• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 539: Tôi chỉ báo thù thôi

Giờ phút này, Thiên Diệu Linh Vũ giống như già đi mấy chục tuổi, trở thành một ông già gần đất xa trời, mà đám người của gia tộc Thiên Diệu thấy đại chấp sự nhún nhường như thế cũng đều thấy hổ thẹn.

Gia tộc Thiên Diệu bọn họ trước giờ chưa bao giờ phải khiêm tốn như thế, hôm nay lại bị một Lục Thiên Hành ép cho không dám ngẩng đầu, thật sự là khó mà chấp nhận.

Nhưng sự thật rành rành ra như thế, không chấp nhận cũng không được. Sức mạnh của Lục Thiên Hành quá nghịch thiên, đánh bại của đại chấp sự Thiên Diệu Khang, Thiên Diệu Linh Vũ, lại dùng võ lực tuyệt thế để phá diệu quang sát trận, gia tộc Thiên Diệu không còn ai cản nổi anh nữa.

Hơn nữa, ngay cả lính đặc chủng mà Diệp Phùng Xuân mời đến cũng bị Lục Thiên Hành đuổi đi, Lục Thiên Hành lại còn là thiếu tướng, giáo quan Viêm Long, tổng giáo quan lính đặc chủng Hoa Hạ. Gia tộc bọn họ đã không còn năng lực đánh trả nữa.

Thiên Diệu Linh Vũ làm như vậy cũng là không còn cách nào khác. Bọn họ hiểu được, chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy chua xót trong lòng mà thôi.

Lục Hi lạnh lùng nhìn đám người của gia tộc Thiên Diệu, anh nhìn đến đâu thì đám người né tránh đến đó, không ai dám đối diện với Lục Hi.

Mà khi Lục Hi nhìn đến Diệp Phùng Xuân, gương mặt vốn đang trắng bệch của ông ta càng thêm kinh hãi hơn, cả người run rẩy.

Lục Thiên Hành mạnh mẽ tuyệt thế, thân phận còn rợn cả người, ông ta không thể nghĩ ra nổi mình phải mời ai thì mới chặn được Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Diệp Phùng Xuân, rốt cuộc tôi nên trừng phạt ông thế nào đây”.

Diệp Phùng Xuân nghe Lục Hi nói vậy, run rẩy cả người, nhưng vẫn nói: “Lục Thiên Hành, cậu làm con trai tôi bị thương, bức chết An Gia Thần, đánh An Trung bị thương, tôi chỉ báo thù thôi, tôi có gì sai chứ?”

Lục Hi nghe vậy, lập tức nhìn chằm chằm ông ta.

“Ông còn dám nói thế à? Con trai ông chưa biết rõ ngọn ngành mà đã muốn đánh gãy chân tôi, tôi nể tình phạt nhẹ, ông lại mời An Trung và An Gia Thần đến, muốn đưa tôi vào chỗ chết, rồi liên hợp với gia tộc Thiên Diệu đối phó tôi. Giờ ông lại đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi?”

Diệp Phùng Xuân bị Lục Hi nói cho á khẩu.

“Đều nói lương y như từ mẫu, nhưng ông lại không phân rõ trắng đen như thế thì đúng là nên bị nghiêm trị”, Lục Hi lạnh lùng nói.

Diệp Phùng Xuân nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Lúc này Lục Hi bấm tay ra bắn, một luồng kình khí đánh vào cơ thể Diệp Phùng Xuân, Diệp Phùng Xuân tức khắc cả kinh.

Sắc mặt ông ta bỗng nhiên biến đổi, trở nên vặn vẹo, cả người ngã xuống mặt đất, đau đớn kêu to lên, không ngừng lấy tay cào vào ngực mình giống như có thứ gì đang cắn vào trái tim của ông ta.

Người của gia tộc Thiên Diệu nhìn Diệp Phùng Xuân thê thảm như vậy thì đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ người tiếp theo sẽ chính là bọn họ.

Diệp Phùng Xuân cứ kêu rên như vậy chừng năm sáu phút thì mới ngừng lại, nằm dưới đất thở hồng hộc, vô cùng chật vật.

Lúc này, Lục Hi mới nói.

“Kình khí này mỗi tháng sẽ phát tác một lần. Lúc phát tác sẽ như vạn kiếm xuyên tim, liên tục trong nửa giờ, đây coi như là hình phạt dành cho ông. Nhưng nếu ông có thể tìm cách bỏ được kình khí này đi thì y thuật của ông sẽ có thể tiến thêm một bước nữa, cố gắng nhé”.

Diệp Phùng Xuân nghe vậy, vẻ mặt kinh hãi.

Ông ta lúc này đã biết thủ đoạn của Lục Thiên Hành khó lường thế nào, nói mỗi tháng sẽ phát tác một lần thì tuyệt đối không giả.

Mà nếu bỏ được kình khí kia đi, y thuật của ông ta sẽ tăng lên một tầng. Thực lực của Diệp Phùng Xuân đang ở điểm nút thắt, rất khó tăng cấp.

Mặc dù ông ta rất muốn tăng kỹ năng lên nhưng ông ta cũng chẳng dám ôm ảo tưởng có thể thoát khỏi thủ đoạn của Lục Thiên Hành, cho nên trong lòng chỉ thấy thê thảm.

Sau đó, Lục Hi nhìn sang Thiên Diệu Linh Vũ.

Tất cả người của gia tộc Thiên Diệu đều trở nên khẩn trương. Biết rằng Lục Thiên Hành chuẩn bị trừng phạt họ.

Thua chính là thế, từ xưa đến nay, bất kể là quốc gia hay giang hồ, thua thì sẽ phải chịu sự xử trí của kẻ thắng.

Bọn họ chỉ mong rằng điều kiện mà Lục Thiên Hành nói ra không quá hà khắc, cho gia tộc Thiên Diệu giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, nếu không thì bọn họ sẽ thật sự xấu hổ với trưởng tộc Thiên Diệu Chân của gia tộc Thiên Diệu số một Hoa Hạ và liệt tổ liệt tông của gia tộc Thiên Diệu.

Mà Thiên Diệu Linh Vũ thì càng mang vẻ mặt cô đơn, gia tộc Thiên Diệu ở trong tay ông ta lại phải xuống đến mức này, ông ta cảm thấy bản thân là tội đồ của gia tộc, chỉ muốn chết đi cho xong.

Nhưng chuyện này còn chưa xong, ông ta dù muốn chết thì cũng phải gánh chịu hậu quả, giải quyết phiền toái cho gia tộc Thiên Diệu đã. Như vậy, dù ông ta có chết đi thì còn có thể nói được với các vị tiền bối trong gia tộc dưới chín suối.

Lúc này, Lục Hi nói: “Gia tộc Thiên Diệu các người tự cao tự đại, muốn nhúng tay vào chuyện gì là nhúng tay vào, hoàn toàn không coi cảm nhận của người khác ra gì, kiêu ngạo đến cùng cực, đây là nội tình mà một gia tộc hào môn nên có à?”

Lục Hi nói cho gia tộc Thiên Diệu phải câm nín.

Trước kia, bọn họ cảm thấy như vậy không có gì sai cả. Gia tộc Thiên Diệu là gia tộc hạng nhất Hoa Hạ, chẳng phải là muốn làm gì thì làm hay sao.

Nhưng bây giờ bị dạy dỗ một phen, bọn họ mới biết được trên đời này có rất nhiều chuyện bọn họ chẳng thể quản nổi, và cũng không thể chọc vào. Lục Thiên Hành nói như vậy làm cho bọn họ hổ thẹn vô cùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom