để anh bị giam, ý tứ muốn Dương Quân ngồi tù rục xương.
Mọi người đều biết chiến thần lấy quân pháp trị gia, ở trong nhà ngay cả ăn cơm cũng theo quy định của quân đội, Dương Quân có làm chút chuyện trái với lệ thường thì cũng sẽ bị giam lại, nếu hắn ta thật sự đánh Chu Chấn, thật sự không biết sẽ bị giam bao lâu.
Chu Chấn nói ra mấy lời cay độc, hắn hung hãn nhìn Dương Quân, ánh mắt của hai người trong nháy mắt cọ sát ra tia lửa, mặt Dương Quân đã lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.
“Con mẹ nó, giam lại thì sao? Hôm nay ông đây trừng trị mày trước, dễ chịu đã rồi nói sau”.
Dương Quân gầm lớn một tiếng, quả đấm to như cái bát giơ lên nhào về phía Chu Chấn.
Đối phó Chu Chấn, Dương Quân cũng không có sử dụng bất kỳ sức mạnh gì, ngay cả sức mạnh cơ thể cũng ở mức khống chế cực độ, nếu không thì một quyền tùy tiện của hắn ta cũng có thể đập chết Chu Chấn.
Mọi người thấy Dương Quân nổi điên, nhất thời sắc mặt biến đổi, hắn ta thật sự muốn động tay, với tính cách của Chu Chấn, làm sao có thể nuốt xuống cục tức này, tất nhiên là phải liều chết đến cùng với hắn, cái tên lưu manh này cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Lúc này, một bóng người chợt lóe tới cản Dương Quân lại, mọi người nhìn thấy là một ông già râu tóc bạc trắng, ông già này chính là Thiên Diệu Linh Vũ.
“Dương Quân, đừng ra tay”, Thiên Diệu Linh Vũ nói với Dương Quân.
Biết thân phận của Thiên Diệu Linh Vũ, Dương Quân không cam lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không ra tay nữa.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ xoay người nói với Chu Chấn: “Chu Chấn, cậu cũng là người có thân phận, nghe Thiên Diệu Linh Vũ tôi khuyên một tiếng, đừng ồn ào nữa”.
Thiên Diệu Linh Vũ cực ít lộ mặt, nhưng mọi người biết cái tên này, mang danh gia tộc giàu sang quyền thế đệ nhất Hoa Hạ, nhưng không phải trong vỏ bọc, thân phận của Thiên Diệu Linh vũ cũng cực kỳ tôn quý.
Bây giờ quan khách càng thêm kinh hãi, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sức mạnh của tập đoàn Giai Mĩ cũng thật kinh khủng, Dương Quân và Thiên Diệu Linh Vũ đều là nhân vật có sức nặng ở Thượng Kinh, người bình thường muốn gặp mà không được, vậy mà bọn họ lại cùng xuất hiện, không ngại đắc tội với cái tên lưu manh Chu Chấn nổi tiếng khó động đến này, bí mật của tập đoàn Giai Mĩ có thể nói thật kinh khủng.
Bọn họ nghĩ không ra Giai Mĩ tới Thượng Kinh phát triển cũng không lâu, làm sao có thể kết giao với những nhân vật như vậy, thật sự là mánh khoé thấu trời.
Lúc này, Chu Chấn nhìn Thiên Diệu Linh Vũ nói: “Sao thế, gia tộc Thiên Diệu các ông cũng phải đến quản cái việc vớ vẩn này hả? Người khác sợ các ông chứ Chu Chấn tôi không sợ, có bản lĩnh thì ông lại đây”.
Đối mặt với khiêu khích của Chu Chấn, Thiên Diệu Linh Vũ trầm giọng nói: “Chu Chấn, cậu là người có thân phận, đừng làm mất mặt ông nội cậu, cậu và tập đoàn Giai Mĩ cũng không có thù oán gì thì đâu cần phải như vậy”.
Nghe thấy lời của Thiên Diệu Linh Vũ, Chu Chấn hừ lạnh một tiếng, cũng không có nói gì.
Chu Chấn thấy hai người Dương Quân và Thiên Diệu Linh Vũ cùng ra mặt cho Giai Mĩ, hắn biết hôm nay mình không phách lối được nữa, nếu tiếp tục phách lối, Dương Quân mà đánh một trận thì người thua thiệt trước mắt vẫn là hắn.
Dương Quân cũng là kẻ nổi danh không biết lý lẽ, nếu không phải ông nội hắn ta chèn ép, cũng không biết tên nhãi này còn làm ra chuyện gì nữa, cho nên bây giờ Chu Chấn đành dừng tay.
Mọi người thấy Chu Chấn không nói gì, trong lòng bọn họ thả lỏng một chút, với tính cách của hắn mà chịu nhượng bộ, quả thật tương đối hiếm thấy, đồng thời mọi người cũng âm thầm bị thuyết phục trước sức mạnh của Giai Mĩ, ngay cả người như Chu Chấn cũng không đạt được lợi ích, đúng là lợi hại.
Lúc này, Dương Quân chắc chắn nói: “Hôm nay chính tại đây, tôi nói ra lời này, tập đoàn Giai Mĩ chịu sự bảo vệ của Dương Quân tôi, kẻ nào dám động đến Giai Mĩ thì chính là đối nghịch với Dương Quân, đừng trách tôi không khách khí”.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ cũng nói: “Tập đoàn Giai Mĩ cũng chịu sự bảo vệ của gia tộc Thiên Diệu tôi, nếu ai dám nghĩ cách đối phó với Giai Mĩ thì cứ đối phó với gia tộc Thiên Diệu tôi trước đi”.
Hai người công khai cho thấy lập trường, mọi người đều kinh hãi.
Thân phận như Dương Quân bình thường tuyệt đối sẽ không liên quan đến thương nhân, bởi vì thân phận của hắn ta quá đặc thù.
Mà Thiên Diệu Linh Vũ thân là người cầm lái một gia tộc hàng đầu Hoa Hạ, cũng ít giao du với bên ngoài, gần như không lộ mặt công khai bên ngoài, hết sức khiêm tốn.
Lần này hai người cao giọng tuyên bố bảo vệ tập đoàn Giai Mĩ, mối quan hệ trong đó quả thật rất sâu xa.
Lúc này, Chu Chấn hừ lạnh một tiếng, nhìn Dương Quân hung hãn nói: “Dương Quân, hãy đợi đấy”.
Nói xong, Chu Chấn xoay người rời đi.
Lục Hi cười nói: “Đương nhiên phải tham gia rồi, A Đóa là do tôi khai quật ra, bây giờ cô ấy có thành tựu như này, tôi cũng rất tự hào, nhưng tôi chỉ tham gia một lúc, không cần nhắc đến tôi trong bữa tiệc”.
Hoắc Tư Duệ biết Lục Hi luôn khiêm tốn, nên gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, A Đóa đâu, bây giờ cuộc thi đã kết thúc, sao không thấy cô ấy đâu?”, Lục Hi thấy hơi kỳ lạ nói.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ cười nói: “Cô ấy à, bây giờ là người rất bận rộn, đoàn của cô Tuyết Mạn đang làm album riêng cho cô ấy, cô ấy phải hát thử, ghi hình ca khúc, đợi làm xong hết những việc này, còn phải đi tour trên cả nước, ngày nào cũng phải ở trong trường quay”.
Lục Hi vừa nghe lập tức cười nói: “A Đóa của tôi lợi hại lắm rồi, xem ra một ca sĩ sắp ra lò rồi”.
Mọi người vừa nghe đều vui vẻ cười.
A Đóa được tuyên truyền trước đó, lại thêm dành quán quân cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên, bây giờ vô cùng nổi tiếng.
Hoắc Tư Duệ lập tức quyết định thuận nước đẩy thuyền, sáng tác mấy ca khúc phù hợp với A Đóa, sau đó đi lưu diễn, tiếp tục tăng độ nổi tiếng, xây dựng nền tảng vững chắc cho sự phát triển sau này của cô ấy.
Lục Hi rất tán thành với cách làm của Hoắc Tư Duệ.
Lúc này Lục Hi thở dài trong lòng một tiếng.
Hoắc Tư Duệ đã trưởng thành hoàn toàn, có tầm nhìn mang tính chiến lược, thực sự là một thiên tài kinh doanh, ban đầu mình dìu dắt cô ấy, đúng là quyết định chính xác.
Sau đó, mấy người trò chuyện một hồi, Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki dẫn Chân Nhi đến bên cạnh nghỉ ngơi, lại để lại một mình Lục Hi.
Lục Hi kêu gào một tiếng, lẻ loi một mình tự về phòng, ném mình lên giường, nằm ngủ một giấc.
Ba ngày sau.
Buổi chiều, đám người Hoắc Tư Duệ ăn mặc trang điểm rực rỡ.
Hoắc Tư Duệ mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng dài chạm đất cổ chữ V, đeo dây chuyền sapphire, tóc búi kiểu quý phi, trông rất cao quý.
Hai tòa núi thấp thoáng sau cổ áo chữ V khoét sâu còn thu hút ánh nhìn hơn dây chuyền sapphire.
Lục Hi nhìn một cái, hơi cay mũi nói: “Có cần thiết mặc thế này không”.
Hoắc Tư Duệ nhìn sắc mặt của Lục Hi, che miệng cười: “Làm sao, váy dạ hội đều thế này mà”.
Lục Hi hừ một tiếng, không thèm để ý cô, còn Hoắc Tư Duệ cười càng vui vẻ hơn.
Bây giờ Miwa Nozaki rất thích văn hóa Hoa Hạ, thường xuyên mặc Hán phục giản dị.
Hán phục giản dị này giữ lại một số đặc trung của Hán phục, nhưng cũng khá giống với quần áo và trang sức hiện tại, mặc ra ngoài cũng không kỳ quái.
Hình như Chân Nhi chỉ có một bộ như vậy, áo choàng dài phục cổ màu trắng, Lục Hi cũng không có gì để nói về cách ăn mặc của Chân Nhi.
Người này cũng là một cao nhân, muốn mặc gì, đó là tự do của người ta, còn bản thân anh lại chỉ trang phục thoải mái vạn năm không đổi.
Lục Hi cảm thấy loại quần áo này mặc rất thoải mái, đã chuẩn bị rất nhiều bộ trong dị không gian.
Còn Hoắc Tư Duệ cũng không có ý kiến gì với cách ăn mặc tự nhiên thoải mái của Lục Hi.
Lục Hi đã đến cảnh giới không cần trang phục để thể hiện thể diện, mặc gì cũng không sao, bởi vì căn cơ của anh thực sự quá cường mạnh.
Bốn người trò chuyện một lúc, chỉ thấy A Đóa, và Ngụy Tuyết Mạn cũng đến.
Lúc này A Đóa mặc một bộ váy dạ hội hở lưng màu xanh lam, cũng dài chạm đất, cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, trông càng xinh đẹp động lòng người.
Lục Hi vừa nhìn, cười nói: “A Đóa của chúng ta cũng biết trang điểm ăn mặc rồi, bây giờ đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng rồi”.
Bị Lục Hi trêu chọc, khuôn mặt của A Đóa liền đỏ ửng, cô ấy mặc chiếc váy hở lưng này vốn đã rất xấu hổ, là do Ngụy Tuyết Mạn và Hoắc Tư Duệ cố khuyên cô ấy mặc.
Bây giờ vừa nghe Lục Hi nói vậy, A Đóa xấu hổ đến đỏ bừng mặt, muốn tìm chỗ nào mau chóng thay bộ này ra.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ trừng mắt nhìn Lục Hi một cái, nói: “Anh còn nói, tôi và cô giáo Ngụy khó khăn lắm mới bảo cô ấy mặc được đấy”.
“A Đóa, anh đùa thôi, bộ váy này rất đẹp, rất hợp với em, đừng nghĩ gì khác”, Lục Hi vừa thấy A Đóa vẫn xấu hổ, vội vàng an ủi.
Nghe thấy lời này của Lục Hi, sắc mặt của A Đóa mới dễ chịu hơn.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ nói: “Được rồi, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi, còn phải đi tiếp khách nữa”.
Lục Hi gật đầu, mọi người cùng ra ngoài, đi lên hội trường buổi tiệc trên tầng cao nhất.
Là chủ nhà, đương nhiên bọn họ phải đến trước, chuẩn bị nghênh tiếp những vị khách khác.
Đợi bọn họ đến hội trường bữa tiệc, thấy giám đốc của Thượng Kinh Giai Mĩ đang bố trí một đám các cô gái xinh đẹp đứng khắp hội trường.
Giám đốc nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ đến, vội vàng cắp mông chạy đến, gật đầu cúi người chào hỏi.
Hoắc Tư Duệ gật đầu, dẫn đám người Lục Hi đến tầng hai.
Hội trường bữa tiệc chia thành hai tầng, phía dưới là hội trường, bên trên là ban công tròn, ngồi bên trên có thể nhìn được khắp cả hội trường.
Đám người Lục Hi lên ngồi trên ban công tầng hai.
Lúc này, giám đốc rất có con mắt, mang đến sâm panh, cho đám người Lục Hi thưởng thức, sau đó biết điều lui xuống.
Đám người Lục Hi vừa trò chuyện vừa thưởng thức sâm panh.
Không bao lâu, dưới hội trường các vị khách bắt đầu đi vào liên tục, Hoắc Tư Duệ vừa nhìn nói: “Anh Lục, chúng tôi phải đi tiếp khách, anh cứ ngồi đây trước nhé”.
Lục Hi cười nói: “Các cô cứ làm việc của các cô, không cần lo cho tôi”.
Hoắc Tư Duệ cười, biết anh sẽ không đi xuống, liền cùng A Đóa, Miwa Nozaki và Ngụy Tuyết Mạn đi xuống hội trường.
Miwa Nozaki tìm một góc ngồi xuống, đôi mắt lướt nhìn qua lại những người trong hội trường.
Hoắc Tư Duệ và Ngụy Tuyết Mạn dẫn A Đóa đi chào hỏi những vị khách đến tham dự, cười nói vui vẻ.
Lục Hi uống sâm panh, lặng lẽ nhìn những người phía dưới càng lúc càng đông.
Chương 542: Gặp xui xẻo
Không bao lâu, cả hội trường đã có gần trăm người, Lục Hi phát hiện, hai người Thiên Diệu Linh Vũ và Thôi Cảnh Ba cũng đến, hơn nữa, tên Dương Quân cũng giả bộ nghiêm túc trà trộn trong này.
Lục Hi cười lắc đầu, xem ra hai người này vẫn khá thông minh.
Chẳng phải có câu nói sao: “Đã không đánh lại được hắn, thì chung hội chung thuyền với hắn”.
Xem ra e rằng hai người cũng ôm suy nghĩ này đến đây, còn Diệp Phùng Xuân, Lục Hi đoán chừng, sợ là không biết ông ta đang ở lỗ chuột nào run rẩy sợ hãi ấy chứ, dù sao mùi vị hàng vạn con kiến cắn tim không hề dễ chịu chút nào.
Có lẽ Dương Quân chỉ đến dạo chơi, tìm thú vui, Lục Hi cũng không xuống chào hỏi hắn ta, bởi vì tên này thực sự rất ngứa mắt.
Càng lúc càng đông người, hội trường cũng náo nhiệt hẳn lên, thấy mọi người đến cũng gần đông đủ, Hoắc Tư Duệ đi lên sân khấu ở chính giữa, phát biểu một bài khai mạc đơn giản ngắn gọn, sau đó A Đóa hiến tặng hát một bài, lập tức được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó, mọi người phân thành nhóm tập trung lại với nhau bắt đầu trò chuyện, còn một số người có thân phận thực sự bắt đầu kính rượu, trò chuyện trao đổi một số thông tin về kinh doanh với Hoắc Tư Duệ.
Lục Hi thấy vậy chỉ cười, làm kinh doanh cũng rất mệt mỏi, bây giờ ngày nào Hoắc Tư Duệ cũng bận đến mức không dứt ra được.
Nhìn một lúc, Lục Hi không chú ý bên dưới nữa, mà ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, bắt đầu suy nghĩ một số chuyện.
Đúng lúc này, ở cửa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào, tóc chải bóng loáng, mặc đồ vest phong cách Hàn Quốc màu xanh, giày da sáng bóng soi gương được, còn kèm theo mùi rượu, cứ thế đi vào.
Phía sau hắn còn có hai người đi theo, một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trên người còn có khí thế đã sẵn sàng mà không phát ra, vừa đi vào đã quan sát môi trường bên trong.
Lúc này, người đàn ông mặt mũi xiên xẹo, nhìn ngó xung quanh một hồi, sau đó nhìn thấy đám người Hoắc Tư Duệ và A Đóa ở chỗ không xa, hắn nhếch miệng, cười ha ha, đi thẳng vào trong.
Đến bên cạnh hai người, hắn cũng chẳng quan tâm Hoắc Tư Duệ đang nói chuyện với ai, trực tiếp ngắt lời nói: “Chủ tịch Hoắc, cô A Đóa, tối nay các cô đẹp quá, nào, chúng ta uống một ly đi”.
Những người xung quanh đều tỏ ra tức giận với kiểu bất lịch sự của hắn, nhưng sau khi nhìn rõ người đến, lại không có ai nói gì, chỉ rời đi theo bản năng.
Lúc này, trong lòng Hoắc Tư Duệ cực kỳ không vui, nhưng là chủ nhà, cô vẫn nén giận, hòa nhã vui vẻ hỏi: “Xin hỏi, anh là?”
Rõ ràng Hoắc Tư Duệ cũng không quen người này.
Lúc này, người đàn ông cười lớn cuồng ngạo nói: “Chủ tịch Hoắc, cô lăn lộn ở Thượng Kinh, làm sao ngay cả tôi mà cũng không biết, tôi tên là Chu Chấn, Chu Chấn vang danh khắp Thượng Kinh”.
“Thì ra là anh Chu, thất kính rồi”, Hoắc Tư Duệ khẽ cau mày, nói.
Chu Chấn này là nhân vật ai ai cũng biết đến ở Thượng Kinh, ông nội của hắn đã từng là một đại công thần trong thời kỳ kiến quốc của Hoa Hạ.
Sau khi Tân Hoa Hạ thành lập, ông nội của hắn rất tích cực chủ động, trở thành một trong thành viên của nội các, quyền thế vô song.
Còn gia tộc của Chu Chấn, không nghĩ cũng biết huy hoàng thế nào, bố mẹ và chú bác của hắn đều là nhân vật có quyền thế rất mạnh.
Sau này, Chu Chấn ra đời, ông nội của hắn càng cưng chiều hắn, Chu Chấn từ nhỏ đã được cưng chiều, lại thêm quyền thế ngút trời của nhà, làm việc không hề kiêng sợ gì.
Điều này càng lúc càng rõ ràng hơn khi hắn trưởng thành.
Cuối cùng ông nội của hắn qua đời, điều khiến người ta kinh ngạc là, Chu Chấn không những không bơn bớt, ngược lại còn thêm ngang ngược không sợ gì.
Mọi người đều cho rằng Chu Chấn cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị xử lý, nhưng ngược lại, hắn hống hách nhiều năm mà vẫn yên ổn, không hề mất một cọng lông.
Lúc này, mọi người mới biết, nhà họ Chu đã cắm rễ vững chắc ở Hoa Hạ, với công lao của ông nội hắn, nhà nước cũng chỉ mắt nhắm mắt mở với hắn, chỉ cần không có vấn đề có tính nguyên tắc thì cũng không xử lý hắn.
Chu Chấn này cũng rất thông minh, hống hách thì hống hách, nhưng trước nay không chạm vào giới hạn của chính phủ, cho nên đến bây giờ hắn vẫn bình yên vô sự.
Nhưng Chu Chấn đến đây, có lẽ Hoắc Tư Duệ và A Đóa sắp xui xẻo rồi, vì tên này là kẻ không có chuyện gì cũng phải đến gây chuyện, trước nay cũng không quan tâm đến thể diện của người khác, buổi tiệc này có thể được tổ chức tiếp hay không cũng không dễ nói.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ vừa nhìn vẻ mặt hống hách của Chu Chấn, nói: “Chào mừng anh Chu đến chơi, chúc anh chơi vui vẻ”.
Chu Chấn vừa nghe lập tức cười nói: “Chỉ cần chủ tịch Hoắc và A Đóa uống cùng tôi hai ly, đương nhiên tôi sẽ vui rồi”.
“Xin lỗi anh Chu, tôi còn tiếp các vị khách khác, không thể uống rượu với anh”.
Nói xong, Hoắc Tư Duệ định rời đi.
Lúc này, Chu Chấn lại đưa tay ra ngăn cản đường đi của Hoắc Tư Duệ và A Đóa, cười nói: “Chủ tịch Hoắc không rảnh thì A Đóa ở lại cũng vậy, con người tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích uống rượu với mỹ nữ”.
Hoắc Tư Duệ vừa nhìn, cũng không nhịn được, tức giận nói: “Xin anh Chu tự trọng, A Đóa còn rất nhiều việc phải làm”.
Hoắc Tư Duệ vừa nói ra lời này, Chu Chấn cũng thay đổi sắc mặt, sầm mặt nói: “Chủ tịch Hoắc, ở Thượng Kinh, không ai dám không nể mặt Chu Chấn tôi, cô nghĩ kỹ đi, chỉ cần một câu nói của tôi, tập đoàn Giai Mĩ sẽ biến mất khỏi Thượng Kinh”.
Hoắc Tư Duệ vừa nghe, khuôn mặt liền biến sắc, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đối với tập đoàn Giai Mĩ, Thượng Kinh là vị trí vô cùng quan trọng, không được để mất, nếu thực sự đắc tội với Chu Chấn này, e rằng là một chuyện phiền phức thật sự.
Lúc này những người xung quanh cũng âm thầm thở dài.
Chương 543: Thách thức
Chu Chấn này, tuy không được người ta yêu quý, nhưng quyền thế nhà hắn ngút trời, trong số những người muốn nịnh bợ hắn cũng không thiếu một số quan chức ở Thượng Kinh, nếu nói hắn thực sự muốn gây chuyện với tập đoàn Giai Mĩ, khiến tập đoàn Giai Mĩ đóng cửa cũng không phải chém gió tùy tiện, hắn thực sự có năng lực này.
Mọi người cũng biết, uống hai ly mà Chu Chấn nói không chỉ đơn giản như ý nghĩa bề ngoài, hàm ý trong đó, mọi người đều biết rõ trong bụng, xem ra cô gái A Đóa này gặp xui xẻo rồi.
Đúng lúc Hoắc Tư Duệ khó xử, chỉ thấy Miwa Nozaki đi đến, cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hoắc Tư Duệ nói đại khái vào câu, thực ra Miwa Nozaki đã nhìn thấy từ lâu, thấy Hoắc Tư Duệ không thể xử lý, cô ta mới đi đến, cô ta biết rất rõ chuyện này.
Đợi Hoắc Tư Duệ nói xong, Miwa Nozaki liền nói: “Anh Chu, đây không phải là nơi anh ngang ngược được, lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Chu Chấn vừa nhìn, lại là một mỹ nhân tuyệt đẹp, còn là một mỹ nữ núi băng, lập tức cười lớn ha ha nói: “Được được được, tôi thích mỹ nữ không khách sáo với tôi, đến đi, dẫm đạp tôi đi, làm hại tôi đi, đừng vì tôi là một bông hoa mà thương xót tôi”.
Mọi người vừa nghe đều lắc đầu, Chu Chấn này thật không nghiêm túc, hắn lại có thân thế phi phàm, không ai dám làm gì hắn, thực sự khiến người ta đau đầu.
Lúc này, Miwa Nozaki không hề khách sáo nói: “Anh còn lắm lời, có tin tôi ném anh từ đây xuống không”.
Chu Chấn vừa nghe, lập tức trừng mắt, cười nói: “Tôi không tin”.
Sắc mặt Miwa Nozaki sầm xuống, tóm về phía Chu Chấn.
Những người xung quanh thấy cô ta ra tay, đều rất kinh hãi, vội vàng lùi lại tránh đi.
Lúc này, người đàn ông trung niên bên cạnh Chu Chấn lại tiến lên một bước, tung một quyền tấn công về phía cánh tay ngọc của Miwa Nozaki tóm đến.
Miwa Nozaki thấy vậy, liền đổi cú tóm thành nắm đấm, hai người đập vào nhau, cùng với tiếng ầm ầm, hai người đều lùi lại một bước.
Lúc này trên khuôn mặt Miwa Nozaki và người đàn ông đó đều hiện lên vẻ thận trọng.
Tuy cú đấm này, hai người chỉ dùng một phần sức lực, nhưng bọn họ đều cảm nhận được, đối phương là đối thủ mạnh, nếu đánh thật, ở đây chắc chắn không thi triển được, sẽ liên lụy đến người vô tội.
Lúc này, Chu Chấn lại cười lớn, nói: “Thú vị, tôi thích như vậy, Lưu Bằng, tối nay tôi có thể chơi vui vẻ hay không, xem vào anh cả đấy”.
Chu Chấn cầm một ly sâm panh, khuôn mặt mang theo nụ cười hờ hững.
Người đàn ông được gọi là Lưu Bằng tỏ vẻ mặt do dự, nhưng hắn ta biết tính cách của Chu Chấn, biết mình không còn lựa chọn, nếu không cho hắn vui vẻ, mình sẽ gặp xui xẻo, vậy nên hắn ta bước lên một bước, phát lời mời chiến đấu thầm lặng cho Miwa Nozaki.
Còn Miwa Nozaki cũng tỏ vẻ mặt nghiêm trọng, ra tay ở đây, không những bữa tiệc tối nay sẽ bị khuấy đảo phá hỏng, với cảnh giới của cô ta, e rằng ở đây sẽ bị đập đến tơi bời tan nát, ngộ thương đến người khác cũng chưa biết chừng.
Nhưng cô ta cũng không thể chùn chân, người này ngạo mạn như vậy, nếu không ta không ra tay, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Hoắc Tư Duệ và A Đóa xin lỗi người này, và bị đưa đi chắc. Hơn nữa một khi cô ta rút lui, danh tiếng của tập đoàn Giai Mĩ cũng sẽ tụt dốc ngàn trượng, sự việc cũng không cho phép cô ta rút lui.
Miwa Nozaki cũng chỉ có thể bước lên một bước, đồng ý với lời mời chiến đấu của Lưu Bằng, hai bên đều gắt gao nhìn đối phương, kiểm soát chân khí, tìm kiếm cách mau chóng dành chiến thắng.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói uể oải: “Mẹ kiếp ai đang thả shit chó ở đây thế hả?”
Mọi người đều ngẩn người, ở nơi như này, sao lại có giọng nói thô lỗ như thế, bọn họ đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy trên tầng hai, có một cái đầu vô cùng bình thường thò ra.
Miwa Nozaki nghe vậy, lập tức đứng lùi lại, chủ nhân đã ra tay, vậy thì cô ta không còn chuyện gì nữa, với năng lực của chủ nhân, hoàn toàn có thể xử lý người trước mặt mà không tốn sức lực, và cũng không gây ra tổn thất gì.
Lúc này, Chu Chấn nhìn Lục Hi trên tầng, nhướn mày nói: “Mẹ kiếp, mày là cọng hành nào, cút xuống đây cho tao”.
Lục Hi vừa nghe, chậm rãi đi từ tầng hai xuống, đến trước mặt mấy người, nhìn Chu Chấn từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Mẹ kiếp, mày thật hống hách, Thượng Kinh là của nhà mày à?”
Mọi người vừa nghe lời của Lục Hi, lập tức đều lắc đầu.
Tuy Thượng Kinh không phải của nhà Chu Chấn, nhưng với quyền thế nhà hắn và công lao của ông nội hắn, có thể nói Chu Chấn hoành hành ở nơi như Thượng Kinh, không ai dám chọc vào, thanh niên trẻ này, vừa nhìn chắc không biết căn cơ của Chu Chấn.
Xem ra, cũng muốn ra vẻ trước mặt nữ chủ tịch xinh đẹp, hy vọng có được trái tìm, nhưng, anh ta chỉ chuốc khổ vào người thôi, Chu Chấn đâu phải kẻ mà người bình thường có thể chọc vào.
Lúc này, Chu Chấn cười ha ha nói: “Thượng Kinh không phải là của nhà tao, nhưng tao cứ hống hách vậy đấy, mày có thể làm gì tao?”
Chu Chấn dùng ánh mắt thách thức nhìn Lục Hi, vẻ mặt khinh thường.
Lúc này, Lục Hi không nói nhiều, liền tát đến một cái, Lưu Bằng cũng không nhìn rõ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cái tát của Lục Hi vòng qua hắn, tát thẳng lên mặt Chu Chấn chắc nịch.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai giòn dã vang lên, toàn hội trường lập tức tĩnh lặng. Chu Chấn bị xoay một vòng, ôm mặt sửng sốt nhìn Lục Hi.
Những người xung quanh càng kinh hãi, tát vào mặt Chu Chấn tại chỗ, liệu có ổn không?
Lát sau, Chu Chấn dường như tỉnh lại, chỉ thấy hắn liếm môi, nói với vẻ mặt điên cuồng: “Thật kích thích, đã lâu không bị đánh rồi, sảng khoái, anh này, có cần thêm một cái không?”
Lúc này, Lưu Bằng vụt người đến đứng trước mặt Lục Hi, cậu chủ bị đánh trước mặt mình, hắn là vệ sĩ, đã mất hết mặt mũi rồi.
Chương 544: “Dương Quân, anh muốn quản việc vớ vẩn của tôi?”
Mặc dù Lưu Bằng biết Lục Hi là một cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng bản thân mang chức trách của vệ sĩ thì vẫn không cho phép hắn ta lùi bước.
Lục Hi nhìn Lưu Bằng, anh chậm rãi nói: “Đã là bán bộ tông sư rồi còn làm vệ sĩ cho người ta, chẳng có chút mưu cầu gì”.
“Xin lỗi, tôi nợ nhà họ Chu, cho dù tôi là ai thì cuộc đời này tôi cũng sẽ bán mạng cho nhà họ Chu này”, Lưu Bằng mặt không cảm xúc nói.
Đến cảnh giới này còn làm vệ sĩ cho người khác là chuyện rất hiếm thấy, Lục Hi chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nghe ý tứ của Lưu Bằng có ngọn nguồn sâu xa với nhà họ Chu, ngược lại Lục Hi cũng có thể hiểu được.
Lúc này, Lục Hi nói: “Tùy anh, nhưng anh không phải là đối thủ của tôi đâu, xuống đi, tôi cũng sẽ không làm gì Chu Chấn, dạy dỗ hắn là được rồi”.
“Xin thứ lỗi không thể theo ý được”, giọng điệu Lưu Bằng vô cùng kiên quyết nói.
Lục Hi nghe xong, sắc mặt trầm xuống, anh vốn không muốn lộ thực lực trước mặt nhiều người, nhưng bây giờ xem ra, không ra tay không được.
Ngay sau đó, Lục Hi đánh ra một quyền.
Một quyền này nhìn thì bình thường, không có uy lực gì, nhưng Lưu Bằng không dám khinh thường chút nào, hắn ta quát lớn một tiếng, chân khí bộc phát ra toàn thân, một quyền đánh tới.
Một tiếng “Ầm” vang lên, hai quyền chạm nhau, nhưng chân khí lại không bộc phát và nứt toác, mặt Lưu Bằng hơi sửng sốt.
Một kích toàn lực này của hắn ta giống như đánh trên mặt biển, mơ hồ không rõ lực.
Nhưng đúng lúc này, trên nắm tay Lục Hi đã xông ra một đường kình khí sắc nhọn như mũi đao, trong nháy mắt phá chân khí bảo vệ cơ thể hắn ta tiến vào trong cơ thể.
Lưu Bằng kinh hãi, hắn ta đang muốn điều động chân khí để dập tắt loại kình khí này, ai ngờ loại kình khí kia lại bùng nổ giống như bom nguyên tử, đột nhiên tóe ra một luồng sức mạnh cực lớn.
Lưu Bằng không kịp chống cự, một tiếng “Ọe” vang lên, hắn ta nhổ ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Lúc này, Lục Hi một cước đá Lưu Bằng sang một bên, sau đó nhìn về phía Chu Chấn.
Lục Hi không hề đánh Lưu Bằng trọng thương, chỉ là để hắn ta tạm thời mất đi năng lực hành động.
Lưu Bằng bị đá về phía góc tường, đụng vào tường liền dừng lại, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.
Luồng sức mạnh kia cực kỳ ảo diệu, sức mạnh bùng nổ trong chốc lát kia khiến chân khí của hắn ta không thể ngưng tụ nổi, trong nháy mắt mất đi năng lực chiến đấu.
Lúc này, Lưu Bằng càng kinh ngạc phát hiện, vết thương của mình cũng không nặng như tưởng tượng, thế là hắn ta muốn vật lộn đứng lên.
Bởi vì hắn ta còn có chức trách ở đây, chỉ cần không chết thì hắn ta phải ngăn cản trước mặt chủ nhân.
Nhưng vào lúc hắn ta đứng dậy, trong cơ thể đột nhiên bùng nổ luồng sức mạnh một lần nữa, khiến cho hắn ta lại ngã xuống đất, hơn nữa luồng sức mạnh kia có tài khống chế trong cơ thể, hắn ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của luồng sức mạnh ấy, cũng biết chỉ cần mình vận chân khí sẽ lại là một lần bùng nổ, hắn ta không có cơ hội đứng lên, hơn nữa nếu hắn ta cưỡng ép vận hành chân khí thì sẽ lập tức bị trọng thương, Lưu Bằng bất đắc dĩ ôm tâm tình khiếp sợ chỉ có thể nằm ở đó.
Lúc này, quả thật hắn ta cực kỳ khâm phục khả năng vận dụng sức mạnh của Lục Hi, hóa ra sức mạnh còn có thể sử dụng như vậy, Lưu Bằng dần chìm vào trong trầm tư.
Lúc này, Chu Chấn vỗ tay “bộp bộp” nói: “Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, tập đoàn Giai Mĩ lại cất giấu được cao thủ như vậy, quả thực khiến người ta bất ngờ đó, đến giết tao đi nào”.
Chẳng những Chu Chấn không sợ, ngược lại hắn còn nhìn Lục Hi đầy khiêu khích.
“Anh thật sự muốn chết?”, đối mặt với khiêu khích của Chu Chấn, Lục Hi lạnh lùng nói.
Chu Chấn cười ha ha một tiếng đáp: “Đúng vậy, tao thấy mày không có gan này đâu, nếu mày không giết tao, vậy tao có thể nói rõ ràng cho mày biết tập đoàn Giai Mĩ không ở nổi Thượng Kinh đâu”.
Nhìn Chu Chấn mặt đầy ngông cuồng và kiêu ngạo, chân mày Lục Hi dần nhíu lại.
Người này vừa nhìn liền biết tính cách cực kỳ cực đoan, xem ra dùng thủ đoạn thông thường thì không có cách nào khuất phục được hắn, nhưng Lục Hi cũng không thể giết hắn trước mặt nhiều người, nếu làm như vậy, ảnh hưởng thực sự quá lớn.
Mà nhìn thái độ của Chu Chấn, nếu không thu phục hắn, hắn sẽ ra tay với cả Giai Mĩ, cái này Lục Hi không hề muốn thấy.
Khó khăn lắm Giai Mĩ mới phát triển, nếu đứng không vững chắc ở một nơi quan trọng như Thượng Kinh, ngộ nhỡ dẫn đến hiệu ứng Domino, vậy thì không hay.
Lục Hi đang suy nghĩ có nên lộ ra chút thực lực, khiến cho cái tên Chu Chấn này chịu khổ một chút, đột nhiên một giọng nói vang như sấm rền truyền tới.
“Mẹ nó, Chu Chấn, ông đây sớm đã thấy mày không thuận mắt, mày giả bộ giương oai với ai, ai không còn ông nội, hôm nay ông đây xem mày có thể điên cuồng đến đâu”.
Theo tiếng nói chuyện, chỉ thấy Dương Quân sải bước đến trước mặt Chu Chấn, đôi mắt như chuông đồng hồ hung hãn trợn lên nhìn hắn.
Nhìn thấy Dương Quân xuất hiện, Lục Hi đứng sang một bên im lặng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Lúc này, Chu Chấn nhìn thấy Dương Quân, hắn ta nheo mắt, chậm rãi nói: “Dương Quân, anh muốn quản việc vớ vẩn của tôi?”
“Làm sao, ông đây không thể quản hả?”, Dương Quân phách lối nói.
Trong những vị khách đứng xem kia có vài ông trùm biết lai lịch của Dương Quân, nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ không khỏi hít một hơi lạnh.
Thân phận của Dương Quân không hề kém cạnh một chút nào so với Chu Chấn, ông nội của hai người đều là công thần dựng nước Viêm Hạ, hơn nữa ông nội Dương Quân vẫn còn đang khỏe mạnh.
Hai người này đều là nhân vật làm mưa làm gió khuấy động Thượng Kinh, có thể nói là rồng hổ đấu nhau.
Lúc này những ông trùm biết lai lịch của hai người không tự chủ được lùi lại phía sau, mặc dù bọn họ đều là những ông trùm trong giới thương gia, nhưng thương nhân sợ nhất chính là người của giới chính trị, thân phận của hai người này đều không phải chuyện đùa, bọn họ cũng không dám dính dáng đến chuyện này.
Đồng thời bọn họ cũng khiếp sợ sâu đậm với bối cảnh của Giai Mĩ, rốt cuộc phải có sức mạnh thể nào mới có thể khiến Dương Quân cháu trai của chiến thần đứng ra nịnh nọt, còn không tiếc đối đầu với tên cuồng đồ nổi tiếng ở Thượng Kinh.
Chương 545: Dương Quân, hãy đợi đấy
Lúc này, Chu Chấn lạnh lùng nhìn Dương Quân nói: “Tôi biết anh có thể đánh, tôi cũng không phải đối thủ của anh, nhưng nếu anh đánh tôi không chết, tôi liền đi tìm ông nội anh tìm lời giải thích, ông nội anh và ông nội tôi là chiến hữu đó”.
Mọi người nghe xong liền bó tay với cách làm của Chu Chấn, rõ ràng hắn thân phận tôn quý, nhưng hành xử không chừng mực, giống như một tên lưu manh vô lại, cho người ta cảm giác không biết xuống tay từ đâu.
Nếu Dương Quân đánh hắn, hắn đi tìm ông nội Dương Quân, dựa vào giao tình giữa hai ông nội bọn họ, đoán chừng vị chiến thần kia cũng rất khó xử.
Lúc này, Dương Quân nói: “Ông đây chắc sợ tên vô lại như mày, mày cứ đi tìm ông nội tao đi, cùng lắm thì tao bị giáo huấn một trận rồi nhốt lại mấy tháng, nhưng hôm nay ông đây nhất định phải dạy dỗ tên khốn mày, hơn nữa về sau cứ gặp mày một lần là tao đánh một trận”.
Chẳng những Dương Quân không sợ, mà hắn ta còn nói ra câu độc ác gặp một lần đánh một trận, Chu Chấn tức đến xanh cả mặt.
Hắn chỉ là người bình thường, về mặt võ lực hoàn toàn không bằng Dương Quân. Dương Quân muốn đánh hắn, một chiêu hắn còn không có, với thân phận của Dương Quân, hắn cũng không thể làm gì Dương Quân, cùng lắm là đi tố cáo với ông nội hắn ta, giam hắn ta lại.
Nhưng Chu Chấn cũng không sợ hãi, hắn mặt tái mét nói: “Anh tưởng ông đây sợ anh chắc, loại người như anh cứ ra tay đi, chỉ cần anh không giết chết tôi, ông đây có thể khiến anh bị giam cả đời”.
Mọi người nghe thấy lời này của Chu Chấn thì đều cảm thấy vô cùng nhức đầu, ý của hắn chính là muốn chơi đến cùng với Dương Quân, anh dám đánh tôi, tôi dám để anh bị giam, ý tứ muốn Dương Quân ngồi tù rục xương.
Mọi người đều biết chiến thần lấy quân pháp trị gia, ở trong nhà ngay cả ăn cơm cũng theo quy định của quân đội, Dương Quân có làm chút chuyện trái với lệ thường thì cũng sẽ bị giam lại, nếu hắn ta thật sự đánh Chu Chấn, thật sự không biết sẽ bị giam bao lâu.
Chu Chấn nói ra mấy lời cay độc, hắn hung hãn nhìn Dương Quân, ánh mắt của hai người trong nháy mắt cọ sát ra tia lửa, mặt Dương Quân đã lộ rõ vẻ nóng lòng muốn thử.
“Con mẹ nó, giam lại thì sao? Hôm nay ông đây trừng trị mày trước, dễ chịu đã rồi nói sau”.
Dương Quân gầm lớn một tiếng, quả đấm to như cái bát giơ lên nhào về phía Chu Chấn.
Đối phó Chu Chấn, Dương Quân cũng không có sử dụng bất kỳ sức mạnh gì, ngay cả sức mạnh cơ thể cũng ở mức khống chế cực độ, nếu không thì một quyền tùy tiện của hắn ta cũng có thể đập chết Chu Chấn.
Mọi người thấy Dương Quân nổi điên, nhất thời sắc mặt biến đổi, hắn ta thật sự muốn động tay, với tính cách của Chu Chấn, làm sao có thể nuốt xuống cục tức này, tất nhiên là phải liều chết đến cùng với hắn, cái tên lưu manh này cũng không phải dễ đối phó như vậy.
Lúc này, một bóng người chợt lóe tới cản Dương Quân lại, mọi người nhìn thấy là một ông già râu tóc bạc trắng, ông già này chính là Thiên Diệu Linh Vũ.
“Dương Quân, đừng ra tay”, Thiên Diệu Linh Vũ nói với Dương Quân.
Biết thân phận của Thiên Diệu Linh Vũ, Dương Quân không cam lòng hừ lạnh một tiếng, cũng không ra tay nữa.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ xoay người nói với Chu Chấn: “Chu Chấn, cậu cũng là người có thân phận, nghe Thiên Diệu Linh Vũ tôi khuyên một tiếng, đừng ồn ào nữa”.
Thiên Diệu Linh Vũ cực ít lộ mặt, nhưng mọi người biết cái tên này, mang danh gia tộc giàu sang quyền thế đệ nhất Hoa Hạ, nhưng không phải trong vỏ bọc, thân phận của Thiên Diệu Linh vũ cũng cực kỳ tôn quý.
Bây giờ quan khách càng thêm kinh hãi, trên mặt đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Sức mạnh của tập đoàn Giai Mĩ cũng thật kinh khủng, Dương Quân và Thiên Diệu Linh Vũ đều là nhân vật có sức nặng ở Thượng Kinh, người bình thường muốn gặp mà không được, vậy mà bọn họ lại cùng xuất hiện, không ngại đắc tội với cái tên lưu manh Chu Chấn nổi tiếng khó động đến này, bí mật của tập đoàn Giai Mĩ có thể nói thật kinh khủng.
Bọn họ nghĩ không ra Giai Mĩ tới Thượng Kinh phát triển cũng không lâu, làm sao có thể kết giao với những nhân vật như vậy, thật sự là mánh khoé thấu trời.
Lúc này, Chu Chấn nhìn Thiên Diệu Linh Vũ nói: “Sao thế, gia tộc Thiên Diệu các ông cũng phải đến quản cái việc vớ vẩn này hả? Người khác sợ các ông chứ Chu Chấn tôi không sợ, có bản lĩnh thì ông lại đây”.
Đối mặt với khiêu khích của Chu Chấn, Thiên Diệu Linh Vũ trầm giọng nói: “Chu Chấn, cậu là người có thân phận, đừng làm mất mặt ông nội cậu, cậu và tập đoàn Giai Mĩ cũng không có thù oán gì thì đâu cần phải như vậy”.
Nghe thấy lời của Thiên Diệu Linh Vũ, Chu Chấn hừ lạnh một tiếng, cũng không có nói gì.
Chu Chấn thấy hai người Dương Quân và Thiên Diệu Linh Vũ cùng ra mặt cho Giai Mĩ, hắn biết hôm nay mình không phách lối được nữa, nếu tiếp tục phách lối, Dương Quân mà đánh một trận thì người thua thiệt trước mắt vẫn là hắn.
Dương Quân cũng là kẻ nổi danh không biết lý lẽ, nếu không phải ông nội hắn ta chèn ép, cũng không biết tên nhãi này còn làm ra chuyện gì nữa, cho nên bây giờ Chu Chấn đành dừng tay.
Mọi người thấy Chu Chấn không nói gì, trong lòng bọn họ thả lỏng một chút, với tính cách của hắn mà chịu nhượng bộ, quả thật tương đối hiếm thấy, đồng thời mọi người cũng âm thầm bị thuyết phục trước sức mạnh của Giai Mĩ, ngay cả người như Chu Chấn cũng không đạt được lợi ích, đúng là lợi hại.
Lúc này, Dương Quân chắc chắn nói: “Hôm nay chính tại đây, tôi nói ra lời này, tập đoàn Giai Mĩ chịu sự bảo vệ của Dương Quân tôi, kẻ nào dám động đến Giai Mĩ thì chính là đối nghịch với Dương Quân, đừng trách tôi không khách khí”.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ cũng nói: “Tập đoàn Giai Mĩ cũng chịu sự bảo vệ của gia tộc Thiên Diệu tôi, nếu ai dám nghĩ cách đối phó với Giai Mĩ thì cứ đối phó với gia tộc Thiên Diệu tôi trước đi”.
Hai người công khai cho thấy lập trường, mọi người đều kinh hãi.
Thân phận như Dương Quân bình thường tuyệt đối sẽ không liên quan đến thương nhân, bởi vì thân phận của hắn ta quá đặc thù.
Mà Thiên Diệu Linh Vũ thân là người cầm lái một gia tộc hàng đầu Hoa Hạ, cũng ít giao du với bên ngoài, gần như không lộ mặt công khai bên ngoài, hết sức khiêm tốn.
Lần này hai người cao giọng tuyên bố bảo vệ tập đoàn Giai Mĩ, mối quan hệ trong đó quả thật rất sâu xa.
Lúc này, Chu Chấn hừ lạnh một tiếng, nhìn Dương Quân hung hãn nói: “Dương Quân, hãy đợi đấy”.
Nói xong, Chu Chấn xoay người rời đi.
Bình luận facebook