Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 566-568
Chương 566: Hắn có chạy đằng trời
Nếu nhà họ Lương không lên tiếng, đoán chừng sở cảnh sát Tây Sơn cả đời này cũng sẽ không lên tiếng, giao quyền chấp pháp cho họ, mà người nơi khác muốn chấp pháp cần phải có sự phê chuẩn của địa phương, không có thủ tục, họ cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không thể thực hiện được bất kỳ nhiệm vụ gì.
Sau đó, Lục Hi và Lương Thông tán gẫu với nhau, không lâu sau, Lương Bách Hiếu, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đi vào.
Chỉ thấy Diêu Na vẻ mặt ủ rũ nói: “Lục Hi, giao Lưu Diệu cho tôi”.
Lục Hi nhíu mày nói: “Hắn không phải ở Golden Sandy Beach sao, hiện tại cô có quyền chấp pháp rồi, xin hỗ trợ là có thể bắt giữ”.
“Lưu Diệu chạy rồi”, Diêu Na ủ rũ nói.
“Không thể nào”.
Nghe thấy vậy, Lương Bách Hiếu lên tiếng trước nói.
Đây là địa bàn của bọn họ, Lưu Diệu là đối tượng mà nhà họ Lương để ý đến, sao có thể chạy trốn được.
Ngay lập tức, Lương Bách Hiếu bảo người trích xuất camera, phát hiện Lưu Diệu lái xe quay trở lại trung tâm Carnival, sau đó trộm một chiếc xe, chuồn khỏi công viên Golden Sandy Beach.
Lúc này sắc mặt Lương Bách Hiếu vô cùng khó coi, vậy mà lại để Lưu Diệu chuồn mất, đây là vả mặt nhà họ Lương, đặc biệt trước mặt đại tông sư Lục Hi, làm việc như này quả thực đáng xấu hổ.
Đúng vào lúc này, Lương Thông trầm giọng nói: “Thông báo cho sở cảnh sát, lục soát toàn bộ thành phố, hắn có chạy bằng trời”.
“Vâng”.
Lương Bách Hiếu xấu hổ đáp lại một tiếng, vội vàng đi ra ngoài để thu xếp.
Thấy vẫn chưa đủ, Lương Thông xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi nhất thời sơ suất để hắn chuồn mất, hổ thẹn hổ thẹn, nhưng hai người cứ yên tâm, tôi đảm bảo trước mười hai giờ đêm nay, sẽ bắt tên khốn kiếp Lưu Diệu này xuất hiện trước mặt hai người”.
Lục Hi cười nói: “Không sao, hôm nay nhà họ Lương của các ông bận như vậy, nhất thời sơ suất cũng rất bình thường, tôi cũng tin vào thực lực của nhà họ Lương, Lưu Diệu trốn không thoát được”.
Diêu Na nghe thấy vậy, sắc mặt mới dịu lại.
Cô ta đã nằm vùng ở chỗ Lưu Diệu hơn nửa năm mới có đầy đủ chứng cứ phạm tội của hắn, nếu để hắn chạy mất, công sức của bản thân sẽ mất sạch.
Mà lúc này, Lương Thông nói: “Cậu Lục, sau khi cuộc đua kết thúc, tối nay sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, những nhân vật có máu mặt ở Tây Sơn sẽ nể mặt Lương Thông tôi mà đến, tôi muốn mời cậu và bạn của cậu cùng đến tham gia, cũng để Lương Thông tôi được nở mày nở mặt, cậu xem có thời gian không?”
Lục Hi nghe thấy vậy, chậm rãi nói: “Tông sư Lương đã mời, cũng phải nể mặt ông chứ, dẫu sao cũng không có việc gì, đi một chút cũng được”.
Lương Thông nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết.
Thân phận của Lục Hi không hề tầm thường, chỉ đứng sau đệ nhất tông sư Hoa Hạ Thiên Diệu Chân, nếu cậu ấy có thể tham gia tiệc chúc mừng của mình, không còn gì vinh dự hơn.
Sau đó, Lương Thông đích thân đưa bốn người Lục Hi, Diêu Na cùng Tiết Cảnh Thiên, Tư Không Trích Tinh đến khách sạn tốt nhất của thành phố Nguyên Thái, khách sạn nghỉ dưỡng năm sao Kim Hào, sắp xếp một căn phòng tổng thống, hàn huyên một hồi mới ra về.
Khách sạn này là do nhà Vương Bá Hổ mở, tiệc chúc mừng cũng được tổ chức ở đây, sắp xếp Lục Hi ở đây cho tiện.
Sau khi Lương Thông rời đi, trong phòng chỉ còn lại bốn người, Diêu Na nhíu mày, trong lòng tựa hồ có tâm sự, nhưng Tiết Cảnh Thiên lại có vẻ hưng phấn nhìn xung quanh.
Bây giờ, anh ta gần như đã chắc chắn, nội tình Lục Hi nói với anh ta hẳn là không có vấn đề gì, bởi vì người nhà họ Lương đối với anh ta quá khách sáo, từ đó có thể thấy tin tức này hoàn toàn là sự thật, lo lắng trong lòng anh ta có thể đặt xuống rồi.
Lúc này, Tư Không Trích Tinh có vẻ hơi buồn chán, không ngừng nhìn chằm chằm Diêu Na.
“Anh nhìn cái gì?”, Diêu Na chờ Tư Không Trích Tinh nói.
Tư Không Trích Tinh cười nói: “Đừng hung dữ như vậy, cô là cảnh sát, như vậy rất dễ dọa đến tôi”.
“Anh có một người bạn lợi hại như Lục Hi, còn có thể bị tôi dọa sao”, trên mặt Diêu Na mang theo vẻ oán hận, chua xót nói.
“Ơ”.
Tư Không Trích Tinh liền ngớ ra, không biết phải nói gì.
Lúc này, Lục Hi lại nhíu mày, giống như đã phát hiện ra điều gì đó, nhìn đến Diêu Na và Tư Không Trích Tinh.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào”, Lục Hi nói.
Chỉ thấy Vương Bá Hổ đẩy cửa đi vào, khom lưng trên mặt mang theo ý cười nói: “Anh Lục, mọi người đều ở cả đây sao”.
Thấy Vương Bá Hổ vồn vã như vậy, Lục Hi cười nói: “Sao thế, anh không đi khắp nơi huênh hoang nữa à, rảnh rỗi như vậy?”
“Xem anh nói kìa, không phải là anh Lục đến sao, tôi phải theo anh chứ”.
Nói rồi, Vương Bá Hổ xấu hổ, đến bên cạnh Lục Hi, đưa một điếu xì gà, rồi nói.
“Đây là cực phẩm, tôi trộm từ chỗ bố tôi, đặc biệt tặng cho anh Lục”.
Lục Hi ngửi mùi hương thuần túy của xì gà, cầm lấy, dùng bật lửa xì gà chuyên dụng trên bàn, châm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Mẹ kiếp, có tiền đúng là có bản lĩnh, đến thứ như này cũng có được”.
Sau khi nếm hút thử điếu xì gà này, Lục Hi biết là thương hiệu hàng đầu trên thế giới, bề ngoài rắn chắc mềm mịn, vị dễ chịu, cảm giác mềm mại, mùi vị rất sạch sẽ, khói nhả ra thành từng vòng một, giống như mùi nước hoa, không hỗn độn giống như khói của một số loại xì gà khác, rất có khí chất quý tộc.
Loại xì gà này hẳn là Cohiba thương hiệu đẳng cấp thế giới, sử dụng lá thuốc chất lượng hàng đầu, phiên bản giới hạn được làm thủ công, không phải có tiền là có thể mua được, trừ khi bạn vô cùng giàu có.
Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn thấy Lục Hi thích, lập tức cười nói: “Chỉ cần anh Lục thích, chỗ bố tôi còn có một hộp, lát nữa sẽ mang hết cho anh”.
“Bỏ đi, quân tử không chiếm đoạt thứ mà người khác thích, tôi thỉnh thoảng thử chút là được rồi”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Anh là người tu luyện, phải cố gắng hết sức tránh xa những thú vui trần tục này.
Vương Bá Hổ nghe thấy vậy, cũng đành bỏ cuộc, ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.
Lúc này, Diêu Na và những người khác nhìn Vương Bá Hổ với ánh mắt khó hiểu, bọn họ đều không quen biết người đàn ông này nhưng nhìn có vẻ là người giàu có.
Chương 567: “Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi”
Lúc này, trong lòng Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đều có nghi vấn, tại sao nhà họ Lương ở Tây Sơn và người đàn ông có thế lấy ra thứ đồ xa xỉ trước mắt này lại cung kính với Lục Hi như vậy, rốt cuộc Lục Hi có thân phận gì?
Bọn họ mang theo nghi ngờ, lẳng lặng nhìn Lục Hi và Vương Bá Hổ nói chuyện, trong từng câu chữ của Vương Bá Hổ, bọn họ dần cảm nhận được ông chủ này hình như không phải có tiền bình thường.
Cứ như vậy đến lúc trời tối, điện thoại của Tiết Cảnh Thiên bỗng nhiên vang lên âm báo nhắc nhở, anh ta cầm lên nhìn, lập tức sung sướng hét lớn: “Anh Lục, cuộc thi kết thúc rồi, tôi thắng ba triệu sáu trăm ngàn”.
Lúc này, Tiết Cảnh Thiên kích động đến mức mặt đỏ lên, từ trước đến giờ anh ta chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, anh ta đi lại trong phòng khách, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi”.
Còn Diêu Na thì tỉnh bơ, cô ta cũng nhìn điện thoại, sau đó lại cất vào trong túi.
Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn Tiết Cảnh Thiên hưng phấn đến sắp phát điên rồi, mặt gã đầy nghi hoặc nói: “Anh Lục, mấy triệu thôi mà, không đến mức thế chứ”.
Lục Hi liếc nhìn gã rồi nói: “Anh tưởng ai cũng giống anh vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng hả, có vài người chỉ sống thôi cũng đã dốc hết toàn lực rồi”.
Vương Bá Hổ nghe xong, gã ngượng ngùng cười, không dám nói thêm nữa.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lương Thông dẫn theo Lương Bách Hiếu đi vào, bọn họ đi về phía Lục Hi và nói: “Cậu Lục, tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi dẫn cậu qua đó trước”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh đứng dậy dẫn cả Tư Không Trích Tinh, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên theo Lương Thông đi ra ngoài.
Lương Thông đích thân dẫn đường, mọi người đi đến sân thượng của khách sạn.
Sân thượng này tường và khung làm từ thủy tinh cỡ lớn dài đến sát đất, ở giữa xen lẫn nước chảy và đèn nháy, dưới bầu trời sao sáng rọi kết hợp với ánh đèn, nhìn giống như trong ảo mộng.
Mà trên toàn bộ sân thượng đã bày biện xong mấy chục chiếc bàn ăn hình vuông, phía trên bày đủ các loại món ăn và rượu.
Lúc này, trên sân thượng cũng không có bao nhiêu người, ngoại trừ mấy người đẹp mặc áo tắm làm phục vụ, những vị khách khác vẫn còn chưa tới.
Bấy giờ, Lương Thông mời đám người Lục Hi ngồi xuống vị trí chính giữa.
Lục Hi thấy vậy liền nói: “Tông sư Lương, tôi ngồi đây không hợp lắm, tôi cũng không muốn được mọi người chú ý, ông cứ bận việc của mình đi, tôi và bạn mình hưởng thụ một chút đồ ăn ngon và rượu ngon, ông không cần quản chúng tôi đâu”.
Lương Thông nghe xong cũng không dám miễn cưỡng, ông ta đành nói: “Nếu như vậy thì tôi không quấy rầy anh Lục nữa, có chuyện gì anh cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.
Lục Hi gật đầu, Lương Thông xoay người rời đi.
Vương Bá Hổ vừa sáp tới gần, Lục Hi lập tức nói: “Anh cũng đi sang một bên đi, với cái kiu cách kia của anh, lát nữa chỗ này sẽ đầy ắp người đấy, ông đây ăn uống thế nào được?”
Vương Bá Hổ liếc nhìn một cái, gã ỉu xìu rời đi.
Ngay sau đó đám người Lục Hi nhảy vào một góc bình thường rồi ngồi xuống, bọn họ bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon và rượu ngon.
Bữa tiệc ăn mừng của nhà họ Lương và nhà họ Vương người ở đây đều là tầng lớp cấp cao, từ trước đến nay Tiết Cảnh Thiên chưa từng thấy qua đồ ăn và rượu thịnh soạn như vậy, ánh mắt nhìn đều đỏ hết cả lên.
Lục Hi nói: “Thoải mái ăn đi, đừng khách sáo”.
Nói xong, anh cũng bắt đầu động tay, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên thấy vậy cũng không khách sáo.
Còn Tư Không Trích Tinh càng không biết hai chữ khách khí viết thế nào, anh ta lập tức há miệng ăn.
Dần dần người trên sân thượng ngày càng nhiều, đến khi khách sạn đã có khoảng bốn năm trăm người, nhìn trông vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, bàn ăn bên cạnh đám người Lục Hi đang ngồi có một nhóm thanh niên, người cầm đầu cũng chỉ khoảng hai mươi, người đầy mùi rượu.
Hắn ta đặt lên bàn một chai Whisky nhãn hiệu xanh, mở nắp chai liền uống hai hớp lớn, hắn ta nói: “Con mẹ nó, lần này ông đây thua thảm, trở về sẽ bị đòn mất”.
Đám người bên cạnh nghe xong, lập tức có người nói: “Cậu Vương, một trăm triệu thôi mà, đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, không đến nỗi bị mắng đâu”.
Một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lộng lẫy kề sát vào, cô ta dùng bộ ngực lớn cọ vào cánh tay cậu Vương kia rồi nói: “Cậu Vương à, anh thua nhiều như vậy, người ta cũng đau lòng cho anh lắm, em nhìn trúng cái túi chỉ có mấy trăm ngàn, em cũng không nỡ mua đâu, thật đó”.
“Được rồi, mua cho cô, OK không”, cô gái nghe xong mặt liền vui sướng, cô ta cắn môi, nhẹ nhàng dùng tay cầm vào chỗ đó của cậu Vương.
Cậu Vương hừ một tiếng, hắn ta lập tức nói: “Mẹ nó, dám đùa giỡn trái phép, cẩn thận ông đây xử tử cô tại chỗ đấy”.
“Nếu như cậu Vương thích để cho người ta nhìn, vậy em cũng không ngại chơi một trận với cậu Vương”, cô gái sexy nói với vẻ lẳng lơ.
Cậu Vương cười ha ha: “Con mẹ nó cô đúng là thứ dâm đãng, lát nữa ông đây trừng trị cô, phục vụ ông đây uống rượu trước, uống cho đã rồi nói tiếp”.
Ngay sau đó thuộc hạ của cậu Vương và cô gái kia đều cầm ly rượu lên cùng cậu Vương uống say sưa.
Lục Hi thấy vậy, không ngừng lắc đầu trong lòng.
Vừa nhìn liền biết là con nhà giàu không có việc làm. Cược tiền, tán gái, uống rượu gần như đều là công việc thường ngày của những người này, rất phóng khoáng.
Lúc này, Diêu Na nhìn dáng vẻ của đám người, mặt cô ta đầy chán ghét nói: “Tôi đi hóng gió, bẩn chết đi được”.
Nói xong, Diêu Na đứng dậy đi ra nơi ít người .
Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, tiệc tùng như vậy chính là chỗ tụ họp của người có tiền. Người có tiền ấy mà, đặc biệt là con nhà giàu chưa từng trải qua khốn khổ, dưới sự bảo hộ che chở của người nhà cũng không chịu thua thiệt gì, ngày ngày làm lão đại lão nhị đã quen hung hăng càn quấy, không chút kiêng nể ai, bọn họ chính là loại người này.
Lục Hi không lạ khi thấy chuyện này, cũng không có phản ứng gì, mà anh nói chuyện với Tư Không Trích Tinh, hai người nghĩ đến Lưu Diệu về sau không biết phải ngồi tù bao nhiêu năm, lại còn có khoản nợ năm trăm triệu đang đợi hắn, bọn họ liền bật cười vui vẻ.
Dám vì tiền mà dồn người ta vào chỗ chết, bây giờ báo ứng của hắn đã đến.
Đúng lúc đó, cậu Vương phát hiện ra Diêu Na đứng dậy rời đi, hắn ta lập tức bị hấp dẫn bởi khí chất đặc biệt của cô ta.
Chương 568: “Cảnh sát, đừng đùa thế, cẩn thận cướp cò”
Hắn ta hung hăng đổ rượu, sau đó đi về phía Diêu Na.
Đám tùy tùng của hắn ta thấy vậy cũng vội vàng đi theo, còn mỹ nữ sexy kia thì không hề vui, cô ta uốn éo như rắn nước, tức giận đi theo.
Lúc này, Diêu Na đang đứng trước màn kính, tay cầm một ly sâm banh, cô ta nhìn xuống cảnh đêm của thành phố Nguyên Thái, chân mày hơi cau lại.
Lưu Diệu vẫn chưa có tin tức, cô ta không khỏi có chút lo lắng, mặc dù cô ta cũng biết thực lực của nhà họ Lương vô cùng lớn, nhưng chuyện này liên quan đến tâm huyết hơn nửa năm của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép có chuyện gì không may.
Nhưng cô ta ở đây gần như không có quyền lợi gì, muốn tự đi tìm Lưu Diệu, chẳng khác nào mò kim đáy bể, cô ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, chờ đợi trong thầm lặng.
Đồng thời, cô ta vẫn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc Lục Hi có lai lịch gì, cô ta nghĩ không thông, vì vậy quyết định gọi cho lãnh đạo, để lãnh đạo điều tra một chút về Lục Hi. Tóm lại Diêu Na cảm thấy Lục Hi này chắc chắn có vấn đề.
Vậy nên, Diêu Na lấy điện thoại, vào lúc cô ta đang định gọi điện thì nhìn thấy cậu Vương kia xách rượu đến trước mặt mình.
Diêu Na chau mày.
Còn cậu Vương kia thì toét miệng cười: “Người đẹp, đến uống một ly”.
Nói xong, cậu Vương đưa chai rượu trong tay ra.
“Thật ngại quá, tôi không uống rượu”, Diêu Na trầm giọng nói.
Cậu Vương nghe xong liền toét miệng cười: “Hôm nay có rượu hôm nay uống, tôi và người đẹp trở thành đôi. Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không uống rượu há chẳng phải phụ lòng buổi gặp mặt trời cao sắp xếp”.
Nghe người này ra vẻ văn thơ, trên mặt Diêu Na hiện lên đầy vẻ chán ghét, cô ta đáp: “Tôi không có bất cứ hứng thú nào muốn uống rượu với anh, xin anh tự trọng”.
Cậu Vương nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống: “Người đẹp, đừng tỏ ra không biết điều, ở thành phố Nguyên Thái không biết có bao nhiêu phụ nữ chờ đợi tôi, cậu Vương tôi đều nhìn không thuận mắt. Mời cô uống rượu là nể mặt cô rồi, cô đừng có mà không thức thời”.
Lúc này mấy tên tay sai của cậu Vương cũng đi lên, nghe thấy lời của Diêu Na, bọn họ rối rít nói.
“Ở thành phố Nguyên Thái không ai dám từ chối lời mời của cậu Vương chúng tôi đâu, người đẹp, lá gan cô cũng không nhỏ đâu”.
“Đây là cậu Vương nể mặt cô đấy, ngoan ngoãn nghe lời, đảm bảo cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận".
Còn người đẹp sexy kia lúc này cũng nũng nịu nói: “Cậu Vương, anh nhìn trúng cô nàng này vì cái gì, muốn ngực ngực không có, muốn mông mông cũng không”.
Người đẹp nói xong, cô ta khinh bỉ nhìn Diêu Na.
Thật ra vóc dáng của Diêu Na cũng xem như không tồi, cũng thuộc dạng ngực nở mông cong, nhưng đứng cạnh người phụ nữ sexy kia, quả thật vẫn còn kém mấy phần.
Người phụ nữ này cũng không biết là do cao lớn hay vóc dáng sexy trời sinh, bộ ngực đầy đặn cỡ chừng 36D, mông cũng tròn đầy căng mọng ưỡn thẳng, cộng thêm cách ăn mặc mát mẻ mê người, quả thật là báu vật.
Nhưng lúc này cậu Vương lại nói: “Cô biết cái gì, loại lẳng lơ”.
Cậu Vương tên là Vương Cảnh, nhà làm khai thác mỏ, trong nhà có mấy chục mỏ than đá quy mô lớn, là cậu ấm đứng thứ hai dưới Vương Bá Hổ ở Tây Sơn, bình thường cũng chơi thân với gã, hai người gần như là phách lối như nhau.
Một ngày phụ nữ mà hắn ta tiếp xúc đều là những báu vật ở lầu xanh, đối với hắn ta cực kỳ cung kính, đổi lại là đủ loại thủ đoạn bịp bợm đòi hỏi hắn ta để được vui vẻ, loại phụ nữ như vậy hắn ta đã chán ngấy từ lâu.
Vừa nhìn thấy Diêu Na, Vương Cảnh lập tức bị khí chất đặc biệt của cô ta hấp dẫn, mà dáng vẻ từ chối cách xa ngàn dặm của Diêu Na khiến hắn ta càng cảm thấy kích thích, chỉ có làm cho người phụ nữ như vậy leo lên giường, hắn ta mới có cảm giác chinh phục, cảm giác có thành tựu. Cộng thêm hắn ta đã uống rất nhiều rượu, lúc này tinh trùng đã lên não, một lòng muốn giải quyết Diêu Na, hắn ta không cho phép Diêu Na từ chối.
Lúc này, Vương Cảnh nói với Diêu Na: “Em gái, ngoan ngoãn nghe lời, ở khu vực Tây Sơn này lời của Vương Cảnh tôi đến bây giờ chưa từng thu hồi, cô đừng làm tôi khó chịu”.
Diêu Na liếc nhìn, Vương Cảnh mắt say lờ đờ, một đám chân chó đằng sau đang nhìn chằm chằm, còn người phụ nữ sexy mắt mang theo đầy địch ý, thế là Diêu Na lấy ra thẻ cảnh sát của mình giơ ra trước mắt Vương Cảnh: “Lính tuần, cút sang một bên cho bà”.
Vương Cảnh sửng sốt, hắn ta đoạt lấy thẻ của Diêu Na nhìn một cái, sau đó cười ha ha ném sang một bên.
“Lại còn là một lính tuần, vậy càng kích thích”.
Diêu Na mặt không dám tin.
Còn Vương Cảnh nói xong, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn ta nói tiếp.
“Đừng nói cô chỉ là một lính tuần ở Tây Bắc, dù là hoa khôi cảnh sát của thành phố Nguyên Thái, ông đây cũng phải chơi, bớt lấy thứ này ra dọa ông đây đi”.
Lúc này, Diêu Na mặt đầy kinh ngạc, cô ta ngàn vạn lần không ngờ cái tên cậu Vương này lại phách lối đến mức độ ấy, còn vương pháp luật pháp nữa không.
Diêu Na nghiêm túc nói: “Lập tức nhặt thẻ cảnh sát lại cho tôi, nếu không bà đây sẽ khiến anh không đi nổi đâu”.
Nói xong, Diêu Na đột ngột rút súng nhắm vào đầu Vương Cảnh.
Lúc này, Vương Cảnh sửng sốt trong giây lát, sau đó hắn ta vội vàng lùi về phía sau một bước, mặt đầy kinh hoàng: “Cảnh sát, đừng đùa thế, cẩn thận cướp cò”.
“Biết sợ rồi thì nhặt thẻ trả cho bà”, Diêu Na nghiêm nghị nói.
Bấy giờ Vương Cảnh lại cười ha ha một trận lớn, giống như nhìn thấy một câu chuyện vô cùng khôi hài, hắn ta che bụng cười đến mức ngồi xổm xuống.
Diêu Na mặt đầy tức giận, tay cầm súng cũng run rẩy.
Một lát sau, Vương Cảnh ngừng cười, hắn ta đứng dậy nghiêm túc nói: “Người đâu, lấy súng của cô ta xuống, ở trước mặt ông đây còn dám nổ súng”.
Đúng lúc đó, Diêu Na chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa mắt, một bóng dáng chợt lóe, chộp lấy khẩu súng của cô ta, mà cô ta vẫn ngơ ngác đứng ở đó, không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Một lát sau, cô ta mới nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng gầy đét, nhưng mặt mũi rất điêu luyện, hắn đứng bên cạnh Vương Cảnh, đang nghịch khẩu súng vốn là của cô ta.
Lúc này, cuối cùng Diêu Na đã tỉnh táo lại, cô ta hoảng sợ nói: “Đây là đánh cảnh sát, cướp súng, anh phải ngồi tù”.
“Ngồi tù hả, ông đây vẫn còn chưa ném thử mùi vị của ngục tù đâu, ngược lại ông đây còn muốn thử cô thử một chút”.
Vương Cảnh uống một hớp rượu, khiêu khích nhìn Diêu Na.
Diêu Na liền thấy có một cảm giác không tên trong lòng đang cháy hừng hực.
Nếu nhà họ Lương không lên tiếng, đoán chừng sở cảnh sát Tây Sơn cả đời này cũng sẽ không lên tiếng, giao quyền chấp pháp cho họ, mà người nơi khác muốn chấp pháp cần phải có sự phê chuẩn của địa phương, không có thủ tục, họ cũng chỉ là một người bình thường, căn bản không thể thực hiện được bất kỳ nhiệm vụ gì.
Sau đó, Lục Hi và Lương Thông tán gẫu với nhau, không lâu sau, Lương Bách Hiếu, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đi vào.
Chỉ thấy Diêu Na vẻ mặt ủ rũ nói: “Lục Hi, giao Lưu Diệu cho tôi”.
Lục Hi nhíu mày nói: “Hắn không phải ở Golden Sandy Beach sao, hiện tại cô có quyền chấp pháp rồi, xin hỗ trợ là có thể bắt giữ”.
“Lưu Diệu chạy rồi”, Diêu Na ủ rũ nói.
“Không thể nào”.
Nghe thấy vậy, Lương Bách Hiếu lên tiếng trước nói.
Đây là địa bàn của bọn họ, Lưu Diệu là đối tượng mà nhà họ Lương để ý đến, sao có thể chạy trốn được.
Ngay lập tức, Lương Bách Hiếu bảo người trích xuất camera, phát hiện Lưu Diệu lái xe quay trở lại trung tâm Carnival, sau đó trộm một chiếc xe, chuồn khỏi công viên Golden Sandy Beach.
Lúc này sắc mặt Lương Bách Hiếu vô cùng khó coi, vậy mà lại để Lưu Diệu chuồn mất, đây là vả mặt nhà họ Lương, đặc biệt trước mặt đại tông sư Lục Hi, làm việc như này quả thực đáng xấu hổ.
Đúng vào lúc này, Lương Thông trầm giọng nói: “Thông báo cho sở cảnh sát, lục soát toàn bộ thành phố, hắn có chạy bằng trời”.
“Vâng”.
Lương Bách Hiếu xấu hổ đáp lại một tiếng, vội vàng đi ra ngoài để thu xếp.
Thấy vẫn chưa đủ, Lương Thông xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi nhất thời sơ suất để hắn chuồn mất, hổ thẹn hổ thẹn, nhưng hai người cứ yên tâm, tôi đảm bảo trước mười hai giờ đêm nay, sẽ bắt tên khốn kiếp Lưu Diệu này xuất hiện trước mặt hai người”.
Lục Hi cười nói: “Không sao, hôm nay nhà họ Lương của các ông bận như vậy, nhất thời sơ suất cũng rất bình thường, tôi cũng tin vào thực lực của nhà họ Lương, Lưu Diệu trốn không thoát được”.
Diêu Na nghe thấy vậy, sắc mặt mới dịu lại.
Cô ta đã nằm vùng ở chỗ Lưu Diệu hơn nửa năm mới có đầy đủ chứng cứ phạm tội của hắn, nếu để hắn chạy mất, công sức của bản thân sẽ mất sạch.
Mà lúc này, Lương Thông nói: “Cậu Lục, sau khi cuộc đua kết thúc, tối nay sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, những nhân vật có máu mặt ở Tây Sơn sẽ nể mặt Lương Thông tôi mà đến, tôi muốn mời cậu và bạn của cậu cùng đến tham gia, cũng để Lương Thông tôi được nở mày nở mặt, cậu xem có thời gian không?”
Lục Hi nghe thấy vậy, chậm rãi nói: “Tông sư Lương đã mời, cũng phải nể mặt ông chứ, dẫu sao cũng không có việc gì, đi một chút cũng được”.
Lương Thông nghe thấy vậy thì vui mừng khôn xiết.
Thân phận của Lục Hi không hề tầm thường, chỉ đứng sau đệ nhất tông sư Hoa Hạ Thiên Diệu Chân, nếu cậu ấy có thể tham gia tiệc chúc mừng của mình, không còn gì vinh dự hơn.
Sau đó, Lương Thông đích thân đưa bốn người Lục Hi, Diêu Na cùng Tiết Cảnh Thiên, Tư Không Trích Tinh đến khách sạn tốt nhất của thành phố Nguyên Thái, khách sạn nghỉ dưỡng năm sao Kim Hào, sắp xếp một căn phòng tổng thống, hàn huyên một hồi mới ra về.
Khách sạn này là do nhà Vương Bá Hổ mở, tiệc chúc mừng cũng được tổ chức ở đây, sắp xếp Lục Hi ở đây cho tiện.
Sau khi Lương Thông rời đi, trong phòng chỉ còn lại bốn người, Diêu Na nhíu mày, trong lòng tựa hồ có tâm sự, nhưng Tiết Cảnh Thiên lại có vẻ hưng phấn nhìn xung quanh.
Bây giờ, anh ta gần như đã chắc chắn, nội tình Lục Hi nói với anh ta hẳn là không có vấn đề gì, bởi vì người nhà họ Lương đối với anh ta quá khách sáo, từ đó có thể thấy tin tức này hoàn toàn là sự thật, lo lắng trong lòng anh ta có thể đặt xuống rồi.
Lúc này, Tư Không Trích Tinh có vẻ hơi buồn chán, không ngừng nhìn chằm chằm Diêu Na.
“Anh nhìn cái gì?”, Diêu Na chờ Tư Không Trích Tinh nói.
Tư Không Trích Tinh cười nói: “Đừng hung dữ như vậy, cô là cảnh sát, như vậy rất dễ dọa đến tôi”.
“Anh có một người bạn lợi hại như Lục Hi, còn có thể bị tôi dọa sao”, trên mặt Diêu Na mang theo vẻ oán hận, chua xót nói.
“Ơ”.
Tư Không Trích Tinh liền ngớ ra, không biết phải nói gì.
Lúc này, Lục Hi lại nhíu mày, giống như đã phát hiện ra điều gì đó, nhìn đến Diêu Na và Tư Không Trích Tinh.
Đúng vào lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào”, Lục Hi nói.
Chỉ thấy Vương Bá Hổ đẩy cửa đi vào, khom lưng trên mặt mang theo ý cười nói: “Anh Lục, mọi người đều ở cả đây sao”.
Thấy Vương Bá Hổ vồn vã như vậy, Lục Hi cười nói: “Sao thế, anh không đi khắp nơi huênh hoang nữa à, rảnh rỗi như vậy?”
“Xem anh nói kìa, không phải là anh Lục đến sao, tôi phải theo anh chứ”.
Nói rồi, Vương Bá Hổ xấu hổ, đến bên cạnh Lục Hi, đưa một điếu xì gà, rồi nói.
“Đây là cực phẩm, tôi trộm từ chỗ bố tôi, đặc biệt tặng cho anh Lục”.
Lục Hi ngửi mùi hương thuần túy của xì gà, cầm lấy, dùng bật lửa xì gà chuyên dụng trên bàn, châm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Mẹ kiếp, có tiền đúng là có bản lĩnh, đến thứ như này cũng có được”.
Sau khi nếm hút thử điếu xì gà này, Lục Hi biết là thương hiệu hàng đầu trên thế giới, bề ngoài rắn chắc mềm mịn, vị dễ chịu, cảm giác mềm mại, mùi vị rất sạch sẽ, khói nhả ra thành từng vòng một, giống như mùi nước hoa, không hỗn độn giống như khói của một số loại xì gà khác, rất có khí chất quý tộc.
Loại xì gà này hẳn là Cohiba thương hiệu đẳng cấp thế giới, sử dụng lá thuốc chất lượng hàng đầu, phiên bản giới hạn được làm thủ công, không phải có tiền là có thể mua được, trừ khi bạn vô cùng giàu có.
Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn thấy Lục Hi thích, lập tức cười nói: “Chỉ cần anh Lục thích, chỗ bố tôi còn có một hộp, lát nữa sẽ mang hết cho anh”.
“Bỏ đi, quân tử không chiếm đoạt thứ mà người khác thích, tôi thỉnh thoảng thử chút là được rồi”, Lục Hi nhàn nhạt nói.
Anh là người tu luyện, phải cố gắng hết sức tránh xa những thú vui trần tục này.
Vương Bá Hổ nghe thấy vậy, cũng đành bỏ cuộc, ngồi xuống bên cạnh Lục Hi.
Lúc này, Diêu Na và những người khác nhìn Vương Bá Hổ với ánh mắt khó hiểu, bọn họ đều không quen biết người đàn ông này nhưng nhìn có vẻ là người giàu có.
Chương 567: “Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi”
Lúc này, trong lòng Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên đều có nghi vấn, tại sao nhà họ Lương ở Tây Sơn và người đàn ông có thế lấy ra thứ đồ xa xỉ trước mắt này lại cung kính với Lục Hi như vậy, rốt cuộc Lục Hi có thân phận gì?
Bọn họ mang theo nghi ngờ, lẳng lặng nhìn Lục Hi và Vương Bá Hổ nói chuyện, trong từng câu chữ của Vương Bá Hổ, bọn họ dần cảm nhận được ông chủ này hình như không phải có tiền bình thường.
Cứ như vậy đến lúc trời tối, điện thoại của Tiết Cảnh Thiên bỗng nhiên vang lên âm báo nhắc nhở, anh ta cầm lên nhìn, lập tức sung sướng hét lớn: “Anh Lục, cuộc thi kết thúc rồi, tôi thắng ba triệu sáu trăm ngàn”.
Lúc này, Tiết Cảnh Thiên kích động đến mức mặt đỏ lên, từ trước đến giờ anh ta chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, anh ta đi lại trong phòng khách, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Tôi thắng rồi, tôi thắng rồi”.
Còn Diêu Na thì tỉnh bơ, cô ta cũng nhìn điện thoại, sau đó lại cất vào trong túi.
Lúc này, Vương Bá Hổ nhìn Tiết Cảnh Thiên hưng phấn đến sắp phát điên rồi, mặt gã đầy nghi hoặc nói: “Anh Lục, mấy triệu thôi mà, không đến mức thế chứ”.
Lục Hi liếc nhìn gã rồi nói: “Anh tưởng ai cũng giống anh vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng hả, có vài người chỉ sống thôi cũng đã dốc hết toàn lực rồi”.
Vương Bá Hổ nghe xong, gã ngượng ngùng cười, không dám nói thêm nữa.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lương Thông dẫn theo Lương Bách Hiếu đi vào, bọn họ đi về phía Lục Hi và nói: “Cậu Lục, tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi dẫn cậu qua đó trước”.
Lục Hi gật đầu, ngay sau đó anh đứng dậy dẫn cả Tư Không Trích Tinh, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên theo Lương Thông đi ra ngoài.
Lương Thông đích thân dẫn đường, mọi người đi đến sân thượng của khách sạn.
Sân thượng này tường và khung làm từ thủy tinh cỡ lớn dài đến sát đất, ở giữa xen lẫn nước chảy và đèn nháy, dưới bầu trời sao sáng rọi kết hợp với ánh đèn, nhìn giống như trong ảo mộng.
Mà trên toàn bộ sân thượng đã bày biện xong mấy chục chiếc bàn ăn hình vuông, phía trên bày đủ các loại món ăn và rượu.
Lúc này, trên sân thượng cũng không có bao nhiêu người, ngoại trừ mấy người đẹp mặc áo tắm làm phục vụ, những vị khách khác vẫn còn chưa tới.
Bấy giờ, Lương Thông mời đám người Lục Hi ngồi xuống vị trí chính giữa.
Lục Hi thấy vậy liền nói: “Tông sư Lương, tôi ngồi đây không hợp lắm, tôi cũng không muốn được mọi người chú ý, ông cứ bận việc của mình đi, tôi và bạn mình hưởng thụ một chút đồ ăn ngon và rượu ngon, ông không cần quản chúng tôi đâu”.
Lương Thông nghe xong cũng không dám miễn cưỡng, ông ta đành nói: “Nếu như vậy thì tôi không quấy rầy anh Lục nữa, có chuyện gì anh cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.
Lục Hi gật đầu, Lương Thông xoay người rời đi.
Vương Bá Hổ vừa sáp tới gần, Lục Hi lập tức nói: “Anh cũng đi sang một bên đi, với cái kiu cách kia của anh, lát nữa chỗ này sẽ đầy ắp người đấy, ông đây ăn uống thế nào được?”
Vương Bá Hổ liếc nhìn một cái, gã ỉu xìu rời đi.
Ngay sau đó đám người Lục Hi nhảy vào một góc bình thường rồi ngồi xuống, bọn họ bắt đầu thưởng thức đồ ăn ngon và rượu ngon.
Bữa tiệc ăn mừng của nhà họ Lương và nhà họ Vương người ở đây đều là tầng lớp cấp cao, từ trước đến nay Tiết Cảnh Thiên chưa từng thấy qua đồ ăn và rượu thịnh soạn như vậy, ánh mắt nhìn đều đỏ hết cả lên.
Lục Hi nói: “Thoải mái ăn đi, đừng khách sáo”.
Nói xong, anh cũng bắt đầu động tay, Diêu Na và Tiết Cảnh Thiên thấy vậy cũng không khách sáo.
Còn Tư Không Trích Tinh càng không biết hai chữ khách khí viết thế nào, anh ta lập tức há miệng ăn.
Dần dần người trên sân thượng ngày càng nhiều, đến khi khách sạn đã có khoảng bốn năm trăm người, nhìn trông vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, bàn ăn bên cạnh đám người Lục Hi đang ngồi có một nhóm thanh niên, người cầm đầu cũng chỉ khoảng hai mươi, người đầy mùi rượu.
Hắn ta đặt lên bàn một chai Whisky nhãn hiệu xanh, mở nắp chai liền uống hai hớp lớn, hắn ta nói: “Con mẹ nó, lần này ông đây thua thảm, trở về sẽ bị đòn mất”.
Đám người bên cạnh nghe xong, lập tức có người nói: “Cậu Vương, một trăm triệu thôi mà, đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, không đến nỗi bị mắng đâu”.
Một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lộng lẫy kề sát vào, cô ta dùng bộ ngực lớn cọ vào cánh tay cậu Vương kia rồi nói: “Cậu Vương à, anh thua nhiều như vậy, người ta cũng đau lòng cho anh lắm, em nhìn trúng cái túi chỉ có mấy trăm ngàn, em cũng không nỡ mua đâu, thật đó”.
“Được rồi, mua cho cô, OK không”, cô gái nghe xong mặt liền vui sướng, cô ta cắn môi, nhẹ nhàng dùng tay cầm vào chỗ đó của cậu Vương.
Cậu Vương hừ một tiếng, hắn ta lập tức nói: “Mẹ nó, dám đùa giỡn trái phép, cẩn thận ông đây xử tử cô tại chỗ đấy”.
“Nếu như cậu Vương thích để cho người ta nhìn, vậy em cũng không ngại chơi một trận với cậu Vương”, cô gái sexy nói với vẻ lẳng lơ.
Cậu Vương cười ha ha: “Con mẹ nó cô đúng là thứ dâm đãng, lát nữa ông đây trừng trị cô, phục vụ ông đây uống rượu trước, uống cho đã rồi nói tiếp”.
Ngay sau đó thuộc hạ của cậu Vương và cô gái kia đều cầm ly rượu lên cùng cậu Vương uống say sưa.
Lục Hi thấy vậy, không ngừng lắc đầu trong lòng.
Vừa nhìn liền biết là con nhà giàu không có việc làm. Cược tiền, tán gái, uống rượu gần như đều là công việc thường ngày của những người này, rất phóng khoáng.
Lúc này, Diêu Na nhìn dáng vẻ của đám người, mặt cô ta đầy chán ghét nói: “Tôi đi hóng gió, bẩn chết đi được”.
Nói xong, Diêu Na đứng dậy đi ra nơi ít người .
Lục Hi bất đắc dĩ lắc đầu, tiệc tùng như vậy chính là chỗ tụ họp của người có tiền. Người có tiền ấy mà, đặc biệt là con nhà giàu chưa từng trải qua khốn khổ, dưới sự bảo hộ che chở của người nhà cũng không chịu thua thiệt gì, ngày ngày làm lão đại lão nhị đã quen hung hăng càn quấy, không chút kiêng nể ai, bọn họ chính là loại người này.
Lục Hi không lạ khi thấy chuyện này, cũng không có phản ứng gì, mà anh nói chuyện với Tư Không Trích Tinh, hai người nghĩ đến Lưu Diệu về sau không biết phải ngồi tù bao nhiêu năm, lại còn có khoản nợ năm trăm triệu đang đợi hắn, bọn họ liền bật cười vui vẻ.
Dám vì tiền mà dồn người ta vào chỗ chết, bây giờ báo ứng của hắn đã đến.
Đúng lúc đó, cậu Vương phát hiện ra Diêu Na đứng dậy rời đi, hắn ta lập tức bị hấp dẫn bởi khí chất đặc biệt của cô ta.
Chương 568: “Cảnh sát, đừng đùa thế, cẩn thận cướp cò”
Hắn ta hung hăng đổ rượu, sau đó đi về phía Diêu Na.
Đám tùy tùng của hắn ta thấy vậy cũng vội vàng đi theo, còn mỹ nữ sexy kia thì không hề vui, cô ta uốn éo như rắn nước, tức giận đi theo.
Lúc này, Diêu Na đang đứng trước màn kính, tay cầm một ly sâm banh, cô ta nhìn xuống cảnh đêm của thành phố Nguyên Thái, chân mày hơi cau lại.
Lưu Diệu vẫn chưa có tin tức, cô ta không khỏi có chút lo lắng, mặc dù cô ta cũng biết thực lực của nhà họ Lương vô cùng lớn, nhưng chuyện này liên quan đến tâm huyết hơn nửa năm của cô ta, cô ta tuyệt đối không cho phép có chuyện gì không may.
Nhưng cô ta ở đây gần như không có quyền lợi gì, muốn tự đi tìm Lưu Diệu, chẳng khác nào mò kim đáy bể, cô ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, chờ đợi trong thầm lặng.
Đồng thời, cô ta vẫn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc Lục Hi có lai lịch gì, cô ta nghĩ không thông, vì vậy quyết định gọi cho lãnh đạo, để lãnh đạo điều tra một chút về Lục Hi. Tóm lại Diêu Na cảm thấy Lục Hi này chắc chắn có vấn đề.
Vậy nên, Diêu Na lấy điện thoại, vào lúc cô ta đang định gọi điện thì nhìn thấy cậu Vương kia xách rượu đến trước mặt mình.
Diêu Na chau mày.
Còn cậu Vương kia thì toét miệng cười: “Người đẹp, đến uống một ly”.
Nói xong, cậu Vương đưa chai rượu trong tay ra.
“Thật ngại quá, tôi không uống rượu”, Diêu Na trầm giọng nói.
Cậu Vương nghe xong liền toét miệng cười: “Hôm nay có rượu hôm nay uống, tôi và người đẹp trở thành đôi. Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không uống rượu há chẳng phải phụ lòng buổi gặp mặt trời cao sắp xếp”.
Nghe người này ra vẻ văn thơ, trên mặt Diêu Na hiện lên đầy vẻ chán ghét, cô ta đáp: “Tôi không có bất cứ hứng thú nào muốn uống rượu với anh, xin anh tự trọng”.
Cậu Vương nghe xong, sắc mặt liền trầm xuống: “Người đẹp, đừng tỏ ra không biết điều, ở thành phố Nguyên Thái không biết có bao nhiêu phụ nữ chờ đợi tôi, cậu Vương tôi đều nhìn không thuận mắt. Mời cô uống rượu là nể mặt cô rồi, cô đừng có mà không thức thời”.
Lúc này mấy tên tay sai của cậu Vương cũng đi lên, nghe thấy lời của Diêu Na, bọn họ rối rít nói.
“Ở thành phố Nguyên Thái không ai dám từ chối lời mời của cậu Vương chúng tôi đâu, người đẹp, lá gan cô cũng không nhỏ đâu”.
“Đây là cậu Vương nể mặt cô đấy, ngoan ngoãn nghe lời, đảm bảo cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận".
Còn người đẹp sexy kia lúc này cũng nũng nịu nói: “Cậu Vương, anh nhìn trúng cô nàng này vì cái gì, muốn ngực ngực không có, muốn mông mông cũng không”.
Người đẹp nói xong, cô ta khinh bỉ nhìn Diêu Na.
Thật ra vóc dáng của Diêu Na cũng xem như không tồi, cũng thuộc dạng ngực nở mông cong, nhưng đứng cạnh người phụ nữ sexy kia, quả thật vẫn còn kém mấy phần.
Người phụ nữ này cũng không biết là do cao lớn hay vóc dáng sexy trời sinh, bộ ngực đầy đặn cỡ chừng 36D, mông cũng tròn đầy căng mọng ưỡn thẳng, cộng thêm cách ăn mặc mát mẻ mê người, quả thật là báu vật.
Nhưng lúc này cậu Vương lại nói: “Cô biết cái gì, loại lẳng lơ”.
Cậu Vương tên là Vương Cảnh, nhà làm khai thác mỏ, trong nhà có mấy chục mỏ than đá quy mô lớn, là cậu ấm đứng thứ hai dưới Vương Bá Hổ ở Tây Sơn, bình thường cũng chơi thân với gã, hai người gần như là phách lối như nhau.
Một ngày phụ nữ mà hắn ta tiếp xúc đều là những báu vật ở lầu xanh, đối với hắn ta cực kỳ cung kính, đổi lại là đủ loại thủ đoạn bịp bợm đòi hỏi hắn ta để được vui vẻ, loại phụ nữ như vậy hắn ta đã chán ngấy từ lâu.
Vừa nhìn thấy Diêu Na, Vương Cảnh lập tức bị khí chất đặc biệt của cô ta hấp dẫn, mà dáng vẻ từ chối cách xa ngàn dặm của Diêu Na khiến hắn ta càng cảm thấy kích thích, chỉ có làm cho người phụ nữ như vậy leo lên giường, hắn ta mới có cảm giác chinh phục, cảm giác có thành tựu. Cộng thêm hắn ta đã uống rất nhiều rượu, lúc này tinh trùng đã lên não, một lòng muốn giải quyết Diêu Na, hắn ta không cho phép Diêu Na từ chối.
Lúc này, Vương Cảnh nói với Diêu Na: “Em gái, ngoan ngoãn nghe lời, ở khu vực Tây Sơn này lời của Vương Cảnh tôi đến bây giờ chưa từng thu hồi, cô đừng làm tôi khó chịu”.
Diêu Na liếc nhìn, Vương Cảnh mắt say lờ đờ, một đám chân chó đằng sau đang nhìn chằm chằm, còn người phụ nữ sexy mắt mang theo đầy địch ý, thế là Diêu Na lấy ra thẻ cảnh sát của mình giơ ra trước mắt Vương Cảnh: “Lính tuần, cút sang một bên cho bà”.
Vương Cảnh sửng sốt, hắn ta đoạt lấy thẻ của Diêu Na nhìn một cái, sau đó cười ha ha ném sang một bên.
“Lại còn là một lính tuần, vậy càng kích thích”.
Diêu Na mặt không dám tin.
Còn Vương Cảnh nói xong, sắc mặt khẽ thay đổi, hắn ta nói tiếp.
“Đừng nói cô chỉ là một lính tuần ở Tây Bắc, dù là hoa khôi cảnh sát của thành phố Nguyên Thái, ông đây cũng phải chơi, bớt lấy thứ này ra dọa ông đây đi”.
Lúc này, Diêu Na mặt đầy kinh ngạc, cô ta ngàn vạn lần không ngờ cái tên cậu Vương này lại phách lối đến mức độ ấy, còn vương pháp luật pháp nữa không.
Diêu Na nghiêm túc nói: “Lập tức nhặt thẻ cảnh sát lại cho tôi, nếu không bà đây sẽ khiến anh không đi nổi đâu”.
Nói xong, Diêu Na đột ngột rút súng nhắm vào đầu Vương Cảnh.
Lúc này, Vương Cảnh sửng sốt trong giây lát, sau đó hắn ta vội vàng lùi về phía sau một bước, mặt đầy kinh hoàng: “Cảnh sát, đừng đùa thế, cẩn thận cướp cò”.
“Biết sợ rồi thì nhặt thẻ trả cho bà”, Diêu Na nghiêm nghị nói.
Bấy giờ Vương Cảnh lại cười ha ha một trận lớn, giống như nhìn thấy một câu chuyện vô cùng khôi hài, hắn ta che bụng cười đến mức ngồi xổm xuống.
Diêu Na mặt đầy tức giận, tay cầm súng cũng run rẩy.
Một lát sau, Vương Cảnh ngừng cười, hắn ta đứng dậy nghiêm túc nói: “Người đâu, lấy súng của cô ta xuống, ở trước mặt ông đây còn dám nổ súng”.
Đúng lúc đó, Diêu Na chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa mắt, một bóng dáng chợt lóe, chộp lấy khẩu súng của cô ta, mà cô ta vẫn ngơ ngác đứng ở đó, không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Một lát sau, cô ta mới nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng gầy đét, nhưng mặt mũi rất điêu luyện, hắn đứng bên cạnh Vương Cảnh, đang nghịch khẩu súng vốn là của cô ta.
Lúc này, cuối cùng Diêu Na đã tỉnh táo lại, cô ta hoảng sợ nói: “Đây là đánh cảnh sát, cướp súng, anh phải ngồi tù”.
“Ngồi tù hả, ông đây vẫn còn chưa ném thử mùi vị của ngục tù đâu, ngược lại ông đây còn muốn thử cô thử một chút”.
Vương Cảnh uống một hớp rượu, khiêu khích nhìn Diêu Na.
Diêu Na liền thấy có một cảm giác không tên trong lòng đang cháy hừng hực.
Bình luận facebook